Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 6


Khi Karina đã gom đủ dũng khí để tỏ tình với cô bé xinh đẹp kia, có điều gì đó về Winter đang dần thay đổi.

Mùa hạ năm ấy đánh dấu sự trưởng thành của cả hai chú sư tử nhỏ. Karina cùng vài chú sư tử bằng tuổi thành lập một nhóm nhỏ luôn đi săn cùng nhau, trong khi Winter dường như chỉ thích dành thời gian ở một mình. Karina trở nên quá bận rộn, và mọi thứ đang dần trở lại điểm xuất phát – sự hững hờ vô tình. Cô không còn đếm nổi những lần đợi em ấy ở gốc anh đào quen thuộc, cho đến khi Somi hớt hải đi tìm vì trời đã dần về khuya. Cô bạn nhéo tai Karina vì "cậu ngốc quá đấy! em ấy đã về nhà từ lâu rồi", và Karina chỉ biết thẫn thờ đi theo sau cậu ấy.

"Mẹ à, mẹ hãy đến nói chuyện với Dì Wendy giúp con, có được không?" Karina nài nỉ – sau khi khóc hết nước mắt, tủi thân vô cùng, và Mẹ tuyệt vời của Karina ôm cô vào lòng vỗ về. "Con không muốn mất em ấy..."

"Con gái ngốc," Mẹ Daisy thì thầm. "Winter vẫn yêu quý con mà."

"Nhưng em ấy chẳng muốn gặp con." Karina bĩu môi. Có ai ở đây biết yêu lần đầu năm 19 tuổi chưa? Chắc chắn là có một đống, nhưng với Karina mà nói, tình cảm này thật khó hiểu quá. Thích một người chẳng phải là làm họ hạnh phúc, dành cho họ tất cả những điều tốt đẹp nhất hay sao? Và nếu cô làm thế thật, thì tại sao Winter lại trở nên thế này? "Mẹ à, con xin mẹ đấy, Mẹ nói chuyện với Dì Wendy đi? Và nói với con rằng Winter vẫn ổn."

Đương nhiên là con bé vẫn ổn rồi. Người không ổn là con đấy... Mẹ Daisy thở dài, cuối cùng lựa chọn ôm con gái bướng bỉnh vào lòng. Karina òa khóc rấm rứt trong ngực mẹ. Con gái biết yêu rồi. Và bà cũng không chắc rằng liệu cô bé Winter có chấp nhận tình cảm của con gái hay không nữa.

Để con gái khóc thêm một lúc, Mẹ Daisy thì thầm. "Con gái à, Mẹ có cách này," Nghe thế, Karina vội vàng ngẩng lên đầy hy vọng. "Con nghĩ sao về việc mời cô bé cùng đi săn với con nhỉ? Hội Somi cũng tốt, Mẹ biết mà, chúng là những đứa trẻ tài năng giống như con vậy, nhưng kỹ năng của con và Winter là hoàn hảo để bổ trợ cho nhau đấy." Bà hài lòng khi thấy Karina chăm chú lắng nghe. "Cô bé sắc bén và bình tĩnh vô cùng, chẳng giống với con tí nào, và khả năng phán đoán của con sẽ giúp ích cho cô bé rất nhiều. Luyện tập nhiều hơn nữa và cả hai sẽ hiểu nhau hơn."

Nhưng mà em ấy thậm chí còn không nói chuyện với con – là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Karina. Họ đã đi săn cùng nhau nhiều, nhưng không cùng một đội. Họ làm việc độc lập và trở nên giỏi nhất ở sở trường của mình. Winter không cần sự bảo vệ (của một ai khác – ngoài Karina), nhưng thật tuyệt vời nếu có thể đồng hành cùng em ấy nhiều hơn. Và có thể em ấy sẽ mở lòng lần nữa? Một tia hy vọng lóe lên trong Karina, cô đồng ý với Mẹ ngay lập tức.




"Chị thương em. Ý là, thương hơn cả một người bạn." Mình phải nói thật nhanh thôi, mình sẽ nôn vào mặt em ấy mất... "Chị biết là chúng ta chẳng giống nhau chút gì. Chị thì nóng nảy còn em thì quá đỗi dịu dàng. Chị yêu tốc độ nhưng em luôn luôn kiên nhẫn. Nhưng chúng ta vẫn có thể bên nhau, tìm hiểu lẫn nhau, có đúng không?"

Oh, mở bài hay đấy, Karina. Bản thân trong gương nhìn lại Karina với ánh nhìn khinh bỉ, hoàn toàn không hợp tác. Karina đỡ trán, thở dài, chẳng phải nếu cứ luyện tập thật chăm chỉ thì sẽ thành công hay sao? Thậm chí cô nàng đã thất bại toàn tập trong việc thuyết phục bản thân mình – và cả thuyết phục em ấy, rằng họ xứng đáng một cơ hội để hẹn hò. Mọi thứ rối tung cả lên, nhất là khi Karina nghĩ về em ấy. Nhưng Karina thực sự đã nghĩ thông suốt rồi, cô chẳng hối hận gì cả, nhưng sẽ ra sao nếu em ấy trở nên xa cách, thậm chí ghét bỏ Karina chỉ vì lời tỏ tình vụng về này đây? Tệ hơn nữa, em ấy sẽ quẳng lại tình cảm ngu ngốc này vào mặt của cô và nói rằng: "Chúng ta không thể đâu, Karina-ah. Hai chú sư tử cái sao?" – một lần nữa chứng minh rằng Karina đã sai.

Một tuần sau đó, mối quan hệ của họ trở nên nguội lạnh. Đến một mức độ nào đó thì Karina đã tự cho rằng mình đã bỏ cuộc trước Winter. Có lẽ hai đứa chẳng thể dành cho nhau, và Karina nên tôn trọng em ấy. Winter đã trải qua nhiều rồi, sẽ thật xấu hổ nếu cô phá bĩnh cuộc sống của em bằng thứ tình cảm vô vọng này.

Và rồi buổi đi săn diễn ra một cách không thể lường trước. Dù sao thì Karina cũng sẽ cảm ơn Mẹ Daisy yêu dấu, Mẹ chắc chắn đã hiểu thấu lòng đứa con gái tuyệt vọng của bà, cố tạo một cơ hội để hai đứa trẻ được ở gần nhau. Đương nhiên là Karina mê mệt bộ lông đỏ rực rỡ của em ấy, cái cách em hòa vào khung cảnh khô cháy của mùa thu khiến trái tim cô đập loạn nhịp. Karina chẳng thể ngăn được bản thân mình mơ mộng, tâm hồn bay lên tới ngọn cây mỗi khi nhìn thấy Winter, một thợ săn tuyệt vời, xuất sắc hệt như Mẹ Wendy của em.

Dĩ nhiên là câu chuyện sau đó chẳng vui vẻ gì. Cuối cùng thì Karina vẫn phải trả giá cho sự cố chấp của mình, dính lấy cái giường trong y xá với sườn ngực đau nhói mỗi khi cô cố gắng hô hấp như một người bình thường. Mẹ Daisy nhìn cô với ánh mắt trách móc, Mẹ Wendy thì nhét tay Karina vào chăn ấm, khẽ mỉm cười trấn an. Oh, dĩ nhiên Dì Wendy biết Karina tội nghiệp đang ôm ấp một thứ tình cảm khác lạ với con gái của dì ấy...

"Nếu con mà còn bồng bột như thế nữa, Mẹ sẽ không cho con về nhà đâu đấy." Mẹ Daisy ấn một cái vào trán Karina. "Và còn nữa, ai đã nói rằng nhất định sẽ bày tỏ với người ta? Xem con kìa, nhát như mèo ấy, chỉ cần người ta ở gần thì con lại im thin thít rồi."

"Nhỡ như em ấy ghét con thì sao?" Karina thở dài, ánh mắt bắt gặp bóng lưng của Winter ngồi bên ngoài y xá. "Ít nhất thì hôm nay chúng ta đều thấy, em ấy quan tâm đến con nhiều thế nào, Mẹ à. Con nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội này đâu!"

Cuối cùng, khi Karina có thể nắm lấy đôi tay xinh đẹp nhưng thật lạnh buốt của Winter, nhìn vào đôi mắt đầy hoang mang của em ấy, trái tim Karina đã có những lúc nhẹ nhõm vô cùng. Cuối cùng cũng nói lên được. Cô chẳng thể chờ được đến khi mình có thể yêu thương em ấy, đuổi theo em ấy cả ngày – hôn đi những nỗi sợ, sự tự ti, tâm hồn đơn độc của em ấy – để gửi vào đó ánh nắng đẹp đẽ của một mùa xuân tới gần, một ngọn lửa ấm áp để cùng nhau trải qua mùa đông trên thảo nguyên.

Karina ôm lấy em ấy. Cảm giác thật thỏa mãn khi được một lần nữa có em trong vòng tay, cảm nhận sự mềm mại, uyển chuyển của em sát gần trong lồng ngực mình, và khoảnh khắc này sẽ ghi dấu mãi mãi trong trái tim Karina. Winter ngập ngừng đáp trả cái ôm, hơi thở em phả vào những lọn tóc mai khiến Karina nhộn nhạo. Sự gần gũi này thật mạnh mẽ. Mối liên kết của họ vượt qua tất cả những trăn trở, rối ren để kéo họ trở về bên nhau, điều đó thật hạnh phúc.

Nếu không có những dải băng dày quấn đầy trên người, Karina có thể đã siết em chặt hơn, hít hà lấy mùi hương thơm ngát nơi hõm cổ Winter, thứ mùi hương gây nghiện và ấm áp như nhà. Nhãn cầu nâu xinh đẹp của Winter tìm về ánh mắt Karina, thân thuộc, bình yên như hơi thở của một mùa thu ngày thơ ấu. Có lẽ Karina đang quá chìm đắm trong tình yêu chăng – em là tất cả những gì Karina có thể nghĩ về ngay lúc này, mọi thứ về em thật vừa vặn, thật bay bổng làm sao, quá có hại cho trái tim của cô.

"Chị có thể..." Dù em từ chối cũng chẳng sao cả, Karina nhủ thầm. "Có thể hôn em không?"

Gò má Winter đỏ ửng. Em chẳng dám bạo dạn để bước tới. Nhưng cơ thể em lại cất lên lời mời gọi mãnh liệt khác, với hơi thở ấm nóng và một bàn tay siết chặt lấy Karina.

Nụ hôn đầu của họ đầy e thẹn. Hai phiến môi ngọt ngào, và cũng không kém đi những phần thơ ngây vốn có. Đầu Winter như nổ tung với từng cái chạm, một nửa cơ thể cháy bừng bừng trong cảm giác hồi hộp, trong khi nửa còn lại phấn khích cổ vũ chị ấy tiến đến gần hơn nữa. Chẳng bao giờ thỏa mãn được với những tình yêu đầu đời. Họ còn quá nhiều điều phải học hỏi, quá nhiều thứ cần biết về nhau – nhưng Winter chẳng còn e sợ, bởi vì em biết rằng người kia sẽ luôn ở đó, thay em đi những bước gần hơn để ở bên nhau.

-END-

Hôm nay là chương cuối của "Maple Coat, Opal Eyes" rồi.

Chuyến hành trình không dài nhưng thật đáng quý. Cảm ơn mọi người, những ai đã ghé thăm "Maple Coat, Opal Eyes", và hi vọng sẽ có thể gặp lại nhau trong những dự án tương lai ❤

E. (@𝑒𝓎𝑒𝓈𝒹𝑜𝓇𝑒)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro