Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ánh Đèn Mờ Và Rược Soju


​Đêm đó là một đêm hiếm hoi cả nhóm Cortis có thể nghỉ ngơi sau buổi tổng duyệt mệt nhoài. Chỉ còn lại Martin và Juhoon đang ngồi cạnh nhau tại bàn ăn trong căn hộ chung. Ánh đèn vàng mờ ảo, và trên bàn là hai ly uống rược, chai soju đã mở và vài món nhắm đã vơi đi một nửa.

​Cả hai đã vượt qua cái ngưỡng "say sương sương" và đang ở cái trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, nơi rào chắn của sự dè dặt đã bị cồn cào gột rửa.

​Martin ngửa cổ uống cạn ly soju, đặt mạnh xuống bàn. Anh nhìn Juhoon, đôi mắt vốn sắc lạnh giờ đây lại ánh lên vẻ mơ màng, chất chứa.

​"Cậu biết không, Juhoon-ah," Martin mở lời, giọng anh trầm hơn mọi khi và hơi lè nhè. "Thật sự... tớ ghét cái vẻ mặt kiên nhẫn của cậu."

​Juhoon, người đang dựa lưng vào ghế và cười khúc khích không rõ lý do, ngừng lại. Cậu nhìn Martin, vẻ mặt ngạc nhiên.

​"Cái gì cơ? Ghét tớ?"

​Martin gật đầu chậm rãi, dùng ngón tay day day thái dương. "Ừ. Không phải ghét cậu. Ghét cái cách cậu... nhìn tớ. Cậu luôn nhìn tớ như thể tớ sắp sụp đổ vậy. Ánh mắt đó của cậu... nó làm tớ cảm thấy yếu đuối."

​Anh hít một hơi sâu, sự giận dỗi thường thấy giờ đây nhường chỗ cho một sự mệt mỏi chân thật.

​"Cả nhóm, ai cũng nhìn vào tớ. Là thủ lĩnh, là người mạnh mẽ nhất. Tớ phải giỏi, phải đúng. Nhưng mỗi lần tớ mệt, tớ quay sang... và thấy ánh mắt lo lắng quá mức của cậu. Nó giống như cậu đang nói thầm với tớ: 'Cậu ổn chứ? Cậu không ổn đâu mà.' Tớ không muốn thừa nhận điều đó, Juhoon. Tớ không được phép yếu đuối."

​Juhoon im lặng lắng nghe. Cậu biết rõ những áp lực đè nặng lên Martin. Cậu rót thêm soju vào ly của Martin, nhưng lần này cậu cũng rót đầy ly của mình. Cậu uống cạn, rồi đặt ly xuống. Sự ngượng ngùng tan biến, chỉ còn lại sự thấu hiểu.

​"Martin-ah," Juhoon đáp lại, giọng cậu cũng đã chùng xuống, rõ ràng và chậm rãi hơn khi say. "Tớ xin lỗi. Tớ chưa bao giờ muốn làm cậu cảm thấy yếu đuối. Nhưng... tớ cũng mệt mỏi vì phải giả vờ mạnh mẽ."

​Cậu nghiêng đầu, nhìn thẳng vào Martin.

​"Cậu luôn nói rằng tớ là 'người tạo bầu không khí vui vẻ' của nhóm. Luôn tươi sáng, luôn pha trò. Mọi người đều nghĩ tớ không có vấn đề gì, phải không?"

​"Đúng vậy," Martin lầm bầm. "Cậu luôn ổn."

​"Không, tớ không ổn," Juhoon lắc đầu. "Tớ chỉ sợ thôi. Tớ sợ mọi người chán tớ. Tớ sợ cái khoảnh khắc mọi người không cười nữa, mọi người sẽ thấy tớ thật tẻ nhạt, hoặc tệ hơn là... họ sẽ thấy những vết nứt của tớ."

​Cậu nắm chặt lấy ly. "Tớ luôn giấu những chuyện tớ lo lắng, những lúc tớ bị áp lực, tớ giấu nó dưới những câu đùa và nụ cười thật to. Bởi vì nếu tớ buồn, ai sẽ là người chọc cười cậu? Ai sẽ là người nói rằng 'Không sao đâu, tớ luôn ở đây mà' khi cậu thấy mệt? Tớ chọn vai trò đó, để cậu có thể mạnh mẽ, và tớ có thể yên tâm rằng cậu sẽ không sụp đổ."

​Martin nhìn Juhoon. Sự ngạc nhiên về lời thú nhận của Juhoon đã làm anh tỉnh táo hơn một chút. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng nụ cười của Juhoon lại là một lớp vỏ bảo vệ dày đến thế.

​"Vậy ra..." Martin nói khẽ. "Cậu chịu đựng vì tớ à?"

​"Không phải chịu đựng, chỉ là... lựa chọn," Juhoon nhẹ nhàng sửa lời. "Tớ chọn trở thành nơi an toàn để cậu có thể dựa vào, dù chỉ là trong thâm tâm. Vì cậu cũng là nơi an toàn của tớ."

​Martin đưa tay ra, chậm rãi, và chạm vào tay Juhoon. Lần đầu tiên trong đêm, họ chạm vào nhau không phải vì công việc.

​"Tớ không thích cái cách cậu nhìn tớ khi tớ yếu đuối," Martin nói lại, nhưng lần này, giọng anh không còn sự gay gắt của sự giận dỗi. "Nhưng... cảm ơn cậu vì đã luôn nhìn tớ."

​"Tớ không ghét việc làm cậu cười," Juhoon đáp lại, siết nhẹ tay Martin. "Nhưng lần sau, cậu có thể thử ngã vào vòng tay tớ một lần không? Ngã thật sự ấy. Đừng lo về vai trò lãnh đạo. Cả nhóm sẽ đỡ cậu lên. Và tớ sẽ là người ôm cậu chặt nhất."

​Martin gật đầu, đôi mắt anh cay xè. Anh nhắm mắt lại một lúc, rồi mở ra. Anh nghiêng người, không do dự nữa, và dựa đầu vào vai Juhoon.

​"Tớ mệt quá, Juhoon-ah," Martin thì thầm, không cần phải mạnh mẽ nữa.

​"Tớ biết mà, Martin," Juhoon nói, bàn tay cậu nhẹ nhàng vuốt tóc Martin, dỗ dành như cách Martin vẫn luôn dỗ dành cậu. "Ngủ một chút đi"

​Dưới ánh đèn mờ ảo, hai con người đã gỡ bỏ mọi rào cản, tìm thấy sự an ủi chân thật nhất trong hơi men và sự sẻ









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro