🎄☃️
Lee Donghyuck đi qua đi lại trong cửa hàng, thi thoảng lại phóng tầm mắt ra đường lớn, nhìn một lúc lại quay vào trong đi vòng vòng.
Đã hai mươi sáu ngày rồi, Lee Donghyuck thực sự sắp phát điên cmnr.
Lý do vào cái giờ khỉ ho cò gáy chẳng ai thèm tới này cậu cứ đứng ngồi không yên như vậy là bởi cái vị khách VIP một tuần bảy ngày thì bảy ngày đều có mặt ở đây đã mất tích được hai mươi sáu ngày bốn mươi tư phút rồi. Có lúc Lee Donghyuck còn định gọi điện cho cảnh sát trình báo mất tích, nhưng rồi cậu nhận ra bản thân chẳng có mối quan hệ gì với anh ta cả, ngay cả hàng xóm cũng không, chẳng thể báo cáo được. Lee Donghyuck càng lo lắng, tốc độ đôi tông lào dưới chân cậu quẹt xuống sàn càng nhanh, thậm chí còn suýt toé lửa.
Hay người ta giận gì cậu nhỉ?
Ngồi thụp xuống với vẻ mặt chán chường trên ghế ở quầy thu ngân, Lee Donghyuck nghĩ ngợi. Suốt khoảng thời gian anh ta mất tích, cứ đều đặn ba ngày cậu gửi tin nhắn hỏi thăm vào đúng bốn giờ, lặp đi lặp lại sắp thành thói quen luôn rồi. Tốn mất bao nhiêu tiền điện thoại như thế, bảo không nhận được tin nhắn là nói dối, không đọc được cũng là nói dối, vậy chắc chắn là người ta giận cậu rồi.
Nhưng Donghyuck cũng chẳng biết bản thân cậu đã làm gì để bị giận thảm như thế, bây giờ muốn đi tìm người để xin lỗi cũng chẳng biết tìm ở đâu nữa... Ngoài trời tuyết rơi phủ kín đường, giờ này chẳng biết anh có đang đeo chiếc khăn quàng cậu chọn cho không?
Mười giờ đêm, Donghyuck chẳng thể chờ thêm được. Chủ cửa hàng hôm qua có nói cậu có thể nghỉ sớm hôm nay để về nhà tận hưởng kỳ nghỉ Giáng sinh và năm mới, quây quần bên bạn bè và người thân trong cái thời tiết lạnh thấu xương thấu tuỷ này. Thế nhưng, cậu đã chờ tới tận mười giờ đêm, không dám rời cửa hàng một phút nào vì sợ khi ấy anh sẽ tới. Dòng người trên phố giờ đã thưa dần, và niềm hy vọng của Donghyuck cũng nguội dần. Có lẽ là do tuyết rơi dày, rơi cả vào lòng cậu, làm nguội đi trái tim ấm nóng ấp ủ hy vọng của Donghyuck.
À, năm nay cậu chưa ước điều ước Giáng sinh. Cả năm vừa rồi phấn đấu làm một bé ngoan, vậy năm nay ông già Noel sẽ tặng quà cho cậu chứ?Donghyuck khoá cửa cửa hàng xong xuôi, đứng trước mái hiên nhìn về phía cây thông được trang trí lấp lánh với đầy đèn màu và những hộp quà được gói giấy bóng dưới chân, chắp tay thành tâm cầu nguyện.
"Ông già Noel ơi, ông có thể mang Lee Minhyung tới đây được không ạ?"
________________
Tuyết vẫn giăng khắp lối, phủ lên cả những cây đèn đường cao cao toả ra ánh sáng vàng ấm áp trên khắp các lối về nhà Donghyuck. Donghyuck ban nãy sau khi thầm ước xong vẫn còn cố nán lại thêm chút nữa, cậu ngó ngang ngó dọc, cho tới khi người trên phố thực sự chẳng còn mấy ai thì mới thất thểu đi về.
Minhyung đã không tới. Hai mươi sáu ngày rồi, anh không tới.
Thật ra, Lee Donghyuck cũng chẳng thể hiểu nổi bản thân tại sao lại mong chờ anh ghé qua nhiều đến thế. Dù gì, anh cũng chỉ là một khách quen của cửa hàng thôi, người này không mua thì ắt sẽ có người khác mua, đúng như lẽ thường tình thì cậu chẳng cần chờ đợi anh làm gì cả. Nhưng hoá ra, việc gặp mặt anh mỗi ngày tại cái cửa hàng quần áo đấy đã trở thành một thói quen. Lee Minhyung đã tạo thói quen ấy cho cậu và chính anh cũng làm cho Donghyuck tin rằng vì ngày nào anh cũng ghé qua, cậu không phải lo lắng rằng một ngày anh sẽ biến mất. Bởi thế nên bây giờ khi anh bốc hơi khỏi trái đất, Lee Donghyuck cũng chẳng biết đi đâu để tìm anh.
Đêm Giáng sinh, tiếng chuông nhà thờ ngân lên vang vọng các khu phố, len lỏi vào từng ngõ nhỏ, gõ cửa từng ngôi nhà và làm rung lên trái tim của những con người ở mọi nơi. Trái tim của Donghyuck cũng đang run rẩy, nó đang gạt bỏ lớp tuyết dày mà mùa đông phủ lên nó, rồi làm tan chảy nó bằng chút hy vọng nhỏ nhoi mà Donghyuck vẫn giữ trong mình.
Sáng hôm sau, Lee Donghyuck dậy rất sớm để ghé qua cửa hàng. Phố phường hôm nay đông tới lạ và cũng đẹp tới lạ, nó buộc Donghyuck phải ngắm nhìn. Cậu ngó hết những chỗ trên con đường từ nhà tới chỗ làm trước đây chưa từng ngó, ngó lên cả cái màn hình LED to đùng của trung tâm thương mại đối diện cửa hàng mà từ trước tới nay chưa bao giờ có thời gian để ngẩng đầu lên nhìn.
Sao lại có ai trông y hệt Lee Minhyung xuất hiện với gương mặt to lù lù trên màn hình LED thế nhỉ? Donghyuck dụi mắt lần nữa, nhìn thấy mấy chữ "Đội tuyển bóng chày Hàn Quốc chiến thắng" cùng với bản mặt của người làm cậu mất ăn mất ngủ gần cả tháng nay trên màn hình ấy. Chắc chắn 100% không sai, có hai cái đầu gối cậu làm chứng cái người trên màn hình kia ngoài Lee Minhyung thì chẳng thể là ai khác.
Đcm, Donghyuck chửi thầm trong lòng. Anh ta là một siêu sao bóng chày, anh ta đi thi đấu ở nước ngoài, anh ta giành chiến thắng, nhưng anh ta chẳng kể cho cậu tí gì về tất cả những việc đó. Donghyuck nhận ra bản thân mình hoá ra chẳng biết gì về anh cả, thế nhưng anh lại hiểu rõ cậu như nắm trong lòng bàn tay. Có phải cậu giống một con rối lắm không? Donghyuck buồn bực trong lòng mà ngẫm nghĩ.
Con đường tới cửa hàng bây giờ chỉ còn vài bước chân. Donghyuck thầm nhủ nếu đã tới tận đây rồi thì cứ qua nhìn thử xem, biết đâu anh ta xuất hiện thì sao nhỉ...?
________________
Và lần này, Lee Minhyung tới thật. Anh ngồi co ro bó gối trước thềm cửa hàng, mặt mũi ửng đỏ vì lạnh, lại còn gật gà gật gù như sắp gục tới nơi. Donghyuck ngồi xuống bên cạnh anh, vì thế mà Minhyung giật mình mở bừng cả hai con mắt, nhìn cậu trân trân một hồi lâu.
"Donghyuck"
"Sao hôm nay em đi làm muộn vậy?"
"Em bắt đầu nghỉ lễ từ hôm qua."
Lee Minhyung à một tiếng, sau đó cầm bàn tay chẳng thèm đeo găng của cậu, dúi vào hai cái túi sưởi.
"Trời lạnh, em cầm cái này đi."
"Biết trời lạnh mà anh còn ngồi đây cơ à?"
Lee Donghyuck chỉ tay lên màn hình lớn ở phía trung tâm thương mại, hỏi:
"Kia là anh, đúng không?"
Lee Minhyung cúi đầu không đáp. Donghyuck đỏ mặt tía tai nhưng không phải vì lạnh, nổi giận đứng phắt dậy, ném trả anh hai cái túi giữ nhiệt.
"Này nhé Lee Minhyung, ông đây nhịn đủ anh rồi! Một phát đùng đùng bỏ đi rồi hai mươi bảy ngày sau lại đùng đùng trở về, đi không nói một tiếng về không báo một câu, anh xuất quỷ nhập thần hồi quy chuyển kiếp hay sao mà không thèm nghe điện thoại của tôi? Cái chuyện đếch gì của tôi anh cũng biết, riêng chuyện về anh thì anh giấu nhẹm đi. Anh chơi đùa với tình cảm của tôi, chán rồi thì bỏ, anh thấy anh còn có lương tâm không hả Lee Minhyung?!"
Bị mắng sa sả vào mặt nhưng Lee Minhyung không thấy khó chịu. Donghyuck nhìn anh vẫn còn ngậm miệng như hến quay ra bực tức, định bỏ về. Biết thế không đến cho anh ta lạnh ốm ra đấy, ông đây mặc xác!!!
"Sau này đừng gặp nhau nữa."
Câu nói như sét đánh ngang tai, Minhyung vội vàng hấp tấp đứng dậy kéo cậu lại, hai mắt không đều giờ cùng nhìn cậu trân trân. Cắn cắn môi nghĩ ngợi một lúc, anh mới chậm rì rì, nói:
"Anh không nói với em vì điện thoại anh làm rơi ở sân bay, anh không nhớ số em nên thực sự không tài nào nhắn tin nổi cho em; hôm qua đáp chuyến bay xuống anh lập tức đi tìm điện thoại, tìm thấy rồi thì cạn hết sạch pin, anh lúc đấy không thấy còn cách nào khả thi để hẹn gặp em nên đành đến đây luôn. Anh đã ngồi đây đợi em..."
Đúng thật, Lee Donghyuck vì quá bực tức nên chẳng để ý trên người anh bây giờ vẫn là chiếc áo khoác của đội tuyển và cùng theo đó là chiếc khăn mà cậu chọn cho anh. Quần áo chẳng đủ dày, không thể giúp anh chống chọi qua cơn lạnh thấu xương được, thế mà anh ta còn tới chờ cậu...
"Anh ngồi đây từ mấy giờ?"
"Cũng không lâu lắm đâu..."
"Em hỏi anh ngồi đây từ mấy giờ?"
"Từ bốn giờ hơn gì đấy..."
Lee Donghyuck sửng sốt. Bốn giờ? Từ tận bốn giờ! Bây giờ là gần tám giờ sáng, anh ngồi đây được gần bốn tiếng rồi. Thời tiết khắc nghiệt như thế, Minhyung thì ngồi một mình ở đây, co ro bên góc đường với một chiếc áo khoác mỏng manh để chờ cậu tới. Nếu hôm nay Donghyuck không tới thì sẽ như nào? Có phải anh sẽ ngồi đây chờ đến rét cóng như cô bé bán diêm không?
"Trời lạnh quá làm anh sốt nên đầu óc anh không bình thường hả? Sao lại ngồi đây từ bốn giờ sáng? Có phải ra nước ngoài lâu ngày nên anh bị ngốc rồi không?"
"Donghyuck..."
Cậu cầm lấy chiếc khăn len, kéo nó về phía cậu làm cho cả người Lee Minhyung cũng bị kéo theo. Môi chạm môi chuẩn xác, cậu không để anh nói thêm gì nữa. Hơi thở ấm áp phả lên làn da lạnh của cả hai, quyến luyến ngọt ngào. Minhyung là người rời ra trước, anh vòng tay ôm cậu thật chặt, cúi xuống để hai chóp mũi chạm nhau.
"Anh thấy rồi, tin nhắn em nói em thích anh."
"Anh cũng thích Donghyuck lắm."
"Bình thường Donghyuck hay chê anh không biết lựa quần áo. Vậy em có thể ở bên anh cả đời này và chọn đồ cho anh không?"
Donghyuck kiễng chân, hôn lên cánh môi mỏng của anh thay cho câu trả lời. Nhành tầm gửi cậu treo trước cửa hàng hôm trước bỗng khẽ rung rinh.
Tuyết vẫn rơi dày và gió vẫn thổi nhưng làn hơi lạnh buốt, thế nhưng cậu đột nhiên cảm thấy có một cỗ ấm áp bao lấy mình. Là do mùa xuân ngoài kia tới sớm hơn thường lệ hay ở trong lòng cậu đã bừng xuân?
___________
Merry Christmas 🎄❄️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro