Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

01

Gương vỡ lại lành

01

Kim Juhoon bước vào studio la lớn: "Hôm nay nóng quá!" Chàng trai đang ngồi trên ghế quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt đầy nghi hoặc, lưỡi thè ra được một nửa. Kim Juhoon thấy dáng vẻ anh ta giống một con ếch, chỉ cần cuộn lưỡi lại là có thể bắt được một con ruồi. Thế là Kim Juhoon mỉm cười, nụ cười nhàn nhạt thường thấy của cậu, hơi giống như đang giễu cợt. Chàng trai nhíu mày, dùng lỗ mũi nhìn Kim Juhoon.

Chàng trai gầy đến kinh ngạc, chiếc áo đen bó sát dường như cũng muốn nuốt chửng hắn, đôi chân gầy như hai chiếc đũa, mái tóc ngang tai mềm mại hơi xoăn, làn da trắng bệch như ma cà rồng trong phim. Một cơ thể được chắp vá từ các bộ phận máy móc rẻ tiền, dễ vỡ, chỉ cần gió thổi là như muốn rã ra, một con búp bê sứ đáng sợ.

Martin giơ đôi tay đeo găng đen, hắn liếc nhìn Kim Juhoon một cái rồi làm ngơ. Kim Juhoon không bận tâm, thả mình xuống ghế sofa đối diện. Cậu cắn cây kem, răng cậu cứng đến nỗi làm cho vỏ nhựa đầy dấu răng lồi lõm, méo mó. Cậu đang hành hạ cái món nhựa ấy bởi nhựa thì không có sự sống. Tại sao trái tim có sự sống lại rất mềm yếu, chưa bị cắn mà đã trở nên đau đớn như vậy?

"Nào, ngẩng đầu lên một chút." Martin nói với chàng trai, ngón tay nhẹ nhàng đỡ cằm cậu, giọng dỗ dành: "Sẽ hơi đau đấy, đừng sợ, tay nghề của tôi rất tốt." Mắt chàng trai cong lên, ánh nhìn chứa chan tình ý, ý đồ lộ liễu.

Những lời nói quen thuộc. Hồi đó, trong căn phòng đơn Martin thuê, rất nhỏ, chỉ cần một cái liếc mắt là thấy hết mọi thứ, quần áo và đồ trang sức chiếm nửa không gian. Martin đỏ mặt, gãi sau gáy, hắn xin lỗi Kim Juhoon vì bản thân không có tiền thuê căn hộ tốt hơn. Chiếc giường đơn hẹp đến mức hai người phải nằm chồng lên nhau. 

Kim Juhoon nói: "Martin, Martin, tại sao anh lại cao đến thế?" Đó là lời nói đùa để trêu ghẹo Martin, cậu thấy hắn đỏ mặt rất thú vị. 

Thực ra, Kim Juhoon thích Martin dùng cả nửa thân trên cúi xuống ôm trọn lấy cậu, để cậu thoải mái cuộn mình trong cái tổ ấm áp đó. Martin lại nói: "Xin lỗi, anh đã cao thế này từ năm mười bảy tuổi rồi nhưng không cao thêm nữa đâu, em yên tâm." 

Khi nằm xuống, Kim Juhoon rất căng thẳng dẫu vậy, cậu cố tỏ ra bình tĩnh. Martin nhìn thấu cậu, nói: "Sẽ đau đấy, em đừng sợ, kĩ thuật của anh rất tốt." 

Kim Juhoon cười lạnh: "Anh nói em là mối tình đầu của anh mà." 

Mặt Martin đỏ như cà chua, hắn nói: "Đúng vậy, để có ngày này, anh đã xem vô số phim và tự luyện tập một mình rất lâu."

Martin trước sau vẫn luôn dịu dàng như thế. Rốt cuộc là lương thiện hay đa tình, Kim Juhoon cho đến bây giờ cũng không phân biệt được. Cậu chỉ cảm nhận được sự tuyệt tình của Martin. Hắn là một người cố chấp và kiên định, đối với những việc đã xác định sẽ thể hiện quyết tâm không thể lường trước. Vì vậy, khi Kim Juhoon nói chia tay, Martin đã không tranh cãi, không níu kéo, hắn thu dọn đồ đạc, nhanh chóng chuyển khỏi căn hộ. Hôm sau chỉ để lại một tin nhắn: Làm ơn gửi đồ của anh về nhà. 

Martin đã không tìm cậu.

Martin cầm gương đặt trước mặt chàng trai, nói: "Khuyên lưỡi rất hợp với cậu, đẹp lắm." 

"Thật sao?" Chàng trai líu lưỡi nói rồi há to miệng, run rẩy thè lưỡi ra, đầu không ngừng lắc lư trái phải, chăm chú ngắm chiếc khuyên lưỡi trong gương. Anh ta mừng rỡ khôn xiết, nói: "Tin, là do tay nghề anh tốt thôi." 

Giọng đối phương đặc sệt như mật ong, từng chữ như dính vào tai Kim Junhoon. Chỉ những người bạn thân mới gọi hắn là Tin, chàng trai này không phải là khách hàng xa lạ. Khóe miệng Kim Juhoon giật nhẹ, cậu đứng dậy chen vào giữa hai người, nhìn chằm chằm vào viên bi bạc nhỏ xíu nằm giữa phần thịt mềm màu hồng nhạt, thứ cứng rắn ấy được bao bọc bằng sự mong manh. Kim Juhoon giả vờ thán phục: "Đẹp thật đấy, chiếc khuyên này."

Chàng trai liếc xéo Kim Juhoon, vai khẽ nhún để đẩy Kim Juhoon ra, nói: "Tin, anh đang nói khuyên lưỡi đẹp hay là em đẹp vậy?" 

Martin cười, không trả lời. Nụ cười đó trong mắt Kim Juhoon vô cùng mập mờ hoặc nói là sự khẳng định ngượng ngùng. Chàng trai kia cũng nghĩ vậy nên dù lưỡi đang đau cũng vẫn cười tươi.

Martin tháo găng tay, hắn dặn dò chàng trai trong thời gian hồi phục nên hạn chế rượu bia, thuốc lá, kiêng đồ cay nóng, không nghịch khuyên, giữ vệ sinh miệng, có vấn đề gì thì cứ tìm hắn. 

Chàng trai nói: "Không có vấn đề gì cũng có thể tìm anh sao?" 

Martin chớp mắt, liếc nhìn Kim Juhoon, nói: "Được chứ." 

Chàng trai tiếp tục: "Vậy... có thể hôn không?" 

Martin vẫn cười hiền hậu: "Tốt nhất là không nên nhé, quá mãnh liệt có thể cọ xát vào vết thương, dễ bị sẹo lồi." 

Chàng trai nói: "Vậy thì..."

Kim Juhoon lạnh lùng cắt ngang lời chàng trai,  cậu nắm lấy bờ vai gầy gò của anh ta, dùng lực bóp một cách khó chịu, bóp một cách độc ác, dẫu vậy lại thân thiện nói: "Muốn ăn kem không, có lẽ có tác dụng giảm đau đấy."

 Martin nói: "Đừng đùa." 

Kim Juhoon xòe tay về phía Martin, đáp lời: "Tin, nhà hết đồ ăn rồi, cho em tiền, em muốn mua vịt xông khói ăn." 

Martin đáp: "Sáng nay mới đưa tiền cho em mà." 

Kim Juhoon trả lời: "Mua thứ khác rồi." 

Martin lấy ví ra, đếm vài tờ tiền đưa cho cậu.

Chàng trai kia lộ vẻ sửng sốt, Kim Juhoon nhận lấy tiền, vẫy vẫy trước mặt anh, nói: "Cảm giác được bao nuôi thật sướng." 

Martin nhíu mày, lên tiếng: "Đừng nói linh tinh."

Chàng trai thất thần bỏ đi. Có lẽ anh ta hiểu rằng mình đã thất bại trước khi chiến đấu. Anh đã thấy nhiều khía cạnh của Martin: lịch sự, nhiệt tình, cởi mở, rộng lượng nhưng anh ta chắc chắn chưa từng thấy Martin giận dữ, mặt lạnh tanh. Người thường ngày càng hiền, khi lạnh lùng lại càng đáng sợ.

Kim Juhoon ngồi lên ghế, ngang tầm mắt với Martin, hỏi: "Đó là đối tượng hẹn hò của anh?" 

Martin nhìn cậu, trả lời: "Có liên quan gì đến em?" 

Kim Juhoon nói: "Cậu ta đúng là bản sao chất lượng kém của em."

Martin lẽ ra phải cười nhưng hắn không cười, ánh mắt như chiếc đinh ghim chặt vào Kim Juhoon, một sự săm soi khác lạ, đau đớn hơn cả sự phản bác. Kim Juhoon nuốt chửng ánh mắt không chút ấm áp đó vào cơ thể, cậu cảm nhận cảm thấy hơi lạnh bạc hà lan xuống lòng mình; sau đó, nó lan đến tứ chi, hốc mắt, dấy lên mong muốn bật khóc nhưng Kim Juhoon không khóc. Trong cuộc đời bình lặng của cậu không cần kiểu bộc phát cảm xúc như vậy. Cậu luôn hít thở sâu hai đến ba lần, tự lừa mình rằng cứ thuận theo tự nhiên, đạo lý lớn nhất để sống nhẹ nhàng là không theo đuổi niềm vui. Sau khi chia tay, cậu đã sống như vậy.

Martin nói: "Cậu ta đúng là hơi giống em. Nhưng nếu tôi không thích cậu ta, việc giống em có quan trọng không? Nếu tôi thích cậu ta, tôi cũng không cần em nữa."

Kim Juhoon vẫn kiểm soát biểu cảm của mình, mắt, mũi, miện không để lộ bất kỳ cảm xúc nào,  không để Martin nhìn thấu. Cậu nghiêng đầu, đột nhiên nói: "Em cũng muốn xỏ khuyên lưỡi." Cậu há to miệng, thè lưỡi ra, ngửa đầu.

Martin bảo: "Đừng đùa nữa." 

Kim Juhoon đáp: "Thật mà, em muốn xỏ một cái." 

Martin hỏi: "Em không phải rất sợ đau sao?" 

Kim Juhoon trả lời: "Chính là muốn cảm nhận đau đớn đó, nếu không việc xỏ khuyên còn có ý nghĩa gì nữa. Hãy làm em đau đi, Martin."

02

Một tháng trước, vào buổi tối mưa như trút nước, việc đi lại trên đường cũng khó khăn. Kim Juhoon ngồi khoanh chân dưới đất chờ Martin ở cửa căn hộ. Đèn cảm ứng trên đầu tắt ngúm, cậu vỗ tay, lặp đi lặp lại hơn một trăm lần. Martin về nhà, chiếc ô để lại vệt nước ẩm ướt mỏng manh trên nền gạch, uốn lượn như rắn, hòa vào vệt nước mà Kim Juhoon để lại.

Martin đứng im như một tác phẩm điêu khắc cao lớn, hắn không nói dối, sau mười bảy tuổi hắn đã không còn cao thêm nữa.

Bốp! Kim Juhoon vỗ tay, đèn sáng lên kéo theo cái bóng dài của hai người lẫn lộn vào nhau nhưng cơ thể lại nhìn nhau từ xa, không giao tiếp. Kim Juhoon có chút ngượng, dũng khí ấp ủ bấy lâu tan thành bọt biển, trôi đi vì sự im lặng của Martin. Cậu đứng dậy, chủ động chào: "Martin, anh về rồi." Tự nhiên như thời kỳ yêu đương nồng cháy hai năm trước, mỗi lần cậu đón Martin về nhà. 

Thiếu vắng cái ôm, bỏ qua nụ hôn, họ đều hiểu sự xa lạ trong đó.

Martin không trả lời, hắn xem Kim Juhoon như không khí đi thẳng qua cậu, ấn vân tay, mở cửa, đóng cửa, động tác dứt khoát, không để lại một kẽ hở.

Làn gió ẩm ướt vẫn còn vương trên mặt Kim Juhoon, cậu hé môi, người ướt sũng đứng ngây ra trước cửa. Cậu chưa từng nghĩ Martin có ngày lại ghét bỏ cậu, vì Martin luôn miệng nói thích cậu, Martin luôn để mắt đến cậu, Martin là một phần của cậu, cậu đi đâu Martin đi đó, bước chân đồng điệu, chân nhỏ dẫn bước chân lớn, một sâu một nông, tưởng tượng đang đi trên bãi cát mềm ướt, lưu giữ bốn dấu chân đó, niêm phong vào hồi ức.

"Làm song sinh dính liền á? " Kim Juhoon lên tiếng: "Hôm nay có mấy tiết học, anh làm cặp sách cho em nhé." 

Martin đáp ứng: "Được thôi," hơi thở mềm mại  của hắn như bông vuốt ve cổ Kim Juhoon, như mấy con côn trùng nhỏ đang nhảy múa, răng cọ vào lớp lông tơ ngắn ngủn trên cổ cậu. Họ ôm nhau cho đến khi cửa thang máy mở rồi chuyển sang móc ngón tay như dây leo quấn quýt. Cậu nắm lấy ngón tay út của Martin như nắm lấy cây kẹo mút yêu thích thời thơ ấu. Họ sẽ tạm biệt ở ngã tư, bịn rịn không muốn rời xa, bàn bạc với nhau tối ăn tteokbokki ăn liền mua ở siêu thị châu Á. Ngay cả khi lên tàu điện ngầm, Kim Juhoon vẫn cảm thấy Martin đang ôm mình.

Kim Juhoon gọi tên Martin từ ngoài cửa, cậu gõ cửa liên tục theo nhịp điệu. "Martin," "Park Woojoo," "Tin," tiếng gọi càng ngày càng nhỏ như đang niệm chú.

Vài chục giây sau cửa mở, Kim Juhoon không kịp phản ứng lùi lại một bước, khuôn mặt xám xịt của Martin xuất hiện sau cánh cửa. Kim Juhoon hắt hơi một cái, suýt ngã nhào, cậu nắm lấy khung cửa nói: "Cho em vào đi."

Vào trong, Martin vẫn chắn lối Kim Juhoon tiến vào, hắn vững như một ngọn núi lớn. Kim Juhoon mặc kệ, cậu đẩy Martin sang một bên, cởi giày đi về phía phòng khách, nhìn bố cục căn phòng, nói: "Căn này chắc phải bằng năm căn hộ của anh ở Toronto nhỉ, xem ra kiếm được rất nhiều tiền đấy."

Martin hỏi: "Kim Juhoon, làm sao em tìm được tôi?" 

Kim Juhoon đáp: "Một người bạn học cũ kể cho em. Tuần trước cô ấy thấy studio của anh trên IG rồi đi xăm hình. Cô ấy không biết đó là studio của anh cho đến khi đến đấy, chỉ là tình cờ thôi." Martin nhớ ra cô gái nọ. Lúc đó cô ấy hỏi hắn có muốn biết tin tức gần đây của Kim Juhoon không, hắn suýt nữa xăm lệch vị trí, hắn trả lời không cần. Sau đó cô ấy lại hỏi hắn đang sống ở đâu.

Khi còn học ở Toronto, Martin đã làm thêm ở một studio nổi tiếng. Thợ xăm rất quý hắn, đối phương muốn hắn lại sau tốt nghiệp, Martin nói hắn muốn đến Seoul vì bạn trai hắn sẽ về đó sau khi tốt nghiệp. Kim Juhoon nghĩ sau khi họ chia tay, Martin sẽ ở lại Toronto, không ngờ hắn vẫn đến Seoul. 

Vì ai chứ? Bản thân hắn không hề khao khát thành phố này.

Martin hỏi: "Vậy em tìm tôi có việc gì?" 

Kim Juhoon đáp: "Bố mẹ em chuẩn bị đưa em vào một trung tâm để 'điều trị phục hồi,' nghe nói ở đó sẽ dùng điện giật não, còn phải uống rất nhiều loại thuốc kỳ quái, xem phim khiêu dâm dị tính và đọc tạp chí khiêu dâm vào những giờ cố định, cuối cùng sẽ trở nên vô dục vô cầu vì bị thiểu năng, không còn hứng thú với cả đàn ông lẫn phụ nữ nữa. Em đã trốn khỏi đấy nhưng em không có một xu dính túi. Em nghĩ đến anh, Martin, với tư cách là bạn trai cũ của em, anh có thể cho em nương náu không?"

Kim Juhoon tỏ vẻ đáng thương, mắt lóe lên ánh sáng, tóc còn ẩm xoăn tít chổng ngược lên loạn xạ.

Martin hỏi: "Tại sao em không tìm những người bạn khác của em?" 

Kim Juhoon trả lời: "Họ đều đang sống chung với người yêu, và anh biết đấy, em không quen sống với người khác." 

Martin nói: "Bây giờ tôi cũng là 'người khác' của em." 

Một lời nhắc nhở nghiêm túc như thể trong căn nhà này chỉ có một mình hắn là tỉnh táo, còn Kim Juhoon thì say xỉn, mê loạn, điên rồ. Kim Juhoon hối hận nghĩ: Đồ ngốc, đồ ngốc, tại sao mình lại đến đây? Nhưng cậu muốn gặp Martin, xem tóc hắn có dài ra không, gầy đi hay béo lên. Kim Juhoon tò mò, cậu nghĩ cậu chỉ đơn thuần là tò mò vấn đề này.

Martin đã cắt tóc ngắn màu vàng, hắn gầy đi rất nhiều, từ một đứa trẻ đã trưởng thành thành một người rất chín chắn với vẻ mặt nghiêm nghị, kiểu người sẽ mắng nhiếc cậu một cách tàn nhẫn rồi bảo cậu cút đi. Kim Juhoon đã đạt được mong muốn của mình, lẽ ra cậu phải đi nhưng cậu không muốn, thế là lời nói dối nhẹ nhàng nằm trong miệng như chiếc lưỡi, căn phòng yên tĩnh là chiếc nôi ấm áp bịt kín. Kim Juhoon nhớ lại hai năm đau khổ.

Kim Juhoon không biết phải trả lời thế nào, tâm trạng còn tệ hơn cả thời tiết ngoài trời. Cậu cúi đầu nhìn những ngón chân được cắt tỉa tròn trịa. Rồi cậu nghe thấy Martin nói: "Em đi tắm đi đã."

Kim Juhoon tắm xong bước ra, cậu mặc bộ đồ ngủ của Martin, hơi rộng, vai trễ xuống, ống tay áo dài hơn một khúc, dẫu vậy cậu lại cảm thấy rất an toàn như được Martin ôm.

Martin ôm iPad tựa vào ghế sofa, hắn cầm bút vẽ trên màn hình, thiết kế bản nháp hình xăm trông rất tập trung. Kim Juhoon đứng sau ghế sofa nhìn một lúc, cậu tưởng Martin không để ý lúc mình đi ra, cậu vừa định nói thì Martin lên tiếng: "Tôi nấu mì ramen cho em rồi, ở trong nồi trong bếp, ăn xong nhớ uống thuốc cảm."

Kim Juhoon nhắm mắt lại, giọng Martin chảy qua tai như nước, cậu tìm kiếm ngữ điệu quen thuộc trong đó. Martin quay đầu nhìn Kim Juhoon, khóe môi bình thản. Anh hỏi: "Em định ở bao lâu?"

Kim Juhoon lắc đầu. 

Cho đến khi anh yêu em lần nữa. Cậu thầm nghĩ.

03

Kim Juhoon đã mua một con rùa.

Cậu gặp nó ở chợ, nó thảnh thơi trôi nổi trong bể nước, chậm rãi, đôi mắt tròn xoe, chấm đen nhỏ bé ngơ ngác ở giữa, cái miệng cong thành hình số 8 như đang chu môi. Rõ ràng nó rất nhỏ nhưng lại đeo một cái mai lớn như vậy. Hỏi nó có mệt không, nó duỗi chân ra một cái. Kim Juhoon chọc vào mai nó, rất cứng, rất trơn, hơi dính, nó lập tức rụt đầu vào trong mai. Kim Juhoon cười, hỏi chủ tiệm bao nhiêu tiền.

Mang rùa về nhà đặt bên cạnh TV, trong bể nước trang trí vài viên sỏi, vài chiếc lá xanh. Martin về nhà, hắn ngồi xổm xuống quan sát sinh vật mới này, nhìn thẳng vào mắt nó, hắn hỏi Kim Juhoon tại sao lại mua rùa. Kim Juhoon nói: "Trước đây anh nói em rất giống rùa, em thấy nó đáng thương quá, giống em, không có nhà."

Martin nhìn cậu, cậu chống cằm, tiếp tục trò chuyện: "Em rất hy vọng có ai đó cho em một mái nhà." Martin im lặng, dường như cười, lại dường như không. Kim Juhoon dùng ngón tay bóp mặt hắn, mỗi bên một ngón nâng lên nói: "Mặt lạnh là bằng sáng chế của em, trước đây anh rất hay cười." 

Martin nói: "Vì trước đây em thích anh cười." 

Kim Juhoon đáp lại: "Bây giờ em cũng thích." 

Martin gạt tay cậu xuống.

Kim Juhoon nhờ Martin đặt tên cho con rùa. Martin nhìn Kim Juhoon đang ăn sô cô la, quyết định gọi con rùa là Chocolate.

"Chúng ta cùng nuôi Chocolate nhé." Kim Juhoon nói. Một chút tính toán tinh nghịch, sợi dây liên kết từ thú cưng sẽ khiến họ không dễ dàng chia lìa, nếu không sẽ phải tranh giành quyền nuôi Chocolate, cùng nhau nuôi dưỡng một sinh mạng, giống như một tương lai đẹp đẽ. Cậu hối hận vì đã không nuôi một thú cưng nào khi còn ở Toronto.

Kim Juhoon thích nhìn Martin cười, bởi vì khi anh cười sẽ lộ ra hàm răng trắng, đôi mắt con lên rất đẹp. Cậu nằm trên người Martin đếm số nếp nhăn, một, hai, ba, bốn, năm; đếm số lông mi, năm, bốn, ba, hai, một, lộn xộn. Martin chỉ lo cười ngây ngô, hôn má cậu, làm mặt cậu dính đầy nước bọt, Martin đắc ý lắm, vì Kim Juhoon thích sạch sẽ, Martin thấy việc muốn làm gì thì làm trên khuôn mặt trắng trẻo của cậu là đặc quyền của mình.

Kim Juhoon từng ước Martin sẽ luôn cười như vậy. Tuy nhiên ngày chia tay, cậu nhìn thấy Martin khóc, lần duy nhất đó, cậu sốc đến mức khó thở, cậu cố gắng gập người lại ném mình vào ghế sofa, tránh xa Martin một chút. Thế nhưng, cậu vẫn nghe thấy tiếng nức nở của anh, âm thanh nghèn nghẹn nơi cổ họng giống tiếng rên của một chú chó con.

Martin vẫn bước đến, quỳ gối trên sàn nhà, tư thế van xin nhưng Kim Juhoon không cảm thấy Martin là người ở vị thế thấp mà chính cậu đang cầu xin Martin trong lòng. Martin ôm chặt Kim Juhoon từ phía trước, đôi mắt sưng đỏ đến mức không ra hình dạng gì, nắm lấy tay cậu, đặt lên má mình. "Juhoon, em nói cho anh biết, chuyện gì đã xảy ra? Juhoon, em nhìn anh đi, tại sao em không nhìn anh?"

Không muốn nhìn thấy anh, thật phiền phức, thật đáng ghét, em không muốn thấy anh. Kim Juhoon nghĩ lúc đó vẻ mặt cậu chắc méo mó lắm, dù sao cậu cũng cảm nhận được môi mình run bần bật, răng va vào nhau. Chỉ cần Martin tìm hiểu kỹ, hắn sẽ có thể khẳng định cậu đang nói dối nhưng Martin quá rối rắm, khi người ta đang suy sụp, họ thường bỏ qua những chi tiết nhỏ nhặt.

Nói với Martin rằng tình hình kinh tế gia đình đột ngột xấu đi, trở nên hỗn loạn, có thể cậu phải nghỉ học, gián đoạn việc học để về Hàn Quốc? Nói với Martin rằng bố mẹ cậu chuẩn bị ly hôn? Nói với Martin rằng em sợ có ngày em sẽ bị anh bỏ rơi? Giống như vô số lần trong mơ, em đứng yên tại chỗ, anh từng bước rời xa em. Nhìn xuyên qua tương lai xa xôi, em thấy kết cục của chúng ta, em nhất định sẽ trở thành một người cực đoan, cố chấp và đáng sợ, em sẽ không còn giống em nữa. Kim Juhoon không nói nên lời. 

Người có lòng tự trọng cao lại có trái tim nhạy cảm và tự ti nhất. Lựa chọn trốn tránh là cách nhanh nhất cậu nghĩ ra.

Martin hỏi Kim Juhoon: "Em chắc chắn muốn chia tay không?" 

Kim Juhoon gật đầu. 

Martin lại hỏi: "Em không còn yêu anh nữa sao?" 

Kim Juhoon gật đầu. 

Hỏi ba lần cũng là một dạng lăng trì.

Lần thứ tư, Martin nói: "Anh hỏi em lần cuối, em chắc chắn chứ?" 

Kim Juhoon do dự vài giây rồi gật đầu.

Lẽ ra cậu phải biết, tính cách Martin rất dứt khoát. Hắn nói hỏi lần cuối là nghiêm túc. Dẫu vậy chỉ cần Kim Juhoon hối hận, Martin sẽ dành cho cậu cái ôm ấm áp và bao dung nhất, như mọi khi.

Choco lật người trong bể nước, bụng hướng lên trần nhà, móng vuốt nhọn cào nhẹ mặt nước.

"Anh đã đến căn hộ của em để tìm em." Martin đột nhiên nói. 

Kim Juhoon khựng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Martin. "Khi ở Toronto, một tháng sau khi chia tay, anh đã đến tìm em. Người mở cửa là một người Nhật, nói tiếng Anh rất tệ. Mất một lúc anh mới hiểu là anh ta đang ở đó, bảo anh tìm chủ nhà. Anh biết, em đã đi rồi, em không nói dối, em thực sự không còn yêu anh nữa nên đã vứt anh lại rồi bỏ đi. Anh đã thề sẽ không bao giờ tha thứ cho em, Kim Juhoon."

04

Martin có một chiếc khuyên mày, một chiếc khuyên môi, vì môi dưới của hắn hơi dày, trông rất gợi cảm. Hai cánh tay hắn cũng xăm đầy hình.

Trong bữa tiệc, Kim Juhoon lần đầu tiên nhìn thấy Martin. Hắn đứng cạnh một trans, mặc áo Jean Paul Gaultier, áo khoác Diesel, dáng cao gầy. Khi trò chuyện, ánh mắt và cử chỉ của Martin sống động. Kim Juhoon kiên nhẫn chờ hắn nhìn sang, chịu đựng sự tra tấn của thứ nhạc tiktok đang nổi đình nổi đám. Không ngoài dự đoán, Martin nhìn qua, hắn nhướng mày với Kim Juhoon. Họ thân mật một lúc trong nhà vệ sinh lầu hai và để lại thông tin liên lạc. Kim Juhoon biết Martin là người Canada đang học ở Toronto.

Khi hôn nhau, Kim Juhoon haytinh nghịch cắn vào khuyên môi của Martin khiến hắn nhíu mày rồi lại an ủi bằng cách hôn nhẹ lên đầu mũi hắn. Cậu hỏi Martin xỏ khuyên có đau không, Martin nói cũng ổn, đau cũng chỉ là thoáng chốc. Hắn hỏi Kim Juhoon có muốn xỏ khuyên tai không, Kim Juhoon lắc đầu, nói cậu sợ đau.

Kim Juhoon nhìn Martin khử trùng dụng cụ, không tự chủ nuốt nước bọt, lòng bàn tay đầy mồ hôi, cậu hơi muốn bỏ chạy, lao ra khỏi studio, thoát khỏi nỗi đau sắp đến. Đây là lựa chọn tự nguyện, đương nhiên có thể tránh được, không như nỗi đau hai năm không thể thoát khỏi. Sống trong căn nhà thuê rất nhỏ, nghĩ đến Martin khiến cậu không ngủ được. Uống một chút rượu, hút một điếu thuốc, uống vài chai rượu, hút vài gói thuốc. Mơ thấy đi trên đường phố Toronto với hắn, hát nhạc Frank Ocean. Hiện thực là ở Seoul, làm thêm khắp nơi: nhà hàng, cửa hàng tiện lợi, cửa hàng quần áo, được công ty người mẫu để mắt, chụp vài bộ ảnh quảng cáo; cuối cùng kiếm được tiền, bắt đầu làm việc điên cuồng, bị bệnh, mệt đến mức ngón tay không thể co lại. Đổi lại một kỳ nghỉ, cậu biết Martin đã đến Seoul nên cậu tìm đến hắn.

Kim Juhoon nói: "Trước đây anh không có khuyên mũi, khuyên tai cũng không nhiều như vậy."

Martin đeo găng tay, hắn bảo Kim Juhoon há miệng, dùng bút vẽ một chấm tròn trên mặt lưỡi, đặt chiếc gương đặt trước mặt Kim Juhoon, hắn hỏi vị trí này có hợp không. Kim Juhoon gật đầu.

Martin nói: "Xỏ khuyên khiến anh cảm thấy mình vẫn đang sống. Đau đớn cho anh biết cơ thể anh vẫn thực sự tồn tại trên thế giới này. Đừng cử động, Kim Juhoon, sẽ rất đau đấy, cố chịu một chút."

Đầu tiên là đau nhói, sau đó là đau âm ỉ. Lưỡi như bị bánh xe nghiền qua, bỏng rát, Kim Juhoon không kìm được nhăn nhó cả khuôn mặt.

"Đừng khóc, Kim Juhoon." Martin nói, hắn đưa tay lau nước mắt cho Kim Juhoon. Kim Juhoon muốn nói, nước mắt này chỉ là phản ứng sinh lý, không phải vì em muốn khóc nhưng lưỡi cậu quá đau, chỉ có thể thè ra ngoài, không nói được. Cậu cuộn lưỡi lại, nhìn chiếc khuyên lưỡi trong gương, cậu có thể hiểu được cảm giác đau đớn mà Martin theo đuổi, khát khao, đó là cách tạm thời tách biệt nỗi buồn của linh hồn khỏi cơ thể.

Chàng trai kia lại đến studio lần nữa. Anh ta nhìn chiếc khuyên lưỡi mới của Kim Juhoon, mỉm cười, một nụ cười khinh miệt. Anh đến để xăm hình. Hóa ra Martin những ngày này đang thiết kế hình xăm cho anh ta. Chàng trai đứng cạnh Martin xem bản nháp trên iPad, gật đầu, rất hài lòng. Họ đang nói về ý nghĩa của hình xăm, Kim Juhoon không hiểu. Chàng trai bắt đầu cởi áo, anh ta sẽ xăm ở lưng.

Kim Juhoon đột nhiên mất hết ý chí chiến đấu, mọi dũng khí ấp ủ bấy lâu, mọi nỗi nhớ sâu kín. Cậu nói: "Em phải đi đây."

Cổ họng Martin phát ra một tiếng ngắn ngủi, là níu kéo, nghi ngờ hay thờ ơ? Kim Juhoon không quan tâm nữa. không còn quan tâm nữa, cậu không muốn tiếp tục đoán mò, lo lắng về việc có được hay mất. Cậu nghĩ đến Choco, cậu ghen tị với Choco, nó có thể trốn vào mai nhưng cậu không có nơi nào để trốn.

Cậu mua rượu về căn hộ của Martin, hút hết nửa bao thuốc còn lại trên bàn.

Đợi Martin về nhà, hắn thấy Kim Juhoon nửa say nằm trên ghế sofa, trong bao thuốc không còn một điếu nào.

Martin rất tức giận, hắn lay Kim Juhoon tỉnh dậy, bảo cậu há miệng. Kim Juhoon mím chặt môi, cố chấp không há, lắc đầu mạnh. Martin dùng một tay dễ dàng bóp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, gầy gò của Kim Juhoon, tay trái dùng lực mở miệng cậu ra. Vì rượu, Kim Juhoon mất đi một nửa sức lực. Martin dễ dàng làm cậu há miệng, quả nhiên thấy lưỡi đã sưng lên. Kim Juhoon khát, cậu muốn nuốt nước bọt, song, vì ngửa đầu há miệng nên không thể, cậu khó chịu đến mức đạp chân, vung tay, đấm vào người Martin, rầm rầm rầm như giậm chân trần xuống sàn nhà.

Martin muốn tìm thuốc chống viêm cho Kim Juhoon nhưng nghĩ đến việc cậu đã uống rượu, hắn lại chán nản ngồi xuống ghế sofa ôm Kim Juhoon vẫn đang quẫy đạp vào lòng. 

Martin nhẹ giọng nói: "Tháo ra nhé? Juhoon, đau lắm đúng không?" 

Kim Juhoon điên cuồng lắc đầu, môi lại mím chặt, đầu tóc xù cọ qua cọ lại trên cổ Martin. Cậu rơi nước mắt, không còn lý do gì để đổ lỗi cho phản ứng sinh lý nữa. Mắt cậu như bị hỏng, mất kiểm soát, nước mắt mặn chát cứ tuôn ra không ngừng. Chiếc đinh hợp kim titan chặn máu trên lưỡi nhưng không thể chặn nước mắt. Juhoon vẫn không muốn Martin nhìn thấy cậu khóc, cậu muốn dùng cánh tay che mắt. Tuy nhiên Martin không cho phép, Martin bóp mặt cậu, bắt cậu ngẩng đầu lên, họ đối diện nhau. 

Martin như đang ẩn mình sau một thác nước, anh hỏi: "Tại sao lại uống rượu như thế? Em rõ ràng biết là xỏ khuyên xong không được uống rượu."

"Tại sao anh cứ nói chuyện với cậu ta? Em rõ ràng đứng ngay đó như một thằng ngốc. Tại sao anh không dặn dò em cách chăm sóc?" Kim Juhoon hỏi.

"Vì cậu ta sẽ trả cho anh rất nhiều tiền để xăm hình. Vì anh nghĩ anh có thể chăm sóc cho em, anh luôn luôn ở bên em không phải sao? Anh đang bao nuôi em không phải sao? Kể cả khi em đang làm người mẫu, chụp quảng cáo tạp chí kiếm không ít tiền, anh vẫn là người bao nuôi em không phải sao?" Martin trả lời.

Kim Juhoon sững sờ. Martin nói: "Vì em mà đến Hàn Quốc, chẳng lẽ anh lại không rõ mọi chuyện của em sao? Lời nói dối của em để ở lại bên anh đầy rẫy sơ hở."

Kim Juhoon vẫn chưa ngăn được nước mắt. Cậu nghĩ, cậu đã mất khả năng kiểm soát cảm xúc. Cậu hỏi Martin: "Anh còn yêu em không?"

Martin cười, điều này khiến Kim Juhoon cảm thấy mình đã hỏi một câu hỏi rất ngớ ngẩn. Thế là cậu lập tức bịt miệng Martin lại, nói: 

"Thôi đi, anh không cần trả lời, em đã nhìn thấy câu trả lời trong mắt anh rồi. Anh nghe em nói này, Martin, em yêu anh. Hai năm trước ở Toronto, em đã rất ngu xuẩn, đây là câu trả lời em nợ anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro