
Chap 10
Sau những lần Jae-yi bận rộn và vắng mặt, nàng Seul-gi cảm thấy một sự trống rỗng lạ thường. Nàng đã quen với sự hiện diện của Jae-yi, quen với những cuộc gọi của cô ấy mỗi sáng, quen với bàn tay ấm áp của cô ấy dẫn nàng đi trên đường. Giờ đây, khi sự hiện diện đó vơi đi, Seul-gi cảm thấy một nỗi cô đơn quen thuộc lại ùa về, một nỗi cô đơn mà nàng tưởng chừng đã quên mất từ khi có Jae-yi bên cạnh.
Nàng bắt đầu tự hỏi:
-Liệu nàng có phải là gánh nặng cho Jae-yi không?
Nỗi sợ hãi bị bỏ rơi lại trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng Seul-gi, một nỗi sợ hãi đã ám ảnh nàng từ khi còn là một đứa trẻ mồ côi.
Seul-gi ngồi bên cây đàn dương cầm, những ngón tay nàng lướt trên phím đàn, nhưng tâm trí nàng lại không thể tập trung vào âm nhạc. Nàng cảm nhận được sự bất an, một sự lo lắng mơ hồ về mối quan hệ giữa nàng và Jae-yi.
"Mẹ ơi." Seul-gi khẽ gọi, khi mẹ nàng đi ngang qua. "Con có phải là gánh nặng cho Jae-yi không?"
Mẹ Seul-gi dừng lại, bà nhẹ nhàng vuốt tóc nàng. "Con nói gì vậy, Seul-gi? Jae-yi rất yêu quý con mà."
"Nhưng dạo này Jae-yi rất bận." Seul-gi nói, giọng nàng có chút buồn bã. "Cô ấy ít khi đến đón con hơn. Con sợ... con sợ cô ấy sẽ rời xa con."
Mẹ Seul-gi ôm lấy nàng. "Đừng lo lắng, con gái. Tình cảm cần thời gian và sự tin tưởng. Con hãy tin tưởng Jae-yi."
Tuy nhiên, lời an ủi của mẹ không thể xoa dịu hoàn toàn nỗi bất an trong lòng Seul-gi. Nàng vẫn lo lắng. Nàng bắt đầu nhớ lại những lời mà người khác đã từng nói với nàng khi nàng còn nhỏ: " Đồ không có bố, mày không có ai quan tâm đâu.", "Mày là gánh nặng của người khác."
Những lời đó, dù đã trôi qua bao nhiêu năm, vẫn như một vết sẹo trong tâm hồn nàng.
Jae-yi không hề biết những suy nghĩ này của Seul-gi. Cô vẫn đang cố gắng đấu tranh với bố mình, cố gắng bảo vệ tình yêu của họ. Cô không biết rằng, chính sự vắng mặt của cô, dù là bất khả kháng, lại đang gieo vào lòng Seul-gi những hạt mầm của sự nghi ngờ và nỗi sợ hãi.
Mỗi khi Jae-yi đến đón, Seul-gi vẫn cười, vẫn nói chuyện bình thường. Nhưng trong sâu thẳm, nàng đã bắt đầu dựng lên một bức tường vô hình, một bức tường để tự bảo vệ mình khỏi sự tổn thương. Nàng sợ rằng nếu nàng yêu Jae-yi quá nhiều, nàng sẽ lại một lần nữa bị bỏ rơi, và nỗi đau đó sẽ còn lớn hơn gấp bội.
Seul-gibắt đầu hạn chế liên lạc với Jae-yi. Nàng không còn chủ động gọi điện, khôngcòn hỏi Jae-yi có rảnh để đi chơi không. Nàng cố gắng tạo ra một khoảng cách, mộtkhoảng cách an toàn cho chính mình. Nàng không nhận ra rằng, hành động này lạiđang đẩy Jae-yi ra xa hơn, và tạo ra một lỗ hổng lớn hơn trong mối quan hệ củahọ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro