8. Lễ đính hôn
Lý Duy mặc âu phục màu trắng, giữa túi còn cắm một đóa hoa. Đến lúc này mà nét mặt hắn vẫn khó đăm đăm, ngay cả nụ cười cũng mang vài phần cứng nhắc.
"Chúc mừng, chúc mừng". Một vị khách nắm tay hắn. "Sao mặt mũi kém thế, hồi hộp à?"
Lý Duy nặn ra một nụ cười. "Cũng hơi hơi"
Sau khi tiếp đón đối tác xong, Lý Duy đang định thở phào thì bỗng nghe thấy một giọng nói uy nghiêm. "Lý Duy"
Lý Duy vội vã ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên trước mặt mình. "... Bố, bố đến rồi"
"Ừ". Lý Quốc Chính vừa xuống máy bay, ông ta nhìn cách trang trí xung quanh một vòng rồi kết luận. "Làm ăn keo kiệt quá. Sao không bày tiệc ở sảnh khách sạn?"
"Cô ấy thích vườn hoa". Người được nhắc đến là vị hôn thê của hắn.
Lý Quốc Chính gật đầu. "Bà nội của con đến rồi à?"
Lý Duy nói: "Bà đã ở trong rồi"
Lý Quốc Chính "ừ" một tiếng, đang định nhập tiệc thì Lý Duy vồn vã bước về phía trước, giọng điệu kìm nén. "Bố... Sao thằng đó lại tới đây?"
Lý Quốc Chính phản ứng rất nhanh. "Nó đã đến rồi à? Là ý của bà nội con, cứ nghe bà đi"
Lý Duy: "Bố... Mẹ sẽ không vui đâu"
"Là con không vui hay mẹ con không vui? Yên tâm, mẹ con biết nặng nhẹ". Lý Quốc Chính nhìn hắn. "Còn con nữa, đừng mất bình tĩnh vì một người không quan trọng"
Lý Duy nghiến răng. "Con hiểu rồi"
"Mà", Lý Quốc Chính vừa đúng nhớ ra điều gì. "Lý Mẫn Hanh có đến không?"
–
Lý Đông Hách vắt chéo đôi chân dài, đặt điện thoại lên bàn chơi PUBG. Cậu căm ghét những nơi như thế này, chỉ tiếp chuyện thôi cũng ngốn một đống thời gian, ngồi đây nửa giờ rồi mà lễ đính hôn vẫn chưa bắt đầu.
Cũng may hiện giờ nhiều trò giải trí, đeo tai nghe, mở game ra, tất cả mọi người xung quanh đều chẳng có quan hệ gì với cậu...
Cũng không hẳn là vậy.
"Dưới góc phải có người kìa"
"Ồ, hóa ra là đồng đội của em à?"
"Đồng đội đang bảo em mở mic trong khung chat kìa"
Lý Đông Hách thấy rất phiền, cậu giận đến mức điên cuồng bấm lên nút âm thanh, chỉnh tiếng đến 70%.
Tai nghe bên phải đột nhiên bị tháo xuống, Lý Mẫn Hanh nói: "Bật tiếng to như vậy, em không cần lỗ tai nữa hả?"
Lý Đông Hách cướp tai nghe về, nhỏ giọng mắng anh. "Sao anh phiền phức thế..."
"Lý Mẫn Hanh". Lý Duy chẳng biết đã tiếp khách xong từ bao giờ, hắn đi đến bên cạnh Lý Mẫn Hanh, không thèm liếc mắt nhìn Lý Đông Hách. "Sao cậu lại ngồi ở đây? Chỗ của cậu ở bàn chính cơ mà. Mấy nhân viên phục vụ kia không nói cho cậu biết à?"
Bàn chính?
Lý Đông Hách nhìn Lý Mẫn Hanh bằng ánh mắt nghi ngờ. Cậu vừa mới liếc qua chỗ đó thì thấy bàn chính đều là trai gái nhà thông gia, còn có mấy gương mặt lạ hoắc, già dặn, vừa nhìn đã biết ngay là đám trung niên có địa vị cao.
Càng khỏi phải nói đến mấy anh em kia của Lý Duy, bọn họ đều đang ngồi ở vị trí trung tâm.
Một người phá sản như Lý Mẫn Hanh được mời đến đây đã làm cậu rất bất ngờ, bây giờ Lý Duy lại còn muốn mời anh ta đến bàn chính?
"Tôi ngồi đây cũng được". Lý Mẫn Hanh nói: "Đã lâu không gặp Đông Hách, đúng lúc muốn ôn chuyện với em ấy"
"... Hai người quen nhau à?". Lý Duy nhíu mày. "Chuyện cũ thì ôn lại lúc nào chẳng được, bên kia đã giữ sẵn chỗ cho cậu rồi, đi thôi"
Lý Mẫn Hanh đang định từ chối thì đột nhiên cảm thấy vai mình trĩu xuống.
Mùi nước hoa đàn ông thơm nồng, ngang ngược bay vào trong khoang mũi của anh.
Lý Đông Hách vung tay phải lên, đặt thẳng nó lên vai Lý Mẫn Hanh. "Không hiểu tiếng người à? Anh ta muốn ôn chuyện với tôi"
Lý Duy đang định nổi nóng thì Lý Mẫn Hanh đã cướp lời trước. Anh bỗng đưa tay ra nắm lấy đầu ngón tay của Lý Đông Hách, nhẹ nhàng mỉm cười, nói: "Sao có thể không quen chứ? Đây là em khóa dưới của tôi mà. Cậu đi đi, tôi không sang đó ngồi đâu, hỏi thăm bác giúp tôi nhé"
Đầu ngón tay bị hơi ấm vờn quanh, Lý Đông Hách vô thức muốn rút về, ai ngờ đối phương lại dùng sức, thế là cậu không giãy dụa nữa.
Lý Mẫn Hanh nắm lấy cậu, anh dùng ngón cái vuốt ve lòng bàn tay của cậu dưới góc độ người khác không nhìn thấy được.
Đcm.
Lý Duy nói: "... Thôi được, tiệc kết thúc thì cậu chớ vội đi, đúng lúc tôi có chuyện muốn nói với cậu về mảnh đất trống ở đường Hưng Giai kia"
"Ừ"
Lý Duy vừa đi, Lý Đông Hách lập tức giật phắt tay lại.
Bên cạnh quá nhiều nguời, cậu không tiện nổi khùng lên, vậy là bèn lặng lẽ véo tay Lý Mẫn Hanh dưới bàn.
Véo xong mới thấy sai sai.
Cử chỉ mập mờ dưới bàn, con mẹ nó giống như đang tán tỉnh!
Lý Đông Hách tập trung vào trò chơi, không thèm để ý đến anh nữa. Bấy giờ cậu mới phát hiện ra nhân vật game của mình bị người khác nã đạn vào đầu, biến thành cái hộp (1) luôn rồi. Cậu hừ một tiếng, out khỏi game rồi mở level 2 ra.
(1) Biến thành cái hộp: Một thuật ngữ trong game PUBG, khi nhân vật game chưa kịp xơ múi gì mà đã bất ngờ chết ngắc thì sẽ biến thành cái hộp.
Âm thanh ở hiện trường rất to, dù cậu có đeo tai nghe thì vẫn nghe được một ít. MC nói liên miên một thôi một hồi, cậu biết anh ta đang cố gắng pha trò cười nhưng vẫn thấy khô khan nhàm chán như cũ.
Còn chẳng bằng gọi Nhạc Văn Văn lên sân khấu nói tướng thanh (2) còn thú vị hơn.
(2) Tướng thanh: còn được gọi là crosstalk, là một nghệ thuật biểu diễn truyền thống trong hài kịch Trung Quốc, và là một trong những yếu tố phổ biến nhất trong văn hóa Trung Quốc.
Hai nhân vật chính là quan hệ thông gia, không hề có cơ sở tình cảm, việc hồi tưởng lại những kỉ niệm cũ chẳng khác nào con số 0 tròn trĩnh nên tiết mục này qua đi rất nhanh.
Chẳng dài bằng một phần năm thời gian tiếp khách.
Lý Đông Hách tắt game, đang âm thầm tính toán lúc nào có thể rời đi.
"Lý Mẫn Hanh"
Lý Đông Hách cứ ngỡ cả đời này mình sẽ không bao giờ nghe thấy giọng nói này nữa.
Đôi tay đang gỡ tai nghe của cậu thoáng khựng lại, lơ đãng ngoảnh đầu lại.
Lý Quốc Chính cầm ly rượu, bấy giờ ông ta đang dùng ánh mắt hiền từ của bố đẻ để nhìn Lý Mẫn Hanh, cứ như thể Lý Mẫn Hanh mới là con trai của ông ta vậy.
Lý Mẫn Hanh cầm ly rượu đứng dậy, giọng điệu khách khí. "Bác Lý, đã lâu không gặp. Sức khỏe của bác vẫn ổn chứ?"
"Ổn, bố mẹ cháu thế nào rồi, sao không đến cùng?". Lý Quốc Chính hỏi.
Lý Mẫn Hanh đáp: "Họ không tiện lắm"
Lý Quốc Chính gật gù, nhẹ nhàng nói: "Cũng lâu lắm rồi bác không gặp cháu. Nhớ hồi bé, ngày nào cháu cũng đến chơi nhà. Chắc cũng lâu rồi cháu với Lý Duy không thấy mặt nhau nhỉ? Chi bằng đêm nay cháu ở lại đi, nhà này nhiều phòng trống, cháu ở lại rồi hai đứa cùng trò chuyện, ôn lại việc cũ cũng được. Đừng để đến lớn rồi xa mặt cách lòng, đáng tiếc lắm"
"Cháu nào có mặt mũi quấy rầy mọi người". Lý Mẫn Hanh dứt lời rồi đột nhiên quay đầu lại. "Đông Hách, đêm nay em có ở lại đây không?"
Lý Đông Hách vốn đang nghe trộm, không ngờ rằng Lý Mẫn Hanh lại kéo cậu vào. Cậu ngây người. "Đương nhiên là tôi không..."
"Có chứ". Lý Quốc Chính thu lại ý cười, rốt cuộc cũng chịu liếc mắt về phía Đông Hách. "Đông Hách, đã lâu không về nhà, đêm nay ở lại đi. Bà nội có chuyện muốn nói với anh"
Lý Nghiên không ngờ rằng cánh cửa hơn hai mươi năm cậu chẳng thể chen chân vào, chỉ vì một câu nói của Lý Mẫn Hanh mà mở rộng ra trước mắt.
Nhưng tại sao chứ?
Tuy rằng cậu chẳng hề thân thiết với bố đẻ nhưng từ hành động và lời nói của Lý Quốc Chính thì có thể nhận ra rằng ông ta chắc chắn không phải là lão già phung phí tình cảm, yêu mến người đã phá sản.
Phá sản đều phải qua pháp viện duyệt, nếu không phải tin tức lộ ra thì cậu ngờ rằng trong khoảng thời gian này Lý Mẫn Hanh đang giả vờ đáng thương trước mặt cậu.
Lý Quốc Chính không tiếp tục nói chuyện với cậu nữa, ông ta bảo Lý Mẫn Hanh rằng: "Tổng giám đốc Vân và các vị khác vừa hỏi bác về cháu đấy. Nào, đến chào hỏi bọn họ đi"
"Vâng". Lý Mẫn Hanh ngoảnh lại. "Tôi đi một lát nhé"
Lý Đông Hách: "... Đi thì cứ đi, nói với tôi làm gì"
Lý Mẫn Hanh cười với cậu, quay lưng bước đi.
Lý Đông Hách lắc lư ly rượu vang, chăm chú nhìn về phía Lý Mẫn Hanh.
Người bạn kia của cậu không hề khoác lác, sau khi Lý Mẫn Hanh đi theo Lý Quốc Chính, những người anh ta kính rượu đều là mấy lão cáo già ngồi bàn phía trước. Nụ cười luôn hiện diện trên gương mặt anh, phong thái ung dung, cử chỉ trông hệt như những thương nhân dày dặn kinh nghiệm.
Giả tạo.
Lý Đông Hách thầm mắng trong lòng, cầm ly lên lặng lẽ uống.
Đi khắp sân một lượt xong thì phải tiếp chuyện với nhau, dăm ba người tụ lại thành một nhóm, chủ đề toàn là về mối làm ăn.
May thay chẳng có ai bắt chuyện với cậu, cậu cũng được yên tĩnh phần nào. Ngồi mãi quá chán nên Lý Đông Hách bèn đứng dậy, chuẩn bị vào toilet hút thuốc.
Vào trong phòng kín, cậu vừa châm lửa thì đã nghe thấy vài tiếng bước chân.
"Lý Mẫn Hanh làm sao thế? Cậu ta thực sự phá sản rồi à?"
"Chuyện đó mà cũng giả được chắc? Nhưng theo tôi thấy thì không giống lắm... Lý Duy, cậu biết nhiều, cậu nói đi"
Đcm, oan gia ngõ hẹp.
Lý Đông Hách thở ra một luồng khói, tiếp tục nghe.
"Đương nhiên là thật". Lý Duy trả lời.
"Thế sao cậu ta lại... Tôi không có ý gì khác, chỉ là thấy cậu ta ăn mặc khá bảnh, ban nãy còn đi phía sau bố cậu để chào hỏi những ôm trùm máu mặt kia mà"
Lý Duy nói: "Phá sản thì sao? Bố tôi xem trọng nhân phẩm, hơn nữa ông ấy cũng khá quý mến cậu ta nên muốn đề bạt thôi"
Có chó nó tin.
"Thế à, cũng phải, quan hệ giữa Lý Mẫn Hanh và những ông trùm kia khá tốt. Phải rồi, lúc nãy tôi nhìn thấy Đông Hách đấy? Không phải tôi hoa mắt đấy chứ?"
Giọng nói của Lý Duy lớn thêm vài phần. "Sao cậu phiền thế, nói đến thằng tạp chủng kia làm gì?"
"Đừng giận mà, tôi chỉ tò mò thôi. Sao cậu lại mời nó đến? Muốn xử đẹp à? Cứ nói thẳng, chúng tôi giúp cậu!"
Xử đẹp tao á?
Lý Đông Hách nheo mắt, thầm nhủ trong lòng, chúng mày cứ nhào vô hết xem, con mẹ nó không biết ai xử đẹp ai đâu.
Lý Duy đáp: "Bà nội tôi bảo nó đến. Hôm nay là lễ đính hôn của tôi, các cậu đừng gây sự. Lát nữa tôi gọi bảo vệ đến đuổi nó ra ngoài"
Lý Đông Hách rít thật sâu một hơ, sau đó dụi tắt thuốc, mở cửa phòng ra.
"Muốn đuổi tôi? Lý Duy, có phải anh đã quá đề cao bản thân mình rồi hay không?". Lý Đông Hách vừa mở miệng thì làn khói cũng phả từ trong ra. "Tôi nói cho anh biết, anh không chỉ không đuổi được tôi mà đêm nay còn phải mở rộng cửa chính để mời tôi đi vào nữa đấy"
Mặt Lý Duy lập tức đanh lại, bạn bè đứng cạnh hắn đã phản ứng trước. "Mày..."
"Tao làm sao?". Lý Đông Hách chặn họng gã, cũng đánh giá một lượt từ trên xuống dưới đám bạn của Lý Duy. "Chỉ bằng mấy con gà nhép chúng mày mà cũng muốn chơi tao à? Đứa nào cũng như que củi, ngồi trong phòng làm việc đến lú lẫn rồi à? Bình thường ngày bão cũng không dám ra ngoài đúng không? Tao đấm một phát là lũ chúng mày bay từ toilet lên sân khấu ngay đấy"
Lý Duy giận dữ nói: "Lý Đông Hách!"
Không khí lập tức tụt xuống, lạnh lẽo như hầm băng.
Một lúc sau.
"Đùa thôi, sao tôi lại đánh người chứ"
Lý Đông Hách nói bằng giọng điệu vô cùng cợt nhả, quét mắt nhìn đám "anh tài xã hội" đang cứng họng kia rồi thỏa mãn chỉnh lại cổ áo âu phục của mình. Cậu cười nhạt, nói: "Tôi xong chuyện rồi, các người cứ tiếp tục đi nhé"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro