Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Kỳ hoàng chi thuật / Chương 24: Kỳ tài nhập đạo

Hai ông cháu bước lầm lũi trong đêm, được mười phút đi bộ thì tới con suối duy nhất ở làng Tây An. Đầu nguồn của nó là đập nước chảy xuống, xuôi ra đầu này, là nhanh lớn. 

Đập nước kia chính là hồ chứa nước mà đám Mộ Vân thấy trong rừng, ở đây người dân thường lấy nước suối để sinh hoạt, giặt giũ, tưới tiêu. Hai bên bờ suối có độ dốc thấp, được bao phủ bởi một số loài thực vật như cây kim ngân, cây dâu tằm (tang diệp) mà thường người ta hay dùng ngâm rượu. 

 Tới nơi, Dương Triệu Đức tiếp tục men theo thượng nguồn, Mộ Vân cầm theo đèn pin, vừa soi vừa bám theo, đi dọc theo đó khoảng năm phút đồng hồ, hai người tới một khu đất bằng phẳng, cây cối sinh trưởng um tùm.

 "Mộ Vân, đưa đèn pin cho ta." 

Tại đây, Dương Triệu Đức nhận lấy Mộ Vân đưa cho, soi xuống đất, có vẻ như đang tìm kiếm thứ gì. Mộ Vân cũng nương theo ánh đèn của ông nội, khó hiểu hỏi:

 "Gia gia, người đang tìm gì vậy?"

 "Tìm rêu lông." 

Dương Triệu Đức chăm chú quan sát từng đám cỏ, thuận miệng đáp lời Mộ Vân. 

 "Rêu lông, đó là loài thảo dược gì ạ?"

 Mộ Vân hỏi. Bất giác, hai mắt Dương Triệu Đức sáng lên, đi tới, ngồi xổm xuống, nắm lấy một đám cỏ mà nhổ nhanh lên, huơ huơ trước mặt thằng bé, nói:

 "Đây, là nó." 

 Mộ Vân cũng đánh mắt quan sát, thứ gia gia mình cầm trên tay là đám cỏ có năm lá, xem xét kĩ hơn, chúng nó khác với cơ số cỏ dại thông thường xung quanh, cỏ bình thường xung quanh thì lá nhỏ, nhưng thứ này lá bản to hơn nhiều, một cây gồm năm lá phân bố không đều nhau. Nom kĩ một hồi, Mộ Vân lại hỏi:

 "Thứ này có tác dụng gì không gia gia?"

Dương Triệu Đức cầm thảo dược trên tay, tiếp tục dí đèn pin quan sát tiếp dưới đất, thuận miệng dáp: 

"Nó có tác dụng chữa chứng ly hồn, Vân nhi xem, có năm cánh đúng không, chúng phân bố không đều, dân gian thường gọi là ngũ linh thảo, chứa ngũ linh khí tức, có tác dụng an thần, thanh thản linh thức. "

 "Ồ, vậy những thứ cỏ còn lại thì có dùng được không?" 

Mộ Vân vẫn nghi hoặc, tiếp tục xem những thứ khác trong tay ông nội. Dương Triệu Đức cười nhẹ:

 "Trong đám này có rất nhiều dược liệu. Đa số đều có dược tính chữa bệnh, nhưng cũng có một số cây cỏ tự thân hấp thu Linh khí, cho nên với những loại đấy thì không cần phải đun lên sắc thành thuốc, mà trực tiếp rút linh khí của nó ra chữa những chứng bệnh như "Ly hồn". Mặc dù cổ nhân lưu truyền câu nói bách thảo làm thuốc, nhưng bất kể loại thảo dược gì cũng vậy thôi, đều có 3 phần độc tính, vì thế không phải loại thảo dược nào cũng có thể chữa bệnh, và không phải bệnh gì cũng tìm tới thuốc. "

 "Gia gia, cây này có phải rêu lông không?" 

Mộ Vân nghe ông nội nói thì gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, đột nhiên thằng bé phát hiện ở phía trước có một loại cây giống hệt đám cỏ trong tay ông nội, vội vàng lao tới nhổ, ai dè thằng bé giật mạnh quá, tuốt rụng cả năm chiếc lá. Thấy thằng bé hấp tấp làm gãy đổ như thế, Dương Triệu Đức lắc đầu bất lực: 

"Chính nó đó, nhưng loại cây này, khi con nhổ cần phải cẩn thận. Một khi nhổ mà khiến rễ, lá tách ra, chiếu theo ""Kỳ Hoàng Chi Thuật" (*) của Mao Sơn, thảo dược khi hái phải hoàn chỉnh, không được tàn khuyết, nếu không, linh khí trong nó sẽ bị tiêu dán, đám rêu lông của con vô dụng rồi, bỏ đi. "

(*) 𝑺𝒐̛ 𝒍𝒖̛𝒐̛̣𝒄 𝒍𝒐̛̀𝒊 𝒈𝒊𝒂̉𝒊 𝒏𝒈𝒉𝒊̃𝒂 𝒄𝒖̉𝒂 𝑹𝒋𝒏: 𝑲𝒚̀ 𝑯𝒐𝒂̀𝒏𝒈 𝑪𝒉𝒊 𝑻𝒉𝒖𝒂̣̂𝒕 𝒍𝒂̀ 𝒕𝒆̂𝒏 𝒈𝒐̣𝒊 𝒄𝒖̉𝒂 𝒑𝒉𝒂́𝒑 𝒎𝒐̂𝒏 𝒚 𝒕𝒉𝒖𝒂̣̂𝒕 𝒏𝒂̆̀𝒎 𝒕𝒓𝒐𝒏𝒈 𝒉𝒆̣̂ 𝒕𝒉𝒐̂́𝒏𝒈 𝒕𝒖 𝒍𝒖𝒚𝒆̣̂𝒏 𝒄𝒖̉𝒂 𝑻𝒉𝒖̛𝒐̛̣𝒏𝒈 𝑻𝒉𝒂𝒏𝒉 𝑻𝒐̂𝒏𝒈. 𝑻𝒓𝒐𝒏𝒈 𝑻𝒂𝒎 𝑻𝒉𝒂𝒏𝒉 𝒄𝒐́ 𝑵𝒈𝒖𝒚𝒆̂𝒏 𝑻𝒉𝒖𝒚̉ 𝑻𝒉𝒊𝒆̂𝒏 𝑻𝒐̂𝒏 đ𝒂̣𝒊 𝒅𝒊𝒆̣̂𝒏 𝒄𝒉𝒐 𝒑𝒉𝒂́𝒊 𝑵𝒈𝒐̣𝒄 𝑻𝒉𝒂𝒏𝒉 (𝒄𝒐̀𝒏 𝒈𝒐̣𝒊 𝒍𝒂̀ 𝑿𝒊𝒆̂̉𝒏 𝑮𝒊𝒂́𝒐), đ𝒊𝒆̂̉𝒏 𝒉𝒊̀𝒏𝒉 𝒄𝒉𝒐 𝑵𝒈𝒐̣𝒄 𝑻𝒉𝒂𝒏𝒉 𝒐̛̉ 𝑴𝒂𝒐 𝑺𝒐̛𝒏 𝑻𝒓𝒐́𝒄 𝑸𝒖𝒚̉ 𝑵𝒉𝒂̂𝒏 𝒄𝒂́𝒄 𝒃𝒂̣𝒏 𝒕𝒉𝒖̛𝒐̛̀𝒏𝒈 đ𝒐̣𝒄 𝒄𝒉𝒊́𝒏𝒉 𝒍𝒂̀ 𝑳𝒐𝒏𝒈 𝑯𝒐̂̉ 𝑺𝒐̛𝒏 – 𝒉𝒂𝒚 𝒄𝒐̀𝒏 𝒈𝒐̣𝒊 𝒍𝒂̀ 𝑪𝒉𝒊́𝒏𝒉 𝑵𝒉𝒂̂́𝒕 𝑮𝒊𝒂́𝒐, 𝒉𝒐𝒂̣̆𝒄 𝑵𝒈𝒖̃ Đ𝒂̂́𝒖 𝑴𝒆̂̃ Đ𝒂̣𝒐 (𝒕𝒊𝒆̂̀𝒏 𝒕𝒉𝒂̂𝒏)- 𝑺𝒂𝒖 đ𝒐́ 𝒍𝒂̀ 𝑻𝒉𝒂́𝒊 𝑻𝒉𝒖̛𝒐̛̣𝒏𝒈 Đ𝒂̣𝒐 𝑸𝒖𝒂̂𝒏 đ𝒂̣𝒊 𝒅𝒊𝒆̣̂𝒏 𝒄𝒉𝒐 𝒑𝒉𝒂́𝒊 𝑻𝒉𝒂́𝒊 𝑻𝒉𝒂𝒏𝒉 (𝒄𝒐̀𝒏 𝒈𝒐̣𝒊 𝒍𝒂̀ Đ𝒂̣𝒐 𝑮𝒊𝒂́𝒐 𝒏𝒈𝒂̀𝒚 𝒏𝒂𝒚), 𝒑𝒉𝒂́𝒊 𝑻𝒉𝒂́𝒊 𝑻𝒉𝒂𝒏𝒉 𝒉𝒂𝒚 𝒄𝒐̀𝒏 𝒈𝒐̣𝒊 𝒍𝒂̀ đ𝒂̣𝒐 𝒈𝒊𝒂́𝒐 𝒏𝒈𝒂̀𝒚 𝒏𝒂𝒚 𝒓𝒂̂́𝒕 𝒑𝒉𝒐̂̉ 𝒃𝒊𝒆̂́𝒏 𝒉𝒐̛𝒏 𝒉𝒂𝒊 𝒑𝒉𝒂́𝒊 𝒄𝒐̀𝒏 𝒍𝒂̣𝒊, đ𝒊𝒆̂̉𝒏 𝒉𝒊̀𝒏𝒉 𝒄𝒖̉𝒂 𝒑𝒉𝒂́𝒊 𝑻𝒉𝒂́𝒊 𝑻𝒉𝒂𝒏𝒉 𝒕𝒓𝒐𝒏𝒈 𝑴𝒂𝒐 𝑺𝒐̛𝒏 𝑻𝒓𝒐́𝒄 𝑸𝒖𝒚̉ 𝑵𝒉𝒂̂𝒏 𝒍𝒂̀ 𝑪𝒐̂𝒏 𝑳𝒖𝒂̂𝒏 𝒑𝒉𝒂́𝒊,- 𝑪𝒖𝒐̂́𝒊 𝒄𝒖̀𝒏𝒈 𝒍𝒂̀ 𝑳𝒊𝒏𝒉 𝑩𝒂̉𝒐 𝑻𝒉𝒊𝒆̂𝒏 𝑻𝒐̂𝒏 (𝑻𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝑻𝒉𝒊𝒆̂𝒏 𝑮𝒊𝒂́𝒐 𝑪𝒉𝒖̉) đ𝒂̣𝒊 𝒅𝒊𝒆̣̂𝒏 𝒄𝒉𝒐 𝒑𝒉𝒂́𝒊 𝑻𝒉𝒖̛𝒐̛̣𝒏𝒈 𝑻𝒉𝒂𝒏𝒉 (𝒉𝒂𝒚 𝒄𝒐̀𝒏 𝒈𝒐̣𝒊 𝒍𝒂̀ 𝑻𝒊𝒆̣̂𝒕 𝑮𝒊𝒂́𝒐), đ𝒊𝒆̂̉𝒏 𝒉𝒊̀𝒏𝒉 𝒄𝒖̉𝒂 𝒑𝒉𝒂́𝒊 𝒏𝒂̀𝒚 𝒄𝒉𝒖𝒚𝒆̂𝒏 𝒗𝒆̂̀ 𝒕𝒓𝒂̣̂𝒏 𝒑𝒉𝒂́𝒑, 𝒍𝒊𝒏𝒉 𝒑𝒉𝒖̀, 𝒃𝒂̆́𝒕 𝒚𝒆̂𝒖 𝒕𝒓𝒖̛̀ 𝒕𝒂̀, 𝒕𝒓𝒐𝒏𝒈 𝑴𝒂𝒐 𝑺𝒐̛𝒏 𝑻𝒓𝒐́𝒄 𝑸𝒖𝒚̉ 𝑵𝒉𝒂̂𝒏 𝒕𝒉𝒖̛𝒐̛̀𝒏𝒈 𝒕𝒉𝒂̂́𝒚 𝒄𝒐́ 𝒉𝒂𝒊 𝒑𝒉𝒂́𝒊 𝒏𝒐̂̉𝒊 𝒕𝒊𝒆̂́𝒏𝒈 𝒍𝒖̛𝒖 𝒕𝒓𝒖𝒚𝒆̂̀𝒏 𝒍𝒂̀ 𝑴𝒂𝒐 𝑺𝒐̛𝒏 𝑻𝒐̂𝒏𝒈 𝒗𝒂̀ 𝑻𝒐𝒂̀𝒏 𝑪𝒉𝒂̂𝒏 𝑮𝒊𝒂́𝒐.

(*)Kỳ Hoàng Chi Thuật : "hoàng" là chỉ Hiên Viên hoàng đế, "Kỳ" là thuộc hạ của ông ta là Kỳ Bá. Tương truyền, hoàng đế thường cùng Kỳ Bá , Lôi Công bàn luận về vấn đề y thuật, chẩn đoán và trị liệu cho bệnh nhân. Sau đó chép vào một quyển gọi là hoàng đế nội kinh tức là kỳ hoàng chi thuật, chính là kinh điển lý luận trong Trung Y.------------ 

 "Vậy là phải bỏ đi sao ..." 

Vất vả một hồi mới tìm được một cây đầu tiên, vậy mà không cẩn thận làm hỏng, điều này khiến Mộ Vân không khỏi có chút gì đó mất mát. Dương Triệu Đức cười khổ, tiếp tục tìm xung quanh, Mộ Vân vứt đảm cỏ trong tay, xốc lại tinh thần, hỏi:

 "Ông nội, chúng ta cần tìm bao nhiêu cây như này?"

 "7 cây." 

 "Tại sao phải đủ 7 cây?"

 Mộ Vân tò mò hỏi dồn dập. 

 "Mao Sơn tông có quy định rõ ràng, đối với dược liệu, thường bốc thuốc theo triệu chứng của bệnh, một chính một phụ, mà thuốc cũng được đặt tên là cách bốc dựa theo một số cách như Tam hồn, Ngũ linh, Thất tinh, Cửu thiên. Đây là bản thể linh khí đơn lẻ của thảo dược, dựa theo lấy song bổ đơn." 

Trong đó có những loại như Âm Dương, tựa như mặt trời và mặt trăng, hoặc tứ phương Đông Tây Nam Bắc, sáu vị thì dựa Lục Đạo Luân Hồi, tám vị thì suy diễn Bát Quái, tuỳ loại bệnh mà chọn các phương pháp chữ trong thuật kỳ hoàng, sự tinh diệu trong đó, cần phải tu luyện lâu dài, với bệnh Ly Hồn này, thì chúng ta chiếu theo Thất Tinh, tựa như thất phách, đương nhiên phải lấy 7 cây. "

Trong lúc giảng giải, Dương Triệu Đức cũng tìm thấy thêm hai cây nữa. Mộ Vân từ bé đã thông minh, nó hiểu những gì lão nói, mà người bình thường khi nghe hầu như nước đổ đầu vịt. Vả lại hàng tối ngủ với ông nội, thằng bé cũng thường xuyên được lão giảng giải về các quy luật của Mao Sơn. 

Nó gật đầu, tiếp tục tìm kiếm thảo dược, biết điều không mở miệng phiền hà Dương Triệu Đức nữa. Chỉ trong chốc lát, hai ông cháu cũng tìm đủ bảy cây, nhưng Dương Triệu Đức chưa có về luôn, vẫn đưa Mộ Vân đi thêm một đoạn, tới trước một cây màu đen, xem xét xung quanh. Rồi ngắt những chồi còn non mới mọc. 

 Mộ Vân chẳng có gì xa lạ với cây này, đó là cây ô ngâm, hình dáng khá giống với cây dâu tằm, nhưng quả sẽ không ăn được, vì nếu ăn phải thì khiến miệng ngứa ran, vì thế thường mọc dại, mà chẳng ai động tới, quả thì lớn hơn quả dâu nhiều, một cây thường khi trưởng thành, quả sai rất nhiều rất lớn, Mộ Vân cùng đám bạn sẽ thường hái làm vũ khí bí mật.

 Sau khi cây ô ngâm trưởng thành, nhựa cây trong đó sẽ được lấy làm thuốc nhuộm đỏ tự nhiên. Cầm một quả ô ngâm chín trên tay, có thể ép ra làm đỏ trên da, hoặc trên quần áo, nếu ai đó mà nhìn không kĩ thì thường lầm tưởng là máu, chính điều đó là nguyên nhân cho hàng loạt trò nghịch phá của trẻ con vùng này. 

 Ô ngâm này đang vào mùa, nhìn đám hoả đỏ sậm đấy, Mộ Vân không khỏi hồi tưởng lại những khi nghịch ngợm cùng đám bạn ngày bé, thấy gia gia đứng trước một cây lớn, vẫn đang nhìn ngắm mà chưa có động tay hái liền hỏi:

 "Gia gia, người đang tìm gì trên đám cây này thế?"

" "Tìm chồi non Ô Ngâm." 

Dương Triệu Đức Sau tìm tới một loại thân cây bụi, có bảy phiến lá đen, ngắt lấy, ra hiệu cho Mộ Vân quay về. 

 "Tại sao phải kiếm chồi non ô ngâm ạ?" 

Trên đường trở về, Mộ Vân tiếp tục hỏi. Dương Triệu Đức không hề tỏ ra phiền, vẫn ôn tồn đáp: 

"Ô Ngâm là một loại thực vật chí dương, riêng cành lá thôi cũng nặng nề Dương khí, có thể tiêu trừ âm khí, giảm bớt triệu chứng của người tâm thần không ổn định. Rất phù hợp để chữa chứng Ly hồn.Nhưng trẻ em thì không được dùng quả, cành, lá mà chữa, chỉ được lấy chồi non dương khí thấp, để tránh việc dương khí quá nặng mà làm tổn thương thần thức của nó. . " 

 Hai người một già một trẻ vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã tới trước nhà Đường Thúc, khi hai người về tới thì đứa bé cũng đã tỉnh lại, hai má đỏ bừng bừng, trông rất đáng yêu. 

 "Dương thúc, người quay lại rồi!"

 Trong thấy hai ông cháu Dương Triệu Đức trở lại, Đường thúc vội vàng đứng lên tiếp đón, lúc này cả nhà không còn u ám khóc lóc như lúc đứa bé ngất đi, mà đang quây quần nói cười vui vẻ. Dương Triệu Đức gật đầu, đi tới bên cạnh đứa nhỏ, thấy đứa bé đang bị mọi người chọc cho cười toe toét, lão cũng gật đầu hài lòng, sau khi xem xét lại cẩn thận, lão đưa bao thuốc cho Đường Thái mẫu:

 "Bà đi tìm một ít vải đỏ, thêu thành cái túi thơm, giã tán rồi phơi khô số thảo dược này, đeo lên ngực đứa trẻ, nửa tháng sau thì bỏ ra. Hài tử chắc chắn sẽ khoẻ mạnh như ban đầu."

 Nghe Dương Triệu Đức ra hiệu đứa nhỏ không còn gì đáng ngại, cả nhà ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, Đường thúc vội vàng chìa tay đưa một bao thuốc, trong lòng cảm kích vạn phần, Mộ Vân thấy cảnh này, lòng ấm áp, thầm thán phục: 

"Gia gia tuyệt thật, chuyện gì khó mấy vào tay người đều giải quyết được." 

 Dương Triệu và nhà người ta hàn huyên một lát, sau đó hai ông cháu xin phép cáo từ ra về. Mặc dù nhà bọn họ nằng nặc muốn đưa tiền công xá, nhưng lão nhất quyết từ chối, hai ông cháu chậm rãi bước dưới ánh trăng ngày lễ Trung thu Trở ra khỏi nhà Đường thúc một đoạn không xa, Dương Triệu Đức đột nhiên hỏi cháu trai: 

"Mộ Vân, con có muốn trở thành Mao Sơn Đạo nhân không..." 

 Khi Mộ Vân nghe lão hỏi câu này, thằng bé vô cùng ngạc nhiên, vốn từ đầu nó đã rất hứng thú với những điều mà ông nội làm được, trước kia muốn học, xin thì bị từ chối, chỉ có cách kêu lão làm nhiều lần rồi học lỏm. 

Đột nhiên lão chủ động hỏi như thế, Mộ Vân vui sướng còn không kịp, liền gật đầu lia lia đồng ý: 

"Đương nhiên là có ạ.."

 "Được rồi, từ mai gia gia sẽ truyền cho con y bát cả đời của ta..." 

Thấy vẻ mặt kiên nghị hiếm thấy của thằng cháu, Dương Triệu Đức lấy làm vui vừng, lòng tràn đầy tự hào. Ánh trăng mờ ảo tựa như sương mai, chiếu từng tia sáng mơ hồ bao trùm cả làng Tây An, tết trung thu năm nay yên bình dễ chịu, dưới ánh trăng có vài cụ già sánh vai vừa đi vừa cười nói, phá vỡ sự tĩnh lặng thường nhật ở đây vào buổi tối!

 Sắc trời tối dần, tới đêm, Mộ Vân nay ăn cơm xong đã chạy vào phòng từ rất sớm, ngay cả thời gian rảnh rỗi quen thuộc là xem chương trình yêu thích trên TV cũng không màng, hai vợ chồng lại tưởng con cái lớn ngoan ngoãn, biết điều, biết đi ngủ sớm để mai dậy sớm nên cũng mỉm cười hài lòng. 

 Kể cả Dương Triệu Đức mấy hôm nay, mỗi tối lại đi ngủ sớm hơn bình thường, kỳ thật giữa hai ông cháu nhà này có bí mật, giấu không cho con trai và con dâu biết. Đến chín giờ tối, làng xóm tắt đèn, dần dần nhà nào nhà nấy chìm vào mộng, mà lúc này Dương Triệu Đức và Mộ Vân rón rén mò ra ngoài, bởi vì hai ông cháu tính toán với nhau tối nay sẽ truyền pháp. 

 Hai người bước đi rất nhẹ, vì sợ Dương Thừa Hàn cùng Hoàng Nguyệt Anh ngủ trong phòng nghe động, bước tới sân, Dương Triệu Đức thì thào hỏi Mộ Vân,

 "Con có nhớ tối qua gia gia dặn gì không? "

 Sắc mặc Mộ Vân dưới trăng có vẻ hơi tái nhợt như đi ăn trộm, nhìn thẳng ông nội gật đầu: 

"Con nhớ chứ, con không được tiết lộ việc mình được gia gia cho xuất đạo, kể cả cha mẹ cũng không."

 "Hừ, con phải nhớ kỹ, nếu không sau này gia gia không dạy cho Mao Sơn đạo pháp nữa, được không?" 

Dương Triệu Đức nghiêm túc nhìn Mộ Vân, khuyên răn. Thực ra Dương Triệu Đức dạy cho cháu trai đạo pháp, cũng e ngại vợ chồng con trai phản đối, dù sao thằng bé còn nhỏ, cha mẹ thì ai chẳng mong con chuyên tâm học hành. 

Giờ mà lộ ra thì lại lắm phiền phức, lão lười quản nên dặn ngàn vạn lần đừng nói cho phụ mẫu. 

 "Lại đây, ngồi xuống với gia gia, ngoảnh mặt về hướng Đông, giờ ta sẽ kể cho con nghe tất cả những gì khi nhập môn của Mao Sơn Tông."

 Dương Triệu Đức vừa thuận tay thu dọn quần áo cho Mộ Vân vừa mở miệng giáo huấn. Mộ Vân ngoan ngoãn, khoanh chân, nhẹ nhàng ngồi xuống, đợi gia gia giảng thuyết. Thấy thằng bé an toạ, Dương Triệu Đức tiến sát lại ngồi cạnh Mộ Vân, giọng đều đều đủ cho hai người nghe thấy: 

"Đạo pháp Mao Sơn đề cao pháp môn luyện khí, tu luyện căn cơ tinh khí thần. Củng cố tất cả những đều đó, mới học những thứ khác, không được xáo trộn trình tự, đề cao chính nhân, không hấp tấp, không lề mề, đủ tiêu diêu, phong thái tiêu sái của Đạo Gia, nếu không tuân theo, tẩu hoả nhập ma, đi vào bề khổ. " 

 Mộ Vân nghe gia gia nói thế, nhưng thằng bé chẳng thấm lời nào, vì vậy cắt lời: 

"Ông nội, người nói gì vậy. Có thể nào chi tiết, dễ hiểu hơn không?" 

 Dương Triệu Đức khẽ mỉm cười, kỳ thật lão biết mình mới nói đại khái, Mộ Vân mà không được phân tích kĩ lưỡng thì khó mà hiểu được, cho nên ôn tồn đáp: 

"Những lời này có nghĩa là, Một người muốn tu luyện đạo pháp đầu tiên phải rèn luyện, cường kiện thân thể, chỉ khi thân xác bản thân đủ vững màng mới có thể giữ vững hồn phách cùng tinh – khí – thần. Thân thể của một người gọi là tinh, nghị lực, cảm xúc là thần, và khi tu luyện sẽ tạo ra khí. Lấy thổ nạp khí tức mà tạo ra chức năng siêu việt, khí được dẫn trong nội tạng lẫn kinh mạch. Một khi kinh mạch cùng khí tức quán thông, lúc đó con người có thể cảm nhận được thiên địa khí tức, từ đó hấp thu, chuyển hoá thành cương khí, cương khí giữ tại đan điền làm căn cơ cho bản thân. Một khi người tu đạo có thể phóng ra cương khí trong thể nội ra ngoài, nhân đó kết hợp với điều kiện môi trường bên ngoài, khí tức trời đất để thi triển các loại pháp thuật, tạo ra đủ loại hình thái thông thiên ngoài sức tưởng tượng từ công kích tới phòng ngự, trấn yểm, triệu hồi,..., mạnh yếu ra sao tuỳ thuộc tu vi, đạo hạnh của người thi triển. Các bước tu luyện như thế, phải làm tuần tự, kiên trì từng chút một, tuyệt đối không cắt xén, đảo loạn trình tự , nếu không sẽ gây nguy hiểm to lớn cho người tu luyện. Vân nhi đã hiểu chưa? "

 Được ông nội giải thích cặn kẽ từng vấn đề, vốn Mộ Vân tư chất thông minh, hiểu được ý tứ trong lời giảng, gật đầu nói: "Con hiểu, đây là chỉ người cầu Đạo, nhất định phải đạp bước của Đạo, không được phản bội Đạo, bất cứ lối đi tắt nào cũng là tà đạo. "Không một chút hoang mang, Mộ Vân trước kia xem TV được nghe người ta giải thích ra, giờ lại được Dương Triệu Đức chỉ bảo tường tận. Dương Triệu Đức nghe thấy quen quen, cười khổ nhìn ông cụ non: "Đúng vậy, là ý đó." "Ông nội, ngoài mệnh lệnh tu vi mà ngài vừa nhắc tới, còn có điều gì cần ghi nhớ không?" Mộ Vân trong lòng muốn nhanh lên Tu luyện, vì vậy, hắn muốn nhanh chóng biết rõ tất cả cấm chế, để không gặp nguy hiểm khi. anh ấy đang luyện tập. "Ừ." Dương Triệu Đức dừng lại, sau đó nói tiếp: "Mao Sơn truyền pháp, yêu cầu cấm ăn mặn trong một năm, là giai đoạn khởi đầu trong 10 năm trai giới. Đây là để biểu thị sự hiếu kính của đệ tử đối với Tam Thanh đạo tổ, Tỳ Hưu linh thú, và sư tôn, sự phụ của bản thân. Thứ hai là cấm không ăn thịt chó trước khi hành pháp. Chó là động vật chính dương, nền móng cho cương khí trong cơ thể đạo sĩ chính là Dương linh, nên nếu trước khi khai quang làm pháp mà ăn thịt chó, thì sẽ không được dương linh phù trợ, âm dương trong thể nội đảo loạn, linh phù tế ra sẽ mất đi tác dụng. .Cuối cùng là việc sử dụng đạo pháp để giúp người thì phải xem xét kĩ càng, chúng ta không phải sư sãi, chúng sanh bình đẳng, không phân biệt mà độ cả người tốt lẫn kẻ xấu, không được tuỳ tiện thấy chuyện là xía vào, con người ai cũng có thiên mệnh, khi một biến số can thiệp vào sẽ gây rối loạn số kiếp của bản thân và người đó. Muốn giúp người thì phải hiểu Đạo. Giúp được người tốt thì có ích cho tất cả, ngược lại kẻ ác, chẳng khác gì chính mình tự tạo nghiệp chướng, giảm âm đức, làm hại bản thân cùng người khác, hậu quả báo ứng tới, chết bất đắc kỳ tử, muốn hành Đạo thì phải học Đạo và nhìn Đạo, đó là giới luật tối quan trọng thứ ba. "Nói xong, Dương Triệu Đức nhìn Mộ Vân, không biết cháu mình nghe xong có hiểu hết không. "Vâng, con đã nhớ kĩ rồi ..." Mộ Vân nghe xong, tự tin gật đầu. Dương Triệu Đức dường như có chút không tin lắm, liền yêu cầu Mộ Vân nhắc lại hết thảy, Mộ Vân chẳng nghĩ ngợi gì, đáp ngay: "Tu đạo pháp Mao Sơn, cần phải cấm ăn mặn trong một năm ..." Một lúc sau, Mộ Vân thuật lại lời ông nội không sai một câu, điều này khiến Dương Triệu Đức kinh ngạc, lão không tưởng tượng thằng cháu đít nhôm nhà mình không những thông minh xuất chúng, mà trí nhớ siêu phàm, cũng đỡ cho lão sau này chỉ dạy mệt mỏi. Không cần lặp lại nhiều lần, chỉ cần một câu là thằng bé đã hiểu. Sau khi nêu rõ vài vấn đề cần lưu ý khi học đạo pháp Mao Sơn, Dương Triệu Đức nhìn trăng sáng vằng vặc trên trời, tay phải vươn ra nhéo má thằng cháu, cười hiền: "Bây giờ ban ngày con luyện cho thân thể cường kiện, ban đêm luyện khí, khi nào thân thể con của đạt trình độ cương khí nội kình, khi đó, ông nội dạy con pháp thuật. " Mộ Vân khẽ gật đầu, không ý kiến gì. Nhìn lên mặt trăng, lại cúi xuống dòm đồng hồ, cũng vừa tròn 22h tối, Dương Triệu Đức bắt đầu dạy Mộ Vân phương pháp luyện khí: "Phương pháp luyện khí phân ra thành hít không khí xung quanh vào, tam chuyển đan điền, thất phát thở ra, duy trì thành ba vòng chu thiên rồi dừng lại. Con hít vào, rồi giữ khoảng vài giây, sau đó chia đều thở ra bảy thành."Dứt lời, hai tay Dương Triệu Đức đặt lên bụng Mộ Vân, bắt đầu phương pháp tụ khí, thổ nạp. Theo ông nội, Mộ Vân bắt đầu hít vào, hít vào rồi thở ra bảy lần không khó lắm, nhưng tam chuyển là gì thằng bé không hiểu lắm, chưa hít vào nhiêu đã thở ào ào ra hỏi luôn: 

" Ông ơi, tam chuyển đan điền, nhất mạch chu thiên là sao, con không hiểu lắm? " 

 Dương Triệu Đức dường như đã sớm biết thể nào thằng bé cũng hỏi vậy, liền ôn tồn giảng giải: 

"Tam chuyển đan điền, có nghĩa là con hít vào một hơi, luân chuyển khí tức trong đan điền ba lần. Ba lần đó để rút cương khí từ thiên địa linh khí ra cho bản thân. Những thứ không cần thiết là trọc khí, cần phải đào thải ngược trở ra, con giữ trong cổ họng 3 giây, rồi phân chia thở ra thành 7 lần. " 

(***Truyện nhé, đừng ông nào dở hơi mà thử, kẻo chưa thấy cương khí đã thấy nôn huề huệ =)))

 Nói như vậy, Mộ Vân xem như hoàn toàn thông suốt, thằng bé cũng không hỏi thêm gì nữa, bắt tay vào thủ, hít sâu một hơi trong lành của trời quê buổi đêm, Dương Triệu Đức dùng hai tay phóng cương khí, luân chuyển xoay quanh vài vòng vùng đan điền, còn Mộ Vân thì tập trung hít thở, hít vào rồi dừng ba giây, từ từ chia khoảng thở ra bảy lần. 

 Tập đi tập lại vài bận, Mộ Vân cảm thấy rõ ràng tình hình thể nội, nội tâm hưng phấn, được ông nội chỉ bảo, Mộ Vân mới chậm rãi thuần thục pháp môn hành khí, cũng không cần lão gia trì cương khí hướng dẫn nữa, không cần o ép bụng mà vẫn khiến khí thể trong đan diền rục rịch. Trời dần dần về đêm, sau một giờ luyện tập, Mộ Vân cảm thấy thân thể thanh thoát, đầu óc minh mẫn, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: 

"Phương pháp thổ nạp này nghĩ thế mà kì diệu thật. Chỉ trong một giờ mà cảm thấy như này, xem ra mình phải chăm chỉ luyện tập, xem chừng tác dụng có khi còn rõ rệt hơn nữa, tranh thủ sớm ngày đả thông kinh mạch, dẫn khí tuỳ ý. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro