Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Xem bắt lợn

Khu Đông, gian số 4-52.

Hàng trăm con gà đang kêu cục tác trong chuồng, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi đặc trưng của trang trại nuôi gà.

Triệu Ly Nùng không thay đổi vẻ mặt đi vòng qua một đàn gà, cúi đầu gửi tin nhắn: [Tôi đến rồi.]

Bình khí mốc: [Đi thẳng dọc theo máy tự động đổ thức ăn, tôi ở bên trong.]

Sau khi Triệu Ly Nùng nhận được tin nhắn, cô tiếp tục đi vào bên trong, đi đến phía trong cùng của chuồng gà, cuối cùng cô nhìn thấy một cô gái tóc ngắn đang chống gậy đứng trước hai con gà.

Hai con gà đó đang giao phối.

Nghe thấy tiếng, đối phương quay đầu lại: "Nông dân Tiểu Triệu."

Triệu Ly Nùng gật đầu: "Đàn chị, em đến mua phân gà."

Nguy Lệ chống nạng chậm rãi đi về phía bên kia: "Đi theo tôi."

Hai người đến một bức tường, dưới chân tường có một tấm kính chắn gió có thể di chuyển được, Nguy Lệ cố gắng cúi xuống kéo tấm chắn lên, nhưng động tác của cô không nhanh nhạy lắm, trước tiên cô quên mất sự tồn tại của cái nạng, trực tiếp cúi thẳng xuống, đầu cái nạng chọc vào xương sườn cô. Khi cô đặt chiếc nạng xuống đất và ngồi xổm xuống với bàn chân trái được băng bó lủng lẳng, lại đứng không vững, gần như ngã xuống.

Vẫn là Triệu Ly Nùng phản ứng lại và nhanh chóng tóm lấy cô ấy, lúc này mới không bị ngã.

Triệu Ly Nùng nhặt chiếc nạng lên và đưa cho Nguy Lệ: "Để em làm đi."

"Cám ơn." Nguy Lệ lại chống nạng, hắng giọng giả vờ bình tĩnh, "Phân gà còn chưa xử lý xong, cậu phải chờ một chút."

"Được." Triệu Ly Nùng mở tấm chắn gió, "Nếu cần giúp đỡ, đàn chị có thể nói."

Nguy Lệ vụng về chống nạng đi mở máy gạt phân, một lúc sau, hai người ngửi thấy một mùi hôi thối, phân gà đã được gạt ra ngoài.

"...Còn cần phải phơi khô nữa." Nguy Lệ nói xong cũng cảm thấy hơi chút ngượng ngùng.

May mắn thay, Triệu Ly Nùng không ngại, trước đây cô đã từng làm những việc như thế này cho các đàn anh đàn chị trong ngành chăn nuôi, vì vậy việc giúp đỡ cũng khá thành thạo.

Trong khi đợi phân khô, ánh mắt của Triệu Ly Nùng rơi vào chân trái của Nguy Lệ bên cạnh, ngập ngừng hỏi: "Ở đây có... gà đột biến không?"

Cô chưa từng nhìn thấy một loài động vật nào đột biến nên không thể tưởng tượng được, cô tự hỏi liệu nó có giống như thực vật, lớn lên và phát triển nhanh chóng hay không.

Vẻ mặt Nguy Lệ hơi phức tạp, một lúc sau cô mới nói ra: "Hôm qua, lớp bên cạnh có một con trâu chạy mất. Tôi đứng xem ở bên cạnh thì bị con trâu đó đâm gãy chân."

Triệu Ly Nùng trầm mặc một lúc rồi an ủi: "...Đàn chị, hãy chăm sóc vết thương cho tốt."

Sau khi phân gà đã được phơi khô, Nguy Lệ lấy hai túi cho cô để đóng gói, cô ấy do dự nói: "Nếu cậu có thể đến giúp tôi dọn phân gà trong ba ngày, lần này tôi sẽ không tính điểm cho cậu, và sẽ trả cho bạn 500 điểm."

Căn cứ sẽ thu gom phân định kỳ, nhưng họ cần phải tự xử lý và lấy nước từ phân trước, máy móc đều nằm trong nhà kho và được cung cấp miễn phí.

Tuy nhiên, Nguy Lệ bị gãy chân, di chuyển khó khăn, ban đầu ba ngày phải dọn dẹp chuồng gà một lần, nhưng bây giờ cô không thể tự làm được.

"Được." Triệu Ly Nùng lập tức đồng ý.

Không chỉ miễn phí phân bón mà cô còn có thể kiếm được một ít tiền công, cô rất vui lòng.

Triệu Ly Nùng mang phân gà về ruộng của mình, cô muốn tiến hành ủ phân gà, sau đó đi tìm đến các đàn anh đàn chị để lấy một ít trấu, trộn lại và chất thành đống, tiếp theo chờ đợi.

Khi nhiệt độ trong đống ủ giảm xuống, không tăng lên nữa và không còn mùi hôi thì coi như việc ủ phân đã thành công.

Hà Nguyệt Sinh đã một ngày không đến ruộng, nhìn vào các vật liệu chất đống gần đó, tò mò hỏi: "Sao không rải trực tiếp xuống đất?"

"Sử dụng trực tiếp, nhiệt độ lên men của phân gà tăng lên sẽ gây tổn thương cho cây trồng." Triệu Ly Nùng thuận miếng nói rồi bổ sung thêm: "Tôi nghe nói vậy."

"Vậy à..." Hạ Nguyệt Sinh cũng không để ý, "Cậu sử dụng trước đi, nếu hiệu quả tốt, lần sau tôi cũng sẽ làm như vậy."

Sau khi ủ phân xong, mấy ngày này cũng không có gì để làm.

Triệu Ly Nùng đã gieo hạt giống mà cô mua ở thị trường giao dịch, tạm thời không cần chăm sóc cà chua, chỉ còn lại việc đến lớp đúng giờ, nhưng sau tháng thứ hai, giáo viên không còn giảng dạy về trồng trọt nữa, mà bắt đầu hướng dẫn sinh viên cách phân biệt thực vật bị đột biến.

"Thực vật đột biến phát triển nhanh chóng, thậm chí thời gian của sự đột biến này có thể tính bằng giây." Khang An Như nhìn các sinh viên phía dưới và chậm rãi nói: "Nếu các bạn có thể phát hiện ra thực vật đột biến trước vài giây, các bạn có thể sẽ sống sót. . . "

"Có ai biết đặc điểm của thực vật đột biến không?" Khang An Như hỏi.

Lớp học yên lặng.

Khang An Như cũng không ngạc nhiên, cô tiếp tục nói: "Cây trồng cắm rễ vào đất, vào thời điểm đột biến, rễ của chúng sẽ tiếp tục phát triển xuống dưới, đồng thời thân và lá cũng sẽ nhanh chóng phát triển. Lúc này, nếu đủ tinh ý, có thể sẽ cảm nhận được mặt đất dưới chân đang rung nhẹ."

Triệu Ly Nùng chăm chú lắng nghe, cô rất quan tâm đến thực vật đột biến.

Khang An Như: "Nhưng điều này chỉ giới hạn ở thực vật đột biến dưới cấp C. Người bình thường không thể phát hiện được chuyển động của thực vật đột biến cấp C trở lên."

Lúc này có người giơ tay: "Thưa cô, thực vật đột biến có bao nhiêu cấp bậc ạ?"

"Có sáu cấp bậc từ A đến F, thực vật đột biến cấp C có sức sát thương cao, sinh trưởng nhanh chóng và có thể cao tới 20 mét, phần gãy có thể tái tạo nhanh chóng, chỉ có súng của thủ vệ mới có thể tiêu diệt chúng. Cấp D của thực vật đột biến có tốc độ chậm hơn một chút, chiều cao tối đa là ba mét, chỉ cần cắt bỏ rễ là có thể tiêu diệt được." Khang An Như trình chiếu một số thực vật đột biến điển hình trên màn hình, "Về phần thực vật đột biến cấp F, phần lớn đều là cỏ dại đột biến, chiều cao không quá hai mét, chỉ cần phản ứng nhanh là có thể tránh được bọn chúng."

Triệu Ly Nùng nhớ lại loài thực vật đột biến đầu tiên cô nhìn thấy, Trạch tất, nó được tính là cỏ dại, nhưng lại là thực vật đột biến cấp C.

"Cô ơi, vậy cấp B và A thì sao ạ?" Một sinh viên khác giơ tay hỏi.

Vết thương của Khang An Như gần như đã lành, hai tay chống vào bục giảng: "Các bạn không cần hiểu về hai cấp bậc này. Chỉ cần không rời khỏi khu vực căn cứ, các bạn sẽ không bao giờ gặp chúng."

Phía dưới lại có người hỏi: "Đường đi của căn cứ có được coi là nằm ngoài căn cứ không?"

"Không tính." Khang An Như nói: "Căn cứ sẽ định kỳ phun dung dịch phòng cháy trên đường đi. Về cơ bản sẽ không có thực vật xuất hiện, cho dù có thực vật đột biến thì cũng chỉ có thực vật đột biến cấp C như lần này."

"Chỉ có nghiên cứu viên mới có tư cách rời khỏi căn cứ để nghiên cứu thực vật đột biến cấp cao." Khang An Như dừng lại một chút rồi tiếp tục, "Tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy thực vật đột biến cấp A hay B."

Triệu Ly Nùng chú ý thấy khi Khang An Như nói điều này, cô ấy cúi đầu và rút lại đôi tay vốn đang chống ở bục giảng.

Ngôn ngữ cơ thể của cô ấy rất phức tạp.

Có một cảm giác nhẹ nhõm nhưng cũng không quá cam tâm.

Đại khái là vì không thể trở thànhnghiên cứu viên nhưng có thể sống trong một môi trường tương đối an toàn, nhưng trong thâm tâm vẫn muốn được trải nghiệm xem những thực vật đột biến cấp cao đó như thế nào.

Hầu hết sự chú ý của sinh viên đều không ở đây mà bắt đầu trở nên sôi nổi.

"Thưa cô, nghiên cứu viên La Phiên Tuyết có phải ra ngoài căn cứ không?"

"Chắc chắn là có, bởi vì có Diệp Trường Minh ở bên cạnh."

"Vậy nhiệm vụ đó chắc hẳn rất quan trọng."

Khang An Như gõ nhẹ lên bục: "Được rồi, nghiên cứu viên La Phiên Tuyết nhất định có thể nhìn thấy thực vật đột biến cấp cao. Những điều này không phải là điều các bạn cần quan tâm, các bạn chỉ cần hiểu rõ về các loại thực vật đột biến cấp C trở xuống là được."

Buổi học kéo dài khá lâu.

Triệu Ly Nùng nghe xong được lợi rất không ít, đây là lần đầu tiên cô có được sự hiểu biết hệ thống về các loại thực vật đột biến như vậy, nhưng sau khi Khang An Như giải thích, cô cũng biết rằng sự đột biến của thực vật có tính chất ngẫu nhiên rất lớn.

"Nếu Căn cứ Trung ương có thể giảm mức độ đột của biến hạt giống xuống mức F, thì tỷ lệ tử vong của sinh viên nông học ở Căn cứ số 9 chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều." Hà Nguyệt Sinh tuỳ ý nói, thấy Triệu Ly Nùng nhìn sang, cậu chạm vào bụng mình: "Đói quá, đi, chúng ta đến căn tin số 2 ăn cơm."

Hai người cùng nhau đi xuống lầu, Triệu Ly Nùng thuận tiện dùng quang não hỏi xem Đồng Đồng ở đâu.

Đồng Đồng: [Tớ vừa tới căng tin, đã giữ chỗ tốt rồi, các cậu đến nhanh đi.]

Có rất nhiều người ra vào trong căng tin nên có người giữ chỗ trước thì thật là tuyệt vời.

Ngay khi bước vào căn tin số 2, Hạ Nguyệt Sinh giơ ngón tay cái với Đồng Đồng đang giữ chỗ: "Cảm ơn có cậu!"

Đồng Đồng mím môi cười: "Các cậu nhanh đi lấy đồ ăn đi, lát nữa sẽ càng đông người hơn."

Triệu Ly Nùng và Hà Nguyệt Sinh đi đến quầy lấy đồ ăn rồi quay lại, ba người ngồi cùng một bàn vừa ăn vừa trò chuyện, nhưng phần lớn vẫn là Hà Nguyệt Sinh nói, cậu có thể nói bất cứ chuyện gì.

"Hôm nay tôi đi mua dung dịch dinh dưỡng cho hoa hồng, trên đường nhìn thấy một nhóm người đang đuổi theo một con lợn." Đồng Đồng chợt nhớ đến một câu chuyện thú vị, không kìm được chia sẻ: "Hình như con lợn đã chạy ra khỏi phòng thí nghiệm, các anh chị lớp trên điên cuồng đuổi theo con lợn đó, có một đàn anh còn ngồi lên lưng con lợn."

"Sau đó thế nào?" Hạ Nguyệt Sinh mở to mắt, hưng phấn hỏi.

"Sau đó... xe buýt tôi đang ngồi đã bắt đầu khởi hành." Đồng Đồng nhăn mặt, sau đó nhớ lại: "Sau đó khi xe quẹo, tôi hình như nhìn thấy bọn họ đang nhét con lợn lên một chiếc xe ba bánh."

"Nhất định là những người trong ngành chăn nuôi." Hà Nguyệt Sinh quả quyết, sau đó thở dài, "Thà làm sinh viên chăn nuôi còn tốt hơn. Mọi thiết bị đều đầy đủ, không cần phải mua, mọi thứ đều có Viện trưởng Chu hỗ trợ."

Căn cứ nông học số 9 tuy có chữ "nông học" nhưng bên trong lại không có kỹ thuật tiên tiến hay các sĩ quan trồng trọt.

Hầu hết các sĩ quan trồng cây giỏi đều sẽ cố gắng hết sức để  vào Căn cứ Trung ương, họ hy vọng được làm việc dưới sự chỉ đạo của cácnghiên cứu viên và một ngày nào đó cũng sẽ được thăng chức lên làm nghiên cứu viên.

Triệu Ly Nùng nhắc nhở hai người đang lo lắng: "Ăn cơm đi."

"Ăn, ăn!" Đồng Đồng thẳng lưng, nhét một miếng cơm lớn vào miệng, mơ hồ nói: "Có lẽ sau này ở căn cứ của chúng ta cũng sẽ có những nghiên cứu viên nông học thực lực giỏi."

Ba người tiếp tục ăn và bắt đầu thảo luận về kế hoạch của ngày mai.

Hà Nguyệt Sinh: "Tôi sẽ dẫn mọi người đi mua một số đồ."

Cậu có rất nhiều thông tin phong phú, thường xuyên trao đổi thông tin và thu lợi nhuận từ đó, giống như một người môi giới.

Đồng Đồng ngẩng đầu: "Ngày mai tôi có lịch học."

Triệu Ly Nùng gần như đã ăn xong, đặt đũa xuống: "Ngày mai tôi sẽ đến khu Đông."

...

Sáng hôm sau, Triệu Ly Nùng lại đến khu Đông 4-52 lần nữa, chuẩn bị thu gom thêm phân gà.

"Đàn chị?" Triệu Ly Nùng đi vào nhưng vẫn không thấy Nguy Lệ, đang định nhắn tin hỏi thì phía sau vang lên tiếng bánh xe lăn trên mặt đất, cô quay đầu lại, sửng sốt.

Lần này Nguy Lệ không còn dùng nạng nữa, cô ngồi trên xe lăn, cả hai chân đều bó bột.

Ánh mắt Triệu Ly Nùng rơi vào chân cô ấy: "Đàn chị, chị...ổn chứ?"

"Không sao đâu." Vẻ mặt Nguy Lệ đờ đẫn, "Chỉ là hôm qua tôi bị con lợn đâm vào thôi."

Triệu Ly Nùng lập tức nhớ tới câu chuyện mà Đồng Đồng nói ở nhà ăn ngày hôm qua, buột miệng nói: "Xem bắt lợn?"

Nguy Lệ chậm rãi ngẩng đầu: "Không được sao?"

Triệu Ly Nùng ho khan một tiếng, cố gắng kiềm chế khóe miệng nhếch lên: "Được."

Chỉ là Nguy Lệ thực sự xứng đáng với tên gọi của mình, không thể chối cãi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro