26. Không ai trong bọn họ chịu thiệt
Lý Đông Hách đang cáu thì bị ánh mắt của Lý Mẫn Hanh dập tắt lửa giận.
Cậu nghẹn lời, hồi lâu sau mới nói: "Sao tôi không dám? Anh nghĩ tôi cho anh tiền là vì cái gì?"
Mặt Lý Mẫn Hanh không cảm xúc: "Thế em dùng đi"
"... Bây giờ tôi không có hứng". Lý Đông Hách quay đầu đi, che giấu bao biện. "Anh tưởng ai cũng giống anh chắc, ngày nào cũng nghĩ bậy bạ"
Đôi mắt Lý Mẫn Hanh sâu thăm thẳm. "Là em có vấn đề"
"Anh mới có vấn đề". Lý Đông Hách thốt lên. "Anh không được, tôi không thích xài, thì sao?"
"..."
Lý Mẫn Hanh biến sắc, lặp lại. "Tôi không được? Thế em còn tìm tôi làm gì?"
"Chẳng phải tại tôi đặt hàng xong mới phát hiện hàng chất lượng kém à?". Lý Đông Hách nhìn mặt anh thì biết ngay mình đang nói đúng hướng. "Ai ngờ anh lại là đồ tốt mã dè cùi chứ?"
Nhớ tới di chứng sau lần đầu, Lý Đông Hách cho rằng mình đang phát biểu sự thật nên cậu nói rất thẳng thắn, cực kỳ kiên cường.
Lý Đông Hách cứ tưởng cậu và Lý Mẫn Hanh sẽ cãi nhau ầm ĩ trên xe, chẳng ngờ Lý Mẫn Hanh nghe xong thì im lặng một lúc, tháo dây an toàn rồi xuống xe, để lại cậu trợn tròn mắt ngồi trên ghế lái.
Lý Đông Hách bực bội vuốt tóc, cảm thấy đầu mình đang nóng lên. Sau khi xuống xe cậu không vào nhà ngay mà đi đến sân nhỏ hóng gió, nhân lúc rảnh rỗi châm điếu thuốc.
Chưa rít được hai hơi thì Nhạc Văn Văn gọi điện đến.
"Đông Hách, bồ về đến nhà chưa?". Đầu dây bên kia không có tiếng ồn ào, chắc cậu ta đã rời khỏi quán bar. "Ban nãy có mấy cái ly bị vỡ, tui đã thanh toán tiền bồi thường rồi. Bồ không sao chứ? Có bị thương không, có cần đến bệnh viện không?"
"Tôi có thể xảy ra chuyện gì chứ". Lý Đông Hách đáp: "Thằng cháu kia thì sao?"
Nhạc Văn Văn lưỡng lự rồi nói: "Uống thuốc xong thì bị bạn nó kéo đi rồi, chả biết đến bệnh viện hay đi tìm gái nữa"
Lý Đông Hách thầm mắng: "Là thuốc kích dục thật à?"
Nhạc Văn Văn gắt lên: "Ừ, đúng là thằng biến thái chết bầm"
Lửa giận của Lý Đông Hách vừa hạ xuống nay lại bùng cháy.
"Cậu điều tra xem nó đang ở bệnh viện nào hoặc khách sạn nhà ai"
Nhạc Văn Văn ngẩn ngơ. "Điều tra làm gì?"
"Bố muốn thiến nó"
Nhạc Văn Văn rất hiếm khi thấy Lý Đông Hách giận như vậy, cậu nào dám nhiều lời, bèn vội vã xoa dịu bạn mình trước: "... Sao tui tra được cái đó chứ, dù sao cũng không xảy ra chuyện gì lớn, bồ cứ nhịn đã"
"Phải rồi, ban nãy lúc Cố Triết ra ngoài cứ luôn mồm tuyên bố sẽ hành hạ Lý Mẫn Hanh đến chết... Chi bằng mấy ngày này để Mẫn Hanh ở nhà, tạm thời đừng ra ngoài"
Lý Đông Hách nói: "Tôi sợ thằng đấy chắc?"
"Đương nhiên bồ không sợ, nhưng bồ cũng biết tình hình hiện tại của Lý Mẫn Hanh rồi đấy, nếu Cố Triết thực sự muốn ra tay thì cũng không phải là không được". Nhạc Văn Văn khéo léo nói: "Dù sao gia đình Cố Triết cũng có chỗ dựa, mà nhà Tiểu Mãn Mãn thì..."
"Chẳng phải chỉ bị phá sản thôi hay sao, dù Lý Mẫn Hanh có biến thành ăn mày đầu đường thì thằng Cố Triết cũng không bằng một ngón chân của anh ta". Lý Đông Hách ngắt lời cậu, tắt thuốc lá. "Chỗ tôi vẫn còn việc, cúp trước nhé"
Lý Đông Hách quay về phòng, vứt di động lên giường, đúng lúc đó Lý Mẫn Hanh bước ra khỏi phòng tắm.
Lý Mẫn Hanh chỉ mặc một cái quần đùi, dáng người đàn ông vạm vỡ lõa lồ, trên da thịt còn vương lại bọt nước chưa lau hết.
Lý Đông Hách liếc anh rồi vội vàng quay đi. "... Mấy ngày nay anh cứ ở trong nhà, Cố Triết thích ném đá giấu tay, bây giờ nó ghi hận anh thì rất có thể sẽ hạ độc thủ với anh"
"Không lâu lắm đâu, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết hết mọi việc"
Mặt Lý Mẫn Hanh vẫn bình thản, như thể anh chẳng hề nghe thấy những lời cậu nói. "Đi tắm"
"..."
Lý Đông Hách tắm xong, lúc ra ngoài thì thấy Lý Mẫn Hanh đang đứng trên ban công gọi điện thoại, cậu đi ngang qua cửa sổ còn nghe loáng thoáng vài câu.
"Ừ, vất vả rồi"
"Tôi không sao"
"Mai gặp nhé"
Lý Đông Hách nghe xong liền cau mày lại.
Muộn thế này, Lý Mẫn Hanh còn gọi điện cho ai? Lại còn hẹn mai gặp? Rõ ràng cậu vừa dặn anh là mấy ngày nay cứ ở trong nhà kia mà.
Đối tượng trò chuyện cũng không thể là bố mẹ Lý Mẫn Hanh, đôi vợ chồng ấy đang ở nước ngoài mới phải.
Thôi vậy, mặc kệ anh ta gặp ai, cậu cũng khuyên rồi, xảy ra chuyện cũng không thể trách cậu.
Có ý tốt mà bị coi như lòng lang dạ sói.
Lý Đông Hách tắt đèn, chui vào trong chăn, cậu mắng thầm một lúc, mãi đến khi nghe thấy tiếng cửa sổ ban công bị mở ra mới chịu dừng.
Ga giường sau lưng hơi lún xuống, Lý Mẫn Hanh nằm trên giường như mọi ngày, ánh sáng yếu ớt từ màn hình di động miễn cưỡng chiếu sáng căn phòng.
Lý Đông Hách nhắm mắt một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng nhấn mạnh lại một lần: "Cố Triết là kẻ lòng dạ hiểm ác, nó đã nhiều lần đâm lén sau lưng người khác, mấy ngày nay anh hạn chế ra ngoài"
"Nếu thật sự có việc gấp... Thì có thể mời người ta về nhà bàn bạc, tôi cũng cho phép mà"
Phía sau vẫn im lìm, Lý Đông Hách đợi mãi chẳng được đáp lại, cậu đang định trở mình thì có tiếng động vang lên từ bên cạnh.
Cậu chưa kịp nhìn rõ hành động của người sau lưng thì vạt áo ngủ đã bị xốc lên, lưng cũng dán lên một tấm bàn là.
Lý Mẫn Hanh không mặc áo, cơ thể anh nóng bừng.
"... Anh làm gì thế?". Lý Đông Hách hoảng hốt, vô thức muốn tránh thì lòng bàn tay đối phương đã dính sát lên bụng cậu, kéo cậu về.
"Tôi đã nói rồi, tôi cũng có nhu cầu". Lý Mẫn Hanh liếc cậu. "Trước kia lo em phải luyện xe thi đấu, bây giờ xong chuyện, em cũng nên thực hiện điều kiện đã đồng ý với tôi"
Hơi thở của Lý Mẫn Hanh phả lên lỗ tai của cậu, Lý Đông Hách cảm thấy trái tim mình đang đập điên cuồng.
Cậu đẩy cánh tay Lý Mẫn Hanh ra: "Tiền do tôi trả, đương nhiên lúc nào làm cũng do, cũng do tôi định đoạt"
"Nếu cả đời em không muốn làm thì sao? Không có cái lý đấy đâu". Lý Mẫn Hanh nói: "Hồi trước ai tự đến tìm tôi ở biệt thự, bây giờ qua lâu như vậy, em không thể không có một chút ham muốn nào được"
Lý Mẫn Hanh sực nhớ đến điều gì. "Hay là em đã lén lút làm rồi?"
Gò má Lý Đông Hách nóng lên. "Liên quan đếch gì đến anh!"
Lý Mẫn Hanh nhíu mày, tay trượt xuống. "Để tôi kiểm tra"
Sức của Lý Mẫn Hanh rất mạnh, một chân của anh vẫn đè lên người Lý Đông Hách, cậu cảm giác cơ thể mình đang bị anh khóa chặt trong lòng, da gà nổi đầy người, hốt hoảng lên tiếng. "Không có mà! Không làm gì cả! Anh đừng sờ bậy..."
Nhưng cậu vẫn nói muộn rồi.
Lý Mẫn Hanh cảm nhận được sự thay đổi ở chỗ đó, hài lòng cúi xuống hôn lên vành tai của cậu. "Vẫn thành thật lắm"
Lý Đông Hách có phản ứng.
Mặt Lý Đông Hách đỏ bừng, mắng: "Anh điên à, đồ mặt dày, cút đi"
"Không cút". Lý Mẫn Hanh nói: "Chẳng phải ban đầu em muốn tìm người làm chuyện này hay sao, đôi bên đều có lợi, tôi cũng không cần em chịu trách nhiệm, vì sao không làm? Lần này tôi chuẩn bị rồi, nhất định sẽ khiến em sướng... Em muốn ở trên cũng được"
Lý Mẫn Hanh lập luận chặt chẽ, nhất thời Lý Đông Hách chẳng thể tìm được bất cứ lý do nào để từ chối anh.
Nhưng cậu thật sự rất ghét cảm giác này.
Loại cảm giác yếu đuối khi bị Lý Mẫn Hanh khống chế.
Trước kia, dù mấy gã trai bao làm những động tác phóng đãng trước mặt, quyến rũ ra sao thì cậu đều có thể thờ ơ. Nhưng với Lý Mẫn Hanh, cậu thảm bại hết lần này đến lần khác, chẳng thể kiềm chế nổi dù chỉ là một chút.
Lý Mẫn Hanh buông ra, nhanh chóng đè lên người cậu, hai tay chống xuống giường rồi hỏi: "Làm không?"
Lý Đông Hách nghẹn lời: "... Nếu tôi nói không với anh, chẳng lẽ anh còn có thể kiện tôi vi phạm hợp đồng à?"
"Không thể". Lý Mẫn Hanh nói: "Vì em, tôi sẽ làm việc ở Vĩnh Thế một năm rồi trả lại tiền hợp đồng lần đầu cho em. Một năm sau hợp đồng chấm dứt, chúng ta đường ai nấy đi"
Lý Đông Hách thở phì phò, lườm anh.
Lý Mẫn Hanh ngắm cậu rất lâu, đột nhiên vùi đầu liếm cằm cậu.
Mẹ kiếp.
Lý Đông Hách không kiêng tình dục, bình thường tuần nào cậu cũng dùng tay giải quyết một lần. Nửa tháng nay vì áp lực nên không tuốt, căn bản không thể chịu được loại trêu chọc này.
Lý Đông Hách cảm thấy mình sắp nổ tung.
Hai người đều là đàn ông, Lý Mẫn Hanh nói đúng, không ai trong bọn họ chịu thiệt.
Cậu giơ tay lên, dùng cánh tay quấn chặt cổ Lý Mẫn Hanh, ngăn anh đứng dậy.
"Lần trước tôi đau cả ngày đấy, rốt cuộc thì anh có biết làm không?". Cậu khàn giọng mắng: "... Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, hầu hạ tốt thì tiếp tục, không được thì sau này cút về phòng cho khách mà ngủ"
Cậu vừa dứt lời thì cằm đã tê rần, miệng Lý Mẫn Hanh dùng thêm sức, cắn thành hình dấu răng.
Sau đó lại đưa lưỡi liếm mút mấy dấu vết sâu sắc kia như ban thưởng.
Món đồ limited Nhạc Văn Văn tặng cuối cùng cũng có tác dụng.
Giường chiếu rung lắc kẽo kẹt, sau khi bị anh giày vò suốt ba tiếng, Lý Đông Hách mệt lả.
Ngoài trời đổ cơn mưa phùn, Lý Đông Hách nghe tiếng mưa rơi, nằm ườn trên giường không nhúc nhích.
Lý Mẫn Hanh vuốt tóc cậu. "Có đau không?"
Lý Đông Hách không trả lời anh.
Không đau mà còn rất thích, cả thể xác và tinh thần đều dễ chịu, nhưng giơ chân lâu nên hơi tê.
Lần ở khách sạn có sướng như vậy không nhỉ? Cậu say quá nên chỉ nhớ rõ lúc tỉnh dậy mình đã rất đau thôi.
Lý Mẫn Hanh bỗng ôm lấy cậu, Lý Đông Hách hỏi: "Gì thế?"
"Đi tắm nhé"
"Không đi"
"Tắm xong rồi ngủ". Lý Mẫn Hanh không thương lượng với cậu, lập tức đỡ cậu lên.
Sau khi được anh tắm cho, Lý Đông Hách rất mệt mỏi, rồi lại thấy thiếu điều gì đó.
Nửa phút sau, cậu châm một điếu thuốc.
Lý Mẫn Hanh ra ngoài, ngồi xuống cạnh cậu. "Em còn không?"
Lý Đông Hách nhìn anh rồi đưa điếu thuốc đã hút được một nửa của mình qua. Lý Mẫn Hanh hơi nghiêng người, dùng miệng ngậm, bờ môi còn chạm vào đầu ngón tay của cậu.
Lý Mẫn Hanh cực kỳ tự nhiên nhấp một ngụm, sau đó nhả khói. Dưới ánh đè mờ ảo, sườn mặt của anh như được tạo hình tỉ mỉ, gương mặt còn vương mùi tình dục, trông vô cùng quyến rũ trong lớp khói mù.
Lý Mẫn Hanh đột nhiên lên tiếng: "Sao em lại biết Cố Triết?"
Lý Đông Hách đáp: "Trường cấp ba, lớp bên cạnh"
"Trước kia gã có bắt nạt em không?"
Lý Đông Hách như đang nghe chuyện cười. "Chẳng ai bắt nạt được tôi hết"
"Bởi vì nó chẳng dám công khai làm gì nên mới đâm lén sau lưng"
"Lần sau đừng hành động lỗ mãng nữa". Lý Mẫn Hanh dập thuốc. "Em có biết mục đích bỏ thuốc của gã không?"
"Chẳng phải nó muốn tôi bị bêu riếu hay sao, nghe nói loại thuốc như vậy đều có tác dụng phụ"
"Tôi đã nói với em rồi, lúc đó có người đang ghi hình". Lý Mẫn Hanh dùng đôi mắt đen nhánh liếc cậu. "Người đó dùng camera chuyên nghiệp, em thấy có ai mang thứ đó vào hộp đêm không?"
"Bọn chúng muốn quay em, lúc video bị tung ra, dù đăng lên mạng hay gửi cho người nhà em thì em cũng không được yên thân"
Lý Đông Hách chửi thầm trong lòng. "Sao anh không nói sớm cho tôi biết?"
"Em biết, rồi sau đó thì sao?". Lý Mẫn Hanh nói: "Quay về đánh người à?"
"Em làm việc quá xúc động"
Lý Đông Hách giận đến bật cười. "Vậy tôi phải làm gì? Bảo với nó là không sao, sau đó cụng ly với nhau à?"
Lý Mẫn Hanh thấy đối phương lại cáu nên quyết định vuốt lông cho cậu.
"Chẳng cần làm gì hết, bình thường Cố Triết gây ra rất nhiều chuyện trái lương tâm, sắp tới gã sẽ gặp quả báo"
Lý Đông Hách im lặng, cậu không muốn tiếp tục nhắc đến Cố Triết vào nửa đêm nữa, tự dưng rước bực vào người.
Một lúc lâu sau, cậu chợt nhớ ra điều gì, bèn hỏi: "Anh chuyển đến chỗ tôi thì chó của anh thế nào?"
Lý Mẫn Hanh nhướn mày. "Kiều Kiều?"
"..."
Tại sao anh lại đặt cái tên đó cho một con chó đực hả?
"Nó ra nước ngoài với bố mẹ tôi rồi". Lý Mẫn Hanh ngừng lại. "Sao em biết tôi nuôi chó"
Lý Đông Hách lật chặt lên, nằm xuống rồi nhắm mắt lại. "Chả biết, đoán mò thôi"
Lý Mẫn Hanh đè lên, giọng nói có chút vui vẻ. "Em xem vòng bạn bè của tôi à?"
"Không xem"
"Tôi chỉ đăng hình nó lên vòng bạn bè thôi"
"... Đã bảo không xem mà". Lý Đông Hách nói: "Rốt cuộc anh có ngủ không? Không ngủ thì cút ra ngoài, đừng làm phiền tôi"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro