Chương 1: Hoa Thược Dược Xanh
Năm 2004, San Francisco, Mỹ. Lễ trao giải WCG.
" Á quân Star Craft, ——— China ——– Suyao!"
Người dẫn chương trình tuyên bố một cách phấn khích bằng Tiếng Anh, ở giữa sân khấu, một thành viên của ban tổ chức giải trao cúp cho Tô Dược. Tô Dược mười chín tuổi, vóc dáng nhỏ nhắn, chỉ cao đến vai người nước ngoài. Cô đứng trong ánh đền huỳnh quang rực rỡ, nhận cúp bạc, trên khuôn mặt nở nụ cười có phần ngây thơ, mái tóc đen xõa xuống vai, má lúm đồng tiền nhìn rất đáng yêu. Hôm nay, cô gái phương Đông mười chín tuổi này hoàn toàn trở thành tâm điểm chú ý, cô dùng hai tay đưa cúp lên cao, tạo dáng thật đẹp. Các trang web game, những tờ nhật báo hàng đầu đều đưa tin tức của cô trên làm tin nổi bật nhất.
Á quân WCG, bất luận như thế nào, đều không phải người tầm thường.
Nhưng, mắt Tô Dược vẫn sáng ngời, nhìn chằm chằm vào một góc tối như mực bên cạnh khán đài, cũng không biết cô đang suy nghĩ cái gì, giống như cô nếu không có tiền thường cũng vẫn sẽ đến.
" Quán quân Star Craft ——China——THANATOS!"
Tiếp theo, người dẫn chương trình tuyên bố giải quán quân, đó cũng là giải thưởng cuối cùng, cũng là giải thưởng có giá trị nhất. Nghe đến cái tên THANATOS, khuôn mặt tươi cười của Tô Dược lập tức trệ xuống, cô nhếch miệng, ngơ ngác nhìn chàng trai tên THANATOS kia từng bước từng bước một khoan thai bước đến.
Đúng vậy, cô chưa từng có ý nghĩ giành được giải quán quân, cô biết, cô nhất định sẽ thua trong tay hắn, hắn nhắm mắt cũng có thể khiến cô sợ đến tè ra quần.
THANATOS là một huyền thoại, khi Tô Dược mới bắt điên cuồng theo bạn học trốn học tập đánh Star Craft, người này đã có mong muốn làm quán quân WCG.
Nhưng cô chưa từng nhìn mặt THANATOS, cũng không biết tên thật của THANATOS là gì. Tô Dược kinh ngạc, người này bất kể trong trường hợp, bất kể trong thời điểm nào, ngay cả khi cùng Tô Dược đánh trận chung kết cũng đều đội chiếc mũ lưỡi trai, đeo chiếc kinh râm đen lớn che gần hết khuôn mặt, chỉ dùng tên giả là THANATOS.
Cô chỉ biết rằng, trong lòng cô có một tòa tháp cao, và cô nhất định phải đứng trên đỉnh của tòa tháp đó. Quyết tâm ấy vẫn luôn cùng cô mọi lúc mọi nơi, từ khi cô còn là học sinh tiểu học, khi cô làm liên đội trưởng, khi cô lấy được giấy chứng nhận piao cấp mười, khi cô nhận được giấy trúng tuyển đại học,... Từ nhỏ, mỗi khi cô muốn có một thứ gì, bằng cách cố gắng, cô chắc chắn sẽ có được, bởi vì bố mẹ cô nói, chỉ cần cô làm được như vậy, họ sẽ không ngăn cấm cô chơi game.
Tô Dược có thể phá đảo game Đấu La, Tô Dược biết rõ mọi đường tắt của game Super Mario, Tô Dược có thể nói ra thuộc tính của mọi loại quái vật trong game Long Cùng Địa Hạ, sau này, khi cô nghe được từ một nam sinh rằng THANATOS là một nhân vật truyền kì, một nhân vật trong truyền thuyết, cô bắt đầu tập đánh Star Craft, cô không ngừng lần lượt tham gia từng khu thi đấu, như vậy vài năm, cô biết, người có thể ngăn cản cô đi lên đến đỉnh tháp của mình cho có mình hắn.
Bây giờ, cô rốt cục đang cầm cúp bạc trong tay, đứng bên cạnh hắn.
" Đừng thất thần như vậy, cô gái." Người trao giải nghĩ rằng Tô Dược vì thua THANATOS trong trận chung kết nên luôn canh cánh trong lòng, anh ta thoải mái vỗ vai Tố Dược, ý bảo họ – quán quân và á quân bắt tay nhau.
" Tôi có thể nói vài câu không?" Tô Dược ngẩng đầu hỏi người trao giải, giọng nói yếu ớt.
Anh ta liền đưa microphone cho cô.
" THANATOS, tôi... muốn nhìn mặt anh..."
Vừa mới là một cô nương đầy phong độ, nhưng giờ phút này, hai mặt Tô Dược nóng bừng lên, cô cũng không thể tin rằng, thanh âm của cô lại không khác gì tiếng muỗi kêu cả.
... Nhưng hắn thờ ơ.
Tô Dược đỏ bừng mặt, cô quyết tâm phải nói ra bằng bất cứ giá nào.
" THANATOS!" Cô lớn tiếng nói, " Em thích anh! Thích anh từ lâu rồi! Em vì anh nên mới đứng ở nơi này!"
Toàn hội trường bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, phóng viên cùng những nhóm tuyển thủ dự thi khác đều miệng thành hình chữ O, ai cũng không nghĩ tới, tại lễ trao giải còn có thể được chứng kiến một tình huống hương diễm như vậy. Bọn họ thậm chí còn tạm dừng việc lên bục nhận giải, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của THANATOS.
THANATOS, trong thần thoại Hy Lạp, đó là tên của vị thần chết.
Tô Dược cảm thấy móng tay đâm sâu vào da thịt, vài giây chờ đợi cứ dài tựa như một thế kỉ.
Vẫn là người trao giải hài hước phản ứng nhanh nhất, anh ta chạy nhanh đến đưa một cái microphone khác cho THANATOS.
Nhưng hắn không nhận.
" Thật xin lỗi."
Hắn dùng tiếng Trung, vô cùng thản nhiên mà nói ra ba chữ như vậy.
Sau đó, hắn xoay người bước đi.
Trong một năm trời, toàn bộ thế giới của Tô Dược đều trở nên xám xịt.
...
" Hôm nay là ngày lành đó, hãy nghĩ rằng mọi chuyện đều có thể thành công, ngày mai là ngày lành đó, thành công không thể chờ ai, ngày kia cũng là ngày lành đó..."
Tô Dược tỉnh dậy được là do bị nhạc chuông điện thoại quái dị đánh thức.
Bây giờ là đầu mùa đông năm 2010.
Tô Dược mơ mơ màng màng nằm trong chăn lăn qua lăn lại, bỗng giật mình một cái, cô như đang nghĩ đến việc gì, vừa bật di dộng lên liền nhìn thấy, bây giờ là 8:55.
Cô liền xông ra ngoài cửa.
" Cô còn nhớ mình đang đi làm sao Tô Dược? Tháng này cô đi muộn hai mươi tám lần, nếu không muốn đi làm thì cô nghỉ sớm một chút đi."
Khuôn mặt vạn phần không thay đổi của quản lí hiện lên trước mặt cô, xong rồi xong rồi, Tô Dược ngồi trên taxi vỗ ngực, ông ta hôm qua vừa mắng cô xong, vậy mà hôm nay cô lại đi muộn.
Cô cũng không nghĩ ra vì sao, rõ ràng cô một tháng chỉ đi muộn hai mươi hai lần, tại sao quản lí lại tính ra thành hai mươi tám?
" Bác à, bác có thể lái nhanh một chút không?"
Tô Dược một bên thúc giục tài xế lái xe, một bên cấp tốc suy nghĩ lấy cớ cho việc đi muộn hôm nay của mình.
Tắc đường, lại tắc đường, dì cả đến, phát sốt, lưu ban, răng đau, viêm dạ dày, dì cả đến lần thứ hai, viêm tuyến nước bọt, viêm xoang, viêm giác mạc, dãn phế quản, dì cả đến lần thứ ba... Nhưng tất cả các lí do đó, trong tháng này cô đã đều dùng qua một lần.
" Mình có nên nói rằng mình bị nhiễm trùng đường tiểu? Không nên không nên, quá độc ác, nếu không thì xuất huyết tử cung? Hoặc là bị trĩ? Quản lí sẽ giết mình sao..."
Tô Dược đang rối rắm vô cùng, mà lúc này, di động của cô lại vang lên bài hát " Hôm nay là ngày lành ngày mai là ngày lành" một lần nữa.
Ngày lành cái đầu ngươi!
Nội tâm Tô Dược rít gào, cô nhìn điện thoại, là Lưu Đại Tư gọi đến.
Lưu Đại Tư là bạn cùng phòng hồi đại học của Tô Dược.
4 năm trước, sau khi nhận giải WCG tại San Francisco, cô gái phương Đông trẻ tuổi nhất, Suyao mà cả thế giới mong chờ, đột ngột rời khỏi kiếp kiếm sống bằng chơi game, cô không hề chơi, cô không hề kì vọng, cô không hề cười, tòa tháp cao trong lòng cô ầm ầm đổ xuống.
Cô dành hơn mười năm luyện được kỹ thuật siêu phàm, khiến bản thân có một lần được tỏa ánh hào quang tứ phía, cô cũng từng nghĩ sẽ biến việc thi đấu game thể thao thành nghề nghiệp, ở con đường này càng chạy lên cao.
Nhưng là, cô cuối cùng vẫn bị người ta khiến cho tè ra quần.
Cô về nước, đọc sách, tham gia các cuộc thi, tốt nghiệp, đi làm, làm việc phải nhìn sắc mặt cấp trên, tiền nong eo hẹp, cuộc sống không quá tốt lành, nhưng cho dù như vậy, cô vẫn cảm thấy thỏa mãn với cuộc sống bình thường này. Cô để tóc dài, nuôi móng tay, dưới sự hun đúc của Lưu Đại Tư, cô bắt đầu xem Anime, đọc tiểu thuyết, nhưng chỉ đọc những loại thô tục đến đáng khinh, thông thiên ý dâm Tiểu Bạch như cuốn " Cùng Đại Thần JQ" chẳng hạn.
" Nếu tớ có thể gặp được đại thần thì thật tốt!" Lúc ấy, Lưu Đại Tư háo sắc điển hình đang truy cập diễn đàn game "Nhân Gian", đọc câu chuyện truyền kì về các nhân vật nổi tiếng.
Tô Dược cười cười đi đến, không ai biết tại chỗ cô vừa đi qua có một chiếc cúp bạc đã đặt đó sáu năm, bụi bặm bám đầy, ngay cả cô cũng quên mất.
" Dược Dược, chơi game võng du với tớ đi! Chính là cái này! Nhân Gian! Game mới ra! Nhưng cực hay!" Lưu Đại Tư lắc vai Tô Dược. " Tớ biết cậu không thích chơi game, nhưng không liên quan đến trò chơi này. Game võng du thực ra không ngu ngốc nhàm chán như cậu tưởng tượng, cậu xem đi cậu xem đi, thật đẹp! Khi chơi không chừng còn có thể làm quen với đại thần đó a ha ha ha!"
Tô Dược nhìn thoáng qua màn hình, trò chơi này quả thật được thiết kế vô cùng tinh xảo hấp dẫn, cũng không phải dùng đến chiến lược hại não. Dù vốn đã quyết tâm không chạm vào tất cả các loại trò chơi, nhưng khi bạn thân từ nhõng nhẽo đến cứng rắn thuyết phục, Tô Dược đành phải đáp ứng, còn an ủi chính mình, đây chỉ là một trò chơi trên Internet hưu nhàn, không phải là những game thi đấu thể thao như Star Craft.
Lúc đó, nhân vật của Lưu Đại Tư trong game tên là " Nước Chảy Đại Tư", cấp 102, là một Độc Hành Du Hiệp, vũ khí là Tuyết Tinh Trường Cung màu lam tỏa hào quang lấp lánh, uy phong lẫm liệt đứng trên vách núi đen ngòm... bắn chim sẻ.
" Ha ha, Dược Dược, cậu yên tâm, nếu cậu bị khi dễ, tỷ tỷ đây sẽ giúp cậu!"
Lưu Đại Tư vui vẻ nhìn chăm chú vào nhân vật cấp 1 của Tô Dược. Tên nhân vật: " Hoa Thược Dược Xanh", chức nghiệp...
Tô Dược nhìn vào hệ thống tứ đại chức nghiệp của pháp sư: Thánh Đường Mục Sư, Pháp Sư Triệu hồi, Ngũ Hành Thuật Sư, Hắc Ám Vu Sư, lại nhìn sang hệ tứ đại chức nghiệp chiến sĩ: Ngân Nguyệt Võ Sĩ, Phi Long Dũng Sĩ, Kỵ Sĩ Bàn Tròn, Song Đao Liệt Sĩ, rồi nhìn sang hệ tứ đại chức nghiệp tự do: Thần Ẩn Đạo Tặc, Vô Ảnh Thứ Khách, Độc Hành Du Hiệp, Phong Lưu Lãng Khách.
Tô Dược chọn tới chọn lui, cuối cùng bấm chọn nghề nghiệp không bắt mắt nhất: Thần Ẩn Đạo Tặc.
" Ai da, Dược Dược, tại sao cậu lại không chọn pháp sư? Hệ pháp sư hiện tại có nhiều người chọn nhất, cậu đổi đi, đừng chọn Đạo Tặc. Lúc mới chơi, tính cân bằng pháp lực của chức nghiệp còn chưa có, Đạo Tặc là yếu nhất, máu lại có màu bạc, cả công kích phòng ngự cũng đều thấp, cậu xem, khi tạo tổ đội, mỗi khi thiếu người, họ đều không mời Đạo Tặc..."
Nhưng Tô Dược không hề để ý đến điều đó, cô cảm thấy làm đạo tặc rất tốt, không quá phô trương, lại rất thần bí, hơn nữa, cô đặc biệt thích hai từ " Thần Ẩn", việc gì phải quan tâm đến tính cân bằng pháp lực.
Khi Lưu Đại Tư vẫn còn thở ngắn thở dài, một học kỳ đã trôi qua.
" Nước Chảy Đại Tư" lên cấp 140, trong trò chơi này có nhiều người thiếu kinh nghiệm đánh quái, lên cấp rất chậm, một nhân vật cấp 140 như cô lúc này cũng đã khá nổi tiếng.
Tô Dược đâu?
Lưu Đại Tư vẫn như trước đứng trên vách núi đen ngòm bắn chim nhỏ để thăng cấp quay đầu nhìn thoáng qua màn hình của Tô Dược, nhìn xong liền phát khóc.
" Hoa Thược Dược Xanh", cấp 200, mãn cấp.
Đệ nhất Thần Ẩn Đạo Tặc, toàn bộ vũ khí và trang phục đều lên đến cấp thần.
Cho nên, đôi khi là như thế này, bạn càng muốn ẩn mình, vận mệnh lại càng cố tình đem bạn đẩy về quĩ đạo ngược lại.
Tô Dược buồn rầu, cô cũng không nghĩ đến việc cấp bậc hiện giờ của mình đã lên đến đầu bảng, nhưng quán tính của việc đã làm ngoạn gia mười năm lại khiến cô không nhịn được mà đi giết quái, tăng cấp, PK với người ta để trao đổi thao tác kỹ thuật. Trò chơi này đánh quái được ít kinh nghiệm, vì thế, để thỏa mãn khuynh hướng bạo lực của game thủ nhiều năm, cô liền liên tục đánh nhau PK cùng người chơi khác, được nhiều điểm kinh nghiệm, càng chiến thắng cấp bậc càng tăng, mà cấp bậc càng tăng thì kinh nghiệm được càng nhiều, lên cấp rất nhanh, so với đánh quái thì chỉ có lợi chứ không có hại.
Đương nhiên, nếu thua, cấp bậc sẽ bị hạ, điểm kinh nghiệm mất đi cũng rất thê thảm.
Có người trong một đêm đang cấp một trăm, vì thua nên hạ liền một lúc xuống đến cấp tám mươi, lúc đó, nếu tính bằng kinh nghiệm khi đánh quái thì phải đánh hai tháng nữa mới có thể khôi phục lại được cấp bậc lúc đầu.
Cho nên, theo những người liên quan đến chuyên ngành, chúng ta chơi game để khởi xướng tình thân ái giữa thanh thiếu niên, không đề cập đến PK bạo lực.
Nhưng, bọn họ có lẽ đã quên rằng, trên đời có một loại người, loại người này có tên là chức nghiệp ngoạn gia.
Ví dụ như Tô Dược, làm tuyển thủ tham gia thi đấu WCG đã lâu, sáu năm trôi qua, kỹ thuật của cô vẫn chưa tiêu hao nhiều lắm. Cô dễ dàng khiêu chiến với những người cấp bậc cao hơn rất nhiều, hấp thụ kinh nghiệm và máu của họ, hơn một nghìn lần PK, cô chưa thua một lần nào. Vì thế, trong khi Lưu Đại Tư khổ trở luyện cấp, gào thét khóc ròng, Tô Dược thoải mái mãn cấp.
Cũng trong một năm đó, cô biết rằng còn có một người tên Thương Hải.
" Dược Dược, cậu xem, trang web của Nhân Gian vừa mới hết thời hạn bỏ phiếu, cậu và Thương Hải thật không phụ lòng mọi người mà xếp hạng nhất, a ha ha! Chúc mừng chúc mừng! Bánh kẹo cưới đâu, hồng bao đâu! Hiện tại toàn bộ Thành Thiên Nhai đều chúc mừng các cậu, ha ha ha, cậu nên nghỉ lảm đi, lên trò chơi rồi nhìn xem!"
Thanh âm vui vẻ của Lưu Đại Tư truyền đến tai Tô Dược.
" Cái gì chứ, tớ còn chưa kết hôn." Tâm tình Tô Dược khá tốt, cười mắng nói, " Tháng này dì cả của lão nương đã đến ba lần, thêm một lần nữa không chừng quản lí đá văng tớ ra mất!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro