Marvin The Menace
Lily cẩn trọng bước xuống cầu thang, thỉnh thoảng dừng lại khi ván sàn kêu cót két dưới chân cô. Mọi thứ dường như đều yên lặng và không có gì khác lạ. Cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng ngáy của Al ở hành lang. Đảo mắt nhìn, cô lại tiếp tục cuộc hành trình lén lút của mình và đi đến khu vườn.
Đôi mắt cô ấy thích nghi với ánh trăng mờ và cô bước đi về phía trước, cẩn thận để không giẫm đạp lên những luống hoa. Một hàng rào sột soạt phía sau cô khiến đôi vai thon gầy cứng lại. "Rupert". Cô thận trọng rít lên. "Anh ở đó phải không?"
"Ở đây," một tiếng thì thầm và một khuôn mặt ló ra từ bờ rào một cách thận trọng.
Lily lướt qua anh, một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt cô. Rupert cười toe toét khi anh ra khỏi nơi ẩn náu của mình và ôm cô vào lòng. "Merlin, anh nhớ em," anh tuyên bố.
Rupert Finnigan cảnh giác nhìn vào căn nhà. "Bố của em đang ngủ?" anh ấy hỏi.
Lily gật đầu.
"Và mấy người anh trai của em?"
"Phải, Rupert," cô đảo mắt. "Anh biết đấy, anh khá nhát gan so với một Gryffindor. Cảm giác phiêu lưu của anh ở đâu?"
"Đối phó với gia đình điên khùng của em là quá đủ mạo hiểm rồi, cảm ơn," Rupert chế giễu. "Cha của em thậm chí đã đe dọa anh bằng một chiếc đèn hàn*, nhớ chứ? Và anh trai em đã chỉ ra cách anh ấy làm việc đó."
"Họ đúng là có hơi ... bảo vệ quá mức," Lily thừa nhận. Cô mỉm cười và vòng tay ôm Rupert. "Hãy nói về một cái gì đó khác," cô ấy đề nghị.
Rupert nhếch mép khi kéo cô lại gần. "Anh không đến đây để nói chuyện , tình yêu à."
Hơi thở của Lily nghẹt lại và mắt cô đảo qua, khi môi anh chạm vào cô. Cô vòng tay qua bờ vai rộng của anh, kiễng chân lên để nụ hôn thêm sâu hơn.
Cả hai đều không nhận thấy một cặp mắt kiên quyết đang quan sát họ từ phía sau hàng rào. Họ cũng không nghe thấy tiếng xào xạc yên tĩnh của lá cây hay tiếng đệm lén lút của kẻ đang rình mò họ. Người nó cong lên và cơ hai bên sườn rung lên vì kích động. Đôi mắt cương nghị đó nheo lại đầy quyết tâm khi nó chuẩn bị lao tới và họ vẫn không nhận ra.
Và sau đó đã quá muộn. Con quái vật lùi lại và lao thẳng vào cặp đôi với một trận chiến đinh tai nhức óc. Rupert nhận ra đã muộn một giây và anh ta hú lên trong nỗi kinh hoàng, ngã xuống đất, chân tay khua khoắng và mắt mở to đầy sợ hãi. Lily hét lên khi kẻ tấn công lướt qua cô, dìu cô đến nơi an toàn trước khi quay lại và trừng mắt nhìn Rupert với ánh mắt giết người.
" Marvin! " Cô hét lên, liền nhận ra thủ phạm. Rupert lúc này đang bị treo lơ lửng trên cổ, run rẩy như một con chuột. Lily thét lên một tiếng có thể khiến cho một cô gái nghẹn ngùng. "Mau thả anh ấy ra, đồ quái vật hống hách! "
"Cứu với!" Rupert rú lên. "Nó sắp ăn thịt tôi rồi! Ai đó mau GIÚP! "
_________________________________
Harry và Draco ngã xuống cầu thang, suýt va chạm phải với con trai của họ. James đang cầm lấy cây gậy dành cho tấn thủ** của mình và Al và Scorpius đã chuẩn bị sẵn một số lượng bom thối. "Mã đỏ?***" James hỏi. Draco gật đầu một cách dứt khoát với con trai mình. "Có vẻ như vậy," anh đáp.
Với những cái gật đầu lia lịa và vẻ quyết tâm thống nhất, họ bước xuống cầu thang và tiến vào khu vườn. Lily nhìn thấy họ và đôi mắt cô ấy nheo lại trong sự tức giận. "Cha!" cô hét lên, chỉ tay buộc tội Harry. "Gọi con quái vật cưng của cha ra khỏi người bạn trai thứ hai này của con!"
Harry cười khẩy nhưng kêu lên bắt buộc. "Xuống đi, Marvin," anh gọi. Con hà mã quay lại nhìn anh ta một cái nhìn kiêu căng, lông của nó xù lên đầy phẫn nộ. Nhưng nó lại ném Rupert xuống đất một cách xiên xẹo, ngoáy mỏ lên nhìn đống đồ bị vò nát của cậu ta trước khi bỏ đi.
"Chào buổi tối, Finnigan," Draco chào hỏi một cách khô khan, nhướng mày với người thanh niên trẻ đang run rẩy.
"X-Xin chào," Rupert lầm bầm, đứng dậy và phủi bụi trông lúng túng. Lily thút thít điều gì đó về việc mất thể diện và sẽ không bao giờ xuất hiện ở nơi công cộng nữa và giấu diếm cái gì đó sau tay. Các anh trai của cô, tuy nhiên, có vẻ như Giáng sinh đã đến sớm.****
"Chà, chúng ta ở đây làm gì, Albus?" Scorpius thở dài, ném một quả bom thối lên không trung.
Albus nhếch mép với anh trai mình, cầm vũ khí của mình lên. "Em chẳng biết đâu, Scorp. Có vẻ như mục tiêu đã di chuyển."
Lily vây quanh cả hai người họ, đôi mắt rực lửa. "Làm đi và chết! " Cô rít lên đầy tái nhợt. Các chàng trai kêu lên và nấp sau lưng Draco, tất cả sự dũng cảm đều bị lãng quên. James đảo mắt. "Nghiệp dư," anh thở dài ngao ngán.
Harry lắc đầu với nhóm nhỏ của mình, trước khi quay lại với nạn nhân xấu số. "Finnigan," anh nói một cách nghiêm nghị. "Tôi khá tò mò. Chính xác thì điều này có phải là một ý kiến hay?"
"Bố ơi..." Lily rên rỉ.
"Đừng nói một lời nào, cô gái nhỏ," Harry nói dứt khoát. "Lên lầu, ngay bây giờ. Và cấm rời khỏi cho đến khi có thông báo mới."
"Thật không công bằng! " Lily gằn giọng. Nhưng dù sao thì cô ấy cũng quay gót và dậm chân vào trong. Harry cố nén một nụ cười và phải chỉnh nét mặt của mình thành một cái nhìn nghiêm khắc khi trở lại với Finnigan đang khép mình lại. "Cậu vẫn còn làm gì ở đây vậy?" anh yêu cầu. "Đi đi, cổng ở hướng đó."
"V-vâng thưa ngài," Rupert lắp bắp. Cậu ta lùi lại và gần như ở cổng thì cậu dừng và quay lại. "Cháu đoán điều này có nghĩa là cháu không thể đưa Lily đến Hẻm Xéo vào ngày mai?"
"James," Draco nhàn nhạt nói. "Lấy cho cha cái đèn hàn của cha."
Rupert vặn vẹo và chạy tới cánh cổng, biến mất trong bốn giây rưỡi rất ấn tượng. "Và tránh xa ra!" Scorpius tự mãn nói, vẫn trốn sau lưng cha mình. Harry và Draco cho nhau một cái nhìn thích thú khi chúng đập tay nhau. Harry cười khúc khích và Draco lắc đầu.
"Đúng vậy," anh ta dõng dạc nói. "Xuất sắc lắm, các chàng trai. Điều đó sẽ không thể thực hiện nếu không có mấy đứa. Bây giờ hãy quay trở lại giường nào. Và hai đứa ..." anh nói đầy ẩn ý, cho cặp song sinh của mình cái nhìn. Albus rên rỉ và Scorpius cũng thế, nhưng chúng cũng phải giao nộp lại đống bom thối trước khi lê bước theo James.
Harry nhìn chúng rời đi, trước khi quay lại cười toe toét với người chồng còn lại. "Công nhận đi, có một con hà mã là thú cưng là một ý kiến hay đấy chứ," anh nói một cách tự mãn.
Draco đảo mắt. "Ừ, anh là kẻ ngạo mạn ngu ngốc nhất," anh ấy vặn lại. "Anh đã đúng. Bây giờ đi ngủ đi. Tôi sẽ đến giường trong một phút tới."
Anh nán lại trong khu vườn khi Harry đi khỏi. Chẳng mấy chốc, một cái đầu thò ra từ sau một cái cây. Draco cười khẩy khi Marvin cựa quậy, nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt sáng và sắc sảo.
"Cậu biết đấy, bố cậu và tôi không hẳn là bạn," Draco nói với cậu ta. Lông của Marvin xù lên và cậu ta đứng dậy, kêu lên một cách phẫn nộ. Draco cười khúc khích và xoa dịu cậu ta. "Nhưng tôi và cậu sẽ rất hòa hợp với nhau đấy, Feathers à."
Con hà mã đồng ý và gật đầu lia lịa trước khi phóng đi, tiếp tục nhiệm vụ cảnh giác hàng đêm của mình. Draco cười toe toét và lê bước vào nhà, chỉ dừng lại khi nghe thấy tiếng hét từ cửa sổ trên lầu.
"Em sẽ đợi anh, Rupert! Họ không thể giữ chúng ta xa nhau mãi mãi!"
"Coi chừng cha đó," Draco gọi lại. Có một tiếng hét phẫn nộ khác và tiếng cửa sổ đóng sầm. Anh thở dài khi quay trở lại phòng ngủ.
Thanh thiếu niên. Đôi khi chúng có thể rất phi lý...
________END__________
(*) blowtorch: đại khái là cái này đây
(**) Beater's Bat: là một phần của thiết bị được sử dụng bởi các Tấn thủ trong Quidditch để đánh Bludgers khỏi các thành viên trong đội của họ và về phía những người chơi trong đội khác.
(***) Bản gốc: "Code Red?" James asked.
(****) Nguyên văn: Lily whimpered something about mortifying and never showing my face in public again and hid behind her hands. Her brothers, however, looked like Christmas had come early.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro