Chương 1
Mùa hè ở thành phố biển Trung Vân khá oai bức, đã hơn sáu giờ chiều mặt trời mới chịu đi ngủ, dòng xe hối hả chạy qua cầu cũng dã dần thưa bớt.
Cây cầu mới xây dựng được hơn một năm nối liền bờ nam thành phố, cũng đã lên đèn, từng ngọn đèn led phía ngoài thành cầu chạy từ bờ bắc sang bên rồi lại đổi sang màu khác chạy ngược lại, trên cầu cũng bắt đầu được thắp sáng bằng những ngọn đèn vàng ươm, làn gió từ biển khẽ thổi qua, làm làn tóc dài bay bay che đi khuôn mặt nhỏ nhắn.
Cô gái thân hình ốm yếu trên người vẫn còn mặc bộ đồ bệnh nhân, tóc bay vào mặt làm cô không thấy đường, cô dừng chân lại một tay bận cầm một chiếc hộp, tay còn lại đưa lên vén những lọn tóc đang nhảy lung tung ra sau để lộ vành tai nhỏ nhắn.
Ánh đèn đường soi lên khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt hai mí to tròn với đôi đồng tử đen tuyền trông mơ màng cùng sóng mũi thẳng tắp, cô nhìn ngắm xung quanh không biết nghĩ gì bờ môi nhợt nhạt lại nở nụ cười như đoá hoa đã bung nở hết mình chỉ còn chút sắc tàn. Cô nhanh chóng lắc đầu tiếp tục những bước chân khập khiễng đi lên cầu.
Đến giữa cầu cô chậm rãi ngồi xuống mở chiếc hộp hình vuông cầm theo bên mình ra, bên trong là một chiếc bánh kem trắng muốt, nửa phần trên được trang trí bằng những miếng socola hình trái tim đỏ tươi, nửa còn lại được đề câu chúc với nét chữ uốn lượn vô cùng đẹp mắt: Chúc mừng sinh nhật Ái Ngân 21/07.
Cô gái nhìn chiếc bánh kem mỉm cười tiếp tục lấy hai cây nến ra chậm rãi cắm lên, một cây là số 2 cây còn lại là số 0 tròn trĩnh.
Cô lần mò trong túi áo lấy ra một chiếc bật lửa màu đỏ rồi lại lúi húi một tay chắn gió tay còn lại đang bật lửa, lần đầu cũng bị cơn gió thổi cho tắt lịm, tiếp lần hai có được chút khói nơi tim nến, rồi lại thử tiếp lần ba, lần bốn đến lần thứ năm vẫn không cháy, cô nhếch môi cười cất bật lửa vào lại túi, một mình ngồi lẩm bẩm hát:
Happy birthday to you!
Happy birthday to you!
....
Những câu hát cuối cùng cũng dần tan theo làn gió, cô chắp hai tay nguyện cầu rồi thổi một hơi vào những cây nến chưa từng được cháy. Thủ tục đã xong xuôi cô rút một miếng socola bỏ vào miếng vừa ngắm nhìn phong cảnh thành phố vừa nhấm nháp rồi lại vui vẻ lẩm bẩm: "Là mùi vị này! Ngon thật!"
Cô tiếp tục rút thêm một miếng nữa, rồi lại đến một miếng khác, đến khi trái tim trên bánh vơi đi phân nữa cô chậm rãi đứng dậy đặt đôi dép trong chân qua một bên vô cùng ngay ngắn.
Dòng sông chậm trôi cũng nhuốm màu ánh đèn, từng đợt xanh đỏ thay nhau rọi xuống lòng sông, con sóng nhấp nhô cũng thong thả nắm tay ánh đèn khiêu vũ.
Ái Ngân chầm chậm đặt một chân lên thành cầu, hai tay vịn vào lan can, mái tóc dài được gió thổi tung bay. Cô từ từ thả hai tay ra làm động tác giữ thăng bằng trên một chân, chân còn lại cũng duỗi ra như một con thiên nga kiêu hãnh giữa bầu trời đêm mà mặt trăng lúc này chính là ánh đèn sân khấu đang soi về phía vũ công, cô chậm rãi hạ trọng tâm về phía trước chuẩn bị cho bài diễn cuối.
Tiết trời mùa hạ oai nóng từng ánh sao trời lấp lánh chiếu rọi mỗi bước chân, từ đầu nam nhìn về thành phố cứ như vùng quê nghèo đối chọi với sự xa hoa phía bên kia cầu.
Anh thả chậm bước chân từng làn gió nhẹ thổi qua người như đứa trẻ con vui đùa, bờ môi mỏng khẽ nở nụ cười lắc đầu tự lẩm bẩm với chính mình: "Mới đó mà đã hai năm rồi, thay đổi nhiều quá."
Cậu thanh niên tiếp tục đi về phía trước, cảnh đêm thật khó đoán, ánh mắt anh bị hình ảnh trên cầu gây chú ý, không nghĩ nhiều anh chạy thật nhanh về phía trước, khi chỉ còn cách một sải tay, anh nhanh chóng chìa hai tay ra như gọng kiềm bế bồng cô gái xuống.
Ái Ngân đang nhắm mắt chìm đắm trong ngọn gió trời bị đôi bàn tay kéo cả người ngã nhào ra sau, cả tấm lưng bé nhỏ đập mạnh vào vòm ngực cứng ngắt làm cô không khỏi nhíu mày,
Ái Ngân chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt anh ta thì đã bị một giọng đàn ông quở trách từ trên đầu rơi xuống: "Cô bị điên à? Hết chuyện trèo lên thành cầu múa mấy?"
Ái Ngân bị đẩy ra đối diện với người đàn ông cao hơn cô cái đầu, cô nhíu mày ngước mắt nhìn anh, mái tóc húi cua, ngũ quan hài hoà, ánh mắt mang theo lửa giận, bờ môi mỏng không ngừng quát mắng, cô khó chịu liếc mắt hỏi lại: "Liên quan gì đến anh?"
"Ờ...ờ...." anh ta bị hỏi lại có chút ấp úng, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh đáp: "Không liên quan đến tôi nhưng cô ngã xuống sông có phải mắc công phải huy động nhân lực cứu cô, với lại ngộ nhỡ không ai thấy có phải là cái xác của cô sẽ ảnh hưởng lớn đến môi trường không?"
Ái Ngân nghe anh ta lý luận nheo mắt khoanh hai tay trước ngực hỏi lại: "Vậy anh nói xem tôi nên chết ở đâu thì mới không ảnh hưởng đến môi trường?"
"Cô nhỏ như vậy sao phải nghĩ đến ba chuyện chết chóc thế, tôi biết sống là một việc rất khó khăn như đang đi trong đường hầm tối tăm bất cứ lúc nào cũng có thể vấp ngã nhưng chỉ cần cô nổ lực thêm chút nữa không phải sẽ nhìn thấy ánh sáng sao?" Anh cất lời khuyên giải.
"Anh nói xem tôi phải cố gắng thêm mấy năm, mấy tháng, mấy ngày hay mấy phút nữa thì mới nhìn thấy ánh sáng đó. Thứ lý thuyết vốn lừa người dối mình đó anh nên giữ để tự huyễn hoặc mình thì hơn" cô không nghe loạt tai khẽ cười hỏi vặn lại.
"Nhóc con! Tôi bảo này, nhìn cô cũng chỉ mười chín, hai mươi thôi, sao suy nghĩ tiêu cực thế, con đường dài rộng phía trước sao cứ phải tự tìm khó khăn cho mình vậy! Đời người không ai là không có những nỗi niềm riêng cả, đừng nghĩ chỉ mình cô là khổ mà ở đó đòi sống đòi chết, có những người chỉ vì được sống thêm một phút một giây mà dập đầu xin ông trời đến đổ máu đấy" anh vỗ một cái vào đầu cô, bàn tay không dùng quá nhiều lực, giọng điệu dạy dỗ rõ ràng.
"Anh có bệnh à? Nhân sinh mỗi người mỗi khác nhau, nói không lại thì định động tay động chân à?" Ái Ngân bị anh vỗ một cái tức giận xù lông nhím gào lên.
"Đúng đấy! Tôi phải đưa cô về bệnh viện Trung Vân mới được, sao họ có thể để một người não bị úng nước ra ngoài thế này" nói rồi anh đi đến một tay xách ngang cô lên vô cùng nhẹ nhàng.
Đôi chân không còn chạm đất làm cô giật bắn mình, hoàn hồn lại cô tức giận dùng hai tay gỡ cánh tay đang ôm ngang eo mình ra nhưng sức lực cô không tày nào địch lại, cô giận tím mặt mày quát lớn: "Thả tôi xuống! Anh có tin tôi la lên anh là tên bắt cóc không hả?"
Anh ta không sợ hãi ngược lại còn vui vẻ đáp: "Cô nghĩ với bộ đồ bệnh nhân cô đang mặc thì mọi người sẽ tin sao?"
"Anh.... anh là tên điên! Bỏ tôi ra.... bỏ ra nghe không? Anh mới là tên điên đó, tôi không muốn quay lại đó, thả tôi xuống nghe không? Thả ra... thả ra..." Ái Ngân tức giận vừa hét lớn vừa không ngừng đấm đá các kiểu nhưng lại chẳng xi nhê gì, người đàn ông này vẫn chậm rãi xách cô đi về hướng thành phố.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro