Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15. Chuồn chuồn ngang qua (2)

Tám năm trước.

"Huang Renjun, chúng ta đến rồi."

Giờ cao điểm buổi sáng đông nghịt xe cộ, tắc đường đến mức phải mất gần một tiếng đồng hồ cho một chuyến đi lẽ ra chỉ mất mười hoặc hai mươi phút là đến.

Lúc đầu, Huang Renjun còn nói chuyện phiếm với anh đôi câu, nhưng không lâu sau cậu đã gục đầu xuống, ngồi trong xe ngủ bù.

"Anh Mark, bộ quần áo hôm qua tôi mặc đi ngủ bị nhăn nhiều quá, đợi giặt xong sẽ trả lại cho anh."

Lee Mark chăm chú nhìn vào kính chiếu hậu để đậu xe, thản nhiên đáp: "Không sao, tôi cũng không mặc nó nhiều."
"Mặc dù chất liệu vải khá mềm nhưng mặc đi ngủ có hơi không thoải mái."

Huang Renjun ngay lập tức nói: "Không, tôi đã ngủ rất ngon."

"Cậu đi xuống trước đi, đậu xe rồi sẽ hơi khó mở cửa ghế phụ lái."

Huang Renjun nghe theo mở cửa xuống xe,  đứng ở phía trước chờ anh.

Lee Mark nhanh chóng đậu xe, sau đó hất cằm với Huang Renjun, hai người sóng vai cùng nhau bước đi.

"Anh Mark." Huang Renjun nói: "Hình như anh là sinh viên năm cuối."

Lee Mark không phủ nhận, hỏi cậu có chuyện gì không.

"Không có gì, tôi chỉ là đang nghĩ năm cuối hình như không cần thiết phải đến trường? Càng không cần phải đến sớm như vậy."

"Đúng vậy." Lee Mark rất thản nhiên đáp.

Đường trong khuôn viên trường thỉnh thoảng có xe cộ qua lại nên Lee Mark đi vòng qua bên trái Huang Renjun, để cậu đi ở phía trong.

"Hôm qua hứa đưa cậu về nên hôm nay tôi mới đến trường."

"Thật sự đã gây quá nhiều phiền phức cho anh." Huang Renjun ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói.

"Được rồi, bắt đầu từ hôm qua cậu đã nói xin lỗi vì làm phiền tôi rất nhiều lần rồi."

"Nhưng mà…"

"Không nhưng gì hết." Lee Mark cắt ngang câu chuyện: "Tôi cũng đang bận hoàn thành đồ án, tiện thể đến kiểm tra vài thứ."

Huang Renjun không còn cách nào khác đành phải từ bỏ, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy để lần sau tôi đãi anh bữa tối nhé."

Thấy cậu thành khẩn, Lee Mark không nỡ làm cậu mất mặt, vừa định nói đồng ý thì Huang Renjun đã che miệng hắt hơi, Lee Mark dừng lại, đứng trước mặt Huang Renjun, kéo dây kéo áo khoác của cậu lên trên cùng.

"Trước khi mời tôi ăn cơm, cậu hãy tự mình uống ít thuốc cảm đi."

Huang Renjun bật cười, chớp mắt hai lần, cố gắng lảng đi. 

Mũi cậu hơi đỏ lên, hơi thở ra hóa thành sương trắng, sắc mặt có chút đờ đẫn.

Lee Mark im lặng quan sát một lúc rồi nhấc mũ áo khoác đội lên đầu cậu.

"Anh Mark, anh đang làm gì vậy?"

"Giữ ấm." Lee Mark đáp ngắn gọn.

Hai người đi đến dưới lầu ký túc xá của Huang Renjun thì vừa vặn gặp được Lee Donghyuck đang vội vàng lao ra khỏi tòa nhà, vừa nhìn thấy anh trai cậu ta lập tức thay đổi sắc mặt: "Anh, sao anh lại ở đây?"

"Anh thì muốn biết lý do vì sao em lại đi trễ đấy."

Lee Donghyuck làm mặt quỷ với anh. Nhìn thấy Huang Renjun, sắc mặt cậu ta lại thay đổi: "Tại sao hai người lại ở cùng nhau?"

Lee Mark nói: "Tại sao lại không thể ở cùng nhau?"

"Hai hũ nút chán ngắt, ở cùng nhau mười phút có thể nói chuyện hơn mười câu không?" Lee Donghyuck không muốn ở lại, vội vàng đi vào lớp: "Không nói chuyện với hai người nữa, đi trước đây."

(Hũ nút: ám chỉ những người kiệm lời)

Huang Renjun không nhịn được cười, nhưng cậu không cười thành tiếng mà chỉ mím môi.

Bởi vì phần trán bị mũ che hơn phân nửa nên đường nét gương mặt cậu càng nổi bật hơn, khi cười hai mắt cong cong như vầng trăng khuyết.

Lee Mark cảm thấy rất đáng yêu, ma xui quỷ khiến đưa tay chạm vào mặt cậu khiến cậu lùi lại một bước.

"Anh Mark, anh cũng đang chơi khăm đấy nhé."

Huang Renjun vẫn mỉm cười, đưa tay sờ sờ chỗ vừa bị chạm: "Tôi sợ lạnh, lần sau đừng làm như vậy."

Nói không được làm thế cũng không có chút uy hiếp nào, trái lại càng khiến người nghe muốn trêu chọc nhiều hơn.

Nhưng quả thực là có hơi đi quá giới hạn.

Lee Mark ho khan một tiếng, tránh chủ đề này nói: "Vậy tôi tiễn cậu đến đây thôi."

Huang Renjun lại chớp chớp mắt, vẫy tay với anh rồi đi lên lầu.

Lee Mark đã đi được một đoạn, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ xa chạy đến gần mình, quay lại thì thấy Huang Renjun đang thở hổn hển chạy tới, mũ áo cũng rơi xuống, lần nữa treo lên lưng.

"Còn gì khác sao?"

Huang Renjun lấy điện thoại di động ra và nói: "Để lại cho tôi thông tin liên lạc."

Thấy Lee Mark không trả lời, cậu nói thêm: "Được không?"

Lee Mark nói, được.

Khi lấy điện thoại di động của Huang Renjun, anh không cẩn thận chạm vào tay cậu.

Huang Renjun ở bên cạnh nhắc lại: "Lần sau tôi sẽ đãi anh bữa tối."

Lee Mark phát hiện rằng cậu thực sự không muốn mắc nợ người khác, tất cả mọi thứ đều phải thật rạch ròi.

Anh trả lại điện thoại, đưa tay lên xoa tóc Huang Renjun.

"Ngoài việc đãi tôi bữa tối, những việc khác cậu cũng có thể đến tìm tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro