Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: Căn cứ số 5 tuyển dụng

Khi bốn người ăn xong hai con gà, một quả dưa hấu và hơn hai mươi quả trứng, đống lửa đã tắt nguội hoàn toàn, ánh trăng lạnh lẽo màu bạc cũng đã lặn, bầu trời phía xa xa cũng hiện lên ánh sáng ban mai.

"Đã đến lúc phải về rồi." Triệu Ly Nùng dẫn đầu đứng dậy, "Hôm nay các cậu còn phải ngồi xe nữa."

Cả ngày hôm nay có tàu đi tới từng căn cứ.

Hà Nguyệt Sinh ngáp dài, vươn vai: "Mười bốn ngày nữa gặp lại."

"Tớ cũng đã xếp xong hành lý để lên tàu vào buổi chiều." Đồng Đồng sờ sờ cái bụng no căng của mình, đây là lần đầu tiên cô ăn nhiều trứng như vậy, tổng cộng là sáu quả.

Nguy Lệ không nói gì, cô cúi đầu nóng lòng đăng lên khoảnh khắc WeChat của mình để khoe khoang.

Bình khí mốc: [Ăn dưa hấu và gà nướng ngoài đồng lúc nửa đêm thật thú vị! Picture.jpgX9]

Chín bức ảnh mô tả rõ ràng từ cảnh họ giết gà trong phòng dụng cụ vào lúc nửa đêm, cho đến việc đốt lửa nướng gà và hái dưa ngoài đồng.

Sau khi đăng xong, Nguy Lệ cảm thấy sảng khoái, thậm chí còn cảm thấy mình có thể thức thêm một đêm nữa.

Bốn người lên xe buýt trở về thành phố rồi tách ra.

Nguy Lệ vui vẻ đi về ký túc xá, tình cờ đụng phải Nguyêm Tĩnh Thủy ở đối diện đang kéo vali ra ngoài, cô do dự một lát, nhớ tới lời của chú hai, cuối cùng quyết định chào hỏi.

"Xin chào!" Ngụy Li mở mã liên lạc của mình ra, đơn giản thẳng thừng nói: "Đàn em Nghiêm, thêm bạn nhé."

Ánh mắt Nghiêm Tĩnh Thủy chậm rãi di chuyển xuống, cuối cùng dừng lại trên đôi giày lấm lem bùn vàng của Nguy Lệ, chẳng lẽ đêm qua nửa đêm cô ấy ra đồng làm việc sao?

Có thể trước đây cô đã có một số thành kiến ​​với cô ấy.

Nghĩ đến đây, Nghiêm Tĩnh Thủy mở ra quang não, thêm Nguy Lệ vào danh sách bạn bè, chủ động hỏi: "Chị không quay về Căn cứ Trung ương à?"

"Có, một lát nữa sẽ đi." Nguy Lệ quay lại ký túc xá để lấy hành lý.

Nghiêm Tĩnh Thủy quyết định bỏ đi thành kiến ​​với Nguy Lệ, trước tiên tiếp xúc với đối phương: "Chúng ta có vẻ sẽ đi chung chuyến tàu, em sẽ đợi chị."

Nguy Lệ kinh ngạc, không ngờ Nghiêm Tĩnh Thủy lại chủ động tiếp xúc với mình sớm như vậy, xem ra chú hai vẫn đánh giá thấp sức hấp dẫn của cô.

Vì thế Nguy Lệ lập tức đồng ý: "Chị đi thu dọn hành lý, sẽ nhanh thôi."

Sau khi đợi người khác bước vào, Nghiêm Tĩnh Thuỷ tình cờ bấm vào vòng bạn bè của Nguy Lệ, ngay lập tức nhìn đã thấy bức ảnh cô ấy chia sẻ về việc nửa đêm ăn dưa hấu và gà nướng ngoài đồng, cũng như nhìn thấy hình ảnh Triệu Ly Nùng và nhóm của cô ấy trong bức ảnh.

Thời gian là năm giờ sáng nay.

Hiển nhiên, nửa đêm đối phương ra đồng không phải để nghiên cứu học hỏi mà là để vui chơi.

Sau đó Nghiêm Tĩnh Thủy mới ý thức được, mới ngửi thấy trong hành lang thoang thoảng mùi gà nướng: "..."

Ah.

Quả nhiên, quan điểm trước đây của cô về Nguy Lệ không hề sai.

Đối phương đúng là người làm việc không nghiêm túc, không cầu tiến bộ và mất cả ý chí hoài bão.

Nếu có sự cố xảy ra khi đang chăm sóc cây trồng hoặc vật nuôi vào lúc nửa đêm và dẫn đến bất kỳ ai thiệt mạng thì đó là sự hy sinh khi làm nhiệm vụ. Nhưng những người này lại mạo hiểm chỉ để tìm kiếm sự kích thích và vui chơi vào lúc nửa đêm. Một khi có vấn đề về an toàn...

Nghiêm Tĩnh Thủy chỉ cảm thấy xấu hổ.

Cô cau mày nhìn bức ảnh hái dưa, Nghiêm Tĩnh Thuỷ hai tay ôm quả dưa hấu, tấm biển cắm dưới đất cũng được chụp, trên đó viết tên của Triệu Ly Nùng.

Nhìn quả dưa hấu cắt miếng trong các bức ảnh khác trông khá ngon, thịt có màu đỏ tươi, hạt đầy đặn, trông giống như một quả dưa ngon.

Đây có phải là cách Triệu Ly Nùng và Nguy Lệ thân thiết với nhau?

Triệu Ly Nùng có vẻ là một người có chút tài năng, nhưng thật đáng tiếc khi cô ấy lại kết bạn với một người không có ý chí thăng tiến như Nguy Lệ.

Nghiêm Tĩnh Thủy càng nghĩ, sắc mặt càng tối sầm, cuối cùng, cô căn bản không đợi Nguy Lệ mà xách vali trực tiếp rời đi.

Khi Nguy Lệ bước ra, không thấy bóng dáng của cô ấy đâu.

Nguy Lệ nhìn quanh một lúc lâu vẫn không thấy ai, đành phải gửi tin nhắn cho Nghiêm Tĩnh Thủy.

Nghiêm nỗ lực: [Em còn có việc phải làm, em đi trước.]

Bình khí mốc: [Vậy em nên nói cho chị một tiếng, chị đã tìm em cả nửa ngày.]

Nghiêm nỗ lực: [Xin lỗi, em biết rồi. Lần sau em sẽ không đợi chị nữa.]

Bình khí mốc: [? ? ?]

Sau khi gửi tin nhắn này, Nghiêm Tĩnh Thủy cũng không trả lời nữa, Nguy Lệ tức giận đến mức trực tiếp chặn cô ấy.

Nhiệm vụ do chú hai giao quá khó, cô không thể hoàn thành được!

...

Sau một ngày, toàn bộ Căn cứ Nông học số 9 đã mất đi 2/3 số người, chỉ còn lại chủ yếu là sinh viên lớp C thuộc các chuyên ngành khác nhau.

Sau khi Đồng Đồng rời đi, Triệu Ly Nùng là người duy nhất còn lại trong ký túc xá, cô ngồi vào bàn và duyệt diễn đàn trang web chính thức.

Trong những ngày nghỉ lễ sắp tới, nhiều sinh viên đã ra nhiệm vụ yêu cầu người khác chăm sóc cây trồng trong ruộng của họ, chủ yếu là cắt cỏ định kỳ. Về việc tưới nước, giống như Đồng Đồng, họ đều mua thiết bị tưới nước tự động, một số còn lắp camera giám sát tại vườn để dễ dàng theo dõi tình trạng cây trồng của họ tại nhà.

Tất nhiên, cũng có những người chuyên nghiệp đã nhổ bỏ các cây trồng trên cánh đồng, tkhông cần lo lắng gì cả, chỉ cần thong thả trở về để trải qua hai tháng kỳ nghỉ hè.

Triệu Ly Nùng đột nhiên dừng lại khi nhìn thấy một tin nhắn.

[Thông báo từ căn cứ: Có đất cho thuê ở khu phía Đông, giá từ 5.500~12.000 mỗi học kỳ, thông tin liên hệ: 17690*76754]

Triệu Ly Nùng ghi lại số điện thoại, liên lạc với đối phương, rất nhanh chóng nhận được hình ảnh và vị trí của mảnh đất cho thuê.

Những mảnh đất này vốn là của những tân sinh viên bị loại bỏ hoặc bị thương mà chết, khi họ mất đi, mảnh đất đó đương nhiên có thể cho thuê.

Đất dành cho sinh viên bị loại sẽ đắt hơn một chút, nhưng nếu là đất xuất hiện cây đột biến thì giá lại rẻ hơn một nửa.

Triệu Ly Nùng có hơn 60.000 điểm trong tay, thực ra không cần phải tiêu chúng vì quyền lợi dành cho tân sinh viên đã hết và cô sẽ phải chi tiền mua đồ ăn bắt đầu từ tháng 7.

Nhưng cuối cùng, Triệu Ly Nùng vẫn bỏ ra 11.500 điểm để thuê hai mảnh đất sát nhau, nhưng chúng lại cách xa một chút so với đất của cô, là đất trống của các lớp chuyên ngành khác.

Tháng trước có một loại thực vật đột biến cấp D xuất hiện trên một mảnh đất, dẫn đến một người chết một người bị thương, vì vậy giá cho thuê là 5500 điểm trong một học kỳ. Mặc dù mảnh đất bên cạnh không có thực vật đột biến, nhưng vì quá gần nên giá thành chỉ đắt hơn 500 điểm.

Trong hai tháng nghỉ hè, cô dự định trước tiên sẽ trồng một ít rau dền, thời gian sinh trưởng của loại rau này là 30 ngày, cô có thể trồng thành hai đợt.

Triệu Ly Nùng đi đến thị trường giao dịch mua hạt giống rau dền và trồng chúng vào sáng sớm hôm sau.

Hạt giống rau dền được gieo trên đất của cô, trong hai mảnh đất cô mua, một mảnh trồng rau dền, một mảnh trồng dưa hấu.

Đó là những hạt dưa hấu họ đã ăn trong đêm nghỉ lễ, sau khi cô xử lý xong, cô đã đặ chúng vào phòng dụng cụ để ươm giống, bây giờ đã sẵn sàng để cấy xuống đất.

Trên thực tế, căn cứ không khuyến khích sinh viên nông học tự ý lưu giữ hạt giống, họ nói rằng xác suất đột biến sẽ tăng lên rất nhiều, tốt nhất nên mua hạt giống do Viện nghiên cứu kiểm nghiệm.

Triệu Ly Nùng thứ nhất là không đủ điểm, thứ hai là vì... cô thầm tự hỏi liệu mình có thể trồng cây đột biến hay không.

Vì bản năng nghiên cứu, cô muốn biết mọi thứ về thực vật đột biến.

Sang tháng 7, nhiệt độ dần duy trì ở mức 37-39°C. Triệu Ly Nùng phải tưới nước cho mặt đất vào buổi sáng và buổi tối, đôi khi còn phải nhổ cỏ.

Sau khi rau dền nảy mầm, Hà Nguyệt Sinh quay trở lại Căn cứ Nông học số 9 và cậu mang theo lá trà cho Triệu Ly Nùng.

Ngay khi gặp nhau, Hà Nguyệt Sinh cẩn thận lấy ra một túi lá trà cỡ lòng bàn tay từ ba lô, được gói trong một tờ giấy vuông.

"Lá trà có chút vụn, nhưng khi pha lại có mùi vị giống nhau." Hạ Nguyệt Sinh trân trọng nói.

Trên thế giới này, đồ uống như trà và cà phê đều là những thứ xa xỉ, thậm chí cả lá trà vụn cũng không hề rẻ.

"Cám ơn." Triệu Ly Nùng nhận lấy.

"Mở ra và ngửi thử xem." Đây là một ít lá trà mà Hạ Nguyệt Sinh đã giữ lại cho mình, cậu đặc biệt mang cho cô.

Triệu Ly Nùng nghe thấy điều này, cô mở gói giấy bọc lá trà ra, một mùi hương hoa nhài nhẹ xộc vào mũi.

---Đó là trà hoa nhài.

Hà Nguyệt Sinh cũng lại gần ngửi một chút, thở dài: "Đúng là hương vị này, nghe nói ở Căn cứ Trung ương còn có trà Thiết Quan Âm và Phổ Nhị, không biết uống có mùi vị như thế nào."

Triệu Ly Nùng nhìn cậu nuốt nước bọt, lại bọc lá trà vụn: "Tớ chưa từng uống trà, phải thử mới được."

Cô quay người trở về ký túc xá để rót nước nóng.

Triệu Ly Nùng lấy hai chiếc cốc, cho một nắm lá trà vỡ vào mỗi cốc, sau đó đổ nước nóng vào, cuối cùng cầm cốc bước ra khỏi ký túc xá.

"Đây." Triệu Ly Nùng đưa cho Hà Nguyệt Sinh một cốc trà hoa nhài, "Mùi thơm rất dễ chịu."

"Khi uống vào có chút đắng, ban đầu có thể sẽ không quen." Hà Nguyệt Sinh hai tay cầm cốc, đưa mặt vào gần miệng cốc, ngửi thấy mùi thơm nóng bốc lên, liền thoải mái nhắm mắt lại, tựa lưng vào bức tường.

Triệu Ly Nùng cũng đứng cạnh cậu, hai tay cầm cốc, cùng dựa vào tường.

Thực ra loại trà này không phải là tốt, lá trà quá vụn, chỉ cần nhấp một ngụm cũng có thể cảm nhận được những vụ lá trà, chỉ có thể cẩn thận nhấm nháp từng chút một mới không uống phải vụn lá trà.

Tuy nhiên, Triệu Ly Nùng vẫn uống nó một cách nghiêm túc, điều quan trọng ở đây là tấm lòng.

"Đúng rồi." Hạ Nguyệt Sinh quay đầu nói: "Mấy ngày nữa Căn cứ số 5 sẽ tuyển nhân công, cậu có muốn tham gia không?"

Căn cứ số 5 chuyên trồng cây dược liệu, do địa hình có vấn đề nên có một số khu vực không thể thu hoạch cây trồng bằng máy móc, nên hàng năm họ đều tuyển nhân công từ bên ngoài, mọi căn cứ đều có thể tham gia.

"Trong một tuần, sau khi thực hiện xong sẽ được 50.000 điểm. Ngoài ra, bao tiền ăn ở và chi phí di chuyển khứ hồi đến Căn cứ số 5 sẽ được hoàn trả." Hà Nguỵet Sinh uống một ngụm lớn, lưỡi bị tê dại vì bỏng rát, cậu chỉ có thể hít một hơi.

Ngoài Căn cứ Nông học số 9, Triệu Ly Nùng hầu như không biết gì về thế giới này, cô không thể tránh khỏi cảm thấy hứng thú, nhưng ...

"Tớ còn trồng rau trong ruộng." Rau dền của Triệu Ly Nùng vẫn chưa đến lúc thu hoạch.

Hà Nguyệt Sinh cau mày: " Cần bao lâu để thu hoạch?"

"Cuối tháng."

"Vậy thì vừa kịp." Hà Nguyệt Sinh nhướng mày nói: "Căn cứ số 5 chỉ là tuyển nhân công trước, mãi đến ngày 10 tháng 8 mới chính thức thu hoạch dược liệu."

Triệu Ly Nùng suy nghĩ một lúc và đồng ý: " Tớ sẽ đăng ký."

...

Đợi đến khi cây rau dền ngoài đồng phát triển đầy đủ, cũng mất khoảng mười ngày, Triệu Ly Nùng vẫn tiếp tục đi tưới nước và nhổ cỏ như thường lệ, thỉnh thoảng cô còn đến ruộng của Đồng Đồng để nhổ cỏ, thuận tiện trông chừng cây hoa hồng cầu vồng đó. Cuối cùng cây cũng mọc lên, rất nhỏ bé.

Triệu Ly Nùng chụp một bức ảnh gửi cho Đồng Đồng và nói rằng cô đã để lại lá trà hoa nhài cho cô ấy dùng thử.

Trong thời gian này, Căn cứ Nông học số 9 tương đối yên tĩnh.

Có lẽ vì nhiều cánh đồng trống rỗng và chỉ có cỏ dại. Trong ruộng trồng cây không có nhiều người, vì vậy cho dù có đột biến đột ngột cũng không gây nguy hiểm đến con người, và nó được phát hiện bởi đội thủ vệ đi tuần tra.

Tuy nhiên, vẫn có trường hợp sinh viên bị thương thương xảy ra.

Vào cuối tháng bảy, cỏ dại bắt đầu mọc lên rất nhanh, có một số người nhận nhiệm vụ nhổ sạch cỏ dại đã gặp phải cỏ dại đột biến cấp F, nếu phản ứng chậm hơn một chút, họ sẽ bị thương.

Đến đầu tháng 8, Triệu Ly Nùng cuối cùng cũng đợi đến lúc thu hoạch rau dền, cô bỏ hết rau vào bao rồi đi mượn xe máy đến thị trường giao dịch.

Ban đầu, rau dền sau khi bị cắt còn có thể mọc thêm một vụ nữa, nhưng Triệu Ly Nùng sắp rời đi một tuần, lo sợ xảy ra tai nạn nên không còn cách nào khác là phải trực tiếp cắt hết luôn.

Trên đường đi, cô bất ngờ hỏi: "Tuần suất tuần tra của đội thủ vệ đã tăng lên chưa?"

Hà Nguyệt Sinh ngồi ở phía sau quay đầu lại giải thích: "Nhiệt độ tháng 8 quá cao, cây trồng cũng đã đến giai đoạn tăng tần suất đột biến. Lúc này, tất cả các căn cứ đều sẽ trong tình trạng cảnh giác, đội thủ vệ cũng sẽ mở rộng phạm vi tuần tra và tăng cường nhân lực."

"Vậy căn cứ số 5 sẽ trả 50.000 điểm một tuần?" Triệu Ly Nùng nhanh chóng nhận ra.

"Đúng vậy." Hạ Nguyệt Sinh không phủ nhận, "Phú quý hiểm trung cầu, đi thu hoạch ở Căn cứ số 5, một ngày có thể kiếm được hơn 7000 điểm. Cho dù xác suất đột biến cao, nhưng với số lượng đội thủ vệ cũng tăng lên, vẫn có nhiều người muốn đi."

Điều này là không sai.

Khi hai người đăng ký vào tháng trước, trang web đó đã bị sập, nếu không phải là nhanh tay, Triệu Ly Nùng có lẽ không thể đăng ký kịp.

Hai người đến thị trường giao dịch, rau dền được bán theo cân, một cân là 800 điểm, Triệu Ly Nùng chỉ bán được với giá chưa đến 7.000 điểm, vẫn không đủ tiền thuê hai mảnh đất.

Cô cũng không vội, hai mảnh đất đó, một mảnh là đất trồng dưa hấu, mảnh còn lại có thể trồng trọt sau khi bắt đầu năm học, dù sao cũng có thể thu hồi vốn.

Ngày 9 tháng 8, hai người lên tàu đến Căn cứ số 5.

Đây là lần thứ hai Triệu Ly Nùng ngồi trên tàu kể từ khi đến thế giới này, cảm giác hoàn toàn khác với lần đầu.

Cảnh quan dọc đường vẫn giống như trước, vẫn là vùng đất hoang vu xung quanh căn cứ, với hàng rào lưới sắt ngăn cách rừng núi hoang sơ ở phía xa.

Đoàn tàu chạy khoảng 3 giờ sau, những bức tường cao màu xám bạc bắt đầu xuất hiện ở hai bên.

Nhìn qua cửa sổ, Triệu Ly Nùng nhìn thấy một nhóm nhân công đang làm việc trên bức tường, trong khi đó có năm sáu chiếc xe tăng địa hình bọc thép hạng nặng đậu xung quanh, và một chiếc trực thăng đang tuần tra trên bầu trời.

Trong giây lát, cô đã tưởng mình đã quay lại ngày cô mở mắt đầu tiên.

"Có lẽ phải mất ba năm mới có thể xây được bức tường ở Căn cứ nông học số 9." Hà Nguyệt Sinh ngồi bên cạnh nói: "Nếu may mắn, nó sẽ hoàn thành trước khi chúng ta sẽ tốt nghiệp."

Tường?

Hai bức tường cao này được xây dựng nhằm mục đích ngăn chặn thực vật đột biến xâm nhập vào các tuyến đường bưu đến căn cứ.

Quả nhiên, khi đoàn tàu tiếp tục di chuyển về phía trước, Triệu Ly Nùng dần dần nhìn thấy bức tường cao hoàn chỉnh.

Những bức tường cao màu xám bạc đứng hai bên đường trụ sở, tản ra bầu không khí lạnh lẽo ngay cả dưới ánh mặt trời, ở những điểm cao nhất có camera giám sát và một số thiết bị khác.

Triệu Ly Nùng đoán rằng đó có thể là các thiết bị điều khiển việc phun dung dịch phòng hộ, có thể phá hủy các thực vật xung quanh bức tường cao.

Hai giờ nữa trôi qua.

Một bức tường màu xám bạc cao lớn và uy nghiêm hơn đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của Triệu Ly Nùng, không chỉ bao quanh con đường căn cứ mà bao quanh cả một thành phố.

Qua bức tường cao khổng lồ đó, cô có thể nhìn thấy một thành phố to lớn phồn hoa với những tòa nhà cao tầng giữa đám mây và sương mù phía xa.

Triệu Ly Nùng đặt hai tay lên kính cửa sổ, nhìn những tòa nhà hùng vĩ và dày đặc bên phía trong bức tường cao, không khỏi suy tư.

Nếu như loại bỏ những bức tường bạc lạnh lẽo và cứng nhắc này, những tòa nhà cao tầng phía xa sẽ giống như thế giới bình thường bình thường của cô, nhộn nhịp và yên bình, không ai phải lo lắng cả ngày lẫn đêm.

"Cậu có muốn quay về Căn cứ Trung ương không?" Hạ Nguyệt Sinh đột nhiên hỏi khi nhìn thấy cô áp mặt vào cửa kính xe.

Căn cứ Trung ương?

Thành phố phồn hoa, rộng lớn đằng xa đó là Căn cứ Trung ương?

Triệu Ly Nùng nhanh chóng thoát khỏi trạng thái mơ mộng, thu tay lại, cô vẫn nhớ rõ thông tin của mình là đến từ Căn cứ Trung ương.

Vì thế Triệu Ly Nùng cười nhẹ và nói: "Có một chút, nhưng kỳ nghỉ đông tớ sẽ trở về."

Hà Nguyệt Sinh nhìn thành phố khổng lồ ngoài cửa sổ: "Chúng ta hiện tại đang đi qua Căn cứ Trung ương, nếu mọi thứ suôn sẻ, ước chừng khoảng bốn giờ nữa chúng ta sẽ đến Căn cứ số 5."

"Thời gian hơi lâu." Triệu Ly Nùng nói.

"Có một chút, nhưng cũng không có cách nào khác." Hạ Nguyệt Sinh nhún nhún vai, "Đi máy bay sẽ nhanh hơn, nhưng đáng tiếc là chúng ta không được phép."

Trên thế giới này cũng có máy bay, nhưng chúng không còn dành cho người bình thường sử dụng, dù sao thì người bình thường cả đời chỉ ở lại căn cứ, không cần đến nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro