Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3



Giữa biển người mênh mông, chúng ta có thể nhận ra nhau ngay lần đầu là mãn nguyện rồi...

Ôi Nhạn Môn Quan.

Takata Takezo đứng ở quan khẩu, trăng sáng sao thưa, gió đêm phơ phất, vết thương cũ từ nhiều năm trước lại bắt đầu âm ỉ đau.

"Phụ thân, người nghỉ ngơi cho khỏe đi." Dưới ánh trăng, gò má của niên thiếu tướng quân vừa cương nghị lại kiên định, là con trai hắn, một thân quân trang áo giáp ánh lên ngân sắc băng lãnh, "Ngủ sớm chút, sáng mai ra trận, chúng ta và tướng lĩnh bên kia cùng phân cao thấp một phen. Xong trận này là có thể trở về kinh thành, phải không ạ?"

Lúc nói như vậy, đôi mắt của Mashi như đang phát sáng, con ngươi đen láy xinh đẹp phảng phất như sao trời, ông có thể thấy bên trong ánh sáng trong trẻo đó là niềm vui sướng cùng hy vọng.

Mashiho nói với cha quả quyết rằng rất nhớ kinh thành... Takata Takezo cười vỗ vỗ vai con trai, "Đúng vậy, ngày mai đánh xong trận đó, chúng ta sẽ trở về kinh thành."

"Không biết khi chúng ta chiến thắng trở về, bệ hạ có xuất thành nghênh đón chúng ta không?"

"Con trai của ta, con nghĩ rằng bệ hạ rất rảnh rỗi sao? Hắn xuất thành nghênh tiếp là chuyện trọng đại lắm đấy, sẽ không đâu. Thế nhưng thái tử cùng nhị hoàng tử sẽ đến." Takata Takezo cười rồi xoa đầu con trai, "Được rồi, đi ngủ đi. Ngày mai quyết đánh một trận, sau đó cha sẽ để con cưỡi hãn huyết bảo mã trở về kinh thành."

"Vâng!" Takata Mashiho dùng sức gật đầu, xoay người chạy xuống vọng tháp.

.

.

Viễn giác tranh minh, sa trường bất diệt, dũng tướng dùng cự đao chém liệt mã, máu chảy văng khắp nơi, tiếng vó ngựa, tiếng gào thét, còn có tiếng trống trận xa xôi đè ép màng nhĩ. Takezo tĩnh lặng đứng trên đài cao, không ngừng điều binh biến hóa đội hình.

"Tại sao cha lại dùng Tiết Hình trận tấn công?!" Takata Mashiho xông lên trạm, "Phụ thân! Tuy rằng bày binh bố trận con không bằng người, thế nhưng tình cảnh này mà dùng Tiết Hình trận có khác gì tự sát ── người..."

*Tiết hình: hình dạng đinh/ mũi tên aka tấn công trực diện.

"Ta biết. Nhưng lúc này không giống như ngày xưa, Mashiho con phải nhớ kỹ, binh pháp trên sách vở cũng chỉ là binh pháp chết." Takata Takezo xoay người lại, thân áo giáp ngân bạch ánh lên hàn quang lạnh lẽo, tựa như bảo kiếm được tuốt ra khỏi vỏ.

"Người..." Takata Mashiho ngây ngốc một hồi.

"Với lại, ta muốn đích thân xuất trận." Takata Takezo điềm nhiên nói, vẻ tĩnh lạnh trên khuôn mặt làm nổi bật hàn khí của áo giáp khiến không ai dám đến gần, ý thức chiến đấu mãnh liệt uy nghiêm bao phủ dày đặc."Nếu Khả Hãn của đối phương đã đi ra, chúng ta lúc này cũng phải đáp lễ!"

Đây mới chính là đương kim khuynh thế danh tướng, Ngự Điện đại tướng quân, Takata Takezo!

"Phụ thân, ta cũng muốn xuất chiến!" Takata Mashiho vội vã kéo lấy cha nói. Takata Takezo nhìn con trai, gật đầu, "Được."

Con của hắn, cũng nên trưởng thành...

Takata Mashiho lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với tử vong như vậy ──

Không thể tưởng tượng nổi, nhưng hắn cũng không có quá nhiều sợ hãi, có lẽ là hắn đã không còn chút khí lực dư thừa nào để tự hỏi cái gì gọi là sợ. Trường đao dính máu trong tay phảng phất như có ma tính, chỉ dẫn hắn huy vũ tung hoành, hắn một lần rồi lại một lần kết thúc sự sống, hai mắt của hắn tựa hồ cũng bị huyết sắc nhuộm đỏ, cả thế giới đều là một mảnh hồng sắc.

Đây là chiến tranh, đây mới là chiến trường ──

Máu đỏ, xương trắng, hai chân của hắn bị nhuộm dính nhớt đến ẩm ướt, bước chân đạp lên thi thể, dưới chân là kẻ thủ xâm lược, cũng có huynh đệ của bọn hắn. Dù thế nào cũng phải tiến bước, nếu không đi tiếp, hắn cũng sẽ trở thành một cục máu rên rỉ nằm trên mặt đất.

"Phụ thân..." Takata Mashiho vô thức la lên, đảo mắt tìm kiếm, phụ thân của hắn đâu? Hắn vừa rõ ràng thấy phụ thân của hắn xuống tới, phụ thân của hắn đâu?

"Phụ..." Hắn thấy một thân ảnh cao lớn trưởng thành. Hắn chật vật từng bước tiến đến, người che chắn ở phía trước không nhiều lắm, hắn có thể tiến đến. Takata Mashiho nỗ lực bước đến trước, nhưng chỉ thấy một đầu mũi tên nhanh như gió bắn lại, đâm rách ngực phụ thân của hắn, "Cha ──!"

Một khắc kia khi mũi tên đâm xuyên qua ngực, Takata Takezo dùng hết khí lực cuối cùng đâm lợi kiếm thật sâu vào ngực của tên tướng đầu sỏ bên kia, Đột Quyết Khả Hãn.

Một khắc trôi qua, hắn cảm nhận được sự tĩnh lặng chưa từng có.

Thanh âm bên tai cũng dần dần cách xa hắn, hắn cô độc đứng lặng giữa khoảng không trời đất mênh mông. Sau đó, hắn nghe được có người mỉm cười gọi tên của mình, "Takezo, Takezo", phảng phất là một người, phảng phất là rất nhiều người. Bỗng nhiên thiên quân vạn mã gào thét chạy vụt qua hắn, nhưng tai lại càng nghe rõ ràng, hắn nghe được thanh âm kia từng tiếng gọi "Takezo" càng ngày càng gần, gần như thể người nọ đang ở bên cạnh, đưa tay là có thể chạm tới, nhưng khi hắn thật sự đưa tay ra, lại bắt không được.

Hắn thấy thật lâu trước đây, khi đó hắn còn có thể gọi người kia "Jong-il". Hắn, đã từng, có thể không kiêng nể gì gọi tên người kia, tay cầm tay, hắn cùng người kia chạy đi rất xa. Mùa xuân bọn họ cùng nhau thả diều, mùa hè cùng nhau nghịch nước, mùa thu cùng nhau ngắm trăng, mùa đông cùng nhau chơi tuyết. Bọn họ từ lúc còn rất nhỏ đã ở cùng một chỗ, như thể mọi ký ức đều từ người kia mà bắt đầu.

Sau này, hắn trở thành hoàng đế bệ hạ, ngồi trên long ỷ thật cao, còn hắn chỉ có thể cúi đầu đứng ở dưới bậc thang.

Hoàng đế nói, Takezo, ta tặng ngươi trăm dặm trường đình được không? Ta dùng hoàng kim xây cho ngươi một cung điện trăm gian, ngươi có thích hay không?

Hắn nghe được chính mình nói, thỉnh bệ hạ ban cho ta trăm vạn ta tinh binh, thống lĩnh thiên hạ quân mã, vì bệ hạ mà cống hiến sức mình.

Hoàng đế mỉm cười, nụ cười của hoàng đế rất khó nhìn. Hoàng đế nói, Takata Takezo, ngươi thực sự là ái khanh của trẫm.

Âm thanh bên tai tựa hồ rõ ràng hơn một chút, hắn thấy một khuôn mặt quen thuộc nhào đến, trên mặt còn dính máu đen, ánh mắt kia đã không còn sự vui sướng trước kia mà chỉ có nỗi sợ thật lớn...

Sợ hãi?

Không phải sợ, con trai... con trai của Cao gia chúng ta, cái gì cũng không sợ... Cha không còn gì có thể lưu lại cho ngươi, thế nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nam nhân gia tộc Takata chúng ta, cho tới bây giờ đều không sợ, không hèn nhát, dũng cảm mà tiến lên chứ quyết không lùi bước.

Thủ lĩnh quân địch đã chết, đội quân tan tác dĩ nhiên bị bọn họ dễ dàng quét sạch. Takata Mashiho nhào tới, nhìn phụ thân lay động một cái liền vội vã đỡ lấy, điên cuồng rống lên, "Quân y đâu! Sao còn không mau đến đây!!" Phụ thân của hắn đã đứng không vững, phụ thân của hắn ngã vào trong ngực hắn, môi mở ra rồi khép lại, phụ thân hắn nói, "Kinh thành..."

Takata Takezo nhìn về phương hướng của kinh thành, thật là xa... Nơi này cách hoàng cung thực sự rất xa, chỉ sợ dùng hết hơi thở cuối cùng cũng không kịp trở về mất rồi.

Nhưng mà nơi đó có bệ hạ của hắn, có bầu trời của hắn, chúa tể của hắn, tín ngưỡng duy nhất trong đời của hắn.

Cảnh Phúc Cung (Gyeongbokgung 경복궁)...

Takata Takezo cả đời này, vì ngươi sinh, vì ngươi tử, vì ngươi bách chiến bách thắng, vì ngươi cúc cung tận tụy mà chết...

Gyeongbokgung... Ta chỉ cầu mong, hồn phách hai người chúng ta sẽ luôn cùng một chỗ, cho dù trải qua bao lần luân hồi, sinh mệnh của ngươi sẽ luôn có ta bên cạnh, cơm canh đạm bạc cũng tốt, cẩm y ngọc thực cũng được, gần nhau cả đời cũng tốt, hôm nay gặp mai chia lìa cũng không sao, giữa biển người mênh mông, chúng ta nếu có thể nhận ra nhau trong ánh mắt đầu tiên là tốt rồi...

Cảnh Phúc Cung... Bệ hạ của ta... Cho dù chết, ta cũng phải vì ngươi bảo vệ biên cương này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro