Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Trạch tất

Trong lúc Triệu Ly Nùng đang hoảng hốt, Hà Nguyệt Sinh đã đưa ra quyết định một cách nhanh chóng, kéo cô quay lại và chạy về hướng tàu.

Tình hình ở hướng đó cũng không mấy tích cực.

Ngay khi quay lại, Triệu Ly Nùng đã nhìn thấy thứ đang nâng cao một phần của toa tàu. Đó là một loài cây khổng lồ cũng đang phát triển nhanh chóng. Một phần ngọn của thân cây đã bị xuyên thủng, lẽ ra nó phải tràn đầy sức sống, nhưng tại khoảnh khắc này, nó chỉ khiến người ta cảm thấy tê dại và đầy ám ảnh.

"Toa phía trước nhất định có cảnh sát đường sắt!" Hà Nguyệt Sinh nhìn về phía đầu tàu, vẫn duy trì khả năng suy nghĩ, nghiến răng nghiến lợi nói nhanh: "Bọn họ có vũ khí, chúng ta chạy về phía đó. Khoảng cách từ đây đến Căn cứ số 9 không xa, kiên trì thên một chút, có thể vẫn còn cơ hội sống sót.

Hai người chạy không thẳng, Hạ Nguyệt Sinh nắm chặt cánh tay Triệu Ly Nùng, không ngừng chạy chéo sang bên trái, rõ ràng là muốn lợi dụng cái cây khổng lồ trước khi nó hoàn toàn xuyên qua toa tàu, chuẩn bị tránh qua trước. Nhưng cậu luôn kiểm soát không chạy ra khỏi phạm vi của đường ray được lát đá.

Có người từ phía sau đuổi theo, chạy phía trước mặt bọn họ, rõ ràng là đang tìm cơ hội sống sót.

Triệu Ly Nùng nhìn những người liên tục vượt qua mình, sắc mặt họ vô cùng tái nhợt, đầy mồ hôi lạnh, thậm chí đồng tử cũng co lại, nhưng vẫn nghiến răng chạy hết sức có thể.

Sự sợ hãi lan rộng trong đám đông hỗn loạn.

Điều này đối với cô rất lạ lẫm.

Thực tế, hầu như chưa từng thấy tình huống như vậy ở ngoài đời, thậm chí ngay cả trong phim điện ảnh, phim truyền hình cũng chưa từng thấy những màn trình diễn chân thực và đáng sợ như vậy.

Triệu Ly Nùng cụp mắt xuống nhìn về phía tay trái của mình, bởi vì Hà Duyệt Sinh luôn nắm chặt, phần tay áo hơi vén lên, lộ ra một chút da thịt ở cổ tay. Cô có thể nhìn thấy rõ ràng mảnh da đó đang dần nổi da gà và cảm giác rùng mình. lông trên người cô dựng đứng.

Thực sự kỳ lạ.

Trần Ly Nùng nghĩ thầm, cơ thể cô cũng cảm thấy sợ hãi ngay cả trong giấc mơ?

Một người khác lại vượt qua bọn họ, Triệu Ly Nùng đưa mắt nhìn về phía sau anh ta, phát hiện trên vai đối phương vẫn còn vương vãi máu, bọn họ hẳn là nhóm người gần nhất với cây sát thủ khổng lồ vừa rồi.

Đã bị cái chết bao phủ, không có gì lạ khi anh ta chạy nhanh hơn những người khác.

"Cái đó..." Triệu Ly Nùng đột nhiên phát hiện ra, cái cây xuyên qua xe đã vươn đầu ra, để lộ ra những chiếc lá hình trứng ngược màu xanh lá cây đang đung đưa, dường như đã bị ấn vào nút tăng tốc, đang lớn lên và phân chia nhanh chóng. Thân cây dường như còn đang sống, đang quay về phía này. Cô suy nghĩ một chút, vươn tay còn lại ra chọc vào Hà Nguyệt Sinh đang chạy về phía trước, "Nó đang tới."

Hà Nguyệt Sinh quay đầu lại: "!"

Hai người đồng loạt dừng chạy, nhưng đã quá muộn, cái cây không còn bị cản trở bởi toa xe nữa, thân cây nhanh chóng kéo dài ra, lao tới như một con rắn.

Chỉ khác là con rắn không có năm cái đầu, nhưng loài cây này có thể tách ra thành năm chiếc lá ô dù chỉ trong nháy mắt, nó đã lao tới.

"Phụt"

Âm thanh giống như tiếng bong bóng nước vỡ ra, nước phun ra đột nhiên. Nhưng Triệu Ly Nùng lại rõ ràng nghe thấy tiếng xương gãy, cô đứng trên nền đất láy sỏi đá, chậm rãi chớp mắt.

Người đàn ông vừa chạy trước mặt đã bị lá xanh đâm thủng, có lẽ vẫn còn chút ý thức, cơ thể cố gắng chạy về phía trước, chạy được khoảng nửa mét thì cuối cùng ngừng lại, toàn bộ cơ thể gục xuống.

Sau khi chiếc lá xanh xuyên qua cơ thể anh ta, nó nhanh chóng tách ra thành ba loại quả hình ba cạnh tròn rộng, đang hút máu của người đàn ông. Cái nang màu xanh lá cây tiếp tục phình ra, có thể nhìn thấy một màu đỏ máu mờ nhạt, sau khi hút hết máu trong cơ thể anh ta, đột nhiên rút ra thân lá, tiếp tục tìm kiếm con mồi tiếp theo.

Triệu Ly Nùng giơ tay phải lên chạm vào khóe mắt, cúi đầu nhìn qua tầm nhìn mơ hồ, mu bàn tay có vết đỏ tươi, đó là máu do người trước mặt bắn ra, dường như còn ấm áp.

...Thế giới này kỳ lạ đến mức có vẻ như là có thật.

"Ngồi xổm xuống!" Hà Nguyệt Sinh liếc nhìn Triệu Ly Nùng từ phía bên cạnh, đột nhiên hét lên hoảng sợ.

Cậu nắm chặt lấy cánh tay cô, cố gắng kéo cô ngồi xổm xuống.

Tuy nhiên, phản ứng của Triệu Ly Nùng chậm nửa nhịp, cô thậm chí còn nhìn theo hướng mắt của Hoa Nguyệt Sinh, quay đầu nhìn sang phía bên kia.

---Một chiếc lá đã đuổi kịp họ,

Khoảng cách gần đến mức sát chiếc lá đầy sát khí suýt chạm vào mắt Triệu Ly Nùng, thậm chí cô còn cảm giác được mình ngửi thấy mùi cỏ xanh lẫn với mùi máu, không biết là do máu của nó hay máu của mình.

Nó dường như cũng biết rằng mình sắp bắt được con mồi, hưng phấn bắt đầu trước phân chia quả hình ba cạnh trước.

"Chạp——"

Chiếc lá vốn định đâm vào cô bỗng nhiên rơi xuống đất, thân cây bị cắt đứt, quả chưa kịp thành hình.

Triệu Ly Nùng nhìn theo thân lá rơi trên mặt đất, trước tiên cô thấy chất lỏng màu trắng đục chảy ra từ thân cây gãy, trộn lẫn với một vệt máu đỏ, tràn ra trên con đường rải sỏi đá.

Nhìn lên, đó là một chàng trai trẻ nắm chắt thanh đao bằng tay trái. Anh mặc đồng phục cảnh sát màu đen, trên mặt đeo mặt nạ đen, chỉ lộ ra đôi lông mày sắc bén và lạnh lùng, đôi chân dài thẳng tắp. đi ủng quân đội, đạp lên phần còn lại của thân cây bị gãy.

Bàn chân đó dường như nặng ngàn cân, thân cây cố gắng vung vẩy điên cuồng nhưng không thể thoát ra được.

Nó chợt nhận ra rằng đã gặp phải trở ngại khó khăn, bốn chiếc lá còn lại không còn tìm kiếm con mồi nữa mà quay lại tấn công người đàn ông.

Dù chỉ có bốn thân lá, nhưng khi tấn công cùng một hướng, chúng dường như có thể che khuất mặt trời.

Chàng trai trẻ đột nhiên thả phần thân cây bị đứt dưới chân mình ra. Ngay lập tức, phần thân cây đứt liền cong lên, định đâm vào đầu anh ta.

Tuy nhiên, ngay sau đó, người đàn ông đã nhảy lên đứng lên phần thân cây bị đứt, dùng sức nhảy cao, nắm chặt thanh đao trong tay trái, ngay lập tức chém đứt ba thân và lá còn lại đang lao về phía mình. Không đợi phần thân lá dưới chân phản ứng, anh chống khuỷu tay phải lên thân cây, trượt thẳng xuống, đặt chân xuống đất, giơ súng lên và bắn vào gốc cây bị đẩy lên đâm qua toa xe. Đồng thời, cánh tay trái cũng vung ngang, chén đứt thân lá cuối cùng đang đuổi theo.

Dòng chất lỏng màu trắng sữa hòa với máu rơi như mưa khắp nơi, trong khi thanh đao chém ngang, ánh nắng mặt trời chiếu vào lưỡi đao, phản chiếu ánh sáng trắng chói mắt, tình cờ phản chiếu vào mắt của Triệu Ly Nùng đang đứng không xa phía sau anh.

Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát, tia sáng biến mất.

Sau khi đối phương chém đứt thân lá của cây, thanh đao được tra trực tiếp vào vỏ, thậm chí không hề nhìn một cái.

Ánh mắt của Triệu Ly Nùng rơi vào tay người đàn ông, anh ta đeo găng tay chiến thuật nửa ngón màu đen, những ngón tay thon dài lộ ra đang cầm một khẩu súng lục.

Sau khi anh bắn một phát, thân cây bị đứt dường như đã mất đi sức sống, rơi xuống đất và nhanh chóng khô héo.

Tiếng súng tiếp tục vang lên từ phía sau, có người từ phía bên kia tàu nhảy qua, đứng thẳng trên nóc xe và dùng súng trường bắn.

Chàng trai trẻ nghiêng người, dù có đeo mặt nạ nhưng cũng không thể che giấu được hình dáng chiếc mũi cao, ánh mặt trời chiếu vào một bên khuôn mặt, lộ rõ ​​hàng lông mi dài màu vàng.

Trên tay anh ta có một chiếc huy hiệu, đáng lẽ phải ghi là "Đặc công" nhưng bây giờ lại thay thế bằng "Người hộ vệ".

"Là hộ vệ. Chúng ta được cứu rồi." Hà Nguyệt Sinh thở dài nhẹ nhõm.

Triệu Ly Nùng suy tư, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt trầm ngâm của Hà Nguyệt Sinh, hai người im lặng một lúc rồi nói cùng một lúc.

"Trạch tất."*

(Trạch tất là loài cỏ mắt mèo, tên khoa học của chúng là Euphorbia helioscopia, một loài thực vật có hoa trong họ Đại Kích (một loại thảo dược quý ở Việt Nam, tuy nhiên cây này ở nước ta chưa thấy có, phải nhập của Trung Quốc), cánh hoa của chúng được chia thành nhiều lớp. Cây này thường được trồng vì lá và quả của nó có thể được sử dụng trong việc điều trị nhiều tình trạng y tế. Lá của cây trạch tất thường được sử dụng làm thuốc dân gian để chữa bệnh và cảm lạnh, trong khi quả có thể được sử dụng để làm gia vị hoặc chế biến thành một loại nước uống truyền thống. Đồng thời, cây trạch tất cũng có giá trị làm cây trang trí trong vườn hoặc sân vườn.)


"Diệp Trường Minh!"

Sau khi nói xong, cả hai đều tỏ ra bối rối khi nghe câu trả lời của đối phương.

Triệu Ly Nùng chỉ biết rằng Trạch tất còn được gọi là ngũ đoá vân, cỏ mắt mèo, ..., nhưng cô chưa bao giờ nghe đến cái tên này mà Hà Nguyệt Sinh vừa nhắc đến.

Trạch tất là một loại cây thân thảo sống một năm thuộc họ Đại Kích, sau khi bị gãy, thân cây sẽ chảy ra chất lỏng màu trắng sữa, thường thấy ở ven đường và ở những bãi đất hoang. Cô chưa bao giờ nhìn thấy loại cây trạch tất to như vậy, chỉ khi mới đây nhìn gần, sau khi so sánh với tất cả các đặc điểm, cô mới chắc chắn.

Hà Nguyệt Sinh rõ ràng không quan tâm đến những gì Triệu Ly Nùng vừa nói, cậu buông cánh tay của cô ra, nghiêng đầu vào tai cô nói nhỏ: "Không có súng, đeo đao Đường, nhất định là Diệp Trường Minh. Lần này chúng ta may mắn thật, lại gặp được anh ấy."

Triệu Ly Nùng ngước mắt nhìn bóng lưng thẳng đứng của người đàn ông trước mặt rồi cúi đầu, đưa tay lên lau mắt phải.

"Tôi nghe nói..." Hạ Nguyệt Sinh chú ý tới động tác của Triệu Ly Nùng, đi vòng qua nhìn cô, đột nhiên kinh hãi: "Mắt cậu bị sao vậy?"

Bên phải khuôn mặt của cô lấm tấm máu, trước đó cô đã tùy tiện lau qua nhưng lại trở thành vệt, thậm chí ở mắt phải còn có một vùng màu đỏ sậm, trông có vẻ hơi đáng sợ.

"Bị văng máu." Triệu Ly Nùng dùng ngón tay xoa xoa, nước mắt sinh lý ép ra khiến một ít máu chảy ra từ nhãn cầu.

Cảm giác châm chích nhẹ ở nhãn cầu nhắc nhở cô rằng tất cả mọi thứ không phải là một giấc mơ.

"Đừng chà xát nữa, cậu cần phải rửa sạch bằng nước. Lát nữa tôi sẽ giúp cậu tìm nước." Hạ Nguyệt Sinh nhìn quanh, phía trước và phía sau đoàn tàu đều có lính canh. Cùng với tiếng súng vang lên, thân và lá của cây khổng lồ bắt đầu khô héo.

Xhung quanh trở nên hỗn loạn, rất nhiều người đã tỉnh táo lại, tụ tập lại với nhau, dường như như vậy có thể tìm kiếm cảm giác an toàn.

Tiếng súng dữ dội vang lên từ phía trước đoàn tàu, sau đó 5 chiếc xe địa hình bọc thép hạng nặng nhanh chóng lao tới.

Khi chiếc xe địa hình bọc thép hạng nặng đầu tiên đột nhiên phanh gấp, ba chiếc xe còn lại lần lượt dừng lại ở phía sau bên trái và bên phải, bao vây chiếc xe ở giữa.

"Quả nhiên là La Phiên Tuyết!" Hà Nguyệt Sinh hưng phấn đụng vào Triệu Ly Nùng bên cạnh.

Vì khó chịu trong mắt, Triệu Ly Nùng, người mới đến thế giới mới, im lặng hít một hơi, cố gắng bình tĩnh lại sự bối rối vô tận trong lòng, ngẩng đầu nhìn những chiếc xe địa hình bọc thép hạng nặng kia.

Những người mặc đồng phục SWAT màu đen bước ra khỏi chiếc xe, tạo tư thế phòng thủ để bảo vệ cô gái trẻ bước xuống từ chiếc xe ở giữa.

Cô gái trẻ có ngũ quan xinh đẹp nhưng biểu cảm lạnh lùng, mái tóc dài xoăn buông sau lưng, mặc áo khoác trắng, đi một đôi bốt leo núi màu nâu nhạt, khoác trên vai một chiếc ba lô màu đen, đi thẳng về phía cây khổng lồ đã khô héo. Trước khi ngồi xổm xuống, cô tùy ý buộc mái tóc dài xoăn lên, vài sợi tóc vương vãi quanh tai.

Rõ ràng có những xác chết nằm rải rác xung quanh, nhưng cô vẫn ngồi xuống để kiểm tra cây khổng lồ. Cô không hề bị ảnh hưởng chút nào, luôn bình tĩnh và dứt khoác.

Những hành khách đang đứng co rúm người vì sợ hãi, tất cả đều tỏ ra ngưỡng mộ và khao khát trong mắt.

La Phiên Tuyết không để ý đến những người xung quanh, cô từ trong ba lô màu đen lấy ra một ống tiêm, một con dao nhỏ và găng tay, trong khi bên cạnh có người đang quay video. Cô đeo găng tay, cụp mắt xuống, dùng ống tiêm rút dịch thực vật bên trong cây ra rồi dùng dao cắt đôi thân và lá cây, lấy mẫu cho vào đĩa petri.

Làm xong tất cả những điều này, cô mới đứng dậy và đi về phía chàng trai trẻ cách đó không xa, người đang nói chuyện với người điều hành toa vé.

Khi cuộc trò chuyện của họ kết thúc, La Phiên Tuyết nhìn chàng trai trẻ và nói: "Là trạch tất, một loại thực vật đột biến cấp C. Vào tháng 3, hầu hết thực vật đều bước vào giai đoạn sinh trưởng. Các con đường trụ sở cần bắt đầu phun thêm chất bảo vệ."

Chàng trai nghe thấy vậy, nheo mắt liếc nhìn đám người, ánh mắt rơi vào một người, lập tức quay đầu lại, La Phiên Tuyết và người điều hành tàu đứng gần đó đều không chú ý tới động tác của anh.

Triệu Ly Nùng cảm thấy mắt phải mình khó chịu, cô không khỏi cúi đầu xoa xoa, cũng không biết rằng có một ánh mắt đã liếc qua.

"Tôi đã sớm nghe nói Diệp Trường Minh sẽ trở thành người bảo hộ của La Phiên Tuyết." Hạ Nguyệt Sinh trong mắt tràn đầy hâm mộ, "Không biết trong tương lai chúng ta có thể trở thành nhà những nghiên cứu như vậy hay không nữa."

Triệu Ly Nùng không hiểu cậu đang nói gì, vì để tráng bị phát hiện, cô không trả lời mà chỉ âm thầm ghi nhớ những điều này.

Cô cúi đầu nhìn lại mình, nhìn thấy quần áo và vòng tay xa lạ, tự hỏi phải chăng cơ thể mình cũng đã thay đổi.

Tất cả những gì vừa trải qua khiến Triệu Ly Nùng nhận ra một cách rõ ràng rằng, cô có lẽ đã xuyên đến một thế giới mới, và thế giới mới này có những nguy hiểm mà thế giới cũ không có.

"Này, cậu đến từ căn cứ nào thế?" Hạ Nguyệt Sinh đột nhiên hỏi.

Triệu Ly Nùng bình tĩnh hỏi: "Còn cậu thì sao?"

Hà Nguyệt Sinh nháy mắt: "Căn cứ số 7, sau này nếu cậu muốn uống trà hay cà phê gì thì có thể tìm tôi, tôi có nguồn hàng."

Căn cứ số 9, căn cứ số 7... Thế giới này nên gọi các căn cứ bằng số.

Mặc dù vừa trải qua sự sống và cái chết, nhưng đối phương dường như đã hoàn toàn bình tĩnh.

"Bạn học Triệu, cậu đến từ căn cứ nào vậy?" Hạ Nguyệt Sinh vẫn không quên câu hỏi trước đó.

"Căn cứ Trung ương." Triệu Ly Nùng nhớ đến quảng cáo trên tàu cao tốc và thuận miệng nói, "Tôi không có hạt giống."

Hà Nguyệt Sinh kỳ quái liếc cô một cái: "Hạt giống của căn cứ Trung ương đều nằm trong tay La gia và Đan gia, cậu nhất định không có."

La gia và Đan gia... lại thêm một thông tin mới.

Nhóm lính canh cách đó không xa đột nhiên xuất hiện, sau khi củ lý xong cây cỏ kỳ dị, họ cũng đã biến mất một cách nhanh chóng.

Năm chiếc xe địa hình bọc thép hạng nặng đã khởi động, gầm rú quay lại, vòng qua đầu tàu rồi quay trở lại đường cái, dường như chúng chưa từng xuất hiện, chỉ có vết hằn trên con đường rải sỏi mới có thể chứng minh rằng họ đã từng đến đây.

Người điều hành tàu đã bắt đầu triệu tập mọi người xếp hàng.

"Các sinh viên năm nhất, xe cứu hộ sẽ sớm đến đây. Xin mọi người xếp thành hai hàng chờ nhé." Người điều hành tàu dùng loa hô to.

Sinh viên năm nhất?

Triệu Ly Nùng quay lại và nhìn xung quanh, quả nhiên, những người xuống từ tàu đều là những người trẻ tuổi, vậy có lẽ cô bây giờ là sinh viên năm nhất ở một thế giới khác?

Hà Nguyệt Sinh giơ tay trái lên, vuốt ngón tay cái bên phải của mình lên mặt đồng hồ bạc. Ngay lập tức, một màn hình ánh sáng màu xanh nhạt xuất hiện: "Năm nay tôi cũng xui xẻo thật. Tôi thực sự đã gặp phải một loại thực vật đột biến trên tuyến đường tới trường. Người chết trước cả khi bắt đầu học. Đúng là việc trở thành sinh viên Nông nghiệp thực sự nguy hiểm."

Triệu Ly Nùng đi theo đám đông xếp hàng, nghe được câu cuối cùng của Hà Nguyệt Sinh, lập tức quay lại nhìn anh, cuối cùng mất bình tĩnh: "Sinh viên nông nghiệp?!"

Ngón tay của Hà Nguyệt Sinh đột nhiên dừng lại trên màn hình ánh sáng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cô: "Cậu bị cha mẹ đánh bất tỉnh rồi ném đến Căn cứ nông học số 9 à? Phản ứng lớn thế."

Cơ sở nông học!

Triệu Ly Nùng cảm thấy mắt mình tối sầm lại, cha mẹ cô muốn cô rời xa quê hương, thậm chí còn đặt tên cho cô là "Ly Nùng".

Giờ đây cô hiểu rồi, cái tên này có vấn đề, không nên có ba chấm nước* trong đó.

(Tên nữ chính là "赵离浓", là họ Triệu; là rời xa, rời khỏi; là nồng, đậm đặc, cực kì; ý muốn nói tên nữ 9 là cực kì muốn rời xa) (cái này mình tra từ điển thấy vậy, không biết có đúng không nữa hic)

Vì sự chần chừ và lẫn lộn nên cả hai đời của mình đều phải làm nghề nông!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro