
38.Ám ảnh .
Một cô bé nhỏ đang ngồi chơi gấu bông bên bệ cửa sổ trong chiếc phòng to lớn.Bàn tay búp măng mân mê lấy từng sợi lông mịn mượt của tedddy màu hồng mới được bố tặng.
Cánh cửa gỗ của căn phòng mở ra,theo vào sau đó là một người đàn ông cao lớn trẻ tuổi,độ chừng 24-25,người đó đeo một chiếc kính cận trông có vẻ tri thức.Hắn liếc đôi mắt của mình qua người cô bé nhỏ kia một cách nguy hiểm.
Ầm!
Đóng sầm cánh cửa lại,hắn bước đến gần cô bé đang mải chơi kia.
-Cô bé xinh xắn,con đang chơi gì thế.
Hắn ôm lấy cơ thể nhỏ bé kia thậy khẽ nhưng hơi thở phả ra nóng bừng làm cô bé giật thót quay lại.
-Chú..chú..Leewan...
Cô bé bị làm cho giật mình quay lại.
-Con đang chơi gấu bông sao?dễ thương quá nhỉ?
-Khra..của daddy mới mua cho con đó!
-Vậy sao,cho chú mượn xem chút nhé!
-khra,cứ tự nhiên ạ!
Cô bé ngoan ngoãn không chút phòng bị đưa con gấu bông cho hắn.
Hắn lấy được con gấu bông nhỏ nhưng thứ hắn muốn nhắm chính xác hơn là cô bé ngây thơ kia.
Bàn tay hắn quăng con gấu bông sang một bên rồi lại đưa gần cơ thể non nớt.
-Chú..chú làm gì vậy?theo phản xạ tự nhiên,cô bé nhích ra xa,ánh mắt phòng thủ cẩn thận.
-Bé cưng..cho chú chạm vào con một chút thôi mà,con thật thơm quá đi!
-Chú....dừng lại..con..con mách daddy đó!
Thấy hắn càng tiến lại gần,cô bé càng lùi về sau đến khi lưng chạm phải cánh cửa.
-Bé cưng,có ai nói con thật đáng yêu không?cứ như con búp bê barbie nhỏ bé vậy..chú thật thích con quá đi!
-Chú..muốn làm gì?con la lên đó,chú không được lại gần.
-Bé cưng xinh xắn à,lại đây với chú nào chú cho con nhiều đồ chơi đẹp nhé..a..hay là mua cho con nhiều chocopie nhỉ?con thích ăn lắm mà phải không?
-Không...tôi không cần gì cả..ông tránh ra,tôi la lên bây giờ..tránh ra..
-bé cưng à..không ngoan gì cả..lại đây nào,chú cho con nhiều đồ chơi mà.
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé lôi kéo cô bé xềnh xệch dưới đất.
-Không..á..buông tôi ra..buông tôi ra..buông..daddy..mami...cứu..buông tôi ra...ông tránh ra...daddy cứu con..
Cô bé la lên trong sợ hãi,nước mắt thủy tinh rơi lả chã trên gượng mặt phấn điêu ngọc mài.
-Không ngoan gì cả,mày im mồm không thôi tao sẽ giết mày chết,giết cả gia đình mày nữa..haha..
Ông ta nắm kéo tay chân cô bé một cách mạnh bạo khiến da thịt non tơ của trẻ con tím xanh cả lên.
-Buông tôi ra..buông ra..ông biến thái..bệnh hoạn..cứu tôi với....có ai không cứu tôi...
-Sẽ không ai giúp mày đâu,haha búp bê nhỏ à..mày sẽ là con mồi tiếp theo của tao..haha..
-Cứu ..cứu tôi với..
*kết thúc giấc mơ *
-Khôngggggg!!!cứu tôi..cứu tôi với..daddy...Kris..
Cô bật dậy trong cơn mê sảng lúc nửa đêm,mồ hôi túa đầy ra trên trán.
-Cứu..cứu ..tôi..
Cô hoảng sợ co mình lại trong bóng đêm yên tĩnh.
Nhận thức lại một chút,cô khó khăn điều chỉnh hô hấp mình,ở bên cạnh Mark vẫn còn ngủ say,có lẽ hôm nay do chăm sóc cô nên quá mệt rồi.
Lại là nó,là giấc mơ khốn kiếp vẫn cứ đeo bám cô từ nhỏ,lâu lâu lại trở lại làm cô không thể nào yên giấc.
Vén tấm chăn ngồi dậy và bước ra khỏi giường,cô bước thật nhẹ nhàng tránh đánh thức Mark.
Đi ra ngoài ban công rộng lớn,cô thả mình trong làn gió đêm đầy sương lạnh.
-Tại sao...tại sao các người cứ mải đeo bám tôi hả?tha cho tôi đi mà..tôi mệt lắm rồi,tôi sợ lắm..
Mark lúc này vì lạnh mà co người lại,cánh tay dài theo thói quen quơ lấy người bên cạnh mà ôm vào...nhưng sờ tới sờ lui chỉ có gối và chăn,hoảng hồn cậu ngồi dậy.
-Denny!!!em đâu rồi??
Mark nhảy xuống giường đi tìm cô,đôi mắt như đèn sáng soi trong đêm tối phát hiện ngay ra người thương đang đứng bên cửa sổ kia.
Hết cả hồn,cậu đi lại ôm cô từ phía sau,truyền ngay hơi ấm của mình phá tan đi lớp băng đang cố làm cô trở nên lạnh lẽo.
-Em không ngủ được sao?ác mộng sao?
-phải!...nó lại đến rồi.
-Tại sao không gọi anh dậy?
-Anh mệt cả ngày mà,không nỡ đánh thức .
-Trời lạnh lắm,mình vào đi.
Không đợi cô trả lời,Mark dìu cô trở lại giường phía trong.
Đặt cô ngồi trong lòng mình một cách lọt thỏm,mân mê mái tóc dài thơm hương hoa hồng khô.
-Đừng buồn nữa,tất cả đã qua rồi..bây giờ em có anh mà,anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em,nhất định là vậy.
-....
-Hay chúng ta đi du lịch xem,có thể không khí khác sẽ giúp em thoải mái hơn ..ở trong nhà hoài cũng không có gì tốt.
-Cũng được,vậy chúng ta đi du lịch..
-Bảo bối muốn đi đâu nào?Paris,Roma,Tokyo hay Seoul?
-Ở đâu cũng được mà,chỉ cần có Mark đi cùng...với em là được.
Cô chưa từng nói ra những lời ngọt ngào sến sẩm này nên mặt nhanh chóng đỏ lên,ngại ngùng áp vào sâu trong lòng Mark để che đi.
-Bảo bối nay lại biết dẻo miệng rồi..thật tốt quá...lâu rồi anh không ăn ngọt nha.
-Hmmm ...vậy chứ bình thường em nhạt nhẽo vô vị lắm sao?
-Không có..chỉ là...hiếm khi em ngọt ngào như vậy,thật là muốn thưởng thức nhiều hơn chút.
-Vậy là có thích hay không hả?nói mau.
-Dạ thích..dạ thích lắm,được chưa?nếu em không phải đang bệnh..anh sẽ không tha đâu.
-Sao?thích hăm dọa hả?em đang bệnh đó,bác sĩ nói không được cử động mạnh đâu..anh mà làm liều em có bề gì..anh hối hận không kịp.
-Bảo bối,bác sĩ chỉ nói không được cử động mạnh chứ đâu cấm được vận động nhẹ nhàng đâu....
-Ơ..ơ..thì..thì..
-Thì sao?sao nào..Thấy cô trở nên lúng túng thật dễ thương,con người này chưa bao giờ hết làm cậu rạo rực trong lòng.
Nhẹ lật người để cô xuống dưới thân mình,Mark áp đảo bên trên,liếm mép gian xảo.
-Mark...xấu xa..không thèm cãi với anh nữa..lúc nào cũng ức hiếp người ta.
-Bà xã quá khen rồi,anh còn chưa sử dụng hết sức mình đâu...
-Nhưng mà..khuya rồi đó..anh không ngủ cũng để em ngủ chứ.
-Đồ ngốc bảo bối,em không biết thú săn mồi chỉ chuyên hoạt động về đêm thôi sao?
-Ngày mai..phải..ngày mai còn đi học,không nên dậy trễ ah~~.
-lo gì chứ,chồng của em tháng nào cũng đứng đầu bảng điểm nghỉ một hôm cũng đâu có chết ai..em chỉ cần biết lúc này anh đói lắm rồi ,không nhịn được nữa đâu.
Bàn tay ma mãnh nổi gân lên của Mark nhẹ mhàng rút lỏng dây ruy băng đang cột kia.
-Ưmmm..Mark...còn vết thương..em còn đau .
-Anh sẽ nhẹ nhàng hết mức có thể mà...nghe lời nào.
-Đã bao nhiêu câu anh sẽ nhrj nhàng rồi..mỗi lần vậy em đều đi đứng khó khăn muốn chết.
-Bảo bối ,là do em quá mê người nên anh không thể kìm chế nỗi mình,nhưng lần này anh thề đó..sẽ nhẹ nhàng mà..em ..cho anh..nha!
-Nhẹ thôi đó!
-Ừ,anh hứa mà.
Dứt lời một cái,Mark cúi xuống chiếm lĩnh đôi môi nhỏ ngọt ngào hồng hồng kia ,bàn tay thuần thục tháo bỏ chiếc váy ngủ vướng víu sang một bên để cơ thể trắng sáng kiều diễm như ngọc phơi bày trên tấm gra giường màu đen.
-Làm..làm nhanh đi.cô ngượng ngiụ tránh mặt sang một bên lại bị bàn tay nắm cằm nhọn giữ lại.
-Bảo bối mong chờ anh đến vậy sao?thật là dễ thương.
-Ư...
Chiếc lưỡi ẩm ướt của Mark như con rắn nhỏ leo trèo trên da thịt mịn thơm của cô,lướt qua đến đâu là để lại dấu hôn hồng nhạt ở đó làm cô bật run người.
Cứ như vậy mà Mark từ từ ăn sạch miếng thịt ngon dưới thân mình,lật qua lật lại nếm trải không biết bao nhiêu lần,mãi đến 2 giờ sáng mới chịu để cho cô thiếp đi trong lòng mình,còn bản thân lại chưa chịu ngừng mà nằm bên cạnh nhấm nháp da thịt tươi mát sau trận mây mưa cuồng nhiệt.
___________________________________
8:00.
-Ưmmmmm...Đêm qua con sói đói đó lật cô qua lại đến gần sáng mới chịu ngưng...vậy mà nói chỉ có một lần không hơn...gì chứ..đúng là giả dối mà.
Vươn người ngồi dậy là thấy cơn nhức mỏi từ xương chậu truyền lên.
Rắc!!!
-Aaa...shhh..Nhìn kỹ lại mình xem,không có chỗ nào là không có dấu vết của con sói kia,từ cổ ,tay đến chân..nơi nào cũng in lại hồng hồng,nhưng đổi đi đổi lại cũng được mặc quần áo lại cho cẩn thận,bằng chứng là chiếc sơ mi rộng trên người cô đây.
Cố lết tấm thân đến nhà vệ sinh một cách cực khổ,cũng may hôm qua chưa dùng hết sức mà cô đã mệt mỏi như vậy,nó mà dùng hết công lực chắc cô liệt giường luôn quá.
10 phút cho vệ sinh cá nhân,đầu tóc gọn gàng,gương mặt tươi tỉnh đã xong..chỉ còn việc bước chân xuống nhà.
-Cậu chủ,cậu để tôi làm cho,trong đây nguy hiểm lắm.
-Tôi muốn tự làm cho vợ tôi,tránh ra đi.
-Cậu chủ,cái đó không phải làm như vậy đâu,phải đổ cái kia vào trước.
-rốt cuộc mấy người có nghe tôi nói không hả?đi ra hết không thôi đừng trách bị đuổi việc.
-Khrap khrap cậu chủ đừng giận,chúng tôi ra là được.cậu chủ cẩn thận đấy.
Đầu bếp vừa quay ra đã thấy cô,định lên tiếng thì cô ra dấu im lặng,đỡ cô xuống nhà sau đó cô lẳng lặng đi lại từ sau Mark.
-Cái đó không phải như thế đâu,bỏ trứng đánh tan lòng đỏ vào trước,sau đó chờ cho chín cả hai mặt rồi gấp lại.
Cô thủ thỉ đằng sau lưng Mark nhưng cậu cứ tưởng là người giúp việc lải nhải nên bực mình quát lên.
-Đã bảo đi ra rồi mà,sao nói nhiều quá vậy..ơ..Denny.
Mark cao hứng chửi nhưng sau đó nhận thấy hơi ấm quen thuộc nên quay lại.
-Hmm vậy em đi ra cho đầu bếp trưởng làm nhé,không dám nhiều lời nữa đâu.
Cô nhướn mày lên trêu chọc rồi đi ra ngoài,không quên trét một ít bột mì lên mặt cậu.
-Ơ..khoan..bảo bối,anh không cố ý đâu,anh tưởng họ nên..bảo bối ngồi vào bàn đi,anh làm một chút là xong ngay.
-Phải không đó..em thấy trước tiên ở bếp đã tèm lem rồi,coi anh cũng có khác gì con mèo đâu.
-hì hì...vẫn là bà xã tinh ý nhất..hmm cái trứng cuộn này khó làm quá..anh đổ từ sánh giờ vẫn không được.
-Dẻo miệng là giỏi,đi ra cùng em để đầu bếp làm,một lát anh lại làm chỗ này loạn lên thì mọi người dẹp khổ lắm.
-Để anh,anh làm được mà..bảo bối ra ngồi đi.
-được không đó? Đã dán băng cả hai ngón tay kia mà vẫn cố làm cho em ăn sao?
Cô đã sớm nhìn ra vết thương trên tay Mark rồi,những hai ngón liền,đúng là thiếu gia này ngoài những chuyện có thể giỏi ra thì vào bếp chính là hung thần của cái biệt thự này.
-Em..em thấy rồi hả?
Mark gãi đầu xấu hổ,đúng là từ nhỏ tới giờ cậu ăn sung mặc sướng,có khi nào phải động vào việc nhà đâu,lần này người yêu sinh bệnh,chỉ muốn xuống bếp làm vài món tẩm bổ..rốt cuộc hậu đậu lại thành ra như vầy.
-Còn đứng đó nữa,tránh ra đi để đầu bếp làm cho,ra đây ngồi với em để xem vết thương nào.
Cô kéo Mark ra khỏi đống bừa bộn trong bếp,cởi ngay cái tạp dề dính đầy mùi dầu chiên.
Mark như đứa trẻ con để yên cho cô hành sự,từ lấy khăn giấy lau đi tèm nhem trên gương mặt đẹp trai đến vết dính trên quần áo.
-Lần sau muốn ăn gì chỉ cần kêu người làm hoặc nói với em,không cần phải khổ xở vậy đâu,mỗi lần anh vào đây là muốn hại tim em nhảy lên nhảy xuống biết bao lần vì sợ anh bị thương đó,biết không hả?
-Anh chỉ muốn làm những món em thích...
-Thiếu gia ngốc,việc của anh bây giờ là ở bên em,chúng ta cùng vạch ra dự định cho tương lai sắp tới..anh muốn em phải vừa đi du lịch vừa chăm sóc cho bệnh nhân thương tật sao?
Lời nói của cô khi nói ra quả thật đối với người ngoài rất khó nghe nhưng chạm vào tim Mark là mật ngọt chết người,chỉ có cô mới hiểu được tinh tế con người cậu,không để ý đến khuyết điểm còn sót lại mà còn cùng cậu khắc phục nó.
-Sao mà sâu vậy chứ...cỡ nqỳ không đụng vào nước được đâu.
Cô xem xét vết cắt trên tay Mark rồi bôi thuốc lại,cái miệng đỏ hồng nhỏ nhắn châu lại thổi nhẹ nhẹ lên.
Cậu nhìn cô chăm chú trị thương cho mình,bất ngờ hình ảnh này trùng khớp nhắc lại cho cậu một đoạn hồi ức tuổi thơ.
"Sao lại không cẩn thận như vậy chớ,em phải mang giày khi đá bóng chớ..xem này..nó chảy máu nhiều thật.
Giọng nói lảnh lót như họa mi vang dội lên.
Cô bé nhỏ tầm 9 tuổi liên tục chu miệng thổi thổi vết thương trên đầu gối cậu bé bên cạnh,bàn tay búp măng không ngừng dùng gạc nhẹ nhàng lau qua cát bụi dính trên miệng vết thương.
-Đau quá..huhu..em đau quá chị ơi...
-Nín nín,em trai ngoan không được khóc nha,khóc là xấu lắm đó.Con trai phải thật mạnh mẽ,không được rơi nước mắt đâu.
-Tại sao vậy ạ?đau thì phải khóc chứ ?tại sao không được khóc?
-Daddy nói là con trai thì phải mạnh mẽ,ngã chỗ nào đứng lên chỗ đó,phải biết đối đầu với khó khăn thì mới bảo vệ được những người thân yêu của mình.
-Khrap,em biết rồi..Mark từ đây sẽ không khóc nữa đâu.
-Ngoan,như vậy mới ngoan chứ.
*End*
Ánh mắt cô bé đó khi nhìn cậu lúc nhỏ,khi dỗ dành cậu ,chia sẻ đồ chơi bánh kẹo với cậu y hệt ánh mắt long lanh của Denny lúc hai người vui vẻ bên nhau vậy..như vậy có phải rất trùng hợp hay không?Cho đến giờ Mark vẫn không biết tên cô bé lúc nhỏ đó là gì..chỉ hay gọi là chị gái đáng yêu,búp bê của Mark....
Có phải như lời Kris nói không,nhân sinh tương phùng ...có phải cậu đã gặp cô bé đó rồi nhưng cả hai đều không nhận ra nhau?......tất cả đều là ẩn số.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro