Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Báo chí đưa tin

Hai chân của Nguy Lệ đã bị gãy.

Tuy rằng cô ấy vẫn có ý chí kiên cường và quyết tâm, sau khi bó bột xong vẫn đến chuồng gà nhưng hầu như không thể làm được gì, cùng lắm chỉ có thể nhấn nút để cho gà ăn thôi.

Lần trước sau khi Triệu Ly Nùng rời đi, cô ấy còn chống nạng dùng ống nước để xử lý lối đi phân gà hai lần để giữ vệ sinh cho chuồng gà, nhưng lần này cô ấy chỉ có thể ngồi trên xe lăn, không thể làm được gì nữa. Nếu bị trượt chân, cô ấy có thể sẽ ngã trực tiếp vào quan tài.

Khi Triệu Ly Nùng chuẩn bị lấy phân gà khô đi, Nguy Lệ nói: "Cậu có thể giúp tôi rửa sạch lối đi hai lần không? Tôi sẽ trả thêm 500 điểm."

Triệu Ly Nùng quay lại nhìn cô ấy, không chút do dự đặt hai túi phân gà khô sang một bên, đồng ý: "Được."

Ngay cả sau khi đã lấy hết phân, cô cũng không ngần ngại dùng ống nước xả các lối đi.

Nguy Lệ điều khiển xe lăn đến một khu vực sạch sẽ bên cạnh, nhìn nữ sinh xắn tay áo bắt đầu làm việc.

Thực ra, côg gái này có vẻ hơi kì lạ.

Nguy Lệ ngồi trên xe lăn, thầm nghĩ.

Cô gái này dáng người cao ráo, mảnh mai, mặc quần áo bình thường, quần giặt đến phai màu, cổ tay áo bị cọ mòn nên có những chỗ phồng lên, có vẻ như điều kiện kinh tế không quá tốt, nhưng lại không có vẻ như những tân sinh viên nghèo đói khác. Thay vào đó, làn da trắng sáng, sạch sẽ, đôi mắt trong trẻo và bình tĩnh, toàn thân toát ra vẻ dịu dàng và tri thức khó tả.

Cảm giác này có chút quen quen.

Nguy Lệ suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân.

Cô gái này rất giống những nghiên cứu viên ở Viện Nghiên cứu Trung ương, thường ở trong phòng thí nghiệm.

Những người đó chính là như thế này, khuôn mặt trắng nõn, ngón tay sạch sẽ, họ đứng trong phòng thí nghiệm trong vắt như gương, cầm trên tay các loại dụng cụ và thuốc thử, bình tĩnh thực hiện các loại thí nghiệm và ghi chép dữ liệu.

Nhưng......

Nguy Lệ nhìn Triệu Ly Nùng đang cầm ống nước bình tĩnh rửa phân gà trên lối đi, cảm thấy mình hẳn là đã suy nghĩ quá nhiều.

Nghiên cứu viên nào sẽ vì 500 điểm mà đi rửa phân gà?

"Đàn chị, đàn chị?" Triệu Ly Nùng hoàn thành công việc của mình một cách nhanh chóng, rửa sạch tay, đứng trước mặt Nguy Lệ và gọi vài lần.

Nguy Lệ mới lắc đầu tỉnh táo: "À? Có chuyện gì thế?"

Triệu Ly Nùng nói: "Nếu cần, chị có thể đến tìm em lần nữa. Em sẽ giúp chị làm việc. Tiền công có thể thương lượng."

Lớp học của cô không diễn ra hàng ngày, cũng không cần phải theo dõi liên tục ngoài cánh đồng nên cô có thể làm được rất nhiều việc.

"Vậy..." Nguy Lệ suy nghĩ một chút, cảm thấy Triệu Ly Nùng làm việc khá nhanh nhẹn, nên nói: "Nếu có việc, tôi sẽ gọi cậu, nếu cậu có thể đến giúp đỡ đúng giờ, mỗi ngày sẽ có 500 điểm thưởng."

Triệu Ly Nùng đồng ý: "Được."

Sau đó hai người mới trao đổi tên thật và lớp học với nhau.

...

Triệu Ly Nùng đã có một ít điểm trong tay, nhưng khi không có việc gì làm, cô vẫn sẽ ở diễn đàn và nhận những nhiệm vụ phù hợp.

Hà Nguyệt Sinh đã nhiều lần nói cô quá can đảm, cậu ấy sợ thực vật đột biến, thậm chí muốn mời Triệu Ly Nùng tham gia công việc kinh doanh bí mật.

"Tôi không làm được những việc đó." Triệu Ly Nùng lắc đầu và từ chối, "Sinh viên nông nghiệp nên tiếp xúc nhiều hơn với cây trồng."

Hạ Nguyệt Sinh kỳ quái nhìn cô một cái, sau đó trầm tư lẩm bẩm: "Trông cô rất giống một nghiên cứu viên."

Nghiên cứu viên, nghiên cứu sinh... chỉ khác một từ.

Thêm vào đó giọng nói của cậu ấy trầm và mơ hồ.

Khi Triệu Ly Nùng nghe thấy điều này, trái tim cô đập thình thịch, nhưng cô nhanh chóng nhận ra Hà Nguyệt Sinh đang nói đến từ nào.

Cô giữ bình tĩnh, thản nhiên cười: "Sao cậu lại nói như vậy?"

"Những nghiên cứu viên đó chẳng phải suốt ngày chìm đắm trong việc nghiên cứu thực vật đột biến sao?" Hạ Nguyệt Sinh nhún vai, "Nhưng bọn họ có những thủ vệ bảo vệ, còn cậu thì không."

"Giáo viên nói chúng ta có thể quan sát được dấu hiệu của thực vật đột biến dưới cấp C. Tôi sẽ quan sát cẩn thận, không nhất thiết sẽ xảy ra chuyện gì." Triệu Ly Nùng hạ hai tay xuống và chậm rãi nói: "Hơn nữa, các loại thực vật cấp C sẽ không thường xuyên xuất hiện ở căn cứ."

Vì lần trước Khang An Như đã giảng giải hệ thống về một số cấp bậc của thực vật đột biến, Triệu Ly Nùng đã hiểu rõ hơn về sự nguy hiểm của Căn cứ Nông học số 9.

Nguy hiểm luôn rình rập nhưng không có nghĩa là sẽ chết nếu gặp phải nó.

Huống chi trước đây cô còn không hiểu biết, ban đêm cô đã dám một mình đi dạo quanh căn cứ.

Triệu Ly Nùng cũng sợ chết, chỉ là cô đã học bảy năm ở thế giới cũ, và bản năng của cô đã quen với việc nghiên cứu và phân tích thực vật.

Trên thực tế, ở thế giới ban đầu, cô không giống như các sinh viên nông nghiệp bình thường.

Giáo viên hướng dẫn của cô là một chuyên gia nổi tiếng trong ngành, ban đầu chỉ dạy một môn cho sinh viên đại học, nhưng không biết tại sao lại chú ý đến Triệu Ly Nùng.

Triệu Ly Nùng khi đó học rất nghiêm túc, bởi vì điều kiện đầu tiên để chuyển ngành trong trường là đạt được top ba trong hai học kỳ. Trường đã tập hợp những sinh viên giỏi nhất, nếu muốn toả sáng, cô chỉ có thể học ngày đêm, nỗ lực hết mình.

Lúc đầu, giáo viên hướng dẫn chỉ yêu cầu Triệu Ly Nùng giúp đỡ một số việc nhỏ, sau này có lẽ cô đã hoàn thành quá tốt, giáo viên dần dần bắt đầu đưa cô đi nhiều nơi để nghiên cứu, đến khi Triệu Ly Nùng nhận ra thì cô đã bắt đầu trộn lẫn vào một nhóm nghiên cứu sinh.

Đương nhiên cô cũng không thay đổi chuyên ngành của mình.

Vào ngày cô chuẩn bị chuyển ngành, giáo viên hướng dẫn đã gọi cô đến văn phòng và nói chuyện trong hơn một tiếng đồng hồ.

Triệu Ly Nùng gần như đã quên mất những gì giáo viên nói cụ thể, cô chỉ nhớ rằng mình đã đồng ý một cách mơ hồ và cảm thấy rằng mình cần phải đạt được một thành tựu trong lĩnh vực nông học.

Khi đến thời điểm ứng tuyển vào trường cao học, Triệu Ly Nùng đã được giáo viên hướng dẫn trực tiếp đề cử và chính thức trở thành học trò của ông. Tuy nhiên sau đó, cô bắt đầu học tập và làm việc cùng với các nghiên cứu sinh tiến sĩ được giáo viên hướng dẫn hướng dẫn.

Việc học kéo dài ba năm.

Trong vòng 21 năm ngắn ngủi, Triệu Ly Nùng gần như vẫn luôn học nhảy lớp.

Nghĩ đến thầy giáo của mình, Triệu Ly Nùng cảm thấy lòng mình lạc lõng, vì thầy giáo có vẻ quá coi trọng mình.

Thầy mời cô tham gia một số dự án, thường xuyên đưa cô đi nghiên cứu. Trên thực tế, trong ba năm với tư cách là nghiên cứu sinh, Triệu Ly Nùng luôn ở trong môi trường áp lực cao, vài tháng cô mới gặp bạn cùng phòng một lần. ... Mỗi lần gặp nhau, bạn cùng phòng đều thở dài vì cô quá khổ, cả người đều gầy đi.

Tuy nhiên, những năm đó đã mở rộng kiến ​​thức cũng như tầm nhìn của Triệu Ly Nùng rất nhiều.

Trong lòng Triệu Ly Nùng bỗng nảy sinh một suy đoán nào đó:... Chẳng lẽ cô đã đột ngột chết ở thế giới cũ không?

...

Khi những cây cà chua đã cao tới nửa mét, hạt đậu bắp, dưa hấu đã nảy mầm và mọc lên vài chiếc lá thật thì đã đến tháng 5.

Nhiệt độ đang dần tăng lên, một số sinh viên nông nghiệp trên đồng đã bắt đầu mặc áo sơ mi ngắn tay.

Triệu Ly Nùng lấy một số cành cây khô, dựng khung cho cà chua trong đất để sau này chúng có thể phát triển ổn định mà không bị đổ ngã. Cô cũng chôn phân bón đã phân huỷ tốt vào đất, chẳng bao lâu sau, cây cà chua sẽ trong đất sẽ phát triển mạnh mẽ, khi đó cần phải tỉa bớt lá và hoa.

Nhân tiện, cô cấy vài cây dưa hấu vào giữa hai hàng cà chua, và trồng đậu bắp ở eo chậu hoa quần jean, trồng rau xanh ở những phần còn lại của quần.

Đất đã trở nên tràn đầy, không còn chỗ trống.

Triệu Ly Nùng muốn trồng nhiều cây hơn, nhưng vì không có đất nên cô chỉ có thể đợi đến khi tích lũy đủ điểm để thuê đất hoặc nhà kính.

Bình khí mốc: [Hôm nay tôi định dỡ bỏ lớp thạch cao, cậu đến khu Đông giúp tôi cho gà ăn.]

Cùng với tin nhắn là 500 điểm đã được cộng vào tài khoản.

Trong tháng này, Triệu Ly Nùng hầu như ngày nào cũng dành thời gian đến khu phía Đông 4-52 để làm việc thay cho Nguy Lệ.

Hai người dần dần trở nên thân thiết với nhau.

Nguy Lệ tuy rằng có chút xui xẻo, nhưng gia cảnh của cô ấy xem ra khá giả, cô không quan tâm đến việc tiêu 500 điểm mỗi ngày, trực tiếp giao những việc không thể làm cho Triệu Ly Nùng.

Triệu Ly Nùng cũng nhân cơ hội này tìm hiểu thức ăn cho gà được làm từ gì.

—Tất cả đều là các loại thực vậy đột biến được Căn cứ Trung ương thu thập và nghiền nát chúng để làm thức ăn cho động vật.

Nguy Lệ nói: "Những thực vật đột biến đó là do Viện nghiên cứu phát hiện ra, không có tính tấn công, chỉ là sẽ liên tục phát triển. Sau khi các nghiên cứu viên cùng nhau nghiên cứu, chúng không gây hại khi động vật ăn và cũng không có tác dụng phụ. Đúng rồi, Viện trưởng Chu là người khởi xướng cho dự án nghiên cứu liên kết này."

"Thực vật đột biến không có tính tấn công?" Đây là lần đầu tiên Triệu Ly Nùng nghe nói tới chuyện này, lực chú ý của xô hoàn toàn đổ dồn vào thực vật. "Loại thực vật đột biến này có nhiều không?"

"Chắc là không nhiều đâu." Nguy Lệ không biết nhiều về thực vật đột biến, "Căn cứ Trung ương hàng năm chỉ phái quân đội đến một số địa phương nhất định để thu hoạch thực vật đột biến vô hại, để cung cấp cho ngành chăn nuôi."

Mặc dù không nhiều, nhưng sự phát triển nhanh chóng và khổng lồ của thực vật đột biến cũng đủ cung cấp cho sử dụng tại Căn cứ Trung ương.

Triệu Ly Nùng đoán rằng thực vật đột biến ở những nơi này đều có trình bậc cao hoặc số lượng đủ nhiều, nếu không thì thức ăn trên mạng của Căn cứ Trung ương sẽ không phong phú như vậy.

...

Theo yêu cầu của Nguy Lệ, Triệu Ly Nùng đến hoàn thành xong tất cả công việc trong chuồng gà, cô đang định quay về thì bất ngờ nhận được tin nhắn từ Nguy Lệ.

Bình khí mốc: [...Cậu có thể xuống căng tin giúp tôi mua một bát cháo và một ít trái cây được không? 5.000 điểm được chuyển cho cậu đủ để trả tiền mua đồ, phần còn lại là phí chạy việc vặt.]

Khi Triệu Ly Nùng nhìn thấy tin nhắn, cô trả lời theo tiềm thức: [Đàn chị, chuyện gì đã xảy ra với chị vậy?]

Bình khí mốc: [Khi đang tháo gạc, tôi đột nhiên đau bụng, bác sĩ kiểm tra thì nói tôi bị viêm ruột thừa, hiện tại vừa xuống khỏi bàn mổ :)]

Nguy Lệ nằm trên giường bệnh, một chân còn chưa được tháo băng, cô cay đắng chọc vào màn hình, ban đầu cô đã nghĩ về việc sau khi tháo băng sẽ ăn gì, nhưng hiện tại chỉ có thể ăn đồ ăn lỏng nhẹ.

Triệu Ly Nùng muốn an ủi vị đàn chị này, nhưng thực sự cô không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ đưa ra một lời khuyên mơ hồ: [Đàn chị, sao chị không đổi biệt danh trên mạng?]

Bình khí mốc: [Haha, cậu không hiểu rồi, đây là cách tôi phê phán số phận!]

Không quan trọng điểm tích luỹ, Triệu Ly Nùng chạy nhanh nhất có thể đến nhà ăn để mua cháo và một ít trái cây cho vị đàn chị xui xẻo này.

Đây là lần đầu tiên cô đến căng tin số 1. So với căng tin số 2, các món ăn ở căng tin số 1 được chế biến cầu kỳ và phong phú hơn, chất lượng cũng tốt hơn và tất nhiên cũng tốn nhiều điểm hơn.

Triệu Ly Nùng chọn những loại trái cây phù hợp với người bệnh và tiêu hết 5.000 điểm, không để lại bất kỳ phí nào cho việc chạy việc vặt.

Cô mang những thứ này đến bệnh viện căn cứ và tìm thấy Nguy Lệ trong một phòng bệnh riêng.

Sắc mặt cô ấy tái nhợt, nằm nghiêng trên giường bệnh, mắt vẫn nhìn về phía màn hình công cộng đối diện, khi nhận ra cánh cửa được đẩy ra, cô ấy quay đầu lại nhìn thấy Triệu Ly Nùng, hai mắt sáng lên: "Cháo... Tôi muốn uống cháo!"

Cô đã đói từ lâu rồi!

Triệu Ly Nùng lấy cháo ra, kéo cái bàn nhỏ cho cô, đặt lên đó, còn hoa quả thì đặt trên bàn cạnh giường.

Sợ Nguy Lệ lại xảy ra chuyện gì, cô tạm thời không rời đi.

Ánh mắt của Triệu Ly Nùng rơi vào màn hình công cộng đang phát tin tức từ Căn cứ Trung ương.

[Ngày 6 tháng 5, Căn cứ Trung ương đã phái một đội quân đến đảo Abyss để tiêu diệt bảy cây đột biến cấp B và bắt giữ hai hạt giống thực vật đột biến cấp A. Sau đó, hạt giống sẽ được vận chuyển đến phòng thí nghiệm của Viện nghiên cứu Trung ương để các nghiên cứu viên như La Phiên Tuyết và Nghiêm Thắng Biến cùng các nghiên cứu viên khác tiến hành nghiên cứu thực vật đột biến cấp A, hy vọng rằng họ sẽ mang lại tin tức tốt cho căn cứ.]

Máy quay chuyển sang một địa điểm giống như bến cảng biển, có quân đội đứng ngay ngắn hai bên, bảo vệ và hộ tống một số nghiên cứu viên từ máy bay xuống.

Trong những cảnh quay này, Triệu Ly Nùng nhận ra La Phiên Tuyết ở giữa, chàng trai trẻ đứng sau lưng cô ấy sắp biến mất khỏi khung hình, có lẽ là người thủ vệ tên là Diệp Trường Minh.

Cô nhìn thấy thanh đao Đường trên lưng anh ta.

Có lẽ bọn họ đã trở lại Căn cứ trung ương, cách xa thực vật đột biến, không cần phải đề cao cảnh giác nữa.

Diệp Trường Minh giơ tay kéo chiếc mặt nạ màu đen xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng.

Lúc này, camera bất ngờ hướng về phía anh.

Diệp Trường Minh tựa hồ cũng nhận ra được điều gì đó, đôi mắt hẹp dài đột nhiên ngước lên, ánh mắt lạnh lẽo quét qua, gần như khiến mọi người trước màn hình cảm thấy nghẹt thở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro