Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

mang em theo với

by wat21say

oneshot | completed

đừng tùy tiện sử dụng fic của tớ

tất cả những gì tớ sở hữu chỉ là câu chuyện này

không thích không đọc, đừng tốn công gây war

nói sao nhỉ, hôm nay tâm trạng tớ khá tệ. tớ muốn viết cái gì đó cho khuây khỏa, mà không muốn bị nhòm ngó nhiều nên quyết định quất luôn cái đôi chả ai ship này để viết. định nói là viết tặng sunmi vì cuối cùng cũng được no.1, cũng định bảo viết tặng sinh nhật mark, cơ mà thôi, nghĩ lại thì ai đi chúc mừng lại viết ra mấy cái nhạt nhẽo thê thảm này. ừ nên thôi, fic này tớ viết cho cá nhân tớ thôi.

đừng coi nó là fic hay shot, vì tớ thấy nó giống mấy dòng lảm nhảm vô nghĩa túng quẫn hơn.

.

.

lee sunmi

mark tuan

....

Sunmi đã không còn nhớ tới Mark mỗi khi đêm xuống. Ngược lại, anh chiếm lấy suy nghĩ của em vào tất cả các khoảnh khắc trong ngày. Rằng dù có dõi mắt tới bất cứ nơi đâu, hiện hữu trong đáy mắt em vẫn là dáng hình quen thuộc ấy. Rằng dù có nhắm nghiền mắt lại, tâm trí em vẫn có thể vẽ ra hình ảnh người đàn ông ấy chân thực tới độ nào.

Chỉ là, chẳng bao giờ còn có thể chạm tới.

'Em nhớ anh biết chừng nào...'

Đôi bàn tay gầy guộc vô định quờ quạng giữa khoảng không, để rồi tất cả những gì gom được vào lòng vĩnh viễn chỉ còn là những giọt nước mắt mặn chát. Em thả người giữa căn phòng ngổn ngang biết bao vỏ chai chất chồng cùng ngập ngụa mùi bia rượu, ấy vậy mà chẳng còn biết để tâm đến đớn đau. Chút xước xát này liệu có là gì cơ chứ, khi mà ngay lúc này, trái tim nơi lồng ngực vẫn đang nhức nhối, tựa hồ như sắp sửa vỡ tung thành trăm ngàn mảnh nhỏ và cứa những đường ngọt lịm, sâu hoắm vào tận gốc rễ tiềm thức nơi em.

"Chúng ta chia tay nhé!"

Không, không, đừng nói thế! Đừng giết chết em theo một cách quá đỗi tàn nhẫn đến vậy! Em vẫn thở, vẫn đứng trước mặt anh đó thôi, nhẹ nhàng và bình thản như thời điểm bắt đầu, vậy mà chỉ cần anh nhất mực quay lưng, cả khoảng trời trước mắt em như cũng hoàn toàn sụp đổ. Em không buông tay anh đâu, em muốn nói thế. Em không để anh đi đâu, em muốn làm thế. Nhưng anh ơi, rốt cuộc em lại chẳng làm được gì khi mà trái tim đang hoàn toàn vỡ nát. Đau đớn đến nát bấy cả tâm can.

'Mang em theo với...'

Tiếng em thì thầm xen lẫn với hơi thở của màn đêm. Em gượng dậy, lổm ngổm bò trên mảnh thủy tinh vụn vỡ. Máu từ bàn tay và chân em loang lổ khắp gian phòng, vậy mà em chẳng mảy may để bụng. So với những thương tổn này, chẳng tài nào bắt kịp anh mới là việc khiến em đau đớn hơn gấp vạn lần.

Em nâng niu trong lòng cuốn album của đôi ta, bàn chân thẫn thờ lê từng bước một hòa lẫn vào đêm tối. Vốn chẳng nhìn thấy gì, vậy nhưng đôi bàn tay lấm lem màu máu vẫn cẩn thận miết nhẹ trên từng bức ảnh. Anh đã hứa làm nhiều việc cho em quá, nhưng cho đến cuối cùng lại chẳng còn lại gì. Cho đến cuối cùng chỉ còn lại em, một mình em, quay quắt vẫy vùng trong khoảng lặng giữa thương và nhớ, giữa mong và hận, giữa cả tận cùng xót xa.

"Anh ơi, em đã làm gì sai?"

"Chẳng gì cả."

"Vậy vì sao anh bỏ em ở lại?"

"Vì anh không muốn em thấy mình chết dần."

"Nhưng anh ơi, thiếu anh, em cũng chết."

"Đừng chết, Sunmi, hãy sống và yêu một người xứng đáng."

"Không anh ơi, người đấy nào phải là anh?"

"Ít ra thì người ấy sẽ yêu em như anh, và dĩ nhiên, sẽ làm cho em những việc mà anh không thể."

Không anh ơi, sẽ chẳng ai yêu em như anh cả, và cũng chẳng có ai làm một việc gì đó cho em, vì em cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa rồi. Thiếu mất anh, vết thương ở tim chẳng thể nào khép miệng. Thiếu đi anh, ngay đến việc hít thở với em cũng khó khăn và chật vật biết chừng nào. Bắt đầu là anh, kết thúc cũng sẽ là anh. Em không buông được đâu anh ơi, khi ngay từ khoảnh khắc đầu tiên đã nghiễm nhiên coi anh như định mệnh. Mang em theo với, chẳng phải như vậy mọi chuyện sẽ đơn giản hơn biết bao nhiêu?

Đôi chân trần chênh vênh đứng trên bờ vực thẳm. Em vươn tay gắng sức với lấy bầu trời, để mặc tà váy trắng phất phơ tung bay dưới ánh trăng đêm nay nhuộm màu đỏ rực. Anh ở đó, gần thôi, em cũng sắp tới rồi. Hai chúng ta nhất định sẽ chẳng bao giờ rời xa nữa.

Mang em theo với. Một lần thôi. Một lần cho mãi mãi.

End.


nói rồi, nó chỉ là những dòng lảm nhảm vô nghĩa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro