Chương 8.Một Cái Tát
Con ngươi Hứa Đào Nhi nhanh chóng phóng đại vô số lần, sợ đến ngây người trong chốc lát mới kịp phản ứng, lập tức kêu lên, “Tiên sinh, mời lấy bàn tay của anh xuống.”
“Hửm?” Thượng Quan Dạ nhìn xuống, hóa ra lúc nãy ngã xuống không cẩn thận đặt tay lên ngực cô.
Mặc dù nhỏ hơn những nữ nhân mà hắn từng chung đụng, nhưng cảm giác không giống nhau, khiến cho hắn có cảm giác hưởng thụ.
Thấy cô kinh hoảng như thế, hắn vốn muốn bỏ tay ra nhưng hắn đột nhiên nhớ tới cô vừa rồi hình như gọi hắn là…Tiên sinh? Cô không nhận ra hắn? Làm sao có thể?
Hắn là người mẫu nổi tiếng nhất hiện nay, đi tới trung tâm thương mại tùy ý liếc nhìn sẽ thấy quảng cáo có mặt hắn, sao lại có người không nhận ra hắn? Thật là vô lý.
Trừ khi…cô ta đang chơi trò lạt mềm buộc chặt? Không ngờ cô gái có đôi mắt thanh thuần này lại có tâm cơ giống như đám nữ nhân kia, điều này làm cho hắn có cảm giác bản thân bị lừa gạt, có ý nghĩ muốn trừng phạt cô.
“Thật sự muốn tôi chủ động sao? Nữ nhân dối trá như vậy, rõ ràng là muốn đến chết, còn giả bộ là trinh tiết liệt nữ. Chỉ cần cô nói muốn tôi sẽ cho cô, thế nào?” Thượng Quan Dạ nói.
Hắn cho rằng làm như vậy cô sẽ chủ động, ai ngờ…
“Buông ra, sắc lang…” Hứa Đào Nhi theo phản xạ hung hăng cho hắn một cái tát.
“Bốp…” Âm thanh rõ ràng vang lên trong hẻm nhỏ, không khí trong nháy mắt như ngưng kết lại.
Thượng Quan Dạ ngơ ngác, dường như không thể tin được mình vừa bị một nữ nhân cho ăn tát, nhưng ngay lập tức ánh mắt hắn trở nên vô cùng phẫn nộ, sắc mặt thối đến cực điểm. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, “Cô dám đánh tôi?”
Cô chính là nữ nhân duy nhất dám đánh hắn, hắn nhớ kỹ cô.
Hứa Đào Nhi nhìn khuôn mặt tuấn tú sưng đỏ một bên má, lại nhìn xuống tay mình, nuốt một ngụm nước bọt. Xong rồi ! Bộ dạng hắn thật hung dữ, không khéo hắn sẽ giết cô, cô vẫn nhanh chạy trốn mới được.
Hứa Đào Nhi cuống quýt đẩy hắn ra, bò dậy, nhặt lên mắt kính muốn chạy trốn.
“Đừng hòng chạy.” Thượng Quan Dạ mạnh mẽ lôi kéo cô ôm vào lòng, thấy cô đeo kính, hắn lại cảm thấy bản thân hình như trúng tà, lại thấy cô như vậy thật thanh tú.
Được vô số mỹ nữ vây quanh, hắn lại bị một xấu nữ cho ăn tát? Chuyện này thực sự là một loại vũ nhục lòng tự trọng.
Thượng Quan Dạ giận dữ, đang muốn giáo huấn nàng một trận, lại nghe thấy một trận thanh âm ầm ĩ. Hắn xoay người ép sát cô vào tường, che miệng cô lại.
“Ưm ưm…” Hứa Đào Nhi vùng vẫy, nhưng miệng bị hắn che lại, căn bản không nói ra lời, cô chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin hắn.
“Câm miệng!” Thượng Quan Dạ tức giận gầm nhẹ, một bên mặt nóng rát khiến hắn khó chịu vô cùng. Hết lần này đến lần khác đám phóng viên kia như âm hồn bất tán bám theo hắn, khiến hắn cảm thấy vô cùng phiền phức.
“Không nhìn thấy Yuen sao? Bên này cũng không có?”
” Kỳ quái, vừa rồi rõ ràng là thấy hắn chạy qua bên này…”
“Đi chỗ khác tìm thử xem.” Đám phóng viên không tìm thấy người cần tìm, nhanh chóng rời khỏi.
………………….
Lúc này Thượng Quan Dạ mới buông Hứa Đào Nhi ra, nhìn ánh mắt chán ghét của cô lườm hắn. Ngược lại hắn phun ra một câu cảnh cáo, “Nếu cô còn dám xuất hiện trước mặt tôi, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cô, hiểu chưa?”
“Ừm ừm ừm.” Hứa Đào Nhi lập tức ngoan ngoãn gật đầu, nếu như không vì công việc kia cô cũng hi vọng không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro