Chương 2:Khách quen "trạm quân y"
Sáng hôm sau, ánh nắng vàng dịu nhẹ len qua từng khe lá, những chú chim lẻ loi ríu rít trên cành như báo hiệu một ngày mới bắt đầu tại trường quân đội. Khắp sân trường, những học viên mặc quân phục chỉnh tề xếp hàng đều tăm tắp, kỷ luật và trang nghiêm. Bầu không khí đặc trưng của quân đội thoáng lạnh, nghiêm túc, nhưng có chút nào đó dễ chịu.
Thiên Vy, trong bộ quân phục xanh lá đặc trưng, vừa trang nghiêm, vừa sắc sảo, lại không kém phần thu hút, bước vào lớp học. Chiếc áo sơ mi xanh ôm gọn người, phối cùng chiếc quần dài thẳng tắp, tạo nên một vẻ đẹp mạnh mẽ nhưng không mất đi nét nữ tính. Trên vai áo là cầu vai với những biểu tượng quân hàm lấp lánh, còn đôi giày đen bóng loáng giúp cô hoàn toàn hòa mình vào bầu không khí nghiêm nghị của trường quân đội.
Thầy Tấn Dũng, người giảng viên lão làng trong trường, đã đứng sẵn trên bục giảng, quay mặt về phía lớp học viên. Ông là người miền Bắc, tóc đã hoa râm, nhưng dáng vẻ đầy uy nghiêm và sắc sảo. Sau khi thấy Thiên Vy bước vào, ông nở một nụ cười, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm trang, và ra hiệu cho lớp yên lặng.
"Các đồng chí, hôm nay tôi xin giới thiệu với các đồng chí một giảng viên mới. Đây là đồng chí Thiên Vy, người vừa trở về từ Nga và sẽ đảm nhận môn Chiến thuật Tác chiến và Huấn luyện quân sự. Các đồng chí sẽ học được nhiều điều từ cô ấy, hãy đón nhận và học hỏi thật tốt."
Lớp học im lặng tuyệt đối, nhưng ánh mắt của các học viên đều đổ dồn về phía Thiên Vy. Tất cả như bị cuốn hút bởi thần thái mạnh mẽ và cuốn hút của cô. Đám học viên trẻ không thể không ngạc nhiên và trầm trồ trước vẻ đẹp pha lẫn uy nghiêm của nữ giảng viên.
Ở góc phòng, Diệp Khải Phong ngồi cạnh người bạn thân Trần Minh Đăng. Cả hai mặc bộ quân phục gọn gàng, áo sơ mi xanh lá được cài kín cổ, quần đen và giày da bóng loáng. Khi Thiên Vy bước vào lớp, Đăng lập tức nhận ra điều gì đó quen quen. Hắn nhẹ nhàng thúc nhẹ vai Khải Phong, khẽ cười cười rồi nói nhỏ,
"Ê Phong, đây có phải là cô gái hôm qua mày bắn trúng không? Đạn cao su mà mày làm như đạn thiệt vậy."
Khải Phong nghe vậy thì mặt đỏ lên, nhưng cố giữ vẻ nghiêm túc. Cậu nhíu mày, nhìn Đăng một cái, rồi quay lại nhìn Thiên Vy. Đúng là cô ấy, người mà chỉ mới ngày hôm qua, cậu lỡ bắn trúng trong lúc luyện tập bắn súng. Cái cảnh cô bị bắn trúng, tay ôm lấy chỗ đau rồi lườm cậu đã in sâu trong trí nhớ của Khải Phong. Bây giờ, nhìn cô trong bộ quân phục, lại đứng trên bục giảng với dáng vẻ kiêu hãnh như vậy, Khải Phong không thể kìm được một nụ cười thầm, nhưng rồi cũng nhanh chóng xua đi để giữ vững phong thái của mình.
Thiên Vy không biết gì về những lời thì thầm ấy, cô đứng thẳng trên bục giảng, ánh mắt lướt qua từng gương mặt học viên, và bắt gặp ánh mắt của Khải Phong. Cậu nhìn cô với vẻ gì đó lạ lẫm, pha chút ngại ngùng, nhưng cũng không thiếu phần thú vị. Thiên Vy cười nhẹ, nhưng cố giữ vẻ nghiêm túc nhất có thể, dù trong lòng đang cười thầm vì chuyện hôm qua.
Trần Minh Đăng thấy bạn mình không trả lời, lại càng thêm phấn khích, cậu nói tiếp, giọng hóm hỉnh,
"Tao thấy cô ấy giỏi vậy, không chừng lại còn nhớ mày, kiểu như... nhớ mãi vết thương đầu tiên mà gặp, kiểu ngôn tình ấy!"
Khải Phong thở dài, nhưng khóe môi không khỏi nhếch lên một nụ cười nhỏ. Bên ngoài thì cố tỏ ra lạnh lùng, nhưng trong lòng không khỏi rung rinh khi nghĩ đến cô giáo mới này. Liệu cuộc gặp gỡ này có phải là sự khởi đầu cho điều gì đó đặc biệt? Khải Phong cảm nhận có một điều gì đó thật khác lạ trong lòng mình từ khi gặp cô gái ấy.
Còn Thiên Vy, dù không biết rằng có người đang âm thầm quan sát và ngưỡng mộ mình, nhưng cô cũng đã sẵn sàng cho những thử thách mới với công việc ở ngôi trường quân đội này. Trước mắt là một hành trình đầy thú vị đang chờ đợi, và cô biết rằng, sẽ có những sự kiện không ngờ tới đang chờ cô phía trước.
Lớp học tiếp tục với bài giảng của Thiên Vy, nhưng ai đó trong lớp đã không còn tập trung hoàn toàn vào bài giảng nữa. Trái tim họ dường như đã bị cuốn hút bởi một điều gì đó còn khó giải thích hơn nhiều.
---
Buổi giảng đầu tiên của Thiên Vy về chiến thuật tác chiến kết thúc trong sự hào hứng của học viên, nhưng cô thì có phần hơi mệt mỏi. Dù vậy, cô vẫn cố giữ nụ cười trên môi, chào tạm biệt cả lớp. Lớp học tản ra, chuẩn bị cho bữa trưa.
Khải Phong, với vẻ mặt lạnh lùng, nhanh chóng tiến đến chỗ Thiên Vy. Cậu cố tỏ vẻ bình thường, nhưng trong lòng lại đang rất phấn khích.
" Vy, giờ ăn trưa rồi. Cô đi cùng tôi nhé?"
Thiên Vy hơi bất ngờ, nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý.
"Ừ, cũng được."
Cả hai cùng bước xuống nhà ăn của trường quân đội. Cảnh vật xung quanh toát lên vẻ kỷ luật: từng dãy bàn ghế xếp ngay ngắn, các học viên xếp hàng ngay ngắn chờ tới lượt lấy cơm, không ai chen lấn hay xô đẩy. Họ lấy suất ăn của mình một cách nhanh chóng và đều đặn, rồi ngồi vào bàn theo đúng hàng lối.
Thiên Vy nhìn quanh, cảm nhận sự khác biệt rõ rệt so với những bữa ăn bình thường mà cô từng trải qua. Khải Phong chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ và ra hiệu cho cô ngồi xuống. Cả hai cùng lấy khay thức ăn. Suất ăn gồm cơm, thịt kho, canh rau và một ít trái cây.
Nhưng điều khiến Thiên Vy ngạc nhiên nhất là tốc độ ăn uống của các học viên. Chưa đầy 10 phút sau khi ngồi xuống, nhiều người đã ăn xong, vội vàng lau miệng và đứng dậy rời bàn. Khải Phong cũng không ngoại lệ, cậu bắt đầu ăn với tốc độ mà Thiên Vy chưa từng thấy ở bất kỳ ai. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, đũa đưa lên, cơm xuống họng, canh chan lẹ, và rồi tiếp tục.
Thiên Vy ngồi đó, mắt mở to, miệng khẽ nhếch lên khi nhìn mọi người ăn nhanh như đang thi. Không kiềm được thắc mắc, cô quay sang Khải Phong, nheo mắt hỏi,
"Ủa, mấy người này... bộ đói lắm hả? Sao ăn nhanh dữ vậy?"
Khải Phong đang nhai một miếng thịt, nghe vậy thì phì cười nhưng cố kìm lại để giữ vẻ nghiêm túc. Cậu đáp:
"Không phải đói đâu. Đây là tác phong quân đội, phải ăn nhanh để còn kịp giờ cho các hoạt động tiếp theo."
Thiên Vy gật gù, nhưng trong lòng vẫn thấy kỳ lạ. Cô cúi đầu xuống, tập trung ăn nhưng không thể không quan sát những người xung quanh. Quả thật, họ ăn như thể đang chạy đua với thời gian. Mọi người chỉ tập trung vào việc ăn, không nói chuyện, không cười đùa, tất cả đều diễn ra trong im lặng.
Cô vừa gắp một miếng rau, chuẩn bị đưa lên miệng thì bất ngờ, tiếng còi của chỉ huy vang lên. Tiếng còi chói tai làm cả phòng ăn đột ngột im lặng, mọi người ngay lập tức đặt đũa xuống bàn, dừng mọi hành động. Thiên Vy đứng hình, miếng rau còn lơ lửng trên đũa, chỉ còn vài centimet nữa là tới miệng, nhưng cô không thể làm gì khác ngoài việc ngơ ngác nhìn quanh.
Một giảng viên, với bộ quân phục cứng cáp, bước tới bàn của Thiên Vy. Đó là trung úy Hà Thanh, người quản lý tác phong và trừ điểm học viên. Ông có dáng người cao lớn, đôi mắt sắc bén, và vẻ mặt không bao giờ thoải mái. Ông nhìn chằm chằm vào Thiên Vy, rồi lên tiếng:
"Đồng chí Lăng Thiên Vy, đã hết giờ ăn. Yêu cầu đồng chí bỏ đũa xuống."
Thiên Vy giật mình, cô vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Hết giờ... rồi sao?"
Trung úy Hà Thanh gật đầu, giọng nghiêm nghị,
"Đúng vậy. Trong quân đội, giờ nào việc đó. Hết giờ ăn thì phải dừng ngay, không được phép tiếp tục."
Thiên Vy nhìn xuống khay thức ăn, miếng rau vẫn còn nguyên trên đũa, và chưa kịp đến miệng. Cô ngơ ngác, không biết phải làm gì tiếp theo.
"Nhưng... tôi vẫn chưa ăn xong mà!"
Hà Thanh nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, nhưng vẫn giữ nguyên thái độ nghiêm túc,
"Đồng chí phải tuân theo kỷ luật. Mọi người đều như vậy."
Thiên Vy đành ngậm ngùi bỏ đũa xuống, nhìn miếng rau tiếc nuối. Cô quay sang Khải Phong, thấy cậu đã ăn xong từ bao giờ và đang cố gắng che miệng cười.
Khải Phong hạ giọng, thì thầm với Thiên Vy,
"Chào mừng cô đến với thế giới quân đội."
Thiên Vy chỉ biết thở dài, trong lòng thầm nghĩ: Thế giới này... thật là kỳ lạ!
Cô đứng dậy theo sự chỉ dẫn của Hà Thanh, mắt vẫn tiếc nuối nhìn khay cơm chưa ăn hết của mình. Khải Phong đi bên cạnh, cố giữ vẻ nghiêm túc, nhưng khóe môi vẫn không kiềm được nụ cười. Trong lòng cậu không khỏi cảm thấy cô giảng viên này thật thú vị, khác xa với những gì cậu tưởng tượng về một giảng viên quân sự.
---
Thiên Vy vẫn còn đang thẫn thờ nhìn khay cơm chưa kịp ăn xong, thì từ xa, một bóng dáng cao ráo, khoác trên mình bộ quân phục chỉn chu, bước qua. Đó là Bạch Vũ Lâm. Dáng điệu của anh uy nghiêm, từng bước chân như đều đặn theo một nhịp không thể thay đổi. Khuôn mặt lạnh lùng của anh chẳng hề để lộ chút cảm xúc nào, khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy khó gần.
Khi đi ngang qua bàn của Thiên Vy, Vũ Lâm bất ngờ dừng lại. Anh quay đầu nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa vẻ bí ẩn, rồi cất giọng trầm thấp, nhưng đầy uy lực:
"Chút nữa xuống phòng tôi, có việc cần."
Không để Thiên Vy kịp phản ứng, Vũ Lâm lập tức quay lưng bước đi, để lại cô ngẩn ngơ nhìn theo.
Phòng anh ta? Có việc gì? - Thiên Vy lẩm bẩm một mình, vẫn chưa hiểu rõ tình huống.
Sau khi buổi ăn trưa kết thúc, mọi người lần lượt rời khỏi nhà ăn với tốc độ chóng vánh, theo đúng tác phong của quân đội. Thiên Vy đứng lặng một lúc, đôi mắt ánh lên vẻ tò mò.
"Lạ thật, sao hôm nay Bạch Vũ Lâm lại nói chuyện với mình? Bình thường chẳng thèm nhìn ai lấy một cái, hôm nay lại gọi mình đến phòng. Có chuyện gì nhỉ?"
Trong đầu đầy rẫy những câu hỏi chưa có lời giải, cô quyết định đi đến trạm quân y, nơi Bạch Vũ Lâm làm việc.
Trên đường đi, cảnh vật xung quanh càng làm tăng thêm vẻ trang nghiêm của trường quân đội. Những dãy nhà được xây dựng theo kiến trúc kiên cố, hành lang dài, thoáng mát với nền gạch màu xám đậm. Cờ đỏ sao vàng bay phấp phới trước gió, còn những tiếng bước chân của các học viên đang vội vã đi lại như những nhịp điệu quen thuộc trong môi trường kỷ luật thép này.
Thiên Vy bước đến trước cánh cửa phòng làm việc của Vũ Lâm, tay khẽ gõ cửa ba lần theo đúng lễ nghi, nhưng không nghe tiếng đáp lại. Cô hít một hơi, đẩy cửa bước vào.
Phòng làm việc của Bạch Vũ Lâm không rộng lắm, được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp đúng chuẩn phong cách quân đội. Trên bàn làm việc, một số hồ sơ và giấy tờ được xếp chồng lên nhau cẩn thận. Chiếc giường nhỏ nằm ở góc phòng, được trải ga ngay ngắn, không một nếp nhăn. Một kệ sách nhỏ bên cạnh chứa đầy những cuốn sách về y học và chiến thuật quân sự.
Bạch Vũ Lâm ngồi thẳng trên chiếc ghế bọc da đen phía sau bàn làm việc, khuôn mặt anh vẫn nghiêm nghị, đôi mắt không rời khỏi tài liệu trước mặt. Bộ quân phục màu xanh rêu của anh càng làm nổi bật vẻ cứng cỏi, mạnh mẽ. Khi Thiên Vy bước vào, anh chỉ ngẩng đầu lên một chút, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô từ đầu đến chân.
"Đồng chí Bạch Vũ Lâm, anh gọi tôi đến có việc gì vậy?" - Thiên Vy mở lời, giọng cô hơi rụt rè nhưng đầy tò mò.
Không trả lời ngay, Vũ Lâm khẽ đẩy một khay cơm lên trên bàn, vẫn không hề thay đổi sắc mặt.
"Ăn đi." Giọng anh ngắn gọn, dứt khoát, như một mệnh lệnh.
Thiên Vy ngớ người ra, nhìn khay cơm trước mặt. Ơ, đây là chuyện cần sao? Cô ngẩn ngơ hỏi lại:
"Hả... nhưng sao anh lại đưa cơm cho tôi? Tôi ăn trưa rồi mà?"
"Chưa ăn xong." Vũ Lâm trả lời, ánh mắt không thay đổi, vẫn lạnh lùng như thể đó là điều hiển nhiên.
"Trong quân đội, tác phong là phải ăn nhanh, nhưng sức khỏe vẫn quan trọng hơn. Cánh tay của cô còn đau, ăn thêm đi."
Thiên Vy bối rối nhìn anh, đôi mắt tròn xoe như chưa tin vào lời vừa nghe. Cô thầm nghĩ,
"Chuyện gì thế này? Hôm qua còn không thèm trả lời mình, hôm nay lại lo cho mình ăn uống?"
"Nhưng mà... tôi ăn được rồi mà?" Cô vừa cười gượng gạo, vừa nhìn khay cơm trên bàn.
Vũ Lâm không trả lời, chỉ chăm chú nhìn cô với ánh mắt kiên quyết, không chấp nhận sự phản đối. Cuối cùng, Thiên Vy đành ngồi xuống ghế, nhìn khay cơm trước mặt rồi nhìn sang anh. Trong đầu cô vẫn còn đầy những thắc mắc chưa có lời giải.
"Thế anh có ăn cùng tôi không?" Thiên Vy đột ngột hỏi, nửa đùa nửa thật, hy vọng phá vỡ không khí căng thẳng.
Vũ Lâm không cười, không trả lời. Anh chỉ đứng dậy, bước ra ngoài, để lại cô một mình với khay cơm.
Thiên Vy ngồi đó, tay cầm đũa mà lòng thầm nghĩ:
"Không ăn thì tôi ăn một mình."
Dù tình huống có hơi lạ lẫm, nhưng khi cơn đói bắt đầu trở lại, cô cũng nhanh chóng nhấc đũa lên, ăn nốt bữa trưa trong phòng làm việc của "tảng băng di động" này.
---
Chiều hôm đó, sau khi ăn xong bữa trưa đầy lạ lẫm tại phòng của Bạch Vũ Lâm, Thiên Vy chuẩn bị tinh thần cho buổi huấn luyện đầu tiên với các học viên. Đây là buổi huấn luyện ngoài trời, tập trung vào kỹ năng chiến thuật và tác chiến trong môi trường rừng núi - một trong những bài học quan trọng của trường quân đội.
Cô đã mặc bộ đồ quân phục, đeo balo và bước ra sân huấn luyện với tâm thế đầy tự tin. Đối diện với cô là một nhóm học viên trẻ, ánh mắt đầy tò mò lẫn sự thách thức. Ai cũng biết, đây là buổi huấn luyện đầu tiên của Thiên Vy với vai trò giảng viên.
Sân huấn luyện là một khu vực rộng lớn với các chướng ngại vật được thiết kế theo dạng địa hình rừng núi. Dưới cái nắng nhẹ nhàng buổi chiều, mọi thứ trông như một thử thách đầy hấp dẫn nhưng cũng rất khắc nghiệt.
"Bài tập hôm nay là kỹ năng vượt chướng ngại vật và tác chiến trong điều kiện rừng rậm. Các đồng chí, hãy chuẩn bị sẵn sàng!" - Thiên Vy hô to, giọng nói pha chút hào hứng.
Các học viên lập tức vào vị trí, bắt đầu thực hiện bài tập theo hướng dẫn của cô. Đầu tiên là bài tập vượt hàng rào dây thép gai. Thiên Vy đã từng thực hiện bài tập này nhiều lần trong quá trình huấn luyện của mình, nên cô nghĩ mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ. Nhưng đời không như là mơ.
Trong lúc hướng dẫn các học viên thực hành, không biết vô tình hay cố ý, cô bị vấp ngã và đầu gối trầy xước. Vừa đau, vừa ngượng, cô cố nén tiếng rên và tiếp tục hướng dẫn, nhưng vết thương khiến cô cảm thấy khó chịu. Cô đành phải đến trạm quân y lần đầu tiên trong buổi chiều để băng bó. Bạch Vũ Lâm vẫn như mọi khi, lạnh lùng băng bó vết thương mà không nói một lời. Thiên Vy thầm nghĩ,
"Chỉ là một chút trầy xước thôi, không sao, tiếp tục huấn luyện là được."
Nhưng buổi huấn luyện không dừng lại ở đó. Khi chuyển sang bài tập đu dây vượt suối, do không quen địa hình và dây đu, cô lại mất thăng bằng và ngã nhào xuống bãi cỏ, khiến cổ tay bị bong gân. Lại phải đến trạm quân y lần thứ hai trong buổi chiều.
"Đồng chí lại đến nữa à?" - Vũ Lâm lạnh lùng hỏi khi thấy cô xuất hiện. Nhưng vẫn là ánh mắt điềm tĩnh và đôi tay nhẹ nhàng băng bó, không để lộ chút cảm xúc nào.
Thiên Vy gượng cười, không dám nói gì nhiều, chỉ vội quay lại sân huấn luyện.
Cứ như vậy, lần thứ ba là do va đầu vào cành cây trong lúc thực hành ẩn nấp, lần thứ tư là bị vắt cắn phải xử lý vết thương. Lần thứ năm thì do chệch chân ngã trong lúc chạy nhanh, lần thứ sáu là do bất cẩn đâm vào gốc cây. Lần thứ bảy lại là do vô tình bị học viên khác đẩy ngã khi thực hành... Mỗi lần cô đến trạm quân y, Vũ Lâm đều chỉ lạnh lùng nhìn cô, không nói thêm gì, nhưng ánh mắt có phần khó chịu.
Đến lần thứ chín, Thiên Vy bị một cành cây đâm vào tay trong lúc bò qua bụi rậm. Cô lại lếch thếch bước vào trạm quân y, khuôn mặt vừa đau vừa xấu hổ.
Vũ Lâm nhìn cô một cách thản nhiên, nhưng lần này, khi đang băng bó cho cô, anh dừng lại, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ bực bội.
"Đây là lần thứ chín cô đến đây trong một buổi chiều." Giọng anh lạnh lùng, nhưng rõ ràng có chút khó chịu.
"Cô đang huấn luyện hay tự làm tổn thương mình vậy?"
Thiên Vy giật mình, mặt đỏ lên vì xấu hổ.
"Ờ... thì... tôi chỉ không may thôi... Anh biết mà, những sự cố này ngoài ý muốn."
Vũ Lâm nhìn cô chằm chằm, không nói gì thêm. Sau khi băng bó xong, anh nhắc nhở cô một cách lạnh lùng nhưng dứt khoát:
"Lần sau cẩn thận hơn. Đây là môi trường quân đội, không phải trò đùa."
Thiên Vy cúi đầu, lí nhí cảm ơn rồi rời đi, lòng thầm nghĩ:
"Làm sao mà mình lại vụng về đến mức này chứ?" Cô lủi thủi quay lại sân huấn luyện, nhưng trong đầu không ngừng suy nghĩ về ánh mắt lạnh lùng của Bạch Vũ Lâm. Cô biết anh khó tính, nhưng cũng không ngờ lại đến mức này. Và cô cũng thầm hứa với bản thân, sẽ không để bản thân trở thành "khách quen" của trạm quân y nữa... hoặc ít nhất, cô sẽ cố gắng vậy.
---
Khi đang trên đường trở về phòng nghỉ sau buổi huấn luyện, Thiên Vy cảm thấy người mệt nhoài, chân tay ê ẩm. Cô vừa thoát khỏi trạm quân y lần thứ chín trong ngày và chỉ muốn nằm dài trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Nhưng vừa đi được vài bước, cô chợt nghe tiếng gọi quen thuộc từ phía sau.
"Vy!" - Giọng Khải Phong vang lên, vừa gấp gáp vừa lo lắng.
Thiên Vy quay lại, thấy Khải Phong đang chạy nhanh về phía cô. Cậu mặc bộ quân phục còn dính bụi đất sau buổi huấn luyện, mồ hôi vẫn còn chảy dọc theo gò má, nhưng ánh mắt đầy lo lắng. Vừa đến gần, Khải Phong đã hỏi dồn:
"Cô sao rồi? Tôi thấy cô vào trạm quân y suốt buổi huấn luyện. Có bị thương nặng không?"
Thiên Vy gượng cười, đưa tay gãi đầu một cách ngượng ngùng:
"À... không sao đâu. Mấy vết thương nhẹ thôi, không phải lo đâu. Tại tôi không quen với mấy cái địa hình này nên mới lóng ngóng vậy thôi."
Khải Phong vẫn không hết lo lắng, ánh mắt cậu dừng lại ở những vết băng trên tay và đầu gối của Thiên Vy.
"Nhìn cô như vầy mà nói không sao? Lần sau phải cẩn thận hơn đấy, đừng có để bị thương liên tục như vậy nữa. Đây là quân đội, không phải nơi để thử thách sức chịu đựng của cô đâu."
Thiên Vy cười trừ, biết rằng lời cậu nói không sai. Cô cúi đầu, không biết nói gì thêm. Khải Phong nhìn thấy sự bối rối của cô, liền đổi giọng, nhẹ nhàng hơn:
"Không sao, lần đầu huấn luyện mà. Cô sẽ quen dần thôi. Nhưng mà... phải cẩn thận hơn, biết chưa?"
Cả hai bắt đầu bước đi về phía khu nhà nghỉ. Khải Phong đi chậm lại để giữ nhịp với Thiên Vy, dù rằng cậu vốn có thể đi nhanh hơn nhiều. Trên đường đi, cậu tiếp tục hỏi thăm:
"Cô ăn trưa rồi chứ? Có thấy đau đầu hay chóng mặt gì không? Nếu cần gì, cứ nói với tôi nhé."
Thiên Vy cảm nhận rõ sự quan tâm của Khải Phong qua từng câu hỏi, từng ánh mắt. Cậu ta có vẻ thực sự lo lắng cho cô, không phải chỉ là những lời hỏi thăm xã giao thông thường.
Cô mỉm cười, giọng nhẹ nhàng:
"Cảm ơn cậu. Tôi bình thường mà. Chỉ cần nghỉ ngơi một chút là ổn thôi. Mà này, đừng lo lắng quá như vậy. Cậu làm tôi cảm thấy giống như vừa trải qua một trận chiến sinh tử vậy."
Khải Phong bật cười, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cô, đầy quan tâm
"Với tình trạng của cô hôm nay, tôi tưởng thật đấy. Nhưng mà thôi, miễn là cô ổn là được. À, nếu cần giúp gì, cứ gọi tôi nhé. Tôi ở phòng gần đây thôi."
Thiên Vy gật đầu, cảm thấy ấm lòng trước sự quan tâm của Khải Phong. Cô không ngờ rằng, giữa môi trường quân đội khắc nghiệt này, lại có người lo lắng cho cô đến vậy. Trên đường về, cả hai cứ thế trò chuyện, những câu chuyện nhẹ nhàng khiến cô quên đi cảm giác đau nhức.
Khi về đến khu nhà nghỉ, Khải Phong đứng lại trước cửa phòng của Thiên Vy, ánh mắt cậu vẫn dõi theo cô đầy lo lắng:
"Cô nghỉ ngơi đi, đừng cố gắng quá sức nữa. Tôi sẽ ghé qua kiểm tra sau."
Thiên Vy cười gật đầu:
"Được rồi, cảm ơn cậu."
Nhìn bóng dáng Khải Phong rời đi, Thiên Vy thầm nghĩ, cậu ta thật sự là một người bạn tốt.
Khi Thiên Vy chuẩn bị bước vào phòng nghỉ của mình, cô chợt nghe tiếng bước chân từ phía sau. Quay đầu lại, cô thấy một người phụ nữ đang tiến tới, khuôn mặt nghiêm túc, bộ quân phục thẳng nếp không một chút nhăn. Đây là cô Nguyễn Ngọc Ánh, giáo viên quản lý giảng viên nữ trong trường, nổi tiếng nghiêm khắc và cẩn thận. Tất cả giảng viên nữ đều phải tôn trọng và tuân theo những quy định do cô Ánh đặt ra.
Cô Ánh dừng lại trước mặt Thiên Vy, đôi mắt sắc bén quét qua từ đầu đến chân.
"Đồng chí Lăng Thiên Vy, tôi có lời nhắc nhở." Cô Ánh mở lời, giọng miền Nam mượt mà nhưng đầy uy lực.
"Học viên không được phép vào khu vực nhà nghỉ của giảng viên, đặc biệt là giảng viên nữ. Đồng chí Khải Phong vừa mới rời khỏi đây phải không?"
Thiên Vy hơi giật mình, cô không ngờ rằng mọi hành động ở đây đều bị theo dõi chặt chẽ như vậy. Cô lúng túng gãi đầu, giọng nói nhỏ xíu:
"À... vâng, nhưng cậu ấy chỉ đến để... hỏi thăm thôi. Không có chuyện gì đâu ạ."
Cô Ánh nhíu mày, giọng nói càng thêm nghiêm nghị:
"Hỏi thăm cũng không được. Đây là quân đội, không phải là nơi tự do gặp gỡ như ngoài đời. Các đồng chí cần tuân thủ đúng nội quy. Giảng viên nữ cần phải giữ hình ảnh, đồng chí hiểu không?"
Thiên Vy ngơ ngác gật đầu, nhưng trong lòng vẫn chưa hết thắc mắc. Cô lẩm bẩm trong đầu:
"Chỉ hỏi thăm mà cũng bị nhắc nhở nghiêm trọng thế này sao?" Nhưng cô không dám nói ra, chỉ biết cúi đầu nghe lời.
"Dạ... em hiểu rồi ạ. Lần sau em sẽ chú ý hơn."
Cô Ánh nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Thiên Vy, có chút mủi lòng nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm túc.
"Tốt. Đồng chí nhớ kỹ, không chỉ là học viên, mà tất cả mọi người đều phải tuân thủ quy định. Đừng để bị phê bình lần nữa."
Thiên Vy gật đầu lia lịa, đôi mắt tròn xoe nhìn theo cô Ánh đang dần rời đi. Sau khi cô Ánh đi xa, Thiên Vy thở phào nhẹ nhõm, tay đặt lên ngực như vừa thoát khỏi một trận cuồng phong.
Cô vừa bước vào phòng vừa tự nhủ:
"Ôi trời ơi, ở đây nghiêm thật đấy. Chỉ có gặp nhau một chút mà cũng bị kiểm tra thế này. Mình phải cẩn thận hơn, không thì bị nhắc nhở suốt mất."
---
Sáng hôm sau, Khải Phong đến phòng Thiên Vy từ sớm với một nụ cười đầy tinh quái. Cậu ta ngó vào phòng rồi gọi nhỏ:
"Vy, có muốn ra ngoài đi dạo không? Tôi biết chỗ này, đảm bảo chưa ai biết đâu!"
Thiên Vy mở cửa, vẫn còn ngái ngủ. Cô nhìn Khải Phong, mắt lấp lánh chút tò mò:
"Đi dạo hả? Ở đâu? Mà có... được không? Lỡ bị bắt gặp thì sao?"
Khải Phong cười tươi, ra vẻ tự tin:
" Tôi có kế hoạch rồi. Với lại, cả sáng nay không ai để ý đâu. Đi lẹ, trước khi có ai phát hiện!"
Thiên Vy vốn thuộc tuýp người thích khám phá, nghe vậy liền tỉnh táo hẳn. Cô vớ lấy áo khoác rồi theo Khải Phong lẻn ra khỏi khu giảng viên, vừa đi vừa cười thầm:
"Thật ra thì... mình cũng muốn ra ngoài dạo chơi một chút, thư giãn đầu óc mà!"
---
Cả hai rón rén băng qua khuôn viên trường, lẩn trốn dưới những tán cây rậm rạp. Khải Phong dẫn Thiên Vy ra khỏi cổng trường bằng một lối đi nhỏ mà cậu đã tìm ra từ trước. Điểm đến của họ là một quán cà phê nhỏ nằm nép mình giữa những tán cây xanh mướt bên ngoài trường. Không khí trong lành và yên tĩnh của nơi này làm Thiên Vy cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Cô ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn quanh, thở phào nhẹ nhõm:
"Wow, không ngờ ngoài đây lại có chỗ hay ho như vậy. Cảm ơn Phong nha!"
Khải Phong cười cười, nhấp một ngụm cà phê rồi nói:
" Tôi bảo mà. Chỗ này là bí mật của tôi đó, nên đừng có kể cho ai biết nha!"
Hai người trò chuyện vui vẻ, cười nói rôm rả. Họ không chỉ uống cà phê mà còn đi dạo xung quanh, tận hưởng khoảng thời gian thư giãn hiếm hoi bên ngoài quân đội. Thiên Vy cảm thấy thoải mái, quên hết những áp lực của công việc giảng dạy và những quy định nghiêm ngặt.
---
Nhưng, niềm vui ngắn chẳng tày gang. Khi cả hai quay trở về trường, Thiên Vy và Khải Phong đã phải đối mặt với một cảnh tượng không mấy dễ chịu. Trước cửa phòng giảng viên, cô Ngọc Ánh và thầy Hà Thanh đã đứng đợi sẵn. Ánh mắt nghiêm nghị của họ khiến cả hai bỗng dưng khựng lại.
Ngọc Ánh khoanh tay trước ngực, giọng nghiêm túc nhưng không kém phần châm biếm:
"Ồ, chào hai đồng chí. Đi đâu về thế? Không biết rằng việc ra ngoài không xin phép là vi phạm nội quy à?"
Thiên Vy và Khải Phong liếc nhìn nhau, chẳng biết nói gì. Khải Phong cố cười trừ, giọng lắp bắp:
"Dạ... bọn em chỉ đi dạo một chút thôi, không có ý gì đâu..."
Hà Thanh không để họ nói hết câu, giọng miền Bắc trầm thấp nhưng đầy uy lực:
"Hai đồng chí nghĩ đây là công viên à? Đây là quân đội, mọi hành vi đều phải được kiểm soát chặt chẽ. Bây giờ, lên phòng hiệu trưởng ngay!"
Thiên Vy cúi đầu, cảm thấy không còn lời bào chữa nào hợp lý. Cô cùng Khải Phong lặng lẽ theo chân Ngọc Ánh và Hà Thanh lên phòng hiệu trưởng. Cảm giác tội lỗi bắt đầu lấn át sự phấn khích ban đầu.
---
Phòng hiệu trưởng im lặng đến lạ, chỉ có tiếng quạt quay đều đều. Thầy hiệu trưởng là một người điềm đạm, có phong thái bình tĩnh và giọng nói trầm ấm. Ông đang ngồi sau chiếc bàn lớn, đôi mắt nghiêm nghị nhìn về phía họ.
Khải Phong và Thiên Vy đứng trước bàn, như hai học sinh bị gọi lên bảng vì vi phạm kỷ luật. Thầy hiệu trưởng nhìn qua một lượt, rồi mở lời:
"Mô, hai đồng chí nghĩ răng mà dám tự tiện ra ngoài trường rứa? Đây là nơi đào tạo quân sự, chứ không phải chỗ để các đồng chí muốn đi đâu thì đi."
Thiên Vy run run đứng đó, không dám mở miệng. Khải Phong cũng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào thầy hiệu trưởng. Ông tiếp tục:
"Rứa mà tui hỏi, các đồng chí có biết việc này vi phạm nội quy không? Một người là giảng viên, một người là học viên, mà lại tự tiện rời trường không xin phép... Hết răng nổi!"
Thầy hiệu trưởng thở dài, rồi nhìn thẳng vào Thiên Vy:
"Đồng chí Thiên Vy, cô là giảng viên mà lại đi chơi với học viên ngoài giờ, rứa là không đúng. Cô phải nêu gương cho học viên, chứ không phải cùng học viên lén lút rời trường rứa."
Thiên Vy cúi đầu, giọng lí nhí:
"Dạ, em xin lỗi thầy, em biết sai rồi ạ. Lần sau em sẽ không làm vậy nữa."
Thầy hiệu trưởng nhìn qua Khải Phong, gằn giọng:
"Còn đồng chí Khải Phong, là học viên mà dám dẫn giảng viên đi chơi, rứa có đáng bị phạt không?"
Khải Phong nuốt nước bọt, giọng cũng nhỏ nhẹ:
"Dạ, thầy phạt em thế nào cũng được, em xin chịu trách nhiệm ạ."
Thầy hiệu trưởng gật đầu, rồi nói:
"Thôi được, lần này tui sẽ cảnh cáo hai đồng chí. Nhưng nhớ kỹ, lần sau mà tái phạm là không chỉ bị phạt mà còn bị kỷ luật nữa. Rứa rõ chưa?"
"..."
---
Sau đó, lệnh đã được đưa ra: Khải Phong và Thiên Vy bị phạt chạy 50 vòng sân huấn luyện. Mặc dù là một hình phạt phổ biến trong quân đội, nhưng đối với Thiên Vy, người vừa mới vào nghề, đây là thử thách không hề nhỏ.
Sân huấn luyện rộng lớn, đường chạy được đánh dấu bằng các vạch trắng. Khải Phong với thân hình dẻo dai, không tỏ vẻ mệt mỏi, nhắm mắt lao như tên bắn. Ngược lại, Thiên Vy, trong bộ đồ quân đội chỉnh tề nhưng có phần cứng nhắc, bắt đầu chạy với dáng vẻ hơi lúng túng. Cô hít thở dồn dập, đôi chân không quen thuộc với cường độ cao, nhanh chóng cảm thấy sức nặng.
Hà Thanh, đứng bên lề sân, với vẻ mặt nghiêm khắc, tay cầm đồng hồ bấm giờ, theo dõi từng vòng chạy của Thiên Vy. Mỗi khi Thiên Vy chạy qua, thầy không khỏi nhăn mặt trước sự vất vả rõ ràng trên gương mặt của nữ giảng viên mới.
"Chạy nhanh lên, không có thời gian!"
Thầy nhắc nhở, nhưng giọng nói của Hà Thanh vẫn pha chút nghiêm khắc với phần nào sự đồng cảm.
Thiên Vy cảm giác như mỗi bước chạy đều nặng nề hơn, nhịp thở trở nên dồn dập, cổ họng khô rát. Mồ hôi bắt đầu đổ xuống trán, thấm vào mắt khiến cô không thể nhìn rõ. Đôi chân của cô dường như sắp không còn sức để tiếp tục. Cô cố gắng hít thở sâu, nhưng cảm giác chóng mặt ngày càng gia tăng. Đến vòng thứ 48, cô không còn đủ sức để tiếp tục.
Khải Phong, chạy qua Thiên Vy, thấy tình trạng của cô đang xấu đi, liền giảm tốc độ, lo lắng nhìn cô.
"Vy, cố lên! Sắp xong rồi!"
Thiên Vy, trong lúc đó, cảm thấy như mình không còn đủ sức để hoàn thành nốt. Cô gắng gượng bước qua vạch cuối cùng của vòng thứ 50, nhưng cơ thể đã phản ứng quá sức. Cô gục ngã xuống đất, không còn sức lực. Khải Phong và Hà Thanh ngay lập tức chạy đến bên cạnh.
"Đưa đến trạm y tế ngay!" Hà Thanh ra lệnh, khuôn mặt lo lắng và cương quyết.
Công việc bận rộn nhanh chóng được thực hiện, Thiên Vy được người cõng và đưa ngay đến trạm quân y. Tại đây, Vũ Lâm, bác sĩ quân y với vẻ mặt lạnh lùng nhưng tinh tế, đã sẵn sàng tiếp nhận bệnh nhân. Bạch Vũ Lâm làm việc nhanh chóng, chuyên nghiệp, kiểm tra mạch, nhiệt độ và huyết áp của Thiên Vy. Cái nhìn của anh thỉnh thoảng lướt qua gương mặt mệt mỏi của cô, không hề để lộ một nụ cười.
Thiên Vy từ từ tỉnh lại, cảm giác như mình vừa trải qua một giấc ngủ dài. Cô mở mắt, nhìn thấy Vũ Lâm đang đứng gần đó, mặt nghiêm nghị, tay cầm bảng kê y tế.
"Chào buổi sáng," Vũ Lâm nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng không kém phần châm chọc.
"Sáng sớm là cô lại mở hàng cho trạm nữa rồi đấy."
Thiên Vy, vẫn còn hơi choáng váng, cố gắng ngồi dậy và nhìn Vũ Lâm. Cô gượng cười, trả lời:
"Thì... chắc là... hôm nay tôi đã quá sức rồi."
Vũ Lâm nhíu mày, nhưng vẫn giữ thái độ nghiêm nghị:
"Cô nên nhớ rằng quân đội không phải là nơi cho những ai không chịu được sức ép. Tốt nhất là cô nên chăm sóc sức khỏe của mình trước khi tiếp tục."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro