Chương 3. Khẩn Trương
Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu sáng quang cảnh trong phòng. Khóe môi của cô gái trên giường hơi hơi mỉm cười, tựa như đang chìm trong mộng đẹp. Nếu như đây là mộng, cô tình nguyện chìm đắm không bao giờ tỉnh lại.
Mái tóc đen như tơ lụa xõa rối tung trên gối trắng, phấn trang điểm che đi khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nhưng nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra.
Hơn nữa khuôn mặt này quanh năm giấu dưới cặp kính gọng đen to bự hầu như không ai phát hiện ra vẻ đẹp ẩn giấu bên dưới.
” Ưm…” Hứa Đào Nhi tỉnh dậy, mệt mỏi mở hai mắt ra. Cô nhìn quanh bốn phía, ga giường màu trắng, chăn đơn, hoàn cảnh lạ lẫm, nơi này là…Nhà nghỉ?
Cô nhanh chóng bật dậy, sợ hãi nhìn vào trong chăn, cảm thấy mọi thứ sụp đổ. Hóa ra…Những gì xảy ra tối qua không phải là mơ mà thật sự đã xảy ra, cô thực sự đã cùng thiếu gia…lên giường. Tại sao có thể như vậy?
Hứa Đào Nhi phải dùng ít nhất một tiếng đồng hồ mới hoàn toàn chấp nhận sự thật này, sau đó lại lo lắng làm thế nào đối mặt với Dịch Tinh Thần.
Hắn tỉnh dậy trước cô, tất nhiên sẽ biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cô không có khả năng giả bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hắn sẽ không cho rằng cô lợi dụng lúc hắn say rượu mà chiếm tiện nghị của hắn, sau đó không muốn gặp lại cô nữa chứ? Nếu thật sự như vậy, cho dù cô có tắm sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan này.
Hứa Đào Nhi không có cách nào suy nghĩ, cuối cùng, cô quyết định trước tiên nhìn xem phản ứng của Dịch Tinh Thần như thế nào trước. Nếu như hắn coi như chưa từng phát sinh chuyện gì thì cô cũng sẽ như vậy.
Nếu hắn thật sự hiểu lầm cô, cô liền hướng hắn giải thích rõ ràng.
………………….
Mười mấy năm trước, Hứa Đào Nhi biết Dịch Tinh Thần có thói quen lúc ở trong phòng của mình thì sẽ không mặc quần áo. Cô hầu hạ hắn mười năm, nhìn hắn mười năm, nhưng mỗi lần nhìn thấy đều mặt đỏ tim đập, cảm thấy hai tay thừa thãi không biết để vào đâu.
Nhất là nghĩ tới tình huống ngày hôm qua, cô hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống.
Hứa Đào Nhi nghĩ mọi chuyện hôm qua chỉ là việc ngoài ý muốn, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì là được rồi. Cô hít sâu mấy hơi, trấn tĩnh lại, cúi đầu đi vào phòng.
Ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc đang cháy dở, môi mỏng nhẹ nhàng phun ra một làn khói trắng, lượn lờ sau lưng, khuôn mặt lộ ra vẻ suy tư.
Không thể dùng từ soái hoặc tuấn mỹ để hình dung hắn mà là tổng hợp cả hai thành một thể. Hắn trời sinh có khí chất nghệ sĩ, là loại khí chất hấp dẫn chết người.
Lưng dày rộng, sau bả vai có một vết thương nhưng không ảnh hưởng đến sự hoàn mỹ của hắn.
Dưới sàn nhà là bản thiết kế rơi vãi khắp nơi, trên bản thiết kế là trang phục mang phong cách đặc biệt cùng một cái tên: Tinh Thần.
“Tinh Thần” hai chữ này trong giới thời trang giống như một sự tồn tại thần kỳ, nhưng rất ít người biết, người được mệnh danh là “Ánh Sáng của giới thời trang”, nhà thiết kế thiên tài lại là một người trẻ tuổi như vậy.
Hơn nữa hắn còn là người thừa kế của tập đoàn Thần Hoàng – tập đoàn đứng đầu giới giải trí, là thiên chi kiêu tử trong mắt mọi người.
“Thiếu…thiếu gia, buổi sáng tốt lành.” Hứa Đào Nhi cắn cắn môi, có chút ngượng ngùng, do dự một chút mới đi tới.
Cô cởi giày, dẫm lên tấm thảm tuyết trắng, mỗi bước đi đều quay đầu lại nhìn nơi mình vừa bước qua sợ sẽ ô uế tấm thảm. Thật vất vả đi tới bên cạnh Dịch Tinh Thần, cô ngồi xổm xuống cẩn thận nhặt lên những bản thiết kế rơi vãi đầy đất.
Y phục thiếu gia thiết kế thực sự rất đẹp, nếu có một ngày cô có thể mặc trang phục do chính tay hắn thiết kế thì tốt biết mấy, Hứa Đào Nhi vừa nghĩ vừa cười ngây ngốc, lộ ra cái răng khểnh tinh nghịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro