Chương 178: Giải quyết
Triệu Viêm nhìn gã, vẻ mặt gã liền hiện chút do dự, cắn răng một cái rồi quyết định nói thật, “Trước đó em trai của anh Triệu có mâu thuẫn với hai vị này nên bị người ta dạy dỗ. Sau khi anh Triệu biết được thì rất tức giận, bèn sai người gài bẫy tên này, khiến cậu ta thua hết mấy nghìn vạn. Sau đó tên này lập tức gọi điện thoại cho cô gái này. Sau khi cô gái này đến nơi, anh Triệu nói chơi một ván xúc xắc...” Gã lực lưỡng này kể hết mọi chuyện đã xảy ra một cách rành mạch, ngay cả những chuyện mà Thẩm Thanh Lan không biết cũng nói hết.
“Lão Đại, mọi chuyện chính là như vậy.” Gã nói xong liền cảm nhận được ánh mắt như muốn giết người của Triệu Viêm bắn tới, bèn vô thức xích lại gần A Nam hơn.
Trên mặt Thạch Phong không hề hiện chút cảm xúc nào, anh ta chỉ nhìn Triệu Viêm với vẻ mặt bình tĩnh, “Những gì nó nói đều là thật?”
Triệu Viêm rất muốn phủ nhận, nhưng chuyện này không phải hắn phủ nhận là có thể giải quyết được. Mặt hắn đầy vẻ chán nản, cúi đầu xuống, “Dạ.”
Thạch Phong giơ chân đá Triệu Viêm một cước thật mạnh, đá văng hắn vào góc tường, khiến hắn bị đá đến nỗi hộc máu.
Cố Dương thấy vậy thì kinh hồn bạt vía, lòng dạ của Lão Đại bang Thạch này thật độc ác, đối xử với thuộc hạ của mình mà cũng ác như vậy.
Triệu Viêm đưa tay lau vết máu ở khóe miệng, nhưng cũng không hề dám kêu đau. Hắn không phải vừa mới vào đây, nên đã sớm biết thủ đoạn của Thạch Phong rồi, dù sao bây giờ im lặng chịu đựng vẫn còn tốt hơn là sau này bị tính sổ.
Thạch Phong không hề liếc Triệu Viêm, mà chỉ nhìn Thẩm Thanh Lan, “Chuyện này nể tình tôi, cứ như vậy đã. Về sau tôi nhất định sẽ đền bù thỏa đáng để Thẩm tiểu thư thấy hài lòng. Thẩm tiểu thư thấy sao?”
Thẩm Thanh Lan cười mỉm, “Thạch Lão Đại đã lên tiếng thì dù gì cũng nên nể mặt rồi. Còn chuyện đền bù thì thôi, chỉ mong sau này Thạch Lão Đại có thể quản lý thuộc hạ của mình thật tốt, nếu còn có lần thứ ba thì tôi cũng không dễ nói chuyện như vậy đâu.”
Thạch Phong mỉm cười ôn hòa, “Đương nhiên rồi, nếu sau này bọn chúng còn dám đến tìm Thẩm tiểu thư gây phiền phức thì cô cứ việc đánh chết bọn họ. Thạch Phong tôi tuyệt đối không nói hai lời.”
“Không chỉ là tôi, còn cả bạn bè bên cạnh tôi nữa.” Thẩm Thanh Lan bổ sung thêm một câu.
“Đương nhiên.”
“Vậy tôi và bạn tôi bây giờ có thể đi rồi chứ?”
Thạch Phong nhường đường, làm động tác mời. Thẩm Thanh Lan dẫn Cố Dương đi ra ngoài trong ánh mắt chăm chú của mọi người.
“Phù, cuối cùng cũng xong rồi.” Cố Dương thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi đúng là dọa chết anh ta, còn tưởng Thạch Phong không nói câu nào đã khai đao với bọn họ chứ.
“Chị dâu nhỏ, sao chị lại quen Thạch Phong vậy?” Cố Dương tò mò nhìn Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan liếc anh ta, “Anh đã từng nghe câu này chưa?”
“Cái gì?”
“Sự tò mò hại chết con mèo.”
Cố Dương: “...”
Thấy Thẩm Thanh Lan đi xa, Cố Dương bèn vội vàng đuổi theo, bỏ qua vấn đề vừa rồi, “Chị dâu nhỏ, sao chị chơi xúc xắc hay quá vậy? Có thể dạy cho tôi một chút không?”
Rõ ràng không có động tác hoa mỹ nào, nhưng kết quả lại khiến người khác phải nể phục.
Cố Dương phát hiện, Thẩm Thanh Lan cứ như một ngọn núi sâu, càng đi sâu vào trong sẽ càng không thấy rõ được cô sâu hay cạn, trên người cô dường như có rất nhiều bí mật, mãi mãi không thể nhìn thấu được.
“Cố Dương.” Thẩm Thanh Lan dừng bước, nói.
Cố Dương vô thức ngừng lại, “Sao vậy, chị dâu nhỏ?”
“Chuyện lần này tôi sẽ kể lại toàn bộ với Phó Hoành Dật.” Giọng điệu của cô nghiêm túc, không hề có chút đùa giỡn nào.
Cố Dương biến sắc, “Đừng mà chị dâu nhỏ, chuyện này tuyệt đối không thể nói cho đại ca biết được. Nếu đại ca biết sẽ đánh chết tôi mất, chị nhẫn tâm nhìn tôi bị đại ca đánh chết sao?”
“Đại ca tuyệt đối sẽ không đánh chết anh đâu.” Chỉ dạy dỗ cậu thật tốt thôi.
Mẹ Cố Dương làm trong bộ ngoại giao, quanh năm đều ở nước ngoài, dĩ nhiên sẽ không quản lý được đứa con trai này. Tuy Cố Dương ở nhà họ Cố nhưng cái tính nết này đích thị là thiếu gia ăn chơi trác táng điển hình.
Ngày thường anh ta không sợ trời không sợ đất, chuyện gì cũng dám làm, tai họa gì cũng dám xông vào. Lần trước là đua xe ngầm, lần này là sòng bạc ngầm, vậy tiếp theo nữa là gì?
Nếu người Cố Dương sợ nhất là Phó Hoành Dật, vậy thì giao anh ta cho Phó Hoành Dật chính là lựa chọn tốt nhất.
Cố Dương đi theo sau lưng Thẩm Thanh Lan hệt như quả cà bị nhúng sương, “Chị dâu nhỏ, đừng nói cho đại ca biết được không? Tôi biết mình làm sai rồi, sau này sẽ không phạm sai lầm tương tự nữa.” Anh ta biết hành vi của mình quá bốc đồng, bị người khác khiêu khích một cái đã không thèm quan tâm đến chuyện gì nữa.
Thẩm Thanh Lan không hề dao động, đi đến cạnh xe mình rồi ngồi vào. Cố Dương kéo cửa xe chỗ ghế phụ ra rồi ngồi vào theo.
“Xe anh đâu?” Thẩm Thanh Lan hỏi.
“Tôi nhờ người khác chở đến.” Cố Dương trả lời, thật ra anh ta có lái xe đến đây, nhưng còn chưa thuyết phục được Thẩm Thanh Lan thay đổi quyết định thì anh ta dĩ nhiên không thể đi như thế được.
Thẩm Thanh Lan mặc kệ anh ta, thắt chặt dây an toàn rồi lái xe đi. Cố Dương nhìn con số trên đồng hồ không ngừng tăng lên thì liền biến sắc, nhớ đến lần trước Thẩm Thanh Lan dẫn anh ta đi trải nghiệm “khoái cảm” đua xe.
Sắc mặt anh ta trắng bệch, dạ dày như muốn trào lên, “Chị... chị dâu nhỏ, chậm, chậm một chút.” Cố Dương rốt cuộc không nhịn được mà kêu lên.
Thẩm Thanh Lan nghe vậy cũng không tăng tốc nữa, mà từ từ đỗ xe lại ven đường, “Xuống đi.”
Cố Dương không nói hai lời lập tức xuống xe, anh ta dám cam đoan rằng, nếu như mình còn ngồi trên xe thì Thẩm Thanh Lan tuyệt đối sẽ cho anh ta trải nghiệm “khoái cảm đua xe” một lần nữa. Trải nghiệm thế này chỉ cần một lần là đủ rồi, có đánh chết anh ta cũng không dám thử lần thứ hai.
***
Sòng bạc Cực Nhạc.
Thạch Phong nhìn gã đàn ông quỳ dưới đất, vẻ mặt rét lạnh.
“Lão Đại, em biết lần này là em sai rồi, lần sau em tuyệt đối không dám nữa. Không, tuyệt đối không có lần sau, xin Lão Đại hãy tha cho em lần này!” Triệu Viêm quỳ dưới đất, đâu còn vẻ mặt phách lối khi đối đầu với Thẩm Thanh Lan nữa, bây giờ hắn quỳ trước mặt Thạch Phong cứ như một con chó pug.
Nhưng quy tắc của nghề này là vậy, nắm đấm mạnh mới là đạo lý. Thạch Phong giỏi hơn hắn, trâu bò hơn hắn, cho nên anh ta mới có thể ngồi lên vị trí Lão Đại của bang Thạch. Người khác không làm gì được anh ta, nhưng hắn không đấu lại được Thạch Phong thì chỉ có thể cúi đầu xưng thần dưới trướng anh ta. Cho dù Thạch Phong sai người giết chết hắn thì hắn cũng không thể nói gì.
Thấy Triệu Viêm dập đầu đến nỗi trán cũng bị thương Thạch Phong mới mở miệng, “Được rồi, đứng lên đi.”
Triệu Viêm nghe vậy, như được đại xá, vội vàng bò dậy, cung kính đứng trước mặt Thạch Phong.
“Cậu phá hoại quy tắc, đây là sự thật. Tôi có thể tha cho cậu, nhưng quy tắc không thể phá bỏ được, vì không quy tắc thì sao ra vuông tròn? Cậu giao sòng bạc này lại, sau đó tôi sẽ bảo A Nam sắp xếp chỗ mới cho cậu.” Thạch Phong lạnh nhạt nói.
Triệu Viêm nào dám nói không. Bang Thạch là một bang phái lớn, tuy Thạch Phong là Lão Đại, nhưng trong bang cũng có mấy người dẫn đầu nhóm nhỏ, Triệu Viêm là một trong số đó.
Người nọ mà hắn theo cũng là thành viên cấp cao của bang Thạch, cũng có tên tuổi. Triệu Viêm đi theo người nọ cũng được nở mày nở mặt một thời gian, chỉ tiếc là dã tâm người nọ quá lớn, để mắt đến vị trí của Thạch Phong.
Người nọ vẫn muốn tìm cơ hội loại trừ Thạch Phong để thế chỗ vào đó, nhưng lại khổ nỗi không có cơ hội. Cuối cùng, lần trước y cũng tìm được một cơ hội, hợp tác với bang Hổ. Những tưởng có thể trừ khử được Thạch Phong, không ngờ mạng Thạch Phong lại lớn như vậy, còn có thể sống sót trở về.
Không chỉ có thế, anh ta còn diệt trừ bang Hổ bằng thủ đoạn sét đánh, chiếm đoạt địa bàn bang Hổ, mà người nọ hợp tác với bang Hổ cũng không trốn thoát được, bị Thạch Phong bắt rồi bị giết chết trước mặt mọi người.
Nếu không phải vì Triệu Viêm không biết rõ tình hình mọi chuyện thì chắc chắn hắn cũng không sống nổi. Sau đó hắn bị Thạch Phong bỏ bê mấy tháng, vừa mới được trở về Bắc Kinh tiếp nhận sòng bạc Cực Nhạc, kết quả còn chưa ngồi nóng đã bị thu lại.
Nói Triệu Viêm không uất ức là không thể nào, nhưng hắn càng sợ thủ đoạn của Thạch Phong hơn.
Thạch Phong xua tay bảo Triệu Viêm ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại anh ta và A Nam.
“Đã điều tra rõ mọi chuyện chưa?” Thạch Phong ngậm điếu thuốc trong miệng, hỏi.
“Em đã hỏi các anh em chứng kiến ở đó, quả thật mọi chuyện chính là như vậy, tên Cố thiếu gia đó quả thật đã bị Triệu Viêm lập mưu, không có tiền trả nợ nên mới gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Lan.”
“Thật sự chỉ là ngẫu nhiên?”
“Chắc là vậy.” A Nam cũng không dám chắc chắn.
Vẻ mặt Thạch Phong bình tĩnh, không nhìn ra được tâm trạng, “Sau này nhớ chú ý một chút, nhưng cũng không được hành động tùy tiện.”
Mặc dù Thẩm Thanh Lan có ơn cứu mạng với anh ta, nhưng dù sao cũng là người nhà họ Thẩm, mà con đường của anh ta trước giờ đều trắng đen không thể tồn tại cùng nhau, cho dù là ân nhân cứu mạng. Đứng trước tính mạng của toàn bộ bang phái và anh em, ơn huệ cũng chẳng phải là thứ đáng giá để nhắc đến.
Nếu sự xuất hiện của Thẩm Thanh Lan chỉ là ngẫu nhiên, Thạch Phong cũng không thể lấy oán trả ơn, nhất định sẽ tìm cơ hội trả lại ân tình cho cô. Nhưng nếu cô có dụng ý khác, ánh mắt Thạch Phong hung ác, anh ta chỉ có thể lấy oán trả ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro