Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1291 - 2200

Nguồn: truyenvkl.com

Chương 2191: Hiên Viên Kiếm (4)

Tất cả đều đã trôi qua, đoạn thời gian vui vẻ nhất đó, đối với mình trái lại không có gì, dù sao đây là con đường mình lựa chọn, nhưng đối với Thiếu Dương...

Đạo Phong lẳng lặng nhìn những tiểu đạo sĩ này, bọn họ chưa hết nét trẻ con, nhưng tinh thần hừng hực phấn chấn, bọn họ đều là nhân tố bình thường nhất của giới pháp thuật, trong bọn họ, tương lai đại bộ phận đều sẽ trở nên tầm thường, nhưng tất nhiên cũng có một số nhân tài ưu tú sẽ trổ hết tài năng, gánh vác giới pháp thuật đi tới.

Từng thế hệ một, là bước tiếp như thế. Chẳng qua, lập tức cần gánh vác giới pháp thuật đi tới, là mình và Thiếu Dương, Tứ Bảo những người này.

Đi qua từ bên cạnh những tiểu đạo sĩ này, đi thẳng tới hậu son.

Ở phía dưới một loạt đạo quan của hậu son, một tòa linh lung bảo tháp đứng sừng sững, ở dưới ánh trăng phản xạ ra ánh sáng lành lạnh. Yên tĩnh mà nghiêm túc.

Trên một khoảng đất trống phía sau của Linh Lung Tháp, Đạo Uyên chân nhân đang khoanh chân ngồi thiền, toàn thân không nhúc nhích, nếp nhăn khe rãnh trên mặt khiến hắn nhìn qua như là một pho tượng cổ xưa.

Đạo Phong chưa vội đi qua, mà là ở một bên lẳng lặng chờ.

Đạo Uyên chân nhân cuối cùng kết thúc một chu thiên thổ nạp, thở phào một cái, đứng dậy, nói:

"Là Đạo Phong à?" Đây cũng không phải tiểu thuyết võ hiệp, không có ai trâu bò như vậy, không nhìn người đã biết ai tới, Đạo Uyên chân nhân cũng không phải thần tiên. Đạo Phong có chút tò mò hỏi: "Ngươi làm sao biết là ta?

"Ta nhờ Vô Sinh chuyển lời cho ta tìm người, trừ ngươi, sẽ không có ai tìm đến ta, ta đã già tới mức bị giới pháp thuật quên đi rồi." Đạo Uyên chân nhân nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm, trong giọng nói có chút cô đơn.

Đạo Phong nói: "Ở trong ấn tượng của ta, ngươi tựa như chưa từng trẻ tuổi. Lúc ta còn nhỏ, người đã già như vậy rồi."

"Nói cái gì." Đạo Uyên chân nhân trừng mắt nhìn hắn một cái, "Ta so với sự phụ ngươi không lớn hơn bao nhiêu, nhiều nhất cũng chỉ hai mươi tuổi."

"Người khác đều nói ngươi mấy trăm tuổi."

"Mấy trăm tuổi, ha ha." Đạo Uyên chân nhân cười lên, vuốt chòm râu, "Ta là người cuối đời Thanh, đến bây giờ cũng chỉ hơn một trăm tuổi... Mấy trăm tuổi, vậy không phải đã thành tiên."

"Ngươi bảo ta tới tìm người, có chuyện gì" Đạo Phong không phải người thích nói chuyện phiếm, vừa rồi đã nói chuyện phiếm vài câu, bắt đầu cắt vào chính đề.

Đạo Uyên chân nhân từ trên mặt đất ném cái bồ đoàn cho hắn, để hắn ngồi ở đối diện mình, từ bên người cầm lấy một ấm trà rất cũ kỹ, nói: "Uống không?"

Đạo Phong lắc đầu.

Đạo Uyên chân nhân tự mình rót ra một chất lỏng màu trắng ngà, Đạo Phong vừa thấy ngây ngẩn cả người, "Đây là cái gì?"

"Sữa bò."

"Sữa bò? Ngươi sao lại uống sữa?"

Đạo Uyên chân nhân rất khinh bỉ liếc hắn, "Người cho rằng thế nào, ta ở đây thủ tháp, nên trải qua cuộc sống thanh đăng hoàng quyển (chong đèn đọc sách)? Sữa rất dinh dưỡng, nếu không phải dinh dưỡng tốt, ta sao có khả năng sống đến tuổi này."

"Được rồi, người thắng." Đạo Phong cạn lời.

Đạo Uyên chân nhân uống một ngụm sữa bò, lau vết sữa dính ở trên rầu, nhìn Đạo Phong, chậm rãi nói: "Ngươi là ở nơi nào gặp được Vô Sinh, ta nghe nói nó đã đi Mao Sơn."

Đạo Phong đành phải đem tình huống trên Mao Sơn nói một lần. Đạo Uyên chân nhân nghe xong, vẻ mặt cũng chưa có gì biến hóa, chỉ là trầm ngâm hồi lâu, than thở: "Ngươi giết người của pháp thuật công hội, phiền toái rất lớn. Tinh Nguyệt Nô sẽ không bỏ qua cho ngươi."

"Binh đến tướng chặn, cũng không sao cả."

"Tinh Nguyệt Nô... Người biết bao nhiêu về cô ta?"

Đạo Phong lắc đầu, cho dù là hắn, hiểu biết đối với pháp thuật công hội cũng không nhiều.

"Tinh Nguyệt Nô, ta từng có qua lại với cô ta, đại khái... Ừm, sắp một trăm năm rồi, khi đó ta còn rất trẻ tuổi, không khác lắm với người hiện tại... Cô ta đối phó, người chưa chắc là đối thủ của cô ta."

"Không có gì, chọc cũng chọc rồi, ta cũng không sợ."

"Đây là chuyện của chính ngươi, ta tìm người đến là muốn hỏi người có liên quan tung tích Diệp Thiếu Dương."

Đạo Phong không đem Đạo Uyên chân nhân coi là người ngoài, đối với hoá thạch này của giới pháp thuật, trong lòng Đạo Phong cũng tôn kính, cảm thấy lão rất có nguyên tắc, rất thuần túy, bằng không cũng sẽ không nói với lão nhiều như vậy, vì thế đem tình huống nói với lão.

"Dân quốc... Năm 1922.Trên mặt Đạo Uyên chân nhân lần đầu tiên xuất hiện gợn sóng, trầm mặc thật lâu, nói: "Không nói dối ngươi, ta gần đây nằm mơ, luôn mơ thấy một số việc thời điểm trẻ tuổi, cho nên tìm người đến."

"Ta không biết giải mộng"

Đạo Uyên chân nhân không để ý tới hắn, tiếp tục nói: "Thời điểm ta ở trong mơ làm những việc kia, bên cạnh có thêm một người, chính là Diệp Thiếu Dương."

Đạo Phong hơi ngẩn ra, mơ hồ nghĩ đến cái gì, hỏi: "Trong mơ của người là một năm nào?

"Đại khái chính là buổi đầu niên đại hai mươi năm cụ thể không biết."

Ánh mắt Đạo Phong chớp động, suy nghĩ một hồi, nói: "Ta cảm thấy, rất có khả năng Thiếu Dương ở thời đại đó, gặp được người lúc đó."

"Ta lúc đó." Đạo Uyên chân nhân trong lúc nhất thời tư duy chưa xoay chuyển được, hỏi Đạo Phong là có ý tứ gì.

Bản thân Đạo Phong cũng nói không rõ, chỉ có thể phân tích cho lão một phen, Đạo Uyên chân nhân nghe xong, thật lâu nói không nên lời.

"Vậy... Ta nên làm gì bây giờ?" Lần đầu tiên trải qua loại sự tình này, bản thân Đạo Uyên chân nhân cũng không có chủ ý.

"Không biết, hình như cái gì cũng không làm được, nhưng người có thể chú ý nhiều thêm tình huống trong mơ, tranh thủ tìm được một ít tin tức hữu dụng, có thể dùng để phân tích."

Đạo Uyên chân nhân trầm ngâm gật gật đầu.

Chuyện này mặc dù ly kỳ, nhưng thảo luận suông là không có kết quả, hai người cũng đều không phải người dài dòng, sau khi đàm luận một lúc, cũng liền buông xuống đề tài này. Đạo Uyên chân nhân chuyển đề tài, nói: "Ta tìm người đến, là vì một sự kiện, gần đây một đệ tử của Tinh Nguyệt Nô tới tìm ta hy vọng ta có thể đứng ra làm tốt quan hệ với pháp thuật công hội, để bọn họ nhúng tay Long Hoa hội lần này."

Đạo Phong nhìn lão, chưa nói gì.

"Ta đã từ chối." Đạo Uyên chân nhân trả lời, ở trong dự kiến của Đạo Phong.

"Nhưng, bọn họ nói cho ta biết một tin tức, bọn họ nguyện ý ở trên Long Hoa hội đưa ra Hiên Viên Kiếm, làm tín vật cho người thắng, thưởng cho đối phương. Đạo Phong, người biết Hiên Viên Kiếm là cái gì hay không?"

Đạo Phong gật đầu nói: "Có nghe nói một chút."

Đạo Uyên chân nhân thần bí cười cười, nói: "Người từng nghe câu này không, được tiến thiên, gom ngũ khí, mở bản đồ, vào thái âm. Muốn vào Thái m sơn, cần góp đủ năm thanh kiếm thuộc tính khác nhau... Trước mắt Diệp Thiếu Dương đã có được ba thanh, Long Tuyền Kiếm thuộc thủy, Tùng Văn Kiếm thuộc mộc, Ngư Tràng Kiếm thuộc hỏa... Thanh Hiên Viên Kiếm này, cũng là một trong năm đại tiện kiếm, ngũ hành thuộc thổ, còn có một thanh kiếm, ta lại không biết là cái gì."

Đạo Phong nhíu mày lại, nói: "Đợi chút, Ngư Tràng Kiếm vì sao ngũ hành thuộc hỏa, không nên là thuộc thủy sao?"

Tất cả thần khí, đều có linh tính, phải tìm cái danh mục để đặt tên, trên ngũ hành cũng đều tự có thuộc tính, nắm giữ hơn nữa thuận theo loại thuộc tính này mà nói, tất nhiên có thể đem pháp khí phát huy ra uy lực lớn hơn nữa, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm ngũ hành thuộc thủy, bởi vậy kiếm quyết khống chế nó, phần lớn có liên quan với thủy. 





Chương 2192: Kỳ Quan Trong Mộ (1)

Tùng Văn Cố Định Kiếm chỉ là nghe tên đã biết có liên quan với mộc. Về phần Ngư Tràng Kiếm... Đạo Phong thật sự lần đầu nghe nói ngũ hành thuộc hỏa.

Đạo Uyên chân nhân bày ra một bộ dáng vua tri thức, vuốt chòm râu, chậm rãi nói: "Ngư của Ngư Tràng Kiếm, người biết là ngư nào? Bắc Minh có cá, tên nó là Côn. Hóa làm điểu, tên nó là Bằng... Ngư Tràng Kiếm, lấy chính là điển cố này, Côn Bằng là hỏa chi điểu, thuộc tính của Ngư Tràng Kiếm, tự nhiên cũng thuộc hỏa, hơn nữa theo ta được biết, Ngư Tràng Kiếm toàn thân đỏ rực, là đá lửa chế tạo, đá lửa không phải đáp chính là tinh hoa của lửa, thuộc tính của Ngư Tràng Kiếm, tự nhiên là hỏa."

Đạo Phong không rối rắm những chi tiết này, dù sao Đạo Uyên chân nhân không có khả năng lừa mình, suy nghĩ một phen, nói: "Ngươi muốn bảo ta làm cái gì?"

"Không phải ta muốn bảo người làm cái gì, ta nói đến đây, người còn không hiểu sao?"

Đạo Phong trầm mặc một phen nói: "Ngươi để cho ta nghĩ biện pháp được đến Hiên Viên Kiếm? Nhưng cho dù góp đủ năm thanh kiếm, phải thế nào mới có thể tiến vào Thái m sơn?"

"Cái này ta không biết, ta chỉ thăm dò ra câu yết ngữ này mà thôi."

Đạo Phong lại nghĩ một hồi, nói: "Chuyện này rất khó hoàn thành. Ta chung quy không thể đi Hiên Viên sơn cướp."

Đạo Uyên chân nhân nói: "Ngươi người này đầu óc không linh hoạt, trên Long Hoa hội đó, quang minh chính đại đoạt được thanh kiếm này."

Đạo Phong cười khổ, "Bọn họ nếu cho phép ta tham gia trái lại đã tốt."

"Ngươi không được, Thiếu Dương có thể, hắn dù sao vẫn là Mao Sơn chưởng giáo, chỉ cần đánh thắng mấy đệ tử kia của Tinh Nguyệt Nô, pháp thuật công hội không có khả năng nuốt lời."

"Nhưng Thiếu Dương mất tích, không biết khi nào trở về."

Đạo Uyên chân nhân lại cầm ấm trà, đem sữa bò bên trong một hơi uống cạn, quệt môi một cái, nói: "Ta có thể đàm phán với bọn họ, đồng ý hợp tác Long Hoa hội này với bọn họ, nhưng điều kiện của ta là kéo dài thời hạn... Ta nhiều nhất có thể đem thời gian kéo dài đến một tháng sau, trong thời gian một tháng này, người vô luận như thế nào cũng phải đem Diệp Thiếu Dương tìm về... Nếu không sẽ không có hy vọng nữa."

Đạo Phong mở to mắt, nhìn lão, nói: "Ngươi vì sao phải giúp Thiếu Dương?"

"Giúp hắn?" Đạo Uyên chân nhân lắc đầu, sau đó lại thở dài, "Ta không phải giúp hắn, ta chỉ là cược một phen, cược hắn là người ứng kiếp! Đem tương lai giới pháp thuật giao tới trên tay hắn, chung quy tốt hơn giao cho phép thuật công hội."

"Ngươi không sợ, hắn vì Nhuế Lãnh Ngọc... Chuyển thể quý đồng phản bội giới pháp thuật?

Đạo Uyên chân nhân cười cười, "Vấn đề này, ta trước đó từng nghĩ, ta nghĩ... Cược một ván, ta tin

tưởng hắn.". Đạo Phong yên lặng nhìn lão, cuối cùng gật gật đầu, nói: "Đa tạ."

Đạo Uyên chân nhân hỏi: "Ngươi cứu đi Bạch Khởi, là vì cái gì?"

Đạo Phong cười cười, "Không ngờ ngươi cũng nghe nói."

"Ta tuy người ở nơi này, nhưng có một số việc, luôn có người đến nói cho ta biết."

Đối phương đã đứng về bên Diệp Thiếu Dương, Đạo Phong đối với lão cũng không có gì phải giấu diếm, ở chung quanh bố trí một kết giới tránh nghe trộm. Đạo Phong này luôn luôn thích làm màu, gặp người không được ba câu nói, ở trước mặt Đạo Uyên chân nhân cũng không lãng phí nước miếng, đem chuyện Từ Phúc tìm mình nói từ đầu một lần.

Đạo Uyên chân nhân nghe xong, thật lâu không nói gì.

"Từ Phúc, nán lại thế gian sắp hai ngàn năm rồi, rất nhiều chuyện, hắn nhìn rõ hơn so với bất luận kẻ nào. Người ta đều không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì, nhưng, hắn cũng đã đứng ở bên chúng ta, vậy chúng ta đối với hắn có thể yên tâm." Nói đến đây, Đạo Uyên chân nhân quay đầu nhìn Đạo Phong, " m ty không mấy ai minh bạch, nhân gian cũng không mấy ai minh bạch. Ta chỉ muốn biết, đại để đối với chuyện này thấy thế nào?

"Ta làm sao biết." Đạo Phong nhẹ nhàng bâng quơ.

Đạo Uyên chân nhân mỉm cười, cũng không truy hỏi, nói: "Ta hỏi một sự kiện cuối cùng, sư phụ ngươi, hiện ở nơi nào?"

"Đi Tử Vân quan tu hành rồi. Thật lâu chưa đi ra, gần đây đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta cũng muốn tìm ông ấy, nhưng mà tìm không thấy."

"Vậy thì đừng đi tìm hắn nữa, không đến vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không nhúng tay việc này nữa."

Đạo Phong hồ nghi nhìn lão, "Ngươi lại làm sao biết được?"

Đạo Uyên chân nhân liếc hắn, nói: "Hắn bỏ qua thân thể chưa chắc là một chuyện xấu, không có thân phận, không có nhục thân hạn chế, việc hắn có thể làm còn có rất nhiều."

Đạo Phong trầm ngâm một lúc lâu, cười nói: "Mọi người đều cho rằng người già rồi, ở nơi này ngồi khô cả đời, chuyện gì cũng xem không hiểu, thật ra, người còn hiểu hơn rất nhiều người."

Hai tay Đạo Uyên chân nhân ấn đầu gối, dùng một loại ánh mắt kiên nhẫn nghĩ lại nhìn bầu trời, lẩm bẩm: "Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ta lão gia này không có ai quản, thường thường nhìn rõ ràng hơn, nhưng thấy rõ, có đôi khi sẽ chỉ càng thêm thống khổ."

Lão đem ánh mắt chuyển qua trên người Đạo Phong, chậm rãi nói: "Thứ người biết càng nhiều, trên thế giới này lại càng cô độc, bởi vì người nhìn thấu, lại không nhất định có thể làm được. Ta, sư phụ ngươi, thậm chí chính người, chúng ta đều là như thế."

"Thử chút đi, không thử chút làm sao biết."

Đạo Uyên chân nhân chậm rãi gật đầu, lặp lại nói: "Thử chút đi."

Hai người ngồi đối mặt nhau rất lâu, đều không nói nữa, cuối cùng Đạo Phong đứng lên, nói: "Ta đi đây."

"Một tháng, ta chỉ có thể kéo dài một tháng, một tháng sau, Thiếu Dương không trở lại, còn muốn lấy Hiên Viên Kiếm, cũng chỉ có thể giết người cướp của." Mắt Đạo Uyên chân nhân nhìn xa xa, nói.

Giết người cướp của, tự nhiên là không thực tế, trừ phi đối phương muốn chết, nếu không từ trên tay người khác cho dù cướp được Hiên Viên Kiếm, cũng chỉ có thể khiến đồng nghiệp giới pháp thuật khinh thường, ai sẽ còn nghe người hiệu lệnh?

Cho nên, trong vòng một tháng, Diệp Thiếu Dương phải trở về.

Đạo Phong gật gật đầu, cái gì cũng chưa nói, một tay phá vỡ hư không, chui vào.

Dọc theo đường đi về Phong chi cốc, Đạo Phong vì sợ bị âm ty phát hiện, dọc theo đường đi đều là từ trong rừng rậm xuyên qua, đi ở trong bóng tối.

Hắn nghĩ đến tình huống của mình, từng là nhân gian đạo thần, pháp lực có một không hai thiên hạ, toàn bộ mọi người đều xem trọng hắn trở thành nhất đại tông sư, vinh đăng tam bảo, kết quả hắn đầu tiên là nhập ma, bỏ qua thân thể, lại ở Quỷ Vực mở một phương thế lực.

Xúc Côn Luân, diệt Huyền Không, vì cứu Thiếu Dương lực chiến nửa giới pháp thuật, bức tử Vô Cực Thiên Sư, đắc tội nhân gian.

Vì tìm kiếm Huyền Vũ, đại náo Thanh Minh Giới, Lê Sơn chiến lão mẫu, Tinh Tú trảm Thanh Ngưu, đắc tội toàn bộ Xiển giáo, Không Giới hiện tại cũng không có chỗ dung thân.

Gần đây lại đại náo âm ty, cứu đi nguyên thần Bạch Khởi, chấn vỡ phân thần của Địa Tạng Bồ Tát, một lần hành động đắc tội Phật quốc cùng âm ty, thành phạm nhân truy nã hạng nhất của âm ty...

Nhân gian, Thanh Minh Giới, Vô Lượng giới, âm ty... Mình hiện tại chỗ nào cũng không đi được nữa.

Bị vô số người ghen tị, nghiến răng nghiến lợi hận, coi là cái đinh trong mắt, nhưng... Vậy lại làm sao?

Trên trời dưới đất, không có chỗ dung thân cho mình, vậy lại thế nào?

Đạo Phong đi ra khỏi rừng cây, đi lên một ngọn núi, nhìn một mảng đồng hoang mênh mông phía dưới, hít sâu một hơi, cười cười, tung người bay xuống.





Chương 2193: Kỳ Quan Trong Mộ (2)

Ta không làm anh hùng, anh hùng trước sau không có kết cục tốt đẹp.

Ta không làm kiêu hùng, cơ quan tính hết tới cuối thành không.

Ta chính là ta, kỵ sĩ đi trong bóng đêm, tuy cô độc.

Trong mộ đạo đen sì, Diệp Thiếu Dương và Ngô Đồng kết bạn đi chung, trên đường bọn họ thảo luận lúc trước nhìn thấy những quan tài đá kia, cá trong quan tài đá, còn có hai con kỳ giông nọ.

Trước sau cho rằng, hai con kỳ giông kia có thể là sớm đã sinh sống ở trong thủy hệ trong lòng đất dưới núi, bị người xây mộ cố ý xây một cái giếng, để bọn nó có thêm một cái lối ra, dùng để công kích người tự tiện xông vào cổ mộ. Trong chiến đấu lúc trước, Diệp Thiếu Dương từ trên thân hai con kỳ giông cảm nhận được yêu khí tồn tại, bởi vậy, hai con kỳ giông này tất nhiên là bị dùng tà thuật nào đó dưỡng thành yêu tinh, có bản năng tự chủ công kích người từ ngoài đến.

Nhớ tới con kỳ giông kia thân thể cao lớn cùng lực lượng hung tàn, Diệp Thiếu Dương thật ra là có chút nghĩ mà sợ, không thể không thừa nhận, loại tà vật sống sờ sờ này dùng để thủ mộ, so với một số cơ quan hữu dụng hơn nhiều.

Nếu lúc ấy hai con kỳ giông đều đi ra mà nói, hậu quả thật sự thiết nghĩ không chịu nổi.

Về phần những con quỷ ngư cùng quan tài đá kia, Diệp Thiếu Dương nghĩ đến nước trong quan tài đá, khẳng định là nối với thủy hệ trong lòng đất, tác dụng trong lúc nhất thời không thể hiểu hết,

cũng chỉ có thể về sau đi chậm rãi giải thích. "Vậy lưu lại câu nói kia, bảo hậu nhân cẩn thận kỳ giông, thật sự là tổ tiên của Diệu Tâm?

"Rất có khả năng, mặc kệ là ai, dù sao là từng tiến vào, hơn nữa từng giao thủ với kỳ giông, may mắn chạy trốn."

"Nhưng vì sao lúc trước một đạo đều là mở ra, chỉ có cửa đá nơi này là khóa lại, vậy lúc trước người đi qua nơi này, là vào thế nào, vì sao sau khi rời khỏi đây lại đem của khóa lại?" Ngô Đồng rất nhiều vấn đề, nhưng hỏi lại đều ở trên điểm mấu chốt

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, nói: "Vấn đề này tôi từng nghĩ, rất có khả năng, lúc trước người kia không phải đi con đường này, con đường này. Tôi hoài nghi là người xây mộ đi, không phải thông đạo bình thường."

"Ồ.." Tuy Diệp Thiếu Dương nói có chút không rõ ràng, nhưng Ngô Đồng vẫn nghe hiểu một ít. Đối với cổ mộ, cô hiểu không nhiều, nhưng cũng ít nhiều biết một chút:

Thời điểm cổ đại,lở lúc xây mộ, đều phải lưu lại một con đường công nhân đi, thông qua nơi này, có thể trực tiếp đi đến các vị trí của mộ huyệt, khuân vác tảng đá đồ vật, dùng để xây dựng cổ mộ.

Nguyên nhân sở dĩ không đi đường chính là vì rất nhiều nơi đều là "đơn hành đạo", sau khi xây xong, liền không có biện pháp đi ra ngoài, đây cũng là một biện pháp vì để phòng trộm mộ tặc, quan trọng nhất là, đường công nhân đi này bình thường đều là ở góc chết của toàn bộ phong thuỷ, là mở một con đường khác, ở trong phong thuỷ học, nó không thuộc về một bộ phận của cổ mộ, bởi vậy cũng sẽ không phá hư phong thuỷ cổ mộ.

Nói như vậy, chờ sau khi cổ mộ xây xong, con đường này cũng liền bịt kín, làm người ta không có cách nào đi nữa, thậm chí, vì phòng ngừa lộ bí mật, chủ mộ sẽ giết chết toàn bộ người xây mộ, có một số trực tiếp bẫy chết ở trong mộ đạo...

Ngô Đồng nhìn mộ đạo này hoàn toàn không có gì, suy nghĩ một hồi nói: "Anh nói đây là mộ đạo công nhân đi, điều này cũng có khả năng, chỉ là... Chúng ta lúc trước từng kiểm tra, trừ cửa đá không mở được kia, trong mộ thất kia cũng không có cửa ra vào khác mà?"

"Đừng quên cái giếng nước đó, có lẽ, nơi đó chính là tiến vào cổ mộ đường phải qua."

"Không thể nào!" Ngô Đồng giật mình nói, "Nếu phía dưới chính là mạch nước ngầm, tiến vào không phải bị chết đuối sao?"

"Chính là muốn làm người ta chết đuối, như vậy mới không vào được cổ mộ, cho dù không bị chết đuối, nếu là ở dưới nước gặp được kỳ giông, trên cơ bản cũng chính là chết."

Từ cổ chí kim, cổ mộ vì phòng ngừa bị người ta trộm mộ, đều xây rất sâm nghiệm, các loại cơ quan, nhưng trừ đời sau bởi vì vỏ quả đất vận động, tạo thành cổ mộ sụp, hình thành chân không. bình thường cổ mộ không có chân không hoàn toàn.

Bởi vì cái gọi là phong thuỷ, một chữ "Phong", liền đại biểu nhất định phải có không khí. Quan tài có thể bịt kín,

mộ thất chính có thể bịt chặt, nhưng toàn bộ cổ mộ nhất định phải có khí tức thông suốt, chữ "Khí" này ở trong lòng người Hoa Hạ cổ đại có địa vị quan trọng, một cổ mộ cỡ lớn chân chính, nếu hoàn toàn không có khí tức lưu động, vậy toàn bộ âm trạch phong thuỷ cũng chính là chết, không tạo ra được tác dụng phù hộ hậu nhân.

Vì không khí lưu thông, thì nhất định sẽ xây mộ đạo, cuối cùng tìm kiếm mạch nước ngầm vân vân, đem khí tức quán thông, như vậy phong thuỷ mới là sống. Như vậy, cũng cho hậu nhân có cơ hội có thể thừa dịp, chỉ cần hiểu được phong thuỷ bí thuật, tự nhiên biết mở ở nơi nào, sau đó căn cứ quy tắc này tiến vào cổ mộ... Nhưng mộ chủ nhân cũng sẽ ở các nơi của mộ đạo mai phục các loại cơ quan, phòng ngừa hậu nhân xâm nhập.

Diệp Thiếu Dương tuy không phải Mô Kim Giáo Úy như Tứ Bảo, nhưng đối với những nguyên lý cơ bản này vẫn là hiểu được.

Hai người vòng quanh mộ đạo đi tới, cuối cùng vòng qua một cổng vòm hình dạng hồ lô, đi tới một chỗ lớn hơn nữa:

Trên tường bốn phía còn được khảm loại đá phát sáng kia, đem toàn bộ không gian miễn cưỡng chiếu sáng lên.

Đây là một gian mộ thất đại khái hơn một trăm thước vuông, cực kỳ trống trải, chung quanh từng góc tường đều bày một bình hoa thật lớn, ngoài ra, cũng chỉ có vật kia ở giữa mộ thất.

Đó là một vật ánh vàng lập lòe, trên hẹp dưới rộng, cho dù là dưới tình huống ở trong mộ thất chỉ có ánh sáng lạnh, vẫn lóe ra ánh sáng màu vàng. Một tầng phía trên cùng, diện tích ít nhất mười mét vuông, nhìn qua như là Kim Tự Tháp, nhưng là từng tầng một, phía trên cùng có rất nhiều điêu khắc tinh xảo đẹp đẽ.

"Đây là cái quỷ gì " Diệp Thiếu Dương vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại vật này, trong lúc nhất thời có chút dại ra.

"Đàn thành..." Ngô Đồng lẩm bẩm.

"Cái gì?"

"Thản thành, một loại phương tiện Phật giáo của Tây Vực Phật quốc, tàng truyền Phật giáo."

"Ồ." Diệp Thiếu Dương lập tức nghe hiểu, giờ đèn đi qua, soi soi, ở dưới ánh đèn, tòa đàn thành này nhìn qua càng thêm tỏ ra kim bích huy hoàng.

Diệp Thiếu Dương nhịn không được đưa tay sờ sờ một góc của đàn thành, cả kinh nói: "Ôi móa, vàng!"

"Làm sao anh biết?" Ngô Đồng vội vàng hỏi.

"Đoán." Diệp Thiếu Dương rất là đúng lý hợp tình.

Ngô Đồng cũng không bắt bẻ hắn, còn gật đầu nói: "Vàng, cũng có khả năng, Phật quốc luôn luôn đều dùng vàng bạc châu báu chế tác đàn thành."

Diệp Thiếu Dương dùng ánh đèn chiếu, lúc này mới nhìn thấy chính giữa mỗi một tầng bên trên, quả thực đều được khảm rất nhiều đá quý. Đại bộ phận là màu xanh lục. Ngô Đồng sau khi nhìn thấy, tỏ vẻ đây là Lục Tùng Thạch, Tây Vực đặc sản, vì thế càng thêm xác minh mình đoán.

"Tôi nói, trong cổ mộ vì sao sẽ có loại vật này?" Diệp Thiếu Dương hỏi, đồng thời đánh giá điêu khắc bên trên đàn thành, quả nhiên phát hiện đều là nhân vật kiểu như Phật, nhưng tạo hình có chút trừu tượng, hình tượng không giống với trong chùa miếu người Hán cung phụng.

"Không đúng, những thứ này không phải Phật tàng truyền..." Ngô Đồng nhíu mày nói.





Chương 2194: Tây Vực Yêu Tháp (1)

Diệp Thiếu Dương hoàn toàn không hiểu, chỉ có theo Ngô Đồng.

Ngô Đồng sau khi cẩn thận quan sát, dùng giọng không xác định nói: "Những thứ này... Hình như là vật của Bổn giáo..."

Bôn giáo!

Diệp Thiếu Dương nhíu mày, theo cô cùng nhau đánh giá Phật tượng trên đàn thành trước mắt, vừa xem vừa xoay đi, lúc này mới nhìn thấy chân tướng sau lưng đàn thành: ở trong rãnh chỗ cao nhất của đàn thành, thế mà lại khảm một bộ quan tài, nhưng khác với đàn thành chế tạo từ vàng, quan tài nhìn qua là bằng bạc, lớn hơn bình thường một chút, bằng phẳng nằm ở trong rãnh, kín không kẽ hở, vừa thấy là biết liền với đàn thành cùng nhau chế tạo, mà không phải về sau thêm vào.

Trên đàn thành đặt quan tài?

Thấy thế nào cũng có chút không thích hợp.

"Tôi đi lên xem chút." Diệp Thiếu Dương nói xong, giẫm lên tầng thứ nhất của đàn thành, trong chớp mắt cảm thấy băng lạnh thấu xương, giống như giữa trời nắng nóng đột nhiên đi vào trong phòng điều hòa loại cảm giác này. Hơn nữa luồng khí tức âm lãnh này còn có loại cảm giác đem người ta kéo về phía trước.

Diệp Thiếu Dương bị dọa ngẩn ra tại chỗ. Quan trọng nhất là, đèn hoa sen ba màu trên tay cũng đã

tắt. Đèn hoa sen ba màu, chỉ có ở lúc kiểm tra đo lường được tà khí cực kỳ cường đại, bởi vì không chịu nổi gánh nặng mới có thể tắt...

Diệp Thiếu Dương vội vàng nhảy xuống đàn thành, cảm giác âm lãnh chớp mắt liền biến mất.

"Làm sao vậy?" Ngô Đồng tò mò hỏi.

Diệp Thiếu Dương chưa lên tiếng, đem tay hướng trong phạm vi nền tháp của đàn thành vươn qua, quả nhiên, chỉ cần là vượt qua nền tháp, cánh tay lập tức cảm giác được hàn khí bằng lạnh thấu xương, giống như có một đường ranh giới vô hình, đem trong ngoài đàn thành phân chia thành hai thế giới.

Ngô Đồng cảm nhận được Diệp Thiếu Dương khác thường, cũng vươn tay qua, nhất thời cũng cảm nhận được cảm thụ giống với Diệp Thiếu Dương, kinh ngạc nói không nên lời.

Nếu là người thường trải qua một màn này, khẳng định sẽ kinh ngạc tới mức cằm rơi xuống, Diệp Thiếu Dương và Ngô Đồng đều là pháp sư, tuy giật mình, nhưng lập tức hiểu ra sao lại thế.

"Cái đàn thành này, là một trận pháp không tầm thường!" Diệp Thiếu Dương nhìn quan tài trên đàn thành nói, "Rất có thể có liên quan với quan tài này!"

Ngô Đồng chưa tỏ thái độ, xoay người đi xuống, nương cục đá phát sáng bốn vách tường, ở trên nền tháp tầng thứ nhất của đàn thành tìm kiếm gì đó, một lát sau, cô kéo Diệp Thiếu Dương cúi đầu xem, chỉ vào nơi nào đó nói: "Anh đến xem xem cái này."

Diệp Thiếu Dương ghé tới, thấy được vật nọ Ngô Đồng chỉ là một số thứ dài dài phân tán trên nền tháp đàn thành, ghép lại thành đồ án kỳ quái, những vật dài này nhìn qua trắng như tuyết, Diệp Thiếu Dương ghé sát vào nhìn, nhất thời cả kinh, nói: "Tôi thấy sao lại giống... ngón tay người?"

Ngô Đồng không nói lời nào, nhìn chằm chằm vật kia đánh giá. Diệp Thiếu Dương ở bên cạnh ở khoảng cách gần đánh giá góc nghiêng khuôn mặt cô, quả thực... Quá giống rồi. Nhất là loại vẻ mặt này khi chuyên chú nghiên cứu vật nào đó, hầu như giống Nhuế Lãnh Ngọc như đúc.

"Đây là xương người, xương ngón tay người." Ngô Đồng nói xong, đại hồi lâu chưa nghe được hồi âm, vừa quay đầu phát hiện Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm góc nghiêng khuôn mặt mình xuất thần, sắc mặt hơi đỏ lên, sau đó trầm mặt xuống nói: "Anh đang làm gì?"

"Tôi..." Diệp Thiếu Dương ấp a ấp úng nói: "Bộ dạng cô rất giống một người bạn của tôi."

"Giống bao nhiêu?" Ngô Đồng không yên lòng hỏi.

"Cái này... Tôi nếu nói hầu như giống nhau như đúc, cô sẽ không tin nhỉ." Diệp Thiếu Dương thử nói.

Ngô Đồng có chút khinh miệt cười cười, tựa như đem cái này coi là một loại thủ đoạn tán gái. "Diệp Thiếu Dương, anh hiện tại nói cái này, có phải có chút đường đột hay không?"

"ặc, được rồi, chúng ta nói chính sự, cô vừa nói cái gì?"

Ngô Đồng có chút cạn lời, nói: "Tôi nói, những thứ này đều là xương ngón tay người, bị khảm ở trên đàn thành."

Diệp Thiếu Dương tập trung chú ý, chăm chú nhìn lại, phát hiện căn bản không chỉ một khối, toàn bộ đàn thành bốn phía có vài chỗ như vậy, thật đúng là xương tay người, bị dựng thành hình dạng khác nhau, có hình chữ thập, có giao nhau, ít thì ba năm cái, nhiều có mười mấy cái, những xương tay này nhìn qua đều trắng như tuyết, có chút ngả màu xám, Diệp Thiếu Dương nghĩ, nếu là ngón tay sống sờ sờ đặt ở đây, chậm rãi hư thối phong hoá thành như vậy mà nói, vậy biến thành như vậy, nói rõ tuyệt đối đã được không ít năm tháng rồi.

Nhiều ngón tay như vậy, đặt ở đây, nhìn qua cực kỳ ghê người.

"Vì sao sẽ có nhiều ngón tay như vậy, bày thành như vậy là có ý tứ gì?" Diệp Thiếu Dương đối với những tà thuật "không phải chủ lưu" thế này hoàn toàn không hiểu, thứ này đã có chút dính dáng với Phật quốc, cũng chỉ có đến hỏi Ngô Đồng.

Ngô Đồng trầm ngâm một lúc lâu, từ một chỗ lõm xuống nhặt lên mấy cái xương, cầm trong tay bắt đầu tỉ mỉ xem, một lát sau nói: "Diệp Thiếu Dương, anh xem xem những ngón tay này, có điểm gì chung?"

Diệp Thiếu Dương tò mò tiếp nhận một cái, cẩn thận nghiên cứu một lúc, lắc lắc đầu, những cái xương cốt đều hoàn toàn vôi hoá rồi, lau một cái lên trên cũng rơi bụi, thật sự chưa phát hiện gì.

Ngô Đồng nói: "Những ngón tay này, đều là ngón giữa! Hơn nữa đều là ngón giữa của nam nhân"

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc, nhìn lại những ngón tay này, nói: "Vì sao thấy được?"

"Ngón tay nam nhân, cho dù nhỏ nữa, cũng to hơn ngón tay nữ nhân, hơn nữa năm ngón tay con người là không giống nhau, ngón tay con người có dài ngắn to nhỏ, nhưng nói từ trên tỉ lệ, ngón giữa đều là to nhất, hơn nữa chiều dài giữa hai đốt ngón tay cũng không đồng nhất, tỉ lệ này, anh nhìn ngón tay của mình chút là biết."

Diệp Thiếu Dương mở ra hai tay mình, nhìn ngón tay khác nhau, quả thật như lời cô nói, lại nhìn những ngón tay kia, tựa như quả thật mặc kệ to nhỏ dài ngắn, tỉ lệ chiều dài đốt ngón tay đều là cố định...

Nhiều như vậy, tất cả đều là ngón giữa người ta, Diệp Thiếu Dương vòng quanh đàn thành đi một vòng, ít nhất có mười mấy đống, chia đều, ít nhất có hơn trăm ngón tay, Diệp Thiếu Dương mơ hồ nghĩ đến cái gì, hít vào một hơi nói: "Những thứ này có thể hay không đều là ngón tay người khác nhau chứ?"

"Vô cùng có khả năng. Tôi nghĩ ra đây là cái gì rồi." Ngô Đồng nhìn những ngón tay kia, vẻ mặt có chút dại ra, lắc lắc đầu, nói: "Không ngờ thật sự có người dùng loại trận pháp tàn nhẫn này."

Diệp Thiếu Dương nghe tò mò, vội hỏi cô những thứ này đều là cái quỷ gì.

"Những thứ này, tất cả đều là từ trên tay người khác nhau cắt bỏ ngón giữa..." Ngô Đồng nhìn hắn một cái, nói, "Anh là pháp sư, anh hắn là biết, ngón giữa là Linh Tế chỉ, là bộ vị dương khí nặng nhất trên thân người."

Cách nói Linh Tế chỉ, Diệp Thiếu Dương đương nhiên biết, bộ vị dương khí nặng nhất trên thân người có ba chỗ: một cái là ngón giữa, một cái là đầu lưỡi, còn có một chỗ là tròng mắt.

Cho nên người thường gặp được quỷ hoặc sự kiện linh dị bình thường, cắn ngón giữa hoặc đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu, bình thường đều có thể gặp dữ hóa lành. Người thường sau khi bị nhập, pháp sư cũng là dùng đũa gắp ngón giữa, đem quỷ hồn kéo ra, lúc gặp quỷ, thật sự hung hiểm, có thể dùng chỉ đỏ quấn quanh ngón giữa, quỷ hồn bình thường liền không có cách nào đem hồn phách người ta kéo ra ngoài.





Chương 2195: Tây Vực Yêu Tháp (2)

Người ta có hai ngón giữa, có thể phát huy hiệu lực, tự nhiên là nam trái nữ phải.

Về phần mắt người, trong giới pháp thuật gọi là "Chiêu tử", là chỗ tinh khí thần của người ta, nhưng mắt người thường đối với tà vật không có thương tổn gì, chỉ có mở Thiên Nhãn, mới có thể phát huy ra tiềm năng mắt người, âm dương nhãn, chỉ là hình thái cơ bản nhất của Thiên Nhãn.

Một quyển tiểu thuyết Lục Tiểu Phụng truyền kỳ từng nổi tiếng của Cổ Long, trong đó tuyệt chiêu Linh Tê Nhất Chỉ của Lục Tiểu Phụng, chính là dùng ngón giữa kẹp lấy bất cứ binh khí nào, đây là có điển cố.

Diệp Thiếu Dương nghe Ngô Đồng nói đến Linh Tế chỉ, lập tức gật gật đầu, nghe cô tiếp tục nói.

"Đàn thành, mặc kệ là ở trong tàng truyền Phật giáo, hay là học giáo, đều là một loại pháp trận có linh tính, bình thường đều là dùng để cầu phúc hoặc thêm vào một số nghi thức khai quang nào đó, cung phụng quá khen ngợi, nhưng đàn thành này trước mặt chúng ta, không phải loại đàn thành đó, không quan hệ với tàng truyền Phật giáo cùng học giáo, mà là một loại vụ thuật nguyên thủy của Tây Vực...

Tây Vực ở trước khi Phật giáo vào, là tín ngưỡng Bổn giáo, nhưng lúc ấy còn có rất nhiều các loại tín ngưỡng nguyên thủy, sau theo Phật giáo vào, các tôn giáo đó đều bị ảnh hưởng, mặc kệ là chính giáo hay là tà giáo, đều từ trong Phật giáo hấp thu không ít, tử linh đàn thành, chính là từ mô phỏng đàn thành Phật giáo, lại phối hợp vu thuật nguyên thủy, hình thành một loại pháp trận...

Nếu tôi không đoán sai, cái này trước mặt chúng ta, chính là loại pháp trận này, chính là tử linh đàn thành... Tôi cho tới bây giờ chỉ từng nghe nói, vẫn là lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy."

Diệp Thiếu Dương nghe cô nói xong, mồm đã sớm há hốc, nói: "Tử linh đàn thành, rốt cuộc là cái

gì, học giáo lại là cái gì?" "Hắc giáo chính là Bổn giáo ý, Tây Tạng có năm đại giáo phái, hoàng hồng bạch hoa hắc, Hoàng giáo chính là Cách Lỗ phái, cũng chính là chủ lưu Tạng khu hiện tại, Hắc giáo, chính là Bổn giáo, nhưng nói nghiêm khắc cũng không tính là Phật môn, chỉ là hấp thu rất nhiều thứ của Phật môn, ở trong mắt người không hiểu còn tưởng rằng là một nhánh của Phật giáo.

Vẫn là nói tử linh đàn thành... Thứ này không biết là ai sáng tạo, bản thân đàn thành, tựa như tháp trong giới pháp thuật Trung Nguyên, bản thân đã có linh lực rất mạnh, nếu khai quang thêm vào, thì có thể trở thành pháp trận, chẳng qua tòa tử linh đàn thành này cung phụng không phải Phật, mà là tà thần nào đó, lại lấy Linh Tế chỉ tay trái của một trăm lẻ một nam tử, ừm, những người này phải là đồng nam tử.

Lời đồn, những nam tử này cần trước khi dùng pháp thuật, đem một thân dương khí đều bức đến trên Linh Tế, dùng dải tơ buộc kỹ, lại trực tiếp chặt xuống, làm phép vây khốn hồn lực trong đó, lại bày thành tư thế khác nhau... Anh xem từng đống ngón tay này bày thành khác nhau đồ án, giống như là phù văn giống nhau, tạo thành cùng một chỗ, chính là một cái pháp trận, dựa vào là là cất giữ nơi tay chỉ nội nhân dương khí đến duy trì...

Sau đó, ở sau khi trận pháp hình thành, khí tức nội liễm, tự xưng âm dương tiêu chu thiên, cũng sẽ không tan mất một chút nào, trở thành một pháp trận lấy mình làm trung tâm. Chúng ta hiện tại nhìn thấy, là như thế."

Diệp Thiếu Dương nghe cô nói xong lại nhìn hơn một trăm ngón tay này... Nghĩ đến chúng nó là từ trên tay một trăm người chặt xuống, Diệp Thiếu Dương chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung loại cảm giác này: nhìn thấy ghê người.

"Cho nên, pháp trận này tác dụng là gì?" Diệp Thiếu Dương hỏi ra vấn đề trung tâm.

"Tác dụng, chính là kích hoạt hơn nữa cam đoan quan tài ở nơi này phong thuỷ không thay đổi, thi thể bên trong hưởng thụ linh khí phong thuỷ, chỉ cần pháp trận sẽ không phá hư, xác chết có thể ngàn năm không nát, đồng thời cũng có thể chiếu cố đến con cháu."

Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, cuối cùng đã hiểu, tay sờ cằm, nói: "Ý của cô là nói, có người ở nơi này chế tạo thứ này, đem tổ tông hắn đặt ở trong quan tài này, vì phúc ấm con cháu?"

"Không sai, nơi này vốn là long mạch, Thủy Nguyệt Đổng Thiên, đàn thành này còn có tác dụng thu thập phong thuỷ linh khí, cộng thêm bản thân pháp trận, có thể hấp thu tốt hơn diệu dụng phong thuỷ nơi này..." Ngô Đồng nói xong quay đầu nhìn nhìn bốn phía, nói: "Phong thuỷ tốt như vậy, lại thêm tọa đàn thành này, đời sau nhất định sẽ ra một kiêu hùng."

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: "Vì sao không phải hoàng đế? Đây không phải long mạch sao?"

Ngô Đồng cười nói: "Long mạch là không sai, nhưng đế vương giả, phúc lâm thiên hạ, không cho phép yêu tả chi khí, nơi này vì tòa đàn thành này, đã giết một trăm người, sát khí quá nặng, con cháu cho dù nở mày nở mặt, cũng chỉ là kiêu hùng sát phạt thiên hạ, tuyệt đối không làm nổi hoàng đế thật sự."

Diệp Thiếu Dương vẫn tò mò, nói: "Vậy vì sao không trực tiếp làm cái pháp trận gì đó có thể xuất hiện để vương?"

Ngô Đồng cười lên: "Anh cho rằng, linh đài để vương dễ dựng như vậy sao? Không phải nói cho anh long mạch, chôn ở chỗ này thì nhất định có thể làm hoàng đế, rất nhiều long mạch nhìn từ bề ngoài chính là hoang sơn dã lĩnh, không ít dân bản xứ chết cũng đều chôn ở nơi đó, vì sao chưa xuất hiện hoàng đế?"

Một câu hỏi làm Diệp Thiếu Dương nói không ra lời.

Bởi vì trước đó được hắn cứu một mạng, Ngô Đồng và hắn đã thân cận hơn rất nhiều, cô không thích nói chuyện, cũng mở ra máy hát đối với Diệp Thiếu Dương, đại khái nói linh đài long mạch tụ dưỡng đế vương chi khí là dựng như thế nào.

"Tôi nghe ông nội của tôi nói, long mạch nước Đại Thanh, là ở phía dưới long mạch Trường Bạch sơn, xây dựng

một tòa kim long phun thủy (rồng vàng phun nước), nhưng cầu không phải nước, mà là kim sa, hơn nữa có thợ thủ công cực kỳ cao siêu chế tác, kim sa tuần hoàn sử dụng, không ngừng được phun ra, đem phong thuỷ ẩn sống, trường thịnh không suy..."

Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, ngây ra tại chỗ.

"Cho nên nhà bọn họ làm hoàng đế mấy trăm năm? Vậy chẳng lẽ các hoàng để khai quốc cổ đại, đều là vì tổ tiên bỏ công bỏ sức chôn người ở long mạch?"

Ngô Đồng nhịn không được bật cười, "Anh lẫn lộn đầu đuôi rồi. Phong thuỷ chỉ có nhượng bổ, nào có gì có thể quyết định tất cả, tìm long mạch chôn tổ tiên, chỉ là hy vọng tương lại có thể xuất hiện một vị đế vương, nào là toàn bộ hoàng đế đều là như vậy mà có. Dựa vào thuật phong thuỷ muốn làm hoàng đế, thật ra là phi thường khó, bởi vì trong phong thuỷ học, cẩn thận mấy cũng có sai sót, chỉ cần có một chỗ không đúng, toàn bộ bố cục phong thuỷ cũng sẽ phá hủy, không đạt được hiệu quả tốt nhất.

Mà người tính chung quy có hạn, cho dù là địa sự gia tộc chúng tôi, cũng không thể cam đoan làm được, cho dù làm được, một số thiên tai động đất, thậm chí một con tê tê hoặc là chuột tiến vào cổ mộ, cũng có thể hủy hoại toàn bộ bố cục phong thuỷ, muốn nhượng bổ nữa cũng đã không thể."

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, những tri thức này, đại bộ phận vốn là hiểu, chỉ là vì Ngô Đồng vừa nói cho hắn quá nhiều thứ mới lạ, trong lúc nhất thời có chút ngây ngốc, hỏi vấn đề ngốc, lập tức nói: "Thật ra, cái này coi như là một loại thiên mệnh đi, có đôi khi cơ quan tỉnh hết, nhưng cũng không nhất định có thể thành công."

Ngô Đồng gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý ý kiến của hắn.

Diệp Thiếu Dương lại nhìn những ngón tay dùng để ghép trận kia, nghĩ đến bọn họ lúc trước là bị người ta từ trên tay một trăm người chém sống xuống, nhất thời da đầu hơi phát tế.

Ánh mắt hai người không hẹn mà cùng rơi ở trên quan tài kia

Diệp Thiếu Dương nói: "Trước đó cô nói, chôn nơi này là hậu nhân hoàng tộc Đại Tống? Nhưng, vì sao sẽ dùng Tây Vực tà thuật? Hơn nữa chúng ta lúc trước nhìn thấy chính là. Vì sao sẽ như vậy?"






Chương 2196: Quái Thi (1)

Ngô Đồng hừ lạnh một tiếng: "Như vậy danh tiết của tôi cũng vẫn bị hủy."

Diệp Thiếu Dương nói: "Không có, cô chỉ nói với một mình hắn, nam nhân đều sĩ diện, hắn tuyệt đối sẽ không nói ra bên ngoài, đến lúc đó nhiều nhất ngậm bồ hòn. Cô cảm thấy thế nào, biện pháp này của tôi thật sự không tệ, người bình thường tôi không nói cho hắn."

Trên mặt Ngô Đồng mang theo một nụ cười ý vị sâu xa, nói: "Anh từng cứu tôi, nói giỡn có chừng có mực đi, anh nếu nói nữa, tôi sẽ nghiêm túc đó."

Diệp Thiếu Dương lập tức giật mình, nói: "Tôi chính là muốn cô nghiêm túc mà. Ai nói giỡn với cô."

"Anh không sợ tôi nghe xong đề nghị của anh, thật đi làm như vậy?"

"Tôi đi, tôi nói cái này, chính là muốn cô nghe mà."

Ngô Đồng nhìn chằm chằm hắn một hồi, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, không giống như đùa giỡn, bản thân ngược lại có chút giật mình, nói: "Biện pháp của anh thật ra không tệ, tôi làm như vậy, hắn cố kỵ danh tiết của mình, khẳng định sẽ không hướng ra ngoài nói lung tung, nhưng mà... Hắn sẽ giết ngươi."

"Ồ, cô là lo lắng hắn tới tìm tôi gây phiền toái à" Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh đại ngộ.

"Đương nhiên, anh không sợ sao?"

"Có gì phải sợ, để hắn đến là được."

Ngô Đồng có chút bất đắc dĩ. "Cái gì vậy, hắn không sai biệt lắm là một kẻ mạnh nhất trong đệ tử đời thứ hai, con cưng của trời, chính anh cũng là pháp sư, nếu hắn muốn nhằm vào anh... Anh chỉ là Mao Sơn ngoại môn đệ tử, không ai có thể giúp anh gánh vác, nói đơn giản một chút, anh sẽ chết rất khó coi."

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng cười, "Cái này, cô không cần lo lắng, tôi đã dám giúp cô ra chủ ý, tự nhiên không sợ hắn tới tìm tôi gây phiền toái."

"Vì sao không sợ?" Ngô Đồng rất khó hiểu.

"Vì sao phải sợ." Diệp Thiếu Dương càng không hiểu, sau đó cười cười, nói, "Nghiêm túc, tôi thật sự không sợ. Ta quản hắn cái gì đệ nhất thiếu niên, con cưng của trời, thật sự không sợ, chỉ cần có thể giúp cô là được."

Ngô Đồng nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, từ trong mắt hắn, chỉ nhìn thấy một mảng chân thành, vì thế cô đã tin. "Nhưng mà, cho dù anh không sợ, nhưng anh vì sao phải giúp tôi?".

Diệp Thiếu Dương sờ sờ mũi, nói: "Nếu tôi nói bởi vì bề ngoài của cô giống một người bạn tôi, cô

| tin hay không?" Ngô Đồng nở nụ cười, cô đương nhiên không tin, nhưng mà cô rất ít cười, thế mà lại nở nụ cười đối với Diệp Thiếu Dương, là loại nụ cười chân thành.

"Chủ ý của anh, tôi sẽ cân nhắc, nếu thật sự có một ngày như vậy, tôi hy vọng anh đừng đổi ý. Nếu không tôi sẽ rất thất vọng."

"Chưa từng đổi ý, bất cứ thời điểm nào cũng được."

Ngô Đồng cười cười, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Trước đó anh nói, chúng ta đi là đường mà công nhân đi, vậy là nói, nơi này còn có một lối ra?"

Diệp Thiếu Dương cũng nghĩ tới chi tiết này, đơn giản là vừa vào đã nhìn thấy đàn thành lập tức bị nó hấp dẫn chú ý, ngược lại đem điều này quên mất.

Lập tức hai người vòng qua đàn thành, bắt đầu đi lại ở trong mộ thất to lớn này, ở sau lưng đàn thành, tìm được một cổng vòm xây thành hình dạng Phật tháp, bên trong rất sâu, cũng không biết đi thông nơi nào, dứt khoát không đi qua.

Nhưng ở một bên khác của mộ thất, hai người cũng đã phát hiện rất nhiều tranh tường, bên trên đều là một số Bồ Tát cùng Phật tượng, hoặc là một số vị thần hung thần ác sát ngay cả Ngô Đồng cũng không nhận ra.

Hai người lẳng lặng đợi một hồi, trên con đường mà bọn họ tới truyền đến tiếng bước chân, đợi không bao lâu, có người đã đi tới, chính là đám người Diệu Tâm, mấy người cầm hai để đèn chiếu sáng lên.

Diệp Thiếu Dương nhìn quét qua, một người cũng không thiếu, chỉ là tóc cùng quần áo mấy người đều có chút rối loạn, vẻ mặt cũng tỏ ra mỏi mệt, đoán được là kết quả đại chiến với con kỳ giông nhỏ kia. Trán Trần Hiểu Vũ còn bị thương một khối, máu chảy ra cũng đã khô, nhìn qua rất chật vật.

Nhìn thấy Ngô Đồng và Diệp Thiếu Dương, Diệu Tâm cùng Mao Tiểu Phương đều rất cao hứng, đi lên chào hỏi.

Diệp Thiếu Dương nghe Mao Tiểu Phương nói sơ qua tình huống đại chiến kỳ giông, tuy khẩn trương, nhưng không phải quá mạo hiểm, như Diệp Thiếu Dương phỏng đoán, một đám pháp sư này, đối phó con kỳ giông cỡ nhỏ kia vẫn không đáng để bàn.

Trần Hiểu Vũ âm trầm nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Người thì ngược đời, đã an toàn rồi, vì sao không đi giúp chúng ta đối phó kỳ giông, trốn tới chỗ này?"

Diệp Thiếu Dương liếc hắn, "Ba người các người đều là Địa tiên chuẩn Địa tiên, một con kỳ giông cỡ nhỏ cũng không đối phó được, còn thế nào cũng cần ta tự mình động thủ, ta đem con to cũng biết rồi, các ngươi còn muốn ta thế nào?"

Diệp Thiếu Dương vốn không muốn làm màu vậy, nhưng mà Trần Hiểu Vũ khí thế bức người, vậy đành phải tá lực đã lực một phen. Nói ra một đoạn lời này khiến Trần Hiểu Vũ á khẩu không trả lời được.

"Đây là cái gì!" Diệu Tâm phát hiện đàn thành, cầm một ngọn đèn giao đi qua.

Ngô Đồng nói cho cô tác dụng của đàn thành cùng phỏng đoán của mình.

Diệu Tâm quay chung quanh đàn thành quan sát hồi lâu, chậm rãi nói: "Không sai, nơi này vốn là long mạch, Thủy Nguyệt Đông Thiên, đàn thành này còn có tác dụng thu thập linh khí phong thuỷ, cộng thêm bản thân pháp trận, có thể hấp thu diệu dụng phong thuỷ nơi này tốt hơn nữa..." Nói xong quay đầu nhìn nhìn bốn phía, nói: "Phong thuỷ tốt như vậy, lại thêm tọa đàn thành này, con cháu nhất định sẽ xuất hiện một kiêu hùng."

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: "Vì sao không phải hoàng để? Đây không phải long mạch sao?"

Diệu Tâm cười nói: "Long mạch là không sai, nhưng đế vương giả, phúc lâm thiên hạ, không cho phép yêu tà khí, nơi này vì tòa đàn thành này, đã giết một trăm người, sát khí quá nặng, hậu nhân cho dù mở mày mở mặt, cũng chỉ là kiêu hùng sát phạt thiên hạ, tuyệt đối không làm được hoàng để chân chính."

Diệp Thiếu Dương vẫn tò mò, nói: "Vậy vì sao không trực tiếp làm ra pháp trận có thể xuất hiện để vương?"

Diệu Tâm cười lên: "Anh cho rằng, linh đài đế vương thì dễ dụng như vậy sao? Không phải nói cho anh long mạch, chôn ở chỗ này liền nhất định có thể làm hoàng đế, rất nhiều long mạch nhìn từ bề ngoài chính là hoang son dã lĩnh, không ít dân bản xứ chết cũng đều chôn ở nơi đó, vì sao chưa xuất hiện hoàng đế?"

Hỏi một câu khiến Diệp Thiếu Dương nói không ra lời.

Bản thân Diệu Tâm là không quá để ý Diệp Thiếu Dương, nhưng một trận chiến lúc trước đối kháng kỳ giông, Diệp Thiếu Dương biểu hiện ra vượt quá năng lực bản thân hắn, khiến Diệu Tâm cũng nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, cũng thân cận lẫn nhau hơn rất nhiều, hướng hắn mở ra máy hát, đại khái nói linh đài long mạch tụ dưỡng đế vương chi khí là dựng như thế nào.

"Tôi nghe ông nội tôi nói, long mạch nước Đại Thanh, là ở phía dưới long mạch núi Trường Bạch, xây dựng một tòa kim long phun thủy, nhưng cầu không phải nước, mà là kim sa, hơn nữa có thợ thủ công cực kỳ cao siêu chế tác, kim sa tuần hoàn sử dụng, không ngừng được phun ra, đem phong thuỷ ấn sống, trường thịnh không suy..."

Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, ngây ra tại chỗ.

"Cho nên nhà bọn họ làm hoàng đế mấy trăm năm? Vậy chẳng lẽ các khai quốc hoàng đế cổ đại, đều là vì tổ tiên bỏ công bỏ sức từng chân người ở long mạch?"

Diệu Tâm nhịn không được bật cười, "Anh lẫn lộn đầu đuôi rồi. Phong thuỷ chỉ có nhượng bổ, sao có thể quyết định tất cả, tìm long mạch chôn tổ tiên, chỉ là hy vọng tương lai có thể xuất hiện một vị đế vương, nào phải toàn bộ hoàng để đều là như vậy mà có.





Chương 2197: Quái Thi (2)

Diệu Tâm tiếp tục nói: "Dựa vào phong thuỷ thuật muốn làm hoàng đế, thật ra là phi thường khó, bởi vì trong phong thuỷ học, cẩn thận mấy cũng có sai sót, chỉ cần có một chỗ không đúng, toàn bộ bố cục phong thuỷ cũng hủy, không đạt được hiệu quả tốt nhất."

Mà người tính là có cực hạn, cho dù là địa sự gia tộc chúng tôi, cũng không thể cam đoan làm được, cho dù làm được, một số thiên tai động đất, thậm chí một con tê tê hoặc là con chuột tiến vào cổ mộ, cũng có thể hủy hoại toàn bộ bố cục phong thuỷ, muốn nhượng bổ lại cũng không thể."

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, những tri thức này, đại bộ phận vốn là hiểu, chỉ là vì Diệu Tâm vừa nói cho hắn quá nhiều thứ mới lạ, trong lúc nhất thời có chút choáng váng, hỏi vấn đề ngu ngốc, lập tức nói: "Thật ra, cái này coi như là một loại thiên mệnh đi, có đôi khi tính hết mọi điều, nhưng cũng không nhất định có thể thành công."

Diệu Tâm gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý ý kiến của hắn,

Diệp Thiếu Dương lại nhìn các ngón tay dùng để ghép trận kia, nghĩ đến chúng lúc trước là bị người ta từ trên tay một trăm người sống sờ sờ chặt xuống, nhất thời da đầu có chút phát tế.

Ánh mắt đoàn người không hẹn mà cùng dừng ở trên quan tài kia.

Diệp Thiếu Dương nói: "Trước đó cô nói, chôn nơi này là hậu nhân hoàng tộc Đại Tống? Nhưng, vì sao sẽ dùng Tây Vực tà thuật? Hơn nữa chúng ta lúc trước nhìn thấy chính là nó. Vì sao sẽ như vậy?"

Diệu Tầm nghĩ một phen, nói: "Có lẽ người xây mộ lúc ấy, tìm không thấy địa sư, mà bên cạnh lại có một pháp sư Tây Vực cao minh, vì thế liền mượn dùng vu thuật Tây Vực, dù sao kết quả cũng là giống nhau, dùng pháp thuật nào đi làm, cũng không có gì khác nhau, coi như là lấy tài liệu ngay

tại chỗ đi." Loại phán đoán này, tuy không có bất cứ chứng cớ nào, nhưng Diệp Thiếu Dương cảm thấy có thể tiếp nhận.

Lập tức từ trên xuống dưới đánh giá đàn thành này, nói: "Tôi làm sao có một loại cảm giác chín tầng yêu tháp?

Diệu Tâm sửng sốt một phen nói: "Anh biết chín tầng yêu tháp?"

Vừa hỏi vậy, lại hỏi khiến Diệp Thiếu Dương cứng họng. "Ặc... Cái này, từng thấy trong Ma Thổi Đèn."

"Ma Thổi Đèn là cái gì?"

Diệp Thiếu Dương nhún vai, cái này không cách nào giải thích, chung quy không thể nói cho cô đây là một quyển tiểu thuyết trộm mộ trăm năm sau có người viết chứ?

"Cô sao cũng biết chín tầng yêu tháp?" Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi. Trăm năm trước cũng chưa có quyển sách & Ma Thổi Đèn ) này...

"Biết, đây là một truyền thuyết của địa sự gia tộc, dưới núi Trường Bạch, có một tòa yêu tháp chín tầng, bên trong nhốt tà vật cường đại. Tòa đàn thành này trước mắt chúng ta, thật ra cũng là một tòa yêu tháp, chẳng qua là dùng tà thuật Tây Vực đắp nặn, cung phụng hẳn chính là hậu nhân của Triệu Đích."

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn quan tài, nói: "Bên trong có thể có một lão bánh chưng ngàn năm hay không."

"Khả năng không lớn có bánh chưng, nhưng, cái này cũng không khẳng định được." Diệu Tâm liếc hắn, nói: "Pháp sư các anh đem cương thi cũng gọi là bánh chưng sao, tôi hình như chưa từng nghe nói."

"Không phải, bên cạnh tôi có một người bạn, là Mô Kim Giáo Ủy, những danh từ này đều là cậu ấy nói cho tôi biết."

Diệu Tâm vừa nghe, có chút động dung, nói: "Mô Kim Giáo Ủy chân chính sao, vậy thật đúng là hiếm thấy, nếu có cơ hội, anh có thể dẫn tôi làm quen một chút, tôi có một số vấn đề, rất muốn tham thảo cùng Mô Kim Giáo Úy."

Mô kim đổ đấu, cùng địa sự tuy là nghề nghiệp khác nhau, nhưng bởi vì làm đều là chuyện tương quan với cổ mộ, có rất nhiều chỗ tương thông, cũng không trách Diệu Tâm cảm thấy hứng thú.

"Chúng ta cần đem quan tài mở ra xem chút hay không?" Ngô Đồng đã sớm tò mò không chịu nổi, cuối cùng đợi được bọn họ, lập tức đưa ra ý tưởng này.

Diệu Tâm cũng rất tò mò, đương nhiên đồng ý.

"Vậy đem những xương người này đã đi trước, phá đàn thành pháp trận rồi nói tiếp" Những pháp trận này, đều dùng để thêm vào phong thuỷ, đối với bản thân cổ mộ không có gì ảnh hưởng bởi vậy Ngô Đồng cũng không chút khách khí đem xương người bày ra đàn thành dọn hết, pháp trận quả nhiên lập tức bị bài trừ, không khí âm lãnh lập tức tiêu tán không dấu vết.

Diệp Thiếu Dương gọi Mao Tiểu Phương đi cùng, đến bên cạnh quan tài, trước khi mở quan tài kiểm tra cao thấp trước một lần, lúc này mới nhìn thấy hoa văn đồ án phượng hoàng trang trí trên nắp quan tài, sống động như thật, nhìn sơ qua là biết công nghệ bất phàm. Quan trọng nhất là, cho dù là Diệp Thiếu Dương, cũng có thể liếc một cái nhìn ra đây là tay nghề của người Hán.

Ở trong tập tục dân gian Hán tộc, phương cùng hoàng vốn là một đôi, phương là trống, hoàng là mái, về sau lại thành đối long phương. Ở cổ đại, phượng hoàng cũng có địa vị cực cao, có thể sử dụng phượng hoàng để so sánh tượng trưng, chỉ có một mình hoàng hậu, ngay cả phi tử bình thường cũng không được.

Diệp Thiếu Dương nhìn thấy hoa văn điêu khắc phượng hoàng trên quan tài, nhất thời hơi giật mình, vốn cho rằng nơi này sẽ là con cháu gì đó của Triệu Đích, nhưng nhìn thấy hoa văn điêu khắc trên quan tài này, liền biết khẳng định không phải.

Thứ đế vương dùng, nhất định là hình rồng, mà không phải phượng hoàng, chẳng lẽ trong quan tài này là hoàng hậu?

Quan tài đã ở ngay trước mặt, nghĩ linh tinh những thứ này không có ý nghĩa, bên trong rốt cuộc là ai, mở quan tài là biết. Diệp Thiếu Dương tìm một vị trí ổn thỏa đứng thẳng, theo Mao Tiểu Phương cùng nhau bắt đầu rờ ở phía dưới nắp quan tài, loại quan tài tính chất kim loại này, thật ra so với quan tài bình thường còn dễ mở hơn nhiều, bởi vì quan tài bình thường đều phải đóng đinh, quan tài kim loại là không có cách nào đóng đinh, đều là trực tiếp ghép lên, mở ra cũng không phải khó khăn, hơn nữa bạn cũng không nặng.

Hai người sau khi tìm được vị trí, mỗi người đứng ở một đầu, bám chặt nắp quan tài, điều chỉnh vài lần, cuối cùng tìm được điểm cân bằng, cùng nhau đem nắp quan tài lật lên, trực tiếp ném xuống.

Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn trong quan tài, chưa trực tiếp nhìn thấy thi cốt hoặc là cương thi, mà là một cái hình dạng cả người bị sợi tơ màu bạc quấn quanh, từ đầu tới đuôi, toàn thân đều bị bọc chặt, giống như xác ướp, không nhúc nhích nằm thắng ở trong quan tài.

Hai người ngây ra tại chỗ. Ngây người một lúc, Diệp Thiếu Dương đưa tay sờ soạng chân thi thể một phen, có cảm giác kim loại, xem ra trên thân thi thể này mặc quá nửa là quần áo tơ bạc dệt thành.

"Bên trong có cái gì, nói chuyện nha!" Đám người Trần Hiểu Vũ ở bên dưới kêu to.

Bởi vì đàn thành quá cao, ánh sáng lạnh trên tường chung quanh chiếu không rõ lắm, Diệp Thiếu Dương tìm Diệu Tâm đòi tới một ngọn đèn giao, hướng thi thể bắt đầu đánh giá.

Thi thể dáng người nhỏ nhắn, bởi vì áo tơ bạc bó sát người, như là mặc một bộ quần áo nịt, dáng người cũng hiển lộ hết, nhìn qua... Dáng người thật đúng là rất nóng bỏng, ưm, mấu chốt là có ngực, ít nhất là... Cái này là áo ngực cúp D?

Diệp Thiếu Dương thè lưỡi, cắt ngang suy nghĩ miên man của mình, lại đánh giá xung quanh thi thể phát hiện lót dưới thân cô ta là vải vàng thật mềm, một điểm này trái lại phù hợp thói quen của người Hán, hơn nữa là thói quen của hoàng thất.

Xem ra không sai, một bộ thi thể này, hắn chính cái gọi là hoàng hậu ít nhất là dựa theo tiêu chuẩn hoàng hậu hạ táng, nhưng... Mình chưa từng nghe nói cổ đại có thói quen đem người ta dùng tờ bạc bọc lại rồi mới hạ táng nhỉ?

"Thiếu Dương Tử, cậu nhìn tay cô ta." Mao Tiểu Phương ở đối diện phát hiện cái gì gọi Diệp Thiếu Dương nhìn.





Chương 2198: Thi Mông (1)

Ánh mắt Diệp Thiếu Dương dừng ở trong tay phải thi thể, tay phải thân thể có chút đặt ở dưới thân, trong tay giống như cầm một khối gì đó, đen sì. Diệp Thiếu Dương đem tay thi thể dùng sức bẻ ra, kinh ngạc phát hiện, trong tay thi thể thế mà lại chộp một cái mai rùa, to bằng bàn tay, bị thi thể hoàn toàn nắm ở trong tay, Diệp Thiếu Dương sau khi nhìn kỹ, phát hiện không chỉ là mai rùa.

Trong mai rùa, còn có đầu lâu cùng xương cốt tứ chi rùa, cũng đã hoàn toàn vôi hoá. Diệp Thiếu Dương nhất thời nghĩ đến, con rùa này lúc ấy ở trong tay cô ta, chẳng lẽ là còn sống, cứ như vậy nghẹn mãi đến chết, sau đó thịt toàn thân hư thối phần giải, biến thành bộ dạng hiện tại?

Có chút không thể tưởng tượng...

Diệp Thiếu Dương không dám lộn xộn, ở dưới sự thúc giục của mấy người bên dưới, đem tình huống nhìn thấy ở trong quan tài nói ra một lần.

Đoàn người sau khi nghe xong, đều trở nên trầm ngâm.

"Á, các người không nên đụng vào thi thể! Mau đem quan tài đậy nắp lại!" Diệu Tâm đột nhiên hô một tiếng, thanh âm tràn ngập khẩn trương, thậm chí còn có chút sợ hãi.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương cả kinh, không kịp hỏi kỹ, liền biết nàng nhất định là nghĩ tới cái gì, bằng không sẽ không khẩn trương như vậy, lập tức tìm kiếm nắp quan tài.

Nắp quan tài đã bị bọn họ ném trên mặt đất. Diệp Thiếu Dương vội vàng gọi Mao Tiểu Phương cùng nhau nhảy xuống, một người một đầu bắt lấy nắp quan tài, sau khi nhấc lên, một lần nữa leo lên đàn thành, muốn đem quan tài đậy nắp lại, kết quả ngay tại thời khắc mấu chốt này, con yêu phó "Hầu vương" kia của Trần Hiểu Vũ từ trên vai hắn nhảy xuống, cũng không biết là vì tò mò hay là cảm giác được điều gì, và một cái lao đến trên đàn thành, chui vào trong quan tài, tò mò đánh giá thi thể nằm ở bên trong.

"Hầu vương!" Trần Hiểu Vũ gọi một tiếng, "Không được đậy nắp quan tài!"

Diệp Thiếu Dương và Mao Tiểu Phương đều sửng sốt một phen, đúng lúc này, thi thể mặc áo tơ bạc kia trong quan tài đột nhiên Rắc một tiếng ngồi dậy, hai tay họp lại, hướng cái cổ của hầu vương bóp tới.

Hầu yêu dù sao cũng là hầu yêu, phản ứng cực nhanh, hai chân đạp một cái, từ trên thi thể nhảy bật dậy, chui ra khỏi quan tài.

"Buông tay!" Diệp Thiếu Dương quát to một tiếng, Mao Tiêu Phương ngầm hiểu, hai người cùng nhau buông lỏng nắp quan tài.

Bởi vì thi thể ngồi dậy, thân thể so với quan tài còn cao hơn, quan tài nện ở trên đầu cô ta, đem đầu đập lệch một chút, cổ nữ thi duỗi ra, đem nắp quan tài húc đổ, từ trong quan tài nhảy lên, lập tức hướng Diệp Thiếu Dương gần nhất bổ nhào tới.

Ngay cả sự tình xảy ra trong lúc gấp gáp, nhưng Diệp Thiếu Dương đã sớm làm sẵn chuẩn bị, cởi Câu Hồn Tác, lúc này thấy thi thể bổ nhào tới, lập tức đem Câu Hồn Tác tung ra, quấn lấy cổ nữ thi, thân thể mượn thể hướng trên mặt đất nhảy xuống, Câu Hồn Tác sau khi kéo căng, đem nữ thi kéo theo từ trên đàn thành lôi xuống, ngã trên mặt đất.

Diệp Thiếu Dương bước dài một cái lao tới, vượt ở trước khi nữ thi đứng dậy, dùng Câu Hồn Tác quấn thêm một lần ở trên thân cô ta, dùng sức kéo, nữ thi tuy lực lượng lớn vô cùng ( cương thi bình thường khí lực đều lớn ), nhưng không kịp phản ứng, không chỗ mượn lực, bị Diệp Thiếu Dương lại lần nữa kéo ngã

Diệp Thiếu Dương nhảy lên, thuần thục, dùng Câu Hồn Tác đem nữ thi quấn chặt vài vòng, trói rất chặt.

Diệp Thiếu Dương lúc này mới thở phào một cái, hướng phía sau lui lại mấy bước.

Nữ thì bị trói thành bánh chưng thịt, hai tay lại không thể dùng được, ở trên mặt đất bắt đầu cựa quậy như con sâu, đem Câu Hồn Tác giấy tới mức vang kẽo kẹt, nhưng Diệp Thiếu Dương tuyệt đối không lo lắng, Câu Hồn Tác tuy không phải thần binh lợi khí gì cả, nhưng cũng là hàng phân phối cho quý sai cấp cao của địa phủ, làm từ huyền thiết, lửa địa ngục rèn thành, trình độ rắn chắc là hoàn toàn không cần hoài nghi.

Diệp Thiếu Dương trước đó còn từng dùng nó trói tà vật lợi hại hơn nữa, cũng đều không có chuyện gì, đối phó một cương thi như vậy thật sự không tính là gì.

Diệp Thiếu Dương hướng Diệu Tâm nhường nhướng mày, có chút ý tứ tranh công.

"Mau tránh ra!" Diệu Tâm lại hô một tiếng.

Cái gì?

Diệp Thiếu Dương lập tức ngày người, người khác cũng đều ngây người, đúng lúc này, nhìn thấy nữ thị trên mặt đất đột nhiên ngừng giãy dụa, cả người run lên, biên độ càng lúc càng lớn, ở cùng lúc run rẩy, mọi người giật mình phát hiện, bụng cô ta cũng nhanh chóng to lên.

Bởi vì Diệp Thiếu Dương cường điệu quấn là đôi tay cô ta, trên bụng chỉ thắt một vòng, cho nên cũng không ảnh hưởng bụng cô ta bành trướng, trong thời gian nhìn, bụng nữ thi đã to đến mức giống như mang thai tám tháng.

Sắp nổ rồi!

Không có Diệu Tầm nhắc nhở, đoàn người theo bản năng ý thức được một điểm này, lập tức tản ra, nấp ở một bên khác của đàn thành, sau đó chỉ nghe Phốc một tiếng, nghe thanh âm như là quả cầu phát nổ...

Một dòng chất lỏng màu xanh lục phun ra khắp nơi, sau đó, một mùi hôi thối tương tự với trứng thối lan tràn ra ở trong mộ thất.

Thối đến mức không cách nào hình dung.

Diệp Thiếu Dương muốn nôn ngay tại chỗ, vội vàng dùng tay áo bịt miệng, lại nhìn mọi người cũng đều là vẻ mặt khổ sở.

"Mọi người tản ra, đây là thị chướng, hít quá nhiều sẽ trúng thi độc!" Diệu Tâm bịt mũi hô lên.

Thật ra không cần phải nói thi độc cái gì, chỉ là khí thể thối như vậy, đã khiến người ta chịu không nổi, đoàn người ai cũng đều dùng tay áo bịt miệng, tìm kiếm cửa vào lúc trước.

Nhưng bởi vì xoay vòng ở phía sau đàn thành, ánh sáng trong mộ thất cũng không đủ, đoàn người tìm một hồi mới tìm được lối ra ở đâu, lập tức chạy vội qua, chui vào trong mộ đạo.

Diệp Thiếu Dương là một người cuối cùng, vừa muốn vào, đột nhiên nghe thấy một đợt thanh âm phốc chốc, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong chất lỏng màu xanh lục bị nữ thi nổ tan xác phun ra, có một số vật đen sì sì đang mấp máy. Trong mộ thất ánh sáng yếu ớt, không thấy rõ cái gì, ánh mắt Diệp Thiếu Dương tìm kiếm được một ngọn đèn giao, là trước đó đặt ở trên mặt đất chiếu sáng, ở phụ cận đèn giao, có thể đại khái thấy rõ những điểm đen kia, thì ra là sâu bọ nhỏ không đếm xuể, đang từ trong chất lỏng màu xanh lục bò ra từng đống, cũng không bò lung tung khắp nơi, mà là tụ tập cùng một chỗ, sau đó... Tiếng chốc chốc Diệp Thiếu Dương lúc trước nghe thấy, chính là lũ sâu bọ nhỏ đó nổ tung thân thể của chính mình, từ trong đó bay ra một thứ giống như ruồi bọ.

Thi Mông (mông: muỗi vằn)!

Trong lòng Diệp Thiếu Dương cả kinh, thứ này giống như con rệp bị giới pháp thuật cho rằng trên cơ bản đã tuyệt chủng, không ngờ sẽ để mình gặp phải.

Cái gọi là Thi Mãnh (mãnh: châu chấu), tên như ý nghĩa, chính là một loại sâu bọ phát triển ra trên thi thể, cũng có thể coi như là một loại hình thái biến dị tiến hóa của thị trùng.

Thi Mông từ này, thật ra còn không phải giới pháp thuật định nghĩa, mà là Miêu y, đem nó định nghĩa thành một loại dược liệu, nghe nói Thi Mông có ống hút dạng mũi nhọn như muỗi, phía sau liền với một túi dịch trong đầu, chứa bên trong là chất lỏng bị Thi Mãnh hấp thu chuyển đổi, sau khi đốt người ta, vừa hút máu, vừa đẩy ra loại chất lỏng này.

Trong loại huyết thanh này có chứa thi độc, đối với người thường mà nói là kịch độc, bị đốt một phát chẳng khác nào rót vào thi độc, hậu quả rất đáng sợ, sau khi khuếch tán sẽ biến thành hành thi (xác chết biết đi), nhưng đối với một số người nào đó tật bệnh sắp chết mà nói, lại có thể lấy độc trị độc, thậm chí cứu một mạng người.





Chương 2199: Thi Mông (2)

Hí kịch nổi tiếng Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài ©, lúc Lương Sơn Bá sắp chết, mẹ hắn đi cầu thuốc, kết quả nhận được là muốn cứu Lương Sơn Bá, thế nào cũng phải dùng sừng trên đầu giao | long, dịch trên đầu mông trùng. Tuy là dùng để hình dung không thuốc nào cứu được, nhưng mông trùng nơi này nói, thật ra chính là Thi Mông.

Loại vật nhỏ mà trí mạng này, là dưới tình huống đặc thù nào đó, trưởng thành ở trong thi thể, sau đó ẩn núp, lúc ấy còn là hình thái thứ nhất, một khi bại lộ ở trong không khí, lập tức sẽ phá kén mà ra, trở thành Thi Mông biết bay, khứu giác so với muỗi còn tốt hơn nhiều, gặp người là đốt...

"Thi Mông, ôi móa, qua đây rồi!" Diệp Thiếu Dương vừa phục hồi tinh thần, hô lên một tiếng này, liền nhìn thấy một đám Thi Mông đồng nghìn nghịt bay tới, đoàn người vừa thấy, cũng đều bị dọa không chịu nổi, ùn ùn tránh về phía sau. Dù sao thứ này không phải cương thi quỷ quái, dùng pháp thuật có thể đối phó, thứ này tuy một con đơn lẻ không tính là gì, nhưng kết đàn kết đội, làm người ta khó lòng phòng bị, cho dù pháp lực thâm hậu nữa, ở dưới tình huống không có chuẩn bị cũng không thể làm gì được những con muỗi đó.

"Dùng lửa đốt! Phù hỏa!" Mao Tiểu Phương đột nhiên hô lên.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên phục hồi tinh thần, hắn tuy cũng là lần đầu tiên đối phó Thi Mông, nhưng vật như con muỗi đều sợ lửa, những thứ này là Thi Mông, trong cơ thể có thi khí, dùng lửa bùa khẳng định có thể khắc chế, lập tức đánh ra mấy tấm Địa Hỏa Phù, bay qua không trung.

Những con muỗi này chạy so với người còn nhanh hơn, khi linh phù đánh ra, đợt thứ nhất đã chạy tới, cũng may lửa bùa cũng đã cháy lên, Vù" một cái, đem một mảng lớn Thi Mãnh đốt thành tro bụi. Nhưng chung quy là có cá lọt lưới, từ phương hướng khác lao tới.

Cũng may lúc này bọn họ đã tiến vào mộ đạo, mộ đạo rộng hai ba mét, chỉ có một lối ra, những con muỗi này không thể từ bốn phương tám hướng bao vây, chỉ có thể chính diện tiến công.

Có Diệp Thiếu Dương mở đầu, mấy người phía sau cũng đều tự tế ra phù hỏa, nhưng linh phù | cháy rất nhanh, cần không ngừng làm phép, bằng không khó có thể làm được gì. Lúc này Ngô Đồng đứng ra, lấy ra Ngũ Bảo Kim Liên, thổi ra Kim Liên Nghiệp Hỏa, không ngừng thiêu đốt con muỗi.

"Vẫn là cô sảng khoái nha!"

Đám Thi Mông kia không có chỉ số thông minh gì cả, từng đám đi chịu chết, thiêu thân lao đầu vào lửa, Diệp Thiếu Dương nhìn chúng nó chết thảm từng đám một, trong lòng rất thống khoái, hướng Ngô Đồng cười nói: "Ngũ Bảo Kim Liên này của cô thật hữu dụng, nhưng dùng chúng nó để giết Thi Mông, giống như pháo cao xạ bắn muỗi, đại tài tiểu dụng."

"Pháo gì cơ?" Ngô Đồng nhíu mày.

Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ tới mình chưa lưu ý lại nói vật ở thời đại kia của mình, đành phải a a hai tiếng để bỏ qua, đột nhiên trên cổ tê rần, dùng sức vỗ một cái, soi bằng ánh lửa, là thi thể một con Thị Mãnh.

"Không ổn, có con bay qua được, mấy người chú ý chút đừng bị đốt!" Diệp Thiếu Dương vừa nói vừa cởi đi áo khoác, bắt đầu phủi khắp nơi ở trên người Ngô Đồng, tránh cho Thi Mông rơi ở trên thân cô.

"Chiếu cố tốt bản thân anh là được rồi!" Ngô Đồng nói.

"Tôi không sợ, ta không sao."

Kiên trì như vậy một hồi, Thi Mông cuối cùng đã giết sạch sẽ. Ngô Đồng lại kiên trì một hồi, pháp lực bản thân cũng tiêu hao không ít, lúc này mới buông xuống Ngũ Bảo Kim Liên trong tay, há mồm thở phì phò.

Diệp Thiếu Dương cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, quay đầu nói: "Mấy người đều ổn cả chứ?"

Trong lúc nhất thời giật mình.

Phía sau, đám người Diệu Tâm, Mao Tiểu Phương nằm ngã ngổn ngang, ngay cả con hầu vương kia của Trần Hiểu Vũ cũng đã ngã.

Đây là... Thi Mông đốt?

Diệp Thiếu Dương đứng ở trước nhất, lúc trước một mực chỉ chú ý Ngô Đồng và Thi Mông trước mặt, căn bản chưa chú ý phía sau, nhìn qua một lần này nhất thời chấn kinh.

Trước xông lên kiểm tra Mao Tiểu Phương, đưa tay sờ, ở gáy có vật tròn trịa, đem hắn kéo đến phía trước cục đá phát sáng nhìn lại, lúc này mới phát hiện vài con Thị Mãnh tròn trịa nằm úp sấp trên gáy, những con côn trùng nhỏ này sau khi hút máu người, thân thể lập tức to lên mười mấy lần, tròn trịa, đầu cũng đã chui vào trong làn da, nhìn qua cực kỳ ghê tởm.

Quả nhiên là không cẩn thận trúng chiêu đám Thi Mông này rồi.

Diệp Thiếu Dương đưa tay muốn rút Thi Mãnh, bị Ngô Đồng ngăn trở, nói: "Anh kéo như vậy, đầu dễ dàng ở lại trong làn da, vết thương rất khó khỏi, có kim không, cạy ra."

"Có có." Diệp Thiếu Dương vỗ ót, từ trong túi lấy ra Thập Bát Thần Châm, dọn sạch cho Mao Tiểu Phương mấy con Thi Mông trên cổ, bóp chết sau khi cạy ra.

Người thời đại này mặc đều nhiều, áo dài tay quần dài, trên cơ bản lộ ở bên ngoài chỉ có mặt cùng hai tay, hai tay luôn hoạt động không có khả năng bị đốt, Diệp Thiếu Dương kiểm tra cổ cùng mặt, xác định không còn, sau đó lại dọn sạch cho người khác.

Tu vi những người này, ít nhất cũng là chuẩn thiên sư, đối với các thứ thi độc hút vào hoặc là nhấm nháp phải, đều đề kháng mạnh hơn so với người bình thường, nhưng Thị Mông đốt người, là đem thi độc trực tiếp tiêm vào trong máu, vậy tương đối chơi xỏ người ta, sau khi trúng thi độc, cho dù là Địa tiên cũng phải tạm thời hôn mê.

Nhưng trong cơ thể bọn họ có cường khí cường đại, có thể chống lại thi độc xâm nhập, dần dần hòa tan, người sẽ không có việc gì, loại hôn mê này cũng chỉ là tạm thời, giống như rất nhiều người bị sốc, mặc kệ họ tự mình cũng có thể khôi phục.

Bởi vậy, Diệp Thiếu Dương ở sau khi kiểm tra thân thể bọn họ, đều tương đối yên tâm.

"Không ngờ bọn họ đều trúng chiều, tôi hòa một bát nước gạo nếp cho bọn họ uống." Diệp Thiếu Dương nói xong liền mở ra ba lô, lấy ra bát sứ, bắt đầu thao tác. Gạo nếp là khắc tinh lớn nhất của cương thi, nước gạo nếp tự nhiên có thể giải thi độc, khiến bọn họ mau tỉnh lại một chút.

Ngô Đồng cũng không khẩn trương, ngồi xổm một bên nhìn hắn, đột nhiên mở miệng nói: "Vì sao anh không có việc gì, anh không bị đốt?"

Diệp Thiếu Dương được cô nhắc nhở như vậy, xoa mặt, phát hiện trên tại đã có thêm một cái "hoa tai", tự nhiên là mình không cẩn thận để Thi Mông đốt, vội vàng bảo Ngô Đồng hỗ trợ dùng kim cạy ra cho mình.

Ngô Đồng lần này càng thêm tò mò, lại lần nữa đưa ra vấn đề vừa rồi, "Anh rõ ràng đã bị đốt, vì sao không có việc gì?"

"Cái này..." Diệp Thiếu Dương muốn tìm một cái cớ, Ngô Đồng lại nhìn chằm chằm hắn nói: "Tôi hy vọng anh có thể nói thật, ít nhất ở trước mặt tôi."

"Được rồi, thật ra, tôi là tiên thiên linh thể. "

Ngô Đồng nhìn hắn, trầm mặc vài giây, thất thanh hô lên: "Tiên thiên linh thể! !"

Luôn luôn bình tĩnh khắc chế, trong lòng cô cũng không kiềm chế được chấn động hẳn lên.

Tiên thiên linh thể, ở giới pháp thuật chỉ là một truyền thuyết... Lời đồn mấy trăm năm mới có thể xuất hiện một người như vậy. Ngô Đồng không tin, nhưng khiến cô kinh ngạc như thế, còn có một nguyên nhân khác, khó có thể mở miệng...

Ngô Đồng nhìn hắn, đột nhiên lắc lắc đầu, "Không có khả năng, anh sao có thể là tiên thiên linh thể!

Diệp Thiếu Dương buông thõng tay,"Tôi không có lừa cô, cô bảo tôi nói thật, tôi là tiên thiên linh thể, bách tà bất xâm, đừng nói là mấy con Thi Mông, cho dù bị thi vương cắn một phát cũng không có sao."

Ngô Đồng chăm chú nhìn hắn, lẩm bẩm: "Nhưng, anh là tiên thiên linh thể, vì sao chỉ có tu vi thiên sư?"






Chương 2200: Người Chết (1)

"Là Chân nhân, còn chưa tới thiên sư." Diệp Thiếu Dương cười khổ.

"Đúng vậy, tôi nghe nói tiên thiên linh thể, đều là trời giáng xuống trách nhiệm lớn, một khi bước lên tu hành, tất nhiên tu hành nhanh hơn người bình thường, anh sao lại... Không phải tôi khinh thường anh, tôi chỉ là buồn bực, anh sao mới là bài vị Chân nhân?"

Chưa đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, đột nhiên "O" một tiếng, "Anh có phải nhập môn tương đối muộn hay không?"

Diệp Thiếu Dương do dự một phen, vẫn là không tiện giải thích lại lịch mình, đành phải thuận theo cô gật gật đầu.

"Thật đáng tiếc..." Ánh sáng trong ánh mắt Ngô Đồng lại ảm đạm, "Nhưng, anh còn rất trẻ tuổi, tương lai tu hành cho tốt, anh là tiên thiên linh thể, tuyệt đối có thể lên làm thiên sư, cho dù là Địa tiên cũng có hi vọng."

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu. "Đa tạ cổ vũ nha, nhưng, cô nói đáng tiếc, đáng tiếc cái gì?"

"Không có gì, người tôi muốn chờ không phải anh." Ngô Đồng có chút ai oán cười cười, Diệp Thiếu Dương còn muốn hỏi tiếp, Ngô Đồng thúc giục: "Anh mau đem bọn họ cứu tỉnh đi."

Diệp Thiếu Dương hòa xong nước gạo nếp, cho mỗi người đều uống một chút, ngay cả hầu vương kia cũng cho uống một ngụm, không đến nửa nén hương thời gian, mọi người lục tục tỉnh. Nghe Diệp Thiếu Dương nói tình huống, đều rất kinh ngạc: thời điểm bị Thi Mông đốt, hoàn toàn không

có cảm giác... đã hôn mê, bởi vậy ở lúc trước Diệp Thiếu Dương mới chưa phát hiện Hơn nữa Thi Mông đều là như ong vỡ tổ ập tới, bọn họ bị cắn cũng đều là thời gian trước sau, không sai biệt lắm cùng nhau ngã xuống, cũng chưa kịp phát ra tiếng cảnh báo.

"Mọi người đều không sao?" Ngô Đồng hỏi.

Đoàn người nhìn nhìn nhau, đều không sao.

Diệu Tâm hung hăng trừng mắt nhìn Trần Hiểu Vũ một cái, nói: "Quản tốt yêu phó của anh, đều là nó làm hại!"

Trần Hiểu Vũ rất xấu hổ, đành phải trút giận trên người hầu vương, một cước đem nó đạp ngã. Hầu vương bò dậy, run rẩy nhìn Trần Hiểu Vũ, không dám qua đây.

Diệp Thiếu Dương vừa thấy đã tức, nói: "Khi trời sanh tính đã tò mò, huống chi cũng đã qua rồi, cần gì như vậy."

"Yêu phó của ta, ta muốn đánh thì đánh, chuyện liên quan gì tới người!" Trần Hiểu Vũ oán hận nói.

Diệp Thiếu Dương cười lạnh, không nói gì thêm. Hắn cũng biết, pháp thuật bình thường thu tôi tớ, đều là sai bảo như nô tài, pháp sư chính tu, không bảo tôi tớ của mình giúp mình làm chuyện xấu đã rất không tệ rồi, như mình đem tôi tớ coi là huynh đệ tỷ muội, ở giới pháp thuật cũng không phải không có, nhưng đã ít lại càng ít hơn. Lúc trước Trần Hiểu Vũ lên tiếng nhắc nhở, tranh thủ cho hầu vương của hắn thời gian đào tẩu, cũng không phải quan tâm phát ra từ trong lòng, mà là lo lắng nó chết, không có ai để mình sai sử.

Mình một người ngoài, quả thực cũng không có tư cách nói gì.

Đoàn người trở lại trong mộ thất lúc trước, bởi vì trong cổ mộ có gió, mùi hôi kia của lúc trước đã tan đi không còn là bao. Nữ thi kia vẫn nằm ở trên mặt đất, đến gần vẫn rất thối.

Lúc trước bụng nữ thi nổ tung, nhưng áo tơ bạc trên thân cô ta chưa tổn hại gì cả, thi thủy màu xanh lục, xuyên thấu qua áo tơ bạc chảy ra, bụng xẹp xẹp, bộ dạng này nhìn qua rất ghê tởm.

"Đúng rồi, lúc trước cô không phải chưa thấy thi thể cô làm sao biết trong bụng thi thể này có Thi Mông?" Diệp Thiếu Dương nhớ tới chi tiết này, hướng Diệu Tâm hỏi.

"Thân mặc ngân lũ y, phúc trầm ngũ sắc thổ, chỉ có thi thể như vậy, trong cơ thể mới có thể dưỡng ra Thi Mông, cho nên anh hình dung cho tôi cách ăn mặc của thi thể, tôi lúc ấy liền nghĩ tới, nhưng không dám xác định, tôi chỉ là bảo các anh rời xa, miễn cho nguy hiểm. Loại này gọi là quỷ thai thi, ý tứ chính là tâm hoài quỷ thai, hình dung trong bụng bọn họ có càn không

Quỷ thai thì rất mẫn cảm đối với khí tức, khí tức chung quanh một khi có biến hóa, lập tức có thể tỉnh lại, cho dù là thời điểm nổ tan xác, thi thủy trong bụng một khi đụng tới, cũng sẽ tổn thương cơ thể người. Nhưng bản thân bọn nó không có thực lực gì, hấp thu âm khí chuyển hóa ra tu vi, đều dùng để cung cấp nuôi dưỡng Thi Mông trong cơ thể sau khi nổ tan xác, bọn nó cũng sẽ chết."

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, hồi tưởng Thi Mông kết đàn kết đội kia, thầm nghĩ mấy thứ này nhìn qua không ra làm sao, trên thực tế rất hung hiểm, dù sao Thi Mông số lượng quá nhiều, không lỗ nào không chui vào, đừng nói là trộm mộ tặc bình thường, cho dù là pháp sư đối mặt bọn nó cũng có nguy hiểm lật thuyền, như vậy xem ra, khối quỷ thai thi này coi như là cung cấp nuôi dưỡng ra, khẳng định chính là vì ứng phó trộm mộ tặc hoặc là người tới sau.

Ngô Đồng nhìn chằm chằm đàn thành, nghe Diệu Tâm nói xong, nói: "Con quỷ thai thi này, hắn là không phải hoàng hậu, không có ai sẽ ở trong bụng vợ mình nuôi đám sâu bọ ghê tởm đó, cho dù là vì phòng trộm mộ, cũng không cần phải làm như vậy."

Diệu Tâm nói: "Tuy dùng là lễ nghi hoàng hậu, nhưng khẳng định không phải hoàng hậu, hơn nữa ngôi mộ này, cũng chưa chắc đã là mộ chủ tự mình xây, rất có khả năng là hậu nhân đem con cháu Triệu Đích chôn ở chỗ này, sau đó đem vợ của mộ chủ cũng chôn, hy vọng hậu nhân Triệu gia có thể xuất hiện hoàng đế"

Ngô Đồng nói: "Nhưng cho dù như vậy, nữ này cũng là chủ mẫu của bọn hắn đi, cũng không đến mức chà đạp thi thể cô ta như vậy."

Diệu Tâm cười cười nói: "Chưa chắc đâu, tôi nói rồi, bọn họ cần chỉ là con cháu Triệu gia một lần nữa làm hoàng đế, đối với bản thân vợ chồng mộ chủ chưa chắc có bao nhiêu sự tôn trọng, cho dù tôn kính đối với mộ chủ, nhưng thân phận nữ nhân vốn là phụ thuộc, vì đại kế phục quốc của bọn họ, hy sinh một nữ tử căn bản không tính là gì."

Ngô Đồng cẩn thận nghĩ, cũng cảm thấy cô nói được có đạo lý. Đoàn người cùng nhau thương lượng, Diệu Tâm cho rằng, nơi này đã không phải chủ mộ thất, mà là phối cho thê tử, như vậy chủ mộ thất nhất định là ở chỗ khác, vại luyện thi cũng vô cùng có khả năng là ở bên đó, vì thế đi về phía một con đường khác hai người bọn Diệp Thiếu Dương lúc trước phát hiện.

Vừa tới bên ngoài, phía sau đột nhiên vang lên thanh âm kinh ngạc của Lô Hiểu Thanh: "Đợi chút, mấy người nhìn thấy Vũ Hưng không?"

Đoàn người đều giật mình, quay đầu nhìn lại, trong đám người thật sự đã không thấy Tào Vũ Hung!

"Mấy người là ai cuối cùng nhìn thấy hắn?" Lô Hiểu Thanh hỏi.

Đoàn người đều tự nhớ lại, cuối cùng cùng nhau đối chiếu một phen, lúc này mới phát hiện, cuối cùng có người nhìn thấy Tào Vũ Hưng, còn là ở trước khi quỷ thai thi kia nổ tan xác, ở trong gian mộ thất này. Sau đó vì tránh né Thi Mông, đoàn người cùng nhau lui đến trong mộ đạo, thì ai cũng chưa từng thấy hắn. Chỉ là lúc ấy sức chú ý của đoàn người đều ở trên đối phó Thi Mông, ai cũng chưa chú ý tới trong đội ngũ thiếu một người.

Lại thêm Tào Vũ Hưng ở đây thực lực kém nhất, cảm giác tồn tại vẫn luôn rất thấp, sau khi xuống mộ thì chưa nói chuyện như thế nào cả, nhưng mấu chốt nhất là: chưa có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, mọi người như ong vỡ tổ chui vào mộ đạo, sau khi hôn mê, Diệp Thiếu Dương đem bọn họ cứu tỉnh, cũng chưa xảy ra cái gì bất ngờ, bởi vậy ai cũng chưa chú ý tới đi đếm người...

"Nơi này chỉ có trước sau hai con đường, khi chúng ta lui đến con đường tới đây, hắn hẳn là đã không ở trong đó, như vậy chỉ có một loại khả năng, hắn đã tiến vào con đường kia trước mặt." Diệp Thiếu Dương phân tích.


*** Hết chương 2200, kết thúc P22 (Chương 2101 - 2200). Kick vào trang cá nhân của mình để đọc phần tiếp theo, P23 (Chương 2201 - 2300)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro