Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2851 - 2860

Nguồn: truyenvkl.com

Chương 2851: Lữ Hành Cuối Cùng (3)

"Một lời khó nói hết."

Diệp Thiếu Dương rót nước, trở lại trong phòng, kết quả vừa ngồi xuống, Bích Thanh đã theo vào, hỏi hắn chuyện có liên quan Sơn Hải n.

"Ngươi thế mà vì điều này bỏ qua xem TV, thật thần kỳ!" Diệp Thiếu Dương không dám tin.

"Phát quảng cáo rồi, ta chưa thành hội viên, không bỏ qua được, ngươi kiếm cái hội viên cho ta?"

"Nghĩ hay quá."

Diệp Thiếu Dương uống nước xong, nằm xuống trên giường.

Qua Qua cũng đến hỏi thăm Sơn Hải Ấn.

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua lá bùa trên cửa sổ vẫn còn nguyên, lúc này mới hạ giọng, đem ám chỉ của Từ Phúc đối với mình nói một lần, sau đó đắc ý nhìn Qua Qua, nói: "Đoán chút xem là ý tứ gì."

Qua Qua biết hắn đang thể hiện, nghiêng đầu bắt đầu khổ sở nghĩ ngợi, "Canh còn người mất... Xuyên việt... Có ý tứ gì, cái này tính là ám chỉ gì chứ."

"Nhưng, ta đã đoán được hắn muốn nói gì."

"Được rồi, lão đại người chỉ số thông minh thật không dễ gì lên được một hồi, đừng thể hiện nữa, mau nói cho ta biết có ý tứ gì."

Diệp Thiếu Dương lườm nó, nói: "Ý tứ cảnh còn người mất, chính là nó món đồ vẫn là món đồ kia, nhưng người không phải người kia... Phối hợp Xuyên việt hai chữ này, cái này khiến ta có một loại phán đoán... Qua Qua, nếu ngươi là Từ Phúc, người muốn để lại một món đồ cho ta, vừa đề phòng bị người khác tìm được, còn vừa phải bảo đảm ta có thể phát hiện, còn không cách nào trực tiếp nói cho ta biết, đổi là người sẽ làm như thế nào?"

Qua Qua kinh ngạc suy nghĩ hồi lâu, nói: "Giấu ở nơi nào đó bí ẩn?"

"Hắn không thân quen với ta, nơi hắn có thể nghĩ đến, người khác cũng nhất định có thể tìm được."

Qua Qua lại nghĩ nghĩ, lắc đầu, "Nhiều hạn chế như vậy, cái này cũng quá tốn đầu óc rồi, không nghĩ ra không nghĩ ra."

"Người bình thường cũng không nghĩ tới, nhưng Từ Phúc nghĩ tới, hắn đem Sơn Hải Ấn đặt ở một nơi vĩnh viễn sẽ không có ai tìm được... Cho dù Phong Đô đại để và Địa Tạng Bồ Tát đến cũng không tìm thấy."

"Nói mau lên, đừng úp úp mở mở nữa!"

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, chậm rãi nói: "Hắn đem Son Hải An giấu trong tương lai."

"Tương lai? Đó là chỗ nào? Qua Qua nhất thời chưa phản ứng lại.

"Chính là tương lai." Diệp Thiếu Dương thấy nó vẫn không hiểu, lấy ra di động xem ngày, "Đưa cái ví dụ nha, hôm nay là mười tám tháng giêng, thứ sáu, nhưng đây là thời gian của ta, Từ Phúc Có Sơn Hải An, chúng ta giả thiết hắn ở trước khi bị bắt, xuyên việt đến mười chín tháng giêng, đem Sơn Hải Ấn đặt ở trong phòng ta. Như vậy đến ngày mai, trong phòng của ta sẽ xuất hiện Sơn Hải An. Ta nói như vậy người hiểu không?"

Qua Qua mở thật to một đôi mắt, chậm rãi gật đầu, "Ta nghe là nghe hiểu, nhưng... Trước đó người từng xuyên việt một lần, sau đó về đến nơi đây, rất nhiều thứ đều không thay đổi, ngươi cũng nói, Có cái gì vũ trụ song song, giữa thời không khác nhau không có quan hệ nhân quả. Nếu Từ Phúc thay đổi tương lai của ngươi, vậy cũng là người của một không gian khác, người nên là thế nào, vẫn là thế đó, hình như là như vậy?"

Diệp Thiếu Dương ngược lại không ngờ nó nhớ rõ như vậy ại, trầm ngâm nói: "Ta trải qua là như

i thể nghiệm một lần, khẳng định là phiến diện, Sơn Hải n này ở trong tay hắn nhiều năm như vậy, khẳng định đã sớm mò mẫm triệt để rồi, có lẽ có bí mật chúng ta không biết. Nhỡ đâu, hắn có cách từ trong vũ trụ song song tìm được một cái có quan hệ nhân quả với chúng ta thì sao?"

Qua Qua giật mình, không lên tiếng nữa.

"Lão đại, những điều này... Có phải tự người nghĩ ra hay không?"

"Thật là ta linh quang thoáng hiện nghĩ đến, kết hợp lời nói kia của hắn trước đó, ta cảm thấy là như thể. Từ Phúc là người cực thông minh, từ góc độ của hắn, đây là biện pháp tốt nhất, thứ nhất có thể khiến toàn bộ mọi người đều không tìm thấy Sơn Hải Ấn, thứ hai, cũng có thể bảo đảm Sơn Hải Ấn có thể tới trong tay ta, đây mới là điều quan trọng nhất, hắn nếu giấu đến đỉnh Chololungma (đỉnh cao nhất của dãy Everest), thật ra ai cũng không tìm thấy, nhưng lại không đến được trong tay ta, lại Có ý nghĩa gì?"

Qua Qua nhìn hắn, "Cho nên..."

"Cho nên ta không nghĩ ra hắn còn có biện pháp nào có thể đem Sơn Hải An đưa đến trong tay ta."

Qua Qua tựa như bị hắn nói thuyết phục, lẩm bẩm: "Nhưng điều kiện tiên quyết là, hắn có cách làm được như người nói."

"Đúng vậy."

"Vậy ta còn có nghi vấn, lão đại, hắn đã có thể xuyên việt đến tương lai, có phải đã nhìn thấy kết cục của tất cả hay không, vậy... Hắn vì sao còn cần làm tất cả cái này chứ, dù sao, đối với tương lai mà nói, tất cả cái này đều đã từng xảy ra."

Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, "Tương lai là có thể thay đổi, ta cảm thấy, mỗi một lần lựa chọn của con người, đều sẽ sinh ra thời không khác nhau, kết cục cũng hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa, Từ Phúc từng nói với ta, hắn chưa từng đi tương lai, bởi vì hắn không muốn biết tương lai sẽ như thế nào, không biết, là động lực để phấn đấu."

Qua Qua cái hiểu cái không gật gật đầu, đột nhiên làm nũng ôm lấy cánh tay Diệp Thiếu Dương, "Vậy ta cũng mặc kệ tương lai sẽ là thế nào, dù sao, đi theo ngươi lăn lộn mãi là tốt rồi."

Trong lòng Diệp Thiếu Dương cảm động, cười xoa xoa đầu nó.

"Đúng rồi lão đại, vậy nếu Từ Phúc thật dùng loại biện pháp này đem Sơn Hải n để lại cho ngươi, làm sao bây giờ?"

"Cái gì làm sao bây giờ, chờ thôi. Sớm muộn có một ngày sẽ toát ra."

Qua Qua ngây ra một lúc, lặng lẽ nói: "Sơn Hải An thật sự tốt như vậy sao, ngay cả Địa Tạng Bồ Tát cũng muốn tới tranh."

Trước kia, Diệp Thiếu Dương cũng nghĩ như vậy, về sau người khác đều đến cướp, hắn không khỏi cẩn thận cân nhắc, lúc này mới chính thức hiểu được chỗ thần kỳ của Sơn Hải n: nếu có thể xuyên qua thời không vô hạn, vậy nó chính là thứ thần kỳ nhất trong cả thiên hạ, tựa như BUG trong trò chơi.

Tạ Vũ Tình giúp Diệp Thiếu Dương và Trần Duyệt cùng nhau đặt vé máy bay, ngày hôm sau cùng nhau bay đi Quý Châu, ba người, cộng thêm Qua Qua không cần mua vé.

Diệp Thiếu Dương vẫn là lần đầu tiên đến Quý Châu, vốn cho rằng Quý Châu ở phía nam, sẽ ấm áp một chút, kết quả gặp đúng lúc bên này có mưa, xuống máy bay đã rất lạnh, cũng may ba người đều mang theo đủ nhiều quần áo.

Tạ Vũ Tình có người em họ theo học ở Quý Châu, trước khi tới đã liên hệ, cố ý tới sân bay đón bọn họ.

Tiểu tử tên Ô Hoành Chí, mày rậm mắt to, ngoài hai mươi tuổi, bộ dạng còn rất đẹp trai, rất sáng sủa, cố ý tìm bạn học mượn một chiếc xe lái tới đây. Tạ Vũ Tình giới thiệu sơ qua một phen cho bọn họ, nói Diệp Thiếu Dương và Trần Duyệt là bạn của cô, Qua Qua chưa hiện hình, cũng đỡ phải giới thiệu.

Bạn trẻ học vũ đạo, trách không được Diệp Thiếu Dương nhìn hắn cử chỉ rất quyến rũ, dáng người cũng không tệ, là loại tiểu thịt tươi tiểu cô nương bây giờ thích.

Tạ Vũ Tình nói chuyện phiếm với em trai họ, Diệp Thiếu Dương liền ghé vào trên cửa sổ xe ngắm phong cảnh.

Cảm giác nội thành, các nơi trong cả nước đều xấp xỉ nhau, chỉ là ở trong kẽ hở nhà cao tầng, có thể nhìn thấy một ít bóng dáng núi xanh, chung quy là vùng núi.

ÔHoành Chí làm địa chủ, đem ăn ở các thứ đều an bài tốt, đưa bọn họ đi khách sạn trước, để bọn họ nghỉ ngơi một buổi chiều, buổi tối cùng đi ăn cơm, tìm tiệm lâu năm danh tiếng tốt, ăn canh cá chua cùng mì nhuận tràng đặc sắc của địa phương, trong bữa Diệp Thiếu Dương vẫn luôn chú ý Trần Duyệt, lúc ăn đến mì nhuận tràng, Diệp Thiếu Dương thấy cô ngây ra một lúc, hỏi cô có chuyện gì vậy.




Chương 2852: Lữ Hành Cuối cùng (4)

"Tôi nhớ hương vị này, trước kia hắn là thường xuyên ăn." Trần Duyệt ăn một miếng mì rồi ngây người.

"Vậy thì tốt, nói rõ tôi chưa tới nhầm chỗ."

"Trần tỷ tỷ chị từng ở Quý Châu?" Ô Hoành Chí tò mò hỏi.

"Cô ấy là người Tất Tiếtlần này bọn chị chính là đến quê cô ấy làm việc." Không cần Trần Duyệt mở miệng, Tạ Vũ Tình tiếp lời.

Hoành Chí còn muốn hỏi tiếp, bị Tạ Vũ Tình chuyển hướng đề tài, kéo hắn thảo luận về du lịch.

Tạ Vũ Tình khó mà có kỳ nghỉ, hơn nữa Ô Hoành Chí thịnh tình giữ lại, muốn cô ở Quý Dương chơi vài ngày, nhưng Diệp Thiếu Dương sốt ruột mang theo Trần Duyệt đi làm chính sự, vì thế thương lượng sẵn, cô ở lại Quý Dương chơi, bản thân đi Tất Tiết cùng Trần Duyệt, chờ sự tình xong xuôi lại đến Quý Dương tìm cô, đến lúc đó làm bạn hẳn hoi bên cô vài ngày.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiếu Dương, Trần Duyệt và Qua Qua xuất phát, tới Tất Tiết. Từ Quý Dương đi qua, xe lửa cao tốc chỉ hai mươi phút đồng hồ, nháy mắt thời gian là tới, xuống xe lửa, Diệp Thiếu Dương ở trên grab dựa theo địa chỉ trên chứng minh thư của Trần Duyệt gọi xe, sau khi lên xe, Trần Duyệt nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ xe, tựa như muốn tìm ký ức.

"Mẹ, nhớ ra chưa?" Qua Qua ở một bên nhỏ giọng hỏi.

"Hình như từng biết." Trần Duyệt nói.

Ô tô lái ra khỏi nội thành, tới quốc lộ vòng vèo quanh núi, trèo đèo lội suối, hơn nữa bên cạnh quốc lộ này cũng không có rào bảo hộ, có đôi khi đột ngột ngoặt một cái, tài xế là rất bình tĩnh, Diệp Thiếu Dương ngồi ở ghế phụ, trên đường đi kinh hồn táng đảm, cũng may cảnh sắc núi non không tồi, phân tán đi sự chú ý.

tô lái trong núi một giờ, tới trong một trấn nhỏ ở thung lũng.

Lái xe hỏi bọn họ địa chỉ cụ thể, tỏ vẻ dựa theo địa chỉ hắn cho hướng dẫn, chỉ có thể tới nơi này, sau đó thì không biết phải chạy đi đâu.

Ba người đành phải xuống xe.

Diệp Thiếu Dương thông qua bình đài trả tiền, nhìn thấy tiền xe hơn một trăm, đau lòng một phen.

"Tôi nói, chị chẳng lẽ không nhớ ra được một chút nào sao, nhìn những thôn trấn này, có nhận ra không?"

Trần Duyệt đứng ở đầu đường, quan sát hồi lâu, lẩm bẩm: "Tôi nhớ được nơi này, nhưng cũng chỉ nhớ mang máng... Phá thành mảnh nhỏ, không xâu chuỗi được với nhau."

"Chính là nói, cô không biết nên đi nơi nào phải không?"

Trần Duyệt lắc đầu.

Không có cách nào cả, Diệp Thiếu Dương đành phải đi siêu thị phụ cận mua nước, thuận tiện cầm địa chỉ hỏi thăm.

Chủ cửa hàng là cụ bà, nói là giọng địa phương, Diệp Thiếu Dương nghe tựa như ngoại ngữ, một lúc lâu chưa nghe hiểu, nhưng Trần Duyệt nghe hiểu, dùng giọng địa phương hơi trúc trắc trao đổi vài câu với bà, sau đó gọi Diệp Thiếu Dương rời đi.

"Theo con đường này đi ba cái đầu đường, sau đó lên núi, chính là nó." Trần Duyệt chỉ vào một con đường nói.

"Cô biết tiếng địa phương?

"Tôi... Lúc trước hoàn toàn không có ấn tượng, nhưng nghe bà ấy nói, trong giây lát đã nhớ ra được một ít."

Diệp Thiếu Dương hài lòng nói: "Chị tiếp xúc đến thứ ngày xưa tiếp xúc thời gian dài, sẽ chậm rãi gợi lên hồi ức."

Sơn đạo là con đường nhỏ trải từ đá, trời mưa có chút lầy lội, có thể cũng là bởi trời mưa, trên đường không có lấy một ai. Trần Duyệt đi một chút dừng một chút, không ngừng quan sát phụ cận, như CÓ chút đăm chiêu.

Đi đến trên một khu đất bằng phẳng giữa sườn núi, ven đường có một am cỏ, bên trong bày vài cái đôn đá, nhìn qua giống như lán trà, trên mặt đất có không ít vỏ hạt dưa cùng đầu mẩu thuốc lá, Diệp Thiếu Dương đoán, tám phần là người ở trên núi phụ cận đã xây để nghỉ chân lúc lên xuống núi, vừa vặn thấy Trần Duyệt cũng có chút mệt, vì thế bảo cô đi qua ngồi một lúc.

"Làm sao vậy, sao tôi thấy chị có chút khẩn trương, chị có phải nhớ được cái gì hay không?" Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm mặt Trần Duyệt hỏi.

Trần Duyệt lắc đầu, ngập ngừng nói: "Tôi có chút sợ."

"Sợ cái gì?

"Sợ đối mặt thân phận của mình đi." Trần Duyệt phun ra một hơi, cười cười, nói, "Tôi vừa một đường đi lên, cảm giác quen thuộc càng lúc càng mãnh liệt, chúng ta không đi nhầm chỗ, tôi rất chờ mong biết bản thân là ai, nhưng... Lại có chút sợ, nhỡ đâu thân phận tôi không tốt, hoặc là thế nào đó, tóm lại có chút thấp thỏm."

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen rồi nói: "Tôi hình như có thể lý giải, nhưng mặc kệ như thế nào, đó đều là chính cô."

"Đúng vậy, cho nên tôi chỉ có chút lo lắng, vẫn rất chờ mong."

Đang nói chuyện, có người cầm ô từ som đạo bọn họ từng đi lên đây, là một hán tử quần áo nông phu, ngoài miệng ngậm một điếu thuốc, đang hát, từ bên này đi qua, quay đầu hướng Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, dùng tiếng phổ thông cứng ngắc nói: "Tiểu tử, cậu có bật lửa không, bật lửa của tôi bị nước mưa làm ướt rồi."

"Không có. Đúng rồi đại gia, anh có biết hộ 6 tổ 3 thôn Hồ Gia ở nơi nào không?"

"Tổ 3 à. Hai người đi tiếp về phía trước, đến lối rẽ thì ngoặt phải, đi mãi tới cuối là được." Hán tử đứng nhìn hắn, "Nơi đó xa xôi lắm, hai người tới nơi đó làm gì?"

Ánh mắt từ trên mặt Diệp Thiếu Dương chuyển qua trên mặt Trần Duyệt, lông mày khẽ nhíu một chút, nhìn chằm chằm cô bất động.

"Anh biết cô ấy?" Diệp Thiếu Dương vội hỏi.

Hán tử đi vội hai bước, nghiêng đầu đánh giá cô, Trần Duyệt cũng ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Sắc mặt hán tử đại biển, nói: "Tiểu ni cô?"

"Cái gì?"

Hán tử đột nhiên nhớ tới cái gì, Cơ thịt trên mặt đột nhiên run lên, vội vàng lui lại mấy bước, nhìn chằm chằm Trần Duyệt, hoảng sợ nói: "Cô, cô là tiểu ni cô, cô không phải đã chết rồi sao, cô cô cô."

Nói được một nửa, nghiêng ngả lảo đảo bỏ chạy, Diệp Thiếu Dương đuổi theo gọi hồi lâu hán tử vẫn cứ chạy.

Diệp Thiếu Dương xoay người trở lại am CỎ, thấy Trần Duyệt sắc mặt tái nhợt, có chút khó coi, an ủi: "Hắn đại khái nhận lầm rồi, chị có tóc, sao có thể là ni cô, với lại, tôi xác định chỉ là người sống."

Trần Duyệt chưa nói gì cả, nhưng vẻ mặt vấn ngưng trọng. Qua Qua giữ chặt tay cô an ủi một hồi

lâu.

"Chúng ta đi thôi."

Trần Duyệt đứng dậy, kéo Qua Qua đi về phía trước.

Diệp Thiếu Dương theo ở phía sau, nhớ tới lời nói của hán tử kia lúc trước, trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ quỷ dị.

Tiến lên không xa, quả nhiên có chỗ rẽ, bên phải là lên núi, đi không xa bao nhiêu, đã có thể nhìn thấy một ít phòng ốc dựa vào núi mà xây, không có cũ nát như trong tưởng tượng. Tốt nhất là đường cũng là xi măng, bởi vì trời mưa, ven đường không có người nào, ba người đi ngang qua một cửa hàng nhỏ, Diệp Thiếu Dương thương lượng với Trần Duyệt một phen, cùng nhau đi vào mua đồ, nếu có thật sự là người nơi này, chủ cửa hàng khẳng định có thể nhận ra cô.

Trần Duyệt cắn môi, không quá tình nguyện đi vào theo.

Trông cửa hàng là nam tử trung niên, đang bang một bát cơm để ăn, đồng thời ở trước quầy say sưa xem TV.

Diệp Thiếu Dương tùy tiện mua chút đồ, đi qua tính tiền, ông chủ xem TV mê mẩn, liếc bọn họ một cái, thuận miệng hỏi: "Các người là đi nông gia nhạc nhỉ, đi lầm đường rồi, đầu đường kia phía trước đi bên trái mới đúng, đường này chỉ lên núi."

Diệp Thiếu Dương nói: "Không phải, nhà người bạn học này của tôi chính là thôn này, tôi đưa cô ấy về nhà."

Ông chủ nghe hắn nói như vậy, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Trần Duyệt một cái, sửng sốt một phen, cười nói: "Tiên cô à, nhiều ngày chưa...Còn chưa dứt lời, tựa như đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức đứng dậy, nhìn chằm chằm Trần Duyệt, "Cô, cô..."




Chương 2853: Tìm Kiếm Chân Tướng (1)

"Tôi chưa chết." Lần này Trần Duyệt chủ động mở miệng.

Ông chủ nghe cô nói chuyện, dịu đi một chút, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, dù sao thật sự là người sống sờ sờ, lúc này mới không sợ hãi nữa, nhưng vẫn duy trì sự chấn động, nhíu mày nói: "Tại sao có thể như vậy, cô rõ ràng đã chết, ngày đó hạ táng cô tôi tuy không đi, cũng đã nghe nói..."

Trần Duyệt nói: "Tôi đã đứng ở chỗ này, đương nhiên chính là chưa chết, không lẽ tôi là quỷ sao?"

Ông chủ vò đầu suy nghĩ, thật là đạo lý này, đầu óc càng thêm mơ hồ.

Diệp Thiếu Dương bắt lấy cơ hội nói: "Vừa rồi người kia trên đường cũng nói như vậy, cô ấy chỉ đi chỗ tôi ở một thời gian, sao sau khi trở về mọi người đều nói cô ấy đã chết."

Ông chủ vẻ mặt không thể tưởng tượng, ngây người,

Lúc này một người phụ nữ từ nhà trong đi ra, đồng thời hỏi có chuyện gì. Nhìn thấy Trần Duyệt, bà cũng ngày người.

Diệp Thiếu Dương lại giải thích một phen.

Người phụ nữ này đánh giá cao thấp Trần Duyệt hồi lâu, thậm chí đưa tay sờ sờ mặt của cô, xác định cô là người, lúc này mới yên lòng, nhưng giống với chồng của bà, tỏ vẻ không thể lý giải đối với chuyện này.

"Hai người đều quen biết cô ấy phải không?" Diệp Thiếu Dương hỏi hai vợ chồng này, "Xác định không nhận làm người?"

Hai người đều tỏ vẻ không có khả năng nhận sai.

"Cô ấy là tiểu ni cô... Không không, tiểu tiến cô." Chủ cửa hàng xấu hổ cười cười, "Cô ấy ngụ ở trong chùa miếu kia trên núi, sư phụ cô ấy là nữ đạo sĩ, rất có đạo hạnh, gia đình mấy thôn hộ này quanh chúng tôi đều thường xuyên lên núi thắp hương, đều nhận ra. Cô ấy là trẻ mồ côi, là đạo trưởng nhặt được ở dưới núi lúc còn nhỏ, nuôi dưỡng mãi. Chúng tôi ở sau lưng đều gọi cô ấy là tiểu ni cô, hệ hê."

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: "Sư phụ cô ấy là đạo sĩ, vậy cô ấy cũng là đạo sĩ chứ, vì sao gọi cô ấy tiểu ni cô?

"A, chúng tôi đều là người trong núi, hòa thượng đạo sĩ cũng không phân biệt rõ, lúc ban đầu cũng không biết là ai gọi như vậy, mọi người đều gọi thế." Hán tử giải thích.

Diệp Thiếu Dương hỏi tiếp, đôi vợ chồng này lại cung cấp ra một ít tư liệu: Trần Duyệt từ nhỏ đến lớn, là theo học ở trường trên trần, sau khi tốt nghiệp cấp 2 thì không đi học nữa, luôn luôn ở lại trong đạo quan trên núi, theo bên cạnh sư phụ cô tu hành.

Nói về nguồn gốc đạo quan này, là thời điểm dân quốc, nơi này có mã hồ tử quấy phá, chết không ít trẻ con, về sau có một người địa phương xuất ngoại làm ăn, cũng không biết từ đâu mời đến một đạo sĩ tha phương, giết mã hổ tử, đạo sĩ này thấy nơi đây phong thuỷ không tệ, liền ở lại lâu dài người trên trần cùng nhau góp tiền xây cho hắn một tòa đạo quan như vậy.

Đạo sĩ này năm rộng tháng dài một mình ở lại trong đạo quan, có đôi khi cũng ra bên ngoài dạo chơi, mấy chục năm trước mang về một bé gái, tự mình nuôi lớn, thu đồ đệ, chính là Thạch đạo nhân

của Trần Duyệt, lão đạo sĩ về sau chết, Thạch đạo nhân liên tiếp quản đạo quan này, ở một lần mấy chục năm, bởi vì con người tốt, bản lĩnh cũng lợi hại, thôn xóm phụ cận, chỉ cần có người

mắc bệnh ngoại khoa ( chỉ bệnh kiểu như trúng tà, không phải ngoại khoa kia của Tây y), đều tìm bà ấy xem, bình thường cũng sẽ lên núi thắp hương hứa nguyện, dân bản xứ phi thường tôn trọng đối với Thạch đạo nhân.

Ở trong ấn tượng của bọn họ, Trần Duyệt tiểu cô nương này rất thành thật, bình thường không thích nói chuyện, lui tới với dân bản xứ cũng không tính là nhiều, nhiều nhất chỉ là xuống núi mua chút đồ dùng sinh hoạt vân vân, bình thường Thạch đạo nhân khi làm pháp sự, thì làm trợ thủ cho bà ấy. Bởi vì đạo quan không tính là nơi ở, không có sổ đỏ, năm đó Thạch đạo nhân giúp cô ấy làm hộ khẩu, tìm đến đội sản xuất, đem hộ khẩu cô ấy treo ở trong thôn bọn họ.

Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, tình huống đại khái xem như đã hiểu, hỏi bọn họ: "Vậy cô ấy là chết như thế nào?

"Đại khái là... Là tháng trước, đúng, đầu tháng trước, Thạch đạo nhân phải người xuống núi mời mấy cán bộ thôn lên núi, nói là tiểu tiên cô mắc bệnh cấp tính chết rồi, lúc ấy vài cán bộ thôn cũng đã kiểm tra, quả thật là không còn thở..."

Nói tới đây, người phụ nữ đó nhìn Trần Duyệt một cái, nuốt ngụm nước bọt, nói tiếp: "Thôn trưởng sau khi trở về, đem tin tức mang xuống, tìm người đóng quan tài, sau đó tìm mấy người trẻ tuổi, lên núi đi đem chôn cô ấy. Ngày đó Thạch đạo nhân làm một hội pháp sự, bởi vì đoàn người đều tôn kính cô ấy, mỗi nhà trong thôn chúng tôi đều có người đi dự, ngày đó hạ táng tôi có mặt, thật sự chôn xuống rồi. Không biết như thế nào."

Người phụ nữ nhìn Trần Duyệt, lại có chút sợ hãi hẳn lên.

"Thạch đạo nhân còn ở trên núi không?" Diệp Thiếu Dương hỏi.

"Còn, tôi hôm trước mới lên núi thắp hương, còn nhìn thấy bà ấy, thấy bà ấy già đi rất nhanh, còn khuyên bà ấy vài câu... Ai da, tiểu tiện cô, cô nếu chưa chết, vậy hạ táng là ai?"

Trần Duyệt làm sao trả lời được.

Diệp Thiếu Dương thấy tương đối rồi, hỏi vị trí đạo quan, sau đó các từ đôi vợ chồng này, dẫn Trần Duyệt lên núi đi tìm Thạch đạo nhân.

Sắc mặt Trần Duyệt rất ngưng trọng, dọc theo đường đi luôn cúi đầu.

"Những điều bọn họ nói, cô có ký ức không?" Diệp Thiếu Dương thử hỏi.

Trần Duyệt gật gật đầu, "Nhớ ra một ít, bọn họ nói hẳn là không sai. Tôi chỉ là không biết, vì sao bọn họ đều nói tôi đã chết."

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen rồi nói: "Chuyện này rất có vấn đề, tôi chú ý thời gian bọn họ nói, cô là chết hơn một tháng trước, khi đó, chính là thời điểm Thánh Linh hội bắt người khắp nơi bỏ vào trong trong không gian hư ảo, nhắm chừng cô chính là thời điểm đó thì đi vào, về phần cô vì sao sẽ chết... Nơi này khẳng định có chiêu trò gì."

Trần Duyệt mặt CO mày cáu.

Qua Qua khuyên nhủ: "Mẹ à, mẹ không cần nghĩ nhiều quá, dù sao mẹ chưa chết thật, mẹ bây giờ là một người sống, sợ cái gì chứ. Chờ gặp được sư phụ mẹ, hỏi cho rõ ràng là được."

Đạo quan ở đỉnh núi, hầu như xây ở trên vách đá, xa xa nhìn qua, diện tích không lớn, chỉ có một tầng sân, phong cách kiến trúc cũng tương đối giản dị thậm chí đơn sơ, trừ khung cửa có chút đặc điểm của đạo quan, còn lại cũng không có gì khác với nhà cũ gạch ngói bình thường. Từ đỉnh núi đi qua, cần qua một cây cầu đá.

Trần Duyệt đứng ở đầu cầu, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía đạo quan.

"Nhớ ra cái gì rồi?" Diệp Thiếu Dương hỏi.

"Từng chút một..." Trần Duyệt nhìn hắn, nói: "Tôi có chút không muốn đi qua."

"Vì sao." Diệp Thiếu Dương giật mình.

"Có chút thấp thỏm, sợ đối mặt thân phận của mình đi."

Diệp Thiếu Dương vừa định khuyên hai câuTrần Duyệt hướng hắn cười cười, đã đi về phía cây cầu.

Mặt trước đạo quan, hai cánh cửa gỗ màu đỏ thắm khép vào nhau, Diệp Thiếu Dương đẩy một cái, khóa từ bên trong, gõ hồi lâu bên trong cũng không có một chút động tĩnh, đang nghiên cứu từ tường sân nơi nào tương đối dễ trèo qua, Trần Duyệt nói cho hắn đạo quan có cửa sau.

"Chị làm sao biết?" Diệp Thiếu Dương thuận miệng trả lại một câu.

"Đã nhớ ra một ít." Trần Duyệt nói xong theo tường vây đi qua.

Diệp Thiếu Dương theo ở phía sau, cùng nhau vòng đến cửa sau, bên ngoài cửa sau, chính là tuyệt đình của ngọn núi này, một con đường đá thông hướng một bình đài nhỏ trên vách núi, bên trên có một đình nhỏ bằng gỗ, ba mặt giáp không trung, nhìn qua trái lại có một ý cảnh khác.




Chương 2854: Tìm Kiếm Chân Tướng (2)

Cửa sau là một cổng vòm nhỏ, cũng làm từ gỗ, Trần Duyệt đi qua đẩy một cái là mở được, ba người đi vào.

Đạo quan chỉ có một tầng sân, ở giữa là đàn tràng, bốn phía đều là nhà ngói, nối tiếp vào nhau, nhìn qua giống tổ hợp viện, giữa đàn tràng có một lư hương thật lớn, bên cạnh có một bộ giá hương khói, tất cả bên trong đều là dầu sáp, nói rõ nơi này hương khói cũng không tệ.

Trần Duyệt nhìn xung quanh một phen, lớn tiếng hô lên: "Sư phụ!"

Liên tục gọi vài tiếng, không có ai đáp.

Diệp Thiếu Dương đề nghị tìm một chút, vì thế ba người tách ra, mỗi người phụ trách một dãy phòng xá, lần lượt đi tìm, gặp được khóa cửa thì đi gõ cửa, ghé vào trên cửa sổ để nhìn.

Diệp Thiếu Dương tìm một dãy này, thuần một sắc tất cả đều là phòng ngủ, nghĩ hẳn đạo quan này chỉ có hai thầy trò bọn họ ở, những căn phòng này hẳn là cho khách hành hương ở, có một số người ở tương đối xa, hoặc là gặp phải mưa to vân vân, phải ngủ lại ở trên núi, những sương phòng này chính là chuẩn bị cho bọn họ.

Diệp Thiếu Dương ghé vào trên cửa sổ nhìn vào từng gian một, bên trong phương tiện đơn sơ, chỉ có một cái giường cùng một cái tủ, liếc một cái có thể thấy đại khái, Diệp Thiếu Dương rất nhanh đã tìm xong, tới Trần Duyệt bên kia.

"Không có người, trừ phi có người nấp ở trong ngăn tủ." Diệp Thiếu Dương nói.

Qua Qua cũng tìm một lần, trở về nói cho bọn họ, bên kia là phòng bếp và kho hàng, bên trong cũng không có người.

Trần Duyệt đứng hồi lâu ở ngoài của một gian phòng, dùng sức đẩy cửa một cái, chưa mở, cô đưa tay ở vị trí khóa cửa mò mẫm một phen, nắm tay đấm cửa dùng sức nhấc, cửa mở.

"Quen thuộc như vậy?" Diệp Thiếu Dương nói.

"Đây là phòng ngủ của tôi, nhìn thấy cánh cửa này, tôi liền nhớ ra." Trần Duyệt sốt ruột không dằn nổi đi vào.

Đồ gia dụng trong phòng nhiều hơn so với trong những sương phòng kia, nhưng vẫn rất giản lược, tường có hơi đen, mặt đất còn là sàn xi măng, một cái giường gỗ đặt sát tường, trên giường đặt một con búp bê vải bọt biển rất lớn, bên cạnh gấp vài món quần áo, bên trên cùng là vài món nội y.

Trần Duyệt đỏ mặt đi qua, đem nội y nhét vào trong ngăn tủ phía dưới.

Diệp Thiếu Dương làm bộ chưa nhìn thấy, lượn ở trong phòng một vòng, nói: "Đây là chỗ chị ở, sao ngay cả TV cũng không có."

Trần Duyệt đi đến trước cái tủ thấp đối diện, chỉ vào bên trên nói: "Nơi này vốn có cái TV, bởi vì đỉnh núi luôn mất điện, để một đoạn thời gian bị ẩm hỏng rồi, cũng không mua nữa, tôi cũng không quá thích xem TV."

"Vậy chị làm gì, đọc sách?" Diệp Thiếu Dương phát hiện một giá sách, đi qua, liếc một cái, đại bộ phận đều là kinh thư, còn là bản viết tay, chỉ ở trên gáy sách dùng bút lông viết tên, có Đạo Đức Kinh, Thanh Tĩnh Kinh, Thái Thượng Cảm Ứng Thiên, Tiêu Dao Du vân vân, đều là điển tịch đạo gia, trên giá sách bên cạnh ngược lại có một số sách xuất bản.

Không phải tác phẩm nổi tiếng của thế giới, thì là Mộng Khê Bút Đàm, Sơn Hải Kinh, Duyệt Vi Thảo Đường Bút Ký tác phẩm cổ điển nổi tiếng như vậy, một hàng phía dưới cùng, còn có một số tập thơ cùng tiểu thuyết đương đại.

"Chị thật sự có văn hóa..." Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ bội phục.

"Trong núi không có gì để làm, chỉ có đọc sách."

"Không không không, không cần khiêm tốn, không quan hệ với trong núi, tôi cũng từng ở trong núi mười mấy năm, tôi không ham học như chị." Diệp Thiếu Dương xấu hổ gãi gãi đầu.

Trần Duyệt chậm rãi đi ở trong phòng, cuối cùng tới trước cửa sổ, mở cửa sổ nhìn bên ngoài, bên ngoài chính là vách đá thân núi, cùng cửa sổ có một đoạn ngắn khe hở, trồng một bụi hoa, còn có một cây chuối tây.

"Hai người đừng quấy rầy tôi, để tôi yên tĩnh suy nghĩ một chút."

Trần Duyệt nói xong, ghé vào trên cửa sổ, nhìn chuối tây phát ngốc, qua một hồi lâu, cô lại đứng dậy đi đến sân bên ngoài, chậm rãi đi, sau một lúc lâu, cô đột nhiên hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Tôi nhớ ra hết rồi..."

Không đợi Diệp Thiếu Dương đáp lời, cô bước nhanh đi về phía một căn phòng, phòng khóa cửa, Trần Duyệt đứng ở trước cửa nói: "Đây là phòng sư phụ tôi."

"Không có người?

Cửa làm từ gỗ, bởi vì thời gian quá lâu, ở giữa có một số khe hở rất lớn. Trần Duyệt ghé vào trên khe cửa nhìn một hồi, đột nhiên cả người run lên, dùng sức đạp mở cửa, xông vào.

Diệp Thiếu Dương không biết đã xảy ra cái gì, đi theo vào, liếc một cái nhìn thấy một người ngồi trên giường, nhìn tiếp, liền ngây ra tại chỗ: người trên giường này, là một thi thể.

Một người phụ nữ mặc áo dài, tóc muối tiêu, nhìn qua đã sáu bảy mươi tuổi, khoanh chân ngồi trên giường, có thể đã chết rất lâu rồi, máu thịt cũng đã hong khô, một bộ da mặt kề sát xương cốt, nhắn mắt, lại quỷ dị bảo trì tư thế không nhúc nhích.

Bởi vì là mùa đông, thi thể chưa hư thối, mà là trực tiếp bị hong khô, thành một thây khô.

"Sư phụ ---

Trần Duyệt gục ở trước mặt thi thể, cất tiếng khóc to.

Qua Qua yên lặng ở một bên bầu bạn, an ủi cô.

Trần Duyệt cất tiếng khóc một hồi lâu, dần dần bình tĩnh lại, nức nở nói: "Bà là tự sát."

"Xem bộ dạng đúng vậy." Diệp Thiếu Dương nói, nếu là ai giết, không có đạo lý hung thủ còn phải đem bà ấy biến thành loại tư thế giống như tọa hóa này, hơn nữa trên người bà cũng không có ngoại thương rõ ràng.

"Nhưng bà ấy không có lý do tự sát... Sư phụ tôi thanh tu mấy chục năm, đã sớm nhìn thấu tất cả, bà không có khả năng tự sát, không có khả năng..."

Diệp Thiếu Dương không quen Thạch đạo nhân, không dễ đáp lời, suy nghĩ một phen rồi nói: "Chị nén bị thương, xem bà ấy chết thong dong như vậy, nhắm chừng sẽ lưu lại mấy lời kiểu như di ngôn, chị có thể tìm một chút."

Câu này đã nhắc nhở Trần Duyệt, lập tức ở trong phòng tìm kiếm một lần, vẫn chưa phát hiện bất cứ thứ gì.

Diệp Thiếu Dương khuyên cô đừng có gấp, đêm nay có thể ở nơi này, chậm rãi tìm một phen.

rời thương lượng một lần, quyết định nên để người chết mồ yên mả đẹp, lúc này Trần Duyệt đã khôi phục ký ức, tự mình đi đến phòng kho, lấy đến một cây xẻng, bảo Diệp Thiếu Dương hỗ trợ cõng thi thể -- người thường là không dám công thi thể, chủ yếu là sợ xui, nhưng Diệp Thiếu Dương một vị Thượng Tiên (mấy chương trước nói Diệp Thiếu Dương là Linh Tiên, thật sự là nhớ lầm, đặc biệt sửa chữa ở đây), bất cứ loại xui xẻo nào cũng không dính được lên người hắn.

Ba người sau khi ra khỏi cửa, Trần Duyệt suy nghĩ một phen, quyết định đem bà an táng đến một chỗ ở đỉnh núi. Thạch đạo nhân lúc còn sống thích ở nơi đó thanh tú, về phần phong thuỷ cũng không có hậu nhân, không chú ý thứ này.

Từ cửa sau đi vòng qua, có một con đường nhỏ, kéo dài đến đỉnh.

Diệp Thiếu Dương cũng thi thể, vừa suy tư cả sự kiện, càng thêm cảm thấy quỷ dị: lúc trước hắn đã kiểm tra thi thể, thời gian tử vong ít nhất một nguyệt trở lên, mà căn cứ ký ức của Trần Duyệt, cô là mất tích hơn một tháng trước ( về mất tích như thế nào, cô hoàn toàn không có ký ức, ấn tượng ngày đầu vẫn khỏe mạnh nằm xuống ngủ, sau đó không còn ký ức, bị cắt đôi đến thế giới hư ảo), khi đó sư phụ cô vẫn khỏe mạnh.

Nói cách khác, sư phụ cô là chết ở sau khi cô mất tích, hơn nữa sẽ không cách nhau quá lâu... Giữa hai sự kiện này, có phải có nhân quả quan hệ gì hay không?





Chương 2855 - Tìm kiếm chân tướng (3)

Diệp Thiếu Dương cảm giác mình như rơi vào trong một bí ẩn thật lớn.

Đột nhiên Trần Duyệt nói, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn lên, đến đỉnh núi, bên cạnh có một mảnh rừng trúc, còn có một uông thanh tuyền, hội tụ thành dòng, theo rừng trúc bên cạnh hướng phía dưới núi chảy xuống.

Diệp Thiếu Dương rõ ràng cảm giác được nơi đây link khí tràn đầy, thật là một địa phương tốt để tu hành, trách không được Thạch Đạo Nhân lúc còn sống chung quy lại đến nơi này.

Chuyện đào mộ, tự nhiên là giao cho Diệp Thiếu Dương làm.

Diệp Thiếu Dương đào nửa ngày, có cảm giác muốn đi tiểu, thế là lấy cớ nghỉ ngơi một hồi, vừa đi vừa xem xét phụ cận xung quanh, đi thẳng vào rừng trúc, phía sau truyền đến thanh âm của Trần Duyệt: "Anh muốn đi làm chuyện xxx thì nên đi xa một chút, tôi không muốn anh làm bẩn nơi đây, nhưng đừng đi quá xa, bên kia có đất lún, cẩn thận lại rơi xuống vách núi. . ."

Diệp Thiếu Dương lúng túng đáp ứng, đi tới sâu vào trong rừng trúc đột nhiên phía trước có một mộ phần hấp dẫn hắn, trực giác dẫn dắt hắn đi tới.

Mộ phần bên trên không có cỏ, nói rõ thời gian chôn cất chưa lâu.

Diệp Thiếu Dương trong lòng lộp bộp một cái, nghĩ đến cái gì, sau đó đi sang một bên để xxx, sau khi trở lại nói chuyện này với Trần Duyệt, ba người cùng đi đến trước mộ phần.

"Trước đây không hề có mộ phần này. . . Trên này cũng không có bia mộ, không biết là mộ phần của người nào." Vừa quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương biểu cảm quái dị luôn nhìn chằm chằm vào cô, vội hỏi hắn "Làm sao?"

"Mộ phần kia, có phải hay không chính là mộ phần của cô?" Diệp Thiếu Dương nói ra ý nghĩ của mình.

Trần Duyệt lập tức ngẩn ngơ."Của tôi?"

"Nơi này chỉ có đạo quan này của cô và sự phụ cô, dưới núi là những hộ gia đình kia, họ cũng không đến mức đem người chết chôn tới tận nơi này A? Hơn nữa mộ này phần đất vẫn là còn chưa khô hẵn, nhìn qua hạ táng không sai biệt lắm cũng chỉ là một tháng. . ."

Trần Duyệt nhìn lấy mộ phần giật mình, nói rằng: "Nếu như người trong mộ hạ táng là tôi, vậy còn. . . tôi đang đứng đây là ai?"

Vấn đề này tương đối quái dị.

"Có phải hay không, đào mộ ra nhìn một chút chẳng phải sẽ biết sao." Qua Qua khuyên.

Việc này tự nhiên lại là giao cho Diệp Thiếu Dương, vừa lúc trên tay cầm xẻng động thủ đào lên.

Đào mộ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, Diệp Thiếu Dương mặc dù thân thể cường tráng, cũng phải mất đến nửa giờ mới đưa đất đào ra, một quan tài màu ám hồng hiện ra trước mắt.

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn Trần Duyệt, Trần Duyệt có chút khẩn trương đứng bên cạnh, không nói được lời nào.

Diệp Thiếu Dương đem đầu nhọn của xẻng cắm vào phía dưới nắp quan tài, dùng sức cạy một cái, lại dễ dàng cạy ra một khe hở, cái này cho thấy trên quan tài không đóng đinh.

Vòng qua bên cạnh lại đào một hồi, ở phụ cận dọn sạch bùn đất, sau đó đem xẻng cắm vào, giống như đòn bẩy, đem nắp quan tài mở ra ném sang một bên.

Ba người đứng một chỗ mắt hướng vào bên trong quan tài nhìn.

Trong quan tài cái gì cũng không có.

Trần Duyệt thở ra một hơi dài, tại bên cạnh ngồi xuống, lẩm bẩm nói: "Tại sao có thể như vậy. . ."

Diệp Thiếu Dương cũng là không hiểu ra sao.

"Cái này có phải đã chứng tỏ, tôi thật sự vẫn chưa chết?" Trần Duyệt lặng lẽ nói rằng.

"Cô vốn chính là người sống." Diệp Thiếu Dương cho tới bây giờ không hoài nghi về điểm này, người sống trên người có dương khí, bản thân mình là Thượng Tiên nếu như ngay cả dương khí còn không nhận ra được thì chắc không cần phải lăn lộn ở giới pháp thuật nữa.

"Tôi cảm thấy, tất cả những thứ này đều là do sư phụ cô làm." Diệp Thiếu Dương sử dụng các manh mối từ đầu có được suy nghĩ lại một phen, phỏng đoán, "Đầu tiên, cô vẫn là còn sống, sư phụ cô lại nói cô bị bệnh mà chết hướng mọi người trong thôn báo tin, sau đó mời mọi người dưới sự hỗ trợ chôn cất. . . Tất nhiên thi thể cô thật ra có ở trong quan tài, thế nhưng sau khi hạ táng, sư phụ cô lại đem mồ đào lên, đem cô lại đem đi, những người trong thôn lại không hề biết chân tướng, còn tưởng rằng cô đã chết thật rồi.

Nếu như tôi đoán không sai, cô chính là từ trong quan tài sau khi đi ra mới tiến vào không gian ảo cảnh của Tinh Nguyệt Nô. . . Sau đó không lâu sau sư phụ cô cũng chết hơn nữa còn là tự sát, đem chính mình khóa ở trong phòng, thẳng đến khi chúng ta vừa mới phát hiện thi thể của bà. . . Theo trình tự, chính là như thế."

Trần Duyệt mờ mịt nhìn hắn một cái, nói: "Sư phụ tôi vì sao phải làm như vậy?"

"Cái này phải hỏi sư phụ cô." Diệp Thiếu Dương hướng thi thể Thạch Đạo Nhân ra sức bĩu môi.

"Anh. . . Muốn dùng Sưu Hồn Thuật?"

Diệp Thiếu Dương giật mình một chút, lắc đầu nói rằng: "Tôi chỉ là thuận miệng nói ra, sư phụ cô là đạo sĩ Sưu Hồn Thuật đối với bà ấy không có tác dụng, nếu như bà ấy muốn nói tự nhiên sẽ lưu lại đầu mối chân tướng ở đâu đó để nói cho cô, tất nhiên sẽ không nói trực tiếp thi thể kia chính là không muốn ngươi biết."

Trần Duyệt nhìn thi thể Thạch Đạo Nhân, đờ đẫn ngẩn người.

"Tôi không biết sư phụ cô làm như vậy là có ý gì, thế nhưng có thể nghĩ đến động cơ chính là tạo ra một hiện trường giả để cô chết đi, đồng thời muốn mượn lời nói của những thôn dân kia, nói cho người khác biết cô là đã chết, bà thông báo người trong thôn tới đưa tang, chính là cố ý cho bọn họ nhìn thấy cô thực sự đã chết, bá ấy tám phần là dùng pháp thuật hoặc đan dược gì đó để cho cô có thể tạm thời ngủ đi trong một thời gian dài, cái này đối với bà ấy chắc cũng không khó làm lắm nhỉ?"

Trần Duyệt yên lặng vài giây đồng hồ, nói: "Sư phụ ta tu là Toàn Chân Đạo Thuật, am hiểu luyện đan, muốn cho người khác ngủ trong một thời gian dài thì chỉ cần dùng đến hồn dẫn là được, cộng thêm lấy pháp lực duy trì vài ngày nữa là không thành vấn đề."

"chính là như vậy, sau đó chờ hạ táng cô xong thôn dân rời đi, từ đó về sau mọi người ai cũng biết cô là người đã chết."

"Vì sao?"

"Không biết." Diệp Thiếu Dương thuận miệng trả lời, "Bất quá, tôi có một loại tưởng tượng, tất cả những thứ này đều là cố ý làm cho người nào đó xem, cô nghĩ xem nếu có người đến tìm cô đến trong thôn hỏi thăm mọi người cùng nhau nói cô đã chết, những kẻ đó đều chắc là sẽ không tìm tới nữa, những kẻ đó cũng sẽ nghĩ rằng những thôn dân ở đây cũng không có khả năng cùng nhau liên kết lại để gạt họ, sư phụ cô lợi hại hơn nữa cũng mua không được nhiều người như vậy, cái này là để cho người ta không thể không tin tưởng, lại thêm phần mộ của cô lại còn nằm ở nơi này, đối phương bình thường sẽ không đi đào mộ xác nhận lại chứ nhỉ?"

Chờ Trần Duyệt tiêu hóa một chút, Diệp Thiếu Dương tiếp tục phân tích, "Sau đó, chính sư phụ cô cũng tự sát đây chính là không muốn để lại chứng cứ, nếu như bà ấy còn sống đối phương sẽ tìm bà ấy khẳng định sẽ hỏi cô đã chết thật hay chưa, bà ấy sợ là vạn nhất tự mình lại nói ra hết, dù sao đây là bà ấy một tay an bài hiện trường giả này nhưng chắc chắn vẫn sẽ có kẽ hở, duy nhất chỉ có cách là bà ấy cũng chết thì mới chính thức không có chứng cứ. . . Tóm lại những thứ này cũng đều là do tôi đoán mà thôi."

Nói xong lần phân tích này, Diệp Thiếu Dương trong lòng chậm rãi cảm giác được thành tựu, đột nhiên phát hiện bản thân mình cũng rất thông minh nha.

Trần Duyệt suy tư một lát, hỏi: "Cũng chỉ vì lo lắng mình để lộ bí mật, cho nên muốn tự sát à, có chuyện gì nghiêm trọng đến mức bà ấy phải làm như thế ngay cả mạng sống của mình cũng không cần?"

"Không biết, nhưng ta cảm thấy những kẻ kia muốn tìm cô nhất định không phải chuyện gì tốt. Nếu như ta đoán không lầm. . . Sư phụ cô trăm phương ngàn kế làm tới đây nói cho cùng vẫn là vì bảo vệ cô."

Trần Duyệt nghe được cái này, nước mắt lập tức lại rơi xuống, một tay che miệng, cố nén bi thương.

"Mẹ ! việc đã đến nước này cũng không cần quá khó chịu vẫn là nghĩ biện pháp đem vấn đề làm rõ ràng trước đã." Qua Qua kéo lấy một tay cô an ủi.





Chương 2856 - Thạch Đạo Nhân (1)

Trần Duyệt hơn nữa ngày tỉnh lại, mở to một đôi mắt sưng hồng, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: "Anh phân tích những thứ này, thật ra rất có lý nhưng vẫn có một chút tôi vẫn chưa rõ: Nếu quả thật có người nào tới tìm tôi gây phiền phức, vì sao sư phụ tôi không cho tôi trốn đi, đồng thời nói cho tôi biết chân tướng?"

"E rằng bà ấy là không thể nói cho cô chân tướng, hoặc là có nỗi khổ gì đó không thể nói ra, tôi cảm thấy không nên xem trọng quá vấn đề này, bởi vì bà ấy làm như thế nhất định là có lý do bất đắc dĩ, bằng không bà ấy cũng không cần phải tự sát."

Trần Duyệt không nói gì nữa, cũng đồng tình với ý kiến của hắn.

Lúc này Qua Qua chen vào nói: "Không đúng, cuối cùng không phải cô ấy cũng trở về sao vạn nhất khi cô ấy trở về sớm hơn, đối phương vẫn còn chưa tới đến lúc đó lại bị bắt tại đây. . . Như vậy không phải tất cả những việc kia làm ra lại là uổng phí tâm cơ sao?"

Diệp Thiếu Dương liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi là ngốc sao? Cô ấy sau khi giả chết liền vào trong không gian huyễn cảnh, hơn nữa còn là mất trí nhớ, cô ấy làm sao có thể sẽ còn đi tới nơi này?"

Nói đến đây, Diệp Thiếu Dương trong đầu linh quang thoáng hiện nói: "Rất có thể ngươi mất trí nhớ cùng với việc tiến vào ảo cảnh đều là sư phụ cô làm, vì là vây khốn cô đồng thời để cô nghĩ không ra được mình là ai, do đó tránh được mọi chuyện ở đây."

Trần Duyệt khiếp sợ.

Qua Qua cũng lập tức ngây người.

Chân tướng. . . Dĩ nhiên là dạng này?

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, "Muốn cho một người mất trí nhớ, một Miêu Cương bình thường nhất hoặc Vu sư cũng có thể làm được chứ đừng nói chi là sư phụ cô thời gian dài luyện đan như vậy. Cô mất trí nhớ sau đó, tiến vào ảo cảnh, nơi đó từ đầu đến cuối toàn bộ sinh linh đều là được tu sửa ký ức cô tuyệt đối cũng sẽ không gây động tĩnh gì lớn. Nhưng cô cùng những người kia có hai chỗ không giống nhau, một là cô còn dùng tên thật, hai là tôi sử dụng pháp thuật thức tỉnh ký ức của cô nhưng không được."

Nhìn thấy Trần Duyệt trên mặt lộ ra biểu hiện tin tưởng, Diệp Thiếu Dương rất đắc ý nói: "Tốt, tôi tất cả đều nói xong những thứ này đều là tôi phỏng đoán không nhất định chính xác bất quá cô có thể nghĩ một hồi xem có phải cô có thù nhà gì đó, còn có trước lúc cô mất trí nhớ sư phụ cô có hay không đã tiết lộ với cô cái gì đó?"

"Tôi từ nhỏ đã là cô nhi theo bên người sư phụ lớn lên chưa từng tiếp xúc qua người nào chứ đừng nói chi là thù oán, sư phụ tôi nói. . . bà ấy cũng là ở trên núi tu hành cả đời, rất ít cùng người khác lui tới, không có thù oán với ai. Điểm này ta rất xác định đến mức tuyệt đối. . ."

Trần Duyệt nỗ lực suy tư, đột nhiên cau mày nói: "Ký ức cuối cùng của tôi khi ở cùng với bà ấy mấy ngày trước thực ra cũng có chút quái dị. . . Đại khái là trước khi tôi bị mất trí nhớ một tháng có một đêm, bà ấy nửa đêm ra ngoài nói là muốn đi đỉnh núi thanh tu bà ấy trước đây cũng thường hay làm như thế ta cũng không để ý, vừa vặn ngày đó vào lúc nửa đêm trời đổ mưa xuống ta nghĩ đến bà ấy không mang theo ô liền lên đỉnh núi tìm bà. . ."

Trần Duyệt nhìn bốn phía một phen chỉ vào một chỗ nói: "Đại khái chính là chỗ này, ta trong quá trình đi được nửa đường nghe được bà ấy cùng ai đó nói chuyện, tôi cảm thấy rất kỳ quái thế là cẩn thận bước chậm lại, nàng đứng ngay tại chỗ này đây nói chuyện cùng với một người áo đen, ta lại đứng ở đàng xa nghe. . . Bởi vì nương nhờ ánh trăng người áo đen kia ta không nhìn thấy khuôn mặt thế nhưng trên người không có dương khí, nhưng cũng không có tà khí của tà vật. . . Sợ bị phát hiện nên ta dùng ẩn khí phù để ẩn núp.

Hắn cùng sư phụ tôi mặt đối mặt đang nói chuyện tôi hiếu kỳ bọn họ hơn nửa đêm nói cái gì, liền trốn ở một bên nghe, chỉ nghe được linh tinh vài câu người kia nói: Thiếu niên kia phát triển quá mức, sự tình sắp không giấu được.

Sư phụ ta nói: Giả chính là giả, thật vĩnh viễn là thật.

Người kia nói: Giả như thật mà thật cũng như giả, chỉ cần không có giả, vậy hắn chính là thật.

Sư phụ tôi hỏi hắn phải làm sao. Sau đó người áo đen kia dường như phát hiện tôi, không nói lời nào. Một lát nữa, sư phụ gọi tên tôi, tôi đang nghe trộm nên cũng rất lúng túng vì vậy không dám ra mặt nên đã lẻn xuống núi.

Ngày thứ hai, sư phụ tôi nhìn thấy tôi vẫn là một bộ dạng bình thường nên cũng không có nói ra chuyện tối hôm qua, tôi đoán bà ấy là có bí mật gì không muốn cho tôi biết, mặc dù rất muốn biết chuyện gì nhưng tôi cũng không dám hỏi. . . Bây giờ nghĩ đến có thể hay không cùng chuyện này cũng có quan hệ với nhau?"

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: "Tám thành là có liên quan, nhưng chỉ là nghe mấy câu nói đó, thực sự đoán không được cái gì."

Cái gì giả thật, chỉ là nghe câu nói này, quả thực như lọt vào trong sương mù. Duy nhất nhường Diệp Thiếu Dương cảm thấy hứng thú đúng, bọn hắn đối thoại bên trong nhắc tới một thiếu niên. . . Nói là ai đó?

Diệp Thiếu Dương khuyên nàng trở về tìm xem Thạch Đạo Nhân di vật, nhìn một chút có cái gì không tin tức hữu dụng, thế là hai người vừa động thủ một cái, thẳng thắn bả Thạch Đạo Nhân thi thể nhét vào không trong quan tài, chôn giấu. Trần Duyệt tại trước mộ phần vừa khóc một hồi, quỳ lạy nửa ngày, ba người lúc này mới cùng đi xuống đỉnh núi, trở lại trong đạo quan.

Trần Duyệt đã khôi phục ký ức, tại Thạch Đạo Nhân trong phòng ngủ tìm được sương phòng chìa khoá, mở ra một gian phòng, nhường Diệp Thiếu Dương vào ở.

"Đỉnh núi khí ẩm trọng, bình thường đều muốn phơi nắng bị, một tháng này không ai xử lý, đệm chăn có điểm ẩm ướt, ngươi chấp nhận đi." Trần Duyệt giúp Diệp Thiếu Dương bày xong giường, đi phòng bếp nhìn xem, gạo và mì vẫn có, hậu viện ngược lại là có vườn rau, bên trong trồng khoai tây cà cây ớt một loại, chỉ là không có tâm tình thu thập, thẳng thắn lạc mấy cái bánh hai người ăn, sau đó liền đi chỉnh lý Thạch Đạo Nhân di vật.

Đem nàng xuyên qua những cái kia y phục, từng món một lấy ra kiểm tra, còn có những cái kia ngăn tủ, ngăn kéo, tất cả đều kiểm tra một lần, Diệp Thiếu Dương ở một bên hết nhìn đông tới nhìn tây, đột nhiên nghe thấy một tiếng khóc thút thít, quay đầu nhìn lại, Trần Duyệt trong tay đang cầm thứ gì, vẫn không nhúc nhích nhìn qua đờ ra.

"Phát hiện cái gì?" Diệp Thiếu Dương mau tới trước, nhưng là một tấm hình, là hắc bạch hình cũ, phía trên một cái ăn mặc đạo cô nữ tử, nắm lấy tiểu cô nương, tiểu cô nương sáu bảy tuổi dáng vẻ, ghim tóc sừng dê, trong tay còn cầm quả táo, vẻ mặt ngượng ngùng nhìn màn ảnh.

"Đây là ngươi?"

Trần Duyệt lau nước mắt, cuối cùng bả ảnh chụp buông xuống.

Thạch Đạo Nhân di vật bên trong, cũng không có gì đặc biệt khả nghi đồ vật. Cuối cùng Trần Duyệt tại nàng trên giường tìm được một cái rương bình thường bị Thạch Đạo Nhân làm gối đầu tới dùng.

"Đây là nàng nhất thiếp thân cái rương, bên trong thứ gì ta cũng không biết, lúc còn sống nàng là không cho ta đụng. Nếu như nàng biết rõ ta tự ý mở ra, sẽ không cao hứng." Trần Duyệt do dự mà.

Diệp Thiếu Dương khuyên nhủ: "Sư phụ ngươi đã không có ở đây, nàng di vật nên ngươi kế thừa, bằng không xử lý như thế nào đâu, cũng không thể chôn, như thế mới là đối nàng không tôn trọng."

Trần Duyệt cũng là đầu một hồi khoảng cách gần như vậy quan sát cái này miệng hộp gỗ, lúc đầu cho rằng phía trên sẽ có ổ khóa các loại, kết quả phát hiện một con mật mã khóa không phải dùng Thiên Can Địa Chi những thứ này đạo gia nguyên tố tổ hợp Tinh Bàn, mà là một con chân chính mật mã khóa.

"Sư phụ ngươi, thật mới triều a." Diệp Thiếu Dương chế giễu một câu, lại cảm thấy không ổn, xoa xoa mũi không nói.

"Có thể là nàng dạo chơi bốn phương thời điểm mua." Trần Duyệt kiểm tra một chút, cái này mật mã khóa còn rất phức tạp, có tám vị chữ số, ba người nhìn lấy mật mã, khó khăn đứng lên.




Chương 2856 - Thạch Đạo Nhân (2)

Trực tiếp đập cái rương ra ngược lại là chuyện đơn giản, nhưng khổ nỗi đây lại là di vậy của sư phụ, Trần Duyệt không muốn hủy hoại nó, thứ hai là sợ sẽ làm hư hỏng đồ vật ở bên trong, đờ đẫn nhìn mật mã mất cả nửa ngày, bàn tay bắt đầu cử động mò mâm, đem tám chữ số đẩy đến một vị trí nào đó, ấn vào cái nút hình tròn nằm trên, chỉ nghe răng rắc một tiếng, khóa mở.

"Ngươi biết mật khẩu?" Diệp Thiếu Dương giật mình.

Lại gần nhìn Trần Duyệt mở mật khẩu, Diệp Thiếu Dương nhìn một chút sắp xếp chữ số: 19941129.

Chính là sinh nhật của Trần Duyệt sao ?

Diệp Thiếu Dương nhớ tới hai người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm.

"Sư phụ ngươi vẫn là rất thương ngươi,ngay cả cái mật mã cũng dùng sinh nhật ngươi mà sử dụng, có lẽ nàng cũng chuẩn bị sẵn sàng, tám con số, chỉ có ngươi mới có thể nghĩ đến là sinh nhật của mình"

Trần Duyệt nghe lời này, lại thương cảm, xóa sạch nước mắt, mở cặp táp ra

Một đạo bích lục ánh sáng từ trong rương bắn ra, Qua Qua "A" lên một tiếng, bị linh quang đâm tới, lui lại ra xa mấy bước. Diệp Thiếu Dương cùng Trần Duyệt hiện ra vẻ khiếp sợ hướng về đồ mật có thể phát ra quang mang kỳ lạ kia.

Một cái nhánh cây, nhìn rất nhỏ, chỉ lớn bằng ngón cái, phía trên có một chút phân nhánh, mọc ra một ít lá cây, thế mà còn màu lục sắc, toàn bộ nhìn qua, giống như một mầm cây hái từ cành cây của 1 cái cây hái xuống.

Trần Duyệt trong lòng kinh hãi, liền lấy nó ra, dùng chân khí nhận biết một chút, nơm nớp lo sợ nói: "Cửu đoạn quang pháp khí!"

Diệp Thiếu Dương kinh hãi.

Cửu đoạn quang pháp khí, mặc dù trên người mình thì có 3 cái, nhưng đó là Mao sơn nghìn năm truyền thừa ban tặng, môn phái bình thường đừng nói là dạng này chỉ có một người thanh tu địa phương nhỏ, coi như môn phải trung thượng đẳng, cũng không cầm ra một kiện cửu đoạn quang pháp khí, lục đoạn quang, bình thường đều sẽ bị chưởng giáo cầm làm pháp khí bổn mạng của mình, bảy đoạn ánh sáng, đủ để làm bảo vật trấn phái.

Thạch Đạo Nhân, bất quá chỉ là một đạo sỹ ở trong sơn thôn, coi như ẩn sỹ có tu vi cực cao thâm, dù dựa vào ngộ tính tu đến địa tiên, Diệp Thiếu Dương cũng sẽ không quá kinh ngạc, từ cổ chí kim đều có một ít pháp sư không thích sống chung, một cá nhân tìm địa phương thanh tu, bên trong cũng ra khỏi không ít nhân vật kinh diễm, như La Công Viễn, Trần Đoàn, Đạo Tể hòa thượng.....

Thế nhưng cửu đoạn quang pháp khí, dựa vào một đời nhân lực suy tính, dù làm cách như thế nào cũng luyện không ra, cho dù tà tu.

Thạch Đạo Nhân này rốt cuộc có lai lịch gì?

Diệp Thiếu Dương đợi cho Trần Duyệt xem xét, cái nhánh cây này cầm ở trong tay cũng nhận biết một chút, thật là cửu đoạn ánh sáng, hơn nữa... Linh khí thuần túy, một chút không bài xích chính mình cương khí, Diệp Thiếu Dương lại giật mình một chút, thất thanh đối Trần Duyệt nói: "Pháp khí này không có bị nàng tế luyện qua?"

Trần Duyệt lắc đầu, "Ta chưa từng thấy nàng dùng cái này, một lần cũng chưa từng thấy."

Diệp Thiếu Dương lộn xộn.

Một cái ẩn tu đạo sĩ, trên người mang theo cửu đoạn quang pháp khí, cái này đã cơ hồ là thiên phương dạ đàm, hơn nữa... Nàng cư nhiên không có tế luyện thành chính mình bản mạng pháp khí, cứ như vậy đặt ở phía dưới gối đầu ngủ mấy năm, thậm chí thời gian dài hơn?

Cái này giống như 1 tên sắc quỷ, coi chừng một nữ nhân xinh đẹp động lòng người, mỗi ngày ngủ chung, nhưng cho tới nay liền không động vào người ta một dạng (bài trừ bệnh liệt dương bất lực cử nhi không cứng cứng mà không thật lâu mà không bắn bắn mà không nồng đậm mà không sống khả năng, Tiểu Biên: Thanh Tử tỷ tỷ ngươi tốt da), quả thực làm người ta khó có thể tự tin.
Qua Qua đứng lấy thật xa, đột nhiên gọi Trần Duyệt: "có lẽ nào, vật này là sư phụ ngươi muốn lưu lại cho ngươi?"

Diệp Thiếu Dương cùng Trần Duyệt trong lòng đều nhói lên 1 tia sợ hãi.

Diệp Thiếu Dương hướng trong hộp gỗ nhìn lại, phía dưới còn có một bản sách đóng buộc chỉ ố vàng, màu sắc cùng hộp gỗ không sai biệt lắm, trước đó bọn hắn toàn bộ lực chú ý đều bị cành cây hấp dẫn, nên không có phát hiện thứ này.

Diệp Thiếu Dương đem cuốn sách cầm lên, lật ra trang thứ nhất, phía trên là bút lông viết dòng chữ cực nhỏ, Thụ Bài, hơn nữa tự xem là cuối cùng (đi qua Nhân Thư viết thói quen từ bên phải đi phía trái, từ trên hướng xuống, Đài Loan thiếu đến nay như vậy), thế là lật đến trang thứ nhất nhìn:

Thiên có thất bảo, phong lôi Thủy Hỏa Thổ mộc kim, người có bảy độc, vui giận buồn bã sợ tham giận si, lấy Nhân Pháp Thiên, lấy thiên Pháp Địa, lấy tâm vì thông, lấy thân là khí, lấy hồn vi dẫn, lấy linh vì thăng, pháp tướng bên trong, vô nhân vô ngã, không sợ bảy độc, không lên thất bảo, mẫn nhiên chúng sinh, là vì thất tuyệt Bảo Kinh...

Xuống chút nữa xem, là cụ thể phương pháp tu hành, Diệp Thiếu Dương trở lại phía trên, nhiều lần xem cái kia dẫn thiên, thất bảo... Lại nhìn nhánh cây này hình dạng pháp khí, đột nhiên một cái tên nổi lên trong lòng, thất thanh kêu: "Đậu móa, đây là Thất Bảo Diệu Thụ a!"

Trần Duyệt vừa nghe, giật mình một chút, bản năng hồi đáp: "Điều đó không có khả năng!"

"Ngươi xem một chút cái này." Diệp Thiếu Dương bả cuốn sách giao cho nàng, Trần Duyệt lời trích dẫn sau đó, cũng triệt để mộng bức, lẩm bẩm nói: "Thực sự là...là... Thất Bảo Diệu Thụ?"

Qua Qua ở một bên ngửa đầu nhìn lấy hai người bọn họ, nói: "Ta cũng nghe qua tên này, rất trâu sao?"

"Vô cùng... Ngưu bức! Đây là lão tử trước đây rời khỏi phía tây Hàm Cốc quan lúc, thuận tay từ một con liễu trên cây hái xuống đến, dùng để thay thanh ngưu đuổi con ruồi dùng, về sau lão tử hóa đồ, phân ra nhất niệm phân thần, trở thành Chuẩn Đề Đạo Nhân, là 1 trong Tây phương Nhị giáo chủ, nhánh cây này liền thành hắn pháp khí bổn mạng của hắn.

Đương nhiên, về sau những thứ này đều trong sách viết, thật hay giả không biết, dù sao từ cổ chí kim, đối những đại thần này đều là tạm gác lại, bất quá cái này Thất Bảo Diệu Thụ là hàng thật. Giá trị cùng Thanh Ngưu Kim Cương Trác không sai biệt lắm, là vô cùng tốt đồ vật, nhưng mà này còn có một bộ tu luyện pháp môn, chắc là phối hợp cùng một chỗ với Thất Bảo Diệu Thụ."

Diệp Thiếu Dương nói xong, quay đầu nhìn Trần Duyệt, nói: "Sư phụ ngươi rốt cuộc là người nào, cái đồ vật trâu bò như vậy, tại sao sẽ ở trên tay nàng?"

Trần Duyệt biểu thị chính mình hoàn toàn không biết gì cả.

Qua Qua hưng phấn mà lôi kéo Trần Duyệt tay áo, nói rằng: "thiên a, xem ra bảo bối này là ngươi sư phụ lưu cho ngươi, ngươi có hai thứ này, tương lai nhất định sẽ thiên hạ dương danh, không đúng có thể giống như lão đại như vậy chứ!"

Người nghe có lòng, Diệp Thiếu Dương nghĩ đến Trần Duyệt trong cơ thể còn ẩn núp lượng lệ khí khủng bố, nàng căn bản vô dụng bên trên, nếu như toàn bộ hấp thu, lại luyện hóa Thất Bảo Diệu Thụ... Nghĩ tại Pháp Thuật giới thành danh, thực sự là vài phút sự tình.

Tất cả mọi chuyện, càng ngày càng quái dị a.

Trần Duyệt nhẹ nhàng cười khổ một tiếng, buông xuống Thất Bảo Diệu Thụ, tiếp tục tìm kiếm trong rương gỗ, phát hiện có một cái tấm ngăn, phía dưới, là một cái máy vi tính xách tay, còn có một tấm hình, ảnh chụp đã ố vàng, bên viền đã bị mòn và khá hư hại, so với tấm hình trước kia mà hai người chụp ảnh chung nhìn qua còn muốn cũ hơn rất nhiều, trong hình là một nam một nữ chụp ảnh chung, nam bộ mặt râu ria, nhìn qua có năm sáu chục tuổi, nữ chỉ có chừng hai mươi tuổi, quần áo kiểu Trung Quốc truyền thống.

Ảnh chụp rất nhỏ, độ phân giải cũng rất thấp, nhưng nữ tử dung mạo mơ hồ có thể thấy được, dáng dấp còn rất thanh tú. Trần Duyệt liếc mắt liền nhận ra đây là sư phụ lúc còn trẻ, nhưng nam tử bên cạnh kia thì chưa thấy qua.

Sư phụ vì sao lại lưu giữ tấm ảnh chụp chung với hắn ? Chẳng lẽ... nhưng nhìn tuổi tác 2 người, chênh lệch vẫn còn thật lớn.





Chương 2858: Người sau lưng (1)

Lật mặt trái tấm hình lên, trên đó viết một hàng chữ: Cùng sư phụ chụp chung lưu niệm.

Nguyên lai là sư tổ... Trần Duyệt vì mình vừa mới ý niệm trong đầu cảm thấy tự trách, thiệt tình, chính bản thân của mình và sư phụ đều giống nhau, cùng là cô nhi? Từ nhỏ được sư tổ tức đạo sĩ Thanh Phong thiên sư đời thứ nhất thu dưỡng, nuôi nấng lớn lên, truyền thụ đạo thuật.

Trong đạo quan có treo bức họa của Thanh Phong đạo trưởng , đã gặp qua nàng, cũng không phải dáng dấp rên tấm hình này, lẽ nào sư phụ còn có 1 sự phụ khác?

Lại lật bên dưới cái rương, còn có một cái máy vi tính xách tay, cầm lên lật một cái, kiểu chữ xinh đẹp, viết đều có quan hệ tu hành phương diện cảm ngộ, xem như sư phụ tâm huyết.

"Lão nhân này..." Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn 1 cái, ngay lập tức toàn thân như hóa đá.

"Thế nào, ngươi biết hắn?" Trần Duyệt vội hỏi.

Qua Qua cũng đụng lên tới vây xem, liếc mắt nhìn, cả kinh nói: "Ai nha, đây không phải là Đạo Uyên Chân Nhân sao!"

Nam nhân trong hình, là Đạo Uyên Chân Nhân!

Loạn, quả thực quá loạn!

Tin tức bất ngờ này ập đến, khiến cho 2 người không thể tiếp nhận ngay được, Diệp Thiếu Dương suy nghĩ thật sự không vào nổi.

Thạch Đạo Nhân, là đồ đệ của Đạo Uyên Chân Nhân?

Vì cần phải kiểm chứng chân tướng, Diệp Thiếu Dương lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Long Dương Chân Nhân, cũng không hàn huyên, trực tiếp hỏi chuyện có quan hệ Thạch Đạo Nhân. Long Dương Chân Nhân nói rõ cho tới bây giờ chưa nghe nói qua người như vậy, hơn nữa số lượng đồ đệ của Đạo Uyên Chân Nhân cực ít ỏi, đều ở trên Long Hổ sơn, hắn nửa đời sau cũng không rời đi Long Hổ sơn, lẽ ra không có khả năng lòi ra thêm 1 vị đồ đệ khác .

Thế nhưng, đối với tướng mạo của Đạo Uyên, Diệp Thiếu Dương là không có khả năng nhận sai.

Đối mặt Long Dương Chân Nhân tò mò hỏi, Diệp Thiếu Dương cũng không nói quá nhiều, thuận tiện hỏi hắn tình hình gần đây.

"Chúng ta đi tìm vị truyền nhân kia của sư thúc ta... Đã tiếp về Long Hổ sơn, ngày gần đây liền muốn phát thiếp ra ngoài, báo cho biết thiên hạ, đến lúc đó đăng cực đại điển, ngươi có thể nhất định phải tới."

"Ta nhất định đi, đúng, tên đồ đệ bí ẩn này...rốt cuộc là hạng người như thế nào?"

Long Dương Chân Nhân yên lặng một hồi, lẩm bẩm nói: "Dù sao cũng là tân nhậm chưởng giáo, ta đánh giá tự nhiên không tốt lắm, thế nhưng có một chút, hắn là một thiên tài về tu hành, gần như giống như ngươi, đúng, các ngươi tuổi tác cũng gần ngang nhau. Chờ ngươi nhìn thấy hắn, chính ngươi cũng biết."

Diệp Thiếu Dương với hắn nói chuyện phiếm vài câu, cúp điện thoại, đối với Trần Duyệt nói tình huống. Trần Duyệt nói: "Thế nhưng ảnh chụp là thật không thể làm giả, hơn nữa, sư phụ ta không cần thiết phải đi nhận người khác làm sư phụ."

"Đương nhiên không phải vậy, ta chỉ nói trong này khả năng có nguyên nhân sâu xa."

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ nhún nhún vai, bí ẩn càng ngày càng lớn, đến một bước này, hoàn toàn không giải thoát được cơn mê muội.

Trần Duyệt vừa muốn mở miệng, ánh mắt đột nhiên chuyển hướng ngoài cửa sổ, nói: "Bên ngoài có người!"

"Tà vật." Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, nhường Qua Qua xông ra.

Thật hắn đã sớm phát hiện bên ngoài có tà vật nhìn trộm, chỉ do khoảng cách có điểm xa, sợ xuất thủ phía dưới, đối phương nhìn ra manh mối bỏ chạy, vì vậy làm bộ không có phát hiện, chờ lấy xem cái này gia hỏa muốn làm gì, kết quả Trần Duyệt một lời nói toạc ra, liền trong nháy mắt này, cái kia tà vật đã lui ra bỏ chạy.

Trần Duyệt đem đồ vật thu hồi vào trong rương, ôm cái rương xuất môn.
Lúc này trời đã tối đen, trong viện không có đèn, dưới ánh trăng chỉ có thể nhìn được xa xa sơn ảnh, dương nanh múa vuốt, giống như một con quái thú thật lớn.

Qua Qua dò xét một vòng trở về, không đuổi kịp tà vật kia.

Tà vật đến cùng lai lịch gì, thấy mình nên tới, hay nguyên nhân bởi do Trần Duyệt?

Buổi tối, Diệp Thiếu Dương cùng Trần Duyệt mỗi người trở về ngủ. Bởi vì Thạch Đạo Nhân chết, Trần Duyệt tâm tình không tốt, Qua Qua liền đi phòng nàng, theo nàng ngủ, cùng lúc cũng vì bảo hộ nàng (vạn nhất lại có tà vật sờ tới a),còn với Diệp Thiếu Dương, nhân gian đã không có gì tà vật có thể đánh lén hắn.

Trong đạo quan tắm không tiện, Trần Duyệt cũng bị tâm tình lúc này dày vò, đi phòng bếp nấu nước rửa chân, liền lên giường đi, ngẩng đầu một cái chứng kiến Qua Qua ngồi ở trên bệ cửa sổ, miễn cưỡng cười với hắn cười, nói: "Hôm nay ngược lại là vắng vẻ ."

Qua Qua từ trên cửa sổ nhảy xuống, leo lên giường, ngẩng đầu nhìn Trần Duyệt, một bộ muốn nói lại thôi dáng vẻ, nói rằng: "chuyện kia... Ngươi bây giờ đã tìm về ký ức, đối với ta... Còn tưởng làm con ta sao?"

Trần Duyệt lôi kéo hai tay hắn, nói rằng: "Ngươi còn coi ta là mẹ ngươi sao?"

Qua Qua quả đoán gật đầu.

Trần Duyệt nói: "Cái kia tất cả vẫn như cũ, chúng ta quen biết tại dưới tình huống đó, chính là một trận duyên phận, coi như ta tìm về ký ức, ta có thể vẫn không có một người thân thích, ngươi chính là người thân duy nhất của ta."

Qua Qua nghe lời này, hết sức vui mừng, lúc này vỗ bộ ngực nói rằng: "Mẹ à, người yên tâm, con sẽ vẫn luôn bảo hộ người, mặc kệ ai muốn thương tổn người, đều phải qua cửa ải của con!"

Trần Duyệt sờ sờ đầu hắn, nói: "Ngươi không chê ta là một người mẹ yếu đuối thì tốt rồi."

"Không biết a, nhi tử bảo hộ mẫu thân, thiên kinh địa nghĩa, lại nói... Mẹ a, chờ ngươi tế luyện Thất Bảo Diệu Thụ, học được những cái kia pháp thuật, ngươi liền sẽ trở thành tuyệt thế cường giả, người sẽ lợi hại giống như lão đại, đến lúc đó ngươi đừng ghét bỏ con là được rồi!"

"Đứa nhỏ ngốc." Trần Duyệt nhìn hắn cười cười, đem hộp gỗ đặt ở phía dưới gối đầu.

Hai người ở trên giường trò chuyện một hồi, Qua Qua để cho nàng nghỉ ngơi trước, chính mình từ cửa sổ ra ngoài, ngồi ở bên ngoài, quan sát bóng đêm.

Trần Duyệt làm sao ngủ được, thắp sáng một ngọn nến, ngồi ở trên giường lật thấy sư phụ lưu lại cái vi tính xách tay, trước mặt đều là nhưng tâm huyết một đời tu hành cảm ngộ tâm đắc nhất, Trần Duyệt mặc dù cảm thấy rất hứng thú, nhưng khắc chế không có nhìn. Lật đến phía sau, chính một vài dòng giống như nhật ký, nhưng chỉ ghi lại một ít sự kiện trọng đại, hơn nữa đại bộ phận đều cùng chính mình trưởng thành có quan hệ, thông thiên tràn ngập đối với mình yêu thương, thấy Trần Duyệt trong lòng thương cảm không thôi.

Hôm nay Duyệt Duyệt sinh nhật, mang nàng đi thị trấn ăn một lần KFC, Duyệt Duyệt rất vui vẻ.

...

Hôm nay, Duyệt Duyệt hiếu kỳ tìm kiếm nhà kho, vô tình nghịch phải một ống trúc bị phong ấn, thả ra một con Lệ Quỷ, vì Lệ Quỷ gây thương tích, ta nghe thấy kêu tiếng, chạy đi lúc, đã tới không kịp cứu giúp, lại có một tà vật từ dưới xà nhà đến, khoảng cách đánh chết ác quỷ, rồi lập tức bỏ chạy... Ta cảm giác sâu sắc kỳ quái, không biết phương nào tà vật, vì sao phải cứu Duyệt Duyệt, chẳng lẽ vẫn luôn nằm vùng ở bên người nàng?

...

Nhìn lấy văn tự ghi lại, Trần Duyệt nhớ tới tương quan hạn chế, nhưng mình vẫn cho là được sư phụ cứu, nguyên lai có quý nhân luôn đứng trong bóng đêm âm thầm hỗ trợ.

Lại nhìn xuống một phần:

Hôm nay truyền thụ tâm pháp cho Duyệt Duyệt, nàng thiên phú vô cùng tốt, một lần liền nhớ kỹ, khó tin, nhưng mà nàng thổ nạp sinh thành chân khí, một nửa vì khí hải đan điền hấp thu, hóa thành lệ khí... Khiến đề thăng thong thả, ta chưa từng thấy qua loại hiện tượng này, vô kế khả thi, cũng không dám hỏi người đồng đạo, để tránh khỏi Duyệt Duyệt vì giới Pháp Thuật quan tâm mà sẽ làm hại nàng.

Trần Duyệt tự tay vuốt ve chính mình bụng dưới, trong bụng vị trí kia, là đan điền của nàng, bên trong ẩn chứa lượng lớn lệ khí. Nàng cũng không biết tại sao sẽ như vậy, cũng may huyệt vị đan điền của mình kiên cố không gì sánh được, có khả năng đem chút lệ khí vững vàng khống chế, lại không chút nào trút xuống.



Chương 2859: Người sau lưng (2)

Hôm nay, vì chuyện của Duyệt Duyệt, ta đi Long Hổ sơn gặp sư phụ, hắn lúc đầu không muốn nói cho ta biết, thế nhưng bây giờ Duyệt Duyệt đã không còn là đứa trẻ nữa, thanh niên rồi, nên ta nhất định phải biết rõ chân tướng. Sau khi nói mọi chuyện với ta, sư phụ ta lại lập lời thề không bao giờ được mang chuyện này nói ra ngoài. Nguyên nhân hóa ra là vậy.

Một đoạn này viết rất viết ngoáy, Trần Duyệt suy đoán, thời điểm mà sư phụ nàng viết ra đoạn văn này, tâm trạng đang kích động và không thể kiềm chế được bản thân, tất cả chữ viết đã làm hiện rõ tâm trạng của nàng lúc đó.

Như vậy, chuyện gì đã cho nàng kích động ?, nếu trở lại thời điểm đó, viết lại những dòng văn tự này, liệu có kích động như vây?
Mặt sau thì tự nhiên không hề có một chữ viết.

Trần Duyệt thất vọng , lòng càng thêm sốt ruột, tiếp tục lật những trang phía sau ra xem, nhưng bên trong bị thiếu mất vài trang giấy, hiển nhiên đã bị xé bỏ. Trần Duyệt đầu tiên cảm thấy trang giấy bị người khác xé, nhưng rồi chợt nghĩ không đúng : Nếu thật sự có một người nào đó cảm thấy hứng thú với bản nhật ký này, khẳng định sẽ phải lấy đi cả cuốn nhật ký, hoặc sẽ đem hủy toàn bộ cái máy tính xách tay, không cần thiết phải xé vài tờ lấy đi, ngược lại sẽ làm cho người gta phải hoài nghi.

Vài tờ giấy phía sau ghi lại vài chuyện, đều không phải đại sự gì. Trần Duyệt lật một cái, mặt sau đều trống rỗng, vừa muốn buông xuống, đột nhiên từ phía trong trang giấy rơi ra một tờ linh phù.

Cầm lên vừa nhìn, phía trên linh phù được vẽ bằng chu sa, nhưng nàng nghiên cứu một lúc, cũng không biết đây là cái linh phù loại gì, bởi vì cái sư phụ tu luyện Toàn Chân Đạo pháp, am hiểu thuật luyện đan,đối với phù văn cũng không phải sở trường, lúc đầu nắm giữ cũng không nhiều.

Nắm bắt linh phù, Trần Duyệt ngây người nửa ngày, đột nhiên linh quang xuất hiện, tấm linh phù hướng tới ánh sáng ngọn nếnt, linh phù thiêu đốt, kết quả... Mãi cho đến khi bị đốt thành tro bụi, cũng không có bất kỳ biến hóa nào.

Chẳng lẽ mình đoán sai?

Trần Duyệt đây hồ nghi, đột nhiên cửa phòng mở ra, một đạo nhân ảnh từ bên ngoài đi tới.

"Sư phụ!"

Trần Vũ kích động nhảy dựng lên.

Sư phụ vẫn bộ quần áo giống như trong quá khứ, chậm rãi đi tới, Trần Duyệt nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn cửa sổ, cũng không nhìn thấy Qua Qua, giờ mới hiểu được nhìn thấy trước mắt không phải hiện thực, mà đã tiến vào ảo cảnh.

Linh phù chế tạo ra một cái ảo cảnh tạm thời.

"Ngươi tại sao lại trở về?" Sư phụ ở đứng đối diện, tự mình nói.

"Sư phụ..." Trần Duyệt khóc lên.

"Đừng khóc, hồn phách ta đã đi Âm Ty luân hồi, bởi vì cả đời ta có chút công đức, kiếp sau tất có phúc báo, ngươi không cần phải lo lắng. Ta lưu lại một vòng tàn niệm, mượn linh phù lực lượng phong ấn tại nơi đây, không được bao lâu rồi cũng sẽ biến mất..."

Trần Duyệt cắn môi, cố nén khóc, hỏi: "Sư phụ, ngươi tại sao muốn tự sát, tại sao muốn xóa đi ký ức của ta, lại đưa ta tới ảo cảnh của Tinh Nguyệt Nô ?"

"Bởi vì, Tinh Nguyệt Nô sư huynh, Ảnh Mị tìm được ngươi, sư phụ ta đã chết, chỉ bằng một mình ta, căn bản không bảo vệ được ngươi, vì cứu ngươi, ta chỉ có thể bằng lòng với nàng, hắn cũng đáp ứng ta, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương ngươi..." Thạch Đạo Nhân nhìn nàng, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ cùng khổ sở. "Duyệt Duyệt, ngươi cũng đã biết, cùng những đại nhân vật này so sánh, ta đến cái tư cách để làm một tiểu nhân vật còn không xứng, mặc dù ta biết tất cả, nhưng ta không có năng lực để thay đổi điều gì."

Trần Duyệt khiếp sợ nhìn nàng, lẩm bẩm nói: "Ảnh Mị... Tìm ta làm cái gì?"

Thạch Đạo Nhân không đáp, nói tiếp: "Thời gian của ta không còn nhiều, Duyệt Duyệt, đã ngươi lại trở về, ta nói ngắn gọn, Ảnh Mị tìm ngươi, mặc dù vì bọn họ có kế hoạch muốn làm loạn nhân gian, nhưng dù sao cũng có thể bảo vệ ngươi. Bọn hắn yêu cầu chính ta tự sát mà chết, đồng thời hồn phách phải lập tức đi luân hồi, để tránh tiết lộ sự thật ra bên ngoài. Vì ngươi, ta không có lựa chọn khác.

Duyệt Duyệt, ngươi trở về rồi tìm một địa phương không có người, tu luyện công pháp thất bảo ta để lại, hấp thu lệ khí bên trong cơ thể ngươi, trước khi ngươi tu luyện thành công, tuyệt đối không thể cùng giới Pháp Thuật tiếp xúc, đặc biệt là các tuyệt thế cường giả còn trẻ tuổi..."

"tuyệt thế cường giả còn trẻ tuổi?" Trần Duyệt ngây ngốc nhìn nàng, "Sư phụ, ngươi nói những thứ này, ta hoàn toàn nghe không hiểu gì cả."

"Chân tướng...ta đã lập lời thề với sư phụ, không bao giờ nói ra, bây giờ vẫn như cũ không thể nói cho ngươi, bằng không ngược lại đối với ngươi sé không tốt..."
Lúc này, gian phòng bắt đầu đung đưa, Trần Duyệt biết lực lượng linh phù sắp hao hết, trong lòng bối rối, kêu một tiếng: "Sư phụ..."

"Duyệt Duyệt, nếu có một ngày ngươi trở thành một trụ cột vững chắc của giới Pháp Thuật, nhớ kỹ, đối với bất luận kẻ nào cũng không được nương tay, đây là vận mệnh của ngươi... Hài tử, ta chỉ mong chúng ta đều sai, sư phụ cả đời này, vui vẻ nhất chính là được ở cùng một chỗ với với ngươi mấy năm nay, lui về phía sau, ngươi muốn bảo vệ mình..."

Nói hướng Trần Duyệt đi tới, giang hai cánh tay.

"Sư phụ!"

Trần Duyệt nghênh đón, nhưng không có ôm đến Thạch Đạo Nhân, mà là tại tiếp xúc trong nháy mắt, ảo cảnh liền đổ nát, Thạch Đạo Nhân tàn niệm cũng triệt để tán đi.

Trần Duyệt tỉnh táo lại, phát hiện mình còn ngồi ở trên giường.

Linh phù đốt chỉ còn lại có hỏa tinh.

Trần Duyệt biết rõ, sư phụ triệt để không có ở đây. Không, nàng chí ít đã đầu thai, hơn nữa theo như nàng đã nói, kiếp sau còn có phúc báo, đây cũng tính là kết quả rất tốt.

Khả năng nàng đến bây giờ đã đầu thai chuyển thế, bên trong thai nhi, mọi bí ẩn đã quên hết, bắt đầu một cuộc đời hoàn toàn mới.

Mà chính mình, nhưng lại lẻ loi cô đơn.

Diệp Thiếu Dương ngủ không được, mặc vào áo khoác ngoài, một thân một mình đi vào trong sân, chứng kiến phòng ngủ của Trần Duyệt cửa phòng vẫn đang mở ra, bên trong có ánh sáng ngọn nến, cảm thấy không yên lòng, đi qua xem xét cẩn thận nhìn vào, phát hiện trong phòng tự nhiên không ai, Qua Qua cũng không ở, trong lòng có chút nghi hoặc, lúc này kích hoạt hồn ấn gọi Qua Qua, rất nhanh nhận được phản hồi: Tất cả an toàn.

Diệp Thiếu Dương yên lòng, bất quá nhìn lại vị trí mà Qua Qua phản hồi, biết rõ bọn họ đang trên đỉnh núi nơi mà ban ngày chôn thi thể của Thạch Đạo Nhân. Cảm thấy vô cùng tò mò, bọn hắn trễ như thế đi trên núi làm cái gì,quay trở về phòng mặc quần áo tử tế, từ cửa sau ra ngoài, leo lên đỉnh núi.

Mới vừa đi được nửa đường, Qua Qua liền từ trong bụi cỏ nhảy ra, hướng Diệp Thiếu Dương làm cái cử chỉ im lặng, chỉ vào đỉnh núi, thấp giọng nói rằng: "Mẹ ta đang ở trước mộ của sư phụ nàng, ta đang đứng đây bảo hộ nàng."

"Biết rồi, ngươi trở về đi. Ta bên lên trên đó."

Diệp Thiếu Dương đi tới.

Trần Duyệt quỳ gối trước ngôi mộ, trước người bày một con hoàng chậu, bên trong đang đốt ít vàng mã.

Trần Duyệt chậm rãi thêm giấy, tại trước mộ phần lặng im, vẫn không nhúc nhích.

Diệp Thiếu Dương vội ho một tiếng, đi tới, tại bên người nàng ngồi xuống, cầm một xấp giấy bản, đặt ở trong chậu đốt, sau đó hơ tay trên chậu một chút cho bớt lạnh rồi nói.

"Trời lạnh, về sớm một chút đi."

Trần Duyệt nhìn mộ phần đờ ra, không nghe lời nói của hắn, ngược lại nói: "Coi như biết rất rõ ràng nàng đã không nhận được, tại sao còn muốn hoá vàng mã?"

"Ký thác ưu tư đi."

"Là bởi vì, người sống không biết làm được gì cho người đã khuất, hoá vàng mã là cách duy nhất có thể làm."

Diệp Thiếu Dương gật đầu, biểu thị tán thành. Yên lặng theo nàng ngây ngô.

Một lúc sau, Trần Duyệt lần thứ hai mở miệng, bắt đầu kể với Diệp Thiếu Dương về lúc ở bên trong ảo cảnh nói chuyện cùng với sư phụ, cũng những sự việc được ghi trong cuốn nhật ký.

Chương 2860: Truy sát 1

Hơn nữa, Thạch Đạo Nhân mặc dù là bị uy hiếp, nhưng là tính là chuyện này đồng mưu.Sở hữu manh mối, mặc dù đều để người không có manh mối tự, thế nhưng xuyên suốt qua những thứ này, Diệp Thiếu Dương mơ hồ minh bạch một việc: thân phận Trần Duyệt tuyệt đối không tầm thường, điểm này khả năng nàng chính mình cũng không biết."Rời xa Pháp Thuật giới, cái này có thể lý giải một chút, thế nhưng tại sao muốn e đề phòng tuổi trẻ cường giả? Là có ý gì?" Diệp Thiếu Dương đầy cõi lòng tò mò hỏi."Mặt chữ ý tứ a, nguyên nhân ta cũng không biết.""Vậy như thé nào thì xem như là tuổi trẻ tuyệt thế cường giả?""Như ngươi vậy."Trần Duyệt liếc hắn một cái, Diệp Thiếu Dương cũng nhìn nàng, bất đắc dĩ nhún nhún vai."Được rồi, cho nên ngươi không nên theo ta chơi với nhau sao?""Ta không muốn nói những thứ này, ta cần an tĩnh suy nghĩ một chút, mấy vấn đề này, ngày mai tính tiếp.""Vậy ta trở về, ngươi cũng sớm một chút xuống núi, buổi tối sương sớm xuống nhiều." Diệp Thiếu Dương xoay người đi hai bước, nhớ tới cái gì, đem áo khoác ngoài cởi ra, khoác lên trên người nàng nhưng bị Trần Duyệt bắt lấy tay hắn, ngẩng đầu suy tư.Diệp Thiếu Dương lắc nhẹ đầu chấn tĩnh, không mở miệng, Trần Duyệt ôn nhu nói: "Thiếu Dương, ngươi mệt không?""Ừm? Ngươi có việc gì?.""Vậy ngươi theo ta trò chuyện đi.""Nơi đây sao? Nơi đây thật lạnh." Diệp Thiếu Dương lần lượt cùng nàng ngồi xuống.Trần Duyệt cởi áo khoác ngoài ra, phân nửa dựng ở trên người hắn, còn mình thì co lại ở bên cạnh hắn. Diệp Thiếu Dương do dự một chút, trong tai nghe thấy Trần Duyệt nói rằng: "Đừng hiểu lầm, Thiếu Dương, ngươi bây giờ là người duy nhất ta tin tưởng, nhưng ta đối với ngươi không có ý nghĩ khác."Diệp Thiếu Dương lúng túng nhếch mép, bất quá nghe nàng nói như thế, trong lòng ngược lại là ung dung rất nhiều, hướng bên người nàng dựa vào, hai người chung một áo khoác cùng giữ ấm.Trần Duyệt yếu ớt nói rằng: "Ngươi vì sao đối với ta tốt như vậy?""Có không, ngươi thấy ở chỗ nào tốt?""Ngươi từ thế giới kia đem ta mang ra ngoài, đối ta có ân, lại theo ta tới nơi này. . . Ngươi với ta chỉ là bình thủy tương phùng, vì sao đối ta tốt như vậy?""Ngươi. . ." Diệp Thiếu Dương nhức đầu, "Ta trường hợp này khẳng định sẽ không bao giờ mặc kệ ngươi. Ta đối với bằng hữu đều như vậy.""Bằng hữu? Ngươi coi ta là bằng hữu sao?""Đương nhiên!"Trần Duyệt xoay đầu lại, nhìn hắn, nói: "Thiếu Dương, từ sau khi gặp ngươi đến nay, ta còn đang nghĩ, đây hết thảy. . . Có phải hay không đều là giả, thực tế là ta vẫn còn trong thế giới kia, là một thiếu phu nhân góa chồng, còn ngươi là em chồng ta, Qua Qua là nhi tử của ta. . . Thế giới kia chân thật như vậy, thậm chí so với thế giới này còn chân thực hơn, ngươi có loại cảm giác này không?"Diệp Thiếu Dương khẽ gật đầu một cái."Ngươi không có, đó là bởi vì ở bên cạnh ngươi có rất nhiều thân nhân, còn có người ngươi ưa thích, mà ta. . . Chỉ có một người sư phụ, còn rời ta mà đi." Trần Duyệt cười khổ, nắm chặt tay. Diệp Thiếu Dương trên mặt sững sờ một chút. Nàng lại rất mau thả lỏng, lắc đầu nói rằng: "Ngươi bây ở ngay cạnh ta như vậy, nhưng ta vẫn không thể xác định, ngươi có phải hay không chân thực tồn tại, ngươi rốt cuộc là Diệp Thiếu Dương, hay là người kia em chồng của ta"Diệp Thiếu Dương lặng lẽ nói rằng: "Không nói gạt ngươi, ta trước đó tại thế giới kia, mọi người đều say chỉ có mình ta tỉnh, cũng có qua loại ý nghĩ này. Nhưng cuối cùng ngươi thử nghĩ xem nên tin tưởng mình hay là tin tưởng thế giới này?."Trần Duyệt lẳng lặng nghe."Về sau ta theo Tĩnh Như nhắc tới cái này, " (nghĩ đến Chu Tĩnh Như, Diệp Thiếu Dương trong lòng lại là một trận chua xót), Diệp Thiếu Dương nhìn nàng nói rằng, "Nàng là người có tri thức, nàng nói cho ta biết một cái quan điểm: người duy nhất có thể xác định chân thực, chỉ có chính mình tại một sự kiện suy nghĩ. Còn lại cũng không thể phán đoán. Tất nhiên tất cả cũng có thể là giả. Cái kia chỉ có ngươi phán đoán quyết định, ngươi tin tưởng là thật thì cái kia chính là thật."Trần Duyệt bình tĩnh suy ngẫm, nói: "Trước đó, là ta hoài nghi, thế nhưng bây giờ ta không nghi ngờ, ta khoảng cách gần như vậy mà nhìn xem ngươi, ta tin tưởng, ngươi không phải là ta ảo giác, ngươi là thật, ngươi tin tưởng thế giới này cũng là thật, vậy ta cũng tin tưởng theo ngươi."Đây căn bản không có chút nào ăn khớp, nhưng Diệp Thiếu Dương lại có thể lý giải cảm nhận của nàng. Thời điểm này, hắn biết mình chân chính đi vào nội tâm Trần Duyệt, thành bằng hữu chân chính."Cho tới nay, ngươi cảm thấy ta là dạng người như thế nào?" Trần Duyệt mỉm cười hỏi hắn."Ách, nói thật a, ta trước đây cảm thấy ngươi là một người nội tâm chứa nhiều nỗi buồn, hiện tại phát hiện, nguyên lai ngươi nội tâm cũng rất phong phú."Trần Duyệt cười nói: "Mỗi người nội tâm đều rất phong phú, điều kiện tiên quyết là ngươi muốn đi vào tâm hắn."Diệp Thiếu Dương biểu thị tán thành.Trần Duyệt lại hỏi hắn quan hệ Tróc Quỷ liên minh tình huống. Nói về cái này, Diệp Thiếu Dương thật là thao thao bất tuyệt, Trần Duyệt lúc đầu cũng chính là hiếu kỳ vừa hỏi, nghe phía sau, biểu hiện ra hứng thú mãnh liệt."Như vậy đi!" Diệp Thiếu Dương nói xong vỗ đùi, "Sư phụ ngươi không phải để ngươi rời xa Pháp Thuật giới à, ngươi về sau liền theo chúng ta cùng một chỗ tốt, ở nhân gian, còn không có pháp sư dám khi dễ chúng ta."Trần Duyệt nói: "Các ngươi không phải cũng là một bộ phận của giới Pháp Thuật à, hơn nữa ngươi chính là tuổi trẻ tuyệt thế cường giả .""Cái này. . .""Đùa ngươi thôi, " Trần Duyệt nháy mắt mấy cái, "Chỉ cần ngươi không chê ta bản lĩnh thấp yếu, ta nguyện ý gia nhập Tróc Quỷ liên minh, có cần nghi thức gì không?""Khác biệt nghi thức cũng không có, chính là muốn hôn ta một cái."Trần Duyệt ngây người."Cái này. . . Nam cũng phải làm sao?"Diệp Thiếu Dương cười ha ha.Trần Duyệt lúci này mới nhân ra mình bị đùa, muốn đánh hắn.Náo một hồi, hai người đều cảm thấy có chút lạnh, thế là vẫn quyết định mỗi người vẫn nên đi ngủ một giấc. Trần Duyệt lại gọi lại hắn."Làm sao?" Diệp Thiếu Dương nhìn nàng biểu tình khác thường, hỏi."Không có gì, cám ơn ngươi, chí ít ngươi khiến ta cảm thấy ta không phải hai bàn tay trắng."Diệp Thiếu Dương về phòng nhìn xem biểu hiện, đều nửa đêm hơn hai giờ, lên giường thổ nạp hai cái chu thiên, an nhàn mà ngủ.Sáng sớm hôm sau, bị người nắm lỗ mũi đánh thức."Rời giường ăn điểm tâm." Trần Duyệt trong tay mang theo một cái bọc giấy, bên trong bọc lại mấy cây bánh quẩy, hướng hắn lắc lắc."Ách, sớm như vậy?" Diệp Thiếu Dương xoa xoa mắt, đứng lên xem giờ trên điện thoại di động, cũng mới hơn tám giờ, hiếu kỳ hỏi nàng: "Trên núi này nơi nào bán bánh quẩy?""Ta tự làm, sư phụ ta thích ăn bánh quẩy, thế nhưng xuống núi quá xa, ta liền chính mình học làm, có đôi khi qua đêm khách hành hương, cũng sẽ làm cho bọn hắn một chút."Diệp Thiếu Dương mặc quần áo đứng lên, lấy bàn chãi đánh răng của mình mang theo, đi trong viện đánh răng, vào nhà cùng Trần Duyệt cùng nhau ăn cơm. Qua Qua không cần ăn, ngồi ở trên bệ cửa sổ nhìn bọn hắn ăn."Đúng, Thiếu Dương, tối hôm qua hắc y nhân kia nghe trộm chúng ta nói chuyện là ai?" Trần Duyệt vừa ăn bánh quẩy vừa nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro