4
1.
Những tháng ngày cấp ba trôi qua như một giấc mơ dài. Hùng và Dương vẫn giữ thói quen gặp nhau mỗi ngày, nhưng những cảm xúc trong lòng họ đã thay đổi theo thời gian. Đó là một thứ cảm giác khó nói thành lời, như ánh sáng hoàng hôn kéo dài trên bầu trời, vừa dịu dàng lại vừa quyến rũ, nhưng lại mang trong mình một nỗi lo lắng âm ỉ mà chẳng ai có thể thấu hiểu.
Một chiều cuối năm học, khi Hùng vừa trở về từ lớp học thêm, Dương đợi cậu dưới gốc cây phượng như mọi khi. Cảnh vật xung quanh vẫn như thế, nhưng trong ánh mắt của Dương có một điều gì đó khác biệt. Dương nhìn Hùng, một lúc lâu, như thể muốn ghi nhớ từng khoảnh khắc ấy, như thể có điều gì đó không thể nói thành lời.
Hùng ngẩng đầu nhìn, nụ cười vẫn tươi rói trên môi, nhưng trong đôi mắt ấy, có một thứ gì đó ẩn sâu—sự trưởng thành. Cậu đã bắt đầu nhận ra những thay đổi trong mối quan hệ này, nhưng chẳng ai nói ra, tất cả chỉ im lặng chờ đợi.
"Anh Dương..." Hùng ngập ngừng gọi, đôi mắt sáng nhưng lại có chút e dè. "Em cảm thấy, sau khi tốt nghiệp, mọi thứ sẽ thay đổi đúng không?"
Dương nhìn cậu, chợt cảm thấy lòng mình dâng lên một cảm giác khó tả. Đúng vậy, mọi thứ sẽ thay đổi, nhưng liệu rằng điều đó có phải là điều tốt không?
"Có thể..." Dương đáp, giọng anh trầm lắng. "Nhưng dù có thay đổi thế nào, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau."
Hùng mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp lạ thường. Những lời nói ấy, những cử chỉ ấy của Dương, tất cả như là một lời hứa ngầm, không cần phải nói ra. Cả hai biết, dù tương lai có đưa họ đến đâu, họ sẽ luôn bên nhau.
Và rồi, ngày tốt nghiệp cũng đến, mang theo sự chia tay với thời thơ ấu. Nhưng với Hùng và Dương, mối quan hệ này không phải là kết thúc—mà là một sự khởi đầu mới.
2.
Sau khi tốt nghiệp, con đường của Hùng và Dương chia rẽ ra. Mỗi người đều có những ước mơ và hoài bão riêng, nhưng lại có một điều chung—họ đều không thể tách rời nhau.
Dương, với vẻ ngoài lạnh lùng và khí chất mạnh mẽ, nhanh chóng gia nhập vào một công ty giải trí lớn. Anh có vẻ ngoài phù hợp với hình ảnh ngôi sao, nhưng càng ngày anh càng cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống xa rời những gì mình thực sự muốn. Những buổi huấn luyện khắc nghiệt, những lịch trình dày đặc khiến Dương dần nhận ra rằng mình đang đánh mất bản thân.
Trong khi đó, Hùng, với nét ngây thơ và sự tươi mới của mình, không hề chậm chân. Cậu được một công ty giải trí khác phát hiện và mời gia nhập. Khác với Dương, Hùng vẫn giữ được sự vui vẻ và vô tư. Cậu không cảm thấy áp lực gì từ thế giới giải trí, dù mọi thứ xung quanh cậu đều lạ lẫm và đầy thử thách.
Dù đi hai con đường khác nhau, nhưng mỗi khi có dịp, họ vẫn luôn gặp nhau. Những buổi tối sau khi kết thúc công việc, họ cùng nhau trò chuyện, chia sẻ những khó khăn trong nghề, những áp lực và sự cô đơn mà giới giải trí mang lại.
Một ngày nọ, khi cả hai đang ngồi trong một quán cà phê nhỏ sau buổi tập, Dương nhìn Hùng, đôi mắt anh sâu thẳm như đang suy tư điều gì đó. "Em... cảm thấy thế nào về công việc này?"
Hùng nhún vai, nhấp một ngụm cà phê rồi cười tươi: "Cảm thấy rất vui, anh Dương à! Em sẽ làm mọi thứ hết mình, không sợ khó khăn đâu!"
Dương nhìn cậu, ánh mắt đầy sự trân trọng. Anh biết, với Hùng, mọi thứ đều đơn giản và dễ dàng. Còn với anh, việc đứng dưới ánh đèn sân khấu lại là một thử thách lớn. Những lần hát trước hàng nghìn người, những buổi phỏng vấn mà anh phải giữ một vẻ ngoài hoàn hảo—tất cả đều khiến anh cảm thấy mệt mỏi và cô đơn.
"Em sẽ thành công," Dương nói nhẹ nhàng, nhưng trong ánh mắt ấy, lại chứa đầy sự lo lắng. "Chỉ là, đừng để công việc thay đổi con người em."
Hùng cười khúc khích, gạt nhẹ lời nói của Dương đi. "Anh cứ lo xa quá! Em vẫn là Hùng mà anh biết thôi."
Dương không nói gì thêm, chỉ nhìn Hùng với ánh mắt khó tả. Anh không thể nói ra cảm xúc trong lòng mình, không thể giải thích được sự lo lắng của bản thân. Anh chỉ muốn Hùng luôn vui vẻ, luôn là cậu bé ngây ngô, hồn nhiên như ngày nào.
Một thời gian sau, cái tên "Hùng & Dương" bắt đầu được biết đến trong giới giải trí. Họ không chỉ là đồng nghiệp mà còn là một cặp bạn thân nổi bật trên các phương tiện truyền thông. Những khoảnh khắc thân mật, những ánh mắt trao nhau trong các sự kiện dần trở thành chủ đề nóng trên các trang mạng xã hội.
Fan bắt đầu gọi họ là cặp đôi "bí mật" trong giới giải trí, vì những hành động thân thiết nhưng đầy ẩn ý của họ. Một cái vỗ vai nhẹ nhàng, một cái nắm tay thoáng qua, hay những ánh mắt đong đầy tình cảm mỗi khi đứng cạnh nhau—tất cả đều khiến người hâm mộ không khỏi nghi ngờ và mong đợi.
Hùng và Dương không nói gì về những tin đồn đó. Dù sao, họ cũng đã quá quen với việc bị soi mói bởi giới truyền thông. Nhưng có một điều họ biết chắc chắn—cảm xúc giữa họ càng ngày càng phức tạp.
3.
Những năm tháng bước chân vào giới giải trí không dễ dàng như Hùng tưởng tượng. Mọi thứ không chỉ có ánh hào quang lấp lánh, mà còn là những áp lực vô hình đến từ sự kỳ vọng của công chúng, những hợp đồng ràng buộc, và cả những mối quan hệ lợi ích.
Nhưng dù có bận rộn thế nào, mỗi khi Hùng nhìn sang bên cạnh, vẫn luôn có Dương ở đó.
Dương ngày càng nổi tiếng, anh debut với vai trò ca sĩ solo và nhanh chóng trở thành một cái tên đình đám trong làng giải trí. Khí chất lạnh lùng, giọng hát trầm ấm và phong cách trình diễn cuốn hút khiến anh thu hút một lượng fan hâm mộ khổng lồ. Nhưng đối với những ai quen biết anh từ trước, Trần Đăng Dương vẫn là Trần Đăng Dương của năm nào—ít nói, trầm tĩnh, và đặc biệt rất thích dính lấy Hùng.
Hùng thì khác, cậu chọn con đường trở thành một diễn viên. Với ngoại hình đẹp đến mức làm người ta lầm tưởng là bước ra từ một bức tranh, cậu nhanh chóng lọt vào mắt xanh của các đạo diễn lớn. Mặc dù ban đầu chỉ đóng vai phụ, nhưng với khả năng diễn xuất tự nhiên cùng với sự chăm chỉ, tên tuổi của Hùng ngày càng bay cao.
Cậu thường xuyên xuất hiện trên màn ảnh, trong các bộ phim truyền hình đình đám, trên các show tạp kỹ, và thậm chí còn được mời làm gương mặt đại diện cho nhiều thương hiệu nổi tiếng. Và điều đáng nói nhất là—bất cứ nơi nào có Hùng, nơi đó cũng sẽ có Dương.
Một hôm, cả hai cùng xuất hiện trong một buổi lễ trao giải danh giá. Hùng nhận được giải "Diễn viên triển vọng của năm", còn Dương đoạt giải "Nam ca sĩ xuất sắc nhất". Cả hai lần lượt bước lên sân khấu nhận giải trong sự reo hò của người hâm mộ.
Khoảnh khắc khi Hùng cầm cúp trên tay, đôi mắt cậu sáng rực như một đứa trẻ tìm thấy kho báu. Nhưng ngay khi bước xuống khỏi sân khấu, Dương đã chờ sẵn, không nói gì nhiều mà chỉ giơ tay xoa nhẹ mái tóc cậu.
"Làm tốt lắm."
Hùng chớp mắt, cười tít mắt: "Anh cũng vậy, nam ca sĩ xuất sắc nhất nha!"
Nhưng điều khiến dân mạng phát cuồng chính là khoảnh khắc sau đó—khi Dương bất ngờ đưa tay lau nhẹ vệt son trên khóe môi Hùng.
Chỉ một hành động nhỏ, nhưng máy quay đã kịp bắt trọn khoảnh khắc đó, và internet ngay lập tức bùng nổ.
Từ hôm ấy, hashtag #HùngDương_Couple leo thẳng lên top trending. Fan gọi họ là "cặp bạn thân đỉnh nhất showbiz", nhưng cũng không ít người nghi ngờ về mối quan hệ giữa hai người. Những video phân tích cử chỉ của Dương với Hùng xuất hiện tràn lan trên mạng xã hội, thậm chí có người còn cắt ghép lại tất cả khoảnh khắc "mập mờ" của họ từ trước đến nay.
Nhưng khi phóng viên hỏi, Dương chỉ trả lời bằng một câu quen thuộc:
"Chúng tôi là bạn thân."
Hùng thì hoàn toàn khác, cậu thích đùa giỡn với fan, thậm chí còn lên mạng "combat" với những bình luận trêu ghẹo mình. Một lần nọ, có fan ghép ảnh hai người và bình luận:
"Không giấu được nữa đâu, hai anh công khai luôn đi!"
Hùng đáp lại ngay:
"Tôi cũng đang đợi ảnh công khai đây."
Bình luận này ngay lập tức khiến cộng đồng mạng bùng nổ, nhưng khi báo chí hỏi lại, Hùng chỉ nhún vai cười trừ:
"Đừng tin mấy gì tôi nói trên mạng."
Nhưng Dương thì khác. Anh không bao giờ lên tiếng đính chính hay phủ nhận bất cứ tin đồn nào. Chỉ cần Hùng ở đâu, anh sẽ luôn xuất hiện bên cạnh, như một sự hiển nhiên.
Dù vậy, càng ngày, những hành động của Dương dành cho Hùng càng trở nên rõ ràng hơn.
Những vết đỏ trên cổ Hùng xuất hiện trong các sự kiện... Những lần Dương vô thức kéo Hùng sát lại gần trước ống kính... Những ánh mắt tràn đầy cảm xúc mỗi khi họ nhìn nhau trên sân khấu...
Tất cả những điều đó khiến fan không khỏi "bấn loạn", và cái tên "cặp đôi bí ẩn nhất showbiz" lại càng trở nên hot hơn bao giờ hết.
4.
Những vệt đỏ trên cổ Hùng không phải là tai nạn. Nhưng nếu hỏi nguyên nhân từ miệng Hùng, chắc chắn cậu sẽ cười hì hì rồi tìm cách đánh trống lảng.
Sự thật thì... tất cả đều đến từ một người—Trần Đăng Dương.
Hùng đã quá quen với việc Dương thích skinship. Từ bé đến lớn, dù anh có trưng ra bộ mặt lạnh lùng đến đâu thì cái tính nghiện ôm ấp, đụng chạm của anh vẫn không hề thay đổi. Nếu có ai đó chứng kiến cảnh hậu trường của họ, chắc chắn sẽ há hốc mồm khi thấy Dương—một người luôn ít nói và xa cách với tất cả mọi người—lại cứ bám lấy Hùng không rời.
Hùng cũng từng thắc mắc.
"Nè, sao anh cứ thích ôm em hoài vậy?"
Dương bình thản đáp: "Thích thì ôm."
Hùng: "..."
Ừ thì thích thì ôm... nhưng cái kiểu ôm riết đến mức để lại dấu vết trên người cậu thì có hơi quá không vậy?
Mọi chuyện bắt đầu từ một lần nọ, khi cả hai có lịch quay quảng cáo chung cho một nhãn hàng thời trang. Bộ trang phục mà Hùng phải mặc là áo sơ mi trắng, cổ áo hơi rộng, để lộ một phần xương quai xanh quyến rũ.
Lúc đứng trong phòng chờ, Dương ngồi trên sofa, lười biếng nhìn Hùng chỉnh trang phục trước gương. Nhưng khi ánh mắt anh lướt đến khoảng da thịt lộ ra nơi cổ cậu, một cảm giác khó chịu lạ lùng bỗng dâng lên.
Hùng lúc này vẫn vô tư không để ý. Cậu quay lại, cười hì hì:
"Đẹp trai không?"
Dương không trả lời, chỉ đứng dậy bước đến gần. Trước khi Hùng kịp phản ứng, Dương đã kéo cậu lại gần, cúi đầu cắn nhẹ lên cổ cậu một cái.
"A! Anh làm gì vậy?!" Hùng giật mình đẩy Dương ra, nhưng đã quá muộn. Một vệt đỏ nhàn nhạt nhanh chóng xuất hiện trên làn da trắng nõn của cậu.
Dương thản nhiên như không, chỉ nhướn mày: "Đánh dấu."
Hùng: "???"
Cậu trừng mắt nhìn Dương, nhưng gương mặt người kia vẫn dửng dưng như chẳng có chuyện gì xảy ra.
"Anh bị gì vậy trời? Anh nghĩ em là cún con của anh hả mà còn đánh dấu?!"
Dương nhếch môi cười nhẹ, nhưng ánh mắt anh sâu thẳm, mang theo một chút bá đạo và nguy hiểm.
"Ừ. Em chính là của anh."
Sau lần đó, những vệt đỏ đáng ngờ trên người Hùng liên tục xuất hiện. Khi thì ở cổ, khi thì ở xương quai xanh, thậm chí có lần còn thấp thoáng nơi bờ vai. Mỗi khi fan phát hiện và đặt câu hỏi, Hùng chỉ có thể cười cười chống chế:
"Do dị ứng thôi."
"Lỡ va phải đâu đó ấy mà."
Nhưng tất nhiên, chẳng ai tin.
Còn Dương, mỗi khi nhìn thấy những dấu vết đó trên màn ảnh, khóe môi anh lại khẽ cong lên.
Anh chẳng cần nói gì cả. Chỉ cần để lại dấu vết của mình, thế là đủ.
Nhưng không chỉ dừng lại ở đó. Tình cảm của họ dần thay đổi theo cách mà ngay cả Hùng cũng không thể ngờ tới.
Cậu đã quen với việc Dương luôn chăm sóc mình, nhưng có một ngày, cậu chợt nhận ra—những hành động đó không còn đơn thuần là sự quan tâm giữa hai người bạn thân nữa.
Dương đối với người khác thì lãnh đạm, nhưng với cậu lại cực kỳ kiên nhẫn. Anh không bao giờ tức giận với Hùng, dù cậu có quậy phá hay làm loạn đến mức nào. Những lần Hùng bị ốm, chính Dương là người lặng lẽ mang thuốc đến. Những lần Hùng bị antifan công kích trên mạng, chính Dương là người âm thầm bảo vệ cậu khỏi những lời chỉ trích cay độc.
5.
CHƯƠNG 4 (tiếp tục): GIA NHẬP GIỚI GIẢI TRÍ
Hùng không biết từ khi nào mà Dương lại trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình.
Cậu có thể hồn nhiên đùa giỡn với fan, cãi nhau ầm ĩ trên mạng xã hội, nhưng chỉ cần quay đầu lại, Dương vẫn luôn đứng đó. Một cách lặng lẽ, một cách kiên trì, chưa từng rời đi.
Lúc trước Hùng vẫn nghĩ, có lẽ do cả hai chơi thân từ bé nên Dương mới chăm sóc mình nhiều như vậy. Nhưng rồi cậu dần nhận ra—Dương chưa từng đối xử với ai khác như vậy.
Anh luôn giữ khoảng cách với mọi người, ngay cả những đồng nghiệp thân thiết cũng không thể đến quá gần. Nhưng khi ở cạnh Hùng, Dương lại khác hẳn.
Anh sẽ đưa tay giúp cậu chỉnh lại cổ áo, sẽ thuận tay nắm cổ tay cậu kéo đi giữa đám đông, sẽ luôn giữ một khoảng cách đủ gần để bất cứ lúc nào cũng có thể bảo vệ cậu.
Nhưng điều khiến Hùng thực sự hoang mang là—ánh mắt của Dương mỗi khi nhìn cậu.
Không phải là ánh mắt của một người bạn thân đơn thuần, cũng không phải ánh mắt của một người anh trai.
Mà là ánh mắt của một người đàn ông đang yêu.
Có một lần, cả hai tham gia chung một chương trình thực tế. Trong một thử thách, Hùng phải bịt mắt đoán đồ vật, còn Dương thì đứng bên cạnh hướng dẫn.
"Đưa tay ra."
Hùng làm theo, nhưng vừa chạm vào món đồ trong hộp thì giật mình vì cảm giác là lạ.
"Hả? Gì vậy? Sao mềm mềm thế?"
Dương cười nhẹ: "Em đoán thử xem."
Hùng nhíu mày, xoa nắn một lúc rồi bật thốt: "Giống môi người quá vậy?!"
Dương cười nhạt, sau đó cúi xuống, ghé sát tai Hùng, giọng trầm thấp:
"Không phải. Nhưng nếu em muốn thử cảm giác thật thì anh có thể giúp."
Hùng: "..."
Cậu mở bừng mắt, tháo bịt mắt ra, trừng Dương đầy cảnh giác.
"Anh lại giỡn gì nữa đó?!"
Dương nhún vai, vẻ mặt vô tội, nhưng khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười đầy ẩn ý.
Hùng đỏ mặt, lầm bầm: "Cái đồ nguy hiểm..."
Chẳng biết có phải do chương trình hay không, nhưng từ hôm đó, Dương bắt đầu táo bạo hơn.
Không còn chỉ là những lần chạm tay vô tình, mà đã trở thành những cái ôm công khai trước ống kính, những lần kề sát đầy ám muội, thậm chí có lần còn cố ý vòng tay ôm eo Hùng khi cả hai cùng chụp ảnh.
Fan thì thích thú la hét, còn Hùng thì méo mặt.
"Anh làm gì vậy?!"
Dương nhàn nhạt đáp: "Pose dáng thôi."
Pose dáng cái đầu anh á! Ai lại pose dáng mà dán cả người sát rạt thế này?!
Hùng tức lắm, nhưng nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên môi Dương, cậu bỗng nhiên không thể nói ra lời từ chối.
Và rồi, có một đêm nọ, khi cả hai vừa kết thúc một buổi chụp hình dài, Dương đột nhiên kéo Hùng vào góc khuất trong phòng chờ.
Hùng chưa kịp phản ứng thì Dương đã cúi xuống, ghé sát môi cậu.
Cả thế giới như ngừng lại.
Hùng có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng phả nhẹ trên da mình, đôi mắt sâu thẳm của Dương phản chiếu hình ảnh của cậu.
"Dương...?"
Dương không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve đường viền xương quai xanh của cậu, nơi đang hằn lên một vệt đỏ nhạt.
"...Em có biết không?" Dương khẽ thì thầm. "Anh chưa từng có ý định che giấu."
Hùng ngẩn người.
Dương khẽ cười, cúi đầu, để lại một nụ hôn nhẹ lên vệt đỏ ấy.
"Anh chỉ đang chờ em nhận ra thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro