Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Bước Qua Vực Sâu

Chiếc xe dừng lại tại căn cứ an toàn, nơi Seokmin và Joshua có thể tạm thời nghỉ ngơi. Ánh đèn mờ ảo từ những ngọn đèn đường chiếu xuống, tạo nên một không gian yên tĩnh, gần như tách biệt khỏi thế giới bên ngoài.

Seokmin mở cửa xe, đưa tay đỡ lấy cơ thể của Joshua, giờ đây đã mệt mỏi và gần như kiệt sức. Dù đôi chân hắn có thể tự đứng vững, nhưng sự đau đớn từ vết thương khiến hắn không thể làm gì ngoài việc để Seokmin hỗ trợ.

"Đi thôi, tôi không để cậu chết ở đây," Seokmin nói, giọng không hề có chút rung động. Tuy nhiên, trong đôi mắt hắn là một sự cứng rắn lạ thường, như thể không có gì có thể làm hắn dao động. Joshua cười nhẹ, nhưng không đáp lại, chỉ đơn giản để Seokmin dìu đi.

Họ bước vào một căn phòng nhỏ trong căn cứ, nơi chỉ có ánh đèn vàng nhạt và một chiếc giường cũ. Seokmin đặt Joshua xuống, rồi quay người lấy bông gòn và thuốc sát trùng.

Joshua nằm ngửa, đôi mắt nhìn lên trần nhà, đầu óc mơ hồ nhưng vẫn cố gắng giữ được chút tỉnh táo. Cái cảm giác này... nó quá quen thuộc. Hắn đã từng sống qua những cuộc chiến khốc liệt, nhưng chưa bao giờ cảm thấy cô đơn và cần ai đến vậy.

Seokmin ngồi bên cạnh, đôi tay hắn nhẹ nhàng xử lý vết thương cho Joshua. Lần này, bàn tay hắn không vội vã, cũng không lạnh lùng như mọi khi. Cảm giác của hắn thật sự khác biệt. Đôi tay Seokmin lướt qua da thịt Joshua, tạo nên một sự gần gũi mà chưa bao giờ có trước đây.

"Seokmin," Joshua khẽ gọi, giọng hắn yếu ớt nhưng đầy ẩn ý. "Cảm ơn."

Seokmin ngẩng lên, ánh mắt chăm chú nhìn vào đôi mắt đầy sự mệt mỏi của Joshua. Hắn không nói gì, nhưng trong ánh mắt ấy có gì đó dịu dàng, một thứ tình cảm mà chính hắn cũng chưa từng nhận ra.

Joshua hơi cười, nhưng nụ cười ấy nhanh chóng tắt ngấm. Hắn nhìn vào Seokmin với ánh mắt thăm dò, như thể tìm kiếm thứ gì đó mà hắn đã bỏ lỡ từ lâu.

"Seokmin... Tại sao lại giúp tôi? Cậu không cần phải thế đâu." Giọng hắn lại khàn khàn, yếu ớt hơn.

Seokmin dừng tay, nhìn vào vết thương một cách chăm chú, rồi mới trả lời, nhưng giọng hắn rất thấp, mang một chút gì đó không thể giải thích được.

"Vì tôi không muốn cậu đi. Và tôi không muốn cậu chết."

Joshua ngước mắt nhìn hắn, không biết phải nói gì. Cảm giác ấy, dù ngắn ngủi, khiến trái tim hắn nhói đau.

Seokmin thở dài, không muốn nhìn vào mắt Joshua lâu hơn nữa. Hắn vội vàng xoa xoa vết thương trên bụng của hắn, thay băng mới. Nhưng trong lòng hắn, một cảm giác lạ lùng đang dâng lên, mạnh mẽ và không thể chối bỏ.

Joshua nhắm mắt lại, để mình lặng im. Không phải vì hắn mệt mỏi. Mà vì lời nói của Seokmin khiến hắn bối rối.

Hắn không ngờ rằng một kẻ như Seokmin lại có thể lo lắng đến thế cho mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro