Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5. (End)

Anh đang lạc lối trong mê cung cảm xúc của chính mình.

Anh bảo mình phải chạy đi, tìm em, chạy tới em, nhưng anh vẫn đứng chôn chân ở đó.

Anh không biết mình phải làm gì.

Gaga của anh đã rời xa anh rồi.

Không còn một dấu vết nào cả.

Kì cục, y như cái cách em đã đến với anh...

______________________________________

1 ngày, 2 ngày, rồi 3 ngày.

1 tuần, rồi lại thêm 1 tuần nữa.

Trái đất vẫn cứ quay, người người vẫn xoay vòng trong những vòng lặp quen thuộc.

Thế giới ngoài kia vẫn xoay đúng trật tự của nó, nhưng thế giới trong anh thì không.

Thế giới không có em, như thiếu mất một mảng màu rực rỡ.

Thế giới vắng bóng em, trở nên cô đơn trống vắng vô cùng.

Ngày dần dần trôi về phía cũ.

Hôm nay, lại một ngày mùa thu.

Lá vàng lại rơi đầy trước hiên nhà.

Trong vô thức, anh lại đến nơi ấy.

Nơi anh gặp em, nơi bắt đầu câu chuyện của chúng ta.

Cảnh sắc vẫn chẳng hề thay đổi, vẫn còn đó những xao động của tiếng lòng bấy lâu.

Thở dài. Anh lại nghĩ đến em, lại nhớ em rồi...

Rồi, một ngày mưa.

Vội băng nhanh qua màn mưa trắng xoá, ánh mắt anh dừng lại ở một bóng hình quen thuộc.

Mái tóc nâu hạt dẻ ngày nào.

Muốn cất tiếng gọi em, nhưng chợt nhận ra em không còn ở trong thế giới của anh nữa.

Vây quanh em bây giờ, là thứ lấp lánh hào nhoáng của những con người anh chưa bao giờ gặp.

Thế giới của em bây giờ, là thế giới hoa lệ mỹ miều, thế giới của sự ồn ào náo nhiệt.

Không phải là thế giới của chúng ta đã từng sống.

Càng không phải thế giới của anh.

Gaga, à không, Vương Gia Nhĩ, anh nhận ra rồi.

Anh và em từ lúc bắt đầu, đã có một bức tường vô hình ở đó.

Anh và em, từ đầu đã không thể chạm tới nhau...

Cuộn băng kí ức chầm chậm chạy ngang.

Kí ức, kỉ niệm, là của chúng ta. Nhưng hạnh phúc, là chỉ của một mình anh thôi.

Em từ đầu vốn đã không thích hợp với những thứ bình yên nhỏ bé như vậy.

Em từ đầu đã luôn muốn trải nghiệm những cảm giác mới lạ và thú vị của thế giới.

Là anh ngộ nhận, là anh lầm tưởng.

Là một mình anh tự vẽ nên thứ hạnh phúc không có thật của riêng mình.

Mưa tạnh rồi.

Nhưng anh vẫn nghe thấy những tiếng tí tách rơi.

Hoà vào tiếng lòng nặng trĩu.

Anh

mất em thật rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro