Chương 13.2
Tôi đang thu dọn tập vở
- Ê, thằng Khánh nó kìa, ngay trước cổng ấy
Tôi cùng đám bạn chạy ra xem. Quả đúng là cậu, khùng điên gì mà xuất hiện ở đây vậy chẳng biết. Tôi bỏ vào trong thu sách vở
Chiều, tôi nhận được tin nhắn trên zing của Khánh
Buzz!!!
Khánh: Hi
Khánh: Sao không trả lời
Thy: Tui không thấy thông báo, vừa mới mở chat lên thôi
Khánh: Ừ
Thy: Có gì không
Khánh: Hôm nay có gì không
Thy: Không. Mà cuối giờ ông tới trường chi vậy
Khánh: Mua bánh tráng
Thy: Ông cũng rảnh quá ha
Khánh: Hihi
Thy: Lỡ cô la thì sao. Sáng tui xin cô ông bị bệnh đấy, hại người vừa thôi
Khánh: Sao bà biết
Thy: Su nói. Su không chịu xin phép nên tui xin giùm, không lại có chuyện
Khánh: Cảm ơn
.......,..,
Thì tụi tôi vẫn nói chuyện bâng quơ một hai câu, chẳng đâu vào đâu cả. Nhưng tôi cũng đã hoang tưởng như thế (ngày ấy lắm mơ mộng mà) chắc cậu ấy.... nhớ, muốn nói chuyện với tôi. Bất giác, hình như tôi vừa trả lời vừa mỉm cười. Hạnh phúc.
Đôi khi chỉ một câu nói đủ khiến ta vui vẻ. Nhưng cũng đôi khi, một cử chỉ thôi làm ta đau thắt lòng....
Cậu cũng vậy. Là gió nhỉ. Lúc nhẹ nhàng, dễ chịu vô cùng. Khi mạnh bạo, giá lạnh cắt da. Và, bởi là gió, cậu bay đi.
-------------
*Sáng hôm sau*
Có lẽ chuyện Khánh không đi học sẽ không là gì cả nếu cô không nhìn thấy cậu ấy trước cổng trường hôm qua. Nhưng mọi chuyện đã rồi...
Và mọi chuyện cũng chẳng có gì để kể nếu như không có
- Khánh, sao hôm qua không đi học - Cô
- Dạ....
- Tại sao lại đứng truớc cổng trường, mặc đồ học sinh nữa
- Dạ...
Cậu ta gãi gãi đầu, mặt tỏ vẻ hối lỗi. Nhưng tôi biết rõ, với cậu mọi chuyện chẳng là gì cả
- Thy
- Dạ
- Sao hôm qua con bảo Khánh bệnh
- Dạ - tôi bối rối - Nó bảo vậy mà
Cô có ý khó chịu. Nhưng cuối cùng cô vẫn để tôi ngồi xuống, không tra hỏi nữa, xử lý Khánh riêng
--------
Mọi thứ vẫn diễn ra như thế. Lúc Khánh vui vẻ cười nói với tôi, có khi trầm mặc, mấy ngày liền không ngó đến tôi. Nhưng, không kiểm soát, mắt tôi vẫn nhìn về phía cậu ấy.
Tôi nghe mấy bạn Khánh - chơi - thân - hơn - tôi nói xấu cậu ấy. Tôi khó chịu vô cùng. Cũng phải thôi. Tôi giận các bạn ấy không đối xử tốt với Khánh. Tôi sợ cậu ấy quá tin tưởng sẽ tổn thương. Cho nên, tôi đã, một lần nữa lập lại mọi thứ đã từng diễn ra, những thứ tới biết trước nếu thích Khánh, môt ngày nào đó sẽ xảy ra. Biết trước đấy nhưng tôi không thể làm gì được
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro