Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Mật Mật không thích chú Yến

Edit: Khang Vy

Beta: Jen

Trung tuần tháng chín.

Cùng ngày Tô Cẩm Văn về nước, Yến Hồi Thời mở tiệc đón gió tẩy trần cho ông.

Tô Cẩm Văn đã hơn 40 tuổi, nhìn qua có chút giống với Lưu Đức Hoa, thích mặc đồ vận động thoải mái, hoàn toàn không thể nhìn ra tuổi tác là bao nhiêu. Tính tình lại hung hãn, nếu như chỉ đơn thuần nhìn vào mặt tính cách, ông còn không trưởng thành bằng Yến Hồi Thời.

“Cảm ơn người anh em.” Tô Cẩm Văn nâng ly, “Cảm ơn chú mấy năm nay đã chăm sóc Mật Mật của anh, ly này anh kính chú!”

Yến Hồi Thời đứng dậy, “Là chuyện em nên làm.”

Lâm Quyên Lị cũng đứng lên, “Nào có, nếu không phải chú giúp Mật Mật chuyển tới Nhất Trung, còn giúp con bé học thêm, con bé cũng không thể thi được kết quả cao như vậy. Chị cũng không biết nên cảm ơn chú thế nào.”

Yến Hồi Thời, “Vốn dĩ Tô Nhạn đã rất ưu tú rồi, thi tốt cũng không liên quan tới em nhiều lắm.”

Lâm Quyên Lị cảm kích, “Mật Mật đã nói với chị rồi, ít nhiều gì em dạy con bé Tiếng Anh nên thành tích của nó mới có thể đi lên, Yến tổng khiêm tốn quá rồi.”

Cơm nước xong xuôi trên đường trở về.

Tô Cẩm Văn nói, “Anh đã xin tổng bộ điều về đây, sau này cũng sẽ ở lại đây. Nhà mới còn đang sửa sang trang hoàng, chung cư thuê không cho nuôi động vật, con chó kia đành phải để lại nhà chú vậy, không ngại chứ?”

Yến Hồi Thời nói, “Không đáng ngại.”

Tô Cẩm Văn đột nhiên nhớ tới, “Mẹ chú có phải cũng dạy ở đại học A không?”

Yến Hồi Thời, “Đúng vậy.”

“Trùng hợp như vậy?” Lâm Quyên Lị ngạc nhiên, “Tính cách Mật Mật hướng nội, có người quen thật sự là quá tốt.”

Tô Cẩm Văn lấy khuỷu tay huých bà xã một cái, ý bảo bà đừng nói nhiều.

“Em không giới thiệu cho bọn họ quen biết.” Yến Hồi Thời nói, “Tính tình giáo sư Nam quá nghiêm túc, em sợ bà ấy làm Tô Nhạn hoảng.”

*

Tô Nhạn ra khỏi thư viện, nhìn thấy Tô Cẩm Văn gửi một tấm ảnh vào nhóm chat ‘người một nhà tương thân tương ái’, trái tim lỡ mất nửa nhịp.

Yến Hồi Thời ngồi phía đối diện, cho dù là do người ba không biết bắt góc chụp ảnh của cô chụp, nhưng khuôn mặt kia của anh vẫn luôn hoàn mỹ không thể bắt bẻ.

Tô Nhạn phóng to hình ảnh, nhìn khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông không hề chớp mắt. Từ góc độ này mà nhìn, khuôn mắt thon dài của anh xinh đẹp lạ thường, cái mũi cao thẳng, khoé môi cong cong.

Quả thật chính là yêu nghiệt hại nước hại dân.

Tuy rằng mới qua nửa tháng nhưng Tô Nhạn lại cảm giác như hơn nửa thế kỷ không được gặp anh.

Nhiều ngày như vậy, có lẽ nào anh đã quên cô rồi không?

Cô không ở cạnh, anh có giúp cô gái khác tách vỏ hạch đào không?

Anh đã lớn như vậy, lại còn thích cười, chỉ cần một cái thôi đã hớp hồn người ta, có ai mà chịu nổi anh cơ chứ.

Khóe miệng Tô Nhạn rũ xuống, khắc chế bản thân không được suy nghĩ miên man.

Nhìn hình ảnh trong tay thêm vài lần nữa, Tô Nhạn mới chậm rãi đi tới nhà ăn ăn cơm.

“Là Tô Nhạn phải không?” Nửa đường, giọng nói một người phụ nữ xa lạ vang lên, rất ôn hoà, còn mang theo ý cười.

Tô Nhạn mờ mịt ngẩng đầu.

Người phụ nữ trung niên trước mặt ăn mặc nghiêm túc, nhìn có chút quen mắt.

Ngoài ý muốn là người ta lại biết tên cô, Tô Nhạn khẩn trương, “… Xin chào.”

Người phụ nữ thong dong nói, “Chào cháu, tôi tên là Nam Định Ngọc.”

Ánh mắt Tô Nhạn sáng rực, “Bà là giáo sư Nam?!” Sinh viên Học viện Kiến trúc không ai là không biết giáo sư Nam.

Nam Định Ngọc, “Cũng là mẹ của Yến Hồi Thời.”

“Dạ?” Tô Nhạn kinh sợ.

Nam Định Ngọc cười nói, “Cháu đã gọi A Thời là chú, vậy cũng gọi tôi là bà* đi.”

(*Bản gốc là bà bà 婆婆, cách xưng hô với những người phụ nữ lớn tuổi có thể là mẹ chồng, bà nội bà ngoại,…)

Thấy thần tượng của mình, Tô Nhạn khẩn trương đến mức tay đổ mồ hôi, ngoan ngoãn gọi, “Bà.”

Gọi xong rồi cô mới cảm thấy không đúng chỗ nào đó.

Khó trách gu thẩm mỹ của Yến Hồi Thời lại tốt như vậy, bất kể là trang hoàng trong nhà hay công ty đều rất tuyệt vời, thì ra anh có một người mẹ là kiến trúc sư.

Nam Định Ngọc cười ôn hoà, “Ở đây đã quen chưa?”

“Dạ quen rồi ạ.” Bởi vì một tầng quan hệ với Yến Hồi Thời, Tô Nhạn cũng thả lỏng hơn không ít.

Nam Định Ngọc đoan trang mỉm cười đánh giá Tô Nhạn.

Cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa lộ ra khuôn mặt tròn ngoan ngoãn, đôi mắt to sáng ngời, mũi cao nhỏ, đôi môi vô cùng xinh đẹp. Chỉ nhìn từng đường nét ngũ quan một thì không cảm thấy đẹp bao nhiêu, nhưng khi ghép chúng với nhau lại khiến người ta rung động.

‘Xinh đẹp ngọt ngào’, từ này như tồn tại vì riêng cô.

“Tập quân sự mà cũng không bị đen đi, da thật trắng.”

Tô Nhạn, “… Do cháu bôi kem chống nắng ạ.”

“Thêm WeChat đi, có rảnh thì cùng nhau ăn cơm.”

“Vâng, được ạ.” Tô Nhạn vội lấy điện thoại ra.

Bạn cùng phòng vẫn luôn ngây ngốc ở bên cạnh vội vàng chạy tới, “Tô Nhạn, vậy mà cậu lại quen biết giáo sư Nam?! Tớ nghe đàn chị nói bà ấy siêu nghiêm túc, trước nay nghiêm khắc ít nói ít cười, thế mà vừa rồi lại cười với cậu?”

Tô Nhạn cũng không biết thế này có tính là quen biết không, “Bà ấy là… Mẹ của họ hàng.”

“Mẹ của họ hàng thì không phải họ hàng của cậu sao?”

“… Hình như là vậy.”

Trở lại ký túc xá, Tô Nhạn sửa tên trong WeChat của Nam Định Ngọc thành ‘bà’.

Sau đó vào album, mở bức ảnh vừa rồi ra xem, phóng đại ảnh chụp của Yến Hồi Thời rồi nhìn vật nhớ người.

*

Lúc Tô Nhạn nhận được quà chuyển phát nhanh của ba mẹ mới nhớ tới hôm nay là sinh nhật mình.

Ngô Vi Vi học khoa Biểu diễn ở bên cạnh, đặc biệt đánh xe tới đón Tô Nhạn đi ăn sinh nhật.

“Tô Nhạn, cậu biết không, Chu Thần cũng học đại học bên này ấy, cậu ta đúng thật là ‘thần’ mà, trước đây thi lúc nào cũng đội sổ, không ngờ lên lớp 12 cái đột nhiên quật khởi, còn thi đậu trường cách vách.”

Nhắc tới Chu Thần, Tô Nhạn uống một ngụm trà sữa rồi hỏi, “Hai người ở bên nhau chưa?”

Ngô Vi Vi ngây ngốc, “Tớ với Chu Thần? Sao có thể chứ!”

Tô Nhạn, “Không phải cậu ta từng viết thư tình cho cậu sao?” Phong thư kia bị Yến Hồi Thời tịch thu, cô không có can đảm tới xin lấy về, sau đó chỉ có thể truyền lại lời nói cho Ngô Vi Vi.

“Sao cậu lại cảm thấy là cho tớ chứ, lúc ấy đã bảo cậu nghĩ sai rồi mà!” Ngô Vi Vi dứt khoát nói thẳng, “Chu Thần vẫn luôn thích cậu! Người ta yêu thầm cậu lâu lắm rồi đấy!”

Vẻ mặt Tô Nhạn cả kinh, “Tớ không biết.”

“Cả lớp đều biết, cũng chỉ có cậu trầm mê vào việc học, gì cũng không để ý.”

“…”

Nói vậy, lá thư rơi vào tay Yến Hồi Thời kia, thật sự là của cô?!

Nhưng nếu không phải… Vậy không phải là cô khiến Chu Thần và Ngô Vi Vi bỏ lỡ nhau sao?

Chu Thần là một nam sinh không tồi, nếu như Vi Vi vì cô mà bỏ lỡ mối lương duyên này, cô sẽ thành người xấu cầm gậy đánh uyên ương mất.

Tô Nhạn lặp đi lặp lại hành động mở khung chat nhắn tin với Yến Hồi Thời.

Việc này quá khó để khiến cô mở miệng.

Cô khoanh chân ngồi dậy, hít sâu một hơi, vào khung nói chuyện nhập tin nhắn: [Chú Yến, lá thư bị chú tịch thu kia, không biết trên đó có ký tên không? Chú có thể chụp cho cháu xem không?]

Quá trang trọng rồi.

Cô xoá bỏ.

Lần nữa nhập vào: [Chú Yến, chú từng đọc lá thư trước kia bạn học viết cho cháu không? Trên đó có tên cháu không?]

Hình như quá tuỳ ý.

[Chú Yến, chú có thể trả lá thư kia cho cháu không?]

“…”

Dường như còn mang ý nghĩa khác.

Tô Nhạn xóa sạch nội dung, rời khỏi giao diện trò chuyện.

Trước kia còn ở nhà anh sẽ cảm thấy khoảng cách với anh rất gần, nơi nơi đều là hơi thở của anh. Bây giờ dọn ra rồi, mới cách nhau hơn nửa tháng, cảm xúc xa lạ vì khoảng cách này khiến cô cảm thấy chán ghét.

Bạn cùng phòng nói, đàn ông không chủ động liên lạc thì có nửa phần là không thích, không thì chính là nuôi một đàn cá, tuỳ tiện chơi bời ái muội mấy ngày thôi.

Tô Nhạn chờ mong Yến Hồi Thời có thể chủ động, cho dù chỉ là một chút nhắc nhở cũng có thể khiến cô có thêm dũng khí.

Sau đó, cô và Yến Hồi Thời giống như là mất hút.

Ngày nào cô cũng mở avatar anh ra xem, nhìn chằm chằm lịch sử trò chuyện của hai người, lăn qua lộn lại, đọc không biết bao nhiêu lần.

Dường như cô, đến đối tượng mập mờ của anh cũng không phải.

Cho rằng trưởng thành thì có thể thích làm gì thì làm, cô lại vẫn nhát gan không có dũng khí, thử một lần cũng không dám.

Anh không tìm cô, cô cũng không muốn thích anh.

*

Nghỉ đông.

Tô Nhạn trở lại Hoằng Hà, ba mẹ đều ở cạnh, cô không có lý do để chạy tới nhà Yến Hồi Thời nữa.

Hôm qua cô quay về có đăng lên vòng bạn bè, nếu như anh nhìn thấy, hẳn là sẽ gửi tin nhắn cho cô chứ?

Tô Nhạn ở cạnh điện thoại cho tới ngày thứ ba.

Cuối cùng cũng từ bỏ.

Cảm xúc hạ xuống giống như cắn phải một quả đào chưa chín, chua chát.

Cô lấy quyển sách Yến Hồi Thời đưa mình ra.

Nhìn đến trang cuối cùng, ở dòng chữ mình viết trước kia, hai mắt đỏ lên, thêm một chữ ‘không’ vào trong đó.

— Mật Mật không thích chú Yến.

Đầu mùa xuân, thời tiết dần ấm lại.

Tô Nhạn về quê thăm ông bà nội rồi mới trở về thành phố, đặt vé máy bay chuẩn bị quay lại trường học.

Ngoài cửa sổ xe, khu dạy học của Nhất Trung hiện lên trước mắt, Tô Nhạn theo bản năng quay đầu, nhìn về phía khu biệt thự Thiên Thanh Loan ở phía bên kia.

Biệt thự của Yến Hồi Thời ở bờ bên kia, cửa kính không nhiễm một hạt bụi, thế ngoại đào nguyên đã từng thuộc về cô bây giờ lại trở về thần bí như cũ, cao không thể với tới.

Xe buýt dừng lại ở trạm.

Ma xui quỷ khiến, Tô Nhạn xuống xe, mới đi được vài bước, điện thoại đã rung lên.

Màn hình hiển thị ‘YHT’.

Hô hấp Tô Nhạn cứng lại.

Nội tâm có vui mừng, cũng có ấm ức sau những ngày dài vừa qua, còn mang chút bản năng làm ra vẻ tức giận của cô gái nhỏ.

Tô Nhạn nghe máy, ngạo mạn ‘alo’ một tiếng.

Đầu bên kia dừng lại, “Ai chọc cháu?”

Tô Nhạn nổi giận, “Không nói cho chú.”

Yến Hồi Thời cười một tiếng, “Đang ở đâu?”

Tô Nhạn không chống đỡ nổi nụ cười của anh, nhịn không được lên tiếng, “Bên kia cầu.”

Yến Hồi Thời nói, “Hoa đào trong viện nở rồi, tới xem không?”

Tác giả có lời muốn nói:

Yến tổng trong quá khứ: Bận một chút thôi mà bà xã đã trưởng thành rồi.

Yến tổng lúc này: Bận một chút thôi mà bà xã sắp chạy mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #langman