Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5



"Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi cũng là Takata Mashiho độc nhất vô nhị."

.
.
.

Mashi thân yêu,

Từ biệt sau Trung thu, đã lâu không thấy tin ngươi về, nghe nói quân không lâu nữa sẽ hồi kinh, mong sớm gặp mặt.

Kim Junkyu kính bút.

"Tướng quân, thời gian không còn sớm."

Nghe thấy thanh âm của truyền lệnh viên tùy thân ở bên ngoài, Takata Mashiho thu hồi cẩm thư, để vào trong một hộp gấm tinh xảo, vén lên rèm che, bên ngoài tuyết bay khắp trời, trời đất thành một mảnh trắng xoá, thở ra hơi nóng đều có khói trắng bốc lên, núi non trùng điệp, nham bích phơi mình dưới đại tuyết có vẻ vô cùng dữ tợn. Takata Mashiho ngẩng đầu lên, vài bông tuyết lạnh băng rơi xuống mặt, trôi qua nhiều năm, dường như hắn càng ngày càng thích ứng với thời tiết giá lạnh cũng như sự yên lặng tịch mịch ở nơi này.

Thỉnh thoảng vang lên một tiếng huýt sáo dài trong trẻo, chim ưng bay xuyên vào đám mây trên trời cao, lưu lại bên dưới mặt đất một bóng ảnh dài.

"Chuẩn bị xuất phát thôi." Hắn nói.

Phía sau một vạn tinh binh, áo giáp nghiêm trang, quân trang chỉnh tề, tư thế hào hùng ngùn ngụt, Takata Mashiho nhanh nhẹn bước đến, nhảy lên chiến mã cao to.

"Hồi kinh!"

Nghe lệnh, đoàn quân khổng lồ bắt đầu chầm chậm chuyển động, như một con cự mãng lượn vòng trên mặt đất trơ trọi, mênh mông cuồn cuộn.

Bên kia, trời đông giá rét khiến kinh thành cũng trắng xoá một mảnh nhưng mang dáng vẻ nhàn rỗi náo nhiệt hơn rất nhiều. Dòng người áo bông xanh xanh hồng hồng đầy đủ sắc màu rộn ràng qua lại, khuôn mặt của đám con nít bị lạnh ửng hồng đang chụm lại một chỗ đắp người tuyết, vui đùa huyên náo cả một khu.

"Chủ tử, đoán chừng chỉ chút nữa là Cao tướngquân về thành rồi."

Kim Junkyu ngáp một cái thật lớn, đang ôm khư khư một lò sưởi nhỏ, chớp mắt nhìn tuyết đóng dày đặc bên ngoài, "Lạnh quá đi mất, Mashiho cưỡi ngựa chắc còn lạnh hơn nữa?" Nói xong liền buông lò sưởi, thị nữ bên cạnh thấy thế vội vã đem một chiếc áo choàng khoác cho hắn.

"Yoshi, truyền lệnh xuống phía dưới, ta đi thôi"

"Vâng!"

Kim Junkyu được thị nữ trùm kín áo bông, thong thả ngồi lên xe ngựa, lắc lư xuất phát. Từ sau khi Takata Takezo qua đời, Takata Mashiho trấn giữ biên giới, hôm nay tình thế ở biên quan không tốt, tuy rằng đối phương không thể phát động các cuộc tiến công lớn uy hiếp, nhưng cũng chỉ đang ẩn mình chờ thời. Chỉ sợ trong vài chục năm tới, Mashiho sẽ còn mệt mỏi nhiều, khó mà một năm về thành hai ba lần như thế này nữa.

Kim Junkyu vốn cho rằng với sự thông minh lẫn nhạy cảm của Mashiho, lúc hắn bế môn không gặp chắc chắn sẽ khiến đối phương hết hy vọng, không qua lại cùng hắn nữa. Nhưng hết lần này tới lần khác, thư từ biên cương vẫn đều đặn gửi về. Nếu Takata Mashiho đã ra vẻ không hay biết gì, thì Kim Junkyu cũng coi như không có chuyện gì xảy ra, mỗi lần Mashiho hồi triều hắn đều ra khỏi thành nghênh tiếp, phảng phất hai người vẫn thân mật như thuở bé.

"Chủ tử, có chuyện này thuộc hạ không biết nên nói hay không." Ở bên trong xe, Yoshi nhìn vẻ mặt buồn ngủ của Kim Junkyu nhẹ giọng lên tiếng.

Kim Junkyu cười duỗi thẳng cánh tay, "Sao phải ấp úng thế, ngươi cứ thoải mái đi."

Yoshi có chút xấu hổ, mất tự nhiên ho khan một tiếng rồi nghiêm mặt nói, "Chủ tử cũng biết hôm nay binh mã thiên hạ là ai đang nắm trong tay?"

"Duẫn Tại Húc - Yoon Jae Hyuk Đại tướng quân." Kim Junkyu đoán được Yoshi muốn nói cái gì, nhún vai cười, "Ý ngươi muốn nói, hiện Đại nguyên soái là Yoon tướng quân, thế nhưng Yoon tướng quân lại là thuộc hạ cũ của Takata Takezo Cao tướng quân. Chưa đến ba năm, người cầm hết thảy binh mã thiên hạ sẽ là Takata Mashiho. Ta hôm nay giao hảo với Takata Mashiho, chỉ sợ sẽ có kẻ khua môi múa mép dưới trướng Thái tử điện hạ nói ta đại nghịch bất đạo gì đó thì sẽ bất lợi phải không?"

Nghe Kim Junkyu nói như thế, Yoshi một mặt cảm thán chủ tử quả nhiên là đế vương bẩm sinh, một mặt cảm giác mình đã theo người nhiều năm mà không có tiến bộ gì cả.

"Thái tử điện hạ sẽ không để ý điều này." Kyu cười nói, "Hắn hiểu rõ ta nhất, ta chỉ muốn ly khai hoàng gia, không cần trông nom hay quan tâm gì, tận hưởng những ngày nhàn nhã tự do của mình. Đáng tiếc rằng thân là tông thất hoàng gia, từ nhỏ ăn đồ của thiên hạ, dùng đồ của bách tính, không thể vung tay áo ném đi bách tính thiên hạ đã nuôi mình khôn lớn được..."

"Chủ tử thật vì bách tính thiên hạ mà suy nghĩ..." Yoshi chỉ nói phân nửa, ngoan ngoãn quỳ ngồi ở một bên. Kim Junkyu liếc mắt nhìn hắn, tự nhiên hiểu được thị vệ trung thành và tận tâm của mình muốn nói gì nhưng cũng không tiếp lời, chỉ nhắm mắt lại.

Đường biển đường núi xa xôi hiểm trở, phía xa xa có xa mã tiến đến, đợi bọn thị vệ truyền lệnh liền xác nhận xong thân phận của hai bên, Takata Mashiho thúc ngựa chạy chầm chậm đến bên cạnh xe ngựa của Kim Junkyu, "Hạ quan Takata Mashiho xin được nghênh đón hoàng tử điện hạ." Vừa nói vừa xuống ngựa, quỳ một chân trên mặt đất.

"Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, nhìn thấy ta không cần phải hành lễ." Takata Mashiho vừa ngẩng đầu, liền bị nhét vào lòng một bình giữ ấm, Kim Junkyu mỉm cười dìu hắn đứng lên, "Nửa năm rồi không gặp, Mashiho."

Takata Mashiho rũ mắt, chỉ cười nói, "Đúng vậy, năm tháng hai mươi bốn ngày."

Kim Junkyu cười haha rồi kéo hắn vào xe ngựa,"Đồ ngốc, ngươi thật sự đếm từng ngày sao? Nếu biên quan cực khổ như vậy thì để ta bẩm báo phụ hoàng gọi ngươi trở về kinh thành là được mà."

Takata Mashiho ngồi vào chỗ của mình, xe ngựa lung lay lắc lư đi trở về, nhỏ giọng nói, "Cứ ngây ngốc ở lại có khi chỉ thêm khó khăn."

Âm giọng rất nhỏ, Kim Junkyu làm như không nghe thấy gì hết, câu có câu không đáp lại hắn. Hai người trên đường chuyện trò vui vẻ, ấm áp náo nhiệt.

Yoshi ở bên ngoài quan sát nhận định, trong lòng cảm thán không ngớt. Đội ngũ một vạn quân trùng trùng điệp điệp như vậy, đến lúc này vẫn ngay ngắn trật tự, nhịp chân bước đều, từng bước đi dường như có thể làm cả đại địa rung động.

"Cao tướng quân trị quân quả nhiên nghiêm minh, nếu chủ tử có hắn tương trợ..." Yoshi thầm nghĩ.

Ầy... Thôi vậy, chủ nhân của hắn đã không màng đến đế vị thì bản thân mình là thị vệ, cần gì phải suy nghĩ nhiều.

.

.

.

"Xin thông báo dùm, nói Takata Mashiho bái kiến Phác bá gia."

Ngày hôm sau, Takata Mashiho một thân trang phục trắng thuần, đứng trước cửa Thiều vương phủ. Chờ gã sai vặt thông báo giây lát rồi chạy đến dẫn đường, đi qua đình các hành lang quanh co khúc khuỷu mới thấy được noãn các, mơ hồ có tiếng đàn truyền đến. Gã sai vặt hành lễ với hắn, ý bảo Park Jihoon ở trong lý các mà gã không tiện quấy rối nên liền lui xuống, để Takata Mashiho vào một mình.

Takata Mashiho chỉnh lại y sam rồi tiến vào, vừa vào noãn các liền có thể ngửi được một cổ đàn hương nhè nhẹ ấm áp, tiếng đàn càng lúc càng rõ ràng, là một khúc nhàn vân cô hạc, đi qua đường rẽ thì thấy một người ngồi trước cổ cầm gẩy đàn, khói nhẹ từ hương đỉnh tỏa khắp bốn phía, phảng phất như một bức họa, khiến người ta không dám quấy rầy, hắn đành nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Khúc đàn kết thúc, Park Jihoon mới đứng dậy hướng khách nhân đi tới, cười nói, "Đã lâu không gặp, có vẻ ngươi vừa cao thêm lại rắn chắc hơn."

Mashiho thấy y đi tới vội vã đứng dậy chắp tay cung kính, "Phác thúc thúc, nhiều ngày không gặp, thân thể người có mạnh khỏe không?"

Park Jihoon ra hiệu bảo Takata Mashiho ngồi xuống, mỉm cười ôm lấy bình giữ ấm, giữa hai người cách một bàn cờ, "Hiền chất hôm nay tới tìm ta, có lẽ cũng không phải để ôn chuyện?"

"Phụ thân từng nói với con, sau này nếu gặp chuyện gì không thể hiểu được có thể tới tìm Phác thúc thúc xin chỉ dẫn..."

"A, " Park Jihoon cười lắc đầu, "Takezo quá đề cao ta rồi, hiền chất muốn hỏi chuyện gì cứ nói thẳng đi."

Takata Mashiho rũ mắt xuống, dừng một chút rồi mới mở miệng, "Mashiho có hai chuyện không thể hiểu, mong Phác thúc thúc chỉ giáo. Thứ nhất, đó là trận đánh cuối cùng của phụ thân. Dưới tình huống lúc đó, Đột Quyết đại quân do Khả Hãn điều khiển, mà người lại dùng Tiết hình trận không chút phù hợp để đánh trả. Phụ thân còn nói binh thư chỉ là vật chết, người mới là thứ sống, nhưng đến bây giờ Mashiho vẫn không rõ việc làm lần này của người thân là vì sao. Nếu không đối đầu trực tiếp, có lẽ... có lẽ mọi chuyện sẽ không như vậy, con thực sự không thể hiểu được phụ thân anh minh như vậy, vì sao..."

Park Jihoon rót một chén trà đưa cho Takata Mashiho rồi tự châm cho mình, suy nghĩ một hồi liền từ hộp cờ lấy ra mấy quân cờ, nói với Mashiho rằng quân đen là trận thế của Đột Quyết, "Hai quân giao chiến vào đúng đông quý, nếu không phải lương thảo bị thiếu hụt vào mùa đông thì Đột Quyết cũng sẽ không tùy tiện tuyên chiến." Dứt lời hạ xuống mấy quân trắng, "Nếu các ngươi không đánh trực diện, lui lại ba trăm dặm với bãn lĩnh của Takezo có thể tử thủ biên quan, sẽ bảo vệ được lương thảo cũng như tính mệnh."

"Nhưng nếu là như vậy, chỉ sợ các ngươi phải ở lại biên quan thêm một thời gian dài mà không thể hồi kinh." Park Jihoon tiếp tục hạ quân trắng, "Trong quân đội rất nhiều người đã rất nhớ nhà. Hơn nữa... hơn nữa, Takezo không chừng cũng đang rất nhớ kinh thành."

"Sở dĩ cha con tùy tiện như vậy..."

"Kỳ thực không tính là tùy tiện." Park Jihoon sắp xếp trận cờ cho Takata Mashiho xem, "Từ trận cờ này bày ra ngươi có thể thấy được, Đột Quyết ban đầu lấy Tam phân trận để tiến công, muốn dùng kỵ binh làm chủ, sau là bộ binh hỗ trợ. Lúc này chia ra ba đường, lấy đội ngũ cường hãn nhất dẫn đầu tấn công trung tâm, kỵ binh thông thường phân ra tấn công hai bên tả hữu. Khi tới gần kỵ binh chủ lực sẽ chia làm ba tổ, tạo thành thế công kích áp sát cả ba mặt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro