Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 791 - 800

Chương 791: Giấm Trắng Phá Kháng Thổ

Diệp Thiếu Dương nói xong, lấy từ trong túi ra hai cây súng phun nước đưa cho cô.

Quả Cam ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Lão đại... các người bảo trọng nha."

Bốn người Diệp Thiếu Dương kiểm tra lại trang bị một lượt, một tay cầm chặt súng phun nước, một tay giơ đèn pin lên soi vào chỗ sâu nhất của huyệt động, rồi cùng nhau tiến vào.

Đi được không bao xa, Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên đứng lại, nói: "Quỷ thư sinh kia đâu?"

Mấy người khẽ giật mình, đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu, chẳng ai biết trong thời khắc mấu chốt này hắn đã đi đâu.

"Ta ở đây." Thanh âm từ trong động truyền đến, tiếp đó Lâm Tam Sinh từ trong lướt ra, Dưa Dưa cũng theo bên cạnh hắn.

"Vừa rồi bọn ta đã vào thăm dò một chút." Lâm Tam Sinh nói, "Khe nứt này quá phân nửa là do động đất tạo thành, ngày đó sau khi khe nứt được tạo ra, ta chỉ lo đào tẩu, cũng chưa nhìn kỹ, đoạn cuối khe nứt này thông với mặt bên của huyệt mộ, cụ thể là tầng bên ngoài, vẫn chưa tiến vào mộ chính, đường này tuy không thông, nhưng mặt trên có một cái khe có thể leo lên, xem chừng là thông với mộ chính."

"Cái gì gọi là tầng bên ngoài huyệt mộ?" Diệp Thiếu Dương khó hiểu hỏi, tuy đã xem qua không ít tư liệu nói về mộ táng trong sách, nhưng chủ yếu nhằm vào tà thuật với cương thi, chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ hành động như một tên đạo mộ tặc, nên kiến thức về huyệt mộ hoàn toàn không có gì.

Tứ Bảo giải thích: "Những ngôi mộ bình thường đương nhiên không phân biệt trong ngoài, nhưng đây là Hoàng lăng, Hoàng Đế đều muốn đưa hết thảy những gì mình có lúc sinh thời vào lăng mộ, để sau khi chết có thể tiếp tục hưởng dụng, cho nên việc xây dựng lăng mộ đều hoàn toàn bắt chước cung điện lúc sinh thời, có hai khu trong ngoài, tượng trưng cho Kinh thành và Hoàng thành. Bên ngoài mộ thường chôn tướng sĩ, để sau khi chết còn có thể tiếp tục trông coi Hoàng thành."

Lâm Tam Sinh nói: "Thiền sư nói chính xác, những con Đồng Giáp Thi kia đều chạy ra từ tầng ngoài của huyệt mộ, ngôi mộ thực sự nằm ở bên trong, chúng ta có thể bò vào theo khe nứt, để ta dẫn đường, bất quá nếu gặp phải Đồng Giáp Thi thì các vị phải tiến lên."

Đoàn người bật đèn pin, bắt đầu tiến vào trong động, đi được mấy chục mét, Lâm Tam Sinh giữ vai Tiểu Mã, chỉ vào một sườn dốc phía trên, nói là có thể thông qua đó đến được lối vào mộ chính, bảo mọi người bò lên.

Cũng may chỗ này cũng không dốc lắm, hơn nữa hai bên có đá núi để bám vào, bò lên cũng không quá mất sức.

"Ngươi ngồi ta trên vai làm gì, tuy không nặng, nhưng ngươi là quỷ a, cứ bay lên là được, hai đại nam nhân, thế này có chút không ổn. Ngươi lại không phải tàn tật a." Tiểu Mã vừa leo núi vừa càm ràm Lâm Tam Sinh.

Lâm Tam Sinh không giận, chỉ cười nói: "Mã thiên sư không biết, quỷ không phải cứ muốn bay là bay, quỷ hồn bình thường chỉ lên được cách mặt đất ba thước, hơn nữa không thể duy trì trong thời gian dài, tuy ta có thể bay lên, nhưng cũng muốn hao tổn tu vi, ngày thường thì không sao, những lát nữa khi vào bên trong, không biết sẽ gặp phải thứ gì, có thể tránh hao tổn được chút nào hay chút ấy."

Tiểu Mã cau mày, "Cái gì, chẳng phải quỷ có thể phi thiên độn thổ sao?"

Tứ Bảo lườm cậu ta một cái, nói: "Ngươi nghĩ gì vậy, nếu bất kỳ quỷ hồn nào cũng có thể bay lượn, pháp sư chúng ta lại không biết bay, nếu bọn chúng bay lên rồi không chịu xuống, thì chúng ta cứ đứng dưới đất mà nhìn à?"

"À, thì ra là như vậy, ta không biết mà...." Tiểu Mã cười hắc hắc.

Diệp Thiếu Dương tiến đến bên cạnh Nhuế Lãnh Ngọc, cùng nàng sánh vai, hỏi: "Trước kia cô cũng từng vào mộ cổ phải không?"

"Một hai lần gì đó" Nhuế Lãnh Ngọc thái độ khá thờ ơ.

"Sao lại muốn vào mộ cổ?" Hắn cố tìm đề tài để tiếp tục câu chuyện.

"Theo sư huynh của ta tìm kiếm đồ vật." Nhuế Lãnh Ngọc liếc mắt nhìn hắn một cái, bước mau thêm vài bước, bỏ hắn lại đằng sau.

Sư huynh...... lại cái tên sư huynh chết tiệt!
Diệp Thiếu Dương khẽ hừ một tiếng, nhanh chóng đuổi theo.

Độ dốc của khe ngày càng nhỏ dần, chẳng mấy chốc đã đến tận cùng, chỉ có một khoảng đất trống, tứ phía đều là núi đá.

"Cửa đâu?" Diệp Thiếu Dương hỏi.

Lâm Tam Sinh cười nói: "Diệp thiên sư nói đùa à, huyệt mộ bị vùi lấp, lấy đâu ra cửa, hãy nhìn nơi này....."

Mọi người lập tức lia đèn pin chiếu về hướng ngón tay hắn chỉ, lúc này mới nhìn thấy một khối "nham thạch" không giống với những khối còn lại, trông như bùn đất xi măng được đổ chồng chất lên nhau.

Tứ Bảo đi tới sờ xoạng một hồi, nói: "Không sai, đây là do bùn đất tạo thành, có cấu trúc của kháng thổ, chắc trước đây khi xây dựng lăng mộ, là thông đạo dành cho thợ thủ công ra vào, sau đó bị lấp lại."

Tiểu Mã vừa nghe nói có cửa, lập tức thả ba lô xuống, lấy từ bên trong ra xẻng công binh, bắt đầu đào bới, liền bị Tứ Bảo kéo ra, khinh thường nói:
"Nếu ngươi cứ đào như vậy, thì đến mười ngày cũng đào không ra, đừng nghĩ là có thể dùng xẻng, đây là tam thủy trộn kháng thổ, là bùn đất được trộn với cháo gạo nếp, nước đái ngựa, sương sớm đọng trên lá cỏ, sau khi nhào cùng với nhau sẽ được nung trong lửa, độ rắn chắc không thua gì nham thạch thực sự."

Nói xong bảo mọi người chiếu sáng, còn mình thì cởi ba lô xuống tìm kiếm, lấy ra một chai nhựa chứa chất lỏng màu trắng, mở nắp chai đổ một chút lên trên lên ụ đất.

Ngay lập tức, một mùi gay dấm chua nồng toả ra.

Mọi người vô cùng tò mò, không đợi mở miệng, Tứ Bảo chủ động giải thích: "Cái này gọi là dùng vật chế vật, kháng thổ này vô cùng rắn chắc, nhưng lại kỵ dấm, nhất lại là dấm trắng. Các người chờ thêm chút nữa thì sẽ rõ."

"Đã lâu không vào đây, ta đi trước thăm dò xem bên trong có cương thi hay không." Lâm Tam Sinh nói xong liền xuyên tường mà vào, một lát sau ra tới, nói: "Có ba con Đồng Giáp Thi, đã bị ta dụ ra xa một chút, miễn sao khi chúng ta vừa vào, không phải đối đầu ngay với bọn chúng, sẽ rất nguy hiểm..."

Tứ Bảo cười hắc hắc nói: "Từ nay về sau theo ta làm ăn đi, khi nào ta xuống mộ sẽ mang theo ngươi, đi dò đường trước cho ta...he he..."

Diệp Thiếu Dương cả giận nói: "Chúng ta là liên minh bắt quỷ, chứ không phải liên minh đạo mộ!"

Đợi khoảng hai mươi phút, Tứ Bảo cầm xẻng lên, cắm một nhát xuống kháng thổ, cơ hồ mềm giống như cắt một miếng đậu hũ.

"Được rồi, bắt đầu thôi!" Tứ Bảo lại lắp thêm một cái xẻng khác, rồi cùng Tiểu Mã động thủ, nhanh chóng đào ra một cái lỗ.

Thấy bọn họ sắp đào thông, Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc cùng giơ súng phun nước lên, chuẩn bị tư thế sẵn sàng.

Tứ Bảo ra hiệu cho Tiểu Mã lui về phía sau, nắm chắc súng phun nước, còn mình dùng xẻng đào nốt mấy nhát cuối cùng, tay trái cầm sẵn một quả pháo sáng, ném vào bên trong.

Trong nháy mắt, phía trước đã sáng lên, có thể nhìn thấy hai bóng người từ bên trong chạy như điên qua đây.

"Tập chung, bắn vào đầu gối!"

Diệp Thiếu Dương lệnh một tiếng, mọi người cùng nhau bắn súng phun nước, nhằm thẳng vào hai đầu gối con cương thi thứ nhất đang lao tới.

Dòng nước bắn trúng đồng giáp, mắt thường có thể thấy một lớp rỉ màu xanh được đùn lên nhanh chóng.

"Ngoao...!" Đồng Giáp Thi rống lên một tiếng, vẫn cố lao về phía trước, kết quả hai chân ngày càng cứng đơ, vừa định chui từ bên trong ra ngoài, uỳnh một tiếng ngã lăn xuống đất, con Đồng Giáp đằng sau chẳng kịp né tránh, bị vấp ngã lăn quay trên mặt đất.

Mấy chiếc súng phun nước lập tức chĩa về phía nó, nhắm thẳng vào khớp xương hai đầu gối mà bắn, con Đồng Giáp Thi này chẳng kịp bò dậy, cùng đồng bọn của nó, dùng hai khủyu tay, cố rướn người bò lên phía trước.

Bất quá mấy luồng nước cứ không ngừng bắn vào khớp xương khuỷu tay của bọn chúng, không lâu sau cánh tay của hai con Đồng Giáp Thi này cũng bị cứng đờ, không ngừng giãy giụa trên mặt đất, kêu rống ầm ĩ.

"Ha ha....không tồi không tồi, xem các ngươi còn dám cắn lung tung nữa không, thực không ngờ chơi trò bắt cương thi lại vui tới như vậy!" Tiểu Mã cười ha hả, đứng một bên xem náo nhiệt, vẫn chưa chịu động thủ.






Chương 792: Định Hồn Miêu


"Còn một con nữa!" Tứ Bảo nhắc nhở mọi người duy trì cảnh giác, vừa mới dứt lời, từ bên trong lao ra một con, mấy người vẫn dùng cách đó, khiến nó ngã lăn long lóc.

Ba con Đồng Giáp Thi lăn lộn trên mặt đất, đồng giáp trên người ma sát vang lên tiếng leng keng, đến Diệp Thiếu Dương nhìn thấy cũng không nhịn được, tỏ vẻ hả hê.

"Đúng là dùng vật chế vật a, Đồng Giáp Thi mạnh như vậy, chỉ dùng chút nước muối tinh đã có thể khiến nó đo ván." Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ, chủ ý này là của Thanh Vân Tử, lập tức cảm thấy lão nhân này thực không đơn giản, quả nhiên về phương diện bắt quỷ hàng yêu mình vẫn không thể so bì.

"Ha ha.....lại đây, cắn ta đi..." Tiểu Mã đưa một chân đến trước mặt Đồng Giáp Thi, chờ nó há miệng, lập tức rút về, chơi đùa rất vui vẻ.

Nhuế Lãnh Ngọc tiến lên, không chút khách khí rút kiếm đâm vào mặt một con Đồng Giáp Thi, dùng sức cắm sâu, sau khi giết chết, lại liên tiếp tiêu diệt hai con còn lại, quay sang trừng mắt lườm Diệp Thiếu Dương một cái, lạnh lùng nói: "Các người tới làm chính sự hay chơi đùa."

Diệp Thiếu Dương đang cong miệng cười, nghe thấy lời này, ngượng ngùng ngậm mồm lại, lấy bản đồ do Lâm Tam Sinh vẽ ra, bắt đầu hỏi hắn hiện tại đang ở chỗ nào.

Lâm Tam Sinh chỉ vị trí cho hắn biết.

Diệp Thiếu Dương nhìn một hồi, phát hiện từ đây đi vào là một mộ đạo rất dài, sau đó ngang qua một không gian rộng lớn, lòng vòng một hồi.....tóm lại khoảng cách tới mộ thất chính còn khá xa.

"Nơi này có rất nhiều mật thất cơ quan, lát nữa đi vào, đến mỗi một nơi ta sẽ giải thích trước cho mọi người rõ."

"Chúng ta đi vào như vậy, có kinh động tới Đồng Giáp Thi Vương hay không?"

"Tạm thời sẽ không, quan tài chính là thi sào của hắn, hắn muốn tu luyện, nhất định phải nằm trong quan tài tĩnh thần, khoảng cách xa như vậy, căn bản không thể phát hiện được, tuy nhiên khi sắp đến gần, phải chú ý cẩn thận hơn."

Diệp Thiếu Dương gật đầu, nhìn quanh trái phải, nói: "Muốn mọi việc suôn sẻ, sau khi đi vào không được náo loạn, mọi người nhất định phải chú ý, tuy chúng ta có súng phun nước, nhưng ánh sáng bên trong u ám, không gian tương đối hẹp, nhất định phải cẩn thận, Đồng Giáp Thi sức mạnh vô cùng, một khi bị nó tóm được, thì coi như tiêu đời."

Tất cả mọi người đều gật đầu, lập tức lấy ra mũ đèn, đội trên đầu, bảo Lâm Tam Sinh đi trước dẫn đường, Tứ Bảo theo sau, sau đó là Nhuế Lãnh Ngọc, Dưa Dưa với Tiểu Mã, Diệp Thiếu Dương đi cuối cùng, tiến nhập mộ.

"Tôi thấy mình giống như biến thành Tiểu Ca - Muộn Du Bình a...." Tiểu Mã tỏ vẻ đắc ý, kết quả bị Tứ Bảo dội cho một chậu nước lạnh:

"Ngươi đừng có mơ! Hình thể này của ngươi, chỉ có thể làm cái tên Vương mập - Vương Bàn Tử đó thôi!"

Tiểu Mã thấy chẳng ai hưởng ứng hay phản bác, lập tức ỉu xìu.

Nhờ ánh đèn chiếu sáng, có thể thấy phía trước là một cái mộ đạo nhỏ hẹp, khoảng mấy chục mét có lối rẽ, mọi người cũng không vội vàng, chầm chậm tiến tới, nhìn xung quanh, phát hiện cứ cách chừng mười mét, hai bên lại có một cái hang rộng mấy chục mét vuông, bên trong trống không.

Lâm Tam Sinh giải thích, chỗ này ban đầu là để cho lính canh gác sử dụng, sau đó Quách tướng quân đã rút người, ngoài ra không còn tác dụng nào khác.

Tứ Bảo vẫn nuôi hy vọng tìm kiếm bảo vật, lúc đầu còn kiểm tra từng cái một, sau một hồi không phát hiện được gì, chẳng còn hứng thú, chân bước nhanh hơn, đi được mấy chục mét, phía trước có một lối quặt, tiến vào một mộ thất mái vòm.

Bốn bức tường xung quanh được điêu khắc rất nhiều phù điêu, nội dung chẳng có gì ngoài chiến tranh.

"Đây là do Thái tổ Hoàng đế năm đó đã khắc lên." Lâm Tam Sinh giải thích, tiến đến phía đối diện, ở đó có một thạch môn chặn lại đường đi.

Diệp Thiếu Dương qua đó thì thấy, giữa thạch môn được khảm hai khối đá hình la bàn, mặt trên tinh la chi chít, có khắc một số ký hiệu Bát Quái.

"Cái này là cơ quan trọng yếu nhất, hai khối la bàn đều có thể dịch chuyển, chỉ khi được đặt đúng vị trí, mới có thể mở ra thạch môn, là do năm đó Quách tướng quân mời Quốc sư bố trí, để đề phòng trú binh xông vào cổ mộ phá hoại, không cách nào phá giải...... Ta cũng không rõ, Diệp thiên sư xem xét."

"Quốc sư của các người là đạo sĩ sao?"

"Là đạo sĩ Chung Nam Sơn, tuy không nổi danh, nhưng Đạo pháp cực cao, đặc biệt rất am hiểu về bí thuật trong Kinh Dịch."

Diệp Thiếu Dương cười cười, tiến lên quan sát một hồi, nói: "Đây là một cái Càn Khôn Cơ Lý Đồ, được hình thành dựa theo Bát Quái Ngũ Hành tương khắc thôi diễn, nhìn qua vô cùng thâm ảo, nhưng chỉ cần nắm được quy luật trong đó, muốn phá giải cũng không khó, bởi quy luật Ngũ Hành tương sinh là bất biến."

Lâm Tam Sinh cau mày nói: "Không dễ dàng vậy đâu, Diệp thiên sư nên cẩn thận, nếu dịch chuyển sai cách, cơ quan trong mộ thất sẽ khởi động, một khi kích phát, hậu quả thực không thể tưởng tượng."

"Nếu dùng Hậu Thiên Bát Quái thôi diễn, sẽ có ba khả năng, nhưng nếu dùng Tiên Thiên Bát Quái, thực xin lỗi, đây chỉ là chuyện nhỏ."

Nói xong liền đi tới, dùng tay ấn vào một khối đá, đồng thời xoay ngược chiều kim đồng hồ, bên trong lập tức phát ra tiếng cơ quan "lạch cạch" chuyển động.

Diệp Thiếu Dương tay trái áp sát, sau đó tay phải khẽ nhấn hai cái, lui về phía sau một bước, ngẩng đầu nhìn lên, sau vài giây, chỉ nghe cửa đá bên trong kêu "cạch" một tiếng, rồi từ từ mở ra.

Mọi người lập tức giơ súng phun nước lên.

Một cỗ khí tức âm lãnh, từ bên trong toả ra.

Tiểu Mã vừa muốn bước vào, Diệp Thiếu Dương liền giữ chặt cậu ta lại, khịt khịt mũi, nói: "Mùi vị này không đúng, mộ cổ sao lại có mùi máu tươi? Hơn nữa...... còn trong đó còn kèm theo quỷ khí? Chẳng lẽ nơi này ngoại trừ cương thi còn có lệ quỷ nữa hay sao?"

Lâm Tam Sinh nói: "Đúng là có quỷ, tại chính sảnh của chủ mộ, có bốn Thủ linh đồng tử canh trừng bên linh cữu, đều là quỷ thi mấy trăm năm."

Diệp Thiếu Dương vẫn lắc đầu, "Không đúng, mùi vị này...... không phải của quỷ thi, ta cũng không biết đây là cái gì nữa, thật là kì quái."

Tứ Bảo với Nhuế Lãnh Ngọc cũng cảm nhận được cỗ khí tức mà Diệp Thiếu Dương vừa nói, nhưng năng lực cảm nhận của bọn họ không cao, đến Diệp Thiếu Dương cũng không đoán được đó là cái gì, bọn họ lại càng không biết.

Lâm Tam Sinh vốn định đi trước dò đường, Diệp Thiếu Dương không đồng ý, dù sao hắn cũng là quỷ, thân thể toát ra quỷ khí, có thể bị cương thi phát hiện, chứ đừng nói là gia hoả thần bí có cỗ khí tức kỳ quái kia, vẫn nên vừa đi vừa thăm dò thì tốt hơn, tránh không đánh thức lũ Đồng Giáp Thi kia dậy, nếu chúng mà ùa lại đây như ong vỡ tổ, thì thật là đáng sợ.

Mọi người nối tiếp nhau đi vào thạch môn, giơ đèn pin lên soi, là một con đường rất dài, âm lãnh chật chội, vách tường nhẵn bóng, được xây toàn bằng đá phiến, hai bên không hề có chỗ nào lồi lõm, lướt mắt nhìn qua, khiến người ta nảy sinh một cảm giác thực áp lực.

"Đây là Hồi Hồn Đạo, là nơi người chết sau khi hạ táng hồi hồn thăng thiên," Tứ Bảo đưa mắt nhìn khắp nơi một lượt, nói.

Đi được vài bước, Diệp Thiếu Dương đột nhiên thấp giọng nói: "Dừng lại! Ở đây có gì đó!""

Mọi người lập tức đứng lại, nghi hoặc nhìn hắn.

"Người sao?" Tiểu Mã cả kinh nói.

"Quỷ, có lẽ còn thứ khác... tóm lại có gì đó tồn tại, các người không cần ngó nghiêng, tôi cũng không nhìn thấy, chỉ là cảm giác thôi......" Diệp Thiếu Dương nói, đang muốn mở Thiên nhãn, phía trước đột nhiên truyền đến một âm thanh quái dị.

Giống như có tiếng động vật kêu, nhưng lại âm trầm không thể hình dung, mọi người lập tức quay đầu, chăm chú nhìn về phía trước:

Một con mèo đen, chân đạp đá phiến, lặng lẽ không một tiếng động, từ từ đi tới.

Trong mộ cổ có quỷ hay cương thi thực không kỳ quái, nhưng mộ cổ vùi sâu mấy trăm thước dưới lòng đất, tự nhiên lại xuất hiện một con mèo? Cảm giác này thật quỷ dị, không lời nào diễn tả.






Chương 793: Nhân Diện Biên Bức (Dơi mặt người)

Mọi người nhịn không được đồng loạt rùng mình, lập tức rút ra pháp khí, nắm chặt trong tay.


Con mèo chầm chậm đi tới, dường như không hề sợ mọi người, đến một khoảng cách nhất định, mới chịu dừng lại, từ từ há miệng, nhe ra hai chiếc răng nănh thật lớn không cân xứng với hình thể, bên trong miệng không phải đầu lưỡi, mà là một con ngươi to bự, đồng tử màu vàng, thò ra ngoài, nước dãi chảy ròng ròng.


Khi bị đèn chiếu vào, bên trong đồng tử xuất hiện một gương mặt quỷ, nhìn qua trông như một lão thái thái, nhe răng trợn mắt, nở nụ cười u ám.


"Hung trạch tặc miêu, tử nhân biệt bảo!" Tứ Bảo thấp giọng nói, "Đây là Định Hồn Miêu, trong cơ thể có phong ấn nữ quỷ mang mệnh cách cửu âm! Chà chà, sao lại có thể như vậy chứ!"Lập tức tiến lên một bước, từ trong áo cà sa lấy ra Kim Văn Bát Vu, nghênh diện chiếu qua.


Phật quang phóng ra trong nháy mắt, con mèo kia đột nhiên cong mình, phi thân cực nhanh né tránh, không ngừng chuyển hướng, làm mọi người hoa cả mắt, rồi phóng như bay đến.


"Mọi người lui lại phía sau!" Tứ Bảo hô to một tiếng, còn mình thì phi thân lao tới, nhắm thẳng mục tiêu, tay bắn ra ba hạt Bồ Đề, bay vèo ba đường tới trước mặt Định Hồn Miêu, trong đó một hạt đã đánh trúng nó.


"Nghoeo" con mèo kêu lên một tiếng quái dị, thân thể văng vào vách tường, sau đó bật trở lại, biến mất dưới chân mọi người.


Tất cả vội vàng cúi đầu tìm kiếm."Nghoeo!" Con mèo kia không biết từ chỗ nào chồm ra, lao đến trước mặt Nhuế Lãnh Ngọc, nhanh như tia chớp, trong lúc tình thế cấp bách, Thiếu Dương vội kéo mạnh nàng một cái, tránh khỏi đòn tập kích.


Con mèo này sau khi vồ không trúng mục tiêu, không có chỗ mượn lực, theo đà đáng lẽ phải rơi xuống, nhưng không ngờ gia hỏa này cư nhiên lăng không trở mình, một lần nữa tăng tốc, lao về phía Diệp Thiếu Dương.


"Thiên Phong Lôi Hoà, thu lại cho ta!" Một tấm vải bố lăng không triển khai, che trời lấp đất, tuy con mèo kia tốc độ mau lẹ, nhưng bất ngờ đối mặt với đòn công kích trên diện rộng, vẫn chậm hơn một nhịp, bị Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ bao chùm, phát ra tiếng kêu e é quái dị.


Diệp Thiếu Dương tay cầm một góc lá cờ, kéo về phía mình, nhanh chóng thu hồi Hoả Kỳ, túm lại bốn góc, dùng sức xiết chặt, kết thành Pháp ấn, sau đó đặt trên mặt đất, bàn tay bóp chặt miêu cổ, lúc này mới tháo lỏng lá cờ, kéo sang một bên.


Con Định Hồn Miêu kia bị hắn gắt gao đè lại, giống như rắn bị khấu bảy tấc, không thể động đậy, miệng há thật to, đồng tử chợt loé lên, quỷ ảnh bên trong bay ra.



"Thiên địa vô cực!"


Diệp Thiếu Dương giơ tay lên, đánh ra một tấm linh phù, thu hồi lại quỷ ảnh, tiếp đó lấy ra ống mực, nhanh tay xỏ một đồng tiền Ngũ Đế lên trên, ghì đầu con mèo, nhẹ nhàng quấn quanh một vòng, xiết lại, tiền Ngũ Đế chặn ngang miệng nó, vừa lúc áp sát con ngươi ở bên trong.


Niệm qua một lần chú ngữ, Diệp Thiếu Dương tay trái bắt quyết, dùng sức búng tiền Ngũ Đế, đập vào đồng tử, máu đen liền phọt ra, chảy xuống mặt đất, con mèo trong tay Diệp Thiếu Dương toàn thân run lên, sau đó nhanh chóng bất động hoàn toàn.


Diệp Thiếu Dương buông nó ra, hai tay giao nhau, kẹp tấm linh phù vừa thu lại quỷ hồn, miệng niệm Diệt hồn chú, sau đó buông tay, linh phù lập tức tan ra thành trăm ngàn mảnh nhỏ, từ từ rơi xuống, mấy chục tinh phách được phóng thích, tự động bay đi.


Mọi người thở phào một hơi, Tiểu Mã gãi đầu, lẩm bẩm nói: "Vẫn là Tiểu Diệp Tử cao minh, so với bổn Thiên sư kỹ năng cao hơn nửa cái đầu."


"Định Hồn Miêu kỳ thực cũng không lợi hại lắm, chẳng qua nó phong ấn lệ quỷ trong cơ thể, trở thành yêu quỷ mà thôi, cái chính là tốc độ cực nhanh, nếu không may bị nó cào một cái, pháp sư bình thường sẽ bị yêu huyết công tâm, chẳng sống được lâu, cũng may Thiếu Dương ra tay kịp thời."


Tứ Bảo nhìn Diệp Thiếu Dương nhặt lá cờ lên, khó hiểu nói: "Á, đây chẳng phải là Thiên Phong Lôi Hoả Kỳ sao, ta nhớ lần trước lúc đối phó Quỷ Mẫu, đã bị đánh thủng một lỗ lớn, vá được rồi à?"


"Đã nhờ Lão Quách tu bổ, chi phí không nhỏ."


Diệp Thiếu Dương thu lại Thiên Phong Lôi Hoả Kỳ, bất mãn trừng mắt lườm Lâm Tam Sinh một cái: "Ở đây có Định Hồn Miêu, sao ngươi không nói sớm?"


Lâm Tam Sinh đến giờ vẫn còn sửng sốt, lẩm bẩm nói: "Không lý nào, sao ở đây lại có Định Hồn Miêu, hay là sau khi cửa tế đàn được mở ra mới chui vào? Mau...mau cùng ta kiểm tra xem sao!"Đoàn người đi tới phía trước lối vào Hồi Hồn Đạo, nơi này được chia làm ba đường, mọi người lập tức đưa mắt nhìn Lâm Tam Sinh.


"Hai bên trái phải thông tới nhĩ phòng, bên trong có một số vật bồi táng, chính giữa thông tới tế đàn, các người có muốn thăm dò hai bên trước hay không?"


Tứ Bảo vừa nghe nói có vật bồi táng, hai mắt sáng ngời, nhưng chưa kịp tỏ ý muốn đi, đã bị Diệp Thiếu Dương chặn luôn một câu: "Đi làm chính sự trước đã, có thứ gì, lúc quay về lấy sau cũng được."


Tứ Bảo không tiện phản đối, đành phải kiềm chế tâm trạng, theo mọi người đi vào thông đạo ở giữa.


Đi chưa được mấy bước, Diệp Thiếu Dương lại dừng lại, trầm giọng nói: "Còn có gì đó! Không đúng, phải nói vừa rồi tôi cảm giác được, không phải Định Hồn Miêu!"


Không phải Định Hồn Miêu, thì là cái gì?


Mọi người lập tức khẩn trương, nhìn quanh trái phải.


Nhuế Lãnh Ngọc thấy phía trước cách đây không xa có một bích động, vì thế đi qua đó, thò đầu vào bên trong nhìn, muốn tìm xem có gì hay không, bất chợt một tiếng kêu quái dị từ trên đỉnh đầu truyền đến, một cái đầu với bộ tóc dài từ từ hạ xuống theo tư thế lộn ngược, há mồm rộng ngoác, phun một hơi vào miệng Nhuế Lãnh Ngọc.


Khi con người bất ngờ bị doạ cho thất kinh, theo bản năng sẽ há mồm hít thở, Nhuế Lãnh Ngọc cũng như thế, tuy nhiên thân là pháp sư, đã từng trải qua nhiều tình huống nguy hiểm, cho nên nàng dựa vào bản năng pháp sư mím chặt miệng lại, lui về phía sau một bước, vung Tùng Văn Cổ Định Kiếm lên chém một nhát.


Đầu người kia dường như cũng không ngờ Nhuế Lãnh Ngọc sẽ phản ứng nhanh như vậy, không kịp rụt lại, bị chém rớt nửa cái đầu, chẳng kêu được tiếng nào đã rơi bịch xuống dưới, lăn long lóc hai vòng, chết thẳng cẳng.


Mấy người Diệp Thiếu Dương vội vàng chạy tới, cúi người nhìn xuống, là một con dơi thân hình to lớn, nhưng mặt lại giống như mặt người, ngũ quan méo mó như một thằng hề, còn mớ "Tóc" dài kỳ thực là lông mao màu trắng trên đỉnh đầu.


"Dơi mặt người!" Tứ Bảo kinh hãi kêu lên.


Diệp Thiếu Dương cúi xuống nhìn, mới vừa khom lưng, đột nhiên quay phắt người lại, một đạo kim quang, từ Âm Dương Kính trong tay bắn ra, bay lên không khoảng hai trượng, bỗng dưng khuếch tán, trong hư vô xuất hiện một nữ tử ăn mặc kiểu cổ, tóc dài thanh lệ.


Trong nháy mắt, năm ngón tay cô ta đều xuất hiện, dùng sức cào một đường, xé rách kim quang, thân ảnh lướt qua nhanh như chớp, mọi người còn chưa hết kinh ngạc, chỉ nghe được một tiếng kêu thảm thiết, quay đầu nhìn lại, cô ta đã tới bên cạnh Lâm Tam Sinh, nắm chặt búi tóc của hắn, bay theo Hồi Hồn Đạo hướng ra ngoài.


Lúc này mấy người Diệp Thiếu Dương mới tinh thần lại, lập tức đuổi theo.


Trong tay nữ nhân kia cầm một nắm tóc, nhẹ nhàng thổi một hơi, hóa thành năm con cự xà màu đỏ răng nanh vừa to vừa dài, chặn lại đường đi.


Diệp Thiếu Dương biết đây là ảo giác, giơ tay đánh ra ba tấm linh phù, phân biệt dán lên đầu ba con rắn.


"Thái Âm phá huyễn trận, cấp cấp như luật lệnh!"


Linh phù lay động, phát ra tiếng vang, ba con cự xà lập tức hóa thành một bãi huyết nhục, hai con đằng sau cũng chung số phận, chớp mắt đã biến mất.


Diệp Thiếu Dương lao tới, đuổi đến cuối Hồi Hồn Đạo, chỉ thấy một phiến cửa đá chắn ngang, chẳng thấy bóng dáng nữ quỷ và Lâm Tam Sinh đâu nữa!






Chương 794: Lưu Sa Hải

Nhìn kỹ, cửa đá đã mở ra phân nửa, Diệp Thiếu Dương không chút do dự liền chui vào bên trong, cũng không để ý đường đi, chạy một mạch như điên, cảm giác dưới chân có chút mềm mềm, cúi đầu thì thấy mình đang đi trên một bãi cát.

"Quay lại đi!" Tứ Bảo từ phía sau lao lên chặn hắn lại, "Bãi cát này có cơ quan, không được tuỳ tiện xông vào!"

Diệp Thiếu Dương còn muốn vùng ra, liền bị Tứ Bảo gắt gao đè lại, khuyên can:
"Với tu vi của nữ quỷ kia, hoàn toàn có thể hạ gục tên thư sinh đó ngay tức thì, nhưng chỉ bắt hắn mang đi, cũng không đánh nhau với chúng ta, điều này chứng tỏ nữ quỷ không định lấy mạng hắn. Ngươi cứ lỗ mãng xông vào như vậy, sẽ kích hoạt cơ quan, hắn còn chưa chết thì ngươi đã toi mạng rồi. Hiện tại chúng ta phải bình tĩnh, thận trọng từng bước, ta không tin tìm khắp toàn bộ địa cung này, cũng tìm không ra nữ quỷ đó?"

Diệp Thiếu Dương nghe xong hắn nói xong, lập tức bình tĩnh lại, thở dài, quay lại bên cạnh mọi người, nói: "Các người có ai nhìn rõ, tình huống nữ quỷ vừa rồi là thế nào hay không?"

Mọi người lần lượt lắc đầu, sự việc xảy ra quá bất ngờ, nữ quỷ kia lao tới quá nhanh, chẳng ai thấy được rõ ràng.

"Thật không ngờ mọi chuyện sẽ thế này, mới vừa tiến vào mộ cổ, đã phát sinh nhiều biến cố như vậy." Tiểu Mã thở dài, "Đầu tiên là con mèo gì đó, rồi đến dơi tinh, giờ lại thêm một con nữ quỷ lợi hại, mẹ kiếp, mộ cổ này nguy cơ trùng trùng a."

Diệp Thiếu Dương mở tấm địa đồ mà Lâm Tam Sinh đã vẽ, xem xét một hồi, có thể đại khái tìm được đường đi thông tới địa cung, nhưng không còn sự chỉ dẫn của Lâm Tam Sinh, dọc đường không ai cảnh báo cơ quan, chỉ có thể vừa đi vừa thăm dò từng chút một.

"Nữ quỷ kia bắt Lâm Tam Sinh, chẳng lẽ là vì không muốn hắn dẫn đường cho chúng ta?"

Nhuế Lãnh Ngọc nói một câu khiến mọi người khẽ giật mình.

"Cứ xuống Địa cung trước rồi hẵng nói." Tứ Bảo đi đến bên cạnh bãi cát, quan sát một hồi, quay đầu lại nói với Diệp Thiếu Dương: "Vừa rồi may mà ngươi không chạy xa, cái này gọi là ' Lưu Sa Hải ', phía dưới nhất định là phong bế mật thất, hoặc thi sào, có cơ quan ám cách, chỉ cần đi nhầm một bước, ngươi sẽ bị lún vào trong không ra được!"

Nhìn quanh trái phải một lượt, nói: "Lưu sa này bình ổn, xem ra chúng ta là nhóm đầu tiên đi vào, hoặc lúc trước đã có người vào qua, nhưng không có kích hoạt Lưu sa trận."

Tiểu Mã lập tức phản bác nói: "Chỉ có một con đường, không đi qua đây, chẳng lẽ biết bay?"

Tứ Bảo lấy từ ba lô ra một cuộn dây thừng bằng ni lông thật to, nói: "Mò vàng đổ đấu, ai chẳng phải chuẩn bị một ít."

Lập tức gọi Dưa Dưa tới, đưa cho nó một đầu dây, bảo nó trực tiếp bay sang bờ bên kia, kéo căng dây thừng phía đối diện.

Với tu vi của Dưa Dưa, bay lướt trên mặt đất xa mấy chục mét không thành vấn đề, lập tức tay nắm đầu dây thừng, bay một mạch đến bãi đất trống đối diện, tìm một khối nham thạch chắc chắn, vòng dây thừng qua mấy vòng rồi buộc thật chặt.

Đầu bên này, Tứ Bảo trực tiếp quấn dây thừng vào cái chốt trên thạch môn, sau đó kéo căng ra.

"Chẳng lẽ ngươi muốn mọi người đi trên dây sao?" Dưa Dưa khẩn trương nói.

"Ngươi thích thì cứ đi, không ai cản ngươi." Tứ Bảo không thèm để ý đến nó, bảo mọi người nắm chặt dây thừng, từ từ đi qua lưu sa, làm vậy thì dù có gặp phải bẫy cũng không đến mức lọt xuống đó.

Bốn người nắm chặt dây thừng, bắt đầu đi qua bãi cát.

Hạt cát trơn mịn, với trọng lượng nhất định, mới đầu chưa có gì, nhưng khi qua được một nửa, Nhuế Lãnh Ngọc đằng trước đột nhiên bị hụt chân, lưu sa phía dưới bất ngờ rút đi, giống như một cái phễu.

"Cô cẩn thận một chút!" Diệp Thiếu Dương lo lắng nói.

Nhuế Lãnh Ngọc tung chân quặp vào dây thừng, bò từng chút một, mới vừa đi đến giữa "cái phễu", đột nhiên có một đôi xúc tu màu đỏ từ dưới vươn lên, quấn lấy eo Nhuế Lãnh Ngọc, kéo nàng xuống dưới.

"Á!" Nhuế Lãnh Ngọc bất ngờ không kịp đề phòng, kinh hãi kêu lên một tiếng, hai tay nắm chặt dây thừng không buông.

"Thiên địa vô cực!" Diệp Thiếu Dương đánh ra ba đông tiền Ngũ Đế, trúng ngay xúc tu kia, tuy nhiên...... không gây bất kỳ thương tổn nào, tiền Ngũ Đế trực tiếp rơi xuống.

Sh*t! Chẳng lẽ là thượng cổ đại yêu?

Tứ Bảo vội chạy như bay tới, tháo chiếc xẻng công binh từ trên lưng xuống, dùng sức chém một nhát, chặt đứt xúc tu, máu huyết phụt ra, Tứ Bảo nhanh chóng lui lại, tránh không để bản thân cũng rơi vào bẫy.

Nhuế Lãnh Ngọc nhanh chóng bám dây thừng bò qua.

"Mau lên, nhân lúc vật đó bị thương đã chui xuống, chúng ta mau qua thôi!" Tứ Bảo hô hào mọi người, nắm chặt dây thừng, tiếp tục bò qua.

Tiểu Mã trọng tải quá lớn, đi được đến giữa cái bẫy, liền kéo dây thừng trùng xuống, sát đến gần mặt đất, vất vả bò qua, đúng lúc này xúc tu kia lại thò lên lần nữa, quấn lấy Tiểu Mã.

Cũng may mọi người đều có chuẩn bị, Diệp Thiếu Dương đã vọt tới đối diện, vung dây Câu Hồn Tác, dùng sức quất mạnh một cái, ngăn xúc tu lại, không để nó tóm được Tiểu Mã.

"Mau, nắm chặt lấy!" Diệp Thiếu Dương lại quăng dây Câu Hồn thêm lần nữa, Tiểu Mã cũng thực thông minh, buông dây thừng ra, hai tay bắt lấy một đầu dây Câu Hồn, Diệp Thiếu Dương cùng Tứ Bảo dùng sức, kéo cậu ta qua bẫy.

"Đậu má, một cái đầu heo nha!" Diệp Thiếu Dương thở hổn hển.

Mọi người tiếp tục bò qua, lại gặp thêm hai cái bẫy, cũng may ai nấy đều có chuẩn bị, Diệp Thiếu Dương không ngừng huy động dây Câu Hồn, đánh bật xúc tu đáng sợ kia thụt trở lại, mọi người cứ thế mà băng qua dải cát, chẳng mấy chốc đã đến được bãi đất trống đối diện.

"Đó rốt cuộc là cái gì? Sao có thể chống lại pháp khí?" Diệp Thiếu Dương quay đầu lại, nhìn xúc tu từ trong bẫy cát khua khoắng liên hồi, nói.

"Có thể là sinh vật nào đó, hoặc là quái vật," Tứ Bảo nói, "Nó không phải yêu, pháp khí đương nhiên vô dụng."

Thấy Diệp Thiếu Dương vẫn còn nghi hoặc, Tứ Bảo vỗ vỗ vai hắn, nói: "Bên trong mộ cổ, cũng không chỉ có Quỷ Yêu, nếu chủ mộ có tài lực hùng hậu hoặc địa vị cao, sinh thời sẽ tìm kiếm một số dị thú bẩm sinh tàn bạo, hay tự mình nuôi dưỡng huấn luyện, sau khi chết dùng để thủ mộ."

Diệp Thiếu Dương vừa nghe đã minh bạch, trên đời này đích thực có một số dị thú, thời cổ lại càng nhiều, ví như Tỳ Hưu, Toan Nghê... dị thú đó có thể thành yêu, tuy nhiên trước khi thành yêu cũng giống như những động vật bình thường khác, chỉ là trời sinh tính hung bạo, pháp khí cũng vô dụng đối với bọn chúng.

"Vật dưới lưu sa này khẳng định vẫn chưa luyện thành yêu, bằng không đã chẳng ôm cây đợi thỏ , chỉ dùng xúc tu tấn công." Diệp Thiếu Dương nói.

" Vậy, nếu nó là động vật, thì ăn cái gì ở dưới đó hả? Chẳng lẽ có người cho bọn chúng ăn." Tiểu Mã gãi đầu hỏi.

"Ngươi có biết cái này có thể thông tới nơi nào hay không?"

Lúc này lưu sa đã ngừng chuyển động, cát từ bốn phía đổ về, lấp lại "cái phễu", nhìn qua tuy không bằng phẳng lắm, nhưng cũng đủ để che dấu cái bẫy phía dưới.

Tứ Bảo giật mình nói: "Thì ra cái này có cơ quan khống chế, sau khi bị kích hoạt một thời gian, cơ quan sẽ đóng lại, như vậy có thể tái sử dụng nhiều lần, thủ đoạn phòng đạo mộ thật là cao minh."

Diệp Thiếu Dương nói: "Thời cổ đã có kỹ thuật cao minh đến vậy sao?"

Tứ Bảo cười, nói: "Ngươi không thể xem thường trí tuệ cổ nhân, hơn nữa đây lại là lăng tảm của bậc Đế Vương, Thái tổ Hoàng Đế muốn tìm người có tay nghề giỏi thực không có, muốn xây dựng cấu trúc công trình thế nào mà chẳng được?"

Mọi người cũng không vướng bận việc này thêm nữa, nhìn bản đồ, tiếp tục tiến vào, phía trước không gian nhỏ hẹp này, là một hành lang vòng vèo.






Chương 795: Cương Thi Bị Gặm

Bốn người cẩn thận đi xuyên, qua một cái cổng vòm rồi ra ngoài.


Diệp Thiếu Dương đi đầu tiên, đột nhiên nghe được tiếng nước chảy, vội vàng đứng lại, hướng đèn pin chiếu qua, phát hiện có một cây cầu màu trắng hình vòm đối diện, bên dưới đương nhiên là...... một dòng suối, nước suối trong vắt, bên cạnh còn là bãi đá cuội.


Tứ Bảo châm một quả pháo sáng, ném về phía đó, trước mắt lập tức sáng bừng lên.


Mọi người mở to hai mắt nhìn, nhịn không được đều kinh ngạc trầm trồ cảm thán:Trước mắt không chỉ có cây cầu với dòng suối, trong khoảng không gian rộng lớn, một tòa cung điện cao sừng sững, đương nhiên không phải là thật, mà chỉ là mô hình có tỉ lệ khoảng 1%, nhưng tạo hình trông rất giống thật, đình đài lầu các, kết cấu tinh xảo, nhìn qua sinh động vô cùng.


"Cái quỷ gì đây?" Diệp Thiếu Dương cả kinh nói.


"Chúng ta đã vào Địa Cung, lăng mộ của vương hầu quý tộc, đều có một nơi như vậy," Tứ Bảo đã thấy nhiều nên tỏ ra am hiểu, "Cung điện này được mô phỏng theo nơi chủ mộ từng sống lúc sinh thời, đây là Đế Vương Lăng do Thái Tổ xây dựng năm đó, khẳng định được chế tạo mô phỏng theo cung điện của ông ta lúc còn sống."


Nhuế Lãnh Ngọc vừa nghe, lẩm bẩm nói: "Những thứ này thực sự có ý nghĩa rất lớn đối với các nhà khảo cổ học."


"Chúng ta không khảo cổ, mà là đạo mộ.... à không, giết cương thi." Tiểu Mã cười hắc hắc, nói.Mấy người đi qua cầu, đến bên bờ suối, cúi người nhìn xuống, dòng suối cũng không sâu, nước trong vô cùng, từ cầu chảy xuống hạ lưu, bên trong còn có một ít tôm cá, Diệp Thiếu Dương tùy tay vớt một nắm, thấy bọn chúng toàn thân trắng toát, không có mắt, hiển nhiên là do sống dưới nước trong thời gian dài, hai mắt đã bị thoái hóa.


"Đây là mạch nước ngầm, bảo sao bọn chúng lại như vậy."


Cái gọi là phong thuỷ, đương nhiên phải có thủy mới có thể hình thành thế cục, bảo huyệt long mạch cũng giống như vậy, nhất định có tồn tại mạch nước ngầm.


Hạ du con sông, là một ngọn Tháp Phù Đồ, mấy người Diệp Thiếu Dương đi tới quan sát, thấy đây là một toà tháp chín tầng, được đúc bằng đông nguyên chất.


"Long đầu bất mai phần, Long nhãn bất lập cư." Tứ Bảo chỉ vào Tháp Phù Đồ nói, "Vị trí này đúng lúc là Long nhãn, mạch nước ngầm này tương đương với Long nhãn, xây Tháp Phù Đồ ở đây là để định phong thuỷ. Cái này không có liên can gì đến chúng ta, không cần nghĩ nhiều."


Dứt lời, liền đi về phía Địa Cung đối diện.


Tiểu Mã lưu luyến nhìn Tháp Phù Đồ, nói: "Cái đó, nếu có thể khiêng về, thì trị giá bao nhiêu tiền?"


"Mẹ kiếp, nó được đúc bằng đồng nguyên khối, dễ đến hơn một ngàn cân, ngươi bê được cần cẩu đến đây rồi hẵng nói." Tứ Bảo bĩu môi nói.


"Vậy thì, lát nữa quay lại cái động kia xem có lấy được thứ gì không......" Tiểu Mã thất vọng thì thầm.


Cung điện tuy nhỏ, nhưng cũng được xây bằng gạch nung ngói đỏ, hoa mỹ dị thường, Diệp Thiếu Dương vừa nhìn vừa nghĩ thầm, nếu xây một tòa cung điện thế này bên ngoài, không biết phải tốn bao nhiêu nhân lực mới có thể hoàn thành, mà đây lại được khởi công dưới lòng đất, độ khó thực không thể tưởng tượng, không biết đã vắt kiệt sức lực của bao nhiêu con người, đúng là "Đế Vương nhất niệm động, bạch cốt đôi thành sơn." (Ý nói: chỉ một ý tưởng của bậc vua chúa khiến cho xương trắng chất thành núi)


Mọi người một lòng đi đối phó Thi Vương, tìm kiếm Lâm Tam Sinh, chẳng có tâm tư nào mà ngắm thưởng cung điện, một mạch vòng bờ tường đi qua.


Diệp Thiếu Dương đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn, Nhuế Lãnh Ngọc cũng quay đầu nhìn lướt qua, khẽ cau mày.


Tiểu Mã hắt xì một cái, nói: "Sao lại thối như vậy? Mà....trong đó còn phảng phất một mùi rất lạ?"Diệp Thiếu Dương lấy ra Âm dương bàn, khẩy khẩy mấy cái, căn cứ theo hướng kim đồng hồ, vòng qua bờ tường, không phải tìm lâu, đèn trên đầu đã chiếu vào một thân thể Đồng Giáp Thi nằm dài trên mặt đất.


Mọi người vội vàng đứng lại, rút súng phun nước ra.


Diệp Thiếu Dương xua xua tay, chậm rãi đi qua đó, chiếu đèn vào nó, tức khắc kinh hãi:Xung quanh con Đồng Giáp Thi này, rơi rụng vô số những mảnh nhỏ khôi giáp, đầu bị vỡ toác, chỉ còn xương sọ, nhìn trên người thì thấy đồng giáp rách nát, thân thể chỉ còn trơ lại một bộ khung xương, còn dính một ít thịt vụn, phía trên nhung nhúc sâu bọ màu đen, nhìn qua thực kinh tởm."Đây là gì hả?" Tiểu Mã hoảng hốt kêu lên.


Diệp Thiếu Dương không trả lời, ngồi xuống bên cạnh Đồng Giáp Thi, mấy người dùng đèn trên mũ chiếu vào, Tứ Bảo là người đầu tiên lên tiếng, thanh âm lẫn với vẻ khiếp sợ vô cùng: "Có thứ gì đó đã gặm nhấm nó......"


Nhuế Lãnh Ngọc nói: "Sao lại như vậy, chẳng lẽ còn có sinh vật ăn cương thi, hơn nữa còn tay không xé nát đồng giáp?"


Tứ Bảo nuốt nước miếng, lẩm bẩm nói: "Ta không biết do thứ gì làm ra, nhưng...... đây hiển nhiên không phải thứ tốt."


"Ở đây còn có một con," mọi người nhìn về phía Tiểu Mã, lại thấy một con Đồng Giáp Thi, quỳ rạp trên mặt đất, hai tay giơ về phía trước, bộ dáng như đang muốn trốn chạy nhưng không được.Tiểu Mã dùng mũi chân lật Đồng Giáp Thi lại, một đám sâu bọ màu đen từ bên dưới ùa ra.


Nhuế Lãnh Ngọc đứng phía đối diện, mắt thấy mấy con đang bò về phía mình, sợ tới mức dậm chân liên tục, kinh hãi kêu lên một tiếng.


"Đó là thi khí hoá trùng, không hại đến người." Tứ Bảo nhắc nhở.


Tiểu Mã nhìn Nhuế Lãnh Ngọc cười, "Thì ra Nhuế đại mỹ nhân cũng biết sợ."


"Im ngay!" Nhuế Lãnh Ngọc lườm cậu ta một cái, mọi người tiến lên, nhìn chính diện con Đồng Giáp Thi này, một thân uy vũ đồng giáp đã bị xé tan thành mảnh nhỏ, vì bị Tiểu Mã đá một cước, khung xương tan rã, bày ra trên mặt đất.


Diệp Thiếu Dương cúi người xem xét, phát hiện đầu lâu vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, lập tức lắc đầu cười khổ, "Vật kia cũng quá khủng bố, không chỉ gặm thịt, mà xương cốt cũng bị nhai thành cái dạng này, cứ như ngày thường chúng ta gặm cổ vịt vậy..."


"Vì sao mấy con bên ngoài không có việc gì?" Tứ Bảo vừa nói xong đã vỗ đầu một cái, "Hiểu rồi, ở đó có cửa đá, ba con Đồng Giáp Thi kia ở bên ngoài. Nếu nói như vậy, con vật có thể ăn cương thi này...... là ở bên trong mộ cổ?"


Bốn người quay đầu nhìn nhau, đều có cảm giác lạnh xương sống.


Đối với bọn họ, Đồng Giáp Thi đã rất khó đối phó, mà nay lại thêm một sinh vật thần bí, cư nhiên có thể xé tan đồng giáp, lấy huyết nhục cương thì làm thức ăn...... Nó rốt cuộc là quái vật đáng sợ nào đây?


Đám người Diệp Thiếu Dương vốn nghĩ chỉ đối phó Đồng Giáp Thi Vương, nào ngờ Thi Vương còn chưa thấy đâu, đã gặp phải một nữ quỷ cực kỳ lợi hại, rồi lại thêm một con sát tinh không biết đang ẩn núp ở nơi nào, Diệp Thiếu Dương ngẫm lại thấy có chút buồn bực.


"Mộ cổ này phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta." Diệp Thiếu Dương lắc đầu bất đắc dĩ, "Đi thôi."


Xuyên qua đại điện, tiến vào một lối đi nhỏ hẹp, càng tiến về phía trước, Diệp Thiếu Dương càng cảm giác âm khí dày đặc. Nhìn bản đồ, đối diện là không gian có kích thước tương tự như cái vừa rồi, bất quá đường đi bị chia làm ba lối.


"Tôi nhớ lúc trước Lâm Tam Sinh đã nói qua, đây là chỗ nào nhỉ?" Diệp Thiếu Dương nhìn bản đồ hỏi.


"Hiến tế tràng, nếu là nơi tế sống, chắc chắn sẽ có không ít quỷ hồn." Tứ Bảo vừa dứt lời, phía trước lại thấy mấy con Đồng Giáp Thi nằm lăn lóc trên mặt đất, cũng không ngoại lệ, đều bị gặm đến tận xương cốt.


"Cẩn thận!" Diệp Thiếu Dương nắm chắc dây Câu Hồn, nhắc nhở mọi người tập trung chý ý.Đồng Giáp Thi đều đã chết, coi như cũng bớt phần nào gánh nặng cho bọn họ, bớt đi một phần nguy hiểm, nhưng gia hoả ăn thịt cương thi kia không biết đang trốn nơi nào, bỗng dấy lên trong lòng mọi người một nỗi ám ảnh khiếp sợ sâu kín không thể nói thành lời.






Chương 796: Quái Nhân Trong Quan Tài

  Xuyên qua thông đạo, mọi người đến một không gian thật lớn, nhờ pháo sáng chiếu rọi, có thể thấy đây là một đại điện mái vòm, mười chiếc cột trụ bằng bạch ngọc, cao vút lên tận đỉnh, bề mặt được trạm rồng khắc phượng, sống động như thật.

Ba bức tường đá, chia tách toàn bộ đại điện ra làm ba phần, chính giữa mỗi phần là một cái ao hình chữ nhật, bờ ao lấm tấm màu đỏ sậm, không biết có phải là máu thật hay không.

"Đây là Tế điện!" Tứ Bảo trầm giọng nói, lần lượt chỉ vào ba cái ao, nói: "Đó là Huyết Trì, Cốt Trì, Nhục Trì."

Nói rồi tùy tiện chọn một lối, đi đến bên cạnh ao, cúi đầu nhìn xuống, bên trong xương trắng chồng chất không tài nào đếm xuể, tuy nhiên được bảo tồn rất hoàn chỉnh, chủ yếu là xương của gia súc cỡ lớn như lợn, ngựa, trâu linh tinh gì đó, còn có một số xương gà, cũng không thiếu xương người, bất quá nhìn qua dáng người không cao, hẳn không phải là người trưởng thành.

"Những thứ này đều dùng để tuẫn táng, tứ cầm tứ thú, mỗi loại 44 con, còn có hai mươi đồng nam đồng nữ...... Đây là quy cách an táng Đế Vương." Tứ Bảo trầm giọng nói.

"Vì sao phải làm như vậy?!" Tiểu Mã nghiến răng giận dữ nói.

"Sau khi bồi táng, lấy máu luyện hồn, dùng để tăng thêm sát khí trong mộ thất, thi thể hấp thu sát khí, có thể khiến cho xác chết không bị thối rữa." Tứ Bảo bất đắc dĩ nhún nhún vai, "Cổ nhân đều muốn bảo tồn thi thể của mình tồn tại vĩnh viễn, ta cũng không biết đây là loại tâm lý gì, nước ngoài cũng giống như vậy, xác ướp Pharaoh Ai Cập chính là một ví dụ."

Tiểu Mã hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu vì vậy mà giết chết nhiều người, nhất là đồng nam đồng nữ, chẳng phải quá tàn nhẫn hay sao?"

"Sinh mạng của những người này trong mắt Quân vương, bất quá cũng chỉ như cỏ rác mà thôi." Tứ Bảo thở dài.

Đúng lúc này, trong đại điện yên tĩnh trống trải đột nhiên vang lên tiếng khóc, quanh quẩn rên rỉ, nghe đến sởn tóc gáy.

Mọi người theo tiếng khóc nhìn lại, phát hiện trên mái vòm có vô số quỷ ảnh đang lượn lờ, gần như trong suốt, không ngừng bay qua bay lại trên không trung, chầm chậm sà xuống, đều là đồng nam đồng nữ ăn mặc cổ trang, toàn thân đẫm máu, ôm mặt khóc lóc, từ từ bay đến chỗ mấy người đang đứng.

Diệp Thiếu Dương quan sát một hồi, nói: "Không cần sợ, không phải là quỷ, hồn phách bọn chúng đã sớm bị luyện hóa, đây chỉ là một sợi nguyên thần của người chết biến thành, quá phân nửa là do nơi này âm khí quá nặng, không gian lại bị phong bế, cho nên không tan đi được, chúng không thể tổn thương con người đâu."

Những nguyên thần quỷ ảnh này bay đến trước mặt mọi người, nhe nanh trợn mắt, lộ ra các kiểu hình dạng thống khổ, khóc thút thít không ngừng.

Tuy biết rõ nguyên thần không đả thương người, nhưng bị nhiều quỷ ảnh như vậy vây quanh, thực không thoải mái.

Diệp Thiếu Dương vung dây Câu Hồn quét ngang một đường, đánh tan quỷ ảnh đang lởn vởn xung quanh.

"Tàn nhẫn quá đi..." Tiểu Mã nói.

"Bọn chúng chỉ là nguyên thần chưa tiêu tán, ngửi được dương khí trên người chúng ta toát ra, theo bản năng tụ tập lại đây, chúng vốn không có ý thức."

Diệp Thiếu Dương đánh tan mấy quỷ ảnh trước mặt, xoay người đi đến bên cạnh cái ao nằm ở chính giữa.

Tứ Bảo nói không sai, đây là một cái Huyết Trì (ao máu), bất quá đã trải qua mấy trăm năm, bên trong không còn máu, chỉ thấy đáy ao cùng bốn vách tường đen sì một mảng, vừa thấy đã biết nơi này từng chứa đầy máu.

Thở dài một hơi, Diệp Thiếu Dương đi đến trước cái ao thứ 3, cúi người nhìn xuống, giật mình chấn động, nơi này không phải Nhục Trì, mà ở giữa có đặt một chiếc quan tài, chiếu đèn vào đó, quan tài phản xạ ánh kim.

"Đây không phải Nhục Trì sao, thế nào lại có quan tài?" Diệp Thiếu Dương chiếu đèn kiểm tra xung quanh một lượt, thấy dường như không có gì nguy hiểm, vì thế nhảy xuống, Tứ Bảo cũng nhảy theo hắn, vòng quanh quan tài quan sát.

Quan tài được làm bằng đồng thau, tạo hình hoa mỹ, mặt trên khảm đầy phù điêu trang trí, ngoài ra cũng không có gì đặc biệt.

Tứ Bảo ghé sát tai vào quan tài, nhẹ nhàng gõ gõ mấy cái, vốn định kiểm tra xem bên trong trống rỗng hay có gì, kết quả đột nhiên một tiếng "binh" từ bên trong vọng ra, hai người thất kinh, vội vàng lui về phía sau.

Đợi một hồi, bên trong lại vang lên một tiếng "binh" trầm đục.

Mọi người quay mặt nhìn nhau, ánh mắt đều lộ vẻ khẩn trương.

Một chiếc quan tài từ mấy trăm năm trước, bên trong khẳng định không thể có vật sống, chẳng lẽ là...... Cương thi?

"Có nên mở ra hay không?" Tứ Bảo nhìn Diệp Thiếu Dương hỏi.

" Nếu thật là cương thi, cũng không thành vấn đề, tôi chỉ sợ bên trong là thứ khác." Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu.

"Trong quan tài ngoại trừ thi thể, còn có thể có cái gì?"

"Nếu ngươi muốn mở thì cứ mở đi..." Diệp Thiếu Dương nhún vai, trong lòng có một dự cảm không tốt lắm.

"Mở ra thôi!" Tiểu Mã vừa khẩn trương vừa phấn khích nói, "Chúng ta bốn pháp sư một tiểu quỷ, còn sợ cái gì chứ, cùng lắm thì chính là Thi Vương, vạn nhất trong quan tài có thứ tốt thì sao!"

Diệp Thiếu Dương không ham đồ bồi táng, chỉ tò mò mà thôi, vì thế hướng Tứ Bảo gật đầu.

Tứ Bảo hà hơi xoa xoa hai tay, lấy từ trong túi ra một vật, nhét vào trong miệng, thấy Diệp Thiếu Dương đang dùng ánh mắt hồ nghi nhìn mình, vội vàng phân bua: "Tử ngọc, có thể tránh thi khí, tuy thi khí bình thường không gây thương tổn, nhưng nếu là bánh tông ngàn năm, ta cũng có chút e ngại."

Nói xong liền xoay người, leo lên nóc quan tài, quỳ xuống, hai tay sờ soạng hoa văn trên đó, tìm được một cái chốt, lấy từ trong túi ra một cái móc dây thừng, buộc vào nắp quan tài, sau đó nhảy xuống, dùng sức nhấn vào chốt.

"Quan tài bằng kim loại này không dùng đinh đóng, mà có một cái chốt," Tứ Bảo vừa ấn vừa giải thích, "Nếu không có kinh nghiệm thì mò cả ngày cũng không ra, đối với ta chỉ là chuyện vặt..."

"Ngươi cẩn thận chút đi, đạo mộ tặc!" Diệp Thiếu Dương mắng.

Tứ Bảo cười hắc hắc, chỉ vào cái móc nhỏ đen nhánh sáng loáng đang quấn trên nóc quan tài, nói: "Biết đây là cái gì không, Mô Kim Phù đó nha, ta ra giá cao mua lại từ một thổ phu tử, nghe nói là đồ mà Hồ Bát Nhất đã từng dùng qua."

Tay tỳ lên quan tài, tiếp tục dùng lực ấn một cái, chỉ nghe tiếng "Rắc" vang lên, chốt đã được mở.

Hai tay Tứ Bảo nắm chặt sợi dây thừng trên Mô Kim Phù, dùng sức kéo ra, nắp quan tài bật mở.

Diệp Thiếu Dương lập tức chiếu đèn qua đó, chỉ thấy được một thứ gì đó màu vàng, góc độ có hạn, không thể nhìn sâu vào bên trong.

Dưa Dưa cũng tiến lên, muốn thò đầu nhìn xuống quan tài, liền bị Diệp Thiếu Dương ngăn lại.

Tứ Bảo kéo nắp quan tài mở thêm ba tấc, dần để lộ ra không gian bên trong.

Diệp Thiếu Dương vừa định khom lưng kiểm tra, đột nhiên một cái đầu từ bên trong thò ra.

Diệp Thiếu Dương không hề đề phòng, lập tức bị doạ cho thất kinh, vội vàng lui về phía sau, vung dây Câu Hồn, vừa muốn quất qua đó, gia hoả trong quan tài đã trở mình bò ra, nhảy xuống nền đất, quỳ rạp, hướng Diệp Thiếu Dương dập đầu lạy ba cái, sau đó đứng dậy.

Mọi người lúc này mới thấy rõ "thứ" trước mắt bọn họ, chính là một bé trai khoảng năm sáu tuổi, trắng trẻo mập mạp, đỉnh đầu có một ít tóc, buộc thành chỏm, trên người mặc một cái yếm đỏ thẫm, vẻ mặt ủy khuất nhìn Diệp Thiếu Dương.

Từ trong quan tài chui ra một đứa bé sống sờ sờ hay sao?

Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn nhìn bé trai, trông vẻ mặt nó hồn nhiên, khí sắc cũng tốt, không có một chút tà khí nào, giống như tiểu tử mập mạp thường nhìn thấy trong tranh Tết.






Chương 797: Thiên La Dạ Xoa (1)

  Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Diệp Thiếu Dương:
Bé trai này nhìn càng ngây thơ đáng yêu, càng làm hắn có cảm giác đáng sợ: mở quan tài ra cương thi, bộ mặt bất kể dữ tợn thế nào, cùng lắm chỉ bị dọa đến nhảy dựng lên mà thôi, bản thân mình cũng sẽ chuẩn bị tâm lý.

Bởi trong quan tài chỉ có thể tồn tại cương thi, hiện giờ lại là một người sống sờ sờ - một đứa trẻ trắng trẻo mập mạp với vẻ mặt ngây thơ vô tội, trong lòng Diệp Thiếu Dương tức khắc dao động, ngẩng đầu nhìn về phía Tứ Bảo.

Chỉ thấy tên đạo mộ tặc kinh nghiệm đầy mình này cũng đang há hốc miệng, dùng ánh mắt thất thần nhìn đứa bé dễt thương này.

"Đây là......" Tứ Bảo ngập ngừng.

"Ca ca tỷ tỷ đừng sợ, ta bị Quách tướng quân nhốt trong quan tài, không phải ác quỷ." Bé trai đột nhiên mở miệng nói chuyện, thanh âm trong trẻo ngọt ngào, ngữ điệu có chút quái dị.

Diệp Thiếu Dương suy đoán, phát âm của nó là từ thời cổ, may sao vẫn còn nghe hiểu được.

"Ngươi...... là người hay quỷ?" Tiểu Mã cả kinh nói.

Diệp Thiếu Dương lườm cậu ta một cái, câu hỏi này chẳng phải thừa thãi ư, người sống sao có thể ở trong quan tài đến mấy trăm năm? Quan sát đánh giá một hồi, nói: "Ngươi là quỷ thi?"

Bé trai gật đầu, trên mặt lộ vẻ bi thương, nước mắt chảy ròng ròng.

"Ta ở trong quan tài ngủ suốt mấy trăm năm, hu hu... hôm nay cuối cùng cũng được giải cứu, đa tạ chư vị pháp sư, ca ca tỷ tỷ......" bé trai thương tâm lau nước mắt.

Mọi người hỏi thăm biết được, thì ra nó bị Quách tướng quân bắt tới bồi táng, dùng bí pháp tà thuật, phong ấn hồn phách trong cơ thể, tà thuật này còn làm cho thân xác nó không bị thối rữa, bảo tồn cho đến tận bây giờ.

Mấy người nghe xong trầm trồ ngạc nhiên, đồng thời cũng thở dài, cảm thấy xót thương cho số phận đứa bé.

Đến băng sơn mỹ nhân như Nhuế Lãnh Ngọc cũng cảm động, tiến lên an ủi nó: "Cũng may hồn phách còn hoàn chỉnh, có thể đầu thai chuyển thế, kiếp trước ngươi phải chịu nhiều đau khổ như vậy, kiếp sau nhất định được phúc báo." Nhuế Lãnh Ngọc xoa đầu nó, nhẹ nhàng nói.

Diệp Thiếu Dương hỏi: "Hay là... bây giờ ta đưa ngươi xuống Âm Ty?"

Bé trai gật đầu, hỏi: "Các người tới đây làm gì?"

Tứ Bảo nói ra mục đích chuyến đi lần này, bé trai vừa nghe liền ngơ ngẩn cả người, liên tục xua tay.

"Không thể... không thể, Quách tướng quân kia đã thành Đồng Giáp Thi Vương, cực kỳ khó đối phó. Hơn nữa hắn còn có bốn tên Thủ linh đồng tử, các người cứ tùy tiện vào như thế, khẳng định không toàn mạng trở ra."

Nhuế Lãnh Ngọc trong lòng khẽ động, nói: "Bằng không bé dẫn đường cho bọn ta, ta cam đoan bé sẽ không có chuyện gì, chờ mọi việc xong xuôi sẽ đưa bé đi luân hồi, cũng coi như ngươi tích lũy một chút âm đức, bé có đồng ý không?"

Đứa bé liên tục gật đầu, "Đồng ý a, là các người đã cứu ta ra, ta nguyện ý giúp các người, đại tỷ tỷ... mấy người thật tốt bụng a."

Bé trai gạt nước mắt, ngẩng đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc cười cười, "Tỷ tỷ thật xinh đẹp, cho ta ôm tỷ tỷ một cái a..." Nói xong giang hai tay ra.

Nhuế Lãnh Ngọc thấy bộ dáng nó thực đáng yêu, tuy đã chết mấy trăm năm, nhưng tâm tính đương nhiên vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi, cứ coi nó là một đứa trẻ hình thường là được, lập tức giang rộng hai tay, bé trai lập tức nhào vào lòng nàng.

"Tỷ tỷ thật xinh đẹp, rất giống mẹ của ta, ta có thể hôn tỷ một cái có được không?"

Nhuế Lãnh Ngọc hơi đỏ mặt, nhưng không phản đối.

Thằng bé ôm cổ Nhuế Lãnh Ngọc, miệng há ra, tiến lại gần hơn.

Đột nhiên thân hình thằng bé khựng lại , Nhuế Lãnh Ngọc quay đầu nhìn, chỉ thấy một sợi xích sắt cuốn lấy cổ nó, dùng sức kéo về phía sau, mặt nó trở nên đỏ bừng vì nghẹn thờ, đầu lưỡi đỏ tươi thè ra ngoài.

Nhuế Lãnh Ngọc lập tức ngây người, nhìn về phía đầu kia của sợi xích, thì thấy Diệp Thiếu Dương dùng sức kéo chặt dây Câu Hồn, lôi thằng bé ra khỏi người nàng.

Đứa trẻ lập tức xoay người, hai tay khua khoắng, đôi tay biến hóa thành hai bàn tay quỷ, vồ Diệp Thiếu Dương.

"Ái chà, rất lợi hại đó nha..." Diệp Thiếu Dương tay trái kết ấn, miệng niệm một lần Khốn Ma Chú đã học được từ Bạch Vô Thường, chân bước lui về phía sau, tay phải nắm dây Câu Hồn, dùng sức xiết lại.

Xiềng xích kêu leng keng, quấn lấy thằng bé càng ngày càng chặt, phong kín ba đại quỷ huyệt, cũng như phong tỏa tu vi của nó, đôi tay quỷ ảnh giữa không trung còn chưa tới trước mặt Diệp Thiếu Dương đã biến mất tăm.

Thằng bé ấm ức khóc rống lên, hướng Diệp Thiếu Dương kêu: "Ca ca... ngươi làm cái gì thế! Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi thả ta ra!"

"Thiếu Dương! Huynh muốn làm gì!" Nhuế Lãnh Ngọc hiếm khi hét lên như vậy.

Diệp Thiếu Dương nhìn nàng một cái, "Nếu không phải tôi, hồn phách của cô hiện tại đã bị nó hút mất rồi."

Nhuế Lãnh Ngọc hoá đá, "Lẽ nào lại thế, nó chỉ muốn hôn tôi mà thôi, hơn nữa nó lại không phải ác quỷ!"

"Không phải ác quỷ?" Diệp Thiếu Dương lạnh lùng cười, liếc mắt nhìn tiểu quỷ đang giãy giụa trong dây Câu Hồn, "Cô cũng không nên bị vẻ ngoài của nó che mắt chứ."

"Tỷ tỷ, cứu ta!" Tiểu quỷ cố hết sức kêu gào, nhìn Nhuế Lãnh Ngọc với ánh mắt đáng thương.

Tứ Bảo cùng Tiểu Mã, cũng bị sự biến hoá đột ngột này làm cho chân tay luống cuống, ngây ngốc đứng một bên, không biết phải làm sao cho phải.

Chỉ có Dưa Dưa xông lên, ngăn cản ý định tới gần tiểu quỷ của Nhuế Lãnh Ngọc, xua tay nói: "Nhuế tỷ tỷ, lão đại làm như vậy khẳng định có nguyên nhân, tỷ tỷ phải tin tưởng hắn!"

Nhuế Lãnh Ngọc ngơ ngẩn, lập tức đứng lại, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương dùng Khốn Ma Chú trói chặt tiểu quỷ, không cho nó có cơ hội đào tẩu, cũng không vội vàng tiêu diệt nó, ánh mắt lướt qua Tứ Bảo với Tiểu Mã, dừng lại trên mặt Nhuế Lãnh Ngọc, "Vừa rồi lúc nó nói chuyện, các người có nghe rõ không, nó nói nó ngủ say mấy trăm năm, nhưng khi chúng ta gõ vào quan tài một cái, nó liền tỉnh lại? Nếu nó thực dễ tỉnh như vậy, sao lại có thể ngủ say mấy trăm năm?"

Mấy người ngẩn ra, cảm thấy lời nói của hắn đúng là có đạo lý. Nhuế Lãnh Ngọc liếc mắt nhìn tiểu quỷ dáng vẻ tội nghiệp kia một cái, nói: "Chỉ dựa vào một việc này cũng không chứng minh được gì, có lẽ còn nguyên nhân đặc biệt gì đó, sao không để nó nói cho rõ ràng?"

Lập tức xoay đối diện tiểu quỷ, nói: "Ngươi khẳng định mấy trăm năm này đều ngủ say trong đó?"

Tiểu quỷ liên tục gật đầu, "Là thật đó, tỷ tỷ hãy tin ta, mới đầu ta cũng không có ngủ say như vậy, chỉ là sau khi trở thành quỷ thi, tự mình chui vào trong quan tài, vì bên ngoài có rất nhiều quỷ, Quách tướng quân cũng đã thành Đồng Giáp Thi Vương, ta thực sự rất sợ, nên trốn ở trong quan tài tu luyện, sau đó liền ngủ say."

Diệp Thiếu Dương cười lạnh, "Chẳng lẽ ngươi thực sự vừa mới tỉnh lại sao ?"

"Đúng vậy, ca ca, các người gõ quan tài, bên trong sẽ sinh ra tiếng vang rất lớn, vì thế ta mới tỉnh lại, mấy trăm năm rồi, nơi này không có ai tiến vào, chẳng ai đến đánh thức ta a."

Nhuế Lãnh Ngọc lập tức dùng ánh mắt cầu xin nhìn Diệp Thiếu Dương, trông biểu tình của nàng, hiển nhiên là tin những gì tiểu quỷ kia nói.

Tiểu Mã với Tứ Bảo cũng chậm rãi gật đầu, sắc mặt có chút do dự. Chỉ có Dưa Dưa không hề dao động.

Thấy vậy, Diệp Thiếu Dương quay sang hỏi nó, "Ngươi phát hiện ra vấn đề sao?"

"À? Không có...," Dưa Dưa gãi gãi đầu, "Dù sao ngươi cũng là lão đại, việc ngươi làm nhất định đều có đạo lý, ta có phát hiện ra hay không thì có can hệ gì chứ."

Diệp Thiếu Dương vô ngữ, đồng thời cũng cảm thấy ấm áp trong lòng, tiểu quỷ Dưa Dưa này, ngày thường hay quậy phá, bất phân lớn nhỏ, nhưng trong thời khắc mấu chốt lại tuyệt đối tin tưởng mình, xem ra dù mình có bảo nó đi ám sát Diêm La Vương, nó cũng sẽ gật đầu cái rụp.






Chương 798: Thiên La Dạ Xoa (2)

  Một lần nữa nhìn quanh mọi người, Diệp Thiếu Dương nói: "Nó nói nó ngủ mấy trăm năm, các người cảm thấy có thể như thế sao?"

Tiểu Mã cau mày nói: "Sao lại không thể?"

Diệp Thiếu Dương lớn tiếng mắng: "Lãnh Ngọc bị nó lợi dụng, đánh trúng tâm lý, động lòng trắc ẩn...còn hai người ăn nhiều đầu heo quá hay sao, đưa các người đến căn phòng tối ngủ một giấc, các người có biết mình đã ngủ mấy tiếng hay không hả?"

Tiểu Mã với Tứ Bảo nhất thời không có phản ứng, Nhuế Lãnh Ngọc băng tuyết thông minh, bỗng nhiên hiểu ra vấn đề, trong miệng khẽ kêu lên một tiếng kinh ngạc, ngây người nhìn tiểu quỷ kia, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng.

"Nếu ngươi vẫn luôn ngủ say...... sao ngươi biết được mình đã ngủ mấy trăm năm?"

Tiểu quỷ ngơ ngẩn, Tứ Bảo với Tiểu Mã giật mình sửng sốt: Đạo lý này kỳ thực rất đơn giản, bất kể là người hay quỷ, một khi đã chìm vào giấc ngủ, sẽ mất đi khái niệm về thời gian, đặc biệt là hôn mê, nếu bị bất tỉnh nhân sự mấy ngày mấy đêm, sau khi tỉnh lại chỉ cảm thấy mình đã ngủ thật lâu, tuyệt đối không thể biết thời gian tỉnh lại.

Chứ đừng nói ngủ say mấy trăm năm, còn có thể nhớ rõ thời gian đến vậy, điều này tuyệt đối không có khả năng.

Đạo lý này vốn dĩ rất đơn giản, chỉ là lúc trước mọi người tập trung chú ý đến câu chuyện tiểu quỷ kể lại, do đó đã bỏ qua logic phản biện đơn giản này.

"Ta......" Tiểu quỷ còn muốn biện giải, Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, vẫy tay gọi Nhuế Lãnh Ngọc tới, "Nếu cô còn muốn nghe nó giảo biện, không bằng cô qua đây xem cái này."

Nhuế Lãnh Ngọc hồ nghi đi qua đó.

Diệp Thiếu Dương dùng tay chỉ chỉ Thất Tinh Long Tuyền Kiếm đang đeo bên hông mình.

Bởi sau lưng cõng quá nhiều đồ vật, nên hôm nay hắn đeo kiếm bên cạnh người.

Diệp Thiếu Dương một tay cầm vỏ kiếm, điều chỉnh vị trí một chút, rồi chỉ vào chuôi kiếm nói: "Cô xem ảnh phản chiếu đi!"

Trên chuôi Thất Tinh Long Tuyền Kiếm có gắn một viên đá quý màu xanh biếc, trơn nhẵn bóng loáng, có thể dùng làm gương soi.

Sau khi Diệp Thiếu Dương căn chỉnh lại góc độ, Nhuế Lãnh Ngọc liếc mắt một cái liền thì thấy hình ảnh phản chiếu trên mặt đá quý của tiểu quỷ đang giãy giụa trong dây Câu Hồn, chính là một con ác quỷ tóc tai rũ rượi, mặt mũi hung tợn.

"Cái này......" Nhuế Lãnh Ngọc ngơ ngẩn.

"Đây là Lục tùng thạch (đá Turquoise), có công năng thu oán khí, cũng giống như Âm Dương Kính, chiếu vào cái gì, bất kể là quỷ yêu hay tà linh, ảnh phản chiếu chính là chân thân của nó!"

Bởi có Âm Dương Kính trong người, Diệp Thiếu Dương hiếm khi sử dụng công năng này của Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, rốt cuộc lấy Âm Dương Kính ra tiện lợi hơn nhiều so với lấy kiếm, hôm nay cũng do trùng hợp, sau khi hắn nghe tiểu quỷ kia kể lể, sinh lòng hoài nghi, vì thế trong lúc nó đang nói chuyện, cúi đầu nhìn thoáng qua chuôi kiếm, sau đó, hết thảy đều minh bạch.

Nhuế Lãnh Ngọc chậm rãi lắc đầu, liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, nói: "Thực xin lỗi, tôi đã hành động theo cảm tính."

"Không sao, điều này chứng tỏ cô là một người giàu tình cảm." Diệp Thiếu Dương trong lòng rất vui, hôm nay cuối cùng cũng nhìn được một mặt khác của nàng: thì ra bên trong vẻ mặt lạnh lùng băng giá, nàng cũng có một trái tim nhân hậu thiện lương, quá tốt, điều này quả thực quá tốt.

Diệp Thiếu Dương không hề do dự, tay phải cầm dây Câu Hồn, miệng không ngừng niệm chú, dây Câu Hồn càng xiết càng chặt.

"Nghiệt súc, còn không mau hiện ra chân thân!"

"Á!" Tiểu quỷ hét lên một tiếng thảm thiết, giọng nói trong trẻo dần trở nên thô khàn, hoá thành quái thanh chói tai, hình dáng bụ bẫm đáng yếu của bé trai lập tức biến đổi, thân thể phình to ra.

Trong nháy mắt, đã biến thành một con Dạ Xoa mặt mũi hung tợn, hai tay khua khoắng, ý đồ muốn trốn thoát khỏi dây Câu Hồn, nhưng cũng chỉ uổng công mà thôi.

"Tên đạo sĩ chết dẫm, ta muốn giết chết ngươi! Á....!" Ác quỷ hướng về phía Diệp Thiếu Dương gào rống lên.

Diệp Thiếu Dương một lần nữa xiết chặt dây Câu Hồn, thân thể ác quỷ phát ra tiếng ken két, những chỗ bị dây Câu Hồn thít chặt, không ngừng túa ra máu đen, chảy lênh láng trên mặt đất, lập tức bốc lên từng làn khói trắng, ăn mòn lớp đất trên cùng.

Tuy nhiên, quỷ huyết này lại hoàn toàn vô dụng đối với dây Câu Hồn.

Ác quỷ ngã lăn trên mặt đất không ngừng giãy giụa, kêu la thảm thiết, thân thể bất chợt thu nhỏ, lại biến thành một bé trai dáng vẻ dễ thương, hướng về phía Nhuế Lãnh Ngọc khóc lóc, kêu gào thảm thiết, nhìn qua vô cùng tội nghiệp.

Nhuế Lãnh Ngọc biết rõ đó chỉ là ảo giác do ác quỷ tạo thành, nhưng cảnh tượng này vẫn làm cho nàng có chút không dám nhìn trực diện, liền quay mặt đi.

"Tỷ tỷ cứu ta!" Ác quỷ tuyệt vọng gào lên một tiếng.

Nhuế Lãnh Ngọc tưởng nó đang gọi mình, thở dài, lắc lắc đầu.

Đúng lúc này, một thân ảnh từ trong quan tài bay ra.

"Nhất niệm thần uy, thiên lôi cổn động, cương phong sạ khởi, đâu chuyển hỏa vũ, cấp cấp như luật lệnh!"

Diệp Thiếu Dương giơ tay trái lên, Thiên Phong Lôi Hoả Kỳ đón gió tung bay, trong chớp mắt đã lớn hơn gấp mấy chục lần, giống như một ngọn liệt hỏa, quấn lấy thân ảnh người này, sau đó thắt chặt.

"Ngoao!" Thân ảnh phát ra tiếng kêu quái dị, là giọng nữ nhân, sau khi bị bao vây, toàn thân chấn động, tà khí bùng nổ, chống cự lại thần uy của Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ, nháy mắt đã thò đầu ra định chạy trốn.

Tu vi của nó mạnh đến vậy sao? Đến Thiên Phong Lôi Hoả Kỳ cũng không làm gì được?

Diệp Thiếu Dương thoáng giật mình.

Tứ Bảo ra tay, vừa niệm chú, vừa ném Kim Văn Bát Vu về phía tiểu quỷ, Kim Bát lơ lửng giữa không trung, Phật quang toả ra, chiếu vào tiểu quỷ.

Thân hình tiểu quỷ bất động, Diệp Thiếu Dương lập tức điều khiển Thiên Phong Lôi Hoả Kỳ truy kích, vừa định quấn nó lại, tiểu quỷ kia bất ngờ đột phá Phật quang, bay về phía trước.

Kim Văn Bát Vu một lần nữa lại bay lên không trung, Phật quang toả sáng, thân thể tiểu quỷ lại trở nên bất động, Thiên Phong Lôi Hoả Kỳ truy đuổi, tiểu quỷ lại phá vỡ Phật quang......

Cứ ngươi truy ta đuổi như vậy một hồi, may sao Diệp Thiếu Dương với Tứ Bảo phối hợp rất ăn ý, không để tiểu quỷ kia có cơ hội phản kích, sau mấy hiệp, rốt cuộc Thiên Phong Lôi Hoả Kỳ cũng quấn chặt được nó.

Chưa từng nghĩ tiểu quỷ này lại có tu vi thâm sâu như vậy, cựa mình một cái, lại thò đầu ra ngoài.

Trong lúc nó đang giãy giụa, Tứ Bảo chạy như bay đến, tròng vòng cổ Xá Lị vào cổ nó, niệm động chú ngữ, kích hoạt linh lực của vòng Xá Lị, một chữ "Vạn" in hằn trên trán tiểu quỷ, lúc này mới hoàn toàn định trụ được nó.

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng thở ra một hơi, không ngừng niệm chú, dây Câu Hồn tròng qua cổ bé trai treo lên, vô số tinh phách bay ra, che trời lấp đất, tự động tản đi.

"Quả nhiên không phải là quỷ," Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm nói, thứ đang chiếm cứ cơ thể bé trai, có thể được coi là tà linh.

Diệp Thiếu Dương đứng dậy đi đến trước mặt tiểu quỷ đang bị Xá lị Phật châu trói buộc, chăm chú quan sát, là một bé gái mười hai mười ba tuổi, bảo sao vừa rồi thằng nhóc kia gọi nó là tỷ tỷ.

"Đạo sĩ - hòa thượng chết bầm, nếu dám thả ta ra, ta sẽ sống nuốt nguyên thần các người!" đứa bé hướng Diệp Thiếu Dương gào to, tuy nhiên thanh âm lại là của một nữ nhân trưởng thành, mang theo một cỗ yêu khí.

"Ngươi có dám cùng ta đơn đả độc đấu không hả?!" Tiểu quỷ hướng Diệp Thiếu Dương hét lên.

"Không..."

Nó vốn định dùng chiêu khích tướng, không ngờ Diệp Thiếu Dương lại trả lời dứt khoát như vậy, trong lúc nhất thời ngơ ngẩn cả người.

Diệp Thiếu Dương nhún vai, cười nói: "Rất may ta đã sớm đoán được, ra tay đúng lúc, chiếm lấy tiên cơ, hai người hợp lực mới bắt được ngươi, giờ lại dễ dàng thả ngươi ra thế ư? Ta không thích đùa giỡn kiểu đó đâu nha?"

Hắn biết tiểu quỷ này tuyệt đối không đơn giản, vẫn biết dù có đơn đả độc đấu, mình cũng nắm chắc phần thắng, nhưng khẳng định phải tốn không ít tinh lực, quan trọng nhất chính là... ngươi dựa vào cái gì mà muốn ta làm như vậy? Ta đã bắt được ngươi, còn thả ngươi ra sao?  






Chương 799: Đoạt Xá

  Con quỷ nhỏ nước mắt lã chã, nghẹn ngào mếu máo, nói: "Đáng thương cho ta vốn là tiểu thư con nhà giàu, mười ba tuổi đã bị người ta giết hại, bị giam dưới mộ cổ quanh năm không thấy ánh mặt trời, các vị pháp sư xin rủ lòng thương xót số mệnh ta khốn khổ, chẳng lẽ không thể giơ cao đánh khẽ, thả ta ra sao?"

Diệp Thiếu Dương cười lạnh nói: "Để ta siêu độ cho ngươi, thấy thế nào?"

Con quỷ nhỏ thất thần vô ngữ.

Diệp Thiếu Dương cười to, chỉ vào nó, nói: "Nếu ngươi thực sự là quỷ, sẽ không bảo ta thả ngươi ra, mà phải cầu xin ta siêu độ cho ngươi mới đúng, cho nên căn bản... ngươi không phải là quỷ!"

Mấy người Nhuế Lãnh Ngọc sau khi nghe nó cầu xin tha mạng xong, có chút do dự, giờ nghe Diệp Thiếu Dương nói vậy, liền phục hồi lại tinh thần.

Tứ Bảo vỗ gáy một cái, "Không sai, vừa rồi ngươi luyện hóa tiểu quỷ kia, có nhiều tinh phách bay ra, ít nhất cũng có mấy chục sinh linh, không thể là tinh phách của mình nó! Vậy các ngươi chính là...... Tà linh!"

"Còn hơn thế nữa...là Ác linh." Diệp Thiếu Dương nói, nhìn con quỷ nhỏ, "Ta không biết ngươi là loại Ác linh gì, nhưng nếu ta không đoán sai, ngươi hút oan hồn người bị chết trong gian phòng tế sống này để luyện hoá, củng cố linh thể, tu luyện mấy trăm năm, mới có tu vi thế này."

Quay sang nói với Tứ Bảo: "Ngươi còn nhớ không, lúc trước ngươi đã nói, nếu nơi này thực sự là tế đàn, nhất định sẽ có quỷ hồn, nhưng ở đây chúng ta chỉ nhìn thấy nguyên thần bị hấp thu hồn phách, vậy hồn phách của bọn họ bị cái gì hấp thu luyện hóa?"

Tứ Bảo chậm rãi gật đầu, nói: "Bảo sao trong Nhục Trì ở tế điện chỉ bày một chiếc quan tài."

Nữ quỷ thấy Diệp Thiếu Dương đã nhìn thấu chân tướng, cũng không hề giấu diếm, nghiêm mặt, dùng thanh âm của bé gái nói với Diệp Thiếu Dương: "Pháp sư nói không sai, thực ra, ta là Thiên La Dạ Xoa, sinh sống tại Quỷ Vực.

Năm đó bị tên Quốc sư kia bắt tới đây, phong ấn trong cơ thể bé gái này, đệ đệ của ta cũng giống như vậy, mấy trăm năm qua, chúng ta hấp thu âm khí nơi này tu luyện, bảo vệ mộ cổ......"

"Cái gì....Thiên La Dạ Xoa !"

Diệp Thiếu Dương, Nhuế Lãnh Ngọc cùng Tứ Bảo đều giật mình kinh hãi.

Thiên La Dạ Xoa ...là sinh linh ở Quỷ Vực, nhưng không phải quỷ, mà do Ô sơn tinh khí biến thành Tà linh, trời sinh tính tình cực kỳ tàn bạo xảo trá, rất khó đối phó, thế mà cư nhiên có người có thể mang chúng tới nhân gian, pháp lực của tên Quốc sư này, ít nhất cũng là cấp bậc Thiên sư!

Diệp Thiếu Dương hít vào một hơi, nói: "Quỷ hồn của những người bị tế sống, đều bị hai người các ngươi hấp thu luyện hoá hết sao?"

Thiên La Dạ Xoa chần chừ một hồi, nghĩ thầm xem ra không thể giấu thêm được nữa, liền gật gật đầu.

"Đại pháp sư, ngươi thu ta đi. Ta nguyện làm Linh phó của ngươi, trọn đời cung phụng!"

Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu.

Thiên La Dạ Xoa khẩn trương, "Chẳng lẽ Đại pháp sư coi thường ta là Thiên La Dạ Xoa sao? Chính ta cũng không thể lựa chọn xuất thân của mình a!"

Diệp Thiếu Dương thở dài nói: "Mọi người đều biết Thiên La Dạ Xoa sinh tính hung tàn, ta không tin, cũng không để tâm, ta không thể lưu ngươi lại, bởi vì ngươi đã luyện hoá toàn bộ oan hồn của người lẫn vật tại nơi này, chỉ vì tăng cường tu vi! Phạm phải tội nghiệt như vậy, ta trực tiếp diệt ngươi đã coi là nương tay, sao có thể thu ngươi làm Linh phó?"

Thiên La Dạ Xoa đột nhiên cười rộ lên, "Thì ra Đại pháp sư có tấm lòng Bồ Tát."

Diệp Thiếu Dương chỉ Tứ Bảo nói, "Hắn là hòa thượng, có lẽ hắn có, ta không có, chỉ thấy khinh thường mà thôi."

"Hay cho hai chữ khinh thường, cái chính là do Đại pháp sư ngươi... tuy ta phạm phải sát nghiệt không thể tha thứ, nhưng chỉ cần ta quy thuận ngươi, ngươi có thể uốn nắn ta không làm điều ác, giúp ngươi hàng yêu bắt quỷ, thành một trợ thủ đắc lực, chẳng phải càng tốt sao?"

Lời nói của nữ quỷ, khiến Diệp Thiếu Dương nhớ tới Lương Đạo Sinh, nếu đổi lại là hắn, xem ra nhất định sẽ thu nó làm Linh phó.

Diệp Thiếu Dương cười cười, lắc đầu, "Rất tiếc ta không phải Lương Đạo Sinh, ta chỉ biết: Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, nếu ta thu ngươi, sao có thể lấy lại công đạo cho những hồn phách đã bị ngươi luyện hóa?"

Lập tức không dài dòng, rút Đinh Diệt Linh từ đai lưng ra, chuẩn bị đâm xuống mặt Thiên La Dạ Xoa.

Tứ Bảo đột nhiên chặn hắn lại, Diệp Thiếu Dương sắc mặt trầm xuống, nói: "Ngươi muốn thu nó à?"

"Thu cái gì mà thu, Phật gia chúng ta cũng coi trọng nhân quả tuần hoàn, nếu nó muốn báo nghiệp quả, sau khi hoá thành tinh phách, khẳng định sẽ phải trải qua trăm kiếp đày ải dưới A Tỳ Địa Ngục, mới có cơ hội luân hồi Súc Sinh Đạo, ta có giống cái loại nghịch thiên hành sự như Lương Đạo Sinh không hả," Tứ Bảo thoáng nhìn nữ quỷ, nở một nụ cười giả tạo, thấp giọng nói:

"Ngươi thấy bo-đì nó thế nào? Khuôn mặt, rồi cả thân hình......"

"Mẹ kiếp!" Diệp Thiếu Dương hét lớn, "Ngươi đúng là cái đồ biến thái!"

"Ngươi biến thái thì có!" Tứ Bảo hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái, nói, "Nguyên hồn của bé gái này xem ra đã bị nó luyện hóa, nhưng thân thể vẫn còn hoàn hảo, đây là đặc tính của Thiên La Dạ Xoa, sau khi nhập xác, thân thể cũng không bị hư hại, kinh mạch hô hấp giống như người sống......"

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, Tứ Bảo nói không sai, đúng là Thiên La Dạ Xoa có đặc tính này, cho nên sau khi bị bọn chúng nhập xác, vẫn có thể điều khiển thân thể xuất hiện trên dương gian, ban ngày cũng không sợ... năm đó Quốc sư kia chắc cũng nhìn ra điểm này, mới câu chúng lên đây, tìm thân thể tốt nhất cho bọn chúng nhập xác.

Còn nguyên hồn của hai đứa bé kia, đương nhiên đã bị Thiên La Dạ Xoa hấp thu luyện hóa.

"Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?" Diệp Thiếu Dương hỏi.

Tứ Bảo nói: "Ta từng nghe ngươi nói qua, Thanh Vân đạo trưởng có nói, nếu muốn làm Tuyết Kỳ sống lại, phải dùng hồn thân, chỉ khi nào tìm được một thân thể hoàn hảo, nhập vào đó, ngươi xem cô bé này, lớn lên sẽ rất xinh đẹp, thân thể cũng hoàn hảo, lại không phải quỷ thi, trong cơ thể không có thi khí......"

Diệp Thiếu Dương trong lòng đại chấn, quay lại chăm chú quan sát bé gái kia, thấy tóc nó buộc thành hai búi, sắc mặt hồng hào, mi thanh mục tú, chừng mười ba tuổi, đã ra dáng một thiếu nữ xinh đẹp, nhưng vẫn không mất đi nét thuần khiết đáng yêu của tuổi mới lớn......

Lập tức cũng cảm thấy hợp lý, cau mày nói: "Nhưng tuổi hơi nhỏ một chút."

Thiên La Dạ Xoa vừa nghe thấy thế, bi phẫn không thôi, hét lên một tiếng, "Ta thà tự hủy linh thể, cũng không để các ngươi đắc thủ!"

Lập tức tập hợp toàn thân tu vi, bao trùm thân thể.

Diệp Thiếu Dương nhanh tay lẹ mắt, dán ngay một tấm Định hồn phù lên trên mặt nó, lập tức bất động.

Tiểu Mã đi quanh bé gái một vòng, vỗ tay nói: "Đứa bé này thực không tồi... không tồi, cũng ra dáng tiểu mỹ nhân a, cứ nghĩ một nữ quỷ lạnh lùng cao ngạo như Tuyết Kỳ biến thành một bé gái, ha ha...dễ thương quá đi!"

Nhuế Lãnh Ngọc tiến lên, nói với Diệp Thiếu Dương: "Có đồng ý hay không, không do huynh định đoạt, huynh lại không là cái gì của cô ấy. Cứ để Tuyết Kỳ tự mình quyết định đi."

Diệp Thiếu Dương nghĩ cũng phải, vì thế lấy Âm Dương Kính ra, chẳng cần triệu hoán, Trần Lộ đã bay ra trước, trên kính hiện lên khuôn mặt tuyệt mỹ của Tuyết Kỳ, nhìn về phía bé gái kia.

"Lời các người nói vừa rồi, ta đều nghe được," Tuyết Kỳ lẩm bẩm nói, "Bảo ta biến thân thành trẻ con, thực sự...... có chút khó xử, để ta suy nghĩ thêm đã."

Trần Lộ lập tức khuyên nhủ: "Em gái à, đây là cơ hội tuyệt vời đó nha, bỏ lỡ sẽ rất đáng tiếc, hơn nữa bé gái này lớn lên chắc chắn sẽ rất xinh đẹp, cần gì phải do dự nữa, nhỏ tuổi một chút thì đã sao, tỷ tỷ ta muốn quay về thời thiếu nữ còn không được đây này."





Chương 800: Dưỡng Thành Tiểu Loli


Tuyết Kỳ vẫn còn do dự, nói: "Tỷ tỷ không hiểu, một khi ta nhập xác, từ nay sẽ không thể thoát ly, thân thể của nó, cũng chính là của ta, ta là một người trưởng thành......"

"Ây za, tìm được cho muội thân thể thiếu nữ 13 tuổi thì cũng nên thỏa mãn rồi chứ," Trần Lộ mất hết kiên nhẫn nói, "Biết bao giờ mới có được cơ hội tốt như vậy, nếu lần sau chỉ tìm được một tên vai u thịt bắp, hay đầu hói bụng phệ, thì muội thấy cái nào tốt hả?"

Những lời này của Trần Lộ, đã giúp Tuyết Kỳ đưa ra quyết định cuối cùng, cắn răng một cái, nói với Diệp Thiếu Dương hai chữ: "Đa tạ."

Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc nhìn nhau cười.

Diệp Thiếu Dương lấy ra một tấm linh phù, dán trên Âm Dương Kính, nói: "Cô lên đi, phải thật nhanh, không được tiếp xúc với ngoại giới."

Với thể trạng nguyên thần của cô ta bây giờ, một khi tiếp xúc với nhân gian không khí, sẽ lập tức hóa thành tinh phách. Tuyết Kỳ cũng biết điều này, liền gật đầu, niệm lực vận chuyển, nhanh chóng chui vào linh phù.

"Cô chờ một chút, tôi có việc cần xử lý trước đã." Diệp Thiếu Dương thu lại linh phù có nguyên hồn của Tuyết Kỳ, nhìn bé gái đang bị định hồn kia, tay chống cằm, suy nghĩ.

Nhuế Lãnh Ngọc nói: "Động thủ đi, đứng ngây ra đó làm gì?"

"Thiên La Dạ Xoa là Quỷ Vực chi hồn, hình thái không giống như quỷ trên nhân gian, dễ giết không dễ thu, hơn nữa hồn phách của nó đã sớm hợp nhất với thân thể bé gái, thực sự rất phiền phức."

"Không có cách nào sao?"

"Có, bất quá hơi tốn công một chút, hơn nữa có thể thất bại, trong lúc tôi làm phép các người ngàn vạn lần không được quấy rầy."

Nói xong, Diệp Thiếu Dương lấy từ ba lô ra một lọ thủy tinh nhỏ, dùng bút chu sa vẽ đạo văn lên mặt trên, đặt xuống dưới đất, sau đó bảo mọi người đưa cô bé qua đây, quỳ rạp trên mặt đất, đối diện với lọ thủy tinh.

Tiếp theo hóa một chén nước bùa, vạch hai mắt nó ra, đổ vào bên trong một chút, ánh mắt vốn sắc bén lập tức trở nên mê man, tròng mắt nổi lên một tia màu xanh lam.

Diệp Thiếu Dương gọi Tiểu Mã lại, đưa cho cậu ta một túi nhỏ Bạch niết xa (cát mịn màu trắng), dặn dò cậu ta một hồi phải làm thế nào, Tiểu Mã ghi nhớ.

"Tứ Bảo... ngươi niệm Vãng sinh chú đi, không được dừng lại."

Tứ Bảo sửng sốt, "Ngươi muốn siêu độ nó sao, làm thế không ổn a."

"Không phải siêu độ, chỉ là thời điểm ta rút hồn, ngươi niệm Vãng sinh chú, có thể hóa giải phần nào lệ khí của nó, xác xuất thành công sẽ cao hơn một chút."

Tứ Bảo gật đầu, khoanh chân ngồi xuống, lấy từ ba lô ra một cái mõ, vừa gõ vừa bắt đầu tụng Vãng sinh chú.

Diệp Thiếu Dương cậy mồm cô bé ra, dùng móng tay đâm thủng đầu lưỡi của nó, sau đó dán lên một tấm Đề hồn phù, thổi một hơi, máu thấm trên linh phù lập tức hóa thành một ngọn lửa nhỏ màu xanh, là do nguyên hồn cuả Thiên La Dạ Xoa biến thành.

Diệp Thiếu Dương hai tay cầm hai đầu Đề hồn phù, chậm rãi lấy ra từ miệng cô bé, cả người nó lập tức trở nên mềm oặt.

"Mao sơn đề hồn hữu thần thuật, nhất hồn nhị hồn dữ ngã tẩu, tam hồn mệnh quan bất hồi đầu......"

Diệp Thiếu Dương bắt đầu ngâm nga âm điệu cổ quái.

"Đề hồn ca" này không phải chú ngữ, mà hát lên cho hồn phách nghe, dùng để thôi miên cũng như hấp dẫn nguyên thần của chúng.

Khi ra đến nửa chừng, ngọn lửa ma trên linh phù bỗng chập chờn, hai tay Diệp Thiếu Dương cũng bắt đầu rung lên nhè nhẹ, hít một hơi thật sâu, áp chế phản lực của hồn phách, chậm rãi đưa tới miệng lọ thủy tinh, hai ngón tay trái đưa ra, kẹp lấy ngọn lửa, nhanh chóng nhét vào trong lọ.

Ngọn lửa ma thoát khỏi sự trói buộc của linh phù, lập tức nhảy nhót, hòng chui ra ngoài.

Tiểu Mã đã sớm hết kiên nhẫn, lập tức đổ Bạch niết sa vào trong lọ thủy tinh, hạt cát màu trắng rơi xuống, mau chóng đè lên ngọn lửa, chẳng mấy chốc đã lấp đầy lọ, Diệp Thiếu Dương dùng linh phù phong bế miệng bình, thở phào một hơi.

Mọi người đi tới, nhìn lọ thủy tinh, lẫn trong Bạch niết sa là một ấn ký màu đen, giống như cá voi hoá thạch, nhìn kỹ thì thấy thoáng có hình dạng ác ma.

"Thế này xong rồi sao?" Tiểu Mã kinh ngạc hỏi.

"Xong rồi... nguyên hồn của nó đã bị nhốt bên trong." Diệp Thiếu Dương gọi Dưa Dưa tới, giao lọ thủy tinh cho nó, "Khi nào ngươi đi Âm Ty, đem cái này giao cho Tiêu Lang Quân, bảo bọn họ tự mình xử trí."

Dưa Dưa khó hiểu nói: "Lão đại không muốn tiêu diệt hồn phách của nó sao?"

"Nếu trong lúc chiến đấu, diệt nó cũng không thành vấn đề, hiện tại ta hao tổn tinh lực để nhốt nó lại, nếu còn định diệt hồn, chẳng phải đã quá dễ dãi với nó sao, cứ bắt nó xuống Địa Phủ chịu hình đi."

Nói xong, Diệp Thiếu Dương lấy tấm linh phù có chứa hồn phách Tuyết Kỳ dán lên mặt cô bé, niệm một lượt chú ngữ, nhẹ nhàng dẫn hồn phách của cô vào trong cơ thể cô bé, sau đó tháo linh phù xuống, cười nói:
"Thời khắc chứng kiến kỳ tích tới rồi."

Đợi khoảng vài giây, cô bé đột nhiên mở to hai mắt, mới đầu ánh mắt có chút mê man, một lát sau mới chớp chớp mấy cái, định thần nhìn ngắm xung quanh.

Cô bé khẽ cử động ngón tay, tựa hồ đang dần dần thích ứng, một lát sau, dùng sức thở ra một hơi, lồm cồm bò dậy, ánh mắt nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên mặt Diệp Thiếu Dương, nói "Cám ơn các người."

Thanh âm trong trẻo, là giọng nói ngọt ngào của một thiếu nữ.

"Tuyết Kỳ?" Trần Lộ có chút không thể tin được.

Thiếu nữ gật gật, cúi đầu nhìn thân thể của mình, trên người còn mặc trang phục cung nữ kiểu cổ, thở dài. "Cảm giác giống như thiếu nữ thời cổ đại......"

Trần Lộ nở một nụ cười, đi tới âu yếm xoa xoa đầu cô, nói: "Cảm giác thế nào?"

"Cơ bản đã có thể khống chế." Tuyết Kỳ nhắm mắt lại, dùng niệm lực cảm nhận một lượt, quỷ khí quanh thân toát ra, ngưng tụ thành hư ảnh, là hình dáng nguyên bản của Tuyết Kỳ, bất ngờ đánh một chưởng về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương ngẩn người ra, ngay sau đó hiểu ra, lập tức tay bấm pháp quyết, đón lấy một chưởng này.

Song chưởng tương tiếp, một tiếng "Bùm" vang lên, Diệp Thiếu Dương lui về phía sau một bước, quỷ ảnh Tuyết Kỳ chới với, sau đó bật trở lại cơ thể cô bé.

"Nhất thời vẫn chưa thể hoàn toàn điều khiển......" Tuyết Kỳ nhìn Diệp Thiếu Dương nói.

"Thế này đã rất lợi hại rồi, dù sao cũng là thân thể mới,cần phải có quá trình thích ứng." Diệp Thiếu Dương an ủi.

"À, trong thân thể này, còn sót lại chút tu vi của Thiên La Dạ Xoa, ta có thể từ từ luyện hoá......"

Diệp Thiếu Dương vừa nghe thật cao hứng, hiện tại Tuyết Kỳ có thân thể, trở thành một quỷ thi, hơn nữa đã thành công rời tu vi của mình qua thân thể mới.

Tu vi của Tuyết Kỳ vốn đã rất mạnh, nếu lại luyện hoá thêm tà khí còn sót lại của Thiên La Dạ Xoa, tu vi có thể nâng cao thêm một bậc.

"Bộ dáng này của muội thật dễ thương quá nha," Trần Lộ bẹo má Tuyết Kỳ, "Muội muội vận khí thật tốt, thân thể mới cũng là nhân thân, không phải cương thi, ban ngày có thể xuất hiện dưới ánh mặt trời, tựa như chết đi sống lại, tốt hơn nhiều so với trước kia nha."

Tuyết Kỳ không muốn bị Trần Lộ nhéo nhéo, liền gạt tay ra, trừng mắt lườm cô ta một cái, bộ dáng của một thiếu nữ mười ba tuổi bày ra như vậy, có chút hờn dỗi đáng yêu, khiến cho tất cả mọi người cùng cười rộ lên.

Diệp Thiếu Dương bất chợt nhớ tới thần thái lạnh lùng kiều diễm khi xưa của cô, rồi lại nhìn điệu bộ đáng yêu của cô bé trước mắt, trong lòng không khỏi sinh ra một cảm giác khó tả, che miệng cười âm ỉ. 


*Hôm nay Chủ Nhật, up tạm 30 chương cho các bạn đọc ngày nghỉ, đồng thời kết phúc Part 8 :). Tuần sau up Part mới. Tks!

*Hết chương 800, kết thúc P8 ( Chương 701 - 800 ). Klick vào trang cá nhân của mình để đọc phần tiếp theo, P9 ( Chương 801 - 900)!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro