Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Ở trong lòng cháu ,nó tựa như ba cháu vậy

Edit: Khang Vy

Beta: Jen

Sân bay quốc tế Hoằng Hà.

Tô Nhạn ngoan ngoãn chào tạm biệt ba mẹ.

Sau khi Tô Nhạn tan học trở lại biệt thự thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc tây trang màu xám, trên cổ đeo thẻ công tác, nách kẹp một tập tài liệu.

Nhìn thấy cô, khuôn mặt ông cười lộ ra nếp nhăn, “Là cô Tô Nhạn nhà Tô tổng phải không?”

“Phải.” Tô Nhạn gật đầu, “Bác là…?”

“Bác là Giám đốc Kế hoạch kiêm thư ký của Yến tổng, tên Chu Giai Minh, đây là danh thiếp của bác.” Chu Giai Minh đưa thẻ công tác cho cô gái nhỏ, “Gần đây Yến tổng bận rộn, lúc này có lẽ còn đang trên máy bay, lo lắng không chăm sóc cháu chu đáo nên cố ý kêu bác tới đây kiểm tra thử xem sao.”

Tô Nhạn không nghĩ tới lại có kiểm tra trước khi vào ở, sau đó vô cùng phối hợp, Chu Giai Minh hỏi gì thì đáp nấy.

Trước khi ông ta đi, Tô Nhạn còn hỏi, “Bao giờ chú Yến mới về nhà thế ạ?”

“Cháu muốn gặp Yến tổng?” Chu Giai Minh tính toán lịch trình nửa năm nay của Yến Hồi Thời, ăn ngay nói thật, “Chỉ sợ là rất khó.”

“Cháu chỉ muốn hỏi xem có thể nuôi chó trong nhà không thôi ạ.” Chú cún con của Tô Nhạn đã bị mẹ đưa tới cửa hàng thú cưng rồi.

Chu Giai Minh nói, “Vậy cháu đã thêm WeChat của Yến tổng chưa? Nếu không thì cứ nhắn tin hỏi thẳng cậu ấy là được?”

Tô Nhạn, “Vâng ạ.”

*

Tô Nhạn vẫn luôn không có dũng khí nhắn tin hỏi Yến Hồi Thời chuyện nuôi chó.

Ba mẹ từng nói công việc của chú Yến rất bận rộn, không có chuyện gì quan trọng thì tốt nhất là đừng tìm chú ấy.

Sau khi bà Lưu tan làm thì trong nhà cũng chỉ còn lại một mình cô, căn biệt thự này quá lớn, có phúc cùng hưởng, Tô Nhạn càng nhớ cún con của mình hơn.

Lo sợ Yến Hồi Thời không thích vật nuôi, Tô Nhạn lướt vòng bạn bè của anh xem trước thử, nếu không thích, cô cũng sẽ không đề cập tới chuyện này.

Sau đó cô phát hiện, vòng bạn bè của người chú này không có một bài đăng nào cả.

Tô Nhạn hoài nghi là không thể biết được, đành phải mở khung chat với Yến Hồi Thời, cẩn thận gõ  chữ.

Cô thận trọng tìm câu từ, biên tập lại hai ba lần, xác định ăn nói lưu loát, cũng không sai chữ gì mới gửi đi.

Lúc Yến Hồi Thời nhận được tin nhắn, anh đang mở cuộc họp.

Điện thoại di động bên cạnh ly nước sáng lên, một quản lý cấp cao bỗng dừng lại, Yến Hồi Thời giơ tay ý bảo anh ta nói tiếp.

Anh cầm ly nước lên, thuận tay mở tin nhắn.

Tô Nhạn: [Chú Yến, cháu chào chú, cháu là Tô Nhạn ạ. Cảm ơn chú hai tuần nay đã chăm sóc cháu, cháu muốn hỏi một chút, chú có thích chó không ạ? Nhà cháu có một con Poodle, nó rất đáng yêu, ở trong lòng cháu, nó tựa như ba cháu vậy. Chú và ba cháu có thể trở thành bạn bè, cháu tin chú và nó cũng có thể trở thành bạn bè.]

Lúc Yến Hồi Thời nhìn thấy câu ‘nó tựa như ba cháu vậy’, ‘phụt’ một tiếng, như bị sặc nước.

Thư ký vội vàng rút giấy ra đưa anh, “Yến tổng, cậu không sao chứ?”

Yến Hồi Thời mặt không đổi sắc, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của mọi người, “Không sao, lão Lâm tiếp tục đi.”

Anh nhắn lại: [Có thể, nhưng cháu phải đảm bảo vệ sinh sạch sẽ trong nhà.]

Tô Nhạn đợi hai phút, trái tim cũng đã lạnh, nháy mắt nhìn thấy tin nhắn kia còn vui vẻ hơn cả khi trúng giải thưởng lớn.

Cô lập tức trả lời: [Vâng ạ! Cảm ơn chú Yến.]

Phía trên khung chat hiển thị ‘đối phương đang nhập tin nhắn’, Tô Nhạn lo sợ anh đổi ý, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình.

Hai giây sau tin nhắn mới nhảy ra.

Yến Hồi Thời: [Bạn nhỏ nhớ phải uống sữa đấy.]

Tô Nhạn, “…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #langman