chap 2 : Hội nghị thường niên
Mỗi năm một lần, khi ánh nắng tháng tám soi rọi lên cả hai thế giới - thế giới loài người và thế giới siêu nhiên - các thế lực quyền năng nhất trong "giới" lại tụ hội tại sự kiện trọng đại nhất năm:
Hội nghị Đông-Tây. Đây không đơn thuần chỉ là một cuộc họp để bàn bạc hay báo cáo tình hình; nó là nơi quyền lực, tham vọng, và những bí mật ẩn giấu được đưa ra ánh sáng, nơi mọi lời nói có thể tạo nên liên minh hoặc phá vỡ hòa bình mong manh
"Giới" - một thế giới song hành với nhân loại, tồn tại trong bóng tối và lặng lẽ điều khiển cục diện từ phía sau. Không phải ai cũng biết về nó, càng không thể bước vào nếu không mang trong mình dòng máu đặc biệt hoặc sức mạnh phi thường
Các tộc Yokai, Elf, Goblin, và cả những sinh vật xa xưa hơn như rồng, đều chọn cách ẩn dật giữa thế giới loài người, che giấu bản thân giữa những ngọn núi sâu, các khu rừng hẻo lánh, hoặc trong những chiều không gian kỳ bí
Nhưng không phải thế lực nào cũng chọn sự im lặng. Những thực thể mạnh mẽ nhất, như các thiên thần nơi Thiên Đàng hay ác quỷ tại Địa Ngục, cai quản những thứ nguyên riêng biệt và là các thế lực hàng đầu trong "giới"
Hội nghị Đông-Tây là cơ hội duy nhất để họ, những kẻ vốn chẳng mấy thân thiện, ngồi chung bàn và đối mặt với những vấn đề lớn nhất ảnh hưởng đến cả hai thế giới
Và năm nay, nơi tổ chức hội nghị không phải một lâu đài nguy nga, không phải một cánh rừng bí ẩn, mà là Takamagahara - thứ nguyên linh thiêng của Thần Tộc Nhật Bản
Ẩn mình trên những tầng mây, nơi ánh sáng vàng óng hòa cùng sắc đỏ huyền bí của những ngọn đèn thần linh, đây không chỉ là một địa điểm mà còn là biểu tượng của quyền uy cổ xưa
Hơn hai mươi thế lực lớn, mỗi thế lực mang theo sức mạnh và lòng kiêu hãnh riêng, sẽ bước chân vào cuộc họp này. Những lời phát biểu cẩn trọng, ánh mắt dò xét, và những cái bắt tay lạnh lùng sẽ lấp đầy khán phòng
Nhưng sâu trong không khí trang nghiêm ấy, ai biết được những mưu đồ ngấm ngầm nào đang chờ đợi để bùng phát?
-Chẳng có gì khó chịu hơn việc bị kéo vào một cuộc họp mà mình chẳng muốn dính dáng
Shinen gập chiếc điện thoại lại, thở dài khi giọng nói của ông nội - Ankoku Ryujirou - vẫn còn vang vọng trong đầu. Không cần biết bận rộn thế nào, cậu cũng phải tham gia hội nghị thường niên lần này. Đó không phải yêu cầu, mà là mệnh lệnh
Gia tộc Ankoku, một trong những trụ cột của thế giới siêu nhiên ở Nhật Bản,chưa bao giờ khoan nhượng với những ai xem nhẹ trọng trách của mình. Là người thừa kế, Shinen đã quen với áp lực này, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu thích thú
Ông nội cậu, ngoài việc là gia chủ hiện tại của gia tộc, còn là một trong các Nguyên Lão của Hội Đồng Âm Dương Sư - một thế lực hàng đầu trong "giới."Mà do cậu là người thừa kế gia tộc, cháu trai của một Nguyên Lão Hội Đồng Âm Dương Sư, và quan trọng nhất - một Âm Dương Sư Cấp Chiến Lược
Cấp bậc này không chỉ là danh xưng. Những người đạt tới đây đều là huyền thoại sống, những chiến binh có thể một mình hủy diệt cả một quốc gia. Nhưng thay vì cảm thấy vinh dự,Shinen chỉ thấy phiền phức
Những con người sở hữu sức mạnh đặc biệt ở Nhật Bản được chia làm hai loại: Âm Dương Sư và Siêu Năng Giả. Âm Dương Sư những người điều khiển "Thuật Thức," sức mạnh phát triển theo một hệ thống rõ ràng
Trong đó, "Thiên Sinh Thuật Thức" là thứ sức mạnh độc nhất, sinh ra cùng với chủ nhân, còn "Tương Truyền Thuật Thức" là thứ được truyền thừa qua nhiều thế hệ,tượng trưng cho di sản của gia tộc
Ngược lại, Siêu Năng Giả là một nhóm đầy hỗn loạn. Sức mạnh của họ hoàn toàn bản năng, không hề có lộ trình phát triển cụ thể như Thuật Thức. Đặc biệt, sức mạnh của họ thường gắn liền với cảm xúc mãnh liệt, và đôi khi, một Siêu Năng Giả không kiểm soát được cảm xúc có thể gây ra thảm họa khôn lường
Dẫu vậy, Shinen nằm ngoài cả hai loại đó. Sức mạnh của cậu được xếp vào hàng "tối mật," một bí ẩn mà ngay cả Hội Đồng cũng không dễ dàng chạm tới
Hội nghị Đông-Tây năm nay tổ chức ở Takamagahara, thứ nguyên thuộc về Thần Tộc Nhật Bản.Đó sẽ là nơi các thế lực lớn nhất trong "giới" tụ họp để bàn bạc về những vấn đề quan trọng,bao gồm cả các sự kiện ngoài tầm kiểm soát trong thế giới loài người
Dẫu muốn hay không, Shinen biết mình sẽ phải xuất hiện, không chỉ vì ông nội yêu cầu, mà còn vì ánh mắt của cả "giới" đang dõi theo gia tộc Ankoku
-Thôi kệ, làm gì thì làm, miễn là xong sớm
Cậu lầm bầm rồi quay lại với chồng giấy tờ, cố vùi đầu vào công việc như thể để quên đi những gì đang chờ mình phía trước
Ngồi trên chiếc chuyên cơ lấp lánh ánh phép thuật, Rafael ngân nga vài giai điệu tình ca Nhật Bản, đôi mắt ánh lên vẻ phấn khích. Một người Anh chính gốc lại nói tiếng Nhật sành sỏi đến mức hiểu cả giọng địa phương? Khó tin, nhưng đó chính là Rafael - một Otaku thứ thiệt của văn hóa Nhật Bản
Cô không ngần ngại bày tỏ niềm phấn khích
-Nhật Bản! Cuối cùng mình cũng đến Nhật Bản! Chỉ nghĩ đến những con phố đầy màu sắc, những ngôi đền cổ kính và cả núi manga chờ đợi cũng đủ khiến mình bay bổng rồi!
-Tiểu thư hôm nay trông đặc biệt phấn khởi nhỉ?
Giọng Natalie vang lên, pha chút châm chọc, khi cô hầu gái đặt xuống trước mặt Rafael một phần Ribeye Steak nướng hoàn hảo
Rafael cười rạng rỡ, ngồi thẳng người lên như một chú mèo nhỏ đang chờ bữa tiệc
-Ribeye mềm mọng, nướng chuẩn chỉnh, khoai tây bơ thơm lừng và bông cải xanh hấp chín tới, đi kèm ly Cabernet Sauvignon tràn ngập hương vị. Mời tiểu thư dùng bữa
Natalie nói, phong thái không chê vào đâu được
-Tuyệt vời!
Rafael không chờ thêm, cắt ngay một miếng steak đầy đặn và tận hưởng
Nhân tiện, nếu bạn nghĩ việc sở hữu chuyên cơ riêng đã là sang trọng thì bạn sẽ phải ngạc nhiên: Gia đình Rafael không chỉ sở hữu một, mà mỗi thành viên đều có chuyên cơ phép thuật riêng!
Những chiếc chuyên cơ này vận hành hoàn toàn bằng mana, không cần phi công, không cần bản đồ. Chỉ cần nhập điểm đến và bổ sung năng lượng phép thuật, chúng sẽ tự động đưa bạn đến nơi an toàn - tránh mọi vật thể bay trên đường từ cách xa đến tận 50 km
Trong khi Rafael tận hưởng bữa ăn,Natalie bỗng nghiêm giọng
-Tiểu thư, tôi cần nhắc trước điều này
-Hửm?
Rafael ngước mắt lên, vẫn đang nhai miếng steak
-Văn hóa Nhật Bản, đặc biệt ở Takamagahara, khác hoàn toàn với lối sống phương Tây. Ngài Amaterasu cùng các vị thần ở đó cực kỳ khắt khe trong việc đánh giá phong thái, đặc biệt là ăn mặc. Tiểu thư không thể xuất hiện tùy tiện được
Rafael bật cười, cố gắng nuốt trọn miếng steak trước khi đáp lại
-Giống như mấy bậc phụ huynh Châu Á mà cô hay kể ấy hả?
Natalie nhìn Rafael, ánh mắt nghiêm nghị khiến cô gái trẻ hiểu ngay rằng chuyện này không phải trò đùa. Cha của Rafael, Sir Michael, đã dặn đi dặn lại
"Con phải đảm bảo Rafael trông thật chỉn chu khi đến Takamagahara. Đừng để mấy vị thần khó tính đó có cớ mà phàn nàn"
Rafael nhún vai, không hẳn là phản đối nhưng cũng chẳng mấy mặn mà với ý tưởng thay đổi trang phục
-Được rồi, tôi sẽ thay đồ. Nhưng đôi tất Totoro của tôi thì không ai có thể lấy đi đâu, rõ chưa?
Natalie thở dài, lắc đầu bất lực. Cô biết,đi cùng Rafael thì ngày nào cũng là một chuyến phiêu lưu đầy bất ngờ - cả vui vẻ lẫn đau đầu
Chợt,có chuyện bất ngờ xảy ra
Chuyên cơ rung lắc mạnh khiến Rafael suýt làm đổ ly rượu vang của mình. Cô thở dài, dùng phép thuật giữ cả đĩa steak và ly rượu lơ lửng, ánh mắt hướng về Natalie
-Mou,chuyện gì thế Natalie?
Cô hỏi, giọng nửa bực mình, nửa tò mò
Natalie cau mày, lướt tay trên bảng điều khiển ma thuật
-Tôi cũng đang thắc mắc đây, thưa tiểu thư. Chuyên cơ phép thuật này không bị ảnh hưởng bởi những tác nhân tự nhiên. Điều này... chắc chắn là do thứ gì đó bất thường
Natalie không chần chừ ra lệnh
-Kích hoạt hệ thống phòng thủ, bật máy quét chế độ tối đa
Chuyên cơ nhanh chóng chuyển sang trạng thái chiến đấu. Màn hình phép thuật hiện lên hàng loạt dữ liệu, quét toàn bộ bầu trời trong phạm vi hàng chục cây số. Không mây, không bão - chỉ có một thứ hiện ra trên màn hình radar. Và đó là thứ khiến Natalie chết lặng
-Cái gì đây...?
Rafael tò mò nghiêng người tới gần. Cô nhướn mày khi nhìn thấy trên màn hình radar xuất hiện một hình dáng khổng lồ
-Một con cá voi... đang bay?
Natalie lẩm bẩm, khó tin vào mắt mình.
-Bay? Cá voi?
Rafael lập tức bật dậy. Đôi mắt cô ánh lên vẻ háo hức. - Mở cửa ra, tôi phải xem thứ này!
-Tiểu thư! Không được!
Natalie phản đối, nhưng Rafael đã nhanh chóng điều khiển hệ thống mở cửa chuyên cơ
Gió thổi mạnh, nhưng Rafael đứng vững, mái tóc tung bay trong ánh sáng dịu dàng của buổi tối.Con cá voi khổng lồ trước mắt cô dài ít nhất 40 mét, phát ra ánh sáng vàng kim huyền ảo, như một ngôi sao lạc trôi giữa bầu trời đêm.
-Đẹp quá...
Nhưng điều làm Rafael chú ý nhất chính là năng lượng - hoặc đúng hơn là không có năng lượng sống
-Lạ thật.....
Cô lẩm bẩm, đôi mắt đặc biệt bắt đầu phát sáng nhẹ. Đôi mắt này có khả năng nhìn xuyên thấu năng lượng sống của mọi sinh vật, nhưng con cá voi kia... trống rỗng
-Tiểu thư, đó là sinh vật sống đúng không?
Natalie thận trọng hỏi
-Không, không phải. Đây là một tạo vật do ai đó triệu hồi hoặc tạo ra
-Hửm... người kia là ai?
Bên trên lưng cá voi, một bóng người hiện ra. Rafael cố quan sát, nhưng điều khiến cô bất ngờ hơn cả là người này... cũng không có chút năng lượng sống nào
-Một người mà không tồn tại năng lượng sống? Thật vô lý...
Đôi mắt cô lóe lên sự ngờ vực. Đây không phải undead - bóng người kia trông quá bình thường,quá giống một con người. Nhưng trước khi cô kịp suy nghĩ thêm, con cá voi đã đột ngột bơi vào một chiều không gian khác, phá vỡ bầu trời như thể xuyên qua mặt gương, rồi biến mất hoàn toàn
Rafael đứng lặng trong giây lát, đôi môi khẽ nở một nụ cười đầy thích thú.
-Tiểu thư, mọi chuyện ổn chứ?
Natalie hỏi, vẫn đứng trong cabin
Rafael quay trở lại chỗ ngồi, ánh mắt lấp lánh như vừa phát hiện ra một trò chơi mới đầy kích thích
-Không có gì đâuCô cười khẽ. - Chỉ là tôi vừa tìm được thứ thú vị để làm trong chuyến đi này
-Thứ thú vị?
Natalie ngạc nhiên, nhưng cũng không dám hỏi thêm
Trong khi đó, chuyên cơ tiếp tục hành trình, chuẩn bị đáp xuống sân bay quốc tế Osaka. Rafael ngả người ra ghế, trong lòng tràn ngập sự mong chờ. Một người bí ẩn không có năng lượng sống? Cô chắc chắn sẽ gặp lại anh ta
Ankoku Tower,10 tiếng trước khi Rafael và Natalie tới Nhật Bản
Trước cửa Ankoku Tower, chiếc limousine đen bóng mang gia huy gia tộc Ankoku từ từ đỗ lại. Với vẻ ngoài sang trọng và quyền lực, chiếc xe ngay lập tức trở thành tâm điểm trên con phố tấp nập.
-Nhìn kìa, chiếc xe sang quá! Chắc là nhân vật tầm cỡ nào đó đây
Một nhóm nữ sinh thốt lên, ánh mắt không giấu được sự tò mò
-Gia huy kia... trông quen quen, có phải từ Kurayami Zaibatsu không?
Một thanh niên thì thào, cố nhớ lại những gì mình đã từng nghe về tập đoàn lừng danh này
Dù không ai nhận ra người ngồi bên trong, sự hiện diện của chiếc xe cũng đủ để khiến người qua đường bàn tán
Vài người dừng lại nhìn, một số khác kín đáo rút điện thoại chụp ảnh. Tuy nhiên, mọi ánh mắt chỉ dừng ở sự hào nhoáng của chiếc xe chứ không vươn xa hơn
Cánh cửa limousine mở ra, và một người đàn ông bước xuống
Đây là Ankoku Ryujiro, ông nội của Shinen. Dù mái tóc trắng bạc đã lấm tấm dấu vết thời gian, nhưng khí chất uy nghiêm và ánh mắt sắc lạnh như rồng đen vẫn khiến bất cứ ai đối diện cũng phải dè chừng
Tuy nhiên, những người đi đường chỉ liếc qua rồi tiếp tục hành trình của mình. Với họ, người đàn ông ấy cũng chỉ là một quý ông giàu có nào đó bước xuống từ chiếc xe sang trọng
Nhưng bên trong Ankoku Tower, phản ứng hoàn toàn khác biệt
-Đó là ngài Ankoku Ryujiro!
Một nhân viên trẻ tuổi gần như đánh rơi tập tài liệu trên tay khi nhận ra ông
-Ông ấy đến đây làm gì nhỉ? Cựu chủ tịch đã lui về gần 30 năm rồi cơ mà!
Một nhân viên khác thì thào, ánh mắt vẫn đầy ngạc nhiên và kính nể
Không ai trong tòa nhà không biết đến Ankoku Ryujiro. Là cựu chủ tịch Kurayami Zaibatsu và cha của chủ tịch hiện tại,ông không chỉ là một huyền thoại trong gia tộc mà còn là một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn trong lịch sử tập đoàn
Shinen đứng chờ trong sảnh, chỉ biết thở dài khi nhìn thấy ông nội bước vào
-Ông nội, thật sự ông phải đích thân tới đây sao?
Cậu hỏi, giọng pha chút bất mãn
Ryujiro chỉ mỉm cười nhẹ, không trả lời.Ông tiến sâu vào tòa nhà trong sự cúi chào đồng loạt của nhân viên.Những động tác cúi chào tôn trọng nhưng không giấu được chút bối rối khi họ nhìn thấy bộ trang phục có phần kỳ lạ của ông
-Ông à, sao hôm nay không mặc kimono truyền thống như mọi khi?
Shinen nhìn ông mình từ đầu tới chân,vừa bất lực vừa tò mò
Hôm nay, ông nội của cậu mặc một bộ kimono phong cách Taisho, nhưng cái làm Shinen "cạn lời" là việc ông đội một chiếc mũ Fedora, đeo kính đen, trông không khác gì một nhân vật bước ra từ phim noir
-Ta nghĩ lên Tokyo thì cũng nên ăn diện một chút, để cháu trai không bị giới trẻ chê cười
Ryujiro nhấc nhẹ chiếc mũ Fedora, nở một nụ cười điềm đạm nhưng đầy tự tin
Cậu cháu trai thở dài, đưa tay ôm trán
-Cái phong cách này của ông là đủ khiến người ta chê cháu thậm tệ rồi đấy, ông nội!
Những nhân viên gần đó dù cố giữ vẻ mặt nghiêm túc vẫn không khỏi liếc nhau cười khẽ. Sự nghiêm nghị và phong thái oai vệ của Ryujiro giờ lại có chút... hài hước khi kết hợp với phong cách thời trang này
Hai ông cháu tiến vào phòng tiếp khách, nhưng Shinen vẫn không kìm được thắc mắc
-Cháu nhớ ông làm gì có bộ đồ này đâu?
-Ngầu chứ? Ông vừa mua sáng nay đấy
Ryujiro đáp, ánh mắt sáng lên đầy hứng thú
Shinen nhìn ông nội với ánh mắt bất lực
-Xin lỗi bà nội ngay đi!
Câu nói bất ngờ của Shinen khiến không khí nghiêm nghị giữa hai người tan biến. Ryujiro bật cười lớn, trong khi Shinen chỉ có thể ngao ngán chống cằm. Cậu thầm nghĩ: Đây thực sự là ông nội mình sao?
-Thôi, ông đùa vậy thôi
Ông Ryujiro tháo kính đen, đặt nó cùng chiếc mũ Fedora lên bàn. Trong một khoảnh khắc, ánh mắt ông đột ngột thay đổi, nghiêm nghị hơn, như thể khí chất lãnh đạo ngày nào lại bừng lên
-Ta đoán là cháu đã quẳng hết mấy lời của Fujiwara-kun ra khỏi đầu rồi, đúng không?
Shinen ngồi thụp xuống ghế, ánh mắt liếc sang một bên như thể muốn né tránh chủ đề này
-Chậc, ông biết rồi à?
-Ta không cần biết, chỉ cần đoán. Tính của cháu thì ta còn lạ gì nữa
Giọng ông Ryujiro đều đều nhưng có sức nặng, như một thanh kiếm bén ngọt chém thẳng vào suy nghĩ của Shinen
-Nhưng thôi, nói chuyện nghiêm túc nhé.Giờ ta ở đây không phải với tư cách ông nội mà là một Nguyên Lão và cựu chủ tịch của Kurayami Zaibatsu
Lời nói của ông khiến Shinen lập tức ngồi thẳng dậy, khuôn mặt cậu tuy cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng rõ ràng cảm thấy áp lực. Dù đã lui về hậu trường gần 30 năm, phong thái của "Hắc Diệt Long Sư" vẫn đủ khiến bất kỳ ai phải nín lặng
-Trước hết, ta phải nói rằng ta rất hài lòng với cách cháu quản lý Ankoku Tower. Cháu làm rất tốt, Shinen. Thành thật mà nói, tài năng của cháu vượt xa cả Ryutarou
Shinen hơi nhướn mày, miệng khẽ nhếch lên
-Ông mà lại khen cháu cơ à? Được rồi,vậy cứ nói tiếp đi
-Ta khen vì cháu xứng đáng
Ông Ryujiro ngừng lại một chút, rồi ánh mắt ông dịu đi
-À,con bé Hiyori vẫn ổn chứ?
Shinen thả người tựa ra sau ghế, vẻ mặt thả lỏng hơn
-Hiyori chắc giờ này vẫn ở trường. Thành tích học tập vẫn tốt, ông không cần lo đâu. Con bé mạnh hơn ông nghĩ đấy
Ryujiro khẽ gật đầu, một tia hài lòng thoáng qua trong đôi mắt sắc bén
-Được, vậy ta sẽ vào chuyện chính.Quốc Hội Nhật Bản muốn cháu tham gia hội nghị lần này
Shinen nheo mắt, giọng cậu thấp đi một chút
-Chuyện liên quan tới họ thì có gì dính dáng tới cháu?
-Họ muốn đi cùng, nhưng không thể vượt qua Vô Tưởng Đại Hải nếu không có sự hỗ trợ từ Hội Đồng Âm Dương Sư. Và cháu là người duy nhất phù hợp
-Tóm lại, muốn cháu làm tài xế à?
Cậu cười khẩy, nhưng sự khó chịu hiện rõ trong ánh mắt
-Không sai. Và đây không phải là một đề nghị
Giọng Ryujiro bỗng trầm xuống,đầy uy nghiêm
-Việc này liên quan tới danh dự của gia tộc Ankoku và cả Hội Đồng Âm Dương Sư.Cháu không được từ chối
Câu nói này khiến Shinen im lặng vài giây, rồi cậu bật cười nhạt
-Danh dự, trách nhiệm, lại những từ ấy...
Ryujiro không đáp ngay. Ông chỉ ngồi lặng, ánh mắt như nhìn xuyên qua Shinen, trước khi tiếp lời
-Tsukuyomi đã gặp riêng ta
Shinen khựng lại. Đôi mắt cậu hơi nheo lại như đang dò xét
-Tsukuyomi? Lại đến tận đây?
-Cháu nhìn thấy rồi, phải không?
Ông Ryujiro nhìn thẳng vào mắt Shinen
-Cả Takamagahara đều muốn cháu xuất hiện trong hội nghị lần này
Shinen thở dài, ánh mắt cậu lướt qua những chi tiết còn sót lại trên áo ông nội - một tia thần tính từ Tsukuyomi vẫn mờ nhạt nhưng không lẫn vào đâu được
-Cháu đoán không chỉ ông già Tsukuyomi muốn vậy đâu, đúng chứ?
Ryujiro khẽ nhếch môi
-Đúng. Cả ngài Izanagi cũng yêu cầu sự có mặt của cháu
Cái tên ấy như một tiếng chuông vang dội trong tâm trí Shinen. Ngài Izanagi - vị thần nguyên sơ đã tạo ra Nhật Bản. Shinen ngả đầu ra sau, tay vò mái tóc rối của mình
Có bất cần tới đâu thì Shinen cũng dành cho vị thần nguyên sơ này một sự kính trọng tuyệt đối mà thôi
-Đến mức đó luôn à? Thật phiền phức...
Cậu cười khẩy, nhưng đôi mắt ánh lên vẻ bất lực. Trước yêu cầu từ các vị thần, cậu biết mình chẳng còn cách nào khác ngoài tuân theo
-Được rồi, cháu hiểu. Nhưng cháu muốn nói rõ - đây là lần cuối cùng ông kéo cháu vào chuyện rắc rối như thế này, được không?
Ryujiro mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt lấp lánh một vẻ hài lòng
-Tốt. Cháu là người của gia tộc Ankoku, hãy luôn nhớ điều đó
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro