
hướng dẫn sử dụng người yêu.
hướng dẫn sử dụng người yêu.
điều 1 — luôn nói những điều dễ nghe.
người yêu không phải cái loa.
muốn nói gì nói cũng được.
theo xuân bách ghi trong “cẩm nang”:
muốn hệ thống người yêu hoạt động ổn định → phải nói dịu, nói đẹp, nói ngọt.
không phải nịnh bợ, mà là biết dùng lời đúng chỗ.
tình huống 1: khi em mặc áo mới
chiều đó, em công bước ra phòng khách trong chiếc áo sơ mi xanh nhạt.
cổ áo hơi rộng, tay áo xắn cao lên.
cậu đứng xoay xoay trước gương kiểu nửa tự tin, nửa chờ người kia nhận xét.
bách đang nằm sải trên sofa, liếc qua một cái là ngồi dậy luôn.
“đẹp.”
công chớp mắt:
“Đẹp sao?”
bách chống tay lên đầu gối, nhìn cậu từ dưới lên, chậm rãi:
“đẹp kiểu… nhìn vô là muốn dắt đi khoe. muốn giữ ở cạnh. muốn ôm luôn.”
công đỏ mặt:
“anh khỏi có nịnh.”
bách cười nhạt:
“nịnh đâu mà nịnh. em mặc cái gì lên người anh cũng thấy đẹp. tại người nó đẹp sẵn.”
công thua.
và đúng như bách ghi trong sổ:
“khen người yêu không bao giờ lỗ. Lỗ nhất là im lặng.”
tình huống 2: khi em làm sai
công rửa chén. không hiểu sao cái chén trơn như bôi dầu, rớt cái choang xuống sàn.
công đứng hình, tay còn cầm cái khăn đang rút nước.
“chết rồi…”
bách đi ra, nhìn cảnh tượng nhưng không nhíu mày, không thở dài, không cà khịa.
hắn cúi xuống nhặt mảnh vỡ, giọng bình thản:
“không sao. cái chén thôi mà.”
công lí nhí:
“em lỡ tay…”
bách bỏ mảnh vỡ vào thùng rác, rồi đứng dậy, xoa nhẹ đầu Công:
“lần sau cẩn thận hơn là được. không có cái chén nào quan trọng bằng em đâu.”
công cắn môi, mắt cụp xuống nhưng miệng cong cong.
“Anh nói vậy em đỡ òi…”
bách nhìn cậu thêm chút nữa, rồi nói như kết luận:
“anh chọn thương em, chứ đâu chọn bắt lỗi em.”
và trong sách, ngay dưới dòng chữ đậm:
“khi người yêu làm sai — đừng nặng lời. người ta đã tự thấy sai. việc của mình là nhẹ nhàng để họ không buồn.”
tình huống 3: khi em không tự tin
có hôm em công hỏi một câu nhỏ xíu, nhưng đáng để bách ghi thành hẳn một mục:
“bách… em có phiền anh không?”
chỉ một câu thôi mà bách đặt cuốn sách xuống, kéo người yêu vào lòng, ôm sát đến mức nghe được nhịp tim.
"phiền nhất là lúc em không nói. còn hỏi như vậy là dễ thương.”
công úp mặt vào áo hắn:
“em thấy mình phiền...”
bách đặt tay lên gáy cậu, nói rất chậm:
“phiền cũng được. anh thương nguyên cái phiền đó luôn.”
trong cẩm nang, bách ghi thêm một dòng nhỏ:
“người mình thương, có đôi lúc không cần lí lẽ. chỉ cần nói lời làm họ mềm ra.”
điều 1 kết thúc bằng đúng ba dòng gọn lỏn mà bách chốt lại:
1. người yêu không cần nghe lý thuyết.
2. người yêu cần cảm thấy mình được yêu thương.
3. lời nhẹ một chút, yêu nhiều một chút — là vừa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro