Chương 17: Phòng thẩm vấn
Liên quan đến sự xuất hiện của thực vật đột biến trong căng tin, tin tức này đã lan truyền khắp các nhóm từ đêm qua, nhưng chi tiết cụ thể vẫn chưa rõ ràng.
Khang An Như vừa nói những lời này, cả lớp đều chấn động.
Thật không ngờ là một cây đột biến cấp C.
Kể từ đầu năm, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy trên đường đến căn cứ, biết được sự đáng sợ của loại thực vật đột biến cấp độ này, chưa kể giáo viên cách đó không lâu đã nói thực vật đột biến cấp C có thể cao tới 20 mét, gần bằng tòa nhà ký túc xá của họ.
"Lần này, thực vật đột biến cấp C khiến ba người chết và hai người bị thương, sau đó bị thủ vệ tiêu diệt." Khang An Như nói xong, ánh mắt cô rơi vào Triệu Ly Nùng ở hàng sau, sau đó thu tầm mắt lại, ngẩng đầu lên. Cô đưa tay mở video giám sát sau lưng, tiếp tục nói: "Tiếp theo, chúng ta sẽ video giám sát từ căng tin tối qua. Các em có thể thấy rõ thực vật đột biến tấn công như thế nào."
Mọi người đều đều hoảng sợ!
Liệu họ có phải chứng kiến thực vật đột biến giết người không?
Khang An Như không quan tâm đến tâm trạng của các sinh viên hay sự hoảng loạn trong mắt họ, cô trực tiếp chọn video giám sát từ căng tin số 1.
Trong khi đó, các lớp học khác cũng đang thực hiện quy trình tương tự.
Triệu Ly Nùng ngước mắt lên và nhìn thấy trong video giám sát, người ngồi ở bàn ăn chính là chàng trai đã chết đầu tiên vào tối qua.
Anh ta ăn không nhanh, thỉnh thoảng dùng quang não gửi tin nhắn, trên môi nở nụ cười.
Có lẽ hệ thống giám sát đã thực hiện quá trình xử lý đặc biệt, giọng nói của chàng trai đã được tách riêng ra, tất cả sinh viêm trong cả lớp đều có thể nghe thấy cậu đang nói gì.
"Cây đào của tôi đã ra trái rồi, khá nhiều, sẽ nhanh chóng chín mọng thôi." Chàng trai mỉm cười với người ở đầu bên kia, "Với kết quả này, tôi có thể trở thành sĩ quan trồng trọt khi tốt nghiệp."
Sĩ quan trồng trọt là mục tiêu cao nhất của tất cả sinh viên nông học tại Căn cứ Nông học số 9.
Giờ phút này, gần như tất cả sinh viên đều có thể cảm nhận được, anh ta trở thành sĩ quan trồng trọt, nhưng cuối cùng lại chết ở khu vực an toàn nhất thành phố, trước bàn ăn căng tin.
Không gì có thể mỉa mai và buồn bã hơn.
Khang An Như đứng ở rìa lớp học, ngước nhìn đoạn video giám sát mà cô đã xem qua nhiều lần.
Chàng trai nói chuyện với người ở sau quang não một lúc rồi mới cúp máy, lúc này Nguy Lệ và Triệu Ly Nùng bưng đồ ăn đi tới, ngồi chéo trước mặt anh ta.
Những người trong lớp Nông học C chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra Triệu Ly Nùng, nhiều người trong lớp vô thức quay đầu lại nhìn cô.
Ánh mắt Triệu Ly Nùng dừng video giám sát, không hề giao động, dường như không để ý ánh mắt từ lớp học.
Chẳng mấy chốc, chàng trai đặt đũa xuống, mở nắp tách trà thủy tinh và chuẩn bị uống nước.
Cho đến bây giờ, vẫn chưa có ai hiểu được cây đột biến này xuất hiện từ đâu.
Khi chàng trai ngẩng đầu uống nước, lá bạc hà chợt thay đổi.
Lớp học ngay lập tức tràn ngập tiếng la hét, tiếng thở hổn hển, tiếng cọt kẹt chói tai từ những chiếc ghế đang di chuyển và thậm chí cả tiếng nôn mửa.
Cảnh tượng này... cho dù đã chuẩn bị tâm lý như thế nào đi nữa, thậm chí đã từng trải qua trước đó cũng vẫn không chịu nổi.
"Hãy chú ý!" Khang An Như, người nãy giờ vẫn im lặng, quay đầu lại nhìn các sinh viên phía dưới với vẻ mặt không biểu cảm, "Đây là một bài học đẫm máu. Là một sinh viên nông học, phải luôn cảnh giác với tất cả các loại thực vật, ngay cả một chiếc lá trong nước."
"Nếu các bạn xem nhẹ nó, cuối cùng tất cả những gì bạn sẽ mất là mạng sống của chính mình."
Trong video giám sát, cái chết của chàng trai uống nước vô cùng khủng khiếp, Nguy Lệ và Triệu Ly Nùng, những người đứng gần cậu nhất, đã phản ứng nhanh chóng, thậm chí lật cả bàn ăn để tạo cơ hội trốn thoát, trong khi hai người khác xung quanh không phản ứng kịp thời đã chết ngay lúc đó.
Mãi cho đến khi đội thủ vệ tiến vào tiêu diệt cây bạc hà đột biến thì đoạn video giám sát mới kết thúc.
Khi màn hình ánh tắt, toàn bộ sinh viên trong cả lớp cuối cùng cũng có thể thở phào và thả lỏng.
"Lần này, một sinh viên đã phản ứng rất nhanh, tự cứu mạng của chính mình." Khan An Như lại đứng trên bục, cô không nhìn Triệu Ly Nùng, nhưng nhiều sinh viên bên dưới lại lén nhìn Triệu Ly Nùng.
Trong video giám sát, Triệu Ly Nùng phản ứng thực sự nhanh, ngay lúc chiếc cốc của chàng trai vỡ tung, cô đã đứng dậy, và khi lá bạc hà xuyên thủng hộp sọ, Triệu Ly Nùng đã đưa tay ra và tóm lấy Nguy Lệ ở phía đối diện, kéo cô ấy đi.
Nguy Lệ ngồi cùng bàn chưa kịp quay đầu lại.
Chỉ trong vài giây, cô đã kéo Nguy Lệ ra và đồng thời lật đổ bàn ăn.
"Có rất ít người trong số các bạn có thể trở thành sĩ quan trồng trọt." Khang An Như tàn nhẫn định nghĩa các sinh viên bên dưới, nhưng không ai phản bác, "Căn cứ nông học số 9 không phải là tổ chức từ thiện. Từ khi đăng ký toied đây, các bạn nên biết đây là nơi nào."
"Không có tiền thì không mua được hạt giống, không được thủ vệ bảo vệ. Dù sao việc các bạn đến đây cũng chỉ là một thí nghiệm khác của Căn cứ trung ương mà thôi."
"Từ Căn cứ Trung ương đến Căn cứ Nông học số 9, các bạn... chỉ là từ địa ngục này sang địa ngục khác." Khang An Như nói từng chữ một, "Nếu may mắn trải qua bốn năm bình yên, các bạn cũng có thể trở thành sĩ quan trồng trọt, sau này ít nhất cũng có đủ ăn. Nhưng nếu xui xẻo ...ở trong căn cứ này, thậm chí cả một cái xác cũng không để lại."
Trong lớp học không có bất kỳ tiếng động nào.
Có rất nhiều người trong lớp C đã đến Căn cứ Nông học số 9 vì không có lựa chọn khác.
Khoảng thời gian này đã thoải mái, một ngày không cần lo lắng ba bữa, cũng không có nhìn thấy thực vật đột biến, rất nhiều người cơ hồ đã quên mất mình đang sống trong môi trường nào.
"Ngay cả khi có tiền để mua sự bảo vệ của dội thủ vệ cũng không thể đảm bảo rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra. Thực vật đột biến rất khó để đề phòng." Khang An Như nói những lời cực kỳ khó nghe, sau đó mới nói tiếp, "Chỉ khi các bạn luôn cảnh giác thì mới có thể tự cứu lấy mạng sống của mình. Tiếp theo sẽ là một vài video, hãy xem và quan sát những biếnđổi của thực vật đột biến, để sau này nếu gặp phải chúng, các bạn có thể phản ứng và tránh né dược.
Mỗi video được phát ra trên màn hình không ai không đẫm máu, mỗi video đều là một tai nạn điển hình.
Trong phòng học vẫn tiếp tục vang lên tiếng nôn mửa, khi tan học, Triệu Ly Nùng tỉnh táo lại, trong mắt dường như vẫn còn vết máu trong video.
Khang An Như hiếm khi không rời khỏi phòng học ngay lập tức, cô chỉ vào Triệu Ly Nùng và nói: "Em theo tôi."
Bên cạnh, Hạ Nguyệt Sinh có chút lo lắng nhìn Triệu Ly Nùng: "Tớ ở đây đợi cậu."
"Không cần, cậu đi về trước đi." Triệu Ly Nùng kéo ghế ra, đứng dậy, "Sẵn tiện, cậu nói với Đồng Đồng một câu."
"Được."
...
Khang An Như gọi Triệu Ly Nùng ra ngoài và dẫn cô vào một thang máy riêng, trong suốt quãng đường đó không ai nói một câu nào.
Triệu Ly Nùng nhìn chằm chằm vào con số đang tăng lên của thang máy, cô cũng không hỏi gì thêm.
Khi cửa thang máy mở, hai người ra ngoài, và chính lúc đó thang máy bên đối diện cũng mở ra, Nguy Lệ và một giáo viên khác bước ra từ bên trong.
"Đàn em!" Nguy Lệ hai tay đều bị buộc, trên cổ treo hai cái khăn tam giác, trông rất kỳ quái, nhưng hiển nhiên cô ấy không nhận ra điều này, nháy mắt với Triệu Ly Nùng.
"Im lặng!" Thầy giáo đứng trước mặt Nguy Lệ quay lại cảnh cáo cô ấy.
"Ồ." Nguy Lệ lập tức cúi đầu xuống.
Triệu Ly Nùng hướng Nguy Lệ gật đầu chào hỏi, trong lòng cô cảm thấy có chút rõ ràng: đoán chừng là tìm bọn họ để hiểu rõ tình hình.
Tuy nhiên, thủ tục tìm hiểu tình hình nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì Triệu Ly Nùng tưởng tượng.
Hai người được đưa đi riêng, Triệu Ly Nùng bước vào một căn phòng với tường lát gạch men màu đen, bên trong chỉ có một chiếc bàn thép dài và ba chiếc ghế, trên bàn có một cốc nước, bốn góc tường đều có camera, còn có một chiếc camera ở cạnh bàn.
Triệu Ly Nùng nghĩ thầm, căn phòng này trông rất giống phòng thẩm vấn mà cô từng thấy trong phim.
Từ khi đến thế giới này, cô đã trải qua tất cả những gì nên trải qua và những gì không nên trải qua.
Khang An Nhưkéo chiếc ghế đối diện với máy quay: "Ngồi đi. Khi có người vào hỏi em điều gì thì chỉ cần nói sự thật là được."
Nói xong, cô ấy bước ra ngoài, đóng cửa lại và để Triệu Ly Nùng một mình trong phòng này.
Sau khi Triệu Ly Nùng ngồi xuống, cô cụp mắt xuống, không cử động, không chạm vào cốc nước trên bàn hay không nhìn xung quanh.
Cho đến khi cánh cửa lại bị đẩy ra một lần nữa.
Hai người bước vào, một nam một nữ.
Họ kéo ghế ra, một trước một sau ngồi xuống.
Triệu Ly Nùng nhìn lên.
Người phụ nữ bên trái khoảng 40 tuổi, tóc buộc gọn gàng, ăn mặc chỉnh tề, khi bước vào cô ấy mỉm cười với Triệu Ly Nùng.
Người đàn ông bên phải khoảng 30 tuổi, khuôn mặt không mấy hiền lành, đôi mắt tam giác sắc bén, không nói gì vô nghĩa mà trực tiếp bật quang não để phát lại video.
Nó giống như video giám sát trong lớp học, ngoại trừ lần này có tiếng cô nói chuyện với Nguy Lệ.
"Em đang nhìn gì đấy?" Đây là giọng nói của Nguy Lệ.
"Không có gì, chỉ là..." Đây là cô nói.
Triệu Ly Nùng có chút bối rối: "Thưa thầy, đây là?"
"Chúng tôi chỉ muốn hỏi em về tình hình lúc đó thôi." Người phụ nữ búi tóc mỉm cười hiền lành, cố gắng giải thích càng chi tiết càng tốt: "Lần này ở Căn cứ số 9 có một loại thực vật đột biến cấp C. Chúng tôi cần làm báo cáo tổng kết, vì vậy chúng tôi không thể bỏ sót bất kỳ chi tiết nào."
"Chúng tôi đã xem lại video giám sát, phát hiện lúc đó em hình như đã nhận ra điều gì đó." Người phụ nữ với mái tóc búi đẩy nước trên bàn về phía Triệu Ly Nùng, "Bạn học, em có thể nói hết câu đó được không?"
Triệu Ly Nùng sửng sốt: "Em... không thể nhớ nổi nữa."
"Hãy cố gắng nhớ lại xem, chúng tôi không vội." Người phụ nữ trấn an cô.
Triệu Ly Nùng cau mày nhớ lại, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Em muốn hỏi chiếc lá ngâm trong cốc của chàng trai kia là gì. Em chưa từng nhìn thấy nó nên có chút tò mò."
Người phụ nữ với kiểu tóc búi nhìn cô hồi lâu, cuối cùng cũng thả lỏng: "Được rồi, chúng tôi sẽ ghi lại. Bạn học, em có thể về trước."
"Em có thể rời đi sao?" Triệu Ly Nùng có chút bối rối, cho đến khi người phụ nữ lại gật đầu, cô mới chậm rãi đứng dậy và rời khỏi phòng.
Trong căn phòng.
"Lý lịch đã được kiểm tra chưa?" Người phụ nữ tóc búi hỏi người đàn ông bên cạnh.
"Đã kiểm tra, cư dân ở Căn cứ Trung ương, gia đình đơn thân, mọi thứ đều bình thường." Người đàn ông chuyển tài liệu cho người phụ nữ.
"Nếu vậy, hãy ghi lại lời khai của người kia, sau đó tổng hợp và gửi lên." Người phụ nữ đứng dậy thở dài, "Ai có thể ngờ rằng việc ngâm lá bạc hà trong nước, chỉ mấy ngày không vứt đi lại có thể xảy ra chuyện như vậy."
Cà phê và trà là những mặt hàng xa xỉ, việc ngâm lá bạc hà trong nước lạnh là cách uống rất phổ biến, rẻ tiền, giúp tinh thần sảng khoái và tỉnh táo.
Khi đó, chàng trai không phải là người duy nhất uống nước bạc hà trong căng tin.
Nhưng cậu ta lại là người duy nhất cảm thấy lá bạc hà ngâm trong nước vẫn có mùi vị nên không vứt đi, kết quả là lá bạc hà mọc rễ và anh cũng vô tình đổ thêm nước nóng vào đó.
Có lẽ là nhiệt độ cao đã gây kích ứng và đốt cháy lá bạc hà, gây ra đột biến.
Đây là nội dung của cuộc điều tra suốt đêm qua của căn cứ, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy thổn thức.
...
"Đàn em, đợi chị với!" Nguy Lệ từ một căn phòng khác đi ra, gọi Triệu LyNungf đang chuẩn bị vào thang máy nói: "Cùng xuống đi."
Triệu Ly Nùng bình tĩnh rời đi, đứng sát bên trong thang máy, không ai để ý rằng lưng cô ướt đẫm mồ hôi.
Đây là lần đầu tiên cô nói dối trước nhiều camera giám sát như vậy.
Chỉ là một câu, lại bị mang ra để thẩm vấn.
Người phụ nữ đối diện dù có tốt bụng đến đâu, Triệu Ly Nùng cũng không dám tiết lộ, không có lý lịch phù hợp, cô không biết nếu nói ra sự thật thì mình sẽ phải đối mặt với điều gì.
Huống chi lúc đó cô chỉ nhìn thấy bạc hà mọc rễ, cũng không phải là đột biến, thật sự không có gì đáng nói.
Rốt cuộc thì những người ở những căn cứ này thật sự quá nhạy cảm.
Triệu Ly Nùng nghĩ, từ bây giờ cô phải cẩn thận hơn, không để lộ bất kỳ sai sót nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro