Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[1000. Lí do cuối cùng]

Chương 1

Edit: Tứ

Khi bọn họ đến Tây Thành vẫn là mùa hè, đến khi rời đi thời tiết đã bắt đầu sang đông.

Dựa vào kinh nghiệm lần trước công tác, Đàm Hiểu Phong tưởng rằng hoàn thành nhiệm vụ lần này sẽ được phép nghỉ đông, nhưng lần này lại không được. Sau khi trở về, hắn báo cáo với lãnh đạo thông qua điện thoại, lãnh đạo cũng không đề cập đến vấn đề cho nghỉ phép, chỉ khen ngợi hắn về thành tích xuất sắc trong chuyến đại diện đi công công tác, hi vọng hắn sau khi trở về có thể không ngừng cố gắng.

Buổi tối, Đàm Hiểu Phong trở lại kí túc xá, trông thấy hơn một nửa giàn cây kiểng có dấu hiệu hơi héo, hoàn toàn khác với lúc hắn đi công tác, thở dài tưới nước.

Cũng không bao lâu sau, Phùng Tử Ngưng nhắn cho hắn tin nhắn với một hàng dấu chấm lửng, Đàm Hiểu Phong trả lời lại với hai dấu hỏi chấm.

Phùng Tử Ngưng: Không được nghỉ đông, sao không giống như cậu nói?

Trên máy bay Đàm Hiểu Phong nói với Phùng Tử Ngưng chuyện nghỉ đông, nhưng với kết quả này, Phùng Tử Ngưng không được nghỉ ngơi. Hắn cười xấu hổ, trả lời: Không sao cả, tôi cũng phải đi làm.

Phùng Tử Ngưng lại trả lời bằng một hàng chấm lửng, tiếp theo gửi tới một tấm hình.

Trong hình, tất cả đều là cây do Phùng Tử Ngưng chăm, cậu vất vả lắm mới mang về từ Tây Thành, bây giờ mỗi phiến lá đều sung mãn đáng yêu, trạng thái rất khỏe mạnh. Đàm Hiểu Phong nhìn có vài phần hâm mộ, hắn chụp cây mình chăm gửi cho cậu xem, nói: [cười ra nước mắt] thua cậu rồi.

Phùng Tử Ngưng:Tôi trả lại 'Bạch Mã' cho cậu chăm nhé? Chăm tốt lên rồi!

Đàm Hiểu Phong: Không cần đâu, tặng cậu rồi, cậu chăm nó đi. Tôi muốn nhìn nó thì tìm cậu.

Phùng Tử Ngưng gửi lại hắn hai dấu lượn sóng.

Đàm Hiểu Phong mỉm cười.

Nhưng không thể không nhắc đến chuyện kỳ nghỉ, Phùng Tử Ngưng tính toán nhân ngày nghỉ sẽ dọn nhà, không ngờ lại bị hủy kèo. Phùng Tử Ngưng quyết định tận dụng mấy ngày cuối tuần để chuyển những vật dụng qua nhà mới, Đàm Hiểu Phong cũng đồng ý nếu có thời gian sẽ giúp cậu.

Đại khái bởi vì dọn nhà, Phùng Tử Ngưng vô cùng bận rộn, Đàm Hiểu Phong mỗi lần tan làm lại nhìn qua khung chat nội bộ, muốn hẹn cậu cùng ăn cơm, nhưng lại thấy cậu đã sớm về rồi.

Những thiết bị điện gia dụng Phùng Tử Ngưng chưa kịp đặt mua trước khi đi công tác ở Tây Thành cũng được cậu cấp tốc đặt mua, cậu thường tranh thủ thời gian nghỉ trưa chạy ra bên ngoài, mục đích là đi nhận bưu phẩm của cửa hàng đồ gia dụng. Vì vậy, thời gian ăn cơm trưa Đàm Hiểu Phong cũng không gặp được cậu.

Lúc trước, Đàm Hiểu Phong cân nhắc qua chuyện của Phùng Tử Ngưng, hắn muốn nghĩ ra giải pháp, nhưng hôm nay nhìn Phùng Tử Ngưng một thân một mình tự lực cánh sinh, rõ ràng không cần người khác bên cạnh, Đàm Hiểu Phong lại không khỏi hoài nghi bản thân có nên cố gắng ở phương diện kia hay không. Chuyện tự bẻ cong bản thân, thật sự quá hoang đường rồi, nếu không phải bởi vì đối phương là Phùng Tử Ngưng, Đàm Hiểu Phong có nghĩ cũng không muốn nghĩ chuyện đó. Nếu như Phùng Tử Ngưng có thể hạ quyết tâm, Đàm Hiểu Phong có thể yên tâm một chút, không cần phải làm ra mấy chuyện hoang đường như tự 'cong' này nữa.

Ở phòng thí nghiệm ST, hoàn thành nhiệm vụ không có nghĩa được phép thảnh thơi, mỗi ngày vẫn phải tăng ca làm việc.

Đàm Hiểu Phong sau chuyến công tác Tây thành trở về có mang theo đặc sản địa phương cho đồng nghiệp, mọi người gặp mặt hắn hầu như tất cả đều là hoan nghênh, nói hắn lần này đi ra ngoài lại lập thành tích, làm nở mày nở mặt phong thí nghiệm bọn họ. Đàm Hiểu Phong nghe mấy lời tán dương này chỉ cười, không để trong lòng. Trong lúc làm việc, hắn nghe đồng nghiệp bàn tính chuyện mua sắm trực tuyến vô cùng sôi nổi, đột nhiên nhớ ra sự kiện thương mại điện tử hàng năm sắp được tổ chức.

Phát hiện ra chuyện này, ý niệm đầu tiên trong đầu nảy ra chính là: Phùng Tử Ngưng đã sớm mua đồ điện gia dụng rồi.

Hắn mở ra phần mềm chat tìm tên Phùng Tử Ngưng, nhắn tin hỏi: Sao cậu không đợi sự kiện thương mại điện tử rồi sắm đồ điện?

Một lát sau Phùng Tử Ngưng trả lời: Mẹ tôi bảo sang đầu năm muốn qua thăm, tôi sợ đến lúc đó mới mua thì giao hàng hơi chậm, không kịp sắp xếp. Tôi còn phải đi lập trình đây.

Đàm Hiểu Phong đọc được, hắn suy nghĩ một chút, hỏi: Tối đó ra ngoài ăn cơm sao?

Phùng Tử Ngưng: [cười ra nước mắt] Lễ độc thân à?

Đàm Hiểu Phong bật cười, đáp: Còn ngày nào nữa sao.

Phùng Tử Ngưng: [che mặt] Để tôi suy nghĩ nên ăn gì.

Đàm Hiểu Phong: Tối nay thì sao?

Phùng Tử Ngưng: Tối nay? Tối nay tôi không có thời gian, phải đến thư viện trả sách rồi.

Đàm Hiểu Phong kinh ngạc, hỏi: Gần đây cậu đến thư viện à?

Phùng Tử Ngưng: Ừa, có đi.

Đàm Hiểu Phong chỉ cho là cậu bận cắm đầu với việc chuyển nhà mà thôi, không ngờ còn có thời gian đọc sách. Hắn hỏi: Sách gì?

Phùng Tử Ngưng: Chỉ tùy tiện đọc một ít thôi.

Lời này nhìn qua liền biết là trình bày qua loa, chẳng hiểu làm sao đấy, Đàm Hiểu Phong mơ hồ cảm thấy không vui. Ngày trước, nếu Phùng Tử Ngưng có những biểu hiện lạ đều khó qua được ánh mắt hắn, nhưng gần đây cậu càng ngày càng thần bí, chẳng những không thèm chủ động liên hệ với hắn, hơn nữa Đàm Hiểu Phong cảm giác cậu nói chuyện không được tập trung, hoàn toàn không biết trong lòng cậu cuối cùng đang suy nghĩ cái gì.

Chẳng lẽ đang yêu? Đã thích người khác rồi? Suy nghĩ đến đây, Đàm Hiểu Phong không khỏi giận dỗi, thầm nghĩ như vậy rất tốt, hắn cũng không cần lại vì quan hệ của bọn họ mà lăn tăn. Song, dù là nghĩ như vậy, trong nội tâm Đàm Hiểu Phong vẫn như cũ phát ra một ngọn lửa vô danh, buồn bực Phùng Tử Ngưng như thế nào nhanh như vậy đã bỏ cuộc rồi.

Cách duy nhất để hắn ổn định tâm lý là mỗi ngày đều xuất hiện tên tài khoản 'đã đăng xuất', không gặp được Phùng Tử Ngưng lúc bình thường, mỗi ngày Đàm Hiểu Phong trông thấy tài khoản này xuất hiện ở tab "Bạn bè ghé thăm gần đây" đều không nhịn được bật cười.

Lễ Độc thân sắp tới, Phùng Tử Ngưng vẫn chưa nghĩ ra tối đó sẽ ăn gì, ít nhất cậu vẫn không định nói ý định của mình cho Đàm Hiểu Phong.

Đàm Hiểu Phong càng nghĩ càng hi vọng sẽ sớm nhận được câu trả lời chắc chắn của Phùng Tử Ngưng, để thúc đẩy quá trình, hắn đăng một trạng thái trên Schoolguy ── "Vậy, ngày mai ăn gì?"

Trạng thái vừa đăng lên, Đàm Hiểu Phong xác nhận cậu đã xem rồi mới đi ngủ, nhưng thẳng đến giữa trưa hôm sau, Phùng Tử Ngưng vẫn không liên lạc với hắn.

Giữa trưa, rất nhiều người ở lại công ty nghỉ trưa, Đan Điền Điềm lặng lẽ đi tới bên cạnh Đàm Hiểu Phong, nhìn xung quanh thần thần bí bí hỏi thăm: "Hiểu Phong, cậu gần đây đang cưa gái à?"

Đàm Hiểu Phong sau khi nghe xong ngạc nhiên, hắn kì quái hỏi: "Không có. Sao lại hỏi vậy?"

Đan Điền Điềm mắt đảo quanh, một bộ cái gì cũng đừng lừa tui, vô cùng bình tĩnh nói: "Cậu gần đây rất chịu khó đăng trạng thái trên Schoolguy! Nhất định là bạn gái cũng chơi Schoolguy, đăng cho người ta xem hử? Ngày hôm qua không phải còn hỏi ăn cái gì sao? Câu hỏi không chủ ngữ vị ngữ vậy, nhất định là chỉ đăng cho người ấy xem thôi!"

Lúc Đàm Hiểu Phong đăng trạng thái cũng không suy nghĩ nhiều, không ngờ xã giao trên website lại có nhiều người chú ý như vậy, chẳng những hóng xem hắn đăng trạng thái, còn nhiệt tình hóng cả mục đích đăng bài là gì. Nghe cô nàng vừa nói như vậy, trong lòng Đàm Hiểu Phong do dự, đáp: "Không phải, cô suy nghĩ nhiều rồi."

"Thật sao?" Đan Điền Điềm chớp mắt bán tín bán nghi, lại nhỏ giọng nói,"Nếu cậu muốn bàn chuyện yêu đương rồi nhất định phải thông báo nha. Nếu không mấy cô gái thầm mến cậu sẽ mừng hụt một trận đấy."

Cô nàng là bạn thân Tưởng Duyệt Hồ, mấy tháng trước còn không ngừng tác hợp hắn và Tưởng Duyệt Hồ, ngược lại bây giờ thay đổi một trăm tám mươi độ, thật sự làm cho Đàm Hiểu Phong không rõ ràng cho lắm. Hắn cười tự giễu, nói: "Tôi không có giá như vậy, làm gì có cô gái nào thích chứ?"

"Ôi chao, cậu không có giá chỗ nào? Cậu là có giá nhất ở đây rồi!" Đan Điền Điềm xúc động nói, khiến cho người bên ngoài chú ý, vội vàng giảm thấp âm lượng, len lén nói cho hắn biết, "Tôi nghe chị Trương nói, chị ấy nói với thư kí Dương về cậu, thư kí Dương ngụ ý muốn xem cậu là đối tượng đấy."

"Cái gì?" Đàm Hiểu Phong bối rối nghĩ không ra, hắn lấy lại tinh thần hỏi, "Thư kí Dương là ai?"

"Thư kí mới đến nha, thư kí Hạ chuyển đến văn phòng chính rồi." Đối với sự hoài nghi của Đàm Hiểu Phong, Đan Điền Điềm vô cùng xác định gật đầu, "Thật đấy. Khoảng thời gian cậu không có ở đây, có thay đổi một ít nhân viên bên này. Lục phó tổng không phải điều đi rồi sao? Bây giờ trung tâm ta chỉ có Quý tổng điều hành công tác, tóm lại ai tới thay thế vị trí phó tổng giám đốc kia cũng không có động tĩnh gì."

Trong thời gian ở Tây Thành, Đàm Hiểu Phong đúng là thông qua mạng lưới văn phòng biết một ít về thông tin thay đổi nhân viên phòng thí nghiệm, nhưng hắn không nghĩ tới đổi lãnh đạo có thể ảnh hưởng gì đến công tác của mình. Đột nhiên biết được thư kí mới đến quan tâm đến mình, hắn không khỏi hoảng hốt.

Lúc này, Phùng Tử Ngưng nhắn cho hắn một tin hỏi: Ăn hàu sông được hông?

Đàm Hiểu Phong vừa đọc vừa buồn cười, lập tức trả lời: Được.

Còn chưa kịp đùa với Phùng Tử Ngưng, hắn liền thoáng nhìn thấy Tưởng Duyệt Hồ từ bên ngoài đi vào. Cô trực tiếp đi tới phía Đàm Hiểu Phong, khiến hắn rất khó mà không để ý.

"Hiểu Phong, Quý tổng gọi anh qua một chuyến." Tưởng Duyệt Hồ nói với hắn.

Không biết tại sao, Đàm Hiểu Phong cảm thấy ánh mắt Tưởng Duyệt Hồ có vẻ thần bí khó lường, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu, chẳng lẽ là do đã lâu không nói chuyện với cô? Mặc dù thấy kì lạ nhưng Đàm Hiểu Phong cũng không để ý lắm, sau khi nói cảm ơn, đóng khung chat, đứng dậy đi đến văn phòng giám đốc.

Thường ngày, Đàm Hiểu Phong cùng Quý tổng ngoại trừ trao đổi về công tác cũng không hơn, lần này được kêu đến, hắn cũng không suy đoán gì nhiều, đa phần cho rằng sẽ hỏi hắn về tình hình nhiệm vụ của chuyến công tác ở Tây Thành.

Không nghĩ tới, Đàm Hiểu Phong mới vừa gõ cửa liền trông thấy giám đốc Quý mỉm cười với hắn, thân thiết vẫy vẫy tay, ý bảo hắn ngồi xuống đối diện.

"Hửm? Năm ngoái đi công tác Tây Thành về không giống năm nay, có chút thay đổi? Lần trước lúc đi mắt mũi thâm quầng, năm nay có vẻ sáng sủa khả quan hơn nhỉ?" Giám đốc quý nói đùa.

Đàm Hiểu Phong ngoài kinh ngạc, hắn ngượng ngùng cười, nói: "Có chăm sóc một chút." Còn không phải là bởi vì Phùng Tử Ngưng mỗi buổi tối bắt hắn cùng đắp mặt nạ mắt sao.

"Như thế rất tốt, tuy rằng chuyến này chúng ta không phải dựa vào mặt kiếm cơm, nhưng cũng phải chú ý hình tượng, cũng không thể để các lãnh đạo xem thường được. Có tài năng có kỹ thuật nhưng cũng phải giữ được thể diện." Giám đốc Quý nói đến đây liền trở lại chuyện chính. Y lấy trong ngăn kéo một tập giấy, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: Lần này qua bên đó, cậu có gặp cụ trưởng Nhậm cùng viện trưởng Lưu không? Chủ nhiệm Tiết có nói qua với tôi, hai vị này rất ấn tượng với cậu, nói cậu kỹ thuật chắc chắn, năng lực ứng biến cũng mạnh, chỉ đích danh muốn bồi dưỡng cậu."

Đàm Hiểu Phong thụ sủng nhược kinh, vội nói: "Khi đó xảy ra một vài tình huống nhỏ, cũng may thuận lợi mà giải quyết xong, vừa vặn hai vị lãnh đạo cũng ở đấy."

Giám đốc Quý gật đầu, mỉm cười đem văn kiện trong tay đưa cho hắn, nói rõ: "Cậu biết đấy, phòng thí nghiệm chúng ta vô cùng chú ý bồi dưỡng và giữ lại nhân tài. Kỹ thuật của cậu rất chắc, đến với phòng chúng ta có tiến bộ rất lớn, điều này ai cũng rõ như ban ngày. Cộng thêm tinh thần trách nhiệm của cậu rất tốt, chủ nhiệm Tiết cho rằng cậu có thể đảm nhiệm vị trí này, tôi cũng cần cậu giúp đỡ."

Nhìn văn kiện điều chuyển nhân sự trong tay, trong lòng Đàm Hiểu Phong chấn động, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng. Vừa rồi Đan Điền Điềm còn nói không biết người nào tiếp nhận vị trí phó tổng giám đốc, mà giờ hắn lại cầm trên tay văn bản phân phó tạm giữ chức phó tổng.

Không thiếu các tiền bối có thâm niên trong trung tâm R&D (Research & Development), bất thình lình lại đề cử Đàm Hiểu Phong lại khiến hắn không khỏi hoang mang, nhưng mà giấy trắng mực đen kèm con dấu đỏ xác nhận rõ ràng, lại có viện trưởng Lưu kí tên, tất nhiên Đàm Hiểu Phong không có khả năng xin miễn -- đây không phải là mời, mà là mệnh lệnh.

"Chuyện này..." Đàm Hiểu Phong đã hoảng hốt lại kích động, cố gắng bình tĩnh nói cảm ơn, "Cảm ơn lãnh đạo đã coi trọng tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng."

Giám đốc Quý gật đầu hài lòng, nói: "Lệnh điều động này bắt đầu có hiệu lực, từ hôm nay trở đi, cậu chính là phó tổng phụ trách mảng kỹ thuật của trung tâm chúng ta rồi. Làm rất tốt, rất có tiền đồ."

Đàm Hiểu Phong nghiêm túc gật gật đầu.

"Lục phó tổng trước đã chuyển đi, hiện tại đang sắp xếp thư kí. Sáng mai cậu cậu bắt đầu làm, máy tính, mấy vật dụng trong phòng sẽ giúp cậu sắp xếp tốt, cũng coi như đã chính thức 'nhậm chức' rồi. Cậu thu xếp thời gian tim người dọn dẹp một chút." Giám đốc Quý phân phó xong, không thả Đàm Hiểu Phong đi ngay, mà nói, "Thời gian trước, viện trưởng Lưu đặc biệt đề xuất cấp trên, yêu cầu chúng ta sắp xếp ổn thỏa kế hoạch với người mới. Nếu cậu làm phó giám đốc rồi, không có trong danh sách phân chia nhà ở, nhưng lần trước chỉ tiêu phân nhà có hạn, cậu cũng biết rồi đấy. Đầu năm, kĩ thuật viên Phan không phải chuyển đi rồi sao? Ngôi nhà năm ngoái phân cho cậu ta vẫn chưa chuyển nhượng cho ai, mặc dù không đến một trăm mét vuông, nhưng trong khuôn viên trung tâm khoa học công nghệ vậy là đủ rồi. Nếu cậu có đủ khả năng kinh tế, bên trên có ý muốn chuyển lại cho cậu. Chờ sang đầu năm sau, phòng sẽ đưa ra văn bản chính thức."

Không chờ nghe xong, Đàm Hiểu Phong mặc dù trên mặt không có phản ứng gì nhiều, nhưng trong lòng đã vô cùng kích động. Chờ lãnh đạo nói dứt lời, hắn nhất thời không miêu tả được tâm trạng hiện tại của bản thân, chỉ có thể nói: "Thật sự rất cảm ơn cấp trên đã xem trọng. Hết sức cảm ơn."

***

Bạn Ngưng còn chưa xác định mà anh Phong đã tính đến chuyện nhà cửa dzồi!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro