Chương 11: Truyền thuyết kinh dị
Trên quảng trường, các sinh viên nông học liên tục đứng lên đặt câu hỏi, La Phiên Tuyết trả lời từng câu một dựa trên mô tả và ảnh họ cung cấp.
Điều này thể hiện tài năng của các nghiên cứu viên tại Căn cứ Trung ương, những người có nhiều kiến thức về nông học và bệnh lý hơn.
Triệu Ly Nùng chống tay đứng ở góc hàng ghế đầu, lặng lẽ lắng nghe những cuộc trao đổi trên và dưới sân khấu, đại khái có thể nắm bắt được trình độ hiện tại của Căn cứ Nông nghiệp Số 9.
Kiến thức cơ bản còn kém hơn sinh viên nông học chính quy, họ chỉ biết chữa trị cố định các bệnh cơ bản của cây trồng, nhưng lại không hiểu rõ về những triệu chứng phức tạp hơn, điều này cộng với khả năng xảy ra đột biến của cây trồng, cơ bản là không thể nghiên cứu sâu hơn.
Cho dù thông tin về nông học ở thế giới này chưa bị tiêu hủy hoàn toàn thì cũng chưa chắc đã nằm trong tay người thường.
"Này." Hạ Nguyệt Sinh đụng vào Triệu Ly Nùng, "Cậu có biết một nghiên cứu viên cần bao nhiêu điểm để trả lời một câu hỏi không?"
Triệu Ly Nùng: "Bao nhiêu?"
Hạ Nguyệt Sinh chắp hai ngón trỏ lại: "Chỉ cần xem một câu thôi, cũng phải từ 10 vạn điểm trở lên."
Triệu Ly Nùng im lặng, trên thực tế, cô có thể trả lời câu hỏi trên quảng trường hôm nay và còn có thể giải thích chi tiết hơn, thậm chí cô có thể giải thích rõ nguyên nhân.
Nhưng cô không thể nói.
Dựa vào tình hình hiện tại của thế giới, khi người bình thường xuất hiện, phản ứng đầu tiên của Viên Nghiên cứu Trung ương chắc chắn sẽ là điều tra kỹ lưỡng.
—Cô không thể chịu đựng được cuộc điều tra.
"Lớp học của La Phiên Tuyết chắc chắn trị giá hàng triệu điểm." Hà Nguyệt Sinh lắc đầu thở dài, "Nhưng Viện Nghiên cứu Trung ương luôn kiểm soát chặt chẽ. Khả năng cao là La Phiên Tuyết sẽ gặp rắc rối sau khi cô ấy trở về."
"Nếu tất cả các nghiên cứu viên đều giống như La Phiên Tuyết thì tốt biết mấy." Đồng Đồng từ đáy lòng cảm thán.
Trên thế giới này, kiến thức nông học bị kiểm soát, nằm trong tay một bộ phận rất ít người, những nghiên cứu viên như La Phiên Tuyết quá ít, gần như không có.
Chu Thiên Lí tuy là viện trưởng Căn chứ Nông học số 9 nhưng lại là sĩ quan chăn nuôi, vì vậy hiểu biết về cây trồng không sâu sắc.
"Sẽ có nhiều hơn." Triệu Ly Nùng nghiêm túc nói.
Lớp hỏi đáp này kéo dài từ 9 giờ sáng đến 12 giờ 30 trưa mới kết thức, các sinh viên nông học ở căn cứ vẫn chưa đã thèm.
...
"Lần này cảm ơn nghiên cứu La rất nhiều." Chu Thiên Lí đưa một chai nước nói.
La Phiên Tuyết nói suốt buổi sáng, quả thực có chút khát nước, cô lấy nước khoáng uống đến một nửa, sau đó vén chút tóc rối ở tai: "Nếu có thêm nhiều người trồng cây thuận lợi hơn thì sẽ có lợi cho mọi người. Còn về phần Viện nghiên cứ......"
Nghĩ tới các tiền bối trong ở Viện Nghiên cứu, cô không khỏi lắc đầu, vẻ mặt kiên định nói: "Dù sao buổi học cũng đã kết thúc, có lẽ chỉ một lời quở trách thôi."
Mọi người không dừng lại, trực tiếp đi đến phòng thí nghiệm hình tròn.
La Phiên Tuyết muốn phân tích kết quả thí nghiệm, đội thủ vệ đang đứng xung quanh.
Người đàn ông trẻ cầm thanh đào Đường đứng ở cửa phòng thí nghiệm, đột nhiên nói: "Trong số tân sinh viên của căn cứ năm nay, có ai từ hộ gia đình nào đến không?"
Chu Thiên Lí sửng sốt nhìn Diệp Trường Minh, không ngờ hắn lại lên tiếng, ngay cả La Phiên Tuyết đối diện vừa nhận được kết quả thí nghiệm cũng vô thức ngẩng đầu lên.
Một lát sau, Chu Thiên Lí tựa hồ nhớ ra điều gì đó: "Thực sự có, Nghiêm gia năm nay có một người, vào lớp nông học A."
Tất cả thông tin nông học tại Căn cứ Trung ương về cơ bản đều do ba gia đình La, Đan và Nghiêm kiểm soát, con cái của những gia đình này về cơ bản đều trở thành sĩ quan trồng trọt tại mỗi căn cứ, sau đó những người có năng lực sẽ trở thành các nghiên cứu viên tại Viện Nghiên cứu Trung ương.
Rất ít người từ ba gia đình này đến Căn cứ nông học số chín.
Diệp Trường Minh nheo mắt lại, nhớ lại người mình nhìn thấy ở quảng trường, lần trước cô biết về thực vật đột biến cấp C, hôm nay dưới khán đài, cô dường như cũng quen thuộc với những câu hỏi đó.
Nếu là người của Nghiêm gia thì không có gì lạ lẫm.
"Sao vậy?" La Phiên Tuyết cất mẫu thí nghiệm lại vào hộp, đi đến gần và hỏi: "Sinh viên mới có vấn đề gì à?"
"Xác nhận một điều." Chàng trai trẻ vẻ mặt thờ ơ, giơ đốt ngón tay kéo chiếc khăn mặt màu đen lên, sau đó ra hiệu cho đám thủ vệ trong phòng thí nghiệm, những thủ vệ lập tức tập trung lại.
...
Khi trực thăng rời khỏi tòa nhà tròn, các sinh viên nông học ở Căn cứ số 9 đang dùng bữa trong căng tin.
...
Một tháng sau.
"Cậu đang làm gì vậy?" Triệu Ly Nùng bưng một xô nước tới, nhìn Hà Nguyệt Sinh đang đứng bất động trên mặt đất, ngạc nhiên hỏi.
Hà Nguyệt Sinh nhìn chằm chằm dãy quần rau xà lách cạnh hàng lưới sắt, một lúc lâu mới chậm rãi hỏi: "Cậu... cậu không cảm thấy chúng có chút đáng sợ sao?"
Trước đây, khi rau xà lách chưa mọc, hàng rào lưới sắt chỉ có một hàng quần, tuy thoạt nhìn rất giống con người, có chút đáng sợ nhưng Hạ Nguyệt Sinh dần dần cũng quen.
Nhưng bây giờ rau xà lách đã mọc lớn hết, Hạ Nguyệt Sinh ngày nào cũng có thể nhìn thấy những hàng quần này, nổi da gà rơi đầy xuống đất.
Dù biết trước mình đã khoét lỗ trên quần jean và bỏ hạt rau xà lách vào nhưng cảnh tượng này vẫn khiến người ta cảm thấy nhầm lẫn, như là những rau xà lách phas rách quần jeans mọc ra từ bên trong, giống như một cái cây đột biến xâm nhập vào cơ thể con người, không thân thiện với người mắc chứng sợ mật đồ kín.
"Không sao đâu." Triệu Ly Nùng đặt thùng nước xuống và bắt đầu múc nước tưới cho cây cà chua mọc trên mặt đất. "Chỉ cần cậu không nhìn chằm chằm là được."
Hà Nguyệt Sinh hít một hơi thật sâu, quay người chỉ vào đống quần jean lớn dựng đứng trên cánh đồng bên cạnh, mất kiểm soát: "khắp nơi đều có! Không có cách nào tránh được!"
Triệu Ly Nùng ngẩng đầu, có chút vô tội: "Bọn họ muốn học, tôi cũng không thể ngăn cản được."
Chuyện này phải bắt đầu từ hai mươi ngày trước.
Triệu Ly Nùng treo ba chiếc quần jean lên hàng lưới sắt và gieo toàn bộ rau xà lách, vốn dĩ vùng đất của cô là nơi xa nhất và gần đất hoang nhất nên hầu hết sinh viên nông học sẽ không chủ động đến gần.
Nhưng hôm đó cô giáo Khang An Nhu đã đến kiểm tra tình hình trồng trọt của sinh viên, khi nhìn thấy chiếc quần rau xà lách của Triệu Ly Nùng, cô ấy thuận miếng khen một câu, nói rằng ý tưởng này rất tốt, cô còn nói với sinh viên những loại rau nào thích hợp để trồng trong những chiếc quần này.
Ngay khi buổi học trên cánh đồng kết thúc, các loại quần jean khác nhau dần dần xuất hiện trên bờ ruộng, một số người đã điều chỉnh, để quần jean nằm ngang trên mặt đất, nhiều người học theo cách của Triệu Ly Nùng, tìm một khung gỗ và treo những chiếc quần jean lên trên, sau đó gieo hạt giống đã mua vào.
Bây giờ, khu vực của lớp Nông học C có thể nói là đầy quần jeans, thật "ấn tượng"!
Điều đáng sợ nhất mà Hà Nguyệt Sinh từng thấy là quần jeans hành, với những củ hành dày đặc mọc ra từ lỗ này đến lỗ khác, cảnh tượng đó... Giờ mỗi lần đến khu vực nông trại, cậu phải xây dựng tâm lý rất lâu.
Ồ, đúng rồi.
Một tuần trước, có người từ Căn cứ Trung ương đến kiểm tra, khi họ đã kinh hãi thấy đống quần jeans đầy trên đấy. Hai ngày sau khi đoàn kiểm tra rời đi, đã có nhiều tin lan truyền bí mật khắp Căn cứ Trung ương.
Lúc đầu chỉ nói là Căn cứ Nông học số 9 dùng quần làm chậu cây, về sau càng ngày càng thái quá, biến thành là Căn cứ Nông học số 9 dùng người chết làm phân bón để trồng rau, còn gì nữa là Căn cứ Nông học số 9 đang nghiên cứu về sự chung sống giữa cơ thể con người và các loài thực vật đột biến, khiến rất nhiều người sợ hãi.
—Truyền thuyết đáng sợ về Căn cứ Nông học số 9 đã ra đời.
"Quên đi, dù sao rau của chúng ta cũng sắp thu hoạch được rồi." Hạ Nguyệt Sinh thở dài.
Triệu Ly Nùng sau khi tưới nước thì đứng dậy, cà chua của cô có tỷ lệ nảy mầm khá tốt, chín trên mười hạt đã nảy mầm, hiện tại đã mọc ra những chiếc lá, cao khoảng bằng một bàn tay.
Thời tiết gần đây khá tốt, nhiệt độ và mưa đều vừa phải nên cây phát triển nhanh, nhưng với những thay đổi sắp tới, cà chua sẽ cần phải được bón phân.
Triệu Ly Nùng quay đầu lại nhìn bó rau xà lách đầy quần, quyết định sẽ hái những cây này để bán.
...
Sau vài ngày, Triệu Ly Nùng xác nhận rằng rau xà lách không quá nhỏ, nhưng cũng không quá già, lá còn mềm nên cô đã hái hết xuống, đầy cả một thùng.
Hà Nguyệt Sinh cũng hái rất nhiều, cúi đầu nhìn rau mình trồng, sau đó liếc nhìn rau xà lách xanh trong thùng của Triệu Ly Nùng, cảm thấy rất bối rối: "Rau xà lách của cậu có vẻ đẹp hơn của tớ phải không?"
Về cơ bản, cả hai đều chăm sóc rau xà lách cùng một lúc.
Trước đó, cậu còn hỏi cô giáo về cách phun thuốc trừ sâu lên rau xà lách để phòng trừ sâu bệnh, dù đã phun thuốc trừ sâu lên rau xà lách nhưng mặt ngoài lá vẫn có dấu vết của sâu ăn lá.
Thực tế, ban đầu, hầu hết sinh viên nông nghiệp đều phải bỏ tiền ra, họ phải mua các loại thuốc trừ sâu, phân bón, nếu cây bị bệnh chết thì phải mua giống mới, đầu tư rất nhiều.
Bán sản phẩm đã thu hoạch chỉ thu được một chút điểm, không có hy vọng kiếm được tiền.
Thực tế, nếu muốn kiếm tiền ở Căn cứ Nông học số 9, về cơ bản phải làm việc phụ giúp cho các sinh viên năm cuối.
"Có lẽ môi trường trồng rau xà lách của cậu ẩm ướt hơn của tôi." Triệu Ly Nùng nói, "Mấy đêm trước tôi đã đến đây để bắt côn trùng cho rau."
Thực ra, cô cũng giúp cậu bắt sâu cho cây của mình, nhưng Hà Nguyệt Sinh lại không kiểm soát được lượng nước tưới cộng với việc sử dụng thuốc trừ sâu khiến đất quá ẩm khiến côn trùng dễ phát triển hơn.
May mắn thay, rau xà lách rất dễ trồng, lại không có quá nhiều sâu bệnh nên vẫn có thể thu hoạch.
Cô không nói quá chi tiết, lo sợ sẽ gây nghi ngờ.
Kể từ sau buổi hỏi đáp ở quảng trường vào tháng trước, Triệu Ly Nùng đã trở nên thận trọng hơn.
Hạ Nguyệt Sinh hiển nhiên bị một sự kiện khác làm cho kinh ngạc hơn: "Cậu nửa đêm ra đồng, không sợ chết à?"
"Xe ra khỏi khu vực thành phố hoạt động 24/24, căn cứ không cấm đi lại." Triệu Ly Nùng biết rõ thế giới này thực vật có thể đột biến gây nguy hiểm đến con người, nhưng cô vẫn không nhịn được ra ngoài quan sát.
Không chỉ có mảnh đất của cô và vài chiếc quần jeans có rau, Triệu Ly Nùng còn đi qua một số khu vực của các lớp khác.
Hà Nguyệt Sinh hạ giọng: "Nhưng tôi nghe nói tỷ lệ đột biến của thực vật vào ban đêm cao hơn, rất nguy hiểm!"
"Nhưng tôi vẫn còn sống." Triệu Ly Nùng cầm theo một thùng rau xà lách, thay đổi chủ đề, "Làm thế nào để chúng ta đến thị trường giao dịch?"
Thị trường giao dịch nằm ở phía bắc căn cứ, dành cho sinh viên nông học thực hiện giao dịch, tuy nhiên theo quy định của khu vực nông trại, sinh viên mang theo cây trồng không được phép đi xe buýt.
Những sinh viên có điều kiện tài chính tốt đã tự mua xe bán tải cho riêng mình.
"Tôi mượn được chiếc xe máy ba bánh." Hạ Nguyệt Sinh lấy ra một chiếc chìa khóa lắc lắc, "Ngoại trừ nguy hiểm đến tính mạng, không có vấn đề gì khác."
Phần đầu của chiếc xe bán tải có khung và kính chắn, trong khi chiếc xe ba bánh lại ngoài trời, một khi thực vật đột biến xuất hiện thì không có chỗ nào để trốn.
Chỉ là khi Triệu Ly Nùng nhìn chiếc xe máy ba bánh màu đỏ bên ngoài phòng dụng cụ, trong mắt lại hiện lên một nụ cười hoài niệm.
Trước đây tôi và giáo viên hướng dẫn thường lái loại ô tô này đi ra đồng, vì có nhiều con đường nhỏ trong cách đồng, ô tô đi vào khó khăn và bất tiện cho việc vận chuyển hàng, vì vậy xe ba bánh là lựa chọn tốt nhất.
Lúc đó, các nữ sinh hay các đàn chị sẽ ngồi phía trước xe ba bánh, còn cô ngồi phía sau, đội mũ rơm, chân đi ủng cao su dính đầy bùn, khi xe chạy trên con đường gập ghềnh, chẳng khác gì những người nông dân đang làm việc trên cánh đồng.
Đôi khi, có người đi ngang qua chỉ vào họ và nói với trẻ em: "Sau này các con phải học hành chăm chỉ, nếu không sẽ giống như họ, làm nông".
Ai mà biết được trong số họ lại có nhiều thạc sĩ, tiến sĩ đến vậy.
"Được." Triệu Ly Nùng xách thùng, trực tiếp lên xe.
"Cậu không định ngồi phía trước à?" Hà Nguyệt Sinh chỉ vào ghế trước của xe ba bánh, "Ở đây có thể ngồi hai người."
"Tôi ngồi phía sau để nhìn. Nếu có gì bất thường, tôi sẽ báo cho cậu biết." Triệu Ly Nùng nói.
Hà Nguyệt Sinh gật đầu đồng ý, sau đó cắm chìa khóa vào và ngồi lên đó.
Một lúc lâu sau, chiếc xe ba bánh vẫn bất động tại chỗ.
Triệu Ly Nùng quay lại và ngạc nhiên hỏi: "Cậu không đi à?"
Hà Nguyệt Sinh im lặng hồi lâu: "...Tôi hình như không biết lái xe."
Triệu Ly Nùng: "..."
Cô nhảy xuống xe: "Xuống đi, tôi lái."
"Cậu có thể không?" Hà Nguyệt Sinh hỏi một cách nghi ngờ.
Triệu Ly Nùng không nói nhiều, chỉ vỗ nhẹ vào khung xe ra hiệu cho cậu xuống xe.
Hạ Nguyệt Sinh nhanh chóng xuống xe, chạy ra phía sau cúi người, bám vào khung xe phía trước.
Triệu Ly Nùng leo lên xe, nổ máy và đẩy số, sau đó vặn tay lái, xe phóng đi như tên lửa.
"Chết tiệt, anh thật sự biết lái xe!" Hà Nguyệt Sinh suýt chút nữa ngã về phía sau, may mà hai tay nắm chặt khung xe phía trước.
"Nhìn phía sau đi." Triệu Ly Nùng nhắc nhở.
"Được rồi." Hạ Nguyệt Sinh xoay người, trực tiếp ngồi xuống, trước mặt có hai thùng rau xà lách.
Một chiếc xe ba bánh màu đỏ đang chạy dọc theo con đường nông trại, gió thổi qua, mang theo mùi cỏ xanh xen lẫn mùi đất, trong lành, không hề khó chịu.
Ánh mắt của Triệu Ly Nùng xa xăm nhìn về phía xa, trong lúc nhất thời, cô cảm giác mình đã trở lại thế giới cũ, vẫn là ở ngoại ô nghiên cứu, mỗi ngày lo lắng về số liệu thí nghiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro