Chương 59
"Cái gì?" Thẩm Mặc vẫn ngơ ngác, hồi lâu mới nói "Nhưng em không biết trông trẻ......"
Đương nhiên Quý tiên sinh không cho phép ai từ chối, lập tức nói: "Có bảo mẫu ở đó, em chỉ cần ở cạnh nhìn một chút là được."
Nói xong anh khẽ xoa đầu Quý Ninh.
Quý Ninh liền đi đến nắm lấy tay Thẩm Mặc, nháy cặp mắt to tròn, giọng nói mềm mềm: "Chú ơi, chơi với con đi."
Thật sự là ngoan cực kỳ.
Thẩm Mặc có thể gạt tay nhóc ra sao? Còn đang do dự, Quý Minh Hiên đã dắt tay còn lại của Quý Ninh, kéo nhóc ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: "Em đi sang chỗ tôi, đồ đạc đều đầy đủ, có chuyện gì có thể tìm bảo mẫu. Ban ngày tôi phải ra biển, đại khái chiều tối sẽ trở về, vừa lúc có thể cùng nhau ăn cơm."
Tuy rằng anh đi không nhanh, nhưng dù sao cũng là tốc độ của người lớn, Thẩm Mặc sợ Quý Ninh theo không kịp sẽ té ngã, đành phải đóng cửa phòng vội vàng đuổi theo.
Hai tay Quý Ninh đều được nắm, lạch bà lạch bạch đi giữa hai người, bộ dáng đặc biệt hưng phấn.
Quý Minh Hiên quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Mặc, khóe miệng cong cong, tốc độ đi càng chậm: "Có việc gấp thì gọi cho tôi, Quý Ninh biết số. Quý Ninh, có phải hay không?"
Quý Ninh dùng tiếng Anh lớn tiếng đáp 'Yes'.
Quý Minh Hiên liền nói: "Nói chuyện với chú phải dùng tiếng Trung."
Quý Ninh nhìn Thẩm Mặc, ưỡn ưỡn ngực, kéo dài thanh âm "Vâng ~~."
Giọng nói non nớt làm Thẩm Mặc nghe mà nhịn không được cười rộ lên, cảm thấy phải chăm sóc nhóc con một ngày thật ra cũng không tồi.
Quý Minh Hiên ở một khu khác, là một gian căn hộ ba phòng, có phòng khách rộng lớn cùng sân phơi. Bên trong trang trí không tính là xa hoa thế nhưng vô cùng tinh xảo, mỗi một chi tiết đều dùng rất nhiều tâm tư. Về phần cảnh biển ngoài cửa sổ, lại càng không phải thứ mà căn phòng của Thẩm Mặc có thể so sánh được.
Bảo mẫu của Quý Ninh chính là người phụ nữ trung niên Thẩm Mặc gặp hôm qua, thoạt nhìn cô có vẻ cẩn thận ổn trọng, hơn nữa không nói nhiều, thấy Thẩm Mặc cũng chỉ lễ phép gật đầu chào.
Quý Minh Hiên vội vã ra ngoài, lại giải thích với cô vài câu liền rời đi, trước khi đi còn nói với Thẩm Mặc: "Quý Ninh bình thường bị chiều hư, ít nhiều có hơi tùy hứng, em không cần khách khí với nó."
Thẩm Mặc chỉ đành đáp 'vâng'.
Quý Minh Hiên vừa đi, Quý Ninh tựa như được thả khỏi lồng, lập tức vùng thoát khỏi hai chiếc giày, kêu to nhào vào trong sô pha. Lúc này Thẩm Mặc mới hiểu được vì sao Quý Minh Hiên nói bên này đủ đồ, hóa ra là trên sô pha chất đầy một đống đồ chơi.
Trong phòng trừ chút đồ ăn linh tinh, cũng không thấy dấu vết của người phụ nữ khác.
Bảo mẫu của Quý Ninh họ Trần, Thẩm Mặc liền gọi cô là chị Trần, hỏi cô: "Bà Quý đâu rồi chị? Không cùng đi sao?"
Chị Trần rất kín miệng, chỉ nói: "Quý tiên sinh đến đây bàn công chuyện, chỉ dẫn mình cậu chủ theo thôi."
Thẩm Mặc dĩ nhiên không hỏi thêm được nữa.
Bên kia Quý Ninh đang nằm sấp trên sô pha, vẫy vẫy Transformers trong tay gọi Thẩm Mặc: "Chú ơi mau tới đây ~."
Thẩm Mặc bất giác nở nụ cười, bước nhanh qua chơi với nhóc. Cậu nhớ rõ chính mình trước đây cũng thích chơi Transformers, không nghĩ tới qua nhiều năm như vậy, trẻ con vẫn có thể vui vẻ chơi với nó.
Một buổi sáng rất nhanh liền trôi qua.
Quý Ninh nhu thuận nghe lời, lại thêm có chị Trần ở bên cạnh cho nên cũng không khiến Thẩm Mặc bận tâm gì.
Giữa trưa có người giúp việc đưa cơm lại đây. Quý Ninh đã có thể tự mình ăn cơm, nhưng nhóc còn chưa biết dùng đũa, chỉ cầm thìa ăn. Trên bàn có một món ăn là trứng hấp, nhóc tựa hồ rất thích, lập tức liền xúc một muỗng lớn, lại không đưa vào bát mình, ngược lại đưa đến bên miệng Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc sửng sốt một giây.
Ánh mắt Quý Ninh đen láy nhìn cậu, nói: "Chú ăn đi!"
Thẩm Mặc kinh ngạc, nhanh chóng há miệng ăn hết. Trứng hấp vẫn nóng, ăn vào miệng làm cho cả ngực đều hơi hơi ấm lên.
Quý Ninh lúc này mới vừa lòng, vui vẻ tiếp tục ăn món khác, Thẩm Mặc gắp cho nhóc rất nhiều đồ ăn. Cuối cùng Quý Ninh đem non nửa chén cơm ăn sạch sẽ, khẩu vị tốt hơn hẳn mọi khi.
Đến cả chị Trần cũng nói Thẩm Mặc với nhóc rất hợp nhau.
Thẩm Mặc chỉ cười nhẹ.
Quý Ninh có thói quen ngủ trưa, mới đầu giờ chiều nhóc đã ngáp nhắn ngáp dài, tối qua Thẩm Mặc không ngủ ngon, lúc này cũng có chút mệt rã rời, liền ôm cậu nhóc vào phòng ngủ ngủ trưa.
Một giấc này ngủ rất sâu, tỉnh lại đã hơn ba giờ chiều. Chị Trần pha sữa bột cho Quý Ninh uống, Quý Ninh bưng bình sữa ùng ục ùng ục tu sạch, quay đầu liền giơ bình sữa lên khoe với Thẩm Mặc, Thẩm Mặc sờ đầu nhóc khích lệ một phen.
Quý Ninh đã dần quen thuộc hơn với Thẩm Mặc, quả nhiên hiện ra chút tính khí thiếu gia, ngồi trên giường không chịu đi giày. Thẩm Mặc dỗ nửa ngày, nhóc mới nằm sấp trên lưng Thẩm Mặc, ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ: "Chú, con muốn chơi trò chơi."
Thẩm Mặc buồn cười nói: "Chơi gì? Chú với con cùng chơi."
Quý Ninh mặt mày hớn hở, lăn lông lốc ngã về một bên giường, sờ soạng dưới gối đầu hồi lâu. Thẩm Mặc cho rằng nhóc lại muốn lấy ra Transformers, không nghĩ tới lại là một cái di động cũ.
Di động này đã là kiểu cũ, Thẩm Mặc nhớ rõ mấy năm trước thời điểm nó vừa tung ra thị trường, Quý Minh Hiên cũng có một cái giống vậy. Cậu nghĩ một chút liền hiểu ra, hỏi nhóc "Là di động của ba con sao?"
"Vâng." Quý Ninh gật đầu nói, "Chú mở giúp con đi."
Thẩm Mặc không nghĩ tới đứa trẻ nhỏ như vậy cũng thích chơi game trên di động, cảm thấy không nên, thế nhưng thấy Quý Ninh tràn đầy chờ mong nhìn mình, lại không đành lòng cự tuyệt, nghĩ nghĩ một chút liền nói: "Chỉ có thể chơi một lúc thôi...... Ừm, mười phút."
Quý Ninh chỉ để ý giục cậu: "Nhanh lên nhanh lên chú."
Thẩm Mặc liền mở giúp nhóc.
Di động đầy pin, Thẩm Mặc cảm thấy có chút kỳ quái, nếu là người thường giống cậu có khi sẽ giữ di động cũ dự phòng, nhưng Quý Minh Hiên cần giữ di động cũ vài năm trước sao? Anh thiếu chút tiền ấy à?
Thẩm Mặc sợ nhìn đến thứ riêng tư của Quý Minh Hiên, cho nên không dám lộn xộn.
Quý Ninh lại không khách khí, đoạt lấy chọc vuốt loạn xạ. Xem chừng bình thường nhóc cũng chơi quen, nghịch vài cái mở ra rất nhiều phần mềm. Thẩm Mặc thấy nhiều thứ không có nội dung, vậy tức là đã xử lý qua, cậu nhẹ nhàng thở ra.
Tiếp đó Quý Ninh chọn mục trò chơi, Thẩm Mặc xem vài lần, có vẻ là nhóc đang chơi mê cung. Cậu nhìn không ra có cái gì thú vị, Quý Ninh lại chơi rất vui.
Mười phút sau, khi Thẩm Mặc thu lại di động, Quý Ninh còn chưa thỏa mãn, làm nũng với cậu. Thẩm Mặc nhớ kỹ lời Quý Minh Hiên nói, không dỗ nhóc mà tắt từng phần mềm trong điện thoại. Thời điểm nhìn tới tin nhắn, cậu thoáng nhìn thấy có tên của mình.
Thẩm Mặc hoảng hốt, tay đã không tự chủ ấn mở hòm thư. Tin nhắn trong di động cũng đã xử lý qua, cả một hàng đều là tên của cậu.
Trong ấn tượng của Thẩm Mặc, Quý Minh Hiên rất ít khi nhắn tin cho cậu, nhưng trong hòm thư lại có mấy chục tin nhắn gửi đến cậu, thời gian đều là một ngày nào đó của bốn năm trước, từ buổi sáng mãi cho đến tận tối.
Thẩm Mặc xem từng cái một, tầm mắt dần dần mơ hồ.
"Thẩm Mặc, em ở đâu?"
"Em đi cùng Chu Dương sao?"
"Về đi."
"Thẩm Mặc, đừng đi."
"Ở lại."
"...... Ở lại bên tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro