Hội Phượng Hoàng (1)
Trong kỳ nghỉ hè tại gia đình dì dượng Dursley trước khi bước vào năm thứ năm tại Hogwarts, Harry không nhận được nhiều tin tức từ thế giới phù thủy. Harry rất bực mình vì Voldemort vừa mới được sống dậy mà hai người bạn của mình, Hermione và Ron cứ úp mở trong các thư từ họ gửi.
Trong lúc kình cãi với Dudley trong khi về nhà từ công viên, Harry bị hai giám ngục Azkaban tấn công. Với phép Expacto Patronum (Thần hộ mệnh), Harry đã đẩy lùi bọn chúng nhưng Dudley đã bị tấn công. Một người hàng xóm, đến để giúp đỡ Harry, và tiết lộ rằng bà là một Squib và đã được cụ Dumbledore yêu cầu canh giữ Harry. Về đến nhà, Harry nhận một lá thư cho biết rằng cậu ta đã bị đuổi khỏi trường Hogwarts (vì học sinh không được phép dùng pháp thuật khi còn dưới 17 tuổi), và phải ra toà tại Bộ Pháp thuật để giải thích hành động của mình.
Rose và lớp cá biệt sau sự kiện ở Walter Park cộng với họp báo mà lãnh chúa Sullivan và cha Ronove đã mở, hai người họ tuyên dương lớp cá biệt là những anh hùng nhiều đến nỗi phóng viên vây quanh khách sạn Roosevelt và nhà riêng đông đến nỗi bọn họ quyết định trốn sang thế giới phù thủy.
Lupin và Sirius không ngừng cập nhật tin tức cho Rose, tuy rằng cô chẳng muốn nghe những lời ngu ngốc và hèn nhát từ Bộ pháp thuật và những tờ báo The Daily Prophet không ngừng bôi nhọ Harry và cụ Dumbledore.
Trong lúc thành viên của Hội phượng hoàng đưa Harry ra phiên tòa thì Rose cùng lớp cá biệt cũng đã đến tổng hành dinh của hội.
"Chà, lâu rồi không gặp cháu Rosamund."
"Chào chú Sirius, cả thầy nữa, thầy Lupin."
Lupin cười hiền từ: "Chào em, có vẻ như em cũng đang chạy trốn giống mấy đứa kia."
"Vâng?"
Rose nhìn theo hướng Lupin đang chỉ, Lied, Jazz và Gaap đang túm tụm chơi game, Jazz lên tiếng:
"A, hội trưởng, cậu đến muộn thế. Tớ tưởng dinh thự nhà cậu bị bao vây đầu tiên chứ."
Rose mường tượng ra cảnh dinh thự đang bị phóng viên bu kín, không ít người còn bay lên nhằm săn ảnh bọn họ, cô nở nụ cười bất lực: "Đúng thế, tầm này chúng ta có muốn về nhà cũng không được nữa rồi, tớ ghé qua trường lấy tài liệu ấy mà."
"Đây là Alastor Moody." Lupin tiếp tục, chỉ về phía Moody.
"Vâng."
"Và đây là Nymphadora –"
"Đừng gọi tôi là Nymphadora, Remus." Nữ phù thuỷ trẻ nói một cái rùng mình "Tonks thôi."
"Nymphadora Tonks, người muốn mọi người chỉ biết họ của mình" Lupin kết thúc.
Harry đã đến, mọi người bắt đầu kế hoạch bảo vệ Harry bằng mọi giá.
"Chúng ta không thảo luận gì ở đây cả, quá mạo hiểm," Moody nói, hướng con mắt thường sang Harry. Con mắt phép của ông vẫn tập trung lên trần nhà. "Mẹ kiếp," ông thêm vào với vẻ giận dữ, đặt một tay lên con mắt phép "vẫn còn kẹt – kể từ khi cái đồ cặn bã này mang nó."
Và với một một tiếng động lép nhép như tiếng ống bơm nước kéo ra khỏi bể rửa bát, ông móc con mắt ra.
"Mắt Điên, ông biết rằng nhìn nó ghê thế nào không?" Tonks nói lịch thiệp.
"Mang cho ta một cốc nước, Harry." Moody yêu cầu,
Harry băng ngang cái chỗ rửa bát, lấy một các cốc sạch và đổ đầy nước từ bể, vẫn chăm chú quan sát cái băng phù thuỷ ấy. Họ vẫn khơi khơi nhìn nó trừng trừng làm nó rất khó chịu.
"Cám ơn" Moody nói khi Harry đưa ông cốc nước. Ông bỏ con mắt phép vào nước, nhúng nó lên xuống, con mắt quay vòng vòng, lần lượt nhìn tất cả mọi người. "Ta muốn khắp ba trăm sáu mươi độ đều phải được thấy rõ trong suốt cuộc hành trình này."
"Thế chúng ta đi như thế nào, chúng ta đi đâu?" Harry hỏi.
"Bằng chổi," Lupin nói, "Chỉ có cách đó thôi. Con còn nhỏ quá, không Độn thổ được, họ canh giữ mạng Floo dữ lắm, và cả mạng sống của bọn ta còn chưa đủ để trả giá để cho việc đặt một Portkey bất hợp pháp."
"Remus nói là cậu bay giỏi lắm." Kingsley Shacklebolt nói bằng cái giọng trầm trầm của mình.
"Nó bay tuyệt hảo." Lupin nói, liếc đồng hồ, "Dù sao thì con cũng nên đi và chuẩn bị hành lý đi, Harry, chúng ta phải sẵn sàng khi đến giờ. Rosamund, còn tụi em thì sao?"
Rose cười: "Lupin, em cá là thầy đã quên em là ai rồi. Tụi em có 'cái đó'. "
Những cặp sừng, đôi cánh dơi và chiếc đuôi dài.
Lied lại lơ lửng trên không, dùng đuôi của mình để ăn gian chiều cao: "Tụi em có cánh mà."
"Wow." Tonks hào hứng thốt lên.
Harry đã đi thu dọn hành lí, lớp cá biệt lại túm tụm bàn tán về việc giấu Harry như thế nào.
"Giấu kiểu gì bây giờ?" Jazz lên tiếng trước.
"Nó có áo choàng tàng hình, Jazzy. Đâu cần làm quá lên thế." Kerori đáp.
"Hoặc là dùng cherushiruu." Rose cũng thêm vào, "Cách nào cũng được tất, miễn là giấu nó khỏi đám bè lũ của Voldermort càng lâu càng tốt."
Lied tiến lại gần Allocer đang ngây ngốc, ngơ ngác nhìn về hướng khác rồi đột nhiên: "Cherushiruu."
Bộ đồ Allocer đang mặc biến thành một chiếc váy lolita màu hồng, đầu còn đội mũ tông xuyệt tông cùng chiếc váy, Allocer một tay đặt trước ngực, một tay đè lên váy miệng không ngừng la: "Á á á á á."
Harry vừa bước xuống bậc thang thì Jazz đã vỗ vai nó: "Cherushiruu."
"Được lắm." Tonks nói đầy thán phục, nhìn chằm chằm vào người Harry.
Harry nhìn xuống cơ thể mình, hoặc đúng hơn là cái được gọi là cơ thể nó, bởi vì lúc này nhìn chẳng còn giống cơ thể nó chút nào. Không phải là nó vô hình, mà đơn giản là cơ thể nó đã chuyển sang màu sắc và trạng thái của phần bếp sau lưng nó. Nó có vẻ giống như là một con tắc kè dạng người.
"Đi nào," Moody nói, dùng cây đũa thần mở khoá cửa.
Cả bọn họ bước ra bãi cỏ được chăm sóc tuyệt hảo của dượng Vernon.
"Một đêm quang quẻ," Moody càu nhàu, con mắt phép của ông rà quét bầu trời. " Có thể thành công với một ít mây bao phủ. Được, con," ông quặc sang Harry, "chúng ta sẽ bay gần nhau. Tonks sẽ ở ngay phía trước con, cứ bay theo nó. Lupin sẽ che con từ phía dưới, còn ta sẽ ở đằng sau con. Những người còn lại vây tròn quanh chúng ta. Không được bỏ vị trí vì bất kỳ chuyện gì, nghe rõ chửa? Nếu có ai đó trong bọn ta bị giết –"
"Không, sẽ không một ai bị giết cả." Rose cắt ngang Moody bằng giọng nói nhẹ tênh.
Từ rất xa chỗ họ, một chùm đốm sáng đỏ loé lên giữa các ngôi sao, Harry nhận ra chúng là những đốm lửa từ đầu đũa thần. Nó leo chân trái qua chiếc Tia chớp của nó, nắm lấy chỗ tay cầm thật chặt và cảm thấy nó đang run lên nhè nhẹ, như thể nó đang hài lòng là lại được bay lên bầu trời bao la một lần nữa.
"Dấu hiệu thứ hai, đi thôi!" Lupin nói lớn khi có thêm nhiều đốm sáng, lần này là màu xanh, phụt lên phía trên cao chỗ họ.
Harry phóng vọt lên từ mặt đất. Làn gió mát lạnh của màn đêm thổi qua tóc nó khi mà những khu vườn vuông vắn ngăn nắp của đường Privet chìm xa dần, co lại thành những mảng xanh đậm và đen, rồi mọi ý nghĩ về phiên toà của Bộ đã bị quét sạch khỏi tâm tưởng nó như thể những cơn gió đã thổi chúng ra khỏi đầu nó. Nó cảm thấy như tim mình đang ngập tràn niềm phấn khởi; nó lại được bay, bay xa khỏi đường Privet như nó đã từng mơ ước trong suốt mùa hè, khi nó phải trở về nhà... trong những giây phút ngập tràn phấn khởi, tất cả những vướng mắc của nó có vẻ như đã tan lẫn vào hư vô trong bầu trời rộng lớn tràn ngập ánh sao.
"Soi! Có muggle đang nhìn lên!" Rose nói. Soi liền tỏa ra một làn khói, bao phủ mọi người trong nháy mắt.
Khi tất cả đã đến nơi an toàn, Harry bắt đầu: "Cái hội huynh đệ đó là cái gì vậy?"
"Không phải ở đây, cậu bé!" Moody càu nhàu. "Hãy đợi cho tới khi chúng ta ở trong đã!" Thầy Moody lấy miếng da khỏi tay Harry và đốt nó bằng cây đũa thần của thầy.
Trong khi mẩu giấy tin nhắn uốn cong lại trong ngọn lửa và bay xuống sàn nhà, Harry nhìn quanh ngôi nhà một lần nữa. Hai người đang đứng bên ngoài số 11; Harry nhìn sang bên trái và thấy số 10; tuy nhiên ở bên trái lại là con số 13.
"Nhưng ở đây..."
"Hãy hình dung về căn nhà đó." Thầy Lupin nói nhẹ nhàng.
Harry nghĩ và khi cậu nghĩ đến con số 12, quảng trường Grimmauld, lập tức một cánh cửa méo mó hiện lên thình lình giữa con số 11 và con số 13, và ngay sau đó là những bức tường bần thỉu và những ô cửa sổ cáu ghét. Nó như thể là một ngôi nhà ngoại hạng vừa được thổi phồng lên, đẩy mọi căn nhà khác dạt ra hai bên. Harry há hốc miệng nhìn ngôi nhà. Âm thanh ở số 11 nghe rất rõ. Hiển nhiên là dân Muggles ở trong ngôi nhà đó chẳng cảm thấy điều gì cả.
"Nào, nhanh lên." Lupin làu bàu, đẩy vào lưng Harry.
Harry bước lên những bậc thang làm bằng đá đã mòn vẹt, nhìn chằm chằm vào cánh cửa được làm bằng một loại vật liệu còn mới. Mầu sơn đen của cánh cửa xấu xí và bị xây xước. Tây nắm gõ cửa bằng bạc có hình dạng một con rắn uốn éo. Không có lỗ khoá hay hộp thư.
Thầy Lupin rút cây đũa thần ra và chỉ vào cánh cửa. Harry nghe thấy nhiều tiếng động, âm thanh của kim loại va vào nhau và một cái gì đó nghe như tiếng long xong của dây xích. Cánh cửa từ từ mở ra kẽo kẹt.
"Vào nhanh đi, Harry." Thầy Lupin thì thào, "Nhưng đừng có đi quá sâu vào trong và đừng có chạm vào bất kỳ cài gì đấy. Rose, cẩn thận mấy cái bậc thang nhé."
Harry bước qua ngưỡng cửa và ngập chìm ngay trong bóng tối cùa gian phòng lớn. Cậu có thể ngửi thấy mùi ẩm mốc, bụi bặm và một thứ mùi gì đó thối rữa, hơi ngòn ngọt; Ngôi nhà cho ta cảm giác đây là một toà nhà vô chủ. Cậu ngoái lại qua vai và nhìn thấy những người khác đang bước ngay sau mình, thầy Lupin, Tonks vác theo một chiếc rưng và cái lồng của Hedwig. Thầy Moody đang đứng ở bậc trên cùng, thả những chùm sáng mà Put-Outer đã đánh cắp từ những cây đèn đường; những chùm sáng này bay trở lại những bóng đèn và trong giây lát, cả quảng trường sáng rực lên trong ánh cam trước khi thầy đi khập khiễng vào trong và đóng cửa trước lại, làm cho gian phòng lớn chìm ngập hoàn toàn trong bóng tối.
Rose búng tay, ma thuật trên người Harry đã được hóa giải.
Những giọng nói bị làm cho nhỏ đi của những người khác làm cho Harry có cảm giác lạ lùng về một điềm gở báo trước; như thể là họ đang bước vào ngôi nhà của một người sắp chết. Cậu nghe thấy một tiếng động rít nhẹ lên và những chiếc đèn hơi đốt kiểu cổ được thắp sáng dọc theo các bức tường, phát ra những tia sáng mong manh, lập loè chiếu sáng bức tường dán giấy đã long hết cả ra và tấm thảm xơ xác tri trên lối đi dài và ảm đạm của gian phòng lớn, nơi có một ngọn đèn chùm giăng đầy mạng nhện to ánh sáng leo lét phía trên và những bức chân dung đã sẫm màu theo thời gian treo xộc xệch trên các bức tường. Harry nghe thấy một cái gì đấy vụt qua phía sau tấm gỗ bọc. Cả ngọn đèn chùm và đài nến trên chiếc bàn ọp ẹp gần đó đều có hình dạng như con rắn.
Họ bước nhanh hơn và mẹ của Ron, bà Weasley, thình lình xuất hiện từ một cánh cửa tít tận cuối gian phòng lớn. Bà tươi cười chào đón mọi người khi bà tiến vội vã về phía họ, mặc dù Harry nhận thấy bà gầy hơn và nhợt nhạt hơn so với lần cuối cậu gặp bà.
"Ôi, thật là vui được gặp lại các cháu!" Bà thì thào, ghì chặt Harry đến gẫy cả xương sườn trước khi ôm cậu trong tay và kiểm tra cậu thật cẩn thận. "Cháu trông có vẻ hơi ốm yếu đấy; cháu cần phải ăn uống nhiều vào, nhưng ta sợ là cháu sẽ phải đợi thêm một chút nữa mới có bữa tối."
Bà quay sang nhòm những người phù thuỷ đằng sau Harry và thì thào vội vã: "Ông ấy vừa đến và cuộc họp vừa mới bắt đầu."
Các phù thuỷ đằng sau Harry thốt ra những tiếng kêu quan tâm và thích thú và băt đầu vượt qua Harry để tiến về phía cánh cửa mà bà Weasley vừa mới bước ra. Harry đi theo thầy Lupin, nhưng bà Weasley giữ cậu lại.
"Không, Harry, buổi họp chi dành cho những ai là thành viên của hội thôi. Ron và Hermione đang ở trên gác, cháu có thể đợi cuộc họp kết thúc cùng với chúng, sau đó chúng ta sẽ ăn tối. Và nhớ hạ thấp giọng xuống khi ở trong gian phòng lớn." Bà thêm vào với một giọng thì thầm vội vã.
"Tại sao?"
"Ta không muốn đánh thức cái đó."
"Bác định nói cái gì?"
"Bác sẽ giải thích sau, bác đang vội, mọi người đang đợi bác tại cuộc họp. Bác sẽ chỉ chỗ ngủ cho cháu."
Bà đặt ngón tay lên môi, nhón chân dẫn Harry đi qua lối đi có treo những tấm rèm dài thượt bị mối gặm, đằng sau tấm rèm, Harry cho rằng phải có cánh cửa khác nữa, và sau khi đi men theo những cái tán ô rộng trông như là được làm từ những cái chân của những gã khổng lỗ xấu xí, họ bắt đầu bước lên cầu thang tối tăm, băng qua một dãy những cái đầu quắt queo được đính lên những tấm gắn trên bức tường. Khi nhìn gần hơn, Harry nhận ra những cái đầu này là của bọn gia tinh. Tất cả bọn chúng đều có cái mũi lớn giống nhau.
Càng đi, Harry càng cảm thấy hoang mang. Bọn họ đang làm cái quái quỉ gì trong một ngôi nhà có vẻ như thuộc về các phù thuỷ hắc ám?
Harry băng qua hành lang dơ dáy, vặn tay nắm cửa phòng ngủ có hình đầu rắn và mở cửa.
Cậu bước vào, nhìn thoáng qua căn phòng tối tăm có hai cái giường, trần cao; sau đó một tiếng động líu ríu, tiếp theo sau là một tiếng la inh ỏi lớn hơn, và tầm nhìn của cậu hoàn toàn bị chặn lại bởi một mái tóc bù xù rậm rạp. Hermione quăng mình tới ghì chặt cậu đến mức có thể ép dẹt cậu lại, còn con cú nhỏ bé của Ron, con Pigwidgeon, bay lượn vòng thích thú trên đầu hai đứa.
"HARRY! Ron, cậu ta ở đây! Chúng tớ đã không nghe thấy cậu đến! Ôi, cậu có khoẻ không? Cậu ổn chứ? Cậu có giận bọn tớ không? Tớ cá là cậu giận, tớ biết là các lá thư của bọn tớ chẳng có ích gì cả – nhưng chúng tớ không thể nói cho cậu điều gì cả, cụ Dumbledore bắt chúng tớ phải thề là không được nói, chúng tớ có rất nhiều điều để nói với cậu, và cậu cũng có nhiều điều để kể cho bọn tớ – bọn Dementors! Khi chúng tớ nghe thấy – và bộ Pháp thuật cũng nghe thấy – bọn họ thật là quá đáng, tớ đã kiểm tra tất cả rồi, bọn họ không thể đuổi cậu ra khỏi trường được, hộ không có quyền, có một điều khoản trong Luật về hạn chế sử dụng pháp thuật với các phù thuỷ chưa đến tuổi quy định rõ được phép sử dụng phép thuật trong trường hợp tính mạng bị đe doạ."
"Để cậu ấy thở đã, Hermione." Ron nói, và nhe răng cười trong khi cậu đóng cánh cửa đằng sau Harry. Ron có vẻ đã cao thêm vài inchs, trong một tháng bọn trẻ không gặp nhau, khiến cho cậu trông càng cao và người lớn hơn bao giờ hết, bất chấp cái mũi dài, mái tóc đỏ rực và những nốt tàn nhang vẫn không thay đổi.
Vẫn còn mừng rỡ, Hermione buông Harry ra, nhưng trước khi cô bé có thể nói thêm gì, bỗng có một âm thanh the thé và một vật gì đó mầu trắng bay liệng từ trên đỉnh cái tủ màu sẫm và đậu xuống vai của Harrys.
"Hedwig!"
Con cú trắng mổ mổ cái mỏ và rỉa tai cậu bé một cách trìu mến khi Harry vuốt ve bộ lông của nó.
"Nó đang ở trong tình trạng rất tốt." Ron nói. "Nó đã mổ chúng tớ gần chết khi nó mang cho bọn mình lá thư cuối cùng của cậu, nhìn xem này –"
Ron chỉ cho Harry xem ngón tay trỏ của tay phải, tuy đã được băng bó nhưng vẫn thấy rõ là đã bị cắt rất sâu.
Ôi trời, Harry nói. Tớ xin lỗi, nhưng tớ muốn có lời giải thích, các cậu biết đấy – Chúng tớ sẽ giải thích cho cậu, Harry ạ, Ron nói. Hermione đang rất bực mình, cô ấy nhắc đi nhắc lại là cậu có thể sẽ làm điều gì đó ngu ngốc nếu như cậu bị mắc kẹt một mình mà không nhận được thông tin gì, nhưng cụ Dumbledore đã buộc chúng tớ –
– thề là không được nói gì với tớ đúng không, Harry nói. Hermione đã nói cho tớ biết điều đó rồi.
Được sưởi ấm bởi cái nhìn quan tâm của hai người bạn tốt nhất, cái hố lạnh lẽo băng giá trong dạ dầy cậu bé được xua tan đi. Bất thình lình – sau khi bày tỏ sự vui mừng được nhìn thấy nhau sau một tháng dài — cậu cảm thấy muốn Ron và Hermione để cậu một mình.
Có một sự im lặng không tự nhiên, trong khi Harry máy móc vuốt ve con Hedwig và không nhìn ai cả.
Sau một lúc bộc phát cảm xúc bị dồn nén suốt một tháng ở nhà Dusley, Harry nhìn trừng trừng vào Hermione trong khi vẫn còn thở nặng nề, rồi cậu quay đi khỏi hai bạn, bắt đầu bước qua lại. Con Hedwig rúc lên rầu rĩ từ trên nóc tủ. Có một khoảng im lặng dài và chỉ được phá vỡ bởi tiếng cọt kẹt buồn rầu của sàn nhà dưới bước chân của Harry.
"Thế cái nhà này là cái gì vậy?" Nó hướng vào Ron và Hermione.
"Tổng hành dinh của hội Phượng hoàng." Ngay lập tức Ron trả lời.
"Thế có ai định nói cho tớ biết hội Phượng hoàng là cái quái gì không?"
"Đó là một xã hội bí mật." Hermione nói nhanh. "Cụ Dumbledore là người chịu trách nhiệm, cụ là người sáng lập ra nó. Nó bao gồm những người chống lại Kẻ-mà-ai-cũng-biết."
"Nó bao gồm những ai?" Harry nói, và ngừng đi lại, hai tay đút vào túi quần. "Chỉ có rất ít người thôi –"
"Chúng tớ đã gặp 12 người." Ron nói, nhưng chúng tớ nghĩ là phải hơn thế.
Harry liếc nhìn hai đứa.
"Sao nữa?" Cậu hỏi, nhìn từ người này sang người kia.
"Er?" Ron nói. "Sao cái gì cơ?"
"Voldemort!" Harry giận dữ nói, và cả Ron lẫn Hermione đều nhăn mặt. "Cái gì đã xảy ra? Hắn ta ra sao rồi? Hắn ta đang ở đâu? Và chúng ta sẽ làm gì để ngăn hắn lại?"
"Bọn tớ đã nói rồi, hội Phượng hoàng không để bọn tớ tham gia vào cuộc họp." Hermione lo lắng nói.
"Nhưng nhóm Rosamund lại được phép vào phòng họp." Harry nói, nó vẫn giữ trạng thái mất kiên nhẫn như ban đầu.
"Rosamund đến rồi?"
"Phải. Bây giờ thì sao đây?"
"Chúng tớ không thể biết một cách chi tiết được – nhưng chúng tớ có một vài ý tưởng." Hermione thêm vào hấp tấp, và nhìn vào vẻ mặt Harry.
Trong lúc bộ ba Harry đang cố dùng Tai nối dài mà Fred và George phát minh để nghe lén, thì trong phòng Rose đang đau đầu vì kế hoạch chặn Voldermort. Đồng thời, giáo sư Snape cũng ở đây.
"Thế tiểu thư đây đã có kế sách gì chưa?" Snape nhìn Rose đang chăm chú suy nghĩ, ông khịt mũi hỏi.
Rose không đáp, cô nhìn xung quanh phòng như đang tìm kiếm thứ gì đó rồi lại ngồi xuống. Lúc này cô mới lên tiếng: "Bộ sẽ cử người vào Hogwart để dám sát."
"Là ai?"
"Lied búng tay như vừa nhớ ra điều gì: "Nhớ ra rồi, bà cô màu hồng! Con cóc hồng!"
"Doroles Umbridge, thư kí cấp cao của bộ." Rose nói thêm, "Bà ta sẽ thay bộ giám sát mọi thứ ở Hogwart."
"Để tớ lo cho." Jazz cười một nụ cười nham hiểm, "Chúng ta là những ác ma cá biệt, làm sao có thể bị một bà phù thủy diêm dúa rập khuôn được."
"Ban nãy em đang tìm gì sao?" Lupin hỏi.
"Con gia tinh giữ cái mề đay, một cái mề đay đã cũ."
Và khi họ đi băng ngang qua dãy đầu của gia tinh trên tường, họ thấy thầy Lupin, bà Weasley và Tonks tại cửa trước đang dùng phép thuật gắn vô số khoá và đinh ốc ngay khi mọi người vừa rời khỏi ngôi nhà.
"Chúng ta sẽ ăn tối trong bếp." Bà Weasley thì thầm khi gặp chúng ở chân cầu thang. "Harry, cháu yêu, liệu cháu có thể đi nhón chân qua đại sảnh được không, qua cánh cửa này nè –"
RẦM.
"Tonks!" Bà Weasley cáu tiết la lên và ngoái nhìn lại đằng sau.
"Tôi xin lỗi!" Tonks đang nằm trên sàn và rên rỉ. "Đó là bởi vì cái chân tán ngu ngốc này, đây là lần thứ hai tôi vấp phải nó rồi –"
Nhưng phần cuối của câu nói bị chìm lấp đi bởi một âm thanh rít lên khủng khiếp, làm đông máu và xé thủng màng nhĩ.
Tấm rèm nhung bị mối gặp mà trước đó Harry đã đi qua bỗng phồng lên, nhưng không có cánh cửa nào đằng sau cả. Trong một khoảnh khắc, Harry nghĩ rằng cậu đang nhìn qua một cái cửa sổ, đằng sau cửa sổ là một bà già đội một cái mũ màu đen đang la hét không ngừng như thể là bà ta đang bị tra tấn – sau đo cậu nhận ra đó đơn giản chỉ là một bức chân dung có kích thước to bằng người thật, rất sống động và khó ưa nhất mà cậu đã từng gặp trong đời.
Bà già dãi rớt lòng thòng, mắt đảo nhanh, bộ mặt có nước da căng bóng và vàng ệch khi bà ta la hét; và suốt dọc bức tường đằng sau họ, những bức chân dung khác cũng thức dậy và bắt đầu la hét, đến mức mà Harry phải nheo mắt và bịt chặt tai bằng tay. Thầy Lupin và bà Weasley lao tới và cố gắng giật tấm rèm che phủ bà già, nhưng họ không thể kéo được và bà già lại càng kêu to hơn bao giờ hết, vung vẩy hai bàn tay như đang cố gắng xé rách khuôn mặt họ.
"Ồn ào quá! Tớ ghét những nơi ồn ào." Agares bịt chặt lỗ tai thốt lên.
"Đóng băng." Kerori giơ tay chạm vào khung một bức tranh và nó bị đóng băng ngay lập tức, những bức khác cũng bị băng lan tới và đông cứng ngắc.
Tiếng thét thất thanh của bà già tắt lịm và có một sự im lặng dội lại. Với hơi thở hổn hển và hất mái tóc đen dài khỏi che mắt, bố đỡ đầu của Harry, chú Sirius quay lại với cậu.
"Chào." chú nói, "Chú biết mấy đứa vừa gặp mẹ chú."
"Bà ấy vẫn mắng nhiếc chú sau từng ấy năm chỉ vì chú không phải là một Slytherin mà là một Grynffidor sao?" Rose hỏi, Sirius không khỏi ngạc nhiên lần nữa "Sao cháu biết?"
"Nhà Black đã từ lâu đời luôn được phân về nhà Slytherin, nhưng riêng chú lại về nhà Grynffidor. Nhà nào cũng đâu có quan trọng, quan trọng là ta sẽ sống như thế nào để không phải nuối tiếc mà thôi."
Harry, từng nghĩ rằng mình sẽ được đón tiếp niềm nở hơn từ Sirius, nhận ra có một chút khô khốc và chua chát trong lời nói của Sirius. Nó đi theo người cha đỡ đầu của nó đến cuối những bậc thang, qua một cánh cửa dẫn đến phòng bếp của tầng hầm.
Đó là một căn phòng có nhiều ngõ ngách bao quanh bằng những bức tường gồ ghề, cũng không kém phần tối tăm như phòng đại sảnh ở trên. Căn phòng được chiếu sáng bằng một cây đèn lớn ở tít cuối phòng. Qua những làn khói mờ mờ ảo ảo lơ lững giữa không gian hiện lờ mờ những cái bóng đầy vẻ de doạ của những cái xoong chảo, ống khói treo lơ lửng trên trần nhà tối tăm.Rất nhiều ghế đã được đưa đến đây cho buổi họp và một cái bàn dài bằng gỗ được đặt giữa chúng. trên dó đầy rẫy những cuộn giấy da, ly tách, những chai rượu rỗng, và một đống gì đó giống như giẻ rách. Ông Weasley và người con trai lớn nhất của ông, anh Bill đang nói chuyện với nhau ở phía cuối bàn.
Bà Weasley thì chẳng nói gì cả. Chồng bà, một người đàn ông gầy, tóc đỏ và hơi hói, mang đôi mắt kính vành tròn, nhìn quanh và nhảy cẫng lên:
"Harry" Ông Weasley reo lên, lao nhanh về phía Harry, bắt tay Harry một cách mừng rỡ "Bác thật mừng quá khi được gặp lại cháu."
Qua vai cùa ông, Harry thấy anh Bill, vẫn mái tóc dài cột lại như đuôi ngựa, lẹ làng cuốn những cuộn giấy da còn lại trên bàn.
"Chuyến đi tốt chứ Harry?" Bill vừa hỏi vừa cố gắng cuộn lại 12 cuộn giấy cùng một lúc. "Mắt Điên chắc không để cho em thăm viếng Greenland chứ hả?"
"Lão ta đã cố đó chứ." Tonks lên tiếng, vừa đến giúp Bill và ngay lập tức làm ngã cây đèn cầy lên ngay trên cuộn giấy cuối cùng.
"Ôi, không, xin lỗi..."
"Không sao đâu." Bà Weasley nói có vẻ bực bội, vừa làm phép sửa lại cuộn giấy bằng một cái phất đũa. Trong loé chớp sáng bởi cây đũa, Harry thấy đó dường như là sơ đồ của một toà nhà nào đó.
Bà Weasley bắt gặp nó đang nhìn, bèn vồ lấy cái thứ đó, thẩy về phía anh Bill đang dang tay ra đón sẵn.
"Thứ đó phải đươc huỷ ngay lập tức vào cuối mỗi buổi họp chứ." bà Weasley nói một cách cáu kỉnh, trước khi rời khỏi chạn chén dĩa, và bắt đầu dọn bàn.
Bill lấy cây đũa thần ra, nói khẽ, "Evanesco!" và cuộn giấy biến mất.
"Ngồi xuống đi Harry."
Không ai nói gì ngoại trừ tiếng bát đĩa va vào nhau, tiếng dao cắt thịt, tiếng của những người khác ngồi xuống, bắt đầu bữa ăn.
Đối diện với Harry là cô Tonks, đang bày trò với Hermione và Ginny bằng cách biến cái mũi mình thành từng miếng nhỏ, vừa đảo mắt vừa giả bộ đau đớn như lần cô đến đón và thu dọn đồ đạc trong phòng Harry. Cái mũi của cô phình ra giống mỏ chim, làm gợi nhớ đến cái mũi của thầy Snape, sau đó co lại kích thước của cái mũ nấm, rồi lại mọc ra vô số lông từ lỗ mũi. Chắc chắn đây là trò giải trí thường xuyên trong bữa ăn, bởi vì Hermione và Ginny nhanh chóng yêu cầu cô làm những cái mũi mà họ ưa thích.
"Làm cho nó giống như cái mõm heo đi cô Tonks."
Tonks đáp ứng, và Harry, khi nhìn lên, cứ tưởng là bộ mặt Dudley đang nhe răng ra nhìn nó ở phía bên kia bàn.
Ông Weasley, Bill, và Lupin đang có một cuộc tranh luận sôi nổi về những con yêu tinh.
"Rose, mới đây mà cậu đã tìm cái mề đay rồi hả?" Alice hỏi, "Chúng ta vẫn chưa biết cách đập vỡ nó."
"Tớ cũng chưa biết phải đập vỡ nó như thế nào sau cái nhẫn mà cụ Dum đưa cho tớ xem lúc trước." Lupin và Sirius đều nhìn thấy hai hàng lông mày của Rose nhíu lại. "Cái mề đay đó được Regulus Black, một Tử thần Thực tử bị vỡ mộng, đã biết về Trường Sinh Linh Giá đó và nơi giấu nó. Với nỗ lực khiến cho Voldemort sụp đổ, Regulus Black và con gia tinh Kreacher đã phá vỡ những bùa phép bảo vệ và lấy được. Khi Black bị đoàn Âm binh hại chết, Kreacher đã mang mặt dây chuyền về lại căn nhà số 12 Quảng trường Grimmauld. Kreacher tiếp tục giữ chiếc mề đay ấy trong nhiều năm."
"Cái mề đay đó thì có tác dụng gì?"
"Đập vỡ được nó, Voldermort sẽ yếu đi một chút, nó là một Trường Sinh Linh Giá - linh hồn của hắn."
"Cái gì?" Sirius và Lupin thốt lên.
"Cũng không quá vội, hắn ta vẫn còn đang xây dựng quân đội tay sai, chúng ta vẫn còn thời gian. Đối phó với mụ Umbridge trước đã. Còn về lí do tại sao bộ nhúng tay vào Hogwart thì cháu chắc mọi người đã biết, Cornelius Fudge sau khi Volermort trở lại đã cố gắng phủ nhận mọi việc. lão nể sợ cụ Dum. Lão cho rằng cụ muốn lên làm bộ trưởng."
"Nhưng cụ Dumbledore không hề có ý...."
"Dĩ nhiên là không rồi, Cụ không bao giờ thèm muốn cái chức vụ bộ trưởng đó, ngay cả khi nhiều người muốn cụ đảm nhận cái chức vụ đó khi Millicent Bagnold nghỉ hưu. Thay vào đó, Fudge đã nắm quyền lực nhưng hắn sẽ không bao giờ quên rằng cụ Dumbledore đã được nhiều người ủng hộ như thế nào, mặc dù cụ chẳng bao giờ chấp nhận cái chức vụ đó. " Sirius nói.
"Trong thâm tâm, Fudge hiểu rằng cụ Dumbledore sáng suốt hơn lão nhiều, và là một phù thủy nhiều quyền lực hơn lão. Khi mới là bộ trưởng, lão cứ nài nỉ cụ Dumbledore gíup đỡ. Nhưng lão ta trông có vẻ khoái quyền lực hơn và trở nên tự tin hơn. Lão khoái làm bộ trưởng và tự thuyết phục lão ràng lão là một kẻ khôn ngoan, còn cụ Dumbledore thì chỉ biết khuấy đảo mọi thứ lên trong khi lẽ ra phải cho nó chìm xuống."
"Làm sao mà ông ấy có thể nghĩ như vậy."Harry nói một cách giận dữ. " Làm sao mà ông ấy có thể nghĩ rằng cụ Dumbledore khuấy đảo mọi thứ trong khi người gây ra mọi chuyện là cháu?"
"Bởi vì thừa nhận sự trở lại của Voldemort có nghĩa là bộ pháp thuật chẳng làm gì cả trong suốt 14 năm trời" Sirius nói, giọng chua chát. "Furge không thể tự mình đối mặt với điều đó. Hắn thấy sẽ dễ dàng hơn nếu tự thuyết phục mình rằng cụ Dumbledore chỉ nói xạo để làm lung lay địa vị của hắn."
Rose hít một hơi rồi thở ra đầy chán nản: "Đủ rồi, đừng lo về mấy vấn đề đó nữa. Tốn công sức thuyết phục những kẻ ngốc không muốn đối diện với hiện thực chỉ tốn thời gian và công sức thêm thôi."
Alice nói thêm: "Đúng đó, sau khi về trường bọn cháu sẽ phải đối mặt với mụ Umbridge, tất nhiên bọn cháu sẽ tìm thêm vài đứa có thể giúp chúng ta."
"Liệu có ổn không?" Lupin ái ngại hỏi.
"Sẽ ổn thôi, tuy không nhiều nhưng vẫn hơn là chúng ta đơn độc lao vào trận chiến."
Ngày hôm sau, khi cặp song sinh, Harry và Hermione ra khỏi phòng vì tiếng ồn. Ngoài trừ một con chuột bẩn thỉu được buộc như một cái khố giữa người, con gia tinh gần như hoàn toàn trần trụi. Nó trông đã rất già. Da nó có vẻ đã quá lớn với cơ thể, và cho dù nó hói sọi như tất cả những con gia tinh khác, có một mớ lông trắng mọc ra khỏi những cái tai lớn trông như tai dơi của nó. Mắt nó vằn máu giữa một màu xám sũng nước và cái mũi thịt của nó rất to, nhìn như một cái mõm.
Con gia tinh hoàn toàn chẳng chú ý gì đến Harry và những người còn lại. Làm như thể chẳng hề thấy họ, nó gù lưng lê bước, chậm chạp và lì lợm, hướng về góc xa của căn phòng, vừa đi vừa khẽ lầm bầm bằng một giọng khàn khàn sâu lắng như một con ễnh ương.
"... có vẻ như đang chống lại sự bòn rút và tội ác, nhưng bà chẳng hơn gì, kẻ phản bội dùng dòng máu dơ dáy cùng với những đứa trẻ hỗn xược của bà đang làm đảo lộn căn nhà của bà chủ tôi, ôi, bà chủ tội nghiệp của tôi, nếu bà ấy biết, nếu bà ấy biết bọn bẩn thỉu đã vào nhà bà, thì bà sẽ nói gì với Kreacher già này đây, ôi, xấu hổ quá, bọn Máu Bùn và bọn người sói, lũ phản bội và trộm cướp, Kreacher già khốn khổ, hắn có thể làm được gì..."
"Xin chào, Kreacher," Fred la thật lớn, đóng mạnh cửa lại.
"Kreacher không thấy người chủ trẻ nữa," hắn nó, quay lại và cúi chào Fred. Vẫn nhìn xuống thảm, hắn thêm vào, rõ từng tiếng một, "Nó là một đứa trẻ hỗn xược hư hỏng với dòng máu phản bội."
"Xin lỗi?" George nói. "Tôi không hiểu lắm."
"Kreacher chả nói gì đâu," con gia tinh nói, với cái cúi chào thứ hai hướng về phía George, thêm vào khẽ khàng, "Và có hai đứa sinh đôi, chúng là hai con thú hoang." Harry không biết là có nên phá lên cười hay không. Con gia tinh vẫn đứng thẳng, nhìn họ đầy ác cảm, và hình như tin là họ không thể nghe được, nó tiếp tục lầm bầm. "... và kia là một kẻ Máu Bùn, đúng lì ra một cách trơ tráo, ôi, nếu bà chủ của tôi biết, ôi, bà sẽ kêu khóc như thế nào, và kia là một thằng bé, Kreacher không biết tên nó. Nó làm gì ở đây? Kreacher không biết..."
"Đây là Harry, Kreacher," Hermione nói một cách thăm dò. "Harry Potter."
Đôi mắt trắng bệch của Kreacher mở rộng và nó càng lầm bầm nhanh và giận dữ hơn bao giờ.
"Kẻ Máu Bùn nói với Kreacher như thể con nhỏ đó là bạn của ta, nếu như bà chủ của Kreacher thấy ta có bạn như thế, ôi, bà ấy sẽ nói gì đây –"
"Đừng có gọi cô ta là Máu Bùn nữa!" Ron và Ginny cùng kêu lên, cực kỳ tức giận. "Không sao đâu" Hermione thì thầm, "Ông ấy không còn tỉnh táo nữa, ông ấy không biết cái mà ông đang-"
"Đừng tự phỉnh mình thế, Hermione, hắn biết rõ hắn đang nói cái gì đó," Fred nói,
nhìn Kreacher với vẻ ác cảm ra mặt.
Kreacher vẫn lầm bầm, mắt nhìn Harry
"Điều đó là đúng ư? Chẳng lẽ lại là Harry Potter? Kreacher có thể thấy vết sẹo, vậy hẳn là đúng rồi, đấy chính là cậu bé đã ngăn chặn được Chúa Tể Hắc Ám, Kreacher tự hỏi cậu làm điều đó như thế nào–"
"Cả bọn tôi cũng không," Fred nói.
"Dù sao thì ông muốn gì chứ?" George nói.
Đôi mắt to tướng của Kreacher liếc sang George.
"Kreacher đang lau nhà," nó lảng tránh.
"Một câu chuyện vui đấy," một giọng nói vang lên phía sau Harry.
Sirius vừa quay lại phòng; ông đang trừng trừng nhìn con gia tinh từ cửa. Tiếng động trong tiền sảnh đã dịu đi, có thể là bà Weasley và ông Mundungus đang lôi cuộc cãi nhau của họ xuống dưới bếp.
Với sự có mặt của Sirius, Kreacher vội vội vàng vàng cúi chào một cách lễ phép đáng ngạc nhiên đến nỗi cái mũi bẹt dạng mõm của hắn chạm gần sàn. "Đứng thẳng lên," Sirius nóng nảy nói, "Nào, bây giờ thì ông muốn gì?"
"Kreacher đang lau nhà," con gia tinh lặp lại, "Kreacher sống để phục vụ Ngôi Nhà Quý Phái của dòng họ Black.-"
Rose bước đến bên cạnh Sirius, cất giọng nghiêm nghị: "Kreacher, cái mặt dây chuyền mà mi và Regulus Black đã lấy đâu rồi?"
"Nó bị lấy mất từ lâu rồi." Con gia tinh đáp.
"Mất rồi? Thế tìm nó ở đâu bây giờ?" Lied ảo não nói. "Phải chi chúng ta biết được vị trí chính xác, Jazzy sẽ lấy trộm nó một cách nhanh lẹ nhất."
"Bình tĩnh đi, Lied. Chúng ta sẽ tìm được nó nhanh thôi."
Kreacher lại cúi đầu khi hắn nói tiếp.
"Ông chủ nói sao cũng được ạ," và hắn thì thầm giận dữ, "Ông chủ không đáng để chùi giầy cho mẹ ông ấy, ôi, bà chủ đáng thương của tôi, bà sẽ nói gì khi thấy Kreacher phục vụ hắn, bà đã ghét hắn như thế nào, hắn đã khiến bà thất vọng như thế nào-"
"Tôi đang hỏi ông là ông đang muốn gì" Sirius lạnh lùng nói, "Mỗi lần mà ông giả vờ như đang lau nhà, ông lại hớt lẻo đủ thứ chuyện vô phòng chúng tôi mà chúng tôi không thể dứt nó đi được."
"Kreacher không bao giờ di chuyển thứ gì khỏi vị trí của chúng trong nhà của chủ nhân," con gia tinh nói, và thì thầm rất nhanh, "Bà chủ sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho Kreacher nếu tấm thảm được giũ xuống, nó đã ở với gia đình được bảy thế kỷ rồi, Kreacher phải gìn giữ nó, Kreacher không thể để chủ nhân và những kẻ có máu phản bội và đám con nít hỗn xược huỷ hoại nó –"
"Ta nghĩ là nó có thể thế lắm," Sirius nói, ném một cái nhìn khinh miệt lên bức tường đối diện. "Bà hẳn đã đặt một Bùa Dính chặt Vĩnh Viễn trên lưng nó, ta không nghi ngờ gì chuyện này, nhưng ta sẽ dứt nó ra nếu ta thật sự muốn. Bây giờ thì đi đi, Kreacher." Có vẻ như Kreacher không dám trực tiếp bất tuân; dù sao thì cái nhìn hắn ném sang cho Sirius khi hắn lê bước đi chất đầy những sự thù ghét sâu đậm nhất và hắn lầm bà lầm bầm suốt trên đường ra khỏi phòng.
"-Trở về từ Azkhaban để ra lệnh này lệnh nọ cho Kreacher, ôi, bà chủ tội nghiệp của tôi, bà sẽ nói gì nếu bà thấy nhà mình như hiện nay, những đồ cặn bã đang sống trong đó, châu báu của bà bị vung vãi, bà đã thề rằng hắn không phải là con trai của bà và hắn đã trở về."
"Cứ lải nhải đi và ta sẽ là một tên giết người thật đấy!" Sirius cáu tiết la lên khi ông đóng sầm cửa sau lưng con gia tinh.
"Chú Sirius ơi, ông ấy không đủ minh mẫn trong đầu đâu," Hermione cầu khẩn, "Cháu không nghĩ là ông ấy biết chúng ta có thể nghe thấy ông ấy nói."
"Ông ta ở một mình đủ lâu rồi," Sirius nói, "Nhận đủ thứ mệnh lệnh điên khùng từ bức tranh của mẹ chú và tự nói chuyện với mình, nhưng ông ta luôn luôn hơi điên điên-"
Không lâu sau phiên tòa xét xử Harry đã diễn ra, Harry ngày càng muốn được về trường Hogwarts khi kì nghỉ hết dần. Cậu mong mỏi được gặp bác Hagrid, muốn được chơi Quidditch, thậm chí muốn đi dạo qua những luống rau, mìnhi khu nhà kính nuôi thực vật. Cậu vô cùng vui sướng khi sắp được rời khỏi ngôi nhà bụi bặm, mốc meo này. Tủ đựng bát thì vẫn đầy mốc còn con Kreacher thì khò khè chửi rủa trong bóng tối mỗi khi cậu đi ngang qua, mặc dù Harry đã cố yên lặng để không làm phiền chú Sirius.
Sống trong tổng hành dinh của tổ chức chống Voldemort chẳng thú vị như Harry vẫn tưởng. Những thành viên của tổ chức thường xuyên lui đến, có khi ở lại dùng bữa, có khi đến chỉ thì thầm với nhau vài câu. Bà Weasley có không để Harry, cũng như những nhóc khác nghe thấy, ngoại trừ mười ba đứa kia. Không ai, kể cả chú Sirius muốn Harry biết nhiều hơn những điều chú bé được nghe trong đêm cậu đến đây.
Vào ngày cuối kỳ nghỉ, khi Harry đang dọn đống phân của con Hedwig trên nóc tủ thì Ron bước vào, cầm trong tay hai cái phong bì.
"Danh mục sách mới này. "Ron gọi, quẳng một chiếc cho Harry. mình cứ tưởng họ quên hết rồi. Thông báo thường đến sớm lắm cơ mà... "
"Harry hót nốt đống cuối cùng vào túi rác rồi... quẳng qua đầu Ron mìnhi sọt rác trong góc phòng. Cái sọt nuốt gọn rồi ợ một tiếng khủng khiếp. Rồi cậu mở thư ra. Trong đó gồm hai tấm da dê. Một tấm báo ngày học (Đầu tháng 9), còn tấm kia chỉ cho Harry biết sách cậu cần mua vào năm học mới.
"Có hai quyển mới thôi. "Harry vừa nói vừa đọc. "Sách học pháp thuật, cấp 5" của
Miranda Goshawk và cuốn "Lý thuyết về pháp thuật phòng thủ" của Wilbert Slinkhard. "
Crắc.
Fred và George hiện ra ngay cạnh Harry. Cậu quá quen với kiểu xuất hiện này nên cũng chẳng giật mình.
"Ron, sao vậy?" Fred hỏi.
Ron không trả lời. Harry ngoái lại và thấy Ron cứ đứng đực ra, miệng hơi mở còn mắt cứ nhìn chằm chằm vào bức thư.
"Sao thế?" Fred nôn nóng. Chạy ra phía sau Ron đọc ké bức thư.
Rồi Fred cũng há hốc miệng.
"Huynh trưởng?" Fred mấp mấy, mắt đầy ngờ vực. "Huynh trưởng á?"
George chồm mình rồi giật bức thư từ tay Ron, lật ngược lại đọc. Harry thấy cái gì rực đỏ và vàng rơi vào tay George.
"Không thể nào... "George chết lặng.
"Chắc có gì không ổn. "Fred nói, giật lấy bức thư từ tay Ron rồi soi vào nến để tìm dấu thủy ấn. "Họa có điên mới cho Ron làm huynh trưởng. "
Hai đứa sinh đôi quay đầu lại nhìn Harry rồi cùng thốt lên:" Bọn mình tưởng cậu được bầu chứ!" Fred nói, giọng đầy nghi ngờ vì vẫn tưởng Harry lừa chúng.
"Thầy Dumbledore phải chọn cậu chứ!" Giọng George đầy phẫn nộ. "Cậu thắng cúp Tam-Pháp-thuật và nhiều thứ khác cơ mà!" Fred nói. "Hình như..."
"Ừ, phải. "Fred chậm rãi. "Do cậu gây nhiều rắc rối quá đây mà. Ít ra thì một trong số các cậu được ưu tiên. "
Rồi cậu bước lại gần Harry, vỗ vai nhóc và ném cho Ron cái nhìn đầy cay độc. "Huynh trưởng... Ron ủy mị được làm Huynh trưởng."
"Ôi, mẹ sẽ tức giận lắm đây. "George rên rỉ, quẳng cái huy hiệu huynh trưởng lại cho Ron, cho rằng nó làm tay cậu.
Ron, vẫn câm như hến, nhìn cái huy hiệu một lúc rồi đưa cho Harry, ra ý rằng cậu mới là chủ nhân thực sự. Harry cầm lấy nó, có một chữ T lớn được đính vào phù điêu con sư ưng Gryffindor. Harry đã thấy anh Percy cũng đeo cái hệt như thế này trong những ngày đầu cậu đến Hogwarts.
Rồi cánh cửa mở tung. Hermione chạy vào phòng, nước mắt đầm đìa. Má cô bé giàn giụa nước, còn tóc thì rối bù. Cô bé cầm theo một cái phong bì. "Cậu... Cậu nhận được?"
Cô bé nhìn tấm huy hiệu trên tay Harry rồi thét inh ỏi.
"Mình biết mà!" Cô nhóc vui mừng. Rồi cô vung lá thư trong tay. "Mình cũng được làm, Harry ơi! Mình cũng được bầu!"
"Không." Harry vội vã, ấn ngay chiếc huy hiệu cho Ron. "Là Ron chứ không phải mình. "
"Là... Cái gì cơ? mình..."
"Ron làm huynh trưởng, không phải mình. " Harry nói.
"Ron á?" Hermione há hốc miệng. "Nhưng cậu chắc không? Ý mình là... "
Cô bé đỏ mặt nhìn Ron, lúc ấy cậu quay mặt lại, vẻ đầy bướng bỉnh: "Tên mình đăng trong bức thư. "
"Mình..." Hermione, giọng đầy bối rối. "Mình... à. . ờ... Ôi! Tuyệt quá! Tuyệt lắm Ron! Thật... "
"... Bất ngờ!" George chèn vào.
"Không." Hermione nói, đỏ ửng mặt. "Không phải thế đâu... Ron đã làm rất nhiều...
Cậu ấy rất..."
Cánh cửa sau lưng cô bé mở ra và bà Weasley bước vào, trên tay bà là đống áo choàng được giặt, trông như mới.
"Ginny bảo mẹ rằng danh mục sách mới có rồi. "Bà vừa nói vừa nhìn vào mấy chiếc bì thư. Rồi bà đến gần giường, treo áo vào cột. "Các con đưa chúng cho bác, chiều nay bác sẽ tới đại lộ Diagonal mua sách, còn các con ở nhà sửa soạn đồ. Ron này, mẹ phải mua thêm cho con mấy bộ đồ ngủ thôi. Bây giờ quần áo con chật phải đến 6 inch (~ 9cm- HĐ) là ít. Không tin nổi... Con lớn nhanh quá. Con muốn màu gì nào?"
"Mẹ mua cho nó màu đỏ và vàng óng để hợp với cái huy chương... " George nói, cười đểu.
"Hợp cái gì cơ?" Bà Weasley lơ đãng, treo đôi tất màu hạ dẻ lên cột giá của Ron.
"Huy hiệu cuả nó." Không khí chợt căng thẳng. "Cái huân chương mới, chói lọi, đáng yêu của nó. "
Câu nói của Ron làm bà Weasley quên mất việc mua đồ ngủ cho con mình. "Của... nhưng... Ron, chẳng lẽ con... ?" Ron giơ tấm huy hiệu ra.
Bà Weasley thét lên, ầm chẳng kém gì Hermione.
"Mẹ không tin được! Không thể nào! Ôiii! Ron! Thật tuyệt vời! Con được làm huynh trưởng!Vậy là
"Vậy con với Fred là gì? Hàng xóm chắc?" George phẫn nộ khi mẹ cậu đẩy cậu ra rồi lao mìnhi đứa con trai bé bỏng của mình.
"Cha con sẽ cực kỳ hạnh phúc khi nghe tin này, Ron! Mẹ rất tự hào về con! Đúng là tin tuyệt vời! Con được làm người đứng đầu lớp, giống như Bill và Percy, đó chỉ là điều đầu tiên! Đúng là điều tuyệt vời trong lúc khó khăn này! Mẹ đến chết mất! Ronnie!"
Fred và George đều làm bộ nôn ọe sau lưng bà nhưng bà Weasley không mảy may, bà... ôm chặt cổ Ron, hôn thắm thiết thằng nhóc. Lúc này, trông mặt cậu còn đỏ hơn cả tấm huy chương.
"Mẹ ơi... đừng... ôm chặt quá... mẹ." Thằng nhóc nghẹt thở, cố đẩy mẹ nó ra.
Bà mẹ buông Ron ra, bà nói không ra hơi. "Ôi, cái gì bây giờ? Mẹ tặng Percy con cú, nhưng con có một con rồi. "
"Mẹ muốn... ?" Ron nói, giọng cậu như không tin vào tai mình.
"Con sẽ được thưởng vì sự kiện này!" Bà Weasley nói với giọng sung sướng. "Con có muốn chiếc áo choàng mới không?"
"Bọn con mua cho nó mấy cái rồi." Fred chanh chua, trông cậu rất hối hận vì sự hào phóng của mình.
"Hay mua cái vạc mới? Cái của Charlie thì gỉ sét rồi. Hay một con chuột mới? Trước đây con quý Scabber lắm, đúng không?"
"Mẹ." Ron nói, đầy hy vọng. "Mẹ mua cho con cái chổi mới được không?" Bà Weasley hơi tái mặt, chổi rất đắt tiền.
"Không cần cái xịn đâu!" Ron nhanh nhẩu thêm vào. "Con chỉ muốn đổi được cái mới thôi... "
Bà Weasley ngập ngừng, rồi bà mỉm cười.
"Tất nhiên là được... mẹ sẽ đi ngay để tìm cái nào tốt cho con. Chào các con nhé...
Ronnie, huynh trưởng bé bỏng! Đừng quên sửa soạn đồ đạc nhé! Huynh trưởng ư...
Ôi mẹ run quá! "
Bà hôn lên má Ron cái nữa (Tiếng "chút" to khủng khiếp) rồi vội vã ra khỏi phòng. Fred và George đổi thái độ:" Bọn anh không "thơm" chú mày có sao không Ron?" Fred giả vờ áy náy.
"Nhưng bọn anh sẽ cúi chào mày. "Giọng George nói.
"Thôi đi!" Ron cau có.
Bên kia cũng phất ra tiếng kêu của đám ác ma nhỏ, Rose được bầu làm huynh trưởng, bên nam là Draco Malfoy.
"Sao không phải là tao?"
"Sao không phải là tớ?"
Alice và Sabnock đồng thanh la lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro