Chương 21: Gà nướng và dưa hấu
Lớp C gần trăm người, mỗi người phát hồng bao 2.000 điểm, gần đủ số 200.000 điểm mà Triệu Ly Nùng đã bỏ ra trước đó.
Mọi người đều tiếp nhận lòng tốt của Triệu Ly Nùng và sau khi kì thi kết thúc, họ đã phản hồi lại.
Họ hiểu rõ hơn bất kì ai rằng sự xuất hiện của Triệu Ly Nùng có ý nghĩa gì.
200.000 điểm?
Trên mạng của Căn cứ Trung ương, một câu hỏi cũng cần ít nhất 100.000 điểm, nếu trả lời sai, họ sẽ phải tiếp tục chi tiêu điểm để trả lời câu hỏi. Nhưng tài liệu tóm tắt trong nhóm đã cho họ khả năng phân biệt rõ ràng giữa một số triệu chứng, giá trị đã tăng lên nhiều lần.
"Hãy nhận nó đi." Hạ Nguyệt Sinh đứng thẳng lên, nghiêm túc nói: "Phía trước còn có một chặng đường rất dài."
"Tớ biết rồi." Triệu Ly Nùng cúi đầu, mở từng cái hồng bao.
Mọi người trong lớp Nông học C đợi cho đến khi cô nhận xong từng cái hồng bao một rồi mới có người lên tiếng.
Quan trọng là sống sót: [Tôi cảm thấy cà chua của tôi vẫn có thể mọc thêm một số quả, vì vậy tôi sẽ không về nhà vào kỳ nghỉ hè này.]
Nỗ lực kiếm tiền: [Tôi cũng sẽ không vêg, xem liệu tôi có thể nhận một số nhiệm vụ nhổ cỏ hay không.]
Sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, Căn cứ nông học số 9 sẽ có kỳ nghỉ hè, nhưng hầu hết sinh viên nông học sẽ không để lại những thứ họ đã trồng trên cánh đồng của mình quá lâu.
Đặc biệt là trong kỳ nghỉ hè, khi cỏ dại mọc rất nhanh và nhiệt độ cao, đất cần được tưới nước vào buổi sáng và buổi tối để giữ độ ẩm.
Hà Nguyệt Sinh nhìn thấy tin nhắn trong nhóm, hỏi: "Kỳ nghỉ hè của cậu định thế nào?"
"Tớ sẽ ở lại căn cứ." Triệu Ly Nùng không biết mình sẽ đi đâu, trong đầu cô không có bất kỳ thông tin nào.
"Tớ phải về trong hai tuần, có một số việc nhỏ cần phải làm." Hạ Nguyệt Sinh luôn suy nghĩ về việc kinh doanh của mình.
"Khi nào cậu đi?"
"Ngày mai, khi kỳ nghỉ chính thức bắt đầu."
Triệu Ly Nùng gật đầu tỏ vẻ đã biết, cô lấy từ trong túi ra một quả cà chua, đưa cho Hạ Nguyệt Sinh.
"Sao cậu lại giữ cà chua lại?" Hà Nguyệt Sinh sửng sốt, nhìn quả cà chua đầy đặn trong tay cô, cẩn thận hỏi: "Cho tớ à?"
"Không phải trước đó cậu nói muốn ăn cà chua do chính mình trồng sao?" Ánh mắt Triệu Ly Nùng rơi vào chiếc thùng trống mà cậu bán hết, "Tớ cho cậu một quả."
Hà Nguyệt Sinh vô cùng xúc động, muốn ôm Triệu Ly Nùng ngay tại chỗ, nhưng cô đã đẩy cậu ra.
"Đừng làm nát cà chua của tớ."
"Cậu giữ lại mấy quả?" Hạ Nguyệt Sinh cầm lấy quả cà chua, lau sạch và cắn một miếng lớn, ngọt và thơm, không uổng là cà chua móng ngựa.
Triệu Ly Nùng cũng lấy một quả cà chua để ăn: "Còn hai quả nữa."
Hương vị và kết cấu không khác gì cà chua móng ngựa ở thế giới của cô.
"Cậu quá xa xỉ rồi, cà chua ngon như vậy..." Hà Nguyệt Sinh vừa ăn vừa lắc đầu thở dài, "Khi nào tớ trở lại, tớ sẽ mang một ít trà cho cậu, miễn phí."
"Vậy thì tớ sẽ đợi."
...
Vì mang theo hai quả cà chua nên Triệu Ly Nùng không thể lên xe buýt, nghĩ rằng thị trường giao dịch cách khu vực thành phố không quá xa, chỉ mất khoảng 40 phút đi bộ nên cô quyết định đi bộ về.
Hà Nguyệt Sinh là người miệng mềm, nói rằng sẽ đi bộ về với cô.
Ngay khi Triệu Ly Nùng định từ chối thì có người đi xe ba bánh đến gần và dừng lại trước mặt họ.
Triệu Ly Nùng quay lại nhìn, là một chàng trai hơi mập mạp mà cô không quen biết.
"Triệu Ly Nùng." Chàng trai hơi mập mạp dường như biết cô, hỏi: "Cậu có muốn lên xe của tôi về khu vực thành phố không?"
"Muốn, muốn, muốn!" Hà Nguyệt Sinh lập tức nắm lấy tay Triệu Ly Nùng và giơ cao.
Triệu Ly Nùng một lời khó nói hết, nhìn Hà Nguyệt Sinh bên cạnh.
Cuối cùng, hai người vẫn lên xe ba bánh của chàng trai.
"Tôi là học ở lớp B bên cạnh." Chàng trai hơi mập mạp vừa lái xe đến khu vực thành phố vừa nói lớn, "Nhờ có tài liệu của cậu, trước đó tôi đã dùng sai thuốc, cây cà chua gần như đã chết. May mắn là cứu được một cây, mặc dù chỉ có sáu quả cà chua, nhưng cũng được coi là đạt yêu cầu."
Triệu Ly Nùng ngồi phía sau xe ba bánh, lặng lẽ nghe lời nói của chàng trai mập mạp phía trước, suy nghĩ dần dần bay xa.
Cô vẫn nhớ rằng ở thế giới ban đầu, để phổ biến những kiến thức liên quan đến nông nghiệp cho người dân, anh trai cô đã đi khắp nơi, miệng nói không ngớt, chỉ để hướng dẫn họ trồng cây gì, trồng như thế nào và làm thế nào để có một mùa màng tốt.
Hoàn toàn trái ngược với các nghiên cứu viên trong thế giới này.
...Cố tình là sự đãi ngộ của các nghiên cứu viên ở hai thế giới hoàn toàn bất đồng.
Khu vực thành phố.
Chàng trai mập dừng lại, ba người cùng nhau xuống xe để tiếp tục kiểm tra.
Trên người Triệu Ly Nùng có hai quả cà chua, chúng được đưa vào máy kiểm tra và được xác nhận có hoạt tính tương tự như cà chua thông thường, sau đó mới được phép mang vào.
Triệu Ly Nùng quay trở về ký túc xá, khi nhìn thấy Đồng Đồng, cô đưa cho cô ấy một quả cà chua móng ngựa mọng nước và nói: "Lúc trước đã hứa nhé."
Đồng Đồng tặng cô bông hoa nở đầu tiên, Triệu Ly Nùng tặng lại cho cô ấy một quả cà chua.
"Cảm ơn cậu, Ly Nùng." Đồng Đồng nhận lấy, cắn một miếng, cười lộ lúm đồng tiền: "Ngọt quá."
"Cậu có muốn về nhà trong kỳ nghỉ hè không?" Triệu Ly Nùng hỏi.
Đồng Đồng đã hoàn thành bài kiểm tra ngày hôm qua, những bông hoa cắt xuống cũng đã được mang đi bán ở thị trường giao dịch nên về cơ bản thì không có gì phải lo lắng.
"Tớ sẽ về nhà." Đồng Đồng nói, "Tớ đã dựng sẵn bạt che nắng và bố trí các ống tưới nước tự động, có thể điều chỉnh việc tưới nước ngay cả khi ở nhà. Hôm nay tớ sẽ thu dọn hành lý, ngày mai sẽ có thể xuất phát."
Ống tưới nước tự động không rẻ, Đồng Đồng phải làm việc chăm chỉ trong một thời gian dài, cộng với tiền bán hoa, mới tích luỹ đủ điểm.
Triệu Ly Nùng gật đầu, tỏ vẻ biết: "Tớ sẽ ghé vào khu vực bên trong một chuyến."
Cô còn để lại một quả cà chua cho Nguy Lệ.
Khi Triệu Ly Nùng đến, Nguy Lệ đang quan sát những con gà đẻ trứng trong chuồng gà thông qua hệ thống giám sát quang não, thậm chí cô ấy còn kéo cô đến xem cùng.
"Nghĩ đến việc chị phải rời xa chúng nó thời gian lâu như vậy." Ngụy Lực lưu luyến nói. "Chị cảm thấy rất buồn."
Triệu Ly Nùng đang định nói điều gì đó.
Nguy Lệ cúi đầu cắn một miếng cà chua, thở dài: "Em gái, cà chua em trồng ngon thật."
Mọi nỗi buồn đều biến mất.
Triệu Ly Nùng: "..."
Sau khi hai người xem gà mái đẻ trứng xong, Nguy Lệ hỏi: "Đàn em, em tìm chị có việc gì vậy?"
Triệu Ly Nùng chuyển 300.000 điểm cho Nguy Lệ: "Em muốn trả lại tiền cho chị."
Hôm nay, trong nhóm đã thu được gần 200.000 điểm tích luỹ, cộng thêm 100.000 điểm không sử dụng, Triệu Ly Nùng đã có gần 300.000 điểm.
"Trong thời gian ngắn như vậy mà em đã kiếm được nhiều điểm như vậy sao?" Nguy Lệ đột nhiên cảm thấy mình như một người vô dụng, trứng gà trong chuồng đã bị cô ăn rất nhiều, nhưng lại không kiếm được bao nhiêu điểm.
"Là các bạn cùng lớp của em góp." Triệu Ly Nùng cười nói, "Em không bỏ ra nhiều điểm đâu."
Hiện giờ sinh viên lớp C đều có một ít điểm trong tay, tuy không nhiều nhưng phần lớn mọi người trong nhóm đều muốn ở lại để nhận nhiệm vụ, khi học kỳ tiếp theo bắt đầu, đại khái còn có thể tích cóp được một ít điểm.
Học kỳ tới, mọi người sẽ có đủ điểm để đóng góp.
Có Triệu Ly Nùng ở đây, sẽ không xuất hiện tình trạng xem sai vấn đề.
...
Hầu hết mọi người đều chuẩn bị bắt chuyến tàu vào ngày mai để về cùng nhau, đêm nay ánh đèn của các tòa nhà ở khu vực thành phố đã sáng rất lâu.
Triệu Ly Nùng không thể ngủ được, nửa đêm cô từ giường bước dậy, nhưng trước khi xuống giường, Đồng Đồng ở đối diện gọi cô một tiếng.
"Ly Nùng, cậu cũng thể ngủ được à?" Đồng Đồng xoay người.
"Ừ, tớ muốn đi dạo ngoài đồng một chút." Triệu Ly Nùng xuống giường nói: "Cậu tiếp tục ngủ đi."
Đồng Đồng cũng xuống theo: "Nghĩ đến việc ngày mai trở lại Căn cứ Trung ương, tớ không thể ngủ được chút nào, để tớ đi cùng cậu ra ngoài đồng."
Triệu Ly Nùng mặc quần áo xong, nhớ tới trên ruộng của mình còn có một quả dưa hấu chưa hái, nhất thời hỏi: "Cậu có muốn ăn dưa hấu không?"
Đồng Đồng vội xua tay từ chối: "Tớ đã ăn cà chua rồi."
Dưa hấu đắt hơn nhiều so với cà chua.
"Không sao đâu." Triệu Ly Nùng không quan tâm, "Chỉ là một quả dưa hấu mà thôi."
Cô suy nghĩ một lúc, sau đó gửi tin nhắn cho Hà Nguyệt Sinh và Nguy Lệ, hỏi bọn họ có muốn ăn dưa hấu không, cô định đi hái dưa hấu ngoài đồng.
Nửa đêm, hai người này cũng không ngủ.
Mật thám Hà tổng: [Ăn, ăn, ăn! ! ! Tớ cũng sẽ đi!]
Bình khí mốc: [Hái ở ruộng và ăn luôn à? Nghe có vẻ hấp dẫn, chị có thể đi cùng được không?]
Triệu Ly Nùng nhớ đến thể chất của Nguy Lệ, do dự một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý.
Một người không thể xui xẻo mãi được.
Bình khí mốc: [Thôi thôi, em đi trước đi, chị sẽ đến đó sau, đợi chị rồi cùng bổ dưa hấu nhé!]
AAA Nông dân Tiểu Triệu: [Bọn em sẽ đợi chị ở phòng dụng cụ của lớp Nông học C.]
Triệu Ly Nùng và Đồng Đồng đi ra trước, khi Hà Nguyệt Sinh đến, ba người họ ra khỏi cổng thành và lên xe buýt đi ra đồng.
"Nguy Lệ có tới không?" Hạ Nguyệt Sinh ngồi xổm trong phòng dụng cụ của lớp Nông học C, đã bị muỗi cắn rất lâu.
Triệu Ly Nùng liếc nhìn tin nhắn từ quang não: "Cô ấy nói rằng cô ấy sắp đến rồi."
Mười phút sau, Nguy Lệ cuối cùng cũng đến.
Tuy nhiên, cô ấy mỗi tay xách một con gà, trên cổ đeo một chiếc thúng rơm, trong đó có khoảng hai mươi quả trứng, cô ấy hét lên: "Em gái, gà nướng và dưa hấu! Cặp đôi hoàn hảo!"
Ba người trong phòng dụng cụ nhìn con gà sống trong tay cô ấy: "..."
"Đàn chị, em không biết giết gà." Triệu Ly Nùng bình tĩnh nói.
Nguy Lệ thả hai con gà còn sống bị buộc cánh vào bồn nước, sau đó lấy giỏ trứng trên cổ xuống, kiêu ngạo nói: "Không sao, chị biết!"
"Ở đây không có dụng cụ nướng gà." Hà Nguyệt Sinh đứng bên cạnh nói.
"Chị có!" Nguy Lệ lấy từ trong túi quần ra một cái que sắt.
"Vẫn còn cần lửa nữa." Đồng Đồng trầm giọng nhắc nhở.
Nguy Lệ cười mấy tiếng, từ trong túi khác móc ra một gói đồ: "Cái này chị cũng có."
Cô mở gói đồ ra, không chỉ có bật lửa mà còn có hộp gia vị di động, chuẩn bị rất đầy đủ.
Nguy Lệ thậm chí còn lấy từ thắt lưng ra một con dao làm bếp, dùng con dao trên tay cắt cổ hai con gà còn sống để máu chảy ra, khéo léo như thể cô đã giết vô số con gà trước đó.
Ba người im lặng một lát: "..." Bọn họ chỉ muốn ăn một dưa hấu vào buổi đêm thôi mà.
Rốt cuộc, ba người vẫn tự giác tiến tới giúp đỡ.
"Chị chưa bao giờ ăn trên cánh đồng vào buổi đêm như thế này." Nguy Lệ hưng phấn nói: "Nghĩ đến đã thấy kích thích rồi, xung quanh toàn là các loại cây trồng."
Triệu Ly Nùng: "..." Cô hối hận vì ý tưởng ngẫu hứng tối nay của mình, quá liều lĩnh.
Đây không còn là thế giới cũ nữa.
"Tớ sẽ hái dưa hấu, chúng ta sẽ ăn nó trong phòng dụng cụ." Triệu Ly Nùng nói với mọi người.
"Không được, chúng ta đi cùng nhau đi, phải nướng gà và ăn dưa hấu trên sườn ruộng mới thú vị." Nguy Lệ cảm thấy phòng dụng cụ quá nhàm chán.
Hà Nguyệt Sinh và Đồng Đồng cũng đồng ý với ý kiến của Nguy Lệ.
Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể đợi Nguy Lệ ướp gia vị hai con gà đã vặt lông xong, bốn người mới cùng nhau ra đồng hái dưa hấu.
Sau khi mọi thứ đã được chuẩn bị xong, họ vẫn còn thiếu một thứ.
Họ không có củi để nhóm lửa.
Bốn người chỉ có thể hết sức cẩn thận đi nhặt cành cây khô, may mắn là họ đã quay lại an toàn.
Bốn người ngồi quanh đống lửa, nướng hai con gà và quả trứng.
Nguy Lệ còn ép bọn họ xem bộ phim gà mà cô yêu thích, khi cô bắt chước tiếng kêu của con gà, hoàn toàn không giống với cách cô đang dùng dao giết gà trong phòng dụng cụ.
Sau khi xem xong những bộ phim gà quý giá của Nguy Lệ, gà cũng đã được nướng chín, Triệu Ly Nùng cũng đã cắt dưa hấu và chia cho ba người.
Đúng như Nguy Lệ đã nói, gà nướng kèm dưa hấu quả thực là một cặp đôi hoàn hảo.
Không khí tràn ngập mùi thơm của dầu, xen lẫn mùi dưa hấu tươi mát, kích thích sự thèm ăn, gần nhie khiến họ quên đi mọi phiền muộn.
Nguy Lệ cầm quang não chụp ảnh để ghi lại khoảnh khắc này, sau khi chụp xong món gà nướng và dưa hấu, cuối cùng cô gọi mọi người lại gần để chụp ảnh cùng nhau.
Đúng lúc mỗi người đều cầm trong tay chiếc đùi gà còn nóng hổi, tay kia cầm một miếng dưa hấu.
Hà Nguyệt Sinh ngồi ở phía bên trái, hai tay cầm miếng dưa hấu và đùi gà hướng lên máy ảnh, Triệu Ly Nùng và Đồng Đồng ngồi ở giữa, còn Nguy Lệ ở phía bên phải, một tay cầm đùi gà, một tay kia giơ máy ảnh để chụp, miệng cô ấy còn cắn một miếng dưa hấu.
--Khoảnh khắc của bốn người sẽ mãi mãi được lưu giữ trong bức ảnh này.
"Nhìn trăng trên trời kìa!" Đồng Đồng đột nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói: "Trăng sáng quá!"
Ba người còn lại theo lời cô ấy, cùng nhau nhìn lên, quả nhiên trên bầu trời có một vầng trăng lớn sáng ngời, ánh trăng chiếu xuống mặt đất như sương bạc.
Mọi thứ xung quanh thật yên bình, như thể trên thế giới chưa từng có sự đột biến của thực vật nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro