Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Hoa máu

Chàng trai ngồi phía sau đang cầm cốc trà, ngẩng đầu uống nước, lá bạc hà cùng với nước được đưa vào miệng, chàng trai vô thức nhổ lá bạc hà trở lại trong cốc.

Tuy nhiên, sự biến đổi đã xảy ra vào lúc này.

Những chiếc rễ lá bạc hà ban đầu còn hơi nhìn thấy được bỗng nhiên phát triển điên cuồng, lập tức làm vỡ cốc trà trong tay chàng trau, những mảnh thủy tinh hòa với nước lạnh nổ tung khắp nơi. Không chỉ vậy, nửa lá bạc hà ngậm trong môi cậu cũng đồng thời phát triển nhanh chóng.

Gần như chỉ trong chớp mắt, lá bạc hà nhanh chóng nở ra từ miệng chàng trai, đâm thunbr hộp sọ cứng cáp và nhô ra phía sau đầu cậu. Những chiếc lá bạc hà bung ra từ xương sọ vẫn còn dính đầy máu tươi, giống như một bông hoa máu nở trên đầu người, chỉ là cánh hoa máu này còn trộn lẫn nước não màu vàng và trắng.

Miệng chàng trai mở to đến mức đã vượt quá phạm vi bình thường, một lượng máu lớn từ trong miệng tuôn ra, dường như không có điểm dừng, cậu tựa hồ như vẫn còn có ý thức về cơ thể, ngồi đó liên tục co giật cho đến khi cuối ngã xuống đất..

"Cái quái gì vậy..." Nguy Lệ quay đầu nhìn về phía sau, đôi mắt cô mở to ngay lập tức, đầu óc còn chưa kịp phản ứng.

Triệu Ly Nùng cũng ngước mắt lên và nhìn thấy toàn bộ quá trình biến đổi của lá bạc hà, cô nhìn thấy những rễ bạc hà mọc trên bàn ăn và đang tiến về phía họ, đồng tử của cô đột nhiên co rút lại, không kịp nói gì, cô kéo tay Nguy Lệ và chạy ra ngoài.

Nguy Lệ loạng choạng được Triệu Ly Nùng kéo lên, vô tình làm đổ đồ ăn trước mặt, đĩa inox rơi xuống đất phát ra âm thanh giòn giã.

Khoảng cách quá gần, quá trình đột biến của lá và rễ bạc hà diễn ra quá nhanh.

Triệu Ly Nùng nhìn chằm chằm vào rễ lá bạc hà đâm vào, tim đập như trống, máu như chảy ngược, bên tai không nghe thấy gì, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi nhiều. Nguy Lệ bị cô kéo lên vẫn đang nhìn chằm chằm, linh hồn cuối cùng cũng quay trở lại, mở miệng hét lên: "Có vấn đề..."

Kết quả là Triệu Ly Nùng lại kéo Nguy Lệ về phía sau, tay trái nắm lấy mép bàn ăn, lật ngược lại chặn trước mặt, quả nhiên rễ lá bạc hà bị bàn ăn chặn lại, nhưng nó lại bị chặn lại, nhưng chỉ tạm dừng một chút, ngay sau đó nó đã đâm xuyên qua bàn ăn. .

Triệu Ly Nùng đã từng nhìn thấy Trạch tất đột biến, biết chúng mạnh mẽ như thế nào, cô không hy vọng bàn ăn có thể chặn được những chiếc lá bạc hà đột biến, cô chỉ muốn câu giờ để trốn thoát, khi lật bàn, cô đã kéo Nguy Lệ chạy sang một bên.

Nguy Lệ sửng sốt, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, bị Triệu Ly Nùng kéo đi trong sự ngơ ngác.

"Ah--"

"Đột biến! Là thực vật đột biến!!!"

Sự việc xảy ra đột ngột, cuối cùng cũng có người trong căng tin phản ứng lại, gây ra vô số tiếng la hét.

"Thủ vệ! Nhanh lên! Tìm đội thủ vệ!"

"Hãy cảnh giác! Mọi người hãy cảnh giác!"

Toàn bộ căng tin trở nên hỗn loạn, không biết ai đã bấm chuông báo động, những âm thanh cảnh báo khẩn cấp và căng thẳng đột nhiên vang lên, cùng với ánh đèn đỏ nhấp nháy, đám đông người chạy trốn lộn xộn, dường như... ngày tận thế đã đến ngay lập tức.

Triệu Ly Nùng không kịp quan sát hoàn cảnh xung quanh, họ đã bị một rễ lá bạc hà nhìn chằm chằm, cô lật đổ nhiều bàn ăn trên đường đi nhưng vẫn không thể ngăn được nó đuổi theo.

Hai người đang định chạy ra cửa căng tin thì bất ngờ có một sinh viên nhảy ra, tách đôi tay đang nắm chặt của họ, Nguy Lệ bị đẩy ngã xuống đất, cả người cô ấy nằm trên mặt đất, đang cố bò dậy.

"Đừng đứng dậy!" Triệu Ly Nùng nhìn thấy rễ lá bạc hà phía sau cô ấy, ngay lập tức hét lên. Cô lao tới và nắm lấy một tay của Nguy Lệ, kéo cô ấy tránh khỏi phạm vi tấn công của rễ bạc hà.

Nguy Lệ bị kéo như một miếng giẻ lau trên mặt đất, tốc độ chạy trốn của Triệu Ly Nùng cũng bị cô ấy làm chậm lại, đúng lúc rễ lá bạc hà chuẩn bị đâm vào Triệu Ly Nùng đang đứng thì có một người lao tới cầm dao phay chém đứt một phần của rễ bạc hà.

Tuy nhiên, nó chỉ làm chậm tốc độ tấn công của rễ lá bạc hà, chưa đầy nửa phút, phần rễ đó đã vặn vẹo và mọc trở lại, thậm chí còn to và dài hơn.

"Đứng đó làm gì? Chạy mau!" Hà Nguyệt Sinh điên cuồng chặt rễ bạc hà, vừa quay đầu hét vào mặt Triệu Ly Nùng.

Triệu Ly Nùng định thần lại, tạm thời ngừng suy nghĩ về rễ lá bạc hà tái sinh, chỉ muốn kéo Nguy Lệ tiếp tục chạy trốn.

Hà Nguyệt Sinh lao tới, nắm lấy tay còn lại của Nguy Lệ và cùng với Triệu Ly Nùng đồng thời kéo cô ấy từ dưới đất lên.

Ba người cùng chạy ra

"Bang! Bang! Bang!"

Trong căng tin liên tiếp vang lên tiếng súng, chứng tỏ đội thủ vệ đến.

Những chiếc rễ bạc hà đuổi theo đám đông lúc này cuối cùng cũng dừng lại.

"Đội thủ vệ." Hà Nguyệt Sinh quay đầu, thở hổn hển, "Không cần chạy nữa."

Nghe vậy, Triệu Ly Nùng cũng dừng lại, quay người nhìn vào giữa căn tin.

Một chiếc lá bạc hà khổng lồ đứng giữa căn tin, gần như chạm tới trần nhà, chàng trai ban đầu nằm sấp xuống sàn, bây giờ đứng dậy, đang cúi đầu đứng đó, mỗi tấc da của cậu đều được bao phủ bởi những chiếc lá bạc hà. Gần như không thể nhận ra cậu là một con người, cậu ta giống như một nhúm đất dinh dưỡng hình người bị bao bọc bởi lá bạc hà. Và những rễ bạc hà lan rộng trên sàn cũng đã đâm xuyên qua vài người, máu của những người đó đã bị hút khô từ lâu.

"Bang! Bang!"

Tiếng súng vẫn vang lên, đội thủ vệ bao vây cái lá bạc hà đột biến và không ngừng bắn cho đến khi cái lá bạc hà khổng lồ bắt đầu khô héo.

Căng tin hỗn loạn lạ thường, bàn ăn bị lật đổ, đồ ăn rơi vãi trên sàn, máu vương vãi khắp nơi, mùi tanh trộn lẫn với mùi đồ ăn khiến người ta gần như buồn nôn.

Không biết hướng nào, truyền đến một tiếng nức nở yếu ớt, không biết là sợ hãi hay là bộc phát cảm xúc sau khi sống sót cơn nguy hiểm.

Hà Nguyệt Sinh cầm con dao phay, quay đầu nhìn Triệu Ly Nùng, có lẽ nguy hiểm đã qua, cậu thả lỏng nói: "Cậu so với lần trước dũng cảm hơn rất nhiều, còn biết cách chạy trốn."

Triệu Ly Nùng đương nhiên sẽ không nói rằng lúc đó cô cho rằng mình đang mơ, vì vậy cô đổi chủ đề: "Sao cậu cũng ở đây?"

"Tìm người trao đổi hàng hoá nhỏ." Hạ Nguyệt Sinh thở dài: "Cũng xui xẻo, ngay cả trong căng tin cũng có thể gặp phải thực vật đột biến."

"Tất cả mọi người đều rời khỏi đây ngay, chúng tôi cần thu dọn hiện trường." Đội thủ vệ và vài giáo viên bắt đầu đuổi mọi người ra khỏi nhà ăn.

Hà Nguyệt Sinh nhìn xuống con dao phay trong tay, toàn thân run rẩy "Bạch!", quăng con dao rơi xuống đất: "Ly Nùng, tớ còn có việc phải làm, tớ đi trước đây."

"Ừ." Triệu Ly Nùng gật đầu, nhìn theo Hà Nguyệt Sinh đang đi về phía một chàng trai, có lẽ là người mà cậu ấy đang nói chuyện về công việc kinh doanh nhỏ.

Đây là lần thứ hai cô gặp người chết, Triệu Ly Nùng tưởng rằng mình có thể kiểm soát được, nhưng khi bước ra khỏi nhà ăn, cô nhận thấy lòng bàn chân nhão nhão dính dính, khi cô nhấc chân lên thì thấy đôi giày mình dính đầy cơm trắng nát, không biết từ đâu có máu tươi, dính vào đế giày của cô.

Triệu Ly Nùng nắm chặt hai tay, nhưng cuối cùng vẫn không thể kiềm chế được, cô chạy sang một bên, tựa vào góc tường và nôn ra ngoài.

"Em không sao chứ?" Nguy Lệ vội vàng đuổi theo, cô ấy đang định lấy khăn giấy từ trong túi ra đưa cho Triệu Ly Nùng thì chợt phát hiện tay mình không thể cử động được.

"!!!"

Nguy Lệ cúi đầu nhìn hai bàn tay mình, hoảng sợ gọi Triệu Ly Nùng: "Đàn em, tay chị không cử động được!"

Triệu Ly Nùng đứng dậy quay người lại, nhanh chóng bình tĩnh lại cảm xúc, nhìn đôi bàn tay đang buông thõng của cô ấy, sau khi xác nhận không có vết thương nào, mới nói: "Có lẽ là do trước đó chúng ta đã kéo quá mạnh, em sẽ đưa chị đến bệnh viện kiểm tra."

Nguy Lệ bị kéo lê trên mặt đất một hồi, cơ thể cô bẩn hơn Triệu Ly Nùng rất nhiều, trên đường có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào cô.

May mắn thay, họ đã nhanh chóng đến bệnh viện.

Đan Sinh Thần nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của Nguy Lệ, hiếm khi không mắng cô, chỉ im lặng một lát rồi nói: "Không sao là tốt rồi." Rõ ràng hắn vừa nhận được tin tức căng tin bị thực vật đột biến tấn công.

"Lần này may là có em cứu chị!" Nguy Lệ vẫn còn sợ hãi, "Vừa quay đầu lại đã nhìn thấy thực vật đột biến đâm từ phía sau đầu của chàng trai chui ra, cả người đều doạ chết khiếp!"

"Cảm ơn cháu." Đan Sinh Thần nghiêm túc nói.

Triệu Ly Nùng lịch sự gật đầu với Đan Sinh Thần: "Tay của chị ấy có thể đã bị cháu kéo mạnh quá, cần phải kiểm tra."

"Chỉ là gãy xương thôi. Chị sẽ sớm khỏi thôi." Nguy Lệ không quan tâm, cười tự hào với Triệu Ly Nùng: "Tính mạng vẫn quan trọng nhất!"

Đan Sinh Thần đưa cháu gái đi kiểm tra, Triệu Ly Nùng đứng ở hành lang bệnh viện một lúc rồi quay người bước vào phòng vệ sinh.

Cô đứng trước bồn rửa tay nhìn người trong gương, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe vì nôn mửa trước đó, dáng vẻ hốc hác và mệt mỏi.

Trong thế giới đầy rẫy khủng hoảng này, ai có thể ngờ rằng một chiếc lá bạc hà lại có thể đột biến như vậy?

Triệu Ly Nùng cúi đầu mở vòi, lấy một ít nước súc miệng, sau đó rửa mặt bằng nước sạch.

Trên đường trở về ký túc xá, cô nhận được nhiều tin nhắn từ Đồng Đồng.

Đồng Đồng biết Triệu Ly Nùng buổi tối đến căng tin số 1 ăn cơm, vừa nghe được trong căng tin xảy ra chuyện, cô ấy ngay lập tức gửi tin nhắn hỏi xem cô có sao không.

Triệu Ly Nùng trả lời tin nhắn của cô ấy: [Tớ ổn, tớ đang trên đường trở về ký túc xá.]

Sau khi nhận được tin nhắn từ Triệu Ly Nùng, Đồng Đồng ở trong phòng thở phào nhẹ nhõm và nhắc cô phải cẩn thận trên đường về.

...

Ngày hôm sau, vào lúc sáu giờ sáng, thông báo đột nhiên vang lên trên đài phát thanh khắp khu vực thành phố.

[Nhắc nhở tất cả học sinh nông học đến lớp học tại toà nhà tròn ngay lập tức!]

[Nhắc nhở tất cả học sinh nông học đến lớp học tại toà nhà tròn ngay lập tức!]

[Nhắc nhở tất cả học sinh nông học đến lớp học tại toà nhà tròn ngay lập tức!]

Thông báo được phát ra ba lần, với âm thanh khó chịu đặc trưng của đài phát thanh, tất cả sinh viên trong ký túc xá của mỗi tòa nhà đều bị đánh thức.

Mọi người nhanh chóng đứng dậy, mặc quần áo, rửa mặt rồi chạy ngay đến tòa nhà hình tròn.

Triệu Ly Nùng và Đồng Đồng vội vã đi đến tòa nhà hình tròn, trên đường có rất nhiều sinh viên nông học giống như họ, vẻ mặt ít nhiều bối rối.

Các sinh viên ở khu vực bên trong gần nhất với toà nhà Tròn, sau khi nghe thông báo từ đài phát thanh, họ là những người đầu tiên rời khỏi ký túc xá và đến tòa nhà hình tròn.

Khi những sinh viên nông học ở khu vực bên ngoài như Triệu Ly Nùng đi đến vòng trong, họ nhìn thấy một lượng lớn đội thủ vệ đang xông vào các tòa nhà của vòng trong và không ngừng ra vào từng phòng ngủ.

Các thủ vệ đều được trang bị vũ khí đầy đủ, cầm súng trường và một số người còn mang theo thùng thép đặc biệt.

"Bọn họ... Đang làm gì vậy?" Đồng Đồng khó hiểu.

Triệu Ly Nùng nhìn vào tầng một của tòa nhà gần nhất, qua cửa sổ, cô có thể thấy thủ vệ đang lục lọi hộp và tủ bên trong, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Cô còn chưa kịp nhìn kỹ thì cửa sổ đột nhiên bị thủ vệ bên trong đóng sầm lại, che khuất mọi tầm nhìn bên ngoài.

Rất nhanh, tất cả sinh viên đều đã đến lớp của mình và ngồi xuống, họ bắt đầu xì xào bàn tán, hiển nhiên có không ít người không biết chuyện gì đang xảy ra.

Hạ Nguyệt Sinh thấy Triệu Ly Nùng đi vào, liền vẫy tay chào cô, khi cô ngồi xuống, cậu nghiêng người nhỏ giọng nói: "Tớ đoán có thể có liên quan đến thực vật đột biến ở căng tin ngày hôm qua."

Triệu Ly Nùng cụp mắt xuống, nhìn vào tay mình đặt trên bàn: "Ừ."

"Người chết đầu tiên ngày hôm qua là sinh viên năm thứ tư, sắp tốt nghiệp." Hà Nguyệt Sinh mím môi lắc đầu, "Theo kế hoạch, sau khi tốt nghiệp, họ sẽ trở thành sĩ quan trồng trọt."

Hầu hết những người có thể đến căng tin số 1 đều là những người giàu có, sinh viên nông học giàu có không chỉ có thể mua số lượng lớn hạt giống và các loại phân bón, họ thậm chí có thể chi tiền ra để xem các buổi hỏi đáp của các nghiên cứu viên và m sĩ quan trồng trọt. Cuối cùng, sau tốt nghiệp, về cơ bản họ có thể trở thành sĩ quan trồng trọt.

Triệu Ly Nùng không hề ngạc nhiên chút nào.

Trong lúc lớp học đang ồn ào thảo luận, Khang An Như từ bên ngoài bước vào, cô đứng trên bục nhìn các sinh viên xung quanh cho đến khi họ im lặng, cuối cùng mới nói: "Hôm qua, ở Căn cứ Nông học số 9 đã xuất hiện một loại thực vật đột biến cấp C."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro