Vương Nguyên bước từng nhỏ trên con đường vắng người . Mỗi bước chân lại như kéo cậu xuôi dòng theo những suy nghĩ mà những ngày gần đây cậu luôn luôn nghĩ tới . Là về Vương Tuấn khải , là về chính bản thân cậu và tình cảm mập mờ chưa bao giờ rõ ràng rành mạch giữa hai đứa.
Nhiều fan cuả hai đứa vẫn bảo rằng chắc chắn hai đứa yêu nhau , cậu biết điều đó và cậu khẳng định một nửa không hề sai vì Vương Nguyên biết và đảm bảo tình cảm cậu dành cho Vương Tuấn Khải chính là tình yêu, là loại tình cảm mà người ta vẫn hay gọi là tình cảm trai gái chứ không đơn thuần là tình bạn hay đồng nghiệp hay là anh em thân nhưng cậu lại chưa bao giờ dám nhận định rằng Vương tuấn Khả đối với cậu có như tình cảm cậu giành cho anh hay không. Tuy bên ngoài cậu vẫn giả ngốc như không có gì , đơn thuần mà vui vẻ vui đùa cùng anh nhưng trong lòng lại luôn dấy lên những cảm xúc khó tả. Cậu chính là một người rất nhạy cảm, mọi chi tiết nhỏ chỉ cần liên quan tới anh cậu đều để tâm và nghĩ thật kĩ về điều đó .
Anh và cậu quen thân nhau đã nhiều năm , yêu thương ,chăm sóc, quan tâm lẫn nhau. Vô số lần có những cử chỉ không đơn thuần chỉ là anh em chăm sóc nhau. Tỉ như việc Vương Tuấn Khải anh cúi người thắt dây giày cho cậu, cậu biết đối với một người con trai đang tuổi dậy thì như anh và cậu thì việc làm đó là bất khả thi vì con trai ở tuổi này tự trọng ghê gớm lắm, chính cậu cũng tự cảm nhận như thế . Nhưng chính cậu biết chắc rằng nếu cậu làm tốt việc thắt dây giày cậu cũng sẽ vì anh mà cúi người thắt dây giày cho anh vì cậu không chỉ thích cảm giác được anh quan tâm mà còn thích cả cảm giác tự mình quan tâm tới người mình yêu thương, cái cảm giác đó tựa như có đàn bướm đang vờn bay trong lòng vậy, ấm áp vô cùng. Hay như việc anh thường xuyên xoa đầu cậu , mỗi lần xoa là cố cho đầu cậu rối tung . Cậu rất ghét việc bị người khác xoa đầu nhưng với anh thì là ngoài lệ, cậu luôn thoải mái mà cảm nhận ngón tay anh lướt trên da đầu , những ngón tay rất ấm ,rồi có chút gió mát lạnh khẽ theo kẽ tay mà thổi vào . Cậu luôn không thật lòng mà bày ra khuôn mặt hơi nhăn nhó để tránh anh khỏi nhìn thấy vẻ mặt muốn cười thật tươi của cậu hướng về anh. Mỗi lần như vậy cậu chỉ muốn nhẹ nói với anh là cậu thích lắm ,rất thích lắm cảm giác này . Cũng như những lần anh với cậu vật nhau, thật sự cậu không hề trong sáng mà trong đầu sẽ tự động xuất hiện những hình ảnh đen tối ,tự hổ thẹn với chính mình cậu không thể thoát khỏi những hình ảnh đó.Mỗi lần anh vật cậu xuống là tim đập mạnh trong lồng ngực chỉ thiếu điều nhảy ra ngoài thôi nhưng cậu tự nhủ với bản thân là con trai với nhau chơi như vậy là bình thường mặc dù đối với người khác chỉ động vào cậu chút xíu thôi là người ta đã bị cậu đá tới góc nào rồi. Những lúc chơi cùng anh cậu chỉ muốn quay lại mà nhẹ ôm một cái , chỉ cần như vậy là cậu thỏa mãn trong lòng rồi. Mọi suy nghĩ cậu chỉ dám chôn giấu trong lòng, tuyệt đối không thể để anh biết được , tuyệt đối anh không được biết. Vì cậu không thể biết với cậu anh có cảm giác như thế nào , dù anh quan tâm cậu hơn người khác , chiều chuộng, quan tâm nhiều hơn người khác nhưng không có điều gì đảm bảo đó là vì anh thích cậu cả.
Cậu đã nhiều lần suy nghĩ hay là từ bỏ, nhưng lại không cam tâm từ bỏ những cảm giác ấm áp mà anh đem tới , không nỡ lòng dứt ra khỏi vòng tay che chở của anh. Không đành từ bỏ con người mà cậu đã yêu thương bấy lâu nay.
Dạo gần đây , tính hay nghĩ nhiều của cậu lại bộc phát. Vương tuấn Khải đối với cậu thường có những hành động không rõ ràng, mờ tình ám ý , cũng rất nhiều lần bắt gặp ánh mắt anh nhìn mình không rời nhưng cậu luôn tự cho mình đa tình mà nghĩ vậy . Cậu cũng đơn thuần chấp nhận những điều đó từ anh. Cả hai cũng có những lần hẹn hò đi chơi rồi đi ăn,đi công viên nhưng cũng có thể chỉ mình cậu coi đó là hẹn hò. Điều quan trọng là Anh và cậu chưa có người nào từng thừa nhận tình cảm với đối phương.
Vương Nguyên vẫn thường ngây ngốc nhớ tới trò chơi "Wua ai ni " hồi trước rồi một mình tự cười bản thân đã vui vẻ tới mức không thể che giấu khuôn mặt thẹn thùng khi được anh hướng tới mình mà nói "Wua ai ni" . không ai có thể nghĩ rằng khi cậu đối anh mà nói câu đó chính là tình cảm từ đáy lòng, là cậu thích anh , thích nhiều lắm. Rất tiếc là anh không nhận ra. Rồi lại giật mình mà nhớ tới TFteen Go với trò chơi đoán chữ , cậu luôn tự hỏi tại sao anh không gợi ý câu đó để cậu đoán , hay anh chán ghét đối với mình liên quan tới từ "wua ai ni",chính cậu biết câu đó gợi ý rất dễ mà, tại sao anh không nói ra gợi ý, tại sao lại không để cậu đoán, tại sao không để cậu đưa ra đáp án...
Lặng lẽ bước những bước nhẹ , dù mùa hè nhưng từng đợt gió thổi qua người khiến cậu không thoát khỏi cảm giác có chút lạnh. Thật sự rất nhớ anh. Chỉ mới xa 3 ngày thôi , tại sao lại nhớ anh như vậy. Anh chỉ là đi tham dự Hội nghị Liên học sinh toàn quốc thôi mà rồi sẽ sớm về. 3 ngày trước còn cùng nhau tham gia chương trình Khang hy đến đây mà .
Vương Nguyên cười thầm nhớ đến anh lúc đó . Khi Tiểu S tỷ hỏi có phải Vương Tuấn Khải anh với Vương Nguyên cậu thân nhau hơn không , anh đã ngay lập tức nói không có, cả ba đều thân như nhau. Cậu biết đó là câu trả lời tốt nhất, phù hợp nhất , nếu là cậu cũng sẽ trả lời như thế nhưng trong lòng lại không kìm được mà nhẹ thắt lại, vô thức mà hy vọng anh sẽ trả lời một từ "Vâng" vì cậu đơn giản nghĩ hai người chơi lâu hơn, tiếp xúc nhiều hơn, ở cùng nhau lâu hơn. Cũng đơn giản vì cậu hy vọng đối với anh cậu quan trọng hơn. trong lòng tự cười mình một cái, bên ngoài vẫn niềm nở cười mà nói "như nhau" . Đối với Thiên Tỉ cậu cũng rất quý trọng chỉ là như một người bạn thân chứ không như đối với anh.
Về tới phòng nghỉ của cả ba, mở cửa ra,cậu không nghĩ là sẽ được nhìn thấy anh ngồi trên sofa như lúc này. Đúng rồi, hôm nay anh về mà nhỉ? nhưng anh đã không nói với cậu , anh đã không nhắn tin cho cậu. Mặc dù đã biết trước anh sẽ về, cũng đã tự thân mình đi ra ngoài mua thức ăn cho anh nhưng cũng nghĩ là sẽ được gặp anh , nhìn thấy anh như vậy. Chạnh lòng mà nhìn anh lạnh lùng ngồi đó,không nói gì cũng chẳng chủ động chào hỏi với mình một câu. Mới 3 ngày thôi mà , sao lại khác vậy, sao anh không vui vẻ nhìn em như lúc trước ? tại sao không vui đùa bắt chuyện với em ??? lặng lẽ nhìn Vương Tuấn Khải. Miệng nặng nề không nhếch nổi một nụ cười, càng nhìn anh lòng càng nặng trĩu. Đau. Bước từng bước đến trước mặt anh, vẫy vẫy bàn tay nhỏ gầy trước mặt anh mang ý chào hỏi nhưng... Vương tuấn khải vẫn một mặt lạnh không nhìn cậu. Anh bây giờ còn lạnh lùng với cậu nữa à? còn tăng cấp độ lạnh nữa chứ? Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên rồi lại nhìn Vương Tuấn Khải, nhẹ nói với anh" Vương Nguyên về rồi kìa!" anh vẫn không nói gì. Thiên Tỉ e ngại nhìn, nói với Tuấn Khải "cậu ấy chào anh kìa" rồi lặng lẽ bước ra ngoài tạo không gian riêng cho hai người. Dù không nói gì nhưng Thiên Tỉ lại hiểu rõ tình cảm hai người bạn của mình đối với đối phương như thế nào,vị trí của đối phương trong lòng đặc biệt như thế nào, chỉ là không ai nói ra, và mỗi người lại nghĩ người kia không như mình thôi. Đúng là ... ai khi có tình cảm cũng ngốc như thế à ?
Vương Nguyên tĩnh lặng nhìn Vương Tuấn Khải không nói gì, khó chịu trong lòng mà cất bước muốn đi ra ngoài . "Vương Nguyên Nhi" giọng trầm lạnh của Vương tuấn Khải đột nhiên cất lên khiến cậu giật mình mà dừng bước , không tự chủ mà quay đầu lại nhìn anh, Anh đang nhìn cậu chăm chú. Miệng cậu như dính chặt vào nhau, cậu cũng run người mà nhìn anh chằm chằm. "Lại đây" cậu không tự chủ mà ngoan ngoãn nghe lời anh mà bước tới , đứng trước anh mà tiếp tục nhìn anh không nói gì. Vương Tuấn Khải lại chăm chú nhìn, khuôn mặt không biểu cảm, chỉ có ánh mắt nhìn như muốn nói lại như không. Nhóc con này lại nghĩ tới chuyện gì rồi. Vương Tuấn Khải đợt nhiên cầm lấy hai tay Vương Nguyên kéo nhẹ cậu vào trong lòng mà ôm chặt, đầu nhẹ tựa vào bờ vai cậu, thả lỏng người mà hít lấy hương thơm từ người cậu. Vương Nguyên bất ngờ rơi vào vòng tay anh chỉ biết thẫn thờ ngồi trong lòng anh , tiếp tục im lặng không nói gì . Cảm nhận anh dụi dụi nhẹ đầu lên vai , từng hơi thở anh đều đều tỏa ra nơi hõm vai ,cậu lại không tự chủ được mà tận hưởng cảm giác hạnh phúc ,trong lòng như có dòng chảy ấm áp . Cậu vui lắm , thích lắm cảm giác này , cậu thích lắm mỗi lần anh ôm cậu và dụi vào người cậu như vậy , tựa như con mèo nhỏ vậy. Nhẹ nhàng vòng tày ôm lại anh, cậu cũng nhè nhẹ mà dụi vào hõm vai anh,lắng nghe từng nhịp đập nơi lòng ngực. Ấm áp quá . Bình yên quá. Hơi thở ấm nóng nơi hõm vai cậu dần dần chuyển đến tai, làm cho cậu không tránh khỏi cảm giác run người. Anh phà hơi thở vào cái tai đang dần đỏ lên, nhẹ cười mà thì thầm bên tại cậu " Anh không cần nhất thiết phải nói ra thì em cũng hiểu mà, đúng không?" nhìn nhóc con trong lòng không động tĩnh gì, chắc lại nghĩ gì rồi , anh tiếp tục thì thầm" Sau này không cho phép em khi anh đi xa về mà không được gặp em đầu tiên" lặng lẽ nhìn người trong lòng đang gật đầu nhè nhẹ , cái đầu nhỏ như muốn chui vào hõm vai anh, thanh âm nhẹ thoát ra '' Ừm". Vương tuấn Khải miệng mỉm cười tiếp tục thầm thì " Không cho phép em đi ra ngoài một mình, nhất là buổi tối", cái đầu nhỏ lại gật nhẹ một cái, thanh âm lại nhẹ cất một tiếng "Ừm", Vương Tuấn Khải miệng cười lộ răng hổ phà một hơi đậm vào tai người trong lòng, thì thầm "Có nhớ anh không?" vui vẻ nhìn cái đầu nhỏ tiếp tục gật nhẹ rồi thanh âm nhỏ "Ừm" lại cất lên. Ừm xong Vương nguyên mới giật mình,cả người cứng đơ , cảm nhận người càng lúc càng căng thẳng ,đến mức không dám thở mạnh. Vương Tuấn Khải vui vẻ cảm nhận người trong lòng đang căng thẳng tới mức cứng người , không kìm được yêu thương trong lòng mà âu yếm vuốt nhẹ tấm lưng gầy, đầu lại dụi nhẹ vào hõm vai người trong lòng mà nói nhỏ " Anh cũng rất nhớ em!"Nghe thanh âm trầm ấm nhẹ nhàng như rót mật vào tai chảy vào trong lòng,Vương Nguyên mắt nóng lên thiếu điều chảy nước, trong lòng như nở hoa , hai cánh tay ôm anh xiết nhẹ thêm, đầu dụi vào người anh chìm hẳn vào hõm vai anh, cảm nhận từng hơi ấm quen thuộc của anh_người mà cậu yêu thương nhất. Là cậu suy nghĩ nhiều rồi, như thế này là đủ rồi , không cần điều gì khẳng định cả , chỉ cần luôn có anh ôm câu như này, luôn được cảm nhận hơi ấm của anh như thế này,lắng nghe thanh âm ấm áp của anh bên tai như thế này là đủ rồi, dù tiếp tục mập mờ cũng được, cậu chấp nhận, miễn rằng luôn có anh bên cạnh. cảm nhận vòng tay ấm áp đang dần xiết lại, cái đầu nhẹ nhàng dụi trên vai, những sợi tóc mềm vờn nhẹ trên cổ, từng hơi thở ấm nóng phả vào vai chảy vào trong lòng. Vương Nguyên không kìm được hạnh phúc, miệng nhẹ mỉm cười, dụi vào trong lòng vương Tuấn Khải thì thầm :
-" Vương Tuấn Khải"
-"hửm?"
-"em rất nhớ anh!".
~~~~~~~~~~~~《END》~~~~~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro