Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Chú Yến sai rồi dạy hư sinh viên .

Edit: Khang Vy

Beta: Jen

Tô Nhạn hỏi xong lập tức hối hận.

Ngữ khí vừa rồi của cô thật sự khiến cho người khác hiểu lầm, giống như ngại anh không tìm được bạn gái, kỳ thị anh độc thân.

“… Cháu không có ý đó.”

Yến Hồi Thời, “Ý gì?”

Tô Nhạn, “Không, không phải chê chú 27 tuổi mà vẫn độc thân đâu.”

Càng bôi càng đen.

Yến Hồi Thời, “Mấy giờ ký túc xá đóng cửa?”

Anh đột nhiên chuyển chủ đề khiến Tô Nhạn trố mắt một giây, trả lời, “Mười giờ rưỡi.”

“Vậy còn không ăn nhanh lên.”

“Vâng!” Tô Nhạn như trút được gánh nặng, tránh cho anh truy vấn tiếp, nhét đầy cả miệng, bất tiện khi giao tiếp.

Yến Hồi Thời buồn cười, “Con bé này, sao lần nào ăn gì cũng vội vàng như thế chứ.” Anh rút tờ giấy ra đưa cho cô, “Ăn chậm chút thôi, cẩn thận nghẹn…”

“Khụ khụ —”

Anh còn chưa dứt lời, cô gái nhỏ đối diện đã bắt đầu ho khan.

Tô Nhạn nghĩ tới lần Yến Hồi Thời giúp cô mua nội y lần trước.

Anh đứng dậy kiểm tra đĩa cá, “Bị sặc cái gì?”

Tô Nhạn, “Nước…”

Yến Hồi Thời mang ly nước tới cho cô.

Tô Nhạn, “Bị sặc nước miếng…”

Yến Hồi Thời, “?”

Bị nước miếng của mình làm sặc.

Cô không còn mặt mũi gặp người khác nữa.

*

Ngày hôm sau.

Tô Nhạn vừa tan học đã chạy thẳng tới cổng trường, hôm nay Yến Hồi Thời muốn đưa cô tới nhà anh.

Nhà Yến Hồi Thời ở trong một cái ngõ dài nhỏ, cửa lớn đóng chặt, đèn lồng treo cao, ngoài cửa có một chiếc ô tô đang đỗ được che chắn.

Dưới danh nghĩa của anh có rất nhiều căn hộ, nhưng chân chính gọi là ‘nhà’ thì cũng chỉ có chỗ này.

Trong sân có đủ loại cây to rụng lá, lát gạch sạch sẽ, chậu hoa xanh tốt, hẳn là có người thường xuyên tới đây quét tước.

Tô Nhạn học kiến trúc, đối với thiết kế kiểu tứ hợp viện này rất có cảm tình, “Chú Yến, cháu có thể chụp ảnh không?”

“Có thể.”

Lúc Tô Nhạn chụp ảnh, cũng chụp luôn cả Yến Hồi Thời vào trong.

Trên người anh có loại cảm giác dài lâu giống như ngôi nhà này, liếc mắt một cái không thể phát hiện ra ngay, có vẻ kiêu ngạo thần bí, lại thân thiện gần gũi khiến người ta cảm thấy an toàn kiên định.

Yến Hồi Thời đưa Tô Nhạn đi dạo quanh sân một vòng, đưa chìa khoá cho cô, “Nơi này cách trường cháu không xa, muốn tới thì tới.” Anh chỉ ra phía sau cô, “Cháu có thể ở căn phòng kia.”

Khoé môi Tô Nhạn cong lên, “Vâng ạ.”

Yến Hồi Thời nói, “Chuyên ngành của cháu rất vất vả, phải chú ý sức khỏe, cố gắng đừng thức khuya.”

Cô gật đầu, “Vâng ạ.”

Nắm chặt chìa khoá nhà anh trong tay, bỗng nhiên Tô Nhạn cảm thấy mình cách người đàn ông này rất gần.

Đợi cho tới lúc chạng vạng.

Yến Hồi Thời đưa Tô Nhạn tới một cửa hàng thịt dê ở gần đó.

Trên đường đi có rất nhiều quán bán kẹo hồ lô, đôi mắt Tô Nhạn như muốn dán lấy nó.

“Trước khi ăn cơm không được ăn quà vặt.” Yến Hồi Thời xoa đầu cô một cái, “Chốc nữa ăn không ngon.”

Tô Nhạn, “Ăn xong rồi thì có thể ăn sao?”

“Nếu cháu còn nuốt trôi thì được.”

Sau khi ăn xong.

Bụng Tô Nhạn căng lên không thể uống thêm một giọt nước.

Cô là kiểu người nam không ăn cay không vui, trước nay không biết ăn canh suông với thịt dê lại có thể ngon như vậy.

Trước khi đưa cô về ký túc xá, Yến Hồi Thời vẫn mua cho cô một chuỗi kẹo hồ lô, có dâu tây, quả sơn tra, còn cả đào ngọt, dáng vẻ vô cùng mê người.

Nhân lúc anh gọi điện thoại không chú ý, Tô Nhạn mở giấy gói ra trộm cắn một miếng dâu tây.

Một màn này bị Yến Hồi Thời phát hiện, mặt mày anh đầy ý cười, “Bạn nhỏ đều thích ăn cái này sao?”

Lại bị gọi là bạn nhỏ, Tô Nhạn không phục, nhón chân đưa kẹo đường hồ lô tới bên miệng anh, “Chú nếm thử xem, rất ngon mà.”

Yến Hồi Thời rũ mắt nhìn viên kẹo bọc đường, chậm chạp không có động tác tiếp theo.

Tô Nhạn ý thức được hành vi của mình, lập tức thu tay, “… Trêu chú thôi, còn lâu mới cho chú ăn.”

Một cánh tay lướt qua.

Yến Hồi Thời cướp lấy kẹo hồ lô của cô, “Ăn nhiều cái này không tốt.”

Anh cúi đầu cắn một miếng.

Bởi vì hai người cùng ăn một xiên kẹo mà tai Tô Nhạn đỏ bừng, mãi cho tới khi về ký túc xá cô cũng không lên tiếng.

Trước khi lên lầu, giọng nói Yến Hồi Thời vang lên ở phía sau lưng cô, “Tô Nhạn, túi xách… Của cháu.”

“Cảm ơn.”

Tô Nhạn đeo túi lên vai, đi được vài bước lại quay đầu, “Chú Yến, ngày mai chú vẫn ở khách sạn kia sao?”

“Ừm.” Yến Hồi Thời xoay người, “Sao vậy?”

Tô Nhạn, “Vậy cháu có thể qua… Ăn ké cơm không?”

Yến Hồi Thời cười, “Mèo tham ăn.”

Tô Nhạn có tâm tư, thấp giọng lầu bầu, “Cơm ở trường học chán lắm rồi.”

“Được.” Yến Hồi Thời đưa thẻ phòng cho cô, “Lúc chú không ở đó thì cháu cứ vào trong, đừng đứng ngoài, không an toàn, nhớ chưa?”

“Nhớ rồi ạ!”

*

Tô Nhạn quay về ký túc xá đã bị bạn cùng phòng tra hỏi.

“Trời ơi, tiểu mỹ nhân hẹn hò đã về rồi.”

Tô Nhạn, “… Không phải hẹn hò.”

“Tớ phát hiện trên tay cậu nhiều thêm một chuỗi chìa khoá với một thẻ phòng đấy.”

Hai người bạn khác cũng thò đầu ra, “Từ khi nào Tô Nhạn đã bắt đầu yêu đương vậy? Hai người nhanh vậy đã đi thuê phòng rồi sao?”

Tô Nhạn giải thích không rõ, đỏ mặt nhét thẻ phòng vào túi, ấp úng nói, “Tớ chỉ, đi ăn một bữa cơm thôi.”

Bạn cùng phòng đã kịp nhìn thấy tên khách sạn trên thẻ phòng, “Thuê phòng ở khách sạn 5 sao ăn cơm, bạn trai cậu đúng là đại gia!”

Tô Nhạn, “Anh ấy còn chưa phải bạn trai tớ…!”

“Bảo bối cố lên! Cậu xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ thành công!”

Xinh đẹp.

Ngay cả người đẹp như minh tinh Lương Vu Khiết kia cũng bị anh từ chối. Xinh đẹp, ở trước mặt Yến Hồi Thời hình như là thứ vô dụng nhất.

Nằm trên giường, Tô Nhạn nhớ lại mọi chuyện ngày hôm nay, cô đi tới nơi anh lớn lên từ nhỏ, còn dùng đàn dương cầm trong thư phòng cũ của anh, còn thay anh bảo quản khoá nhà.

Anh đối với cô, có lẽ là đặc biệt.

Tuy rằng từ ‘đặc biệt’ này xuất phát từ quan hệ của ba, nhưng Yến Hồi Thời vẫn luôn chăm sóc cô như trưởng bối và vãn bối vậy.

Nhưng đối với cô, đây là điều cô hằng mong mỏi, là khát vọng lớn nhất.

*

Mỗi ngày Tô Nhạn đều tới khách sạn ‘ăn cơm’.

Đầu bếp ở khách sạn năm sao nấu ăn vô cùng đa dạng, liên tục mấy ngày đồ ăn không hề giống nhau, Tô Nhạn có thể cảm thấy rõ ràng trên mặt mình đã nhiều thịt hơn.

Cuối tuần, cô nhận được tin nhắn của Yến Hồi Thời, nói đêm nay anh phải đi xã giao, bảo cô tự ăn.

Tô Nhạn trả lại mấy món ăn còn chưa mang lên, rượu vang đỏ mở rồi không thể trả, nhân lúc Yến Hồi Thời không ở đây, Tô Nhạn nâng lên uống mấy ngụm.

Thật là khó uống.

Yến Hồi Thời thích uống rượu này, mỗi lần nhìn dáng vẻ của anh, Tô Nhạn đều nóng lòng muốn thử, nhưng anh lại chưa từng để cô uống.

Chẳng lẽ hương vị giống như sầu riêng và đậu phụ thối, phải thử vài lần mới thấy ngon?

Tô Nhạn lại nếm một ngụm.

Vẫn rất khó uống.

Cô lại uống thêm ngụm thứ ba, thứ tư.

Uống hết một ly vẫn không cảm thấy ngon.

*

Lúc Yến Hồi Thời trở lại khách sạn, vừa vào cửa đã nhìn thấy cô gái nhỏ khuôn mặt đỏ bừng.

“Con ma men ở đâu tới đây?”

Tô Nhạn ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi lại lui về sau, cô tức giận, “Không ngon chút nào!”

Yến Hồi Thời cười bất đắc dĩ, “Không ngon mà còn uống nhiều như vậy?”

Tô Nhạn quay mặt đi, thay đổi tư thế, lười nhác trả lời, “Cháu thấy chú uống nhiều nên cho rằng nó ngon, mới uống một chút.” Cô nấc lên, “Kẻ lừa đảo.”

Yến Hồi Thời, “… Nói vậy là, chú sai rồi?”

“Đúng!” Tô Nhạn quay đầu nhìn chằm chằm anh, “Chính là chú Yến đã sai rồi, dạy hư sinh viên.”

Chu Giai Minh đi vào từ sau, “Yến tổng, cái này cần cậu ký tên.” Nhìn thấy thiếu nữ biểu tình hung dữ ghé vào trên bàn, giật mình nói, “Tô Nhạn? Sao con bé…”

Bừng tỉnh đại ngộ.

Thì ra ông chủ tới không phải để hẹn hò, mà là để trông trẻ!

“Bác Chu, bác tới đúng lúc lắm.” Tô Nhạn vươn tay chọc chọc bình rượu, “Bác nói với chú Yến đi, rượu này không ngon chút nào!”

Không ngon mà còn uống sạch? Đúng là tửu lượng kinh người!

Chu Giai Minh nhìn thấy ánh mắt lạnh căm của ông chủ, cười gượng một tiếng, “Vẫn, vẫn uống được.”

“Chung một đám người.” Cô gái nhỏ tức giận, “Hai người là cùng một giuộc!”

Chu Giai Minh đánh giá, “Con bé này ngày thường ngoan ngoãn, sao uống rượu xong lại hung dữ thế chứ.”

Ngữ khí Yến Hồi Thời không mặn không nhạt, “Vậy anh còn ở đây làm gì?”

“Đột nhiên nhớ ra, tôi còn có việc.” Chu Giai Minh vội vàng rời đi.

Yến Hồi Thời giương mắt nhìn về phía thiếu nữ say rượu đang thất thố kia, bỗng nhiên không muốn để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ lúc này của cô.

Anh cầm lấy vỏ chai rượu quơ quơ, “Tửu lượng này không hổ là con gái của Tô Cẩm Văn.”

Tô Nhạn nghe thấy tên ba mình, đáp lời, “Đúng! Tửu lượng ba cháu rất tốt, mẹ cháu không cho ông ấy uống, cũng vô dụng cả thôi.”

Yến Hồi Thời cười khẽ, “Suy nghĩ vẫn còn rõ ràng đấy.”

Tô Nhạn trả lời, “Giống mẹ cháu.”

“Ừm.” Yến Hồi Thời hùa theo cô, “Mật Mật nhà ta thừa kế ưu điểm của cả ba với mẹ.”

“Ưu điểm, chính là mỹ mạo sao?”

“Cũng coi vậy đi.” Yến Hồi Thời kéo cô khỏi ghế, “Đi rửa mặt rồi ngủ tiếp.”

Tô Nhạn tháo tóc đuôi ngựa ra, mái tóc xõa xuống dưới, “Cháu muốn gội đầu.”

Yến Hồi Thời nhặt dây buộc tóc cô vứt xuống, thuận tiện đeo lên cổ tay, “Cháu uống say rồi, trước tiên không được gội đầu.”

Tô Nhạn xua tay, “Cháu không uống say!”

Vì chứng minh mình không say, cô đẩy người đàn ông đang đỡ mình ra, nhanh chóng lao tới đập đầu vào vách tường. Trước mắt hiện lên mấy ngôi sao nhỏ.

Tô Nhạn cảm thấy không thể tưởng tượng được, “Hả?”

Yến Hồi Thời xuýt xoa một tiếng, kéo người tới cẩn thận kiểm tra, “Đập vào đâu rồi? Có đau không?”

“Không đau.” Dường như Tô Nhạn không cảm nhận được đau đớn, “Ha ha” một tiếng, cô cảm thấy những ngôi sao đó thật đáng yêu.

Yến Hồi Thời vừa tức giận vừa buồn cười, “Say như vậy rồi mà còn vui sao?”

Tô Nhạn suy nghĩ, “Rất vui ạ.”

Yến Hồi Thời, “…”

*

Yến Hồi Thời kêu người làm canh giải rượu đưa đến phòng, dỗ dành Tô Nhạn uống hết.

Tô Nhạn đau đầu ngủ mất.

Chờ tới lúc cô tỉnh ngủ đã là đêm khuya.

Tô Nhạn ngồi dậy ngây ngốc trong chốc lát, nhớ tới mình đang ở đâu.

Hình như là cô uống say, sau đó, ngủ mất?

Đầu hơi đau, đặc biệt là cái trán, không thể hiểu được lại còn sưng lên, sờ lên còn dính dính có mùi thuốc, không biết chạm vào cái gì.

Tô Nhạn tìm được điện thoại, xem có nhận được tin nhắn hay cuộc gọi của Yến Hồi Thời hay không.

Đều không có.

Vậy mà anh không về ngủ.

Nhưng mà, cô cũng vậy…

Tuy rằng là giường khách sạn, nhưng mấy ngày nay anh đều ngủ ở đây, không khí ái muội tràn lan, khoé môi Tô Nhạn cong lên, một lần nữa chui vào ổ chăn.

Sau đó bị mùi rượu trên người mình dọa sợ.

Sao cô lại hôi thế chứ.

Tô Nhạn như dẫm phải quả pháo, xốc chăn lên chui vào phòng tắm.

Yến Hồi Thời nghe thấy tiếng bước chân, giương mắt gọi, “Tô…”

Phòng tắm đã bị người ta đóng sầm lại.

Yến Hồi Thời, “…”

Tô Nhạn gội đầu ba lần mới tẩy sạch mùi rượu. Hình như cô uống không nhiều lắm, chưa tới hai ly, cũng không cảm thấy say bất tỉnh nhân sự, chính là vậy.

Sau đó hình như cô nằm sấp xuống ngủ, bình rượu nghiêng ngả đổ lên tóc cô.

Cô muốn gội đầu, không hiểu sao lại chui vào ổ chăn ngủ mất.

Tô Nhạn quấn khăn tắm lên người, lục tìm máy sấy.

Mân mê một hồi lâu cuối cùng cũng khiến bản thân thơm tho, Tô Nhạn đưa tay ngửi ngửi, vừa lòng kéo cửa.

Đèn trong phòng khách sáng lên.

Yến Hồi Thời giơ tay nhìn đồng hồ. Cô đã đi vào trong gần một tiếng, nếu không phải thỉnh thoảng nghe thấy tiếng hừ hừ tự ghét bỏ bên trong, anh cũng đã cho rằng cô ngủ quên mất rồi.

Cửa phòng tắm bị người ta mở ra, một làn sương khói tản ra ngoài. Mái tóc của cô gái nhỏ xõa tung trên cánh tay, gương mặt ửng đỏ yêu kiều mang theo chút quyến rũ không thuộc về tuổi này.

Yến Hồi Thời thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt cô.

Tô Nhạn cũng chú ý tới người đàn ông ngồi trên sofa phòng khách.

Bốn mắt nhìn nhau.

Hai giây sau.

Tô Nhạn hoảng sợ trừng mắt, nhanh chóng đưa tay che ngực, “… Chú, chú Yến.”

Tác giả có lời muốn nói:

Yến Hồi Thời: Mặc quần áo vào rồi mới được gọi chú.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #langman