🐯🦊
Tại sao lại kỳ lạ như vậy chứ? Huang Renjun nghĩ.
Ngay từ khi còn nhỏ cậu đã không thể ngủ yên, hơn nữa còn nằm mơ, nhưng tần suất chưa bao giờ dày đặc như trong khoảng thời gian này.
Điều khiến cậu khó hiểu chính là trong giấc mơ luôn xuất hiện một người đàn ông.
Người đàn ông này có mái tóc chải gọn gàng, mặc một bộ vest lịch sự, thắt cà vạt trông giống như ông chủ của một công ty lớn vậy. Huang Renjun trong mơ không thể nhìn rõ mặt người đàn ông, chỉ biết người này cao lớn, nhìn từ xa cũng biết đó là một cái móc áo.
Lần đầu tiên mơ về người đàn ông này, có vẻ như họ gặp nhau ở cổng trường mẫu giáo quốc tế nơi Hoàng Nhân Tuấn làm việc, trên tay người đàn ông đang ôm một cậu bé, anh ta duỗi ra bàn tay còn lại để bắt tay cùng cậu, miệng anh ta đóng mở như đang nói một điều gì đó, vì là lần đầu tiên nên Hoàng Nhân Tuấn không để tâm quá nhiều, chỉ thấy mình đứng ở cửa đợi dòng phụ huynh tấp nập ra vào đón đứa trẻ của mình.
Kết quả là đêm hôm sau, người đàn ông ấy lại xuất hiện một lần nữa, lần này không có cậu bé hôm trước ở bên cạnh, bọn họ ngồi trong một quán cà phê, lúc này Hoàng Nhân Tuấn có thể nhìn rõ đôi mắt của anh ta, đôi mắt to và tròn xoe, luôn nhìn chằm chằm vào cậu khi nói chuyện.
Trong giấc mơ Hoàng Nhân Tuấn không biết mình có đỏ mặt hay không, cậu vô tình hất đổ ly cà phê vừa được mang ra, khiến cho chất lỏng âm ấm đổ khắp trên đùi, một phần bị bắn vào đùi trong khiến nó nhớp nháp khó chịu. Người đối diện dường như không nhìn thấy một màn xấu hổ này, miệng vẫn liên tục đóng mở nói chuyện, Hoàng Nhân Tuấn có chút khó chịu, cậu vội vàng đứng lên định bỏ chạy, hành động đột ngột của cậu khiến cốc cà phê ban nãy trực tiếp rơi xuống đất.
"Từng khung cảnh một" đã đánh thức Hoàng Nhân Tuấn, nhưng cảm giác nhớp nháp trong giấc mơ đó vẫn tồn tại.
"Không phải chứ.... " Hoàng Nhân Tuấn nhìn chiếc quần lót ướt đẫm, vừa khó chịu vừa xấu hổ.
Cái thứ quái quỷ này đâu ra vậy?
Những đêm tiếp theo, Hoàng Nhân Tuấn đều mơ thấy người đàn ông ấy, khi thì anh ta mang theo cậu đi du lịch, hoặc có khi cả hai cùng nhau ôm ngủ trên một chiếc giường lớn, khiến cho Hoàng Nhân Tuấn mỗi ngày đều ra đường cùng với hai quầng thâm mắt nặng trĩu, đồng nghiệp còn tưởng cậu gần đây bị bệnh.
Cậu là một nam tử hán đại trượng phu, cư nhiên lại mơ thấy một người đàn ông xa lạ chưa từng gặp mặt, còn bị anh ta làm cho mê mẩn, gì vậy chứ.
Hoàng Nhân Tuấn chính là trẻ mồ côi, bố mẹ cậu đã mất từ khi còn nhỏ, bên cạnh không có người chăm sóc liền được đưa vào viện phúc lợi của địa phương, loại trải nghiệm này khiến cậu đã thích trẻ con từ khi còn nhỏ, cậu hiền lành, khiêm tốn lại có làn da đẹp, nên những đứa trẻ luôn bám lấy cậu, gọi một tiếng anh Tuấn Tuấn ngọt ngào.
Sau khi nhận được tài trợ từ trường trung học, Hoàng Nhân Tuấn biết rằng một người không nơi nương tựa như cậu hẳn là không thể học ở một trường đại học tốt, cậu chỉ đơn giản mà chọn một trường cao đẳng để học chuyên ngành giáo dục mầm non theo sở thích của mình. Hoàng Nhân Tuấn đã làm việc chăm chỉ, ngay cả khi bạn học xung quanh đều chơi bời thì một chút cũng không lay chuyển được cậu, học tập nghiêm túc trong ba năm đã giúp cậu đạt được chứng chỉ giáo viên.
Trường mẫu giáo mà Hoàng Nhân Tuấn làm việc là một trong hai trường mẫu giáo đứng đầu thành phố về chất lượng giảng dạy, về cơ bản, những đứa trẻ được học ở đây đều có gia thế không hề đơn giản.
Chỉ có ba giáo viên là nam bao gồm cả cậu, một trong số đó không được tính là giáo viên chính thức, việc này khiến cậu vô cùng nổi tiếng ở trường, bất kể hiệu trưởng hay đồng nghiệp, đều phải nghe về cậu một trăm tám mươi lần trong một ngày.
Lớp nghệ thuật và thủ công mỹ nghệ của Hoàng Nhân Tuấn là những lớp học được yêu thích nhất, đôi khi có những đứa trẻ khóc đến nửa giờ vì Hoàng Nhân Tuấn hôm nay không đến lớp của bọn chúng, khiến cậu không biết nên khóc hay cười, mỗi ngày đều có mấy "còn mèo nhỏ" bám quanh mông cậu, liên lục hỏi " thầy Tuấn Tuấn, có muốn đến nhà con xem mèo không?", hoặc " Nhà con có một bàn thức ăn lớn luôn đó" , các đồng nghiệp đều thấy thích thú còn bảo cậu là vua của bọn chúng.
Hôm nay, đến lượt Hoàng Nhân Tuấn đứng ở cửa để đưa bọn trẻ cho phụ huynh, từng chiếc xe sang trọng đến rồi đi mang theo đứa trẻ của mình trở về nhà, sau cùng chỉ còn lại một đứa trẻ được gọi là Lý Dục Hiên.
Hoàng Nhân Tuấn bằng một cách nào đó, vào ngày đầu tiên nhìn thấy đứa trẻ này, trong lòng cậu có một thứ gì đó không thể lí giải được, luôn cảm thấy nó trông giống một ai đó nhưng không thể nói ra tên.
Lý Dục Hiên rất đáng yêu, phong thái ngời ngời đậm chất con nhà quyền quý, nhưng lại không phải là một đứa trẻ kênh kiệu, luôn cư xử lễ phép, không mang lại phiền phức cho lão sư như những đứa trẻ khác.
Ngay cả bây giờ, những đứa trẻ khác đều đã được đưa về nhà, chỉ còn lại cậu nhóc này nhưng nó không khóc, chỉ ôm chặt chân của Hoàng Nhân Tuấn và chờ bố mẹ đến đón.
Hoàng Nhân Tuấn ngồi xổm xuống, bàn tay bao lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc, nhẹ nhàng nói: "Hiên Hiên đừng sợ, thầy sẽ ở đây cùng với con".
Hiên Hiên lắc đầu nói: "thầy Tuấn Tuấn, Hiên Hiên không có sợ mà"
Hoàng Nhân Tuấn vui vẻ xoa đầu Lý Dục Hiên, hỏi: "Hôm nay tài xế không đến đón con sao? Sao lại đến muốn như vậy."
"Hôm nay ba ba sẽ đến đón con!", nói đến đây mắt nó sáng ngời, bày ra vẻ mặt ngưỡng mộ: "Thầy, ba ba của con rất lợi hại nha! Ba ba có rất nhiều tiền!"
Hoàng Nhân Tuấn ôm lấy Lý Dục Hiên: " Ừm! Thầy biết rồi! Để thầy ôm con, đứng có mệt hay không?"
Vừa bế thằng bé chưa được bao lâu, bên ngoài đã truyền đến tiếng giày da bước trên nền đá cẩm thạch, Lý Dục Hiên vội vàng nhìn lại, sau khi xác định người này là ba ba của nó, liền vội vàng vùng ra khỏi vòng tay Hoàng Nhân Tuấn, chạy đến vòng tay của ba ba, dùng giọng sữa mà la lên.
Hoàng Nhân Tuấn bước tới chuẩn bị chào hỏi phụ huynh của Lý Dục Hiên, nhưng cậu đã sửng sốt khi nhìn rõ dáng người và quần áo của người này.
Đây không phải là người đàn ông xuất hiện trong giấc mơ của cậu dạo gần đây sao!
Hoàng Nhân Tuấn nhìn xung quanh, trước cửa trường mẫu giáo không còn ai, chỉ có cậu và người đàn ông đang ôm Lý Dục Hiên.
Đây không phải là khung cảnh diễn ra trong giấc mơ sao? Chuyện gì vậy? Có phải cậu có thể mơ những gì sẽ diễn ra trong tương lai hay không?
Hoàng Nhân Tuấn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào đôi mắt của người đàn ông, đó là đôi mắt xuất hiện trong giấc mơ của cậu, chính đôi mắt này đã nhìn thẳng vào cậu, khiến cậu vô tình mà làm đổ cà phê... chờ một chút! Cà phê?!
Hoàng Nhân Tuấn nhớ đến cảnh tượng trong giấc mơ của mình, mặt đỏ bừng, đầu óc như muốn quay cuồng.
Lý Dục Hiên hơi khó hiểu, tại sao thầy Tuấn Tuấn cứ ngơ ngác nhìn ba ba của nó a, sao mặt thầy lại giống quả cà chua lớn mà hôm nay đã dạy nó vẽ vậy ta.
"Thầy Tuấn Tuấn? Thầy Tuấn Tuấn!"
"A! Hiên Hiên làm sao vậy?"
Sau đó Hoàng Nhân Tuấn mới định thần lại, sau khi nhận ra sự hớ hênh của mình, vội vàng xin lỗi người đối diện: "Chào phụ huynh Hiên Hiên, thực ngại quá lúc nãy tôi đang suy nghĩ một chút"
Người đàn ông không bận tâm, anh ta đưa tay ra thể hiện sự lễ độ nói: "Xin chào thầy, tôi tên là Lý Mã Khắc"
"Xin chào, tôi tên Hoàng Nhân Tuấn".
Lý Dục Hiên trước mặt ba ba với thầy cư xử có phần khác nhau, lúc này đang kéo quần Lý Mã Khắc giục anh ta dắt đi mua kem.
Hoàng Nhân Tuấn vẫn đang cảm thấy xấu hổ, nghe xong liền như được giải thoát, nói: "Hiên Hiên đã đợi lâu rồi, chắc thằng bé cũng đói rồi. Anh có thể đưa thằng bé đi ăn tối a"
Lý Mã Khắc nhìn người thanh niên trước mặt, vành tai đỏ bừng kèm theo gương mặt xấu hổ, vậy nên anh cũng không nói nhiều, kêu Lý Dục Hiên cùng Hoàng Nhân Tuấn nói tạm biệt liền rời đi.
Hoàng Nhân Tuấn nhìn chiếc xe lái đi xa rồi thở phào nhẹ nhõm, lúc này trong đầu cậu đã có một đống hỗn độn, thảo nào cậu luôn thấy Lý Dục Hiên thật ngoan, hoá ra là con trai của người tình trong mộng mỗi đêm của cậu.
"Người tình trong mộng của mình... ", Hoàng Nhân Tuấn đứng đó lẩm bẩm một mình, "Hoàng Nhân Tuấn, mày đang đang nghĩ gì vậy a!"
Hoàng Nhân Tuấn cố gắng ném bốn chữ này ra khỏi tâm trí của mình một cách tuyệt vọng, nhưng ký ức màu hồng ngọt ngào đó luôn xuất hiện khiến cậu đỏ mặt vì xấu hổ.
Điều khiến cậu cảm thấy khó chịu nhất là tại sao tim cậu lại đập nhanh và hạnh phúc như vậy sau khi nhìn thấy người thật?
Ở một nơi khác, sau khi Lý Mã Khắc mua kem cho Lý Dục Hiên, thằng bé vừa ăn kem vừa hỏi anh hết sức chân thành: "Ba ba, có phải thầy Tuấn Tuấn đặc biệt đẹp trai không?"
Lý Mã Khắc đang xem tài liệu. Sau khi nghe xong, anh nhớ rằng Hoàng Nhân Tuấn đã nhìn vào đôi mắt của anh, giống hệt như những gì anh đã nhìn thấy trong giấc mơ của mình, khiến anh cảm thấy ngạc nhiên không thôi, nhìn khuôn mặt cậu từ từ đỏ lên vô cùng sống động, như một chú thỏ trắng dễ thương khoẻ mạnh.
Khoảng thời gian này anh rất bận rộn công việc, buổi tối ngủ gục trên bàn làm việc khiến cho chất lượng giấc ngủ không được tốt, anh luôn mơ thấy một người thanh niên là lão sư của con mình, một cậu thanh niên rất đẹp trai, thực chất là thanh tú và xinh đẹp, trông có vẻ rất ngoan.
Trong giấc mơ của Lý Mã Khắc có rất nhiều khung cảnh, làm quen với thanh niên ấy, đưa cậu đi ăn tối, cùng cậu đi du lịch, cùng cậu về nhà. Cậu sẽ làm bữa sáng cho anh và Lý Dục Hiên, anh sẽ ôm cậu trước phía sau, sẽ ôm và hôn cậu trên bàn ăn trước khi Lý Dục Hiên thức dậy.
Nội dung trong giấc mơ không chỉ là hôn môi mà nhiều hơn thế nữa, khi Lý Mã Khắc nghĩ đến điều này, đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, khuôn mặt và chiếc cổ mảnh khảnh của Hoàng Nhân Tuấn ở cửa trường mẫu giáo lại như hiện ra trước mắt anh.
Anh cầm điện thoại gửi một tin nhắn cho trợ lý, sau đó lấy khăn giấy ra để lau tay cho Lý Dục Hiên vừa ăn kem xong, hỏi: "Hiên Hiên, con có thích thầy Tuấn Tuấn không?"
"Đương nhiên là con thích rồi!" nó đáp mà không cần suy nghĩ.
Lý Mã Khắc mỉm cười đầy ẩn ý, nói: "Vậy thì chúng ta mời thầy về nhà, được không?"
*
Kể từ khi gặp Lý Mã Khắc, Hoàng Nhân Tuấn đã mơ thấy anh ta thường xuyên hơn. Đôi khi cậu cũng có thể mơ thấy anh trong giờ nghỉ trưa. Nội dung trong giấc mơ luôn lặp đi lặp lại rằng cậu và anh đều đang trong một mối quan hệ ngọt ngào, điều này khiến Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy có lỗi mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của Lý Dục Hiên trên lớp, mà cậu bất giác cũng quan tâm đến thằng bé nhiều hơn.
Sau khi Lý Dục Hiên về đến nhà, nó đã nhanh nhẹn báo cáo cho ba ba của mình: "Ba ba, thầy Tuấn Tuấn thật tốt với con a, lúc ăn vặt, lão sư chỉ thêm bánh cho mình con nha!"
Lý Mã Khắc nhếch miệng gần như không sau khi nghe được, anh nghĩ về điều đó trong khi trêu chọc con trai mình, nghĩ xem làm sao để bắt cóc được cậu về nhà đây.
Không lâu sau khi nhập học, kỳ nghĩ lễ Quốc Khánh đã đến, Hoàng Nhân Tuấn không giống các đồng nghiệp khác có thể về quê ăn lễ cùng bố mẹ. Ban đầu, Phác Chí Thành với một vài người bạn đã gợi ý cậu nên đi du lịch đâu đó để thư giãn, nhưng Hoàng Nhân Tuấn đã nghĩ rằng hàng năm cứ đến ngày Quốc Khánh đều đông nghẹt người, chụp ảnh thì chỉ thấy toàn đầu với đầu a, tốt hơn hết là nên ở nhà và xem một bộ phim, không cần để tâm đến nó.
Những ngày nghỉ đều là để mọi người nghỉ ngơi, Hoàng Nhân Tuấn thuê căn nhà nhỏ trong một khu không xa trường mẫu giáo là bao, cậu sống rất tiết kiệm, từ khi học đại học đã tiết kiệm, sau khi đi làm được trả lương rất khá, phần nào khiến cuộc sống của cậu thoải mái hơn.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Hoàng Nhân Tuấn đột nhiên tỉnh dậy sau khi mơ thấy Lý Mã Khắc, trong mơ cậu đã chuyển đến sống tại căn hộ của anh, đang chuẩn bị bữa sáng đột nhiên có một vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau bên trong chiếc áo ngủ, một lúc sau anh đã kéo nghiêng đầu Hoàng Nhân Tuấn để dễ dàng hôn cậu.
Hoàng Nhân Tuấn dường như đã quen với sự xuất hiện của Lý Mã Khắc trong mỗi giấc mơ, không còn khiến cậu bực mình nữa, dù sao những gì diễn ra trong mơ đều là giả, không cần quan tâm đến chúng diễn ra như thế nào.
Sau khi thức dậy, cậu bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, từ trong ra ngoài đều phải dọn sạch, mọi thứ đều đem ra lau rửa qua một lần, ngay cả chân bàn cũng không muốn tha, xong tất cả cậu gọi một phần thức ăn mang đi, ngồi trên thảm trong phòng khách xem một bộ phim trên máy vi tính.
Ngày lễ Quốc Khánh, trên phố luôn đông đúc người qua lại, Hoàng Nhân Tuấn sống ở tầng năm nhưng tiếng ồn bên dưới vẫn có thể lọt vào tai cậu một cách rõ ràng, cậu lắng tai nghe chương trình giảm giá hai mươi phần trăm của một cửa hàng quần áo, hay cửa hàng giày dép nào đó khuyến mãi mua một tặng một, thế mà những âm thanh này là thứ khiến Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy mình không hề đơn độc.
Chưa đến chín giờ, sau khi xem phim, Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy hơi mệt nên đi tắm và chuẩn bị đi ngủ, khi ra khỏi phòng tắm, cậu cầm điện thoại di động muốn lên mạng một chút, nhưng lại phát hiện ra rằng vừa rồi có ba cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là từ cùng một số lạ.
Hoàng Nhân Tuấn có chút bối rối, cậu nghĩ đó là số của phụ huynh nên đã nhanh chóng gọi lại, người bên kia cũng nhanh chóng bắt máy, một tiếng "xin chào" trầm thấp theo sóng vô tuyến truyền vào tai cậu.
Giọng nói này... rất giống của Lý Mã Khắc?
"Alo, xin chào, tôi là Hoàng Nhân Tuấn, cho hỏi anh là?"
Đối phương im lặng vài giây sau đó chậm rãi nói: "Tôi là ba của Lý Dục Hiên".
"À, ba của Hiên Hiên", đúng là giọng của Lý Mã Khắc, Hoàng Nhân Tuấn nhanh chóng ngưng cười, nói: "Xin lỗi vì lúc nãy không nghe điện thoại".
"Cứ gọi tôi là Lý Mã Khắc"
Hoàng Nhân Tuấn có chút ngượng ngùng, né tránh câu nói này, vội hỏi anh có chuyện gì mà gọi muộn như vậy.
Lần này Lý Mã Khắc không im lặng nữa mà rất nhanh trả lời: "Tôi có chút chuyện muốn làm phiền thầy Hoàng, không biết cậu khi nào có thời gian, có thể ra ngoài nói chuyện hay không".
Giọng điệu của anh như thể không cho phép cậu từ chối, Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy hơi khó xử, trước khi lý trí quay trở lại, cậu đã nhanh đáp: "Được a, tôi lúc nào cũng rảnh".
"Vậy cậu xuống lầu đi"
"À... hả??" Hoàng Nhân Tuấn thắc mắc.
"Tôi đang ở dưới lầu nhà cậu, thu dọn rồi xuống đây đi".
Hoàng Nhân Tuấn không biết mình đang nghĩ gì, cậu nhanh chóng thay quần áo, ngồi lên một chiếc xe hơi đắt tiền của Lý Mã Khắc, cùng anh ta đi đến một quán cà phê.
Trong quán cà phê có một gian phòng đặc biệt, ngay khi Lý Mã Khắc bước vào cửa, một nhóm người đã bước tới chào đón anh, có vẻ như anh là khách hàng quen thuộc của quán này.
Lý Mã Khắc đưa Hoàng Nhân Tuấn vào một gian phòng và nói với người phục vụ là vẫn như thường lệ, anh liếc nhìn Hoàng Nhân Tuấn rồi nói: "Cho cậu ấy một cốc ca cao nóng".
"Không cần, không cần đâu!", Hoàng Nhân Tuấn từ chối, thầm nghĩ sao Lý Mã Khắc đối xử với cậu như trẻ nhỏ vậy, "Cà phê là được".
Sau khi gọi đồ uống xong, Lý Mã Khắc yêu cầu trợ lý của mình đi ra ngoài, chỉ còn anh và Hoàng Nhân Tuấn trong gian phòng này.
Quán cà phê này cách âm rất tốt, Lý Mã Khắc trông thấy Hoàng Nhân Tuấn ngượng ngùng, anh có chút kích động hỏi có phải mình đã làm phiền cậu hay không, khi đưa cậu ra ngoài muộn như thế này.
Hoàng Nhân Tuấn liền xua tay nói: " Phụ huynh học sinh đang vội nên giáo viên chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hợp tác"
Nghe vậy, Lý Mã Khắc cúi đầu cười, khiến Hoàng Nhân Tuấn nghĩ rằng mình đang làm trò hề, thầm mắng bản thân ngu ngốc mười triệu lần, sau đó đành giả lơ cười haha bảo quán này trang trí tốt thật đấy.
Nghe cậu nói vậy, Lý Mã Khắc chỉ đáp lại bằng một tiếng ừm, anh tập trung nghịch ngợm chiếc đồng hồ có giá trị trên cổ tay của mình,
Thái độ này của anh càng khiến Hoàng Nhân Tuấn không biết phải nói gì, cậu tự giác giữ im lặng, cho đến khi nhân viên mang đồ uống vào mới có thể phá vỡ không khí ngượng ngùng lúc này.
Hoàng Nhân Tuấn nhấp một ngụm cà phê, cậu nhận ra hình dáng của chiếc cốc khi đặt nó xuống. Đây không phải chiếc cốc chết tiệt đã xuất hiện trong giấc mơ sao?
Cậu giả vờ không quan tâm, lén lút nhìn người đối diện, quả nhiên Lý Mã Khắc đang nhìn chằm chằm cậu, trong một khoảnh khắc, đầu óc Hoành Nhân Tuấn trống rỗng, chỉ có điều xấu hổ mà cậu đã làm trong lần đầu tiên mơ thấy anh, và cả những lần sau đó nữa. (là quần nhỏ ẻm ướt đó)
Hoàng Nhân Tuấn đặt cốc cà phê xuống bàn, sợ nó sẽ bị va đập đâu đó và đổ lên người mình, cậu cảm thấy như máu đã bắt đầu dồn lên não mình, khiến mặt và đôi tai trở nên đỏ ửng.
Hoàng Nhân Tuấn không nghe thấy bất cứ điều gì mà Lý Mã Khắc nói, chỉ nghe được ba từ "Đồng ý không?" cuối cùng, Hoàng Nhân Tuấn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, vì vậy cậu đã nói mà không hề nghĩ ngợi.
"Đồng ý! Tôi đồng ý!"
Lý Mã Khắc hiển nhiên không ngờ câu trả lời của Hoàng Nhân Tuấn lại nhanh như vậy, hoá ra anh chuẩn bị nhiều câu thuyết phục như vậy mà lại vô ích.
"Được rồi, tối nay thầy Hoàng về thu dọn hành lý, ngày mai tài xế của tôi sẽ đến đón cậu ".
Bây giờ Hoàng Nhân Tuấn mới tỉnh táo lại: "Đón tôi? Đi đâu cơ?"
"Tới nhà tôi, vừa rồi cậu không phải đã đồng ý làm gia sư riêng của Hiên Hiên sao?" Mark Li cười nhạt nói.
"Cái gì! Không, ngài Lý, tôi vừa rồi mới bị mất trí. Tôi vẫn cần thảo luận vấn đề này...."
Hoàng Nhân Tuấn bị Lý Mã Khắc chặt gãy lời chưa kịp nói xong, anh đứng dậy đi đến bên cạnh Hoàng Nhân Tuấn ngồi xuống, chân thành nói: "Không phải là thầy nói sẽ hợp tác với phụ huynh chúng tôi sao?"
Hoàng Nhân Tuấn còn muốn giải thích, nhưng Lý Mã Khắc nhẹ nhàng dùng ngón tay cái ấn lên khóe miệng cậu, đặt ngón tay cái ấm áp lên môi cậu, Hoàng Nhân Tuấn chỉ cảm thấy mặt mình còn bỏng rát hơn trước.
Lý Mã Khắc nhích về phía trước, Hoàng Nhân Tuấn thậm chí còn nghĩ rằng anh sẽ tiến đến hôn cậu trong giây tiếp theo.
"Hiên Hiên rất thích thầy Hoàng" Lý Mã Khắc nói những lời này như một câu thần chú, khiến Hoàng Nhân Tuấn từng bước từng bước rơi vào địa trận của anh.
"Tôi cũng thế"
*
Hoàng Nhân Tuấn nghĩ rằng gần đây cậu đang sống một cuộc sống kỳ diệu.
Đầu tiên, cậu mơ thấy Lý Mã Khắc theo một cách không thể lí giải được, nội dung của giấc mơ thật kỳ lạ, vài ngày sau khi cậu đã biết Lý Mã Khắc trông như thế nào, cậu lại được yêu cầu làm gia sư cá nhân tại nhà của con trai anh ta.
Hoàng Nhân Tuấn đang trầm mặc thu dọn hành lý thì có hai người đàn ông cường tráng do Lý Mã Khắc phái đến đón cậu ở cửa, hàng xóm nhà đối diện trông thấy họ cũng không dám đi ra khỏi cửa.
Căn nhà không lớn nhưng Hoàng Nhân Tuấn dọn dẹp khá lâu, hai người đàn ông lực lưỡng cũng không gấp gáp gì, họ chỉ nói rằng Lý Mã Khắc đã chuẩn bị xong mọi thứ, Hoàng Nhân Tuấn chỉ cần mang ít quần áo đến thay là được.
"Nguyên nhân gì... khiến mình được người khác quan tâm vậy nhỉ", Hoàng Nhân Tuấn chỉ nghĩ thầm nhưng không kìm được nói ra thành tiếng, người của Lý Mã Khắc nghe thấy liền ho khan vài lần rồi im lặng.
Lý Mã Khắc đưa Lý Dục Hiên đến sống trên sườn đồi của một ngọn núi ở vùng ngoại ô, hầu như những nhân vật nổi tiếng nhất trong thành phố đều sống xung quanh.
Lý Mã Khắc không thích sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố, dù ở ngoài xã giao muộn đến đâu, anh cũng sẽ yêu cầu tài xế đưa về nhà, nơi này sạch sẽ, và anh cũng có thể ở cùng Lý Dục Hiên.
Hoàng Nhân Tuấn vẫn còn xuất thần khi ngồi trong xe. Cậu cảm thấy hơi mông lung, như thể những gì mình đang trải qua cũng chỉ là một giấc mơ, một giây tiếp theo, khi chuông báo thức vang lên, mọi thứ sẽ biến mất nhưng không, cậu đã bị bắt đi một cách an toàn, gửi đến nhà của Lý Mã Khắc.
Lý Mã Khắc không có ở nhà, chỉ có quản gia và vài người hầu đứng ở cửa chào đón cậu, khi nhìn thấy Hoàng Nhân Tuấn liền kính cẩn gọi Hoàng thiếu gia.
Hoàng Nhân Tuấn xấu hổ, vội xua tay nói mình không phải thiếu gia mà chỉ là gia sư riêng của Hiên Hiên.
Quản gia cười hiền hậu, ông biết Lý Mã Khắc nhiều năm, nhìn thấy anh trưởng thành, khi anh chuyển đến đây ông liền xin vào để đi theo chăm sóc anh, đã nhiều năm qua ông vẫn chưa từng thấy người nào khiến Lý Mã Khắc quan tâm nhiều đến vậy. Về nơi ở, thức ăn hay cả quần áo của cậu thanh niên, anh đều tự mình xem xét mọi thứ, ông có lẽ đã biết được tầm quan trọng của người này đối với anh.
Quản gia tự giới thiệu với Hoàng Nhân Tuấn: "Từ nay về sau, tôi sẽ gọi cậu là cậu Hoàng. Tôi là quản gia của Mã Khắc. Cậu Hoàng có thể gọi tôi là chú Trương giống như họ"
Hoàng Nhân Tuấn gật đầu, sau đó được đưa đi thăm mọi ngóc ngách trong nhà, đi một vòng, cậu mới nhớ ra công việc thực sự của mình ở đây, nói: "Chà, chú Trương, Hiên Hiên không ở nhà à?"
Trương quản gia vỗ vỗ đầu, trước tiên đem Hoàng Nhân Tuấn trở lại ghế sô pha ngồi, sau đó vội vàng lên lầu mời người, Hoàng Nhán Tuấn có chút mệt mỏi, vừa ngồi lên ghế sô pha liền cảm nhận được thành ý của ông. Mí mắt trên và dưới đang đánh nhau thì đột nhiên nghe thấy tiếng động sau lưng, Lý Dục Hiên chạy xuống cầu thang trước khi cậu nhóc kịp mang giày, ném mình vào vòng tay của Hoàng Nhân Tuấn trong khi hét lên " thầy Tuấn Tuấn".
"Thầy Tuấn Tuấn! Người đến nhà con thật rồi a!"
Hoàng Nhân Tuấn sẽ tự động chuyển sang chế độ nhẹ nhàng khi nhìn thấy một đứa trẻ. Sự bối rối khi vừa bước vào cửa cũng tan biến vì vòng tay ấm áp của Lý Dục Hiên. Cậu mạnh mẽ ôm lấy Lý Dục Hiên, nói: "Tất nhiên, có lời mời của Hiên Hiên, thầy chắc chắn sẽ đến".
Lý Dục Hiên thậm chí còn vui hơn, gọi bác Trương mang món ăn vặt yêu quý của nó cho Hoàng Nhân Tuấn ăn, còn cho cậu xem đồ chơi của mình.
Hoàng Nhân Tuấn thích Lý Dục Hiên, trái tim cậu mềm nhũn ra như muốn trở thành một vũng nước khi được bàn tay nhỏ bé mềm mại của thằng bé nắm lấy. Chơi với Lý Dục Hiên một lúc lâu, khi bầu trời từ từ tối đi, Lý Mã Khắc cũng đã về.
Câu đầu tiên Lý Mã Khắc hỏi khi vào nhà là Hoàng Nhân Tuấn có ở đây không, chú Trương thấy ông chủ lo lắng liền cười, nói rằng cậu Hoàng đang ở trên lầu, Lý Mã Khắc nghe xong không thèm cởi áo khoác ngoài, anh đi thẳng đến phòng của Lý Dục Hiên.
Hoàng Nhân Tuấn vẫn đang chơi Lego với Lý Dục Hiên, nghe thấy Lý Mã Khắc bước vào, nhanh chóng đứng lên, cậu kính cẩn nói: "Ngài Lý"
Lý Mã Khắc ậm ừ, bỏ qua cậu, đi tới hỏi Lý Dục Hiên xem cậu nhóc đã làm những gì ở nhà ngày hôm nay, Lý Dục Hiên rất thích làm nũng, nhìn thấy anh đi vào liền ôm chầm lấy anh, dùng giọng sữa trả lời câu hỏi của ba ba.
Hoàng Nhân Tuấn có chút xấu hổ, đứng không được ngồi cũng không xong, nhìn thấy Lý Mã Khắc yêu thương Lý Dục Hiên nhiều như vậy, trong lòng cậu vẫn còn một điểm khó tả.
Lý Mã Khắc chơi với Lý Dục Hiên một lúc, đứng dậy nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Hoàng Nhân Tuấn, dẫn cậu ra ngoài.
Hoàng Nhân Tuấn có chút kinh ngạc, cổ tay hoàn toàn bị một bàn tay to lớn nắm lấy, nhiệt độ của Lý Mã Khắc truyền đến người cậu , ngước mắt nhìn bóng lưng to lớn của người đàn ông đang nắm tay mình, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm không thể giải thích được.
Lý Mã Khắc đưa Hoàng Nhân Tuấn đến phòng làm việc và ngồi đối mặt với cậu. Anh luôn thích nhìn chằm chằm vào Hoàng Nhân Tuấn cho đến khi cậu đỏ mặt.
Trong lòng Lý Mã Khắc đầy ý nghĩ bẩn thỉu, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì dáng vẻ đứng đắn, hỏi Hoàng Nhân Tuấn: "Cậu có thích ở đây không?"
Hoàng Nhân Tuấn không dám nói lời nào, cậu vội vàng gật đầu sau khi nghe anh hỏi, sau đó cảm thấy rằng cái gật đầu nhẹ không thể diễn tả được thành ý của mình, vì vậy cậu thì thầm một cái gì đó giống như nó.
"Vậy là tốt rồi. Sau này cần gì thì nói cho chú Trương biết, nếu Hiên Hiên không ngoan, cứ đánh đi."
Hoàng Nhân Tuấn nghe thấy từ Hiên Hiên, ánh mắt của cậu lại dịu dàng đi, nói: "Hiên Hiên rất ngoan, cả ở trường cũng vậy. Không lo lắng cho chúng tôi".
Lý Mã Khắc lại ậm ừ một tiếng, nói: "Cậu vẫn làm công việc ở mẫu giáo. Đó là một chi nhánh nhỏ của nhà họ Lý chúng tôi. Đừng lo lắng về tiền lương, sẽ cao hơn trước hai ba lần."
Hoàng Nhân Tuấn đáp rằng cậu không sao, thấy Lý Mã Khắc đứng dậy lấy khăn giấy ướt rồi lại đi về phía mình, Hoàng Nhân Tuấn như chết lặng, cậu quên mất phải làm gì.
Lý Mã Khắc lấy khăn ướt lau nhẹ khóe miệng Hoàng Nhân Tuấn, Hoàng Nhân Tuấn nghĩ chắc có gì đã đọng lại trên khóe miệng, khi nãy cậu vừa ăn đồ ăn nhẹ với Lý Dục Hiên.
Hoàng Nhân Tuấn đứng yên, mảnh vụn nhỏ đã bị Lý Mã Khắc lấy đi, nhưng anh vẫn xoa khoé miệng cậu với vẻ thích thú, ánh mắt tập trung như thể đang đối xử với một bảo vật.
Hành động này của Lý Mã Khắc khiến Hoàng Nhân Tuấn phấn khích đến mức không biết phải đặt tay chân vào đâu, họ gần nhau hơn so với hôm qua ở quán cà phê, Hoàng Nhân Tuấn có thể nhìn thấy các nếp nhăn quanh đuôi mắt, lông mi cong dài, và thấy cả môi của anh.
Trong giấc mơ, Lý Mã Khắc đã hôn cậu, còn làm một số việc riêng tư hơn nữa.
"Tôi, tôi, tôi! Tôi sẽ tự làm!" Nghĩ đến đây, Huang Renjun không thể chịu đựng được nữa, nhiệt độ trong phòng dường như đã tăng lên gấp mấy lần, cậu vội vàng đẩy Lý Mã Khắc ra, nói rằng mình sẽ đến chỗ Lý Dục Hiên, như muốn chạy trốn khỏi nơi này, nó khiến cậu khó thở.
Hoàng Nhân Tuấn ăn tối cùng bố con họ, trên bàn đầy bát đĩa, bất cứ lúc nào cũng có giúp việc đứng bên cạnh, Hoàng Nhân Tuấn chưa bao giờ sống một cuộc sống như thế này, cậu cảm thấy ngồi như thế nào cũng không thoải mái, đặc biệt là khi Lý Mã Khắc vẫn ở đây, nhắc nhở cậu nhớ về chuyện vừa xảy ra trong phòng làm việc, vì vậy cậu điên cuồng nhét cơm trắng vào miệng, thậm chí không ăn cả rau, tránh ăn chung món với anh.
Lý Dục Hiên nhìn thầy Tuấn Tuấn của nó đang ăn cơm tẻ, rất tò mò nói: "Thầy Tuấn Tuấn, sao thầy không ăn rau?"
"Hả?"
Lý Dục Hiên chỉ vào những món ngon trên núi dưới biển: "Món ăn do bà Lý làm rất ngon đó ạ"
Huang Renjun ngẩng đầu lên và cười với thằng bé, nhưng nhất thời không nghĩ ra lý do hợp lý để giải thích.
May mắn thay, lúc này Lý Mã Khắc ra tay giải vây nói: "Lý Dục Hiên, không được nói chuyện khi đang ăn, quên rồi sao?"
Lý Dục Hiên hiếm khi nghe thấy ba ba gọi tên đầy đủ của nó như thế này, nó luôn ngoan ngoan và lễ phép, mặc dù ngay từ lúc sinh ra nó đã không có mẹ, nhưng nó sẽ không nghịch ngợm, không làm phiền đến người lớn trong nhà, nghe thấy ba ba la nó như vậy, nó lập tức im lặng và có chút tủi thân.
Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy Lý Dục Hiên đang phải chịu đựng sự khó xử của chính mình, vì vậy cậu bước ra, nói: "Đồ ăn rất ngon, có lẽ tôi hơi say xe, bây giờ tôi cảm thấy hơi khó chịu một chút".
Lý Mã Khắc nói: "Cậu có muốn gặp bác sĩ không?" anh bày ra cái vẻ như Hoàng Nhân Tuấn là con trai của mình, vô cùng căng thẳng trong từng lời nói.
Hoàng Nhân Tuấn lắc đầu không nói gì.
Sau bữa ăn, Lý Mã Khắc yêu cầu Hoàng Nhân Tuấn giám sát Lý Dục Hiên hoàn thành bài tập về nhà, còn anh đi vào phòng làm việc để giải quyết công việc. Lý Dục Hiên thông minh, bài tập nhỏ đó chỉ như một miếng bánh đối với nó, chưa kể còn có lão sư yêu thích của nó ở đây, vậy nên nó sẽ cư xử ngoan ngoãn.
Đến chín giờ tối, Lý Dục Hiên bị chú Trương giục đi ngủ, Hoàng Nhân Tuấn cuối cùng cũng có thể trở về phòng để thu dọn đồ đạc của mình, Lý Mã Khắc thực sự sắp xếp rất chu đáo, ga trải giường cùng với chăn đều được thay mới, quần áo cũng được trang bị đầy đủ trong tủ, đồ dùng vệ sinh trong phòng tắm có vẻ cũng như vậy.
"Chậc, mật ngọt chết ruồi a" Hoàng Nhân Tuấn nghĩ, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào.
*
Thật sự rất thoải mái khi sống trong nhà của Lý Mã Khắc. Hoàng Nhân Tuấn đưa Lý Dục Hiên đến trường vào buổi sáng, sẽ có một chiếc ô tô đặc biệt để đón cậu, trở về nhà, đồ ăn nhẹ và đồ uống đều đã chuẩn bị xong, cậu chỉ cần cùng Lý Dục Hiên chơi đùa, cùng thằng bé làm bài tập.
Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy cuộc sống như vậy khá mơ hồ, mặc dù cậu được trả lương nhờ công sức lao động, nhưng luôn cảm thấy không đáng tin cậy.
Sau khi Phác Chí Thành quay trở lại, Hoàng Nhân Tuấn rủ cậu ta đi ăn cơm, cậu nói với Phác Chí Thành rằng mình đang sống cùng Lý Mã Khắc, ăn uống cùng nhau, nhưng vẫn nhận tiền lương, Phác Chí Thành đặt đũa xuống, không nhịn được mà hỏi rằng có phải cậu bị lừa hay không.
"Không, những gì anh nói là thật"
Phác Chí Thành ngừng nói, cậu ta và Hoàng Nhân Tuấn cùng lớn lên trong trại trẻ mồ côi, Hoàng Nhân Tuấn rất tốt bụng, chỉ luôn mất bình tĩnh vì một chuyện, đó là khi người khác bắt nạt Phác Chí Thành.
Lúc đó, Hoàng Nhân Tuấn trông có vẻ kích động, mọi lời chửi thề đều phát ra từ miệng của một người luôn ôn hòa như cậu. Cậu là một con gà mái bảo vệ đàn con của mình. Kể từ đó, Phác Chí Thành đã quyết tâm sẽ bảo vệ Hoàng Nhân Tuấn như cách cậu bảo vệ cậu ta khi còn nhỏ, nên cậu ta sợ Hoàng Nhân Tuấn sẽ bị lợi dụng lòng tốt.
Nhưng khi Hoàng Nhân Tuấn nói đến đây, cậu không căng thẳng chút nào, nhất là khi nhắc đến ba chữ Lý Mã Khắc, mắt cậu sáng lên, Phác Chí Thành biết đó chính là người yêu của Hoàng Nhân Tuấn.
Vậy nên cậu ta hỏi: "Anh, anh có thích Lý Mã Khắc không?"
Hoàng Nhân Tuấn sửng sốt trước sự thẳng thắn của cậu ta, cậu dùng đũa chọc chọc thức ăn trong bát, một lúc lâu nói: "Anh không chắc, nhưng có vẻ là như vậy"
*
Lý Mã Khắc rất bận rộn, anh quản lý cả một doanh nghiệp lớn như vậy thật không dễ dàng. Nhưng dù bận đến đâu, từ khi Hoàng Nhân Tuấn dọn đến ở, anh nhất định sẽ về nhà vào trước bữa tối để cùng cậu và Lý Dục Hiên đi ăn tối, sau đó sẽ quay lại phòng làm việc để giải quyết công việc của mình.
Hoàng Nhân Tuấn chỉ có thể nhìn thấy Lý Mã Khắc vào buổi tối, cậu cảm thấy đau lòng vì sự chăm chỉ của anh, sau khi dỗ Lý Dục Hiên ngủ, bất kể buồn ngủ như thế nào cậu cũng sẽ ngồi ở sô pha, đợi đến khi anh xong việc liền quay trở về phòng của mình.
Hôm đó Lý Mã Khắc lại làm việc đến khuya, việc sử dụng trí óc trong thời gian dài khiến anh kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, khi đi ngang qua phòng của Hoàng Nhân Tuấn, anh thấy tim mình như lay động.
Anh muốn vào xem Hoàng Nhân Tuấn đang ngủ như thế nào, muốn đắp chăn bông cho cậu, thậm chí có thể hôn lên cái trán mịn màng của cậu.
Lý Mã Khắc là kiểu người khi nhận ra một điều gì đó thì sẽ làm điều đó một cách ngoan cố, thích một ai đó cũng vậy. Khi Hoàng Nhân Tuấn luôn xuất hiện trong giấc mơ của anh, anh có thể chắc chắn rằng đây chính là định mệnh của mình, bất kể giới tính của cậu có là gì đi chăng nữa.
Khi nhìn thấy Hoàng Nhân Tuấn ở ngoài lần đầu tiên, Lý Mã Khắc đã nghĩ về điều đó, anh muốn Hoàng Nhân Tuấn, và cậu chỉ có thể thuộc về anh.
Vì vậy, Lý Mã Khắc mở cửa phòng Hoàng Nhân Tuấn, nhẹ nhàng bước vào, anh lại gần nhìn thấy trên giường không có người, không có nhiệt độ, điều này khiến anh hoảng sợ, anh có thể bình tĩnh ngay cả khi công ty gặp thua lỗ, nhưng lúc này anh lại như một đứa trẻ không có chủ.
Lý Mã Khắc sợ Huang Renjun cảm thấy mình bị "giám sát" nên muốn ra khỏi nhà, anh vội vã chạy xuống lầu nhưng thấy tv phòng khách vẫn còn chiếu phim nên tiến lại gần hơn một chút, Hoàng Nhân Tuấn đang rót nước trong phòng ăn.
Hoàng Nhân Tuấn nhìn thấy Lý Mã Khắc trong bộ quần áo ở nhà, nhưng cậu không ngờ anh sẽ đi xuống đây vào lúc này, anh có phải sẽ nghĩ cậu thức cả đêm vì anh không?
"Anh... tôi, tôi sẽ xem phim một lát"
Lý Mã Khắc không cười nhạo cậu như Hoàng Nhân Tuấn đã nghĩ, nhưng anh lại vội vàng đi đến, ôm lấy cậu vào lòng.
"Ngài Lý?", trong suốt một thời gian dài, Hoàng Nhân Tuấn luôn gọi anh là ngài Lý.
Hoàng Nhân Tuấn không dám nhúc nhích trong vòng tay của Lý Mã Khắc, bên tai chỉ còn lại tiếng trái tim đập rộn ràng của cậu và anh. Qua một lúc sau, Lý Mã Khắc nói, giọng anh có chút hoảng sợ và cô đơn, thật may khi điều đó vẫn chưa bị mất đi.
"Tôi nghĩ rằng cậu đã bỏ đi"
Hoàng Nhân Tuấn trầm mặc, bây giờ cậu đang ở trên núi, không thể bắt được taxi, cậu sẽ bỏ đi đâu được chứ, nhưng thay vì nói ra thì cậu lại chọn cách ôm lấy Lý Mã Khắc, xoa dịu và vỗ về anh như một đứa trẻ.
"Tôi chỉ đi uống nươc thôi, anh đừng lo"
Căn nhà vắng lặng, chú Trương và những người khác đã ngủ say, bộ phim Hoàng Nhân Tuấn vừa rồi dùng để giải tỏa mệt mỏi vẫn đang chiếu trong phòng khách, cậu và Lý Mã Khắc cứ ôm nhau thế này, như thể đã ngầm đồng ý, không ai trong hai người họ muốn buông tay.
Đột nhiên, Lý Mã Khắc nói: "Anh đã mơ thấy em"
"Ban ngày ở công ty, hay ban ở đêm trên giường, anh đều đã mơ thấy em"
Hoàng Nhân Tuấn đã rất ngạc nhiên, cậu lùi về phía sau, mở ra khoảng cách giữa mình và Lý Mã Khắc, không thể tin được hỏi anh: "Anh nói gì?"
Lý Mã khắc không có ý định né tránh mà thành thật nói: "Anh đã mơ thấy em trước khi gặp em. Anh mơ thấy em cùng Hiên Hiên ở cổng trường mẫu giáo. Anh còn mơ thấy anh và em đưa Hiên Hiên đi chơi, anh đã mơ thấy rất nhiều"
Lý Mã Khắc không còn nói về giấc mơ nữa, anh giống như Hoàng Nhân Tuấn ngày đầu tiên chuyển đến đây, anh đưa tay nhẹ nhàng gỡ vụn bánh quanh khoé miệng cậu, anh biết mình phải nên làm gì đó ngay bây giờ.
Dục vọng khiến giọng nói Lý Mã Khắc trở nên khàn đặc: " Anh đã mơ thấy mình hôn em, giống như bây giờ"
Hoàng Nhân Tuấn chỉ cảm thấy choáng váng, có phải ai đó đã bí mật cổ vũ cho cậu hay không, khiến cậu bây giờ không thể thở ra hơi, cơ thể cậu vô thức dựa vào người Lý Mã Khắc.
Lý Mã Khắc nói: "Anh thích em, hôn em được không?"
Anh không đợi Hoàng Nhân Tuấn trả lời, đặt một lực lên eo cậu, chỉ muốn hôn đôi môi của cậu.
Nụ hôn này quá độc đoán đến nỗi Hoàng Nhân Tuấn bị cạy khớp răng ra trước khi cậu kịp phản ứng, không hề phản kháng chút nào, Lý Mã Khắc ôm cậu ngày càng chặt hơn, không quên đưa tay xoa làn da mịn màng và mỏng manh của cậu.
So với trình độ của Lý Mã Khắc, Hoàng Nhân Tuấn chỉ như một đứa trẻ, cậu thở không ra hơi, tay chân mềm nhũn khi bị hôn trực tiếp phía sau.
" Không... không muốn... em không thở nổi nữa"
Sau đó Lý Mã Khắc mới buông đôi môi của Hoàng Nhân Tuấn ra, lưu luyến hôn lên má, mắt, cổ và cả dái tai của cậu, anh hôn Hoàng Nhân Tuấn liên tục, cố tình phát ra âm thanh khiến cậu càng thêm ngượng ngùng khi nghe thấy.
Hoàng Nhân Tuấn đã ngủ trong phòng ngủ của Lý Mã Khắc đêm hôm đó. Cả hai đã dành một giờ đồng hồ để nói về những gì họ đã mơ và tại sao mọi thứ lại thực sự xảy ra. Buổi sáng, Hoàng Nhân Tuấn phải đi làm sớm, đang nói chuyện thì buồn ngủ, cậu liền ngủ trong vòng tay của Lý Mã Khắc, trước khi ngủ cậu đã nói.
"Em cũng mơ thấy anh, em cũng thích anh"
*
Từ khi ở bên nhau, Hoàng Nhân Tuấn và Lý Mã Khắc khó là tách nhau ra được, Lý Mã Khắc thập chí không muốn đến công ty, anh dự định sẽ chuyển tất cả công việc về nhà để có thể ở bên cậu, có Hoàng Nhân Tuấn ở bên, có Hiên Hiên ngoan ngoãn chơi đùa bên cạnh, đây là cái gọi là vợ và con trai a.
Mùa thu đến, Hoàng Nhân Tuấn tranh thủ vẫn còn ấm áp trong vòng vài ngày, rủ Lý Mã Khắc cùng đưa Lý Dục Hiên đi tham quan.
Lý Dục Hiên luôn thích gần gũi với những người tốt bụng mình, hơn nữa nó rất yêu quý thầy Tuấn Tuấn, thầy không bao giờ la mắng nó, sẽ cùng nó chơi game còn cho nó ăn những chiếc bánh ngon nữa. Nó thích thầy Tuấn Tuấn, hy vọng rằng thầy Tuấn Tuấn sẽ ở lại ngôi nhà của mình mãi mãi.
Vì vậy, khi Hoàng Nhân Tuấn cùng Lý Dục Hiên thả diều xong, trở lại chỗ Lý Mã Khắc để uống nước để nghỉ ngơi, Lý Dục Hiên đã nóng lòng muốn nói suy nghĩ của mình cho ba ba nghe.
"Ba ba, con muốn thầy Tuấn Tuấn ở bên chúng ta mọi lúc, có được không ạ?"
Hoàng Nhân Tuấn nghe vậy thì sững sờ, cậu nhìn sang Lý Dục Hiên, sau đó nhìn Lý Mã Khắc, anh vẫn im lặng, đợi cho đến khi vẻ mặt vui vẻ của Lý Dục Hiên từ từ biến mất, đợi cho đến khi trái tim Hoàng Nhân Tuấn thấm đẫm vị chua. Lý Mã Khắc nói một cách chân thành và trịnh trọng.
"Tuấn Tuấn sẽ ở bên chúng ta, cậu ấy chỉ có thể ở bên chúng ta"
Nghe thấy thế, Hoàng Nhân Tuấn không thể ngừng rơi nước mắt.
Nhưng sau đó lại xảy ra sự cố.
Thứ bảy này Lý Dục Hiên ở nhà thật lâu, cảm thấy cái này không vui cái kia không vui, nó vẫn là một đứa trẻ a, cho dù vô tư nhưng cũng sẽ có lúc nhạy cảm, hơn nữa là Hoàng Nhân Tuấn, người ở bên cạnh chiều chuộng nó nhiều như vậy, nó vẫn sẽ càng không ngoan.
Lý Dục Hiên đòi Hoàng Nhân Tuấn đưa đi chơi, nó đi theo cậu cả buổi sáng, nếu không phải vì tiếng hét của Hoàng Nhân Tuấn, nó thậm chí còn muốn vào phòng tắm để ngửi thấy mùi của cậu.
Cuối cùng, Hoàng Nhân Tuấn đã chịu khuất phúc đối với nó. Đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước Lý Mã Khắc tự mình lái xe về nhà, nhìn thấy gần đó có công viên giải trí, cậu nghĩ dù sao cũng ở gần, đưa Lý Dục Hiên đi ra ngoài hít thở một chút cũng không sao.
Vốn dĩ, chú Trương đã bố trí một vài vệ sĩ đi theo, nhưng Lý Dục Hiên phát hiện ra, vừa khóc vừa nháo vừa nói không được đi theo, Hoàng Nhân Tuấn và chú Trương không thể không nghe theo mà để vệ sĩ ở nhà.
Kết quả là, một lớn một nhỏ cùng nhau ra khỏi nhà mà không mang theo điện thoại di động, Lý Dục Hiên không muốn mọi người đi theo, việc ra ngoài không mang điện thoại và đồng hồ có chức năng định vị khiến Hoàng Nhân Tuấn hơi lo lắng, xung quanh cậu là cả một khu rừng rộng lớn, cậu còn không nhìn thấy lấy một bóng người, đừng nói tới cả công viên giải trí đầy ắp tiếng nói.
Hoàng Nhân Tuấn đưa Lý Dục Hiên đi một lúc lâu vẫn không tìm thấy bất kỳ công viên giải trí nào, trời mùa thu thường tối nhanh, Hoàng Nhân Tuấn thường đi bằng ô tô và không quen địa hình xung quanh đây một chút nào, cậu bắt đầu cảm thấy hối hận vì mình quá bốc đồng, cậu đã đưa Lý Dục Hiên ra ngoài mà không kiểm tra cẩn thận.
Lý Dục Hiên thực sự sợ hãi, nó nắm chặt tay Hoàng Nhân Tuấn và nhìn lên thấy Tuấn Tuấn yêu quý của nó đang cau mày, vì vậy nó cố gắng tàng hình và không gây rắc rối cho cậu.
Khi trời tối hẳn, hai người không tìm được công viên giải trí, cũng không tìm được đường về nhà, gần đây nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm rất lớn, Hoàng Nhân Tuấn nghĩ rằng mình sẽ không ra ngoài lâu, nên chỉ khoác một chiếc áo mỏng, bây giờ lại khiến cậu cảm thấy lạnh run.
Hoàng Nhân Tuấn sợ Lý Dục Hiên cảm thấy lạnh nên đã ôm cậu nhóc vòng lòng để cả hai cùng sưởi ấm cho nhau, cậu cố gắng đi bộ một lúc nữa nhưng vẫn không tìm được phương hướng, việc dắt một người đi dạo khiến cậu kiệt quệ về thể chất, trong khi phàn nàn về sự ngu ngốc của mình, cậu cũng phàn nàn về lý do tại sao Lý Mã Khắc lại sống ở một nơi quỷ quái như thế này.
Và Lý Mã Khắc, từ chú Trương đã biết được rằng Hoàng Nhân Tuấn đã đưa Lý Dục Hiên đi chơi vào buổi chiều và cậu đã không trở lại, anh tức giận đến mức mắng người hầu và vệ sĩ làm việc không tốt, còn nói chú Trương sao có thể không đáng tin cậy như vậy.
Lý Mã Khắc đã huy động một trăm người để tìm kiếm họ ở trong rừng, nhiều người khiến mọi việc trở nên nhanh chóng. Khi họ tìm thấy Hoàng Nhân Tuấn và Lý Dục Hiên, họ đang ngồi trong một cái chòi và gần như ngủ thiếp đi.
Lý Mã Khắc yêu cầu chú Trương giữ Lý Dục Hiên trong khi anh nắm tay Hoàng Nhân Tuấn và đưa cậu về nhà.
Ngay khi bước vào nhà, Lý Mã Khắc bắt đầu lớn tiếng, anh ra lệnh cho Hoàng Nhân Tuấn đứng trước mặt anh và nói: "Sao em lại liều lĩnh như vậy! Em đang đùa anh đúng không?!
Lý Dục Hiên bị chú Trương giữ lại, từ lúc nãy đến giờ nó vẫn luôn cúi đầu, nhìn thấy thầy Tuấn Tuấn yêu quý của nó đang bị ba ba mắng, liền ngẩn đầu lên bênh vực.
"Ba ba, là con muốn thầy Tuấn Tuấn......."
"Con im miệng! Chuyện của người lớn không cần xen vào. Chú Trương đưa thằng bé về phòng!"
Hoàng Nhân Tuấn cúi đầu không nói tiếng nào, trong khi Lý Mã Khắc vẫn đang mắng mỏ, cho rằng cậu cứng đầu, không tính đến hậu quả của việc làm mà chỉ quan tâm đến hạnh phúc của bản thân.
"Hiên Hiên còn nhỏ như vậy, lỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao?!"
Nghe những lời này, Hoàng Nhân Tuấn rốt cuộc không kìm được nước mắt, cậu cảm thấy mình đã quá sai lầm.
Lý Dục Hiên là con trai duy nhất của Lý Mã Khắc, dù thằng bé có làm gì anh cũng có thể tha thứ cho nó vô điều kiện và yêu nó, Hoàng Nhân Tuấn không muốn nghĩ nhưng trong lòng cậu lại ghen tị với Lý Dục Hiên, thằng bé là máu thịt của anh, anh sẽ không bao giờ muốn cậu.
Về phần Hoàng Nhân Tuấn, Lý Mã Khắc nói rằng anh thích cậu, anh vẫn khoan thai như trước, giống như lúc anh yêu cầu Hoàng Nhân Tuấn làm gia sư riêng cho Lý Dục Hiên, cậu không nỡ nói ra lời từ chối của mình, bởi vì cậu thích Lý Mã Khắc đến mức cho dù chăm sóc kết tinh của anh cùng với người khác, cậu vẫn có thể đào sâu trái tim mình
Hoàng Nhân Tuấn là người không có đủ tình yêu thương khi lớn lên trong cô nhi viện, chính Lý Mã Khắc là người đã đột nhập vào cuộc sống yên bình của cậu và chiếm lấy cậu một cách độc đoán, nhưng chỉ cần cậu làm sai điều gì, anh sẽ không muốn cậu nữa.
Hoàng Nhân Tuấn nghĩ, cậu chỉ là một bảo mẫu được Lý Mã Khắc thuê với mức lương cao.
Hoàng Nhân Tuấn khóc, khóc rất nhiều, nước mắt to như hạt đậu nành rơi xuống thảm, để lại một hai vết.
Lý Mã Khắc không ngờ Hoàng Nhân Tuấn lại có thể khóc như thế này, thường khi Lý Dục Hiên khóc thì chỉ cần hét lên thôi, anh không có kinh nghiệm dỗ người, lúc này Hoàng Nhân Tuấn đang khóc dữ dội đến mức anh không biết phải làm sao.
Lý Mã Khắc ôm người vào lòng nói: "Tổ tông, em tại sao không thể cho người khác nói"
Hoàng Nhân Tuấn dựa vào vai anh, nghẹn ngào nói: "Anh không yêu em ..."
Lý Mã Khắc càng thấy có lỗi hơn, anh hối hận tại sao lại phải nói những lời nghiêm khắc với Hoàng Nhân Tuấn như vậy, giờ người trong tay anh đang khóc lóc đến đòi mạng như vậy, anh sẽ ngoan ngoãn để Hoàng Nhân Tuấn đánh mắng rồi tự mình lau nước mắt. .
Lúc này tâm trạng của Hoàng Nhân Tuấn đã ổn định, Lý Mã Khắc mới dám hỏi cậu tại sao lại khóc.
Hoàng Nhân Tuấn không muốn nói với Lý Mã Khắc về sự ích kỷ của bản thân. Nhưng Lý Mã Khắc không có kiên nhẫn, Hoàng Nhân Tuấn không nói gì, anh sẽ tìm biện pháp từ từ ép buộc cậu, cậu cuối cùng không chịu được mà từ bỏ.
"Em ghen tị với Hiên Hiên! Em ghen tị vì sao thằng bé không phải bị anh mắng! Em ghen tị! Được chưa!"
Lý Mã Khắc đã choáng váng sau khi nghe điều này, sau khi phản ứng lại, anh cảm thấy Hoàng Nhân Tuấn đáng yêu hơn anh tưởng mười ngàn lần, anh ôm ôm hôn hôn người nào đó hai lần trước khi nói: "Em không phải cũng đau lòng thằng bé sao?"
"Nhưng thằng bé là con riêng của anh." Hoàng Nhân Tuấn ủ rũ nói, vùi vào cổ Lý Mã Khắc.
Lý Mã Khắc im lặng, như thể anh đã có một quyết định lớn, anh nhẹ nhàng vỗ vào lưng Hoàng Nhân Tuấn và kể cho cậu nghe một câu chuyện.
"Hiên Hiên không phải con của anh,anh là chú của thằng bé"
Hoàng Nhân Tuấn rõ ràng là sửng sốt, nhưng cậu không cắt ngang anh, điều này giúp Lý Mã Khắc có đủ can đảm để tiếp tục.
"Thằng bé là con trai của anh cả, bố mẹ anh mất sớm, việc của anh cả cũng khiến anh khổ sở không dễ dàng gì, Chúa luôn ghét người lương thiện, ngay khi Hiên Hiên được sinh ra, mẹ thằng bé đã mất, anh trai vì quá đau lòng, một năm sau cũng mắc bệnh ung thư mà chết"
Giọng của Lý Mã Khắc nhỏ dần như sắp sửa mất hút, Hoàng Nhân Tuấn chặn miệng anh lại, không cho phép anh nói ra những điều đáng buồn đó nữa.
Hoàng Nhân Tuấn ngồi trên đùi Lý Mã Khắc và hôn anh thật nhẹ nhàng. Cậu cẩn thận an ủi anh, ghét bản thân mình vì đã chọc vào nỗi đau của anh.
Hoàng Nhân Tuấn hôn không nhanh không chậm, nhưng Lý Mã Khắc lại bị nụ hôn như vậy làm cho kích động, anh siết chặt eo cậu nói đi đến giường.
Đêm đó, Hoàng Nhân Tuấn nằm trên giường theo mong muốn của Lý Mã Khắc, cậu muốn dùng nhiệt độ cơ thể để sưởi ấm cho anh, ít nhất cậu muốn cho anh biết rằng mình yêu anh nhiều như gia đình của anh vậy. Không, Hoàng Nhân Tuấn chính là gia đình của Lý Mã Khắc.
Trải qua mùi vị của hoan ái, Hoàng Nhân Tuấn gần như cảm nhận được, cậu chỉ cảm thấy mình là con thuyền đơn độc trên đại dương đầy sóng gió, cùng với những cơn sóng lớn của thăng trầm dục vọng.
Trước khi ngất đi, Hoàng Nhân Tuấn nghe thấy Lý Mã Khắc nói gì đó vào tai mình.
"Em là người tình trong mộng của anh".
End.
Ba ba Hiên Hiên.
Hiên Hiên =)))
Thầy Tuấn Tuấn đang ra bài tập cho Hiên Hiên
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro