Chương 15: Khoảnh Khắc Yếu Lòng
Tiếng động cơ gầm rú, chiếc xe lao đi giữa màn đêm đầy hỗn loạn.
Trong khoang xe, không khí ngột ngạt đến đáng sợ.
Joshua tựa lưng vào ghế, hơi thở nặng nề, vết thương ở bụng không ngừng rỉ máu.
Seokmin ngồi cạnh, ánh mắt tối sầm.
Hắn tháo chiếc áo vest của mình, vo tròn thành một lớp băng tạm thời, rồi đè mạnh lên vết thương.
Joshua nhăn mặt, nghiến răng chịu đau.
"Mẹ kiếp... Nhẹ tay một chút được không?"
Seokmin không đáp.
Hắn chỉ càng ấn mạnh hơn, giọng trầm lạnh băng:
"Còn sức mà càu nhàu thì chưa chết được đâu."
Joshua cười khẽ, nhưng nụ cười ấy nhạt nhòa hơn bình thường.
Máu vẫn tiếp tục thấm qua lớp vải.
Cảm giác mất máu khiến hắn bắt đầu mơ hồ, tầm nhìn cũng dần nhòe đi.
Seokmin thấy vậy, ánh mắt thoáng qua chút lo lắng.
Hắn giơ tay, vỗ mạnh vào má Joshua.
"Tỉnh táo vào, Joshua. Tôi không cho phép cậu chết."
Joshua khẽ rùng mình vì cái chạm mạnh mẽ đó.
Dù cơ thể đang rơi vào trạng thái yếu ớt, hắn vẫn cảm nhận được sự nóng bỏng từ bàn tay Seokmin-một sự ấm áp mà hắn không nghĩ rằng sẽ có được từ một tên trùm mafia tàn nhẫn.
Tại sao hắn lại lo lắng đến vậy?
Joshua chớp mắt, cố giữ ý thức.
Hắn cất giọng khàn khàn:
"Seokmin... Nếu tôi chết thì sao?"
Seokmin thoáng khựng lại.
Hắn nhìn Joshua, đôi mắt sâu thẳm như xoáy vào tận tâm trí hắn.
"Thì tôi sẽ giết hết tất cả những kẻ dám động vào cậu."
Joshua bật cười yếu ớt.
"Tôi đang hỏi nếu tôi chết thật... không phải ai giết tôi."
Seokmin im lặng.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, vẻ mặt hắn trở nên phức tạp.
"Cậu sẽ không chết." Hắn khẽ nói, giọng trầm ổn đến đáng sợ. "Tôi không cho phép điều đó."
Joshua nhắm mắt lại, đôi môi vẫn còn vương nét cười.
Hắn không biết vì sao, nhưng câu nói ấy... lại khiến hắn cảm thấy an tâm.
Không còn đau đớn.
Không còn sợ hãi.
Chỉ còn lại hơi ấm từ đôi tay người đàn ông kia.
Hơi thở hắn dần trở nên đều đặn hơn.
Seokmin siết chặt bàn tay đang đè lên vết thương, ánh mắt chưa từng rời khỏi khuôn mặt Joshua.
Hắn có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình đang đập nhanh hơn bình thường.
Không phải vì trận chiến vừa qua.
Không phải vì máu đổ.
Mà vì kẻ đang nằm ngay bên cạnh hắn.
Seokmin nghiến răng, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chiếc xe vẫn lao nhanh trên đường, hướng về căn cứ an toàn của hắn.
Nhưng hắn biết rõ-
Lần này, thứ mà hắn muốn bảo vệ... không chỉ là một nhiệm vụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro