Chương II
...
Mạc Hàn lúc này buồn chán vô cùng . Mặc dù trong phòng có TV và snack nhưng cảm giác vẫn trống vắng . Khẽ thở dài một tiếng , nàng bước đến phía ban công , ngắm nhìn . Tuyết vẫn đang rơi ngoài kia . Khung cảnh bên ngoài hoang vu đến lạ . Không một bóng người , chỉ toàn cây .
Hắt xì ...
Đáng ghét thật , sao lại cảm thấy lạnh vậy cơ chứ ..
Mạc Hàn ghét cái lạnh và ghét bị lạnh . Nàng tự hỏi tại sao trẻ con lại thích nghịch tuyết cơ chứ . Cầm điện thoại di động lên , nàng giật mình nhìn 2 cuộc gọi nhỡ đang hiện lên . Là số của dì.. Nhưng ở nơi thế này lấy đâu sóng điện thoại để gọi lại cơ chứ . Mạc Hàn liền xóa nó đi , coi như không thấy gì .
" Đang làm gì thế ? "
Cửa phòng chợt mở . Lý Vũ Kỳ bước vào trong .
" Chị về rồi sao . Bữa tối ... có chưa thế . Tôi hơi đói "
" Lúc nào cũng có . Nhưng trước khi ăn phải nói cho tôi một điều "
" Được , điều gì ? "
" Em nhìn thấy được tương lai gần sao ? "
" Chẳng phải tôi đã bảo rồi sao "
" Ừ vậy xuống tầng ăn thôi "
Mạc Hàn đi sau cô. Nhờ ra khỏi phòng nên nàng mới biết cái lâu đài này rộng lớn đến chừng nào . Quả thật khiến người ta mỏi chân . Nhưng ở đây nơi nào cũng thấy gia nhân , họ có mặt ở khắp nơi . Nhưng khuôn mặt lúc nào nàng cũng thấy cứng đờ , không cảm xúc . Phía dưới bàn ăn đã được bày sẵn .
" Mời mọi người dùng bữa "
Mạc Hàn thích thú , lấy một phần pasta ăn . Nàng vừa ăn , vừa lẩm bẩm khen " Vampire các người đúng là thật biết hưởng thụ nha "
Một nam nhân bước đến , ngồi vào bàn ăn , nhìn Mạc Hàn.
" Đây là gì vậy ? " Anh ta ngạc nhiên hỏi
" Người của ta " cô trầm giọng nói .
" Thật sao .. Thật không ngờ chị cũng hứng thú với giường chiếu sao . Em tưởng chị chỉ quan tâm đến chuyện chính trị"
" Có tin ta bẻ răng em không Trần Lập Nông, ai dạy cách ăn nói thế hả "
Trần Lập Nông không để ý tới người đang ngồi gào thét kia , quay ra nhìn Mạc Hàn . Nàng thấy thế , liền gượng cười .
" Anh...cũng là hoàng tử giống người đó..sao ? "
" Đúng rồi ... À mà anh cái gì chứ , từ giờ phải gọi em là phu nhân rồi "
" Thật khéo đùa .."
Sau khi ăn xong , Mạc Hàn được lệnh bắt về phòng . Đến cửa phòng , đột ngột đứng lại bắt chuyện cùng chị gái giúp việc . Sau khi được giải thích thì mới hiểu tại sao mọi người mặt ai cũng cứng ngắt không lấy một biểu cảm .
" Chẳng phải tôi kêu em về phòng sao , sao lại dám đứng ở đây buôn chuyện "
Tiếng Lý Vũ Kỳ vang lên . Nữ gia nhân sợ hãi lui đi .
" Về phòng bây giờ quả thực chán vô cùng . Tôi chỉ nói chuyện một xíu thôi mà"
Thấy biểu cảm đáng sợ trên khuôn mặt cô, Mạc Hàn lập tức chạy về phòng .
" Tôi về phòng rồi đấy . Đúng là đáng sợ mà "
Lý Vũ Kỳ bước vào phòng . Tay cầm thêm một chai rượu vang . Nàng thấy thế liền tò mò hỏi .
" Chị cũng uống rượu nữa sao ? "
" Muốn uống không ? "
" Aizz thật là , sao lại rủ người chưa đủ tuổi uống cơ chứ "
" Không muốn về nhà à ? "
" Chị muốn đuổi tôi đi sao ... Đừng mà tôi biết làm nhiều việc nhà lắm , biết nấu ăn nữa . Đừng đuổi tôi đi mà "
" Xem kìa , lần đầu tiên tôi thấy một con người đòi ở lại cùng Vampire . Đúng là ngoài giỏi ăn thì em chẳng giỏi gì cả "
" Này , tất cả bài kiểm tra của tôi đều đạt 8O điểm trở lên đó "
" Được , vậy ở đây làm người tình của tôi là được . Muốn ra ngoài chút không ?"
" Được ra sao ? Vậy đợi tôi thay đồ "
Mạc Hàn thích thú đóng một lớp áo dày cùng Lý Vũ Kỳ xuống sân . Cô mở một cánh cổng ra , bước ra ngoài chính là trung tâm Bắc Kinh . Nhìn thấy cảnh tượng này , Mạc Hàn không khỏi "ồ" lên .
" Bây giờ việc đầu tiên phải đi đổi tiền "
Lý Vũ Kỳ ghé vào một cửa hàng vàng bạc ven đường , lấy từ túi ra một túi vàng nhỏ đặt lên . Sau khi lấy được tiền rồi , cô khẽ hỏi nàng.
" Muốn mua gì không ? "
" Ngài bá tước thật là tốt bụng quá đi . Tôi cá chắc là không một vampire nào tốt bụng như ngài "
" Đến đó nhé ?"
Cô chỉ tay về phía toà nhà Lotte . Nàng thấy vậy gật lia lịa . Do gần đến ngày giáng sinh nên bên trong khá đông người .
" Qua phía kia đi , tôi muốn mua vào bộ đồ "
" Vâng ... "
Nàng đi theo cô đến đó . Sau khi chọn được đồ ưng ý , cô hài lòng bảo nàng .
" Bộ đồ này hợp với em đấy , tôi thanh toán nhé ?"
" Sao lại chọn mấy bộ hường phấn như vậy chứ !"
" Mang về nhớ mặc chúng thường xuyên "
" Đi về thôi , tôi cần đi ngủ . Mai tôi phải đi học ..."
" Tôi có nói cho em đi học sao ?"
" Cái gì chứ .... Chị đang cản trở tương lai của đất nước đấy "
" Không quan tâm "
...
" Sao chị lại ở đây , chẳng lẽ ngủ chung ??"
" Đúng rồi , đừng nháo , nằm xuống đi "
" Tôi sẽ ra sofa ..."
" Cẩn thận không em sẽ không biết mình sẽ bị đá ra ngoài lúc nào đâu "
Nghe thấy câu nói này , Mạc Hàn ngoan ngoãn ôm gối trở lại , nằm xuống cạnh cô ta .
Chỉ giỏi ức hiếp người lành...
" Nghe thấy hết đấy "
" Biết rồi , thưa ngài, tôi sẽ ngoan ngoãn đi ngủ "
" Mai tôi có thể về nhà lấy đồ và chào hỏi mọi người một chút được không ? "
" Được , giờ ngủ đi . Tôi không còn sức tiếp chuyện với em đâu "
---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro