
Chương 33
Tươi cười mà cô thường xuyên treo trên môi sớm đã biến mất không còn vết tích, thay vào đó là một loại thần tình gần như chết lặng, ánh mắt cô nhìn chằm chằm về phía Chu Dương.
Quả thực Chu Dương không dám nhìn thẳng cô, thất thanh kêu lên: "An An......"
Thẩm Mặc đẩy mạnh Chu Dương ra, vội vã giải thích "An An, em đừng hiểu lầm, thực ra là do anh nhận được tin nhắn......"
Trong đầu cậu là một mảnh hỗn loạn, cảm giác cậu giống hệt như nhân vật chính trong câu chuyện ngôn tình sứt sẹo, chỉ có thể nói ra những lời giải thích không có bao nhiêu tính thuyết phục.
Hiển nhiên Quý An An cũng không tin cậu.
"Không cần phải nói." Cô lôi ra từ bên tai một loại tai nghe gì đó "Cái gì em cũng nghe thấy được."
Thẩm Mặc ngốc một chút, rất nhanh hiểu được, có lẽ là có người đặt thiết bị nghe lén trong phòng này, thậm chí có khi ngay cả camera mini cũng có.
Mà hết thảy những điều này, hẳn chính là kiệt tác của cái tên Chu Sở kia.
Cậu ta hao tổn tâm cơ lừa Chu Dương cùng Thẩm Mặc đến một chỗ, chính là vì muốn khiến Quý An An biết được chân tướng. Đối với một đứa con riêng vừa nhận tổ quy tông chỉ e cuộc sống ở Chu gia sẽ không quá dễ chịu, nhưng nếu cậu ta có thể phá hỏng cuộc hôn nhân của hai nhà Chu Quý, khiến Chu Dương mất đi chỗ dựa bên nhà vợ này, tình huống có thể sẽ phát triển khác đi.
Quả nhiên, tiếp đó liền nghe Quý An An nói: "Em vốn còn chưa tin lời em trai anh nói, không nghĩ tới...... Chu Dương, những lời vừa rồi của anh, đều là thật sao?"
Cô đi về phía trước một bước, đứng đối mặt với Chu Dương, gian nan hỏi từng chữ: "Anh từ trước tới giờ vẫn luôn lừa gạt cảm tình của em sao?"
Chu Dương chậm chạp không đáp lại.
Mãi đến khi Quý An An hỏi lại một lần nữa, anh mới thở dài một hơi, nâng tay tháo kính mắt xuống nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm. Anh là người chú trọng hình tượng, lúc này cũng giống như cũ, một lần nữa đeo kính mắt ngay ngắn trở lại, mới giương mắt nhìn về phía Quý An An, mở miệng phun ra hai chữ: "Không sai."
Thân thể Quý An An choáng váng lay động, nháy mắt huyết sắc trên mặt rút đi sạch sẽ.
Chu Dương rõ ràng thấy lại vẫn tiếp tục nói: "Chu Dương này, chưa từng yêu Quý An An."
Vừa dứt lời, trên mặt Chu Dương liền trúng một đấm.
Người ra tay là Thẩm Mặc. Cậu lắc lắc tay phải, lần đầu tiên biết ra tay đánh người hóa ra là chuyện sảng khoái như vậy, có lẽ cậu sớm nên ra sức đánh Chu Dương một trận mới phải.
Cậu không để ý tới tiếng rên đau của Chu Dương, quay đầu kéo tay Quý An An, nói: "An An, chuyện này thật sự rất phức tạp, chúng ta tới chỗ khác bình tĩnh từ từ nói. "
Quý An An lắc đầu, như cũ nhìn về phía Chu Dương đã bị sưng một con mắt, hỏi: "Vì sao lại gạt em?"
Chu Dương cười nhạo một tiếng, tay vẫn che mắt phải: "Cô đi mà hỏi anh trai tốt của cô. Nếu không phải anh ta dùng uy để bức dùng lợi để dụ, dùng hết đủ loại thủ đoạn, tôi làm sao có khả năng ở bên cô? Lại làm sao có khả năng.... rời khỏi Thẩm Mặc?"
Cả người Quý An An chấn động, thẳng đến lúc này mới nhìn về phía Thẩm Mặc, khẽ hỏi: "Anh Thẩm, anh và anh hai em..... cũng là giả?"
Thẩm Mặc không biết phải trả lời như thế nào mới tốt, chỉ nói: "Quý tiên sinh đang trên đường tới đây, chờ anh ấy đến rồi tụi anh sẽ giải thích cho em."
Quý An An lại không chịu bỏ qua cho cậu, cố chấp hỏi: "Vốn dĩ anh và Chu Dương mới là một đôi, có phải hay không?"
Đến tình trạng này, Thẩm Mặc thật sự không thể tiếp tục lừa gạt cô, hồi lâu mới đáp: "Đó đã là chuyện trước kia rồi."
Quý An An chớp mắt một cái, tiếp đó liền có nước mắt từ đôi mắt xinh đẹp kia chảy xuống, khẽ lăn dài trên má. Sau đó cô khẽ cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười tái nhợt, thấp giọng thì thào "Em hiểu rồi."
Thẩm Mặc vội kêu lên: "An An......"
Quý An An giãy tay cậu ra, đôi mắt đen thăm thẳm mờ mịt nhìn phía trước, miệng khẽ lẩm bẩm: "Hóa ra hết thảy đều là giả ......"
Vừa nói vừa xoay người, nghiêng ngả lảo đảo bước ra khỏi cửa.
Thẩm Mặc thấy tình huống của cô không đúng, muốn theo sau lại bị Chu Dương túm lấy cổ tay.
Thẩm Mặc quay đầu trừng anh, giận dữ "Tại sao cậu lại nói với An An như vậy?"
Kính mắt của Chu Dương đều bị đánh lệch, bộ dáng có chút thê thảm, cười khổ: "Hôm nay đã đến nước này, chẳng lẽ anh còn có thể tiếp tục dỗ cô ấy sao? Cô ấy sớm hay muộn cũng sẽ biết chân tướng, biết sớm một chút dù sao vẫn tốt hơn bị lừa suốt đời."
Thẩm Mặc tức giận đến mức lại muốn đánh anh ta một đấm nữa, nhưng bởi vì lo lắng cho Quý An An, cũng không nên lãng phí thời gian ở đây nữa, tránh khỏi tay Chu Dương liền chạy ra ngoài.
Ai ngờ chạy quá nhanh, vừa vặn đụng trúng người đang vội vã tiến vào.
Thẩm Mặc ngẩng đầu nhìn, người đến không phải ai khác mà chính là Quý Minh Hiên. Cậu tuy rằng sớm biết anh sẽ tới nhưng khi chân chính gặp mặt, trong lòng lại rối ren cực kỳ, nhất thời nói không ra lời.
Nhịp thở của Quý Minh Hiên hơi hỗn loạn, cũng không biết có phải anh chạy thang bộ sáu tầng hay không. Anh nhìn Thẩm Mặc lại lướt qua Chu Dương trong phòng, trong lòng âm thầm sửng sốt. Có điều trên mặt vẫn chưa biểu hiện ra ngoài, chỉ là hỏi: "An An đâu?"
Thẩm Mặc không dám giấu giếm, nói thẳng: "Cô Quý biết hết mọi thứ rồi."
"Biết cái gì?"
"Chuyện giữa em và Chu Dương."
Sắc mặt Quý Minh Hiên nháy mắt trắng bệch, lập tức hỏi: "Nó đâu rồi?"
"Vừa mới chạy ra ngoài."
Quý Minh Hiên nhanh chóng xoay người đuổi theo.
Thẩm Mặc nhịn không được hỏi: "Quý tiên sinh, lúc trước người tiết lộ quan hệ giữa em và Chu Dương cho bác Chu..... là anh sao?"
Thân hình Quý Minh Hiên chợt dừng lại, anh không trả lời vấn đề này, như cũ vội vã xông ra ngoài.
Thẩm Mặc vốn cũng muốn đi theo, thế nhưng đột nhiên không có sức lực cất bước.
Là bởi vì cậu sợ sẽ nghe được đáp án sao?
Sự tình phát triển thành như vậy, cậu và Quý Minh Hiên nên có kết cục như thế nào?
Thẩm Mặc tựa vào cạnh cửa, trong lòng trống rỗng mờ mịt. Đúng lúc này, cậu nghe bên ngoài truyền đến tiếng Quý Minh Hiên hét to: "An An!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro