04
Huang Renjun tự trấn an bản thân, sẽ không có sự trùng hợp như vậy, chỉ là người giống người , nếu không phải thì cái xác ướp kia chắc chắn không phải mình! Nhưng email thứ hai của mẹ cậu đã thành công phá vỡ hoàn toàn tâm lý lúc này.
"Nhìn con mà xem, lúc đó con phải đặt cho mình một cái tên tiếng Anh là Vincent. Nhìn cái áo bệnh viện thêu cái tên tiếng Anh, suýt nữa mẹ không thể nhận ra con luôn đó. May mà bác sĩ vẫn còn nhớ ra con. Nhưng mà con biết không, thực sự là Mark Lee! OMG!!!! Con và Mark thật đúng là duyên phận, không ngờ người bấy lâu nay trong lòng của con cuối cùng lại trở thành chồng. Con thật may mắn, con trai yêu của mẹ, mẹ chúc con luôn hạnh phúc!!!"
Huang Renjun đặt điện thoại xuống, chăm chú nhìn Mark Lee đang thu dọn hành lý, thì ra người cậu thích bao lâu nay hóa ra là Mark Lee, nhưng Mark Lee trong lòng đã có ánh trăng của riêng mình. Người kia rất giống cậu?
Huang Renjun bỗng thấy thật chua xót trong lòng, như thể bị cọ xát một cách mạnh mẽ.
Mark Lee kiểm tra hành lý xong rồi đóng lại, ngẩng đầu thấy Huang Renjun đang ngơ ngác nhìn mình, vẻ mặt của cậu không được tốt cho lắm.
"Làm sao vậy?" Mark Lee cau mày sờ mặt của cậu "Có khó chịu chỗ nào không?"
"Không sao" thời điểm biết mình là bóng lưng của người khác tâm trạng cậu trở nên rất tệ, vuốt ve tay Mark Lee một chút, xoay người đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, Huang Renjun liên tục rữa mặt bằng nước lạnh, cậu nghĩ đây sẽ là cuộc sống thoải mái của hai người, nhưng cuối cùng giả lại thành thật, thật lại thành giả.
Nhưng Huang Renjun không bao giờ là người chỉ biết chờ chết, cậu sẽ chủ động làm bất cứ điều gì để đạt được thứ mình thích, vì vậy chỉ buồn bã trong 5 phút và bắt đầu nghĩ cách lấy thêm thông tin về người trong lòng của Mark Lee.
Lee Jeno có lẽ không thể hỏi bất cứ điều gì vì Mark Lee rất kín miệng, đáng lẽ cậu ta phải nói cho Huang Renjun tất cả những gì mình biết.
Khi bước ra khỏi phòng tắm, Mark Lee ngơ ngác nhìn cậu, sau đó lại nhìn xuống điện thoại, cười hết sức mỉa mai.
Huang Renjun liếc nhìn anh một cách khó hiểu: "Anh cười gì đó? Âm dương kì quái"
Anh giơ điện thoại lên, phát một đoạn ghi âm: "Mark Lee và giọng nói của người đó hoàn toàn không giống nhau, chỉ là ngữ điệu và tốc độ nói..."
Đó là cuộc nói chuyện cuối cùng giữa cậu và Lee Haechan.
"Em....." Huang Renjun mở miệng, nhưng động lực mà cậu vừa tạo ra đã biến mất hoàn toàn.
"Đây là tất cả những gì em nói, phải không?" lần đầu tiên Mark Lee trở nên lạnh lùng trước mặt Huang Renjun.
Huang Renjun không thể phản bác, bởi vì tên khốn kia đã ghi lại những gì bọn họ nói, cậu không quen nói dối, chưa nói đến ánh mắt của Mark Lee đang đối diện với cậu, thực sự không biết phải làm rõ như thế nào.
Chờ đã, tại sao Mark Lee lại kiêu ngạo như vậy? Huang Renjun nheo mắt "Anh định giải quyết với em sao? Vậy nói cho em biết ai là ánh trăng nho nhỏ cầm bảng vẽ anh nhìn lướt qua ở công viên? Nghe nói có chút giống với em, không phải sao?"
Mark Lee, người vừa hung hãn như một con sư tử sắp nổ tung, ngay lập tức lấy hết động lực quay đầu lại một cách khó chịu "Anh không biết em đang nói cái gì"
"Giả vờ cái gì" Huang Renjun chế nhạo "Lee Jeno đã nói với em tất cả mọi thứ!"
Lee Jeno, một kẻ phản bội! Mark Lee âm thầm nghiến răng, anh không thể nói gì về việc này, nhưng Lee Jeno lại nói mọi thứ dễ dàng như lắc một cái sàng.
Thấy Mark Lee không nói chuyện, Huang Renjun tiến lên từng bước, đưa điện thoại lên cho anh xem email mà mẹ vừa gửi, cậu tự nhéo mình thật mạnh, mắt đỏ hoe vì đau nói: "Em thích anh hết mực. Cuối cùng, anh không chỉ cắm sừng em mà còn hung dữ với em nữa"
"Anh... xin lỗi, anh thề hiện tại người mình thích là em, em đừng khóc" nhìn thấy người trước mặt mình mắt đỏ hoe, Mark Lee đột nhiên ngẩn ra, thận trọng đem người đó ôm vào trong lòng.
Huang Renjun, người đang chiếm thế thượng phong bước ra khỏi phòng ngủ và lạnh lùng nói: "Em sẽ ngủ trong phòng khách tối nay. Tốt hơn hết anh nên cho em một lời giải thích hoàn hảo, nếu không tuần trăng mật ngày mai không có cách nào thực hiện được"
Không thể chấp nhận được cuộc khủng hoảng tình cảm này, Mark Lee đã nhanh chóng nắm lấy tay Huang Renjun: "Đừng, anh sẽ kể cho em nghe tất cả"
Thật ra câu chuyện của Mark Lee cũng không quá phức tạp, giống như việc nhìn thấy một người ngoài tầm với thời trẻ, sẽ luôn tạo cho người ta ấn tượng sâu sắc khó quên. Khi đó, Mark Lee đang ở tuổi thanh xuân, thỉnh thoảng sẽ đi thư giãn trong công viên thì nhìn thấy đằng xa có một người đang cầm bảng vẽ, có vẻ như nắng quá nên đưa tay lên che mặt, Mark Lee tuy nhìn không rõ mặt nhưng vẫn cho rằng đây hẳn là một người rất xinh đẹp. Dự định sẽ đến bắt chuyện nhưng phát hiện người con trai ấy chạy nhanh như thỏ sau một cú điện thoại, trong nháy mắt đã biến mất.
"Thật sao?" Huang Renjun hoài nghi hỏi, anh tốt lắm, chỉ có chính mình là máu chó nhất.
Mark Lee gật đầu trong bất lực, tìm kiếm những bức ảnh trước đây gửi cho Lee Jeno "Vốn dĩ nó chỉ là hình bóng trong lòng. Nếu em không nhắc tới, anh cũng đã bắt đầu quên"
"Này, nhìn này, em có thấy gì không?" nhìn một hồi, Mark Lee đưa cho Huang Renjun xem một bức ảnh quá là mờ ảo.
Huang Renjun trợn to hai mắt nhìn kỹ, càng nhìn càng thấy không ổn, tiểu trà xanh trong bức ảnh này như thế nào càng trở nên quen mắt vậy.
Anh lẩm bẩm: "Có phải giống em không?"
"Ừm?"
Huang Renjun tìm kiếm trong vòng bạn bè đã khóa từ lâu, có một bức ảnh selfie cậu cầm bảng vẽ, lúc đó cơ thể vừa mới bình phục, Huang Renjun đã rủ Lee Haechan đi chơi cùng chiếc vé trộm từ bố mẹ, nhưng Lee cậu ta phải lên lớp nên đưa cậu đến một công viên gần đó để vẽ. Lần đầu tiên tạo ra tác phẩm ưng ý nhất của mình, cậu vui vẻ cầm bảng vẽ lên chụp nhưng lại quên chặn bố mẹ lúc đăng lên, họ đã gọi điện cho Huang Renjun khiến cậu sợ quá nên phải thu dọn đồ đạc và mang về viện tiếp tục dưỡng bệnh.
Sau khi tìm lại bức ảnh, độ phân giải của năm đó hơi kém, nhưng sau khi phóng to, cậu có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người mặc đồ đen đang cầm điện thoại di động sau lưng.
"Vãi thật" sau khi xác nhận bức ảnh của người bên kia, Mark Lee không khỏi bùng nổ với một từ thô tục.
"Ngủ trước đi, ngày mai phải lên máy bay" Mark Lee lẩm bẩm một mình, quay lưng nằm xuống đắp chăn.
Huang Renjun hụt hẫng, vốn dĩ cậu muốn chia sẻ niềm vui với Mark Lee, hiếm có chuyện cả hai đều yêu nhầm người, bọn họ đều là ánh bình minh trong tim của nhau, nên đây không phải là một happy ending cho tất cả mọi người sao?
Sao Mark Lee lại phản ứng như thế này, Huang Renjun bực bội tắt đèn lên giường, cẩn thận tiến lại gần anh ngửi mùi sữa tắm thơm tho trên người anh rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau, cả hai cùng nhau ra sân bay với đôi mắt gấu trúc đầy ẩn ý, ngầm hiểu không nói ra lời nào, và họ cũng không thân thiết khi đi cùng nhau.
Bọn họ là người của công chúng, tin tức đi hưởng tuần trăng mật nổ ra đương nhiên sẽ bị giới truyền thông chụp ảnh, nhưng bầu không khí lạnh nhạt giữa họ sẽ được nhiều báo đài viết đến.
Có người nói hai người ở gần nhau ước chừng sẽ sớm ly hôn, có người nói cả hai chỉ đang quay show, mọi thứ đều là kịch bản, thậm chí có người cho rằng một trong hai đã có con riêng nên không hạnh phúc.
Hai người đầu tiên Huang Renjun đều chịu đựng được, nhưng người cuối cùng là cái quái quỷ gì vậy? Cậu có thể sinh con hay Mark Lee có thể sinh con? Vậy con trai đâu?
Mark Lee cũng nhìn lướt qua tin tức thái quá, nhếch miệng không nói nên lời, đeo kính râm và đưa Huang Renjun đến khách sạn đã đặt trước.
Trong suốt thời gian này, Mark Lee vẫn không nói một lời, nhìn thấy tuần trăng mật hạnh phúc sắp bị ăn mòn bởi không khí giữa bọn họ, Huang Renjun cuối cùng cũng bộc phát, cậu nắm lấy tay Mark Lee đang u sầu như Sơ Lâm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh muốn cái quái gì?"
Rượu thực sự là một thứ tốt, sau khi bị Huang Renjun kéo đi uống một chút rượu, Mark Li đã từ chối một lúc lâu mới nói ra sự lo lắng của mình "Hức! Anh lo rằng mình thích em của trước đây, không phải em bây giờ hoặc người em thích là anh trước đây chứ không phải anh của hiện tại.....Ôi, thật là lộn xộn"
"Không phải đều là cả hai chúng ta sao?" Huang Renjun thực sự không hiểu.
"Không giống nhau" Mark Lee lắc đầu
Huang Renjun thở dài nắm tay anh: "Dù sao đi nữa, anh Mark, anh phải hiểu rằng trước kia chúng ta coi nhau thành người khác, không hiểu nhau, nhưng lại thân thiết trong một thời gian ngắn nên nó trở thành nỗi ám ảnh trong lòng. Nhưng khi trở lại đây, khi chúng ta thực sự quen biết nhau, thấu hiểu và hòa hợp với nhau lâu như vậy lẽ nào không thể so sánh được với mơ tưởng một thời sao? Lùi lại mười nghìn bước, chúng ta đều là những người may mắn, được gắn chặt với người mình yêu, và dù thế nào cũng có thể gặp được nhau. Điều này thật tuyệt không phải sao?"
Mark Lee híp mắt "Em thực sự nghĩ vậy, vậy sao mỗi ngày đều bắt anh làm chỗ dựa, mỗi ngày đều muốn đọc sách cho em nghe, còn đặc biệt muốn nghe tiếng Anh nữa"
Huang Renjun cười nói "Đây không phải là sự thật mà em vừa nhận ra sao"
Mark Lee thở phào nhẹ nhõm, loạng choạng ôm Huang Renjun ngã xuống giường.
Rượu thúc đẩy sự can đảm của Mark Lee, người luôn dè dặt, anh đã chủ động cởi quần áo cho Huang Renjun.
"Nè! Ngày mai phải ra ngoài chơi đó!!!" Huang Renjun nhìn tình huống phát triển, cậu đang cố chống cự lại Mark Lee "Chúng ta còn chưa chuẩn bị để ấy ấy mà".
"Anh có mang theo...." Mark Lee nói một cách mơ hồ, lột đồ trên người mình, bắt đầu một đêm hạnh phúc.
......
Sau tuần trăng mật, một nhà báo không biết những lời đàm tiếu đến từ đâu, ngồi xổm trên chuyến bay trở về Trung Quốc của hai người họ, sau đó chụp được bức ảnh Mark Lee ôm chặt lấy Huang Renjun không buông, mỉm cười rất hạnh phúc, rõ ràng là nụ cười hạnh phúc.
Tin đồn ly hôn tự tiêu tan.
Những người yêu nhau đã bắt đầu cuộc sống tươi đẹp của họ.
HẾT.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro