Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19.

"Sohwa,"- Jeno ôm vợ mình từ phía sau, "Anh nghe nói ông Kim đã tỉnh lại và muốn gặp em. Em thực sự cần phải đi à?"

"Giờ ông ta đã hoàn toàn tỉnh táo sau ngần ấy năm và nóng lòng muốn biết mọi chuyện đang diễn ra như thế nào. Nếu em không đi thì ông ấy cũng có cách để khiến em chủ động gặp mà thôi."

"..."

Sohwa xoay người ôm lấy chồng mình. Hơi ấm từ phía đối phương khiến cô vững tin hơn- giờ cô không còn gì để sợ và cũng không cần phải sợ nữa. Tường thành trong lòng cô đã hoàn toàn bị gỡ bỏ nhờ tình yêu vô điều kiện mà chồng dành cho cô.

"Ba năm trước, cha ép em trở thành con tốt thí cứu công ty đang trên bờ vực phá sản và danh tiếng từ lâu đã mục ruỗng của ông ta. Tham lam đã là bản tính của ông ta rồi- việc em ám ảnh với tiền cũng có phần giống hắn; dù gì cũng là cha truyền con nối. Em phải cứu vớt dòng họ Kim bằng cách kết hôn với anh và sau khi thỏa thuận ly hôn hoàn thành, và bản hợp đồng hôn nhân không còn hiệu lực, em sẽ được nhận một phần tiền thưởng."

"Đúng là một kẻ tham lam,"- Jeno ôm cô chặt hơn, "Nhưng anh mừng vì em được chọn trở thành quân cờ hi sinh của ông ta. Giờ anh có thể đoàn tụ với em sau ngần ấy năm, ôm em trong vòng tay mình, và đảm bảo rằng cả đời này chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau."

Khóe môi Sohwa nhẹ nhàng họa một nụ cười. Có lẽ việc cô đến nhà họ Kim không phải là một ý tưởng tồi. Có lẽ trở thành con tốt thí cho gia đình họ là may mắn cả đời người của Sohwa.

---

Bệnh viện 5 sao dành cho giới thượng lưu luôn khiến Sohwa trăn trở vì khó chịu. Ngay khi cô đặt bàn chân phải của mình vào khu vực check-in, điều đầu tiên cô chú ý là hàng tá nhân viên bảo vệ thực hiện công tác kiểm tra an ninh bằng máy quét. Người giàu bao giờ cũng phải xa hoa như vậy chẳng vì cái gì cả; thú tiêu tiền của giới thượng lưu cô mãi không thể hiểu nổi. Một ngày ở nơi này gần bằng một năm ở nhà thường dân, khi gia đình họ phải chiến đấu và vật lộn để có cái ăn, thuốc men và chỗ ở.

"Tiểu thư, mời đi lối này, cha của cô đang đợi cô."- Sohwa gật đầu đáp lại, bước vào thang máy và nhấn nút lên tầng 10.

Thang máy ngay lập tức bắt đầu đi lên khiến đáy lòng cô không khỏi có chút hồi hộp. Điều gì sẽ xảy ra nếu cha yêu cầu cô và Jeno ly hôn? Điều gì sẽ xảy ra nếu cô không thể có bất kỳ khoản tiền thưởng nào như những gì cô ấy được hứa hẹn? Điều gì sẽ xảy ra nếu cô bị đuổi khỏi nhà họ Kim và lập tức tan biến như không có chuyện gì xảy ra trong ba năm qua? Sohwa ổn với việc trở thành vật tế nhưng ý nghĩ phải rời xa Jeno làm trái tim cô quặn lên vì đau đớn tựa như chạm đáy địa ngục. Chủ nghĩa tư bản vốn đã xấu xa, nhưng nó còn xấu xa hơn bao nhiêu khi nó kết hợp với sự xấu xa của ái tình si mê?

Ting!

Cô bước ra khỏi thang máy và đi thẳng đến phòng 1042. Nhân viên bảo vệ ở cửa nhận ra cô, lập tức mở cửa và mời cô vào. Sohwa lạnh lùng bước vào phòng.

"Con gái, con đến rồi."- Người đàn ông nửa nằm trên giường chính là bố cô. 'Ngồi xuống đây, cha muốn nhìn con một chút. Và chúc mừng sinh nhật, Sohwa yêu quý của cha."- Hắn nói như thể cả hai chẳng hề có chút khoảng cách nào.

Bầu không khí lạnh giá bao trùm lấy cô. Cô từ từ đến bên giường và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cha mình. Bó hoa ngay lập tức được đặt vào tay cô. Hoa lan chuông, nghĩa là "Nhún nhường", tượng trưng cho sự ngọt ngào, khiêm tốn, thuần khiết, hạnh phúc và hi vọng.

Đúng là ngớ ngẩn hết chỗ nói.

"Con thay đổi nhiều quá," cha cô nói.

Cô ôm bó hoa trên tay, thầm nghĩ mình cũng đã thay đổi. Cô nhớ lại khoảng thời gian cô được đưa về từ cô nhi viện và cả gia đình đối xử với cô tình tệ như thế nào. Sohwa nhớ mình đã phải làm một nghìn không trăm lẻ một việc nhà lặt vặt không tên hàng ngày chẳng khác gì một con hầu nương nhờ nhà chủ, và cô đã phải lùi lại nhịn nhục ra sao khi người khác lên tiếng. Cô nhớ lại khoảng thời gian cô bị ép lấy Jeno như một con tốt thí chỉ biết để người khác quyết định số phận của mình. Có lẽ điều đầu tiên và duy nhất ông ta có thể làm cho cô là ép cô ấy kết hôn với Jeno.

"Ông không cần phải lo lắng cho tôi."

"Tốt, tốt lắm."- Người đàn ông mỉm cười, "Mối quan hệ giữa con và Jeno thế nào rồi?"

Người đàn ông này đây là chủ gia đình và ông ta vốn dĩ là một kẻ tham lam. Luôn luôn như vậy- bất kể chuyện gì xảy ra, bất kể vật đổi sao dời- kể cả ba năm hôn mê sẽ không bao giờ khiến hắn trở thành người tốt.

"Chúng tôi hoàn toàn ổn."

"Tốt, tốt lắm. Ổn là một từ rất tốt nhưng con cũng rõ Sohye yêu cậu ta. Ba năm là khoản thời gian vừa vặn để duy trì hợp đồng hôn nhân- con có thể ký vào đơn ly hôn cha đã chuẩn bị sẵn ngay bây giờ. Đổi lại, số tiền thưởng hai ta thỏa thuận sẽ được chuyển vào tài khoản của con ngay lập tức."

Ngu ngốc vẫn hoàn ngu ngốc.

"Tôi không ký."

Ông ta sửng sốt nhìn cô.

Sohwa thẳng tay ném bó hoa xuống sàn, nhìn cha mình với vẻ kinh tởm cùng cực. Tất cả những gì hắn muốn làm là kiểm soát cô. Hắn ta là một người đàn ông ích kỷ, ngu ngốc và tham lam.

"Thứ nhất, tôi không thích bị ra lệnh. Thứ hai, tôi sẽ không ly hôn với Jeno vì bản hợp đồng hôn nhân chết tiệt mà ông soạn đã được nhà họ Lee viết lại từ lâu rồi. Điều thứ ba, tôi đã thay đổi suy nghĩ của mình: Tôi không muốn nhận tiền bố thí từ ông; suy cho cùng thì ông cũng sẽ chỉ có thêm công cụ kiểm soát tôi."

"Và cuối cùng,..."

Sohwa giậm chân, giẫm nát những đóa hoa dưới chân mình bằng vẻ mặt thỏa mãn. Hoa dã quỳ, biểu tượng cho sự thành công, danh tiếng và nhiệt huyết, tự tin, quyết đoán, mạnh mẽ và có phẩm chất lãnh đạo.

"Hôm nay không phải là sinh nhật của tôi, thưa ông."

"Sohwa!"- Cha cô hét lên, "'Ta là bố của con! Con là trưởng nữ nhà họ Kim, con phải nghe lời cha!"

Sohwa khinh bỉ cười, "Thế à? Nhưng trong giấy tờ tôi vẫn là cô nhi."

Cô ngoảnh mặt, bước ra khỏi phòng và đi dọc hành lang đến thang máy. Cô nhấn nút và đợi thang máy đến. Sự ngu ngốc không phải là thứ dễ thay đổi. Cha cô đã như vậy trong nhiều năm, và không có tia hy vọng nào thay đổi được ông. Thang máy đến, cửa trượt mở ra.

"Jeno?" Cô ấy bất ngờ nhìn thấy chồng mình.

"Anh đây."

Cô nhảy ngay vào vòng tay Jeno, trút hơi thở nhẹ nhõm.

"Ơn trời, vì anh đã ở đây. Em không nghĩ mình có thể trụ lâu hơn nữa trong căn phòng ấy."

Jeno xoa lưng cô, thủ thỉ nhẹ nhàng, "Anh lo lắng cho em vì chúng ta đều biết ông ta là một người khó đoán... Anh sợ em gặp nguy hiểm."

"Giờ thì ổn rồi. Cảm ơn anh."

Cảm ơn anh, vì đã luôn xuất hiện những lúc em cần anh nhất.

----

Cái gì?" - Sohwa không tin vào những gì mình nghe, "Ý cậu là Sohye mất tích?"

"Đúng vậy. Không một tờ báo nào biết cô ta hiện đang ở đâu. Người hâm mộ cũng yêu cầu công ty của Sohye đưa ra thông báo chính thức, nhưng họ cũng không có bất kỳ thông tin nào về việc cô ta mất tích. Hiện tại bà Kim đang tìm kiếm con gái của mình."- Andy giải thích.

Những vết thương cũ trên cánh tay của Sohwa bắt đầu ngứa ngáy một cách kỳ lạ. Điều gì đang xảy ra ngay bây giờ vậy. Một người nổi tiếng như em gái cô có thể biến mất mà không ai hay biết ư? Thành thật mà nói thì mọi chuyện quá kì lạ!

Jeno quan sát hành vi của vợ mình. Anh vòng tay qua người cô và nhẹ nhàng kéo cô lại gần: "Anh lo Sohye đang toan tính gì đó và sẽ làm gì hại em. Sohwa, em phải hết sức cẩn thận khi không có anh ở đây bảo vệ em."

Andy, trợ lý của Jeno tiếp tục giải thích tình hình, "Phía chúng ta cũng đã nghe một số tin tức về Mark. Dạo này anh ta cực kỳ cẩn trọng: bảo vệ túc trực ở mọi ngóc ngách trong nhà của hắn- từ cổng ra vào đến sảnh chính và từng khu vực trong nhà. Hắn không rời khỏi nhà, trừ khi có việc gì khẩn cấp xảy ra ở công ty nhà họ Lee cần anh ta ở đấy để giải quyết."

"Người giàu nhất cũng không thuê vệ sĩ theo kiểu ấy đâu," - Sohwa bắt đầu gãi vết thương kịch liệt hơn, "Jeno, nếu có thứ gì đó trong nhà cần được bảo vệ thì sao anh?"

Jeno nắm tay vợ, ngăn bàn tay cô động chạm quá nhiều vào vết sẹo kia. Anh tiếp tục nhìn cô với rất nhiều tình cảm và sự lo lắng. Tình hình này không ổn chút nào. Mark chắc chắn đang toan tính việc gì đó điên rồ hơn cả phá hoại trại trẻ mồ côi và tra tấn tinh thần của cả hai. Đáy lòng Sohwa dấy lên tò mò và sợ hãi trào dâng. Cô nhớ lại lần cuối cùng nhìn thấy em gái mình, Sohye, tại nhà của họ. Sohye trông nhợt nhạt, căng thẳng và lo lắng khi nhìn Sohwa và chồng cô ấy. Khoảnh khắc cuối cùng khi em gái cô chạy bay khỏi cửa, Sohwa không bao giờ nghe tin tức gì về cô em gái trời đánh của mình nữa.

"Jeno, chúng ta cần tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra. Có lẽ anh ta đứng sau sự biến mất của Sohye."

Jeno gật đầu, "Tôi đồng ý, nhưng nếu vợ chồng tôi đến nhà anh ta tìm hiểu thì quá nguy hiểm cho tôi và vợ mình. Chúng ta đều rõ anh ta bị ám ảnh bởi quyền lực và tiền bạc kể từ khi đảm nhận vị trí CEO tại công ty của bố tôi; hắn tham gia vào một số giao dịch mờ ám lẫn bê bối mà không chút cân nhắc hậu quả về sau. Tay đã nhúng chàm lâu, thì khó mà rửa sạch."

"Anh nói đúng. Mark không đáng tin cậy. Anh ta có kẻ thù ở khắp mọi nơi; gần đây tôi cũng nhận được nguồn tin hắn đã mua tất cả cổ phiếu của Sohye tại công ty nhà họ Kim."- Andy bổ sung thêm thông tin.

Nếu không phải là mua thì sao?

"Theo hiểu biết của em,"- Sohwa lên tiếng, lờ mờ xâu chuỗi sự việc, "Vợ chồng có thể chuyển các tài sản như cổ phiếu cho đối phương còn sống nếu chúng được giữ trong tài khoản môi giới thuộc sở hữu chung hoặc trong một thỏa thuận ủy thác chung. Tuy nhiên, điều này không được coi là tặng cho bản thân, mà là chuyển giao tài sản. Nếu một người muốn tặng cổ phiếu cho vợ/chồng hoặc các thành viên khác trong gia đình thì..."

"Chúng ta chỉ có một cách để tìm ra sự thật. Andy, tôi cần cậu sắp xếp một cuộc gặp với Mark tại nhà của hắn. Hãy cố thể hiện bản thân chúng ta mong mỏi bàn bạc việc thỏa thuận kinh doanh với anh ta."

"Được, nhưng tôi mong hai người hết sức cẩn thận. Mark là một con cáo giá; kể cả ông trời cũng không hiểu hắn nghĩ gì trong đầu đâu."



-----

*Đã sửa lỗi chính tả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro